THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 51

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 51 – Tân sinh chi anh

 

“Mới vừa rồi tại Trường Thọ thôn ta cố ý vì huynh mua một ít vải vóc may y phục, không ngờ huynh lãng phí như vậy!” Cảnh Thiên một đường đánh xe, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm xả giận, “Chúng ta không nên rời khỏi nhẹ nhàng như thế, tốt xấu gì cũng nên bắt Tần Vương bồi thường cho ít bạc.” Du Châu Cảnh lão bản am hiểu nhất chính là buôn bán kiếm lời.

Từ Trường Khanh nghe vậy, chỉ cười nhẹ giải thích, “Ta nửa người không động đậy được, vải đó có thể cứu được tính mệnh con người, Cảnh huynh đệ không nghĩ đã có lời lắm rồi sao? Huống chi, chúng ta đã biết Tần Vương là mệnh Thổ, không chừng…”

“Có lời thì có lời, nhưng đối với người làm ăn như ta, đã buôn bán thì không thể thâm hụt tiền buôn bán. Huống chi…” Cảnh Thiên quay đầu lại, cau mày nhìn chằm chằm Từ Trường Khanh, “…Huynh ngay lập tức nằm xuống nghỉ ngơi, thật vất vả mới khôi phục lại được vài phần chân khí, chỉ sợ lại hao tổn rồi.” Giương mắt lên nhìn trời, Cảnh Thiên oán giận nói, “Con miêu yêu đó rốt cuộc muốn làm gì? Lần nào cũng xuất quỷ nhập thần lén lén lút lút, lần trước tại Phi Phượng sơn ta cũng bị nó trêu trọc…”

“Nó là sủng vật của thần tộc từ thời thượng cổ, linh tính phi phàm, một khi ánh trăng dày đặc là có thể hiện thân, ánh trăng mất đi thì nó cũng tiêu thất, cho nên lần trước đột nhiên biến mất cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ.”

Cảnh Thiên hung hăng quất một phát vào mông ngựa, bất mãn nói: “Huynh tựa hồ rất thích con bạch miêu đó, có phải muốn nhận nó làm sủng vật luôn rồi không? Nói cho huynh biết, ta xem con mèo đó lén lén lút lút như phường trộm cướp vô cùng đáng ghét, đừng kêu ta làm bằng hữu với nó… A, lại biến mất đâu rồi? Chớp mắt đã không thấy?

“Tỉ mỉ tìm xem, nó vừa tiêu thất ở chỗ này.”

Cảnh Thiên nhảy xuống xe ngựa, tìm tòi mọi xó, “Kỳ thực có hay không cũng không quan trọng, dù sao thì con mèo này cũng không phải cái gì Ngũ Hành tôn giả, cọc gỗ kia mới đúng, hà tất phải khổ sở cực nhọc tìm cho ra con mèo béo này.”

“Tiểu Phỉ cùng tiểu Mộc như hình với bóng, chỉ cần tìm được tiểu Phỉ tất sẽ tìm được tiểu Mộc.”

“Nhưng mà…” Cảnh Thiên giương mắt nhìn rừng rậm một mảng đen thui, xòe tay cũng nhìn không rõ năm ngón, không biết con chim nào bị giật mình, “cạc cạc” một tiếng chói tai, đập cánh xẹt qua mặt Cảnh Thiên.

“Cảnh huynh đệ, giữa đêm khuya huynh cẩn thận một chút, đừng kinh động mãnh thú, đến lúc đó lại phiền phức nữa…”

Cảnh Thiên nói, huynh không đi cùng ta sao? Từ Trường Khanh lắc đầu đáp, trong rừng thân cây san sát xe ngựa không lọt được vào, nếu huynh cõng ta đi khẳng định sẽ bị phiền toái, không bằng huynh một mình đi tìm, ta ở chỗ này chờ tin. Cảnh Thiên lắc đầu, thế không được, huynh cái dạng này ta rất lo lắng, chẳng may đụng phải yêu ma quỷ quái thì làm sao bây giờ?

Từ Trường Khanh rơi vào đường cùng, than thở, ta cũng không phải nữ tử tay trói gà không chặt, mới vừa rồi đẩy lùi mấy tên sát thủ chẳng phải là ta sao? Chân khí của ta đã khôi phục không ít, người thường đâu thể làm khó dễ được ta?

Cảnh Thiên đành phải nghe theo an bài của Từ Trường Khanh, một đường vào sâu trong rừng tìm kiếm.

Mắt thấy thân ảnh Cảnh Thiên dần tiêu thất, Từ Trường Khanh bắt đầu đả tọa vận khí.

Một lúc lâu sau tiếng bước chân truyền đến sột soạt. Trong giây lát, nương theo tiếng thở gấp “hộc hộc”, một bóng người lảo đảo chạy đến, mà bên người của nàng, còn có một cọc gỗ chạy theo.

“Tiểu Mộc!” Từ Trường Khanh kinh ngạc gọi.

Dưới ánh trăng, cọc gỗ chạy đến mướt mồ hôi, nhìn thấy Từ Trường Khanh lập tức kêu to: “Ngươi cứu mạng a cứu mạng! Ngươi lập tức đi cứu Tiểu Phỉ!”

“Tiểu Phỉ làm sao?” Từ Trường Khanh vội vàng hỏi.

Cọc gỗ nhảy một phát chính xác lên xe ngựa, kéo góc áo Từ Trường Khanh khóc lóc kể lể: “Mỹ nhân a, mỹ nhân a…”

“Nói chuyện chính!” Từ Trường Khanh khẽ chau mày kiếm, giận dữ quát.

“Ta cùng tiểu Phỉ làm theo sắp đặt của ngươi, cứu ca tẩu của Tố Nương, sau đó chúng ta theo mật đạo trốn ra, gặp phải cái kia… con gà Ma giới truy sát…”

“Là Mị Cơ?”

“Đúng đúng, con gà đó đem người truy giết chúng ta, chúng ta chạy tứ tán, tiểu Phỉ mang theo Tố Nương cùng ca ca nàng, ta mang theo tẩu tử nàng, chạy thẳng tới đây, tẩu tử của Tố Nương đột nhiên lăn ra kêu đau, muốn sống không được muốn chết không xong. Ta thấy trên người nàng chảy ra rất nhiều máu, hù ta sợ muốn chết…”

“Vậy Tiểu Phỉ hiện ở nơi nào?”

“Không biết!” Cọc gỗ vẻ mặt mịt mờ.

Ngay lúc này, tẩu tử của Tố Nương gục dưới đất phát ra tiếng kêu sắc nhọn, thân thể giãy dụa đau đớn càng thêm bi thảm.

“Nàng bị thương?”

“Bị chém một đao!”

Từ Trường Khanh tâm trạng quýnh lên, nhảy xuống xe, nhưng mà y mới đi vài bước, đầu gối lại mềm nhũn. Lần này đến phiên cọc gỗ vội vàng, nó nhảy đến bên người Từ Trường Khanh, “Ngươi làm sao vậy? Làm sao vậy? Ngươi cũng bị thương sao?”

“Ta không sao!” Từ Trường Khanh cắn răng đứng lên.

“Cẩu Vĩ Ba Thảo đâu? Ở nơi nào? Ở nơi nào?”

“Qua bên kia tìm Tiểu Phỉ rồi!”

“Ta đi gọi hắn về!” Tiểu Mộc lập tức nhảy đi.

Từ Trường Khanh nhìn tẩu tử của Tố Nương, đó là một nữ tử khoảng chừng ba mươi, cho dù trong đêm tối, y cũng có thể nhìn ra được nơi bụng nàng vải thô nhô lên, hiện tại, một cổ máu tươi từ thân dưới của nàng chảy ra không ngừng, nhiễm đỏ một vùng cỏ.

“Nàng sắp sinh rồi!” Từ Trường Khanh trong lòng cả kinh.

Hai bên thái dương thai phụ mồ hôi đổ ra ròng ròng, khuôn mặt xám ngắt, tóc tai rối bời bị thấm ướt bết hết vào trán, bãi cỏ dưới thân bị nhuốm thành biển máu mênh mông, nhưng máu tươi vẫn chưa dừng lại, tiếp tục tuôn ra không ngừng.

“Cứu hài tử của ta!” Thanh âm thai phụ vỡ vụn mang theo vài phần cầu xin.

Từ Trường Khanh miễn cưỡng đứng dậy, lảo đảo tiến đến bên người nàng, cầm bàn tay băng lãnh của nàng nhẹ nhàng an ủi: “Được, nàng yên tâm!”

“Ta không xong… Ngươi cứu hài tử… của ta…”

Nghe thanh âm van cầu tha thiết đó, Từ Trường Khanh khẽ rùng mình. Vừa rồi trong lúc nắm tay nàng, y đã biết được nữ tử này sợ rằng sớm sẽ kiệt sức mà chết, rất nhanh thôi, mà hài tử trong bụng nàng hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ sinh. “Đại hiệp, ngươi cứu hài tử của ta!” Thai phụ toàn thân đã hết lực, tựa hồ cũng không đủ sức sinh con nữa.

Dưới ánh trăng, Từ Trường Khanh thần sắc ảm đạm nhìn thai phụ đang hấp hối, nâng thân thể của nàng dậy, ôn nhu nói: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu hài tử của nàng, thế nhưng, chính nàng cũng phải mạnh mẽ kiên trì lên mới được, bằng không, hài tử cũng sẽ không xong.” Y ngưng thần vận khí, thôi động toàn bộ khí lực còn sót lại trong thân thể mình, hữu chưởng bao phủ một tầng bạch quang trong suốt, chậm rãi bao phủ lấy huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu thai phụ.

“Nếu như nàng cảm thấy thể lực khôi phục lại được một chút thì nói cho ta biết, ta sẽ tiếp tục…” Giờ khắc này, Từ Trường Khanh cũng không chấp nhất nam nữ hữu biệt. Nếu y không ra tay, nữ tử kia chắc chắn mất mạng, y sao có thể trơ mắt nhìn thảm kịch một xác hai mạng phát sinh.

“Dùng lực một chút… hài tử sắp ra rồi…”

“A… a…” Giữa rừng rậm, một tiếng thét chói tai vọng đến.

Nửa đêm rừng rậm, hàn ý thấu xương, thái dương Từ Trường Khanh mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt của y so với thai phụ kia cũng không tốt hơn mấy phần.

Không biết đã qua bao lâu…

Tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh cất lên, cả thai phụ lẫn Từ Trường Khanh đều như nỏ mạnh hết đà, sức cùng lực kiệt. “Hài… tử… để ta… ôm một cái… nam hài… hay là nữ hài…?” Nữ tử miễn cưỡng mở con mắt mờ đục, nhãn thần tan rã, hữu khí vô lực.

Từ Trường Khanh cắt cuống rốn cho đứa trẻ, bế hài tử người đầy huyết tương trao lại cho nàng.

“Là một nam hài! Một nam hài rất đáng yêu!”

“Tốt, tốt, nam hài rất tốt, sẽ không khổ sở như nữ tử…” Âm thanh thai phụ trầm xuống, mang theo một tia mừng rỡ khôn tả, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tiếu ý nhàn nhạt này, vĩnh viễn đọng lại trên nét mặt của nàng.

Từ Trường Khanh uể oải bất đắc dĩ nhắm mắt.

Y đã kiệt sức rồi, thai phụ này đã về nơi cực lạc.

Sinh mệnh vốn dĩ yếu ớt như vậy!

Thế nhưng, một sinh mệnh mất đi, cùng lúc đó sẽ có một sinh mệnh mới tiếp nhận hành trình nhân sinh này.

Đây là sinh sôi tiếp nối.

Chết đi không có nghĩa là kết thúc.

Có đôi khi.

Lại có nghĩa rằng một đoạn sống mới lại bắt đầu.

“Nếu có một ngày đối mặt với cái chết, có thể dùng cách nào truyền lại sinh mệnh của chính mình?” Từ Trường Khanh ôm đứa trẻ đang khóc oe oe vào lòng, nan đề sống chết vẫn quanh quẩn trong đầu, “Đời người nhỏ bé, tiên đạo mênh mang, khổ sở hay hoan lạc, chỉ cần linh hồn trong sạch cao thượng, hát khúc bi ca rửa sạch thế gian, thân cao bảy thước, một tấc đấc này…”

Từ Trường Khanh trầm mặc nhìn núi xa trời cao, chân khí cạn kiệt khiến cho y chỉ còn cách dựa vào gốc đại thụ, chậm rãi ngất đi.

Ma Tôn Trùng Lâu bay vút qua núi non trùng điệp, gió đêm vù vù bên tai, chợt thấy trước mắt dường như có một bóng bạch y lóe lên, trong chớp mắt, tâm tình có chút ngẩn ngơ. Hắn biết rõ mình đã nhìn nhầm, nhưng lại không thể ngăn lại chính mình hồi tưởng lại cảnh tình đêm đó.

Cũng là tại đây một thoáng đêm khuya gió lạnh, bạch lộ ngưng sương, chỉ vì một câu nói của Cảnh Thiên, đường đường Ma Tôn Trùng Lâu lại lui tới nhân giới Địch Trần sơn trang bắt người.

Thế nhưng chính mình lại không thể dời mắt khỏi Thục Sơn đệ tử bị bọc trong áo choàng khi đó. Nhìn non xanh nước biếc rộng lớn chạy qua dưới chân mình, cảm nhận được cơn gió mạnh đang phần phật thổi bay góc áo choàng hắc sắc, trong lòng Trùng Lâu không khỏi nổi lên một tia kích động dị thường.

Lương thần mỹ cảnh trong ngực.

Đêm nay gió mát trăng thanh.

Thục Sơn đệ tử bị điểm huyệt đạo, nhắm chặt đôi mắt không rên một tiếng, ánh trăng chiếu xuống vạn đạo thanh huy làm nổi bật lên gương mặt thanh gầy đẹp đẽ, lông mi thanh thoát hạ xuống một mảnh đạm mạc lạnh lùng, đôi môi mỏng manh mà quật cường bướng bỉnh. Chính hắn chưa bao giờ gần gũi quan sát một nam nhân như thế, một nam nhân trẻ tuổi, một người trước nay hắn chưa từng để vào trong mắt – đệ tử Thục Sơn.

Gió đêm thổi tới một mùi hương nhàn nhạt, dưới chân là một rừng hoa tươi hồng rợp cả không gian. Mà nam nhân tên gọi Từ Trường Khanh tựa hồ còn toát ra khí tức thơm mát hơn thế, tựa một đạo tia nắng ban mai rực rỡ tiến nhập hô hấp của mình, theo mạch máu tràn đầy toàn thân.

Khí tức nhẹ nhàng thanh lương thẩm thấu vào linh hồn hắn, dung nhập sâu vào nội tâm hắn. Vì vậy, đáy lòng ngủ sâu của Trùng Lâu dường như tỉnh lại, đâm chồi, lớn lên… Ngón tay băng lãnh chậm rãi lướt qua da thịt Từ Trường Khanh, trong nháy mắt Trùng Lâu tỉnh ngộ rất nhiều.

Thế nhưng, mặc dù là thanh tỉnh, nhưng loại cảm giác ôn nhu tiếp xúc như đã từng quen thuộc này, khí tức mỏng manh, da thịt ấm áp, lại cả cam chịu khuất phục, run rẩy bất lực, đè nén cực hạn… Cảm giác này… dường như rất quen… Đâu đó có chút suy tưởng cùng phán đoán không thể khống chế, tựa như độc xà chộn rộn cào cấu trong tim…

Vì vậy, vào thời khắc mà Mị Cơ báo tin cho hắn, chính hắn có điểm thất thần, kinh sợ.

Thế nhưng, cuối cùng lại ngoài dự liệu, hai người tiêu thất.

Một đường tìm tới, Trùng Lâu nhìn thấy dưới chân một màn đao tên loạn xạ, cho thấy chiến sự vừa rồi ác liệt đến thế nào. Trong lòng hắn hơi siết lại, nhặt dải lụa rớt lại trên mặt đất, nháy mắt sững sờ.

Chính là dư vị lưu lại bên mặt hồ nhàn nhạt.

Hắn phi thân bay lên, chớp mắt đã nhìn thấy nơi phương xa một màn thảm kịnh.

Từ Trường Khanh thần trí có điểm hốt hoảng, đứa trẻ sơ sinh gào khóc bên tai, thân thể cũng ngày càng lạnh lẽo.

“Hài tử vừa mới sinh ra, thế này liệu có bị lạnh hại đến tính mạng không?” Nhưng mà thể lực không ngừng mất đi, nhiệt độ cơ thể y cũng không cách nào làm ấm được cho nó. Giữa lúc mơ mơ màng màng, phảng phất một bàn tay đặt vào đan điền của y, một cổ chân khí hùng hậu đi vào thân thể.

Bàn tay này vừa lớn vừa lạnh, tuyệt đối không phải tay của Cảnh huynh đệ.

“Ngươi là ai?”

Xa xa trong rừng rậm vang lên một tiếng cười âm lãnh, tiếng cười âm hiểm thâm độc này chưa dứt, chủ nhân bàn tay kia đã biến mất rồi.

Không biết đã qua bao lâu.

Vô số bóng đen tiến đến.

Từ Trường Khanh tâm sinh cảnh giác, chậm rãi mở mắt, y lảo đảo ôm hài tử trong tay khó khăn đứng dậy, Kiến Ngôn Kiếm ra khỏi vỏ sẵn sàng nghênh địch.

Trong bóng đêm, ma vật hắc sắc giương con ngươi đen ngòm đầy hung dữ, ẩn ẩn tia huyết quang hung ác tàn nhẫn, thú tính khát máu đã ngo ngoe…

Song phương đều căng thẳng.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp