THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 61

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 61 – Chuyện xưa nhắc lại

Lương a đễ tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã nấu xong cơm nước, bày biện sẵn ở trên bàn.

Tuy chỉ là bữa cơm của nông gia, nhưng Cửu Tuyền Thôn ở ven sông, Lương gia huynh đệ lại thiện săn bắn, vì vậy bàn ăn cũng có thịt rau dưa trái đầy đủ. Lương a đễ cùng tẩu tử tay nghề không tồi, vừa ăn một miếng, Cảnh Thiên đã cảm thấy mát vào tận ruột. Hắn chỉ tiếc nuối, bao nhiêu thế gian mỹ vị như vậy Từ Trường Khanh cư nhiên không hề động đũa, đại tiếc hận a ~

“Ha ha, Cảnh đại ca, tiểu oa nhi này là ở đâu ra vậy? Mới vừa rồi không thấy rõ, ta còn tưởng Từ đạo trưởng là nương tử của huynh.” Lương Tiểu Nguyên vẻ mặt chất phác khỏe mạnh, một bên sột soạt bát cơm một bên nói, “Vừa rồi huynh ôm hài tử trong tay, lại cuống cuồng lo cho an nguy của Từ đạo trưởng, ha ha, chúng ta còn tưởng hai người là phu thê tình thâm…”

“A, cái này, hiểu lầm hiểu lầm…” Cảnh Thiên rất sợ Từ Trường Khanh trở mặt, liền vội vàng giải thích, “Hài tử này là đứa con mồ côi của bằng hữu chúng ta, chúng ta bất đắc dĩ mới phải đem theo, dự định đưa lên Thục Sơn dưỡng dục.”

Đối với mấy lời đối thoại qua lại của bọn họ, Từ Trường Khanh không mấy để ý. Y chậm rãi gắp rau xanh vào bát, thoải mái thanh thản không lộ ra nửa điểm tức giận.

“Từ đạo trưởng quả là tu luyện đến bất nhiễm tục trần, đứng ngoài thế sự.” Lương Thụ Nguyên cảm khái, “Tiểu Nguyên mạo muội nói vậy mà y cũng không phản ứng gì.”

“Ối!” Cảnh Thiên đang thong thả ăn bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, tựa như bị con bọ cạp cắn cho một phát, giật mình nhảy bật lên.

“A, Cảnh đại ca, làm sao vậy?” Lương a đễ lo lắng hỏi.

Cảnh Thiên đau khổ cau mày, vẻ mặt thống khổ đáp, “Không… Không… không có việc gì… Ta chỉ là bị hòn đá nhỏ bay vào mắt thôi [Đá bay vào mắt =)) Lão đau đến mất trí rồi]. Ai ai… ai nha… Các người đừng cho rằng bụi bặm bình thường không đau đớn gì, thật sự vào những lúc mấu chốt nó bay đến… A, đau chết lão tử luôn!”

“Ta đi lấy cho huynh chén nước nha!” Lương a đễ nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

“Cảnh huynh đệ, ta phỏng chừng là lần trước khảm ngọc thạch huynh có chút bất cẩn, ảnh hưởng đến mắt, hay là tối nay ta sẽ giúp huynh tu dưỡng!”

“Không cần không cần! Ta rất khỏe rất khỏe! Tuyệt không đau nhức, thực sự, không đau!”

“Thật không? Thật không đau nữa?” Từ Trường Khanh đứng dậy chủ động lấy cho Cảnh Thiên thêm một bát cơm, mỉm cười nhẹ nhàng, “Trường Khanh chính là thủ hạ của Cảnh huynh đệ, là “người của huynh”! Cảnh huynh đệ không cẩn khách khí, tùy tiện một chút cũng không sao!”

“Không… không dám… lần sau sẽ không dám… A, ta là nói, lần sau sẽ không khách khí như vậy nữa… Ta bảo chứng!”

“Vậy Trường Khanh an tâm!”

“Lương đại ca, các huynh nơi này tại sao gọi là Cửu Tuyền Thôn. Cửu Tuyền chính là hoàng tuyền âm u, tổ tiên các huynh sao lại đặt một cái tên như vậy?”

“Cảnh huynh đệ có điều không biết, chúng ta gọi là Cửu Tuyền Thôn, không phải ngụ ý Hoàng Tuyền, mà thực ra nơi đây có chín con suối, ủ rượu ngon có tiếng trăm dặm, cho nên mới có cái tên Cửu Tuyền.”

“A, nguyên lai là như vậy. Ê ê, Đậu Phụ Trắng, huynh nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao… Huynh muốn làm gì?”

Từ Trường Khanh đứng ở trong viện, tay trái cầm Động Thanh Kính, tay phải nắm chặt, xoay người nói: “Lương đại ca, thứ lỗi cho ta nói thẳng, thôn các người chính là tam âm chi địa, rất dễ tụ tập những thứ không sạch sẽ!”

“Cái gì là thứ không sạch sẽ?” Lương a đễ vẻ mặt mờ mịt.

“Một ít quỷ hồn a, một ít yêu tinh a, yêu quái a quỷ dữ a vân vân. Đậu Phụ Trắng, ta nói có đúng không?”

“Không sai!”

Nơi đây xác thực thỉnh thoảng cũng có những chuyện quỷ quái phát sinh, bất quá chúng không nháo ra cái gì đại sự. Bãi tha ma đó tuy rằng ma quái, nhưng chúng ta vào ban ngày thường đến đó phơi quần áo, chưa từng xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Buổi tối nhà nhà đều đóng chặt cửa, chỉ cần không ra ngoài, mọi sự đều tốt đẹp!” Lương gia tẩu tử vừa xới cơm giúp mọi người vừa hướng Từ Trường Khanh giải thích.

Từ Trường Khanh gật đầu, lấy từ trong ngực ra một tấm hoàng phù [bùa], đưa cho Lương gia huynh đệ: “Được Lương gia cùng tẩu tử trượng nghĩa giúp đỡ, Trường Khanh không có gì báo đáp. Các vị nếu không chê, xin nhận lấy miếng hoàng phù này, đề phòng bất cứ tình huống nào, cũng có thể coi là bùa trừ tà ma, bảo vệ mọi người bình an.

Cảnh Thiên nhìn tấm hoàng phù không thấy có chỗ nào thần kỳ, thầm nghĩ, “Mấy người đạo sĩ mở miệng khép miệng đều là trừ tà ma, ta còn tưởng Đậu Phụ Trắng không giống bọn họ. Hừ hừ… Nguyên lai thiên hạ đạo sĩ đều giống nhau. A, không biết một miếng hoàng phù bán ra được bao nhiêu tiền? Nếu như Đậu Phụ Trắng viết cho ta mười cái, trăm cái, ta đem đến chợ trong thành Du Châu, dựa vào mồm mép của Cảnh Thiên ta nói không chừng kiếm được cả chậu tiền đó… Ha ha!”

“Cảnh huynh đệ… Cảnh huynh đệ…”

Cảnh Thiên đã hoàn toàn chìm trong mộng phát tài, đối với lời gọi của Từ Trường Khanh không có phản ứng gì mấy. Sau một lúc, hắn sực tỉnh mới “a” lên một tiếng, “Đậu Phụ Trắng, huynh vừa gọi ta?”

“Phải!” Từ Trường Khanh lấy trong ngực ra một khuôn lụa trắng, thân thiết nói, “Lau đi!”

“Hả, vừa rồi ta ăn cơm xong còn chưa có lau miệng… Có phải còn dính hạt cơm hay không? Đây hả? Hay là đây?”

“Là nước bọt, Cảnh huynh đệ!” Từ Trường Khanh nghiêm túc đáp.

“… Từ Trường Khanh!” Cảnh Thiên xấu hổ ho lên một tiếng, đè thấp thanh âm đến mức nhỏ nhất, cẩn thận nhả ra từng chữ, “Huynh.không.nói.không.ai.cho.huynh.là.câm.đâu!”

Thục Sơn chưởng môn tương lai nghe vậy, không hề có chút nào oán giận. Y cười thật vô tội, cẩn thận lấy ra một miếng hoàng phù, chân thành nói, “Huynh có muốn lấy một miếng không?”

“Có mất tiền không?”

“Cảnh huynh đệ có thể ký sổ!”

“Nhỏ mọn như vậy!”

“Đều không phải! Thục Sơn đệ tử trước khi hạ sơn muốn mang bất cứ thứ gì tùy thân đều phải đến đăng ký ở Pháp Khí Các, trở về cũng cần kiểm tra lại. Các trưởng lão nói, thứ gì cũng phải triệt để tiết kiệm, quyết không thể lãng phí lung tung!”

“Vậy ta không lấy nữa!”

“Cũng phải, quỷ sợ ác nhân!”

“Đậu Phụ Trắng, huynh nói cái gì?”

“Không nói cái gì!”

Buổi tối, ánh trăng thật dày.

Cửu Tuyền Thôn im ắng không có một tia động tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài ba tiếng chó sủa đánh vỡ ám dạ. Dưới ánh thanh huy nhàn nhạt, Từ Trường Khanh đứng trong tiểu viện Lương gia, ngẩng đầu nhìn không trung thật lâu không nói.

Không trung, phảng phất hương rượu nhàn nhạt.

Cảnh Thiên nhìn bóng lưng thẳng tắp của Từ Trường Khanh, lòng lại có chút si ngốc. Hắn nhớ tới sáng nay bên hồ bích thủy, trời và nước một màu, Từ Trường Khanh bạch y như tuyết cô độc mà đứng, thấy rõ thái dương y lộ ra một sợi tóc bạc, nhớ tới trước khi chia tay y mơ hồ nói một câu, “Cảnh huynh đệ, ta sau khi chết có thể táng ở chỗ này…”

Cảnh Thiên suy nghĩ vẩn vơ, lòng chợt hốt hoảng.

Gió đêm lạnh lẽo.

Từ lâu đã nhận thấy động tĩnh từ phía sau, Từ Trường Khanh quay đầu nhìn Cảnh Thiên mỉm cười, “Cảnh huynh đệ!”

Cảnh Thiên lòng khẽ động, nhìn người trước mắt, rõ ràng là Thục Sơn chưởng môn đại đệ tử Từ Trường Khanh, thế nhưng giờ khắc này, Từ Trường Khanh cũng không phải Đậu Phụ Trắng ngày xưa của hắn nữa. Từ Trường Khanh đôi mắt trong suốt nay đã mang theo ôn nhu nhẹ nhàng của nước của hoa.

“A, không ngủ được!” Lòng Cảnh Thiên bắt đầu nổi trống, cố gắng vì mình tìm một lý do.

“Ra ngoài một chút?” Từ Trường Khanh chủ động kéo hắn ra khỏi viện môn.

“A, được… a!”

Hai người sóng vai đi bên bờ sông.

Trước mắt hoa nở rực rỡ, dưới chân cỏ xanh mãn địa, đôi giày đi trên bùn đất xốp, nhẹ nhàng nhất cũng để lại vết tích sâu, giống như thứ cảm tình mơ hồ nhất trong cuộc sống, một khi đã bất tri bất giác để lại vết tích trong đó, liền sa vào, đến chết không thể thoát ra.

Bờ sông nước chảy róc rách, chém chém giết giết ban ngày đã trở thành quá khứ, trước mắt mới là tồn tại chân thực nhất.

Từ Trường Khanh hiện tại đang đi bên cạnh hắn, khuôn mặt tuấn lãng không một tia sát khí, trái lại trở về tự nhiên, mang theo nhu thuận tinh thuần. Hơi nước nhàn nhạt quẩn quanh, Từ Trường Khanh một thân áo trắng đắm chìm trong mảnh thủy sắc nhàn nhạt dưới ánh trăng trong.

Hai người sóng vai đi về phía trước, Cảnh Thiên ở ngay bên cạnh Từ Trường Khanh, bàn tay đối phương cùng ngón tay hắn gần trong gang tấc. Du Châu Cảnh Thiên hiểu rõ, ngực hắn đang quyết liệt đối chọi, lo được lo mất. Rõ ràng hạnh phúc chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng hắn lại bắt không được, chỉ có thể trừng trừng nhìn dòng sông nhỏ lãng đãng chảy qua, trôi về viễn phương vô định.

“Huynh không phải nói, Ma Tôn hiểu lầm, đối với huynh có mơ ước chi tâm, thế nào lại có thể cùng hắn đánh cược, dây dưa không rõ?” Từ Trường Khanh chủ động đánh vỡ tĩnh mịch khó chịu.

Cảnh Thiên nhất thời nghẹn họng, tâm tình mãnh liệt vừa rồi như bị chậu nước lạnh hắt cho ướt nhẹp.

— Khi hắn cho rằng mình đang sở hữu tất cả, thì cũng là lúc tất cả đều tan biến.

Mọi bí mật tưởng sẽ theo thời gian mà tan thành mây khói, thế nhưng, Từ Trường Khanh đột nhiên lại đề cập đến cố sự này.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp