THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 30

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 30 – Sưu hồn chi địch

 

Mặt trời lên cao, Cảnh Thiên chạy thêm một vòng nữa quanh đỉnh núi mà vẫn không tìm thấy Từ Trường Khanh, thế nên mặc dù lòng nóng như lửa đốt, hắn chỉ còn cách quay trở lại Địch Trần sơn trang.

Vừa từ cửa sau bước vào, xa xa hắn đã nhìn thấy lão quản gia Tiêu Phúc cùng một vị tử y thanh niên đang từ hậu hoa viên đi ra. Mặt trời chiếu bóng, ánh sáng rực rỡ, mọi vật đều rõ ràng, người nọ nguyên bản là bạch y bất nhiễm bụi trần, nay chuyển thành một thân áo tím. Oánh oánh ngày xuân, người này áo bào tung bay nhẹ nhàng như gió, tuy rằng sắc mặt có phần tái nhợt, nhưng không giấu nổi vẻ thanh tuấn, thần sắc phiêu dật thanh hoa, khí độ siêu nhiên xuất trần, không phải Từ Trường Khanh thì là ai?

“Đậu Phụ Trắng! Bạch y luôn đi cùng với huynh, sao lại đổi thành cái này?” Không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, Cảnh Thiên vừa nói xong bỗng cảm thấy mâu trung Từ Trường Khanh có điểm hốt hoảng. Nhưng mà liền sau đó hắn ngưng thần nhìn lại, ánh mắt kia đã đạm như yên thủy, trong suốt như băng.

Từ Trường Khanh mỉm cười: “Thục Sơn đệ tử tu chính là tâm, về phần thân, cái gọi là xác thịt cũng chỉ là vật ngoài thân, đẹp đẽ đến mấy rồi cũng tan biến!”

“Hả! Mới ba ngày mà ta phải nhìn huynh với cặp mắt khác xưa rồi, cư nhiên đáp trả ta những lời như vậy, định bắt nạt ta không đọc nhiều sách sao?”

Lão quản gia Tiêu Phúc đứng giữa, nghe được lời này thì mặt tràn đầy kính phục: “Từ đạo trưởng quả là cao nhân ngoại thế, cậu ấy vừa mới sáng sớm mà đã được ngài chỉ điểm sai lầm, thực làm ta thông suốt a! Cao nhân, cao nhân!”

Cảnh Thiên nhãn thần ngập một mảnh u ám, cố ý chuyển hướng câu chuyện, kéo Từ Trường Khanh sang một bên nói: “Hậu hoa viên này chính là cấm viện của Địch Trần sơn trang, khai thật mau, huynh và lão quản gia kia vừa động tay động chân làm cái gì? Đã đi điều tra bộ mặt thật của Tiêu Ánh Hàn chưa?”

“Trong vòng ba ngày ta nhất định tra ra được!”

 “A! Tự tin nha! Vậy thì ta đây sẽ chờ ba ngày!”

Ngày đầu tiên, Từ Trường Khanh uống trà cả ngày. Ngày thứ hai, Từ Trường Khanh chỉ ngồi đả tọa, mà Cảnh Thiên mỗi ngày đều không có việc gì để làm, đành phải đi đông đi tây, dạo vài vòng hết xuôi lại ngược. Hai người ở Địch Trần sơn trang làm khách, cả ngày ăn uống no nê, cư nhiên không có một chút biểu hiện muốn ly khai!!!

Đợi đến ngày thứ ba, lão quản gia Tiêu Phúc vội vàng đi tới sương phòng, nói là trang chủ cho mời.

Trong phòng khách, Tiêu Ánh Hàn bộ mặt tươi cười nhìn Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh: “Tệ trang gần đây có thương đội từ Tây Vực đến, sợ rằng lúc đó sự vụ bận rộn, chiếu cố hai vị không được chu toàn, Cảnh tiên sinh huynh xem…”

Cảnh Thiên tại Du Châu va chạm đủ loại người, gặp tình huống thế này liền lập tức hiểu, chủ nhân đã hạ lệnh trục khách, chẳng lẽ hắn còn mặt dày ở lại hay sao? Cảnh Thiên cười ha ha đang định nói, làm phiền trang chủ chiếu cố nhiều ngày, chúng ta núi xanh còn đó nước biếc chảy dài vân vân, Từ Trường Khanh đã nhanh hơn một bước: “Trang chủ khách khí rồi! Hai người chúng ta được trang chủ giúp đỡ, Địch Trần sơn trang lại đang cần dùng người, không bằng để ta và Cảnh huynh đệ ở lại đây thay trang chủ phân ưu…”

Cảnh Thiên thầm nghĩ, ngươi đạo sĩ không hiểu thế sự, mấy lời khách sáo kiểu đó cũng không hiểu sao? Người ta rõ ràng muốn đuổi mình đi rồi!

Nhưng vào lúc này, một gã tiểu tư [người dưới, giúp việc] cầm trong tay một quyển sổ ghi chép từ hành lang chạy vội đến, sắc mặt vui mừng: “Cung hỉ thiếu gia, cung hỉ thiếu gia, Trần Châu chúng ta có vụ buôn bán, nguyên tưởng rằng thâm hụt ba vạn, không ngờ trong một đêm tình thế đại biến, thương đội đột nhiên thu về được hai vạn.” Tiêu Ánh Hàn nghe được lời ấy, không có nửa điểm vui mừng, chỉ đơn giản tiếp nhận quyển sổ đó từ trong tay gã tiểu tư, lật ra xem.

“Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt, nhất định lão gia dưới cửu tuyền phù hộ tiểu thiếu gia…”

“Muốn phù hộ thì đã sớm phù hộ rồi…” Tiêu Ánh Hàn nét mặt nhàn nhạt hờ hững, “Có thể là Tiêu Ánh Hàn ta vận số thay đổi mà thôi, Phúc bá, ông đi xem vụ Trần Châu này giúp ta…”

Lão quản gia vui mừng không giấu nổi, miệng liên tục lẩm bẩm: “Tổ tông phù hộ! Tổ tông phù hộ!” Sau đó xoay người hướng Tiêu Ánh Hàn nói: “Thiếu gia, ta xem hai vị thiếu hiệp Thục Sơn đây chính là cao nhân. Họ đến Địch Trần sơn trang, thương đội của chúng ta ở ngũ hồ tứ hải liền liên tục có tin vui. Không bằng ngài thỉnh họ ở thêm mấy ngày, thay thôn trang chúng ta xem qua phong thủy…”

“Lão quản gia khách khí rồi, Từ Trường Khanh ở đây quấy nhiễu nhiều ngày, vì thôn trang mà xem phong thủy một chuyến cũng là hợp tình hợp lý. Trường Khanh không dám thoái thác!”

Lão quản gia nghe vậy, tất nhiên là thiên ân vạn tạ, Từ Trường Khanh đứng đó mỉm cười không nói.

Hai người họ một xướng một đáp, làm cho việc Tiêu Ánh Hàn trục khách biến mất không còn vết tích. Tiêu Ánh Hàn thấy lão quản gia tự ý chủ trương, thần sắc cũng bất động vô hỷ vô nộ, chỉ đơn giản nói: “Ta có chuyện quan trọng cần xử lý, chư vị cứ đi nghỉ trước!”

Dưới tình cảnh này, Cảnh Thiên cũng không biết nói sao, chỉ phun ra một câu khách khí rồi đi thẳng.

Hai người vừa về phòng, Cảnh Thiên lập tức đóng cửa lại, nhãn thần nhìn Từ Trường Khanh mang theo vài tia nghi hoặc, “Trong hồ lô của huynh rốt cuộc chứa cái gì?”

“Thiên cơ bất khả lộ, sơn nhân tự có diệu kế!”

“Tiêu Ánh Hàn có phải là người chúng ta muốn tìm?”

“Đêm nay sẽ biết!”

Ban đêm, ánh trăng vằng vặc, Bắc Đẩu ẩn hiện.

Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên hai người dưới ánh trăng rời khỏi sương phòng, tiến nhập hậu hoa viên Địch Trần sơn trang.

Tuy mới là đầu xuân, nhưng hậu hoa viên này đã một mảnh hương sắc muôn hồng nghìn tía rực rỡ vô song, vô số cánh hoa xòe mình tắm ánh trăng óng ánh.

“Tại sao khu vườn này có thể là cấm địa của Địch Trần sơn trang, không cho phép người ngoài tiến nhập? Cái tên Tiêu trang chủ này cũng thật là mèo khen mèo dài đuôi, quá mức keo kiệt! Nếu là ta thì cũng chịu ngốc ở chỗ này, cả đời không ly khai!”

Từ Trường Khanh trong tay cầm Động Thanh Kính, ánh mắt minh duệ không hề chớp, nhìn thẳng vào mặt kim chỉ dẫn, im lặng hồi lâu, sau đó thở dài một hơi: “Trận pháp này quá mức thâm độc, không thử cũng được. Huynh đừng đi loạn cẩn thận lạc đường!”

Trong thư phòng một mảnh tĩnh lặng, chủ nhân Địch Trần sơn trang Tiêu Ánh Hàn băn khoăn nhìn cuốn sách trong tay, một lúc sau, hắn nhẹ nhàng lật ra từng trang, phảng phất còn có thể nghe thấy từ góc nhỏ nào đó một tiếng thở dài thật khẽ. Rất nhiều năm trước, tại Thục Sơn Vô Cực Các, trong Tàn Thư Khố, hắn cũng từng như thế này, tinh tế xem xét thư tịch, dụng tâm cảm thụ giáo huấn chí cao của các vị tông sư Thục Sơn. Thế nhưng, đột nhiên một ngày, các vị sư tôn thẳng tay phá hủy thứ mà hắn trân trọng nhất, tất cả tin tưởng đều sụp đổ, lý niệm tan vỡ, ái tình thất lạc, nhân sinh lật nhào.

Lúc này, Tiêu Ánh Hàn thần sắc ngưng trọng, lẳng lặng lắng nghe thuộc hạ hồi báo: “Địch Trần sơn trang vụ mùa bội thu, đội tàu thu lợi lớn, các đội thuyền chứa đầy hàng hóa đang giương buồm trở về, đoàn ngựa thồ ở Phúc Châu cũng…”

Tiêu Phúc nguyên tưởng rằng chủ nhân nghe được những lời này sẽ mừng rỡ, nhưng mà, lão quản gia trung thành và tận tâm này phải thất vọng rồi, vì Tiêu Ánh Hàn trước sau vẫn bình tĩnh như nước, một chút sắc mặt vui vẻ cũng không có, chỉ đáp ngắn gọn một câu: “Ta biết rồi!”

Ngay lập tức, ánh mắt Tiêu Ánh Hàn hướng về chiếc hộp ngọc trên bàn.

Nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra, bên trong hiện ra một chiếc sáo ngọc màu tím. Sáo ngọc đa số là màu xanh, sáo ngọc màu tím thiên hạ ít thấy. Thời Ngũ Đại trước kia, năm thứ năm mươi ba, mười ba quân họ Dịch Ngũ vong quốc bị thí sát, mênh mông Hoa Hạ là một mảnh rối loạn, huyết nhiễm Thần Châu. Mà vị vong quốc chi quân cuối cùng của Hậu Tấn, trên tay nắm một thanh sáo ngọc thiên hạ độc nhất vô nhị. Trước khi chết, hắn đã để lại một lời nguyền ác độc, tử ngọc địch liền trở thành “Sưu Hồn Địch” [Sáo thu hồn], bên trong có ma lực phụ chú, nếu người nào thu được lệ khí [tàn ác, tội lỗi] hỗ trợ tu luyện, luyện thành ma công, liền có thể trở thành ác ma giết người không chớp mắt.

Tiêu Ánh Hàn nhìn thanh tử ngọc địch trên tay, nhẹ nhàng thổi, âm thanh bắt đầu vang lên, tiếng sáo bình thản, đầu tiên là “Sơ Tuyết”, tiếp đến là “Tán Thu”, đều là tứ quý cảm hoài chi tác [Tác phẩm hoài niệm bốn mùa].

Tiếng sáo chồng chất quanh co khắp thư sơn lầu các, phảng phất như linh hồn tĩnh lặng bất cam, thân tại nơi hư huyễn xa xôi vì luyến nhân mà đáp lại.

Lúc này, ngoài cửa sổ ánh trăng thanh lãnh, sơ trúc nhẹ nhàng rung động, Tiêu Ánh Hàn chìm trong tiếng sáo thất thần một hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngọn núi xa xa từ bao giờ đã chứa thêm vài phần thâm tình khôn xiết.

Bỗng dưng ngoài cửa sổ, trong hậu hoa viên, một đoàn kim sắc dưới ánh trăng chợt bay lên. Đoàn khí kim quang càng lên cao khí thế càng thịnh, chỉ trong chốc lát đã uốn lượn cửu thiên, thẳng đến tận trời. Cuối cùng, ngay cả mặt trăng tròn vằng vặc cũng hoàn toàn bị che khuất.

Mọi người trong Địch Trần sơn trang đột nhiên cảm thấy kỳ quái, nhất thời náo loạn cả lên: “Thần linh! Thần linh! Có kim khí! Điềm lành điềm lành!”

Tiêu Ánh Hàn cả kinh, thầm nghĩ không ổn. Tay phải giữ thành pháp quyết, nặn ra một thủ ấn chữ “phong”, sau đó thẳng tay bắn ra, một chuỗi tinh quang ám tử sắc [chùm sáng màu tím đen] lao thẳng vào trời đêm.

Lão quản gia vô tình nhìn thấy, tuy rằng biết thiếu gia nhà mình từ nhỏ luyện võ, lại không biết từ bao giờ lại có công phu tuyệt diệu thế này.

Dưới ánh sáng trong suốt, tinh quang ám tử sắc như một đạo thiểm điện, bắn thẳng về phía hậu hoa viên nơi Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh đang ẩn thân.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp