THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 20

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 20 – Bối đức chi dạ

 

Từ Trường Khanh đang ở đâu?

Cảnh Thiên không biết, hắn chỉ biết ba người cùng trèo đèo lội suối đi về phía Tây, trên đường ngự kiếm phát sinh sự cố ngoài ý muốn rơi xuống đáy vực này, sau đó hai người theo tiếng trẻ sơ sinh mà đến đây, đang lúc hắn ôm hài tử trong tay, Từ Trường Khanh biết mất.

Từ Trường Khanh thật sự biến mất trong không khí, nửa điểm vết tích cũng không lưu lại, chỉ còn đứa trẻ oa oa khóc trong vòng tay của Cảnh Thiên.

Bóng tối vô biên, nửa vầng trăng cũng không có, bầu trời đen kịt nặng nề nuốt trọn lấy tất cả. Cảnh Thiên đến hô hấp cũng ngừng trệ. Nơi đây tất cả đều quá trầm mặc, khiến người ta bị áp bức, áp bức đến điên cuồng.

Cảnh Thiên không biết làm sao để trở lại đại điện, hắn nghĩ dưới tình hình này mà còn tìm được lối đi đã là cả một kỳ tích. Đúng vậy, hắn không biết, hắn không biết tất cả từ lâu vốn đã định rồi, định trước một đoạn nghiệt duyên, định trước rơi vào vĩnh tịch, định trước mãi mất đi người trân quý… Tránh không thoát, chạy không khỏi, chính là số mệnh an bài!

Cảnh Thiên lay lắt bước vào trong điện, lửa vẫn hừng hực như thiêu như đốt, Từ Trường Khanh đang nằm trong một góc điện âm u. Không khí trong sơn cốc quá mờ mịt, Cảnh Thiên biết rằng người trước mắt chỉ là tự mình tưởng tượng ra thôi, nhưng mà, hắn không nhìn rõ biểu tình của Từ Trường Khanh, lại cảm nhận được hơi thở rất quen, rất ấm. Hắn tự mình đắp cho y kiện bạch sam, bạch y chân trần toát ra một tia mềm mại, hai tay khẽ nắm chặt, tựa hồ trong mơ cũng bất an.

Tất cả đều rất yên tĩnh.

Tựa như từ lúc rời đại điện đến giờ, mọi chuyện đều chưa hề phát sinh.

Hắn hung hăng cắn mu bàn tay một cái, đau! Rất đau! Không phải mơ! Không phải tự huyễn hoặc! Nếu như nói vừa rồi tất cả đều là hư ảo, vậy tại sao bên người mình lại vô duyên vô cớ có thêm một tiểu hài tử? Đứa trẻ sơ sinh bên cạnh ngủ say, không giống như yêu tinh quỷ quái, rõ ràng là một đứa trẻ mà thôi.

Bên ngoài điện làn khói xanh phiêu lãng, bóng đêm vẫn yên tĩnh, Từ Trường Khanh cũng hoàn toàn không tỉnh lại. Mí mắt Cảnh Thiên ngày càng trầm, từ lúc trở lại đại điện đến giờ, đầu óc Cảnh Thiên đã mơ hồ rồi. Hắn muốn nói, Đậu Phụ Trắng, ngươi thế nào lại trở về trước không đợi ta. Nhưng rốt cuộc cũng không chống lại được mộng yểm xâm nhập, vì vậy, hắn ôm đứa trẻ trong tay từ từ chìm vào giấc mộng.

Trong lúc ngủ say, hắn lại bắt đầu tiến nhập trạng thái nửa tỉnh nửa mê – hắn nghĩ đến nơi âm u đáng sợ này, hắn nghĩ muốn hô hoán gọi người đến cứu Đậu Phụ Trắng, thế nhưng mi mắt hắn nặng đến nỗi không nhấc lên nổi. Tựa như có thứ gì đè nặng trước ngực, đè nặng trong lòng, khiến hắn rơi vào hắc ám vô tận, vực sâu vô đáy, bi thương vô cùng, đau đớn vô biên …

Không biết đã qua bao lâu.

Đến khi Cảnh Thiên lần thứ hai mở mắt thì đã thấy Từ Trường Khanh đang chỉnh lại y phục, chiếc áo trắng trải qua một đêm xuất hiện vài nếp nhăn. Cảnh Thiên nhìn y loay hoay sờ soạng trên mặt đất nửa ngày, vừa tức vừa buồn cười: “Ngươi tìm cây hoa trâm sao?”

Từ Trường Khanh không quay đầu lại, chỉ “ừ” một tiếng.

Cảnh Thiên định hỏi một câu, tối qua ngươi thế nào vô duyên vô cớ thất tung, nhưng mà vừa nhìn sang bên cạnh, đứa trẻ kia cũng không thấy nữa. Cảnh Thiên giật mình một cái, lẽ nào tất cả đều là mộng, hắn và Từ Trường Khanh chưa hề rời khỏi điện này, càng chưa gặp qua tiểu hài tử nào cả?

Tự mình bất quá chỉ là trải qua một hồi xuân thu đại mộng mà thôi!

Cảnh Thiên buồn nản nghĩ, đầu ta càng ngày càng không dùng được nữa rồi, mơ với thực cũng không phân biệt nổi, thảo nào ma xui quỷ khiến đem về một đứa trẻ. May mà chưa bị Từ Trường Khanh phát hiện, nếu để Mậu Mậu hay Tuyết Kiến biết được thì có phải cười chết ta không!

Lửa tắt từ lâu, đuốc cũng sớm cháy hết, trời đen kịt một mảng, không trăng không sao.

Từ Trường Khanh vẫn lục lọi trên mặt đất, thần sắc có chút hốt hoảng, trâm cài tóc của y đột nhiên không còn, tóc đổ xuống bên vai. Là người luyện võ, đôi vai Từ Trường Khanh thẳng mà thanh, tóc dài như mực đổ xuống chạm vào áo trong, xương quai xanh trắng như tuyết như ẩn như hiện, càng tăng thêm vài phần liêu nhân. Cảnh Thiên lơ đãng nhìn qua, trong lòng phát sinh một tia tình cảm kỳ lạ, lòng nghĩ có giống cảnh mình cũng tên hậu sinh Long Tuyền cùng len lén nhìn trộm cô nương nhà người ta không?

Cảnh Thiên giật mình tránh ánh mắt đi, Từ Trường Khanh không phải kẻ ngốc, lúng túng vô cùng, ho nhẹ một tiếng, lấy tay che lại cổ áo, nói: “Huynh!”

Cảnh Thiên thấy y tâm trạng hoảng hốt, ý muốn trêu chọc lại nổi lên, lập tức cười nói: “Không cần che, ta biết, một ấn ký liên hoa ấy mà.” Từ Trường Khanh giật mình phát run, ánh mắt xẹt qua mặt Cảnh Thiên, đi tới một bên, thản nhiên nói: “Tối hôm qua huynh cũng thật mất mặt…”

Cảnh Thiên nhanh mồm cướp lời, tối qua ta ở chỗ này thư thư phục phục ngủ đến bây giờ, tối qua cái gì cũng không phát sinh, nếu như ngươi nghe được âm thanh gì kỳ quái, tỷ như tiếng trẻ con khóc vân vân, thì nhất định là ảo giác. Lão Tử của các ngươi không phải đã nói “Ngũ sắc lệnh nhân mục manh” [Ngũ sắc khiến người mê muội] sao? Làn khói ngũ sắc hôm qua có thể khiến người ta mơ hồ sinh ảo giác. Kỳ thực bị mê hoặc phát sinh ảo giác cũng không phải chuyện gì quan trọng, tỉnh lại là mất hết thôi, không cần để tâm, không cần để tâm…

Từ Trường Khanh thần sắc đạm mạc, tựa hồ cũng không để ý Cảnh Thiên nói gì. Y dựa vào thạch trụ chậm rãi đứng dậy, bàn tay chống vào nham thạch lộ ra gân xanh, năm ngón tay khớp xương trắng bệch. “Đã như vậy, chúng ta nên đi thôi!” Miệng y mấp máy, hơi thở có phần yếu ớt, ngữ khí lại thập phần bình tĩnh.

Ngẩng đầu nhìn trời, giờ là lúc nào?

Không ai biết.

Ngoài điện vẫn là một mảnh hắc ám cùng tĩnh lặng, không gió không trăng, không hoa tiền nguyệt hạ đau khổ triền miên, trong điện tất cả cũng xem như mây khói, bị cuốn vào cuộc chơi quá lâu, con người sẽ không còn phân biệt được thật giả nữa.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp