THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 82

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 82 – Thùy giải tương tư

 

“Đại sư huynh…”

“Có phải đệ muốn tìm ta, hỏi về chuyện liên quan đến Diệt Tuyệt chi Kiếm?” Đi vào trong trướng, Từ Trường Khanh ngồi xuống án kỷ, tự mình rót cho Thường Dận một chung trà, thần sắc mười phần bình đạm.

“Không sai, hơn nữa hiện tại đệ hoài nghi…” Thường Dận móc trong người ra hỏa thạch, châm ngọn nến trong trướng lên. Hắn thấy, dưới ánh nến chập chờn, thần sắc Từ Trường Khanh bắt đầu ngưng trọng.

“Đệ hoài nghi Cảnh huynh đệ không còn là Cảnh Thiên tại Thục Sơn ngày trước? Với võ công tạo nghệ hiện tại, hắn quyết không thể chém ra một kiếm trong thâm cốc kia, đó căn bản không phải võ học của Thục Sơn?” Từ Trường Khanh hạ mi một lát, lại thản nhiên nhìn thẳng vào Thường Dận, “Kỳ thực, mấy ngày trước đây tại Phục Ma Trấn, trạng thái của hắn có chút bất thường, ta cũng từng hoài nghi hắn bị tà ma khống chế, vì vậy đã cố ý thử hắn vài lần, kết quả…”

“Kết quả ra sao?”

“Ta lúc đó lấy tính mệnh áp chế, dùng Miêu Cương cổ độc đe dọa hắn, hắn mặc dù không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải trở lại bên người ta. Nếu như Cảnh Thiên thật sự bị tà ma khống chế, sao hắn vẫn còn lưu ý đến tính mệnh của ta? Hơn nữa hắn lúc đó đã nói qua một số chuyện, đều là chuyện bí mật của hai chúng ta trước đây, người ngoài tuyệt đối không thể biết được. Ta nghĩ, hắn tuyệt đối không phải bị tà ma khống chế, mà chỉ là hãm sâu trong địa cung thần bí kia, bị trận pháp tà mị lưu lại một chút ma chướng, khiến hắn nhất thời thần trí mơ hồ mà thôi.” Từ Trường Khanh rơi vào đường cùng, cười khổ một tiếng, “Sợ rằng đến giờ hắn vẫn còn cho rằng, ta thật sự hạ Miêu Cương cổ độc lên người hắn.”

“Không thể nào, Cảnh Thiên vốn tinh quái ranh mãnh, đâu dễ dàng bị lừa gạt. Huynh là đệ tử Thục Sơn, đâu hiểu được dùng Miêu Cương bàng môn tà đạo?”

Từ Trường Khanh lắc đầu, chậm rãi nói, “Lời ta nói, hắn trước giờ chưa từng hoài nghi.”

Không biết vì sao, rõ ràng là vài câu đối thoại vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến lòng Thường Dận như muốn nhảy lên.

“Thường Dận, có thể đáp ứng ta một chuyện hay không.”

“Đại sư huynh, huynh nói đi!”

“Đừng đem chuyện Cảnh Thiên là truyền nhân của Diệt Tuyệt chi Kiếm nói cho bất cứ ai, đặc biệt là các vị Thục Sơn sư tôn, cũng không cho bản thân Cảnh huynh đệ biết.”

Thường Dận mâu sắc trầm xuống, ngữ điệu mang theo vài phần lo lắng mờ mịt, “Đại sư huynh, huynh có từng nghĩ tới, vạn nhất lời tiên đoán kia ứng nghiệm, ứng vào Thục Sơn chưởng môn nhân ——”

Ngón tay Từ Trường Khanh đột nhiên căng thẳng, vô thức nắm lại cắm sâu vào lòng bàn tay, qua một lúc lâu, y mới thản nhiên nói, “Chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh, ta đã buộc hắn thề độc. Nếu… nếu thật sự ngoài ý muốn phát sinh…” Y hơi ngẩng đầu, dưới ánh trăng bàng hoàng, nụ cười có bao nhiêu ảm đạm, nhưng con ngươi lại kiên quyết mười phần, “Trường Khanh chỉ còn cách một kiếm tự tận, dĩ tạ sư môn.”

Thường Dận bàn tay đang châm trà đột nhiên chấn động, nhưng rất nhanh lại không phục lại vẻ bình tĩnh. Hắn lẳng lặng nói, “Đại sư huynh, huynh thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi!”

Từ Trường Khanh nghe vậy sửng sốt, mâu trung nặng nề hiện lên một tia hoang mang, “Ta… thay đổi ở đâu?”

“Huynh không còn giống với Thục Sơn trước đây! Đại sư huynh, đệ tuy rằng không biết vì sao huynh thay đổi, nhưng đệ biết, huynh làm bất cứ chuyện gì cũng có đạo lý của mình. Cho nên, đệ đáp ứng huynh.”

“Cảm tạ!”

“Đại sư huynh, đệ còn không rõ, Cảnh Thiên trước sau ở trong thành Du Châu, sau đó mới lên Thục Sơn học nghệ, hắn đến tột cùng học được thần công ma giới khi nào?”

Từ Trường Khanh hơi trầm ngâm một lát, nhất thời không biết trả lời ra sao.

“Huynh không tiện nói thì thôi đi ——”

“Là ở Thục Sơn Tỏa Yêu Tháp, Trầm Trạch trước khi chết truyền lại cho hắn. Thường Dận, đệ còn nhớ rõ Bích U Tuyền đêm đó không? Ta đưa Cảnh huynh đệ đến Bích U Tuyền dùng nước suối chữa bệnh. Bích U Tuyền rất gần Tỏa Yêu Tháp, lúc đó chân khí ta hao tổn quá độ rơi vào hôn mê, Cảnh huynh đệ một mảng hỗn độn bị ý niệm trong Tỏa Yêu Tháp triệu hoán, đi vào trong tháp đụng phải Trầm Trạch, mơ mơ hồ hồ mà nhận được toàn bộ đao pháp, kiếm ý cùng tâm pháp võ học của người đó.”

“Trầm Trạch trong Tỏa Yêu Tháp? Hắn là ai? Yêu nghiệt phương nào?”

“Huynh ấy là Ma Giáo tiền hộ pháp Trầm Trạch, Trầm đại ca.”

“Trầm đại ca? Đại sư huynh, lẽ nào huynh quen người này?”

“Ta ——” Trên mặt Từ Trường Khanh hiện lên một tia khó xử, gật đầu nói, “Ta cùng huynh ấy tại Miêu Cương đã gặp nhau, bất quá đó là sự tình thật lâu thật lâu trước đây, huynh ấy cùng với Thục Sơn tiền nhiệm chưởng môn đệ tử có chút quan hệ sâu xa… Cho nên, Thường Dận, chuyện này đã qua liền để nó qua đi, Tiêu sư huynh không muốn nhắc lại, chúng ta cũng không nên truy cứu căn nguyên nữa.”

Thường Dận lặng lẽ nhìn đại sư huynh trước mặt.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua ô cửa, dưới ánh nến lập lòe loang lổ yếu ớt, tiếu dung Từ Trường Khanh minh mẫn mà thanh đạm. Đó là một loại khí chất không thuộc về trần thế, tinh khiết, xa xôi, khiến cho tràng chém giết ngoài kia tựa như cách xa vạn dặm.

Kỳ thân thanh tuấn.

Kỳ tâm cao khiết.

Thế nhưng… Vạn trượng hồng trần, phù sinh hỗn tạp, lấy tâm của huynh mà đo lường nhân thế, kết quả liệu có như huynh sở nguyện hay không?

“Đại sư huynh.” Thường Dận nỗ lực đắn đo tìm từ, nhắc nhở một câu, “Huynh có bao giờ nghĩ tới, Trầm Trạch vì sao phải triệu hoán Cảnh Thiên từ Bích U Tuyền về Tỏa Yêu Tháp, vì sao lại đem Diệt Tuyệt chi Kiếm truyền lại cho hắn?”

Thần sắc Từ Trường Khanh vẫn đạm nhạt như trước, không chút động dung, “Có lẽ Trầm đại ca biết sắp đến lúc phải chết, không đành lòng để ma công thất truyền.”

“Huynh đã từng nghĩ tới, trong Địch Trần sơn trang, Tiêu sư huynh vì sao phải uy hiếp huynh lấy tính mạng Cảnh Thiên thì mới chấp nhận ra tay tương trợ? Mà một chiêu Dẫn Sầu Đao Pháp kia, nếu như không có huynh liều mạng chặn giúp, hiện tại Cảnh Thiên sớm là một người chết rồi.”

“Ngày đó huynh ấy đã từng thề độc, nếu Thục Sơn đệ tử tuyệt tình tuyệt nghĩa, huynh ấy suốt đời sẽ không đặt chân lại Thục Sơn. Kế sách đó có lẽ chỉ để lừa ta…”

“Đại sư huynh, ký ức của huynh về Miêu Cương đã từng bị Trầm Trạch phong ấn. Hiện tại, huynh hãy nhớ lại thật kỹ, tại Miêu Cương ngày đó, huynh, Trầm Trạch cùng Tiêu sư huynh rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”

“Ta…”

“Quên đi, những thứ này đều do bản thân đệ đa tâm, phỏng đoán lung tung mà thôi. Phải rồi, ban ngày đệ gặp Cảnh huynh đệ, hắn đã nói qua cho đệ sự cố gần đây các người gặp phải, nghe nói, huynh tại Phục Ma Trấn địa cung đã bị Tà Vương gây thương tích, để đệ xem thương thế của huynh thế nào!”

“Đâu phải chưởng lực gì của Tà Vương, chỉ là chưởng phong của La Như Liệt quét qua, ta vì muốn hù dọa Cảnh huynh đệ nên nói vậy thôi.” Từ Trường Khanh mỉm cười, vạch vạt áo trước ngực, lộ ra một chưởng ấn nhàn nhạt, “Đệ yên tâm chưa?” Thường Dận nhìn lướt qua, rốt cuộc yên lòng.

“Tuy rằng thương thế không nặng, nhưng vẫn cần phải tĩnh tâm điều trị, sau này mới không có trở ngại gì. Nghe Cảnh huynh đệ nói, mấy ngày hôm nay huynh chưa từng nghỉ ngơi, đệ vẫn lo lắng huynh thân thể tiều tụy, nhưng hiện tại thấy huynh thần thái minh mẫn, trên mặt huyết sắc hồng nhuận, chứng tỏ công lực đại sư huynh đã tăng tiến không ít, đệ am tâm rồi.”

Từ Trường Khanh nghe vậy, chỉ cười không nói.

“Ta vừa nghe Cảnh huynh đệ nói, hài tử hiện nay được Thánh Cô Nữ Oa Tộc chiếu cố phải không? Nữ Oa Tộc không phải vẫn định cư Nam Cương? Sao vô duyên vô cớ lại tới Trung Nguyên này, hơn nữa còn tham gia vào Trung Châu chiến loạn…”

“Đại sư huynh, mấy ngày trước chúng ta truyền âm nên đệ không nói tỉ mỉ được. Kỳ thực, Thánh Cô tiền bối là do sư phụ mời đến. Ngũ Hành tôn giả đã tìm được bốn vị, chỉ có Ngũ Hành chi Thủy là vẫn chưa thấy hiện thân. Sư phụ tại Thục Sơn sớm đã tính tới tình huống này, người nói thượng cổ ngũ thần chuyển thế, thời gian có trước có sau chứ không cùng một lượt, không chừng vị Thủy tôn giả kia căn bản vẫn ở trong vòng luân hồi, chưa có đầu thai. Thế nhưng, kế hoạch không thể trì hoãn nữa, cho nên người viết một phong thư, mời Thánh Cô tiền bối mang theo bảo vật của Nữ Oa tộc Thủy Linh Châu đến. Thủy Linh Châu này hấp thụ thiên địa linh khí mà thành, để nó phát công, có thể đạt được công hiệu của Ngũ Hành chi Thủy.”

“Thì ra là vậy. Như vậy… đại sư huynh… ta là nói Tiêu sư huynh, hiện đang ở nơi nào? Ta khi tại Ma giới đã từng liên hệ với huynh ấy một lần, báo cho huynh ấy biết hành tung của chúng ta, sau đó không còn liên lạc lại nữa.”

“Đại sư huynh, huynh yên tâm. Tiêu sư huynh nguyên bản xuất phát đi Thục Sơn, sau đó trên đường nghe được Lạc Dương chiến sự, huynh ấy cũng đã thay đổi tuyến đường đi đến Lạc Dương hội họp cùng chúng ta rồi. Phải rồi, còn nữa, chưởng môn sư tôn Thục Sơn từ lâu đã phái ra bốn mươi chín đệ tử khẩn cấp hạ sơn, tiến đến Lạc Dương bảo vệ Ngũ Hành tôn giả, an toàn hộ tống họ lên núi. Chắc chắn không lâu nữa, Thục Sơn đệ tử chúng ta đều có thể tụ hội tại Lạc Dương.”

“Vậy là tốt rồi… tốt rồi…” Từ Trường Khanh nghe được sư môn sớm đã an bài tất cả, không khỏi an lòng thở phào một cái.

Trăng sáng nhô cao, hai tròng mắt y buồn bã thất thần, sắc mặt cũng có chút thảm đạm không hiểu. Mấy ngày liền bôn ba trằn trọc, toàn bộ đều dựa vào ý chí trách nhiệm mới có thể chống đỡ được đến hôm nay, lúc này nghe được đại cuộc ổn định, mi gian nhất thời nổi lên vẻ mệt mỏi không giấu diếm.

“Đại sư huynh, đêm nay ngủ sớm đi, đệ không quấy rầy huynh nữa.” Hắn dừng lại một chút, nhìn chén thuốc đã lạnh trên bàn, “Thuốc này là Cảnh huynh đệ sắc phải không? Để đệ đi hâm nóng lại!”

“Không cần.”

Từ Trường Khanh cầm lấy chén thuốc một hơi uống sạch. Nhưng mà, sau một khắc, mày kiếm đen thẫm không tự chủ mà chau lại.

“Làm sao vậy? Thuốc đắng quá sao?”

“Không… không có gì, đệ trở về đi.”

Thường Dận trên mặt mang theo vài tia nghi hoặc, cầm chén thuốc lên nhìn một chút nước đen còn sót lại, thất thanh nói, “Tiểu tử này cho nhiều cam thảo như vậy, giảm mất dược hiệu…”

“Không có việc gì, một tiễn kia cũng không phải trọng thương quá nặng, Thường Dận đệ cũng đi nghỉ sớm đi.”

“Đại sư huynh, kỳ thực… Cảnh Thiên đối với huynh, thực sự rất lưu ý.”

Trong trướng một mảng trầm mặc.

“Ta biết!”

“Huynh biết!”

“Ừm!”

Trong trướng, ánh nến không gió tự động, nến sắp cháy hết nên càng chập chờn không dứt, không gian yên tĩnh giống như thứ áp lực nào đó đè chặt lấy hai người.

Qua một lúc lâu, Thường Dận mới nhẹ nhàng nói, “Huynh biết là tốt rồi. Hắn bất quá chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi, rất nhiều chuyện chỉ là nhất thời ham chơi, đảm đương không nổi trách nhiệm lớn. Đại sư huynh, huynh là Thục Sơn chưởng môn đệ tử, tự nhiên không cần cùng hắn chấp nhặt, cứ kệ hắn đi.”

“Thường Dận, đệ không cần thay ta ngụy tác lý do, tất cả những gì vừa xảy ra sợ rằng đệ đã thấy hết rồi.”

“Đệ chỉ thấy hai người tạm biệt tại cửa doanh trại, về phần bên sườn núi…”

“Ta thiết kết giới…” Từ Trường Khanh bình thản nhìn Thường Dận, thanh mâu mẫn tiệp không có nửa điểm chần chừ, “Ta cùng hắn từ lâu đã không còn là tình huynh đệ. Đệ nếu không tin, có thể xem mạch của ta…”

Thường Dận nghe vậy, lòng không khỏi run lên, nhưng ngón tay hắn cuối cùng cũng đặt lên mạch cổ tay của Từ Trường Khanh.

“Người khác có thể không phát hiện ra, nhưng ta và đệ đồng môn sư huynh đệ mười tám năm, đệ nên biết mạch tượng ta khác thường. Đồng thân, lậu thân, phá thân, như thế nào đều có thể xem ra được. Mà ta hiện tại đã là phá thân chi mạch, tu vi sau này tuyệt không thể tăng tiến nữa, lấy tư cách gì đảm nhiệm Thục Sơn chưởng môn.”

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu song linh, chiếu vào khuôn mặt ngọc sắc của Từ Trường Khanh, ngữ điệu của y vẫn nhẹ nhàng như nước. Nhưng mà, ngữ điệu ôn nhu này, ánh trăng mềm mại này, phảng phất như nhát dao cứa thẳng vào tâm Thường Dận. Hắn càng muốn cự tuyệt, những thứ đó càng đâm sâu vào trong não hải.

“Thường Dận, thực không dám giấu diếm. Ta cùng hắn, chuyện không nên nói, đều đã nói. Việc không nên làm, đều đã làm.”

“Rắc!”

Một tiếng giòn tan.

Chén trà nhỏ trong tay Thường Dận nhất thời vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ, đầu óc hắn ầm ầm long ra như muốn vỡ tan, bất tri bất giác chưởng lực phát ra, những mảnh vỡ còn sót lại trong tay hóa thành bột mịn ào ào rơi xuống.

Máu, cũng tuôn ra như vậy.

Đau, cũng rõ ràng như vậy.

Nhưng mà, sau một khắc, hắn nhất thời tỉnh ngộ, vô thức thu tay.

“Sư đệ!”

Từ Trường Khanh không một tia than thở, ngữ khí trước sau bình thản không sợ hãi. Gương mặt y thậm chí còn nổi lên một tia dị khí nhàn nhạt, dưới ánh nến lập lòe dường như chuyển hồng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Thường Dận bỗng nhiên nhận ra, chỉ sợ người thất thố là chính mình, không phải Từ Trường Khanh.

Thế nhưng, đại sư huynh, huynh thế nào lại có thể dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy mà nói với ta chuyện kinh thiên động địa này?

Huynh có biết huynh vừa nói cái gì?

“Đại sư huynh, huynh… Ý của huynh là, các ngươi, đã phát sinh loại này… quan hệ?”

“Phải.”

———————————–

Lời tác giả: Chư vị, kỳ thực ta muốn viết: “Ộc”, Thường Dận phun ra một búng máu, kế tiếp … (gạch, gạch, gạch)

Mọi người phẫn nộ: Ngươi cho rằng Thường đồng hài mềm như cọng bún, cứ như vậy mà chết luôn sao???


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp