THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 31

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 31 – Đồng môn đấu pháp

 

Hậu hoa viên Địch Trần sơn trang, tế đàn trên cao, trên giá tọa thần bí ở đỉnh tế đàn có một bức màn che bạch sắc khá dày, cắt đứt đi tất cả ràng buộc với ngoại giới. Giữa tế đàn là một bia đá, trên bề mặt là những ký hiệu khó hiểu. Ngoài những ký hiệu này ra, còn có một vòng thái dương, chỉ là thái dương kim sắc chói sáng này bị khắc đúng vào một góc của bia đá, tựa hồ bị đàn tế trấn áp, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Đây là hậu hoa viên của Địch Trần sơn trang, ngoại trừ bản thân trang chủ Tiêu Ánh Hàn cùng lão quản gia thân tín Tiêu Phúc, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào. Lâu dần, không một ai biết hậu hoa viên này cất giấu bí mật gì, bọn họ lại càng không biết, Tiêu Ánh Hàn vì sao phải tạo nên tế đàn kỳ quái này, ngay trên đầu tấm bia đá, rốt cuộc là tại sao?

Mà hiện tại, tấm bia đá thần bí kia lại bị một mũi kim tiễn bắn trúng. Kim tiễn đó chính là mũi tên mà Từ Trường Khanh đã bắn xuống từ đỉnh núi Phi Phượng vào sáng sớm ba ngày trước. Kim tiễn tuy nhỏ, nhưng quầng sáng lưu chuyển mơ hồ, khảm sâu vào bia đá, cho thấy không phải vật tầm thường. Phải, kim tiễn này đã được yểm qua bùa chú của Thục Sơn, Từ Trường Khanh bắn xuống một tiễn, phá tan “tán tài chi cục” của Địch Trần sơn trang.

“Tán tài chi cục” bị phá, cũng chính là lúc kim khí bị đè nén lâu ngày thoát ra, lớn lên, bao trùm lấy Địch Trần sơn trang, thẳng tới trời xanh.

Trong Địch Trần sơn trang, quả nhiên có Ngũ Hành tôn giả!

Từ Trường Khanh đang đứng ở trong màn che, lẳng lặng quan sát tấm bia đá, hay đúng hơn, quan sát những ký hiệu kỳ lạ khắc trên bia đá.

Đây là bùa chú! Bùa chú độc nhất vô nhị của Thục Sơn!

Nếu không phải Thục Sơn đệ tử, sao có thể hiểu được những điều này? Chẳng lẽ ngày đó, kẻ bày giúp Tiêu Ánh Hàn thế cục tán tài này chính là đệ tử Thục Sơn? Đệ tử Thục Sơn này là ai?

Tựa hồ để chứng minh suy đoán của Từ Trường Khanh, chỉ trong nháy mắt, một đạo ám tử quang mang từ sâu trong sương phòng Địch Trần sơn trang thoát ra, mang theo vài phần sát khí, bay thẳng tới hậu hoa viên.

Từ Trường Khanh nhất thời cả kinh, người này công lực thật thâm hậu!

“Cẩn thận!” Nhanh chóng Cảnh Thiên ra sau lưng, hai tay Từ Trường Khanh nặn ra pháp quyết, khẽ quát lên: “Phá!” Từ đầu ngón tay, hai luồng ánh sáng lập tức thoát ra, bay vào không trung, nhắm thẳng vào ảm tử tinh quang. Vì vậy, ám tử tinh quang nguyên bản đang hùng hổ tiến đến, lúc này bị một tầng lá chắn vô hình chặn lại, hỗn loạn ở phía sau.

Từ Trường Khanh thần sắc ngưng trọng ngồi xuống đất đả tọa, từ đầu ngón tay chậm rãi chảy tràn ra một quầng sáng trong suốt, từng đợt từng đợt mở rộng, cuối cùng bao lấy thân hình Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên. Vì vậy, tử quang bao hàm nộ khí kia chỉ có thể như nước mưa bắn vào cửa sổ, hắt ngược trở ra. Quầng sáng tuy là vô hình nhưng hơn hẳn hữu hình, vô luận tử quang công kích trái phải ra sao cũng không thể xâm nhập, dần dần biến mất.

Loại không khí quỷ dị này khiến Cảnh Thiên không khỏi hoài nghi có phải mình lại nằm mơ nữa rồi?

Cảnh Thiên tất nhiên không biết luồng sáng tím sẫm kia tử đâu mà đến, nhưng Từ Trường Khanh thì biết, nhất định là Ngũ hành tôn giả trong Địch Trần sơn trang phát hiện mất đi “tán tài chi cục”, làm cho hành tung che giấu lâu ngày bị bại lộ, cho nên quê quá hóa khùng, ý đồ dùng đấu pháp phân cao thấp!

“Đậu Phụ Trắng! Huynh đây là…”

“Ngũ hành tôn giả lập tức sẽ hiện thân.”

Trong sương phòng.

Tiêu Ánh Hàn mâu quang lạnh như băng nhìn lão quản gia, mang theo một tia đau đớn: “Phúc bá! Sao ông lại làm chuyện phản bội sơn trang như thế? Ông chẳng lẽ không biết, hậu hoa viên kia chính là cấm địa của Địch Trần sơn trang, chưa được ta cho phép tuyệt đối không ai được tiến vào? Lại còn thay đổi thế cục then chốt trong đó!”

“Thiếu gia, tôi thật sự không ngờ vị Từ đạo trưởng đó lại có mưu đồ gây rối, tôi chỉ thấy y nhẹ nhàng nhã nhặn, nói chuyện hòa hợp, đâu biết y muốn hại thiếu gia…”

“Họ Từ kia không nhất định muốn hại ta, y tuyệt đối không làm chuyện âm hiểm ác độc thế này, y chỉ là muốn –”

“Y muốn cái gì?”

“Y muốn bức ta xuất thủ – dò xét thực hư của ta. Vừa rồi cùng ta đấu pháp không phải cái gì yêu nghiệt, mà chính là y Thục Sơn Từ Trường Khanh!” Chủ nhân Địch Trần sơn trang ngửa mặt lên trời lạnh lùng cười: “Tám năm không gặp, ngươi cư nhiên dám dùng Phá Kim Chú đến đối phó ta! Tốt! Thục Sơn ngũ lão giáo huấn ngươi rất tốt!” Con ngươi đen sẫm vọng ra ánh trăng ngoài cửa sổ, Tiêu Ánh Hàn nặng nề nói: “Tối nay, ta nghĩ sẽ cùng ngươi xuất thủ! Chỉ là, thật không ngờ, nhất định sẽ phải dùng đến sinh tử quyết đấu!” Hắn chậm rãi đưa hai tay ra phía trước, nhìn khớp xương đã nổi lên dữ tợn, nhàn nhạt mỉm cười.

Hậu hoa viên.

Cảnh Thiên thấy luồng sáng tím sẫm dần biến mất, khẽ thở phào một hơi. Bởi vì hắn thấy thái dương Từ Trường Khanh đã thấm mồ hôi, nếu còn kiên trì đấu pháp, kéo dài thêm nửa canh giờ, có lẽ Đậu Phụ Trắng cũng không xong!

Ngược lại, Từ Trường Khanh tâm trạng nặng nề, đối phương nội công tạo nghệ cực cao, khiến cho y dốc hết công lực cũng không thể duy trì được quá lâu.

“Ngũ Hành tôn giả! Ngũ Hành tôn giả không hổ là thượng cổ chi thần chuyển thế!” Y chậm rãi thu chưởng, đứng dậy, nhưng không đợi y kịp nghỉ ngơi, giữa đêm trăng, một luồng khí túc sát như lũ quét ào ào ập đến, thôi động dữ dội hoa cỏ trong vườn, sát ý vô biên tức khắc bao phủ lấy toàn thân. Cả người Từ Trường Khanh phát lạnh, nhịn không được lui về phía sau một bước, ngũ chỉ hư trương đặt tại Kiến Ngôn kiếm sau lưng.

Một đạo thân ảnh như yêu quái lơ lửng mà đến, không đợi Cảnh Thiên hô lên ba chữ “Tiêu trang chủ”, thanh sam nhân đã hạ người xuống viện, bình tĩnh lạnh lẽo nhìn thẳng hai người trên tế đàn. Hắn tuy là nhìn hai người, nhưng trong mắt chỉ có bóng của Từ Trường Khanh.

“Ngươi rốt cuộc cũng tới!”

“Phải! Đó chẳng phải vì ngươi muốn tìm người, dùng Phá Kim Chú bí pháp Thục Sơn phá đi trận pháp ta tận lực sắp đặt, muốn bức ta hiện thân sao?” Tiêu Ánh Hàn lạnh lẽo nhìn thanh kim tiễn cắm trên bia đá, khóe miệng hiện lên một tia châm chọc: “Chu Thiên chân khí của ngươi thiếu tinh thuần, cho nên Phá Kim chú này luyện ra cũng không được tốt lắm, thành thật mà nói, ta thất vọng!”

Từ Trường Khanh đối với châm chọc sâu xa kia không hề màng tới, chỉ lẳng lặng nói: “Đa tạ trang chủ nhắc nhở, chuyện này Trường Khanh không phiền trang chủ phí tâm. Ta mạo muội quấy rối, phá đi “tán tài chi cục” mà trang chủ tận lực bày ra, bức trang chủ hiện thân, quả thực có phần quá đáng…” Nhưng mà y chưa nói hết câu, Tiêu Ánh Hàn đã huy tay tỏ ý ngăn lại: “Không cần nói nhiều, ta bày tán tài chi cục này, là vì cố ý không muốn để ngoại nhân phát hiện thân phận Ngũ Hành chi Kim. Còn về phần các ngươi nói “thiên hạ an nguy, Thục Sơn đại nghiệp” gì đó, cùng với ta không nửa phần quan hệ, ta đối với vạn dân vu nước lửa một điểm hứng thú cũng không có.”

“Trang chủ là đệ tử Thục Sơn!” Từ Trường Khanh tiến lên một bước, ngữ khí tuy là bình thản nhưng mười phần chắc chắn, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Ánh Hàn, nửa bước cũng không thoái nhượng: “Nếu không phải Thục Sơn đệ tử sao có thể hiểu được bí pháp này? Đã là Thục Sơn đệ tử thì cần nhớ kỹ Thục Sơn giáo huấn, lấy vạn dân nước lửa làm mối lo, lấy thiên hạ an nguy làm nhiệm vụ.”

“Ngày đó, đã là chuyện cũ – hôm nay trở thành dĩ vãng, không cần nhắc lại!” Tiêu Ánh Hàn không đảo nửa ánh mắt, thẳng thắn lưu loát trả lời. Chỉ là, hắn vừa nói xong những lời này thì đột nhiên xoay người, tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh hoa bên cạnh, hoa này toàn thân nhuộm một màu đỏ như huyết lệ, đâm thẳng vào con ngươi nhân thế. Trên cánh hoa rực rỡ có một giọt nước trong suốt, tựa như giọt lệ xanh trên khóe mắt tình nhân.

“Pháp Hoa Kinh [Một trong những bộ kinh lớn của hệ thống Kinh tạng nhà Phật] viết rằng: “Như thị diệu pháp, chư phật như lai, thì nãi thuyết chi, như ưu đàm bát hoa, thì nhất hiện nhĩ.” Ưu Đàm hoa [Hoa quỳnh], thế gian xưng tụng ba ngàn năm mới nở một lần, mà Ưu Đàm huyết sắc lại càng khó có. Hoa rất đẹp, ngươi có thích không?”

“Đậu Phụ Trắng thích đọc Đạo Đức Kinh[1], không hứng thú với Pháp Hoa Kinh.”

Tiêu Ánh Hàn nghe vậy, nhìn thẳng Cảnh Thiên một lát, lắc đầu thở dài: “Đạo Đức Kinh đọc nhiều hơn, không nhất định là chuyện tốt, nếu như y rảnh rỗi, không ngại đọc thêm một chút chư tử bách gia điển tịch. Bằng không, rất dễ mông mê tâm trí, đúng sai tốt xấu chẳng phân, thiện ác trung gian không biết.”

Từ Trường Khanh không hiểu vì sao Tiêu Ánh Hàn lại cố tình thưởng hoa đàm đạo tại thời khắc giương cung bạt kiếm này, bèn nói: “Trường Khanh không thể nói là thích, vì đây mới là lần đầu nhìn thấy Đàm Hoa nở.”

“Thật không? Lần đầu tiên? Ta thế nào lại nghĩ ngươi hẳn là rất thích Đàm Hoa!” Tiêu Ánh Hàn lặng lẽ nhìn Từ Trường Khanh một lát, tựa hồ muốn tìm ra từ gương mặt này vài tia manh mối. Nhưng mà, Tiêu Ánh Hàn thất vọng rồi, khuôn mặt Thục Sơn chưởng môn tương lai trước sau bình tĩnh như nước, mâu trung thâm hắc thanh triệt, ngay cả Tiêu Ánh Hàn đã kinh qua hồng trần vạn trượng, thấu triệt ấm lạnh thế gian, cũng không cách nào phỏng đoán được nửa điểm. Vì thế Tiêu Ánh Hàn giãn mày, cười nhẹ: “Quả nhiên không hổ là Thục Sơn chưởng môn tương lai, Định Tâm Thuật đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, ngay cả Khuy Tâm Thuật của ta cũng không thể phát hiện ra suy nghĩ trong lòng ngươi!”

 

[1] Sách do triết gia Lão Tử viết. Lời lẽ trong Đạo Đức Kinh rất khúc chiết, ý nghĩa rất uyên thâm, luận về hai chữ “Đạo Đức”, nói về cơ tạo hóa, định vị trời đất, hóa sinh vạn vật, và những phương pháp huyền bí dạy về tu luyện để đắc thành bậc Thiên Tiên. 

 


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp