THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 24

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 24 – Ngọc toái cung khuynh

 

Từ Trường Khanh đang bước đi, đột nhiên nghe được phía trước có tiếng đàn truyền đến.

Y đi theo tiếng đàn vào hậu viện, cảm thấy không khí thật thanh tịnh, trong sân mấy thân cổ thụ sừng sững, cành là xum xuê có phần âm lãnh. Dưới chân là một con đường lát sỏi, hai bên hồ nước trong veo, cuối con đường xuất hiện một tiểu đình, giữa tiểu đình có một người đang ngồi thẳng, thanh đàn cổ đặt trước mặt. Người này chính là Tiêu Ánh Hàn, hắn mỉm cười, chân mày khóe mắt giấu không hết vẻ phong lưu phóng khoáng.

“Huynh và ta có duyên tiền định, nếu không ngại thì ngồi xuống nói chuyện được không?”

Từ Trường Khanh không chối từ, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ánh Hàn: “Tiếng đàn của Tiêu trang chủ tuy rằng anh linh, nhưng lại mang theo ba phần sát phạt, không hiểu nguyên cớ do đâu?”

Tiêu Ánh Hàn nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn, mỉm cười, hơi nước phảng phất trong không khí càng làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thêm vẻ thần bí khó lường. Khoảnh khắc này Từ Trường Khanh đột nhiên nghĩ đến, Tiêu Ánh Hàn có một loại mị lực kỳ dị, không giống đắc đạo cao nhân ẩn mình trong núi.

Vẫn nói “hảo tửu giải ưu, hảo trà địch trần”, Từ Trường Khanh đưa mắt đánh giá ấm trà và chung rượu trên bàn, “Ta xem Tiêu trang chủ tiêu dao tự tại, sao giờ lại ở đây làm chuyện rút đao chém nước thế này?”

“Người hiểu lòng ta lo, lại không biết vì sao ta sầu.”

“Xem ra Tiêu trang chủ thật sự có tâm sự, đã như vậy, Trường Khanh xin phép đi trước!”

“Khoan đã!”

Mâu quang Tiêu Ánh Hàn trong như nước, dừng lại trên người Từ Trường Khanh một lúc lâu: “Ngươi thật không nhớ Tương Tây Miêu Cương?”

“Trường Khanh từ nhỏ đã ở Thục Sơn! Chưa từng đến Tương Tây!”

“Được! Đã như vậy ta muốn hướng đỉnh đỉnh đại danh Thục Sơn đệ tử thỉnh giáo vài chiêu…” Nhãn thần Tiêu Ánh Hàn trong nháy mắt đã chuyển thành sắc lạnh, lạnh thấu xương, hắn chậm rãi chạm vào chuôi đao bên hông, một cổ sát khí tràn ngập tiểu viện. “Đao này tên gọi Đoạn Thủy, dài hai thước chín tấc, nặng bảy cân tám lượng[1], dùng thiên ngoại vẫn thạch tạo thành, chuyên dùng để đối phó với Thục Sơn đệ tử… Kiến Ngôn kiếm của ngươi… Hiện không phải là đối thủ của nó!”

Cảm thụ được cỗ sát khí mạnh mẽ ập đến, Từ Trường Khanh cả kinh, biết rằng võ công người này tuyệt không dưới mình, lập tức nói: “Không biết Tiêu trang chủ cùng Thục Sơn đệ tử có thù oán khắc cốt ghi tâm gì, lại có thể bức người như thế, Trường Khanh đã từng được trang chủ cứu giúp, thật không muốn đối trang chủ xuất thủ.”

Tay trái Tiêu Ánh Hàn khẽ vuốt lưỡi đao, sát khí lẫm lẫm lạnh lẽo, ánh mắt một mảnh thanh bích, chỉ nghe hắn hờ hững nói: “Ân oán giữa ta và Thục Sơn, sâu xa trùng điệp, một chốc nói không xong, tóm lại, ta không vừa mắt Thục Sơn đệ tử, thấy một người giết một người, thấy hai người giết hai người.”

“Đã như vậy, lúc đầu vì sao trang chủ thu nhận chúng ta?”

“Ngươi thật sự muốn biết? Có ba nguyên nhân, thứ nhất là để nghiệm chứng một chuyện, thứ hai là bởi vì ngươi giống một người, về phần thứ ba…” Tiêu Ánh Hàn dừng lại, đôi mắt nhìn Từ Trường Khanh hàm ý thâm sâu, mỉm cười: “Ta – đối với ngươi có chút hứng thú.” Nói xong lời cuối cùng, hắn nhanh như chớp xuất chiêu. Từ Trường Khanh hô lên một tiếng, Kiến Ngôn kiếm vọt ra khỏi vỏ, đáp xuống tay y lấp lánh một mảnh hàn quang. Đao kiếm chạm nhau, âm thanh chát chúa không ngừng truyền đến.

Hai bên đối kháng, chiêu nào cũng sắc bén vô cùng. Thanh đao của Tiêu Ánh Hàn xuất thủ đều là sát chiêu, từng bước ép sát đối phương. Từ Trường Khanh thầm nghĩ, không biết người này đối với Thục Sơn có thù oán sâu nặng gì, mỗi chiêu đều muốn đoạt mạng. Nhưng đã sớm biết mình là Thục Sơn đệ tử, tại sao hắn còn ra tay tương trợ?

Trong lòng Tiêu Ánh Hàn cũng không ngừng lay chuyển… tám năm quá khứ… ngươi trạch tâm nhân hậu… rửa sạch trần ai… vĩnh biệt hồng trần… một đám lão già Thục Sơn đối với các ngươi như vậy… ngươi không cảm thấy bất hạnh sao…?

“Keng, keng, keng…” Đao kiếm giao phong, tia lửa văng khắp nơi, Tiêu Ánh Hàn chợt chuyển thân đao, giống như linh xà nương theo thân Kiếm Ngôn kiếm chém xuống bàn tay cầm kiếm của đối phương. Trong nháy mắt Từ Trường Khanh tâm tùy ý động, triệt để thu kiếm về, kinh hãi lùi lại phía sau. Tiêu Ánh Hàn một chiêu thắng thế, tay phải lộn lại đáp một chưởng vào ngực Từ Trường Khanh. Từ Trường Khanh mặc dù đang ở giữa không trung, nhưng phản ứng cực nhanh, lộn người chuyển thân tung chưởng ra đỡ.

“Ba” một tiếng vang dội, mơ hồ như sét đánh giữa trời, hai người chuyển sang trạng thái đấu nội lực. So đấu nội lực vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ ý là kinh mạch sẽ hao tổn, vì vậy đệ tử các môn phái khi luận rõ rất ít người trực tiếp đấu nội lực.

Chỉ sau chớp mắt đã thấy quanh thân hai người lượn lờ khói xám. Chỉ là, Tiêu Ánh Hàn trên môi thủy chung vẫn là tiếu ý nhàn nhạt, mà Từ Trường Khanh đã thần sắc ngưng trọng, không nói được một lời.

Lúc này huyết mạch trong thân Từ Trường Khanh đang rối loạn, có luồng khí chạy khắp các đại huyệt, y nỗ lực ngưng thần tĩnh khí trấn trụ khí mạch hỗn loạn kia. Ngay lúc đó, huyệt Tiểu Phúc sinh ra một làn chân khí mơ hồ, từ trong bụng dâng lên đau đớn, phảng phất theo huyết mạch tỏa ra toàn thân, len vào từng góc nhỏ trong cơ thể.

Từ Trường Khanh biến sắc, từ nhỏ y đã tu luyện nguyên dương khí của đạo gia chính tông, căn cơ vững chắc, tuyệt không thể vào thời khắc này tẩu hỏa nhập ma. Tiêu Ánh Hàn thấy sắc mặt y trắng nhợt, trán đẫm mồ hôi, thầm nghĩ, tám năm qua chẳng lẽ nội lực tu vi ngươi không tiến bộ chút nào, thật kỳ quái!

“Phụt” một tiếng, một ngụm tiên huyết phun ra, Từ Trường Khanh khó khăn loạng choạng bước lùi, thẳng đến thạch trụ phía sau mới dừng lại.

Tiêu Ánh Hàn thu chưởng, thả người đáp xuống bên cạnh Từ Trường Khanh, bắt lấy cổ tay y, ngón tay băng lãnh dò xét mạch đập. Từ Trường Khanh lúc này đau nhức không chịu nổi, tựa vào thạch trụ run rẩy, mặc cho Tiêu Ánh Hàn làm gì cũng không chống lại. Mâu trung Tiêu Ánh Hàn một mảnh hồ nghi, lại như có vài phần hiểu rõ, hắn nhìn Từ Trường Khanh một lát, ánh mắt chứa đựng vào phần thương tiếc: “Người trẻ định lực yếu, một đêm đánh mất, nỗ lực cả đời hóa thành hư ảo…”

Gương mặt Từ Trường Khanh bỗng nhiên cứng đờ, cổ dị khí kia vẫn dây dưa quanh quẩn trong kinh mạch, huyệt Tiểu Phúc đau như lưỡi dao sắc bén tùy ý cắt từng nhát, thống khổ không chịu nổi. Nhưng y vẫn cố ép cảm giác đau vào trong xương, chậm rãi ngẩng đầu: “Ngươi… Nói cái gì…?” Thanh âm của y mang theo nỗi kinh hãi khiếp sợ: “Ý của ngươi là ta sau này… không bao giờ… còn tu luyện được nữa…?”

“Không phải ta vừa nói rồi sao! Quan trọng là… Ngươi đã làm cái gì?”

Nghe được lời ấy, Từ Trường Khanh đáy mắt âm u.

Tiêu Ánh Hàn hiện lên vẻ thất vọng, nửa phần tự giễu, nửa phần cảm khái: “Thục Sơn đệ tử, một đời lại kém một đời!”, rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Cảnh Thiên bị nước lạnh trong ao làm cho mềm nhũn, cũng không biết làm sao trèo ra được, uống xong chén canh giải rượu của thị nữ, rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại. Sau khi hỏi thăm được Từ Trường Khanh cùng Tiêu trang chủ đang uống rượu trò chuyện, hắn nổi giận đùng đùng, một đường phi thẳng đến chỗ Từ Trường Khanh. Hay cho ngươi một Từ Trường Khanh, bình thường kêu ngươi theo ta uống rượu, ngươi chối này chối nọ, nào là Thục Sơn đệ tử không thể phạm giới, hiện tại ngươi lại cùng họ Tiêu kia uống rượu sảng khoái. Hắn đâu phải hiểu được ngươi ngâm thơ vẽ tranh, cũng không đẹp trai bằng ta, không trẻ tuổi như ta, chỉ có… vàng là nhiều hơn ta thôi!

Nhưng mà ta là thượng cổ chi thần Ngũ Hành chuyển thế, hắn là ai? Hắn có cái năng lực này sao?

Một đường đi tới, hai bên hoa cỏ xanh biếc, nước chảy nhẹ nhàng, đình đài lầu các, cảnh trí tú lệ, mà Từ Trường Khanh đâu?

Tìm được đến đình viện, từ xa đã trông thấy Từ Trường Khanh xiêu vẹo ngã vào thạch bàn dưới căn tiểu đình, trên mặt bàn ấm chén hỗn độn, đàn cổ sớm đã rơi xuống đất. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Từ Trường Khanh y phục trắng thuần giản đơn, gương mặt tái nhợt mang theo vài phần sắc khí bất thường, trên trán là một tầng mồ hôi, miệng thì thào nói nhỏ, không nghe được chữ gì.

Nhặt đàn cổ lên, Cảnh Thiên nổi giận đùng đùng nói: “Chủ nhân người ta cũng đi rồi, ngươi còn lộn xộn gì nữa, nhìn này, thanh đàn bảy dây này là “Thất Sát”, bị người làm bừa chặt đứt hai dây. Dù sao cũng là đồ cổ, ngươi đập hư rồi biết đền thế nào?” Từ Trường Khanh liếc cây đàn trong tay Cảnh Thiên, tuy là ánh mắt mông lung, ngữ khí lại chua chát không gì sánh được: “Ngươi tính cái gì? Thất Sát cầm dù là năm dây, ta cũng có thể đàn ra được… Đưa ta! Đưa ta!” Y mạnh mẽ đoạt lại cây đàn, bắt đầu tấu lên một khúc…

Cảnh Thiên ngơ ngác đứng đó, hắn nghĩ đến thành Du Châu ngày trước, tại Giám Bảo đại hội, màn che hạ xuống lộ ra một mỹ nhân, mỹ nhân ôm trong lòng thanh đàn “Thất Sát” – năm dây trắng như cước. Lúc đó không hiểu sao trong lòng một trận đông cứng.

“Tại sao lại mặc áo tím? Sao không phải là áo trắng nhỉ?”

Đây là thứ ký ức gì?

Vì sao trong tiềm thức hắn luôn nhận định, người gảy “Thất Sát” nhất định phải là bạch y? Trong truyền thuyết, chủ nhân Thất Sát cầm là người họ Cố, cùng với ái nhân cầm sắc tương hòa, ân ái không gì sánh được, loạn thế xuân thu bất hạnh, thân hãm hoàng cung, hiến nghệ cho người quyền quý, trong lúc giận dữ cắt đứt hai dây đàn. Từ đó về sau, Thất Sát bảy âm tề minh, mãi mãi thất truyền.

Tiếng đàn yếu ớt vang lên, âm điệu cao dần, lượn lờ chuyển ngoặt, thoải mái du dương. Giai điệu dễ chịu không gì sánh được nhè nhẹ lọt vào tai, nói không hết những phong lưu uyển chuyển, Cảnh Thiên nghe đến thần hồn say sưa, nhất thời quên mất đang ở nơi nào. Giật mình nghe thấy có tiếng nói đâu đây: “Thất Sát đại diện cho mười bốn ngôi sao, kiên nghị dũng cảm, đại diện cho một vị tướng, chính là Phi Bồng tướng quân, không phải “Thất Sát” này… Ngươi nếu như thích, sau này ta sẽ đàn cho ngươi nghe…”

Sau đó.

Âm điệu cao dần.

Cảnh Thiên phảng phất thấy một màn thâm cung đẫm máu: Một người áo trắng đạm bạc, năm ngón tay đưa ra, hai dây đàn liền đứt, tiếng gào thét vang vọng: “Huyền đoạn âm tuyệt, khuynh thành nan văn!” [Dây đàn đứt, âm cũng hết, khúc khuynh thành từ nay không còn nghe thấy được nữa] Tiên huyết tràn ra trước ngực người đó, trong nháy mắt nhiễm đỏ thân đàn, len lỏi vào từng hoa văn, khắc lại oán độc ngàn năm. Người nọ cận kề cái chết, đôi mắt vẫn mở lớn như trước, đờ đẫn hướng ra ngoài hoàng cung đại điện, ra khỏi vạn ác thế gian.

Y đang đợi một người, y đợi ai?

Đại điện kim bích huy hoàng, giữa khói lửa loạn lạc, vô số binh lính ngã xuống, tiên huyết nhễ nhại chảy ra.

“Ta tới chậm rồi! Ta đã hứa với huynh, lại không thể bảo vệ được huynh… Kiếp sau nhớ kỹ… Đừng gặp lại…”

“Quên không được!” Người nọ sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn nhàn nhạt mỉm cười, “Chỉ là, kiếp sau đến lượt ta bảo hộ ngươi… Có được không?”

Rốt cuộc sau sát na ấy, bàn tay trở nên băng lãnh, hơi thở ngừng lại, khí mạch đoạn tuyệt!

[1] 1 cân = ½ kg


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp