THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 18

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 18 – Ôn hương nhuyễn ngọc

 

Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên, Thường Dận ba người sau khi nghỉ tạm một đêm tại tiểu trấn thì đã rời khỏi đó đi thẳng về hướng Tây.

“Huynh cả ngày cầm cái gương đó trong tay, rốt cuộc có tác dụng gì không vậy? Ngũ Hành tôn giả kia ở châu nào huyện nào, trang nào trấn nào, huynh biết hết à?”. Từ Trường Khanh thành thật trả lời, không biết. Cảnh Thiên giận tím mặt nói, vậy trước đó lão già Thanh Vy gọi huynh vào Vô Cực Các bí mật nói chuyện, chẳng lẽ chỉ là mấy câu thủ thỉ tâm tình bịn rịn sướt mướt, không chữ nào đề cập đến việc lớn hay sao?”.

“Chưởng môn chỉ nói, Động Thanh Kính này không phải loại kính thu yêu bình thường, mà là bảo vật tích tụ linh khí ngàn năm của Thục Sơn luyện thành, có thể nhận biết linh lực của ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Ngũ Hành tổn giả đã từng đi qua nơi nào thì ắt sẽ có linh lực ngưng kết tại đó, Động Thanh Kính sẽ xảy ra biến hóa, chỉ ra được vị trí đó ở khoảng nào.”

Cảnh Thiên “ồ” một tiếng, nhòm nhòm cái gương: “Thế nhưng, ta ở chỗ này, sao Động Thanh Kính không chỉ ra ngũ hành chi Hỏa nhỉ?”.

“Đó là do linh lực của huynh còn yếu, cần phải tiếp tục tu luyện!”. Thường Dận tiếp lời.

Cảnh Thiên nghe vậy, liếc cặp mắt trắng dã, hầm hầm đi về phía trước.

Từ Trường Khanh quét mắt nhìn Thường Dận: “Sư đệ!”.

“Đại sư huynh! Lời đệ nói là thật mà.”

Ba người cứ thẳng tiến như vậy, vượt qua ba ngọn núi cao bốn dãy vực sâu, Cảnh Thiên thở hổn hển đặt mông xuống tảng đá bên đường.

“Đại hiệp Thục Sơn các huynh không phải đều ngự kiếm phi hành sao? Sao huynh không ngự kiếm bay vèo cái là đến Thục Sơn rồi, lại bắt ta ở chỗ này mốt hai mốt trèo đèo lội suối, chẳng phải cố ý dày vò ta đến chết hả!”.

Từ Trường Khanh dừng bước đưa túi nước lên, Cảnh Thiên bắt đầu chơi trò giận dỗi “hừ” một tiếng quay đi, không thèm để ý đến y. Từ Trường Khanh bất đắc dĩ nói: “Thì ra Cảnh huynh đệ đi đường mệt mỏi, vì sao không nói sớm với ta một tiếng, chúng ta hoàn toàn có thể ở lại thôn trang vừa rồi nghỉ ngơi, chứ giờ ở đây đồng không mông quạnh không có người ở, đành phải gấp rút đi thôi”.

Cảnh Thiên nghe vậy, lập tức nằm bò ra tảng đá sống chết không chịu đứng dậy, giọng điệu uể oải: “Ý ta là chúng ta không nhất thiết phải dùng hai cái đùi để đi, mà có thể ngự kiếm phi hành, đừng nói với ta Từ Trường Khanh huynh thân là đại đệ tử Thục Sơn mà không cả biết ngự kiếm phi hành đấy”.

Từ Trường Khanh nhìn sắc trời không nói, lẩm nhẩm khẩu quyết gọi thanh kiếm vọt ra.

Cảnh Thiên nhảy một bước dài tót lên phi kiếm, hét lên: “Ta và Đậu Phụ Trắng một kiếm, Thường Dận ngươi tự xử đi… Mau mau dùng sức, cho tên Thường Dận này tụt lại phía sau đi…”.

“Thường Dận!” Từ Trường Khanh quay đầu căn dặn: “Đệ mới học ngự kiếm phi hành, nên cẩn thận một chút!”.

“Đại sư huynh, không sao đâu, đệ theo được các huynh!”.

Cảnh Thiên nghe vậy sung sướng cười to: “Thì ra Thường Dận mới học ngự kiếm, ta còn tưởng hắn lợi hại lắm!”.

“Ngự kiếm phi hành cần nội lực lẫn pháp lực cao thâm, hơn nữa còn phải có một thanh bảo kiếm dùng chính máu của mình luyện ra. Thật ra, với tuổi tác của Thường Dận mà có thể luyện được ngự kiếm đã là đáng quý lắm rồi. Ở Thục Sơn ngoại trừ năm vị sư tôn, rất ít đệ tử có thể luyện được ngự kiếm phi hành!”.

“Ồ, ta còn tưởng rằng mọi người ở Thục Sơn đều có thể ngự kiếm phi hành cơ đấy!”.

Cảnh Thiên được như ý nguyện, lần đầu cưỡi kiếm bao quát non sông vạn vật Thần Châu[1], trong lòng hắn đột nhiên trào dâng cảm giác bao la khoáng đạt nuốt trọn sơn hà. Mặc dù trong lúc ngự kiếm Du Châu Cảnh Thiên vẫn nơm nớp lo sợ ôm chặt lấy Từ Trường Khanh phía trước, thế nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn được cưỡi trên kiếm mà bay, trở về cũng có chuyện để ba hoa khoác lác với bọn Mậu Mậu rồi. Cảnh Thiên tâm tình tốt, đầu óc lại hoạt động trở lại. Tục ngữ nói rất đúng, ăn no dửng mỡ. Hiện tại hắn cưỡi trên đầu sơn hà tổ quốc, xuân phong đắc ý, lại muốn cưỡi ngựa chiến rong ruổi sa trường.

“Phải rồi, ngươi không phải nói Thường Dận mới có hai mươi ba sao? Hắn hai mươi ba tuổi học được ngự kiếm, vậy ngươi khi nào học được vậy?”

Từ Trường Khanh chần chừ một lát, nói: “Hình như là mười chín!”

“Hả? Thế còn khen hắn cái gì?” Phía sau Cảnh Thiên tay trái siết chặt lấy lưng áo Từ Trường Khanh, tay phải đưa lên không trung, gõ vào đầu y một cái: “Đại sự như vậy cũng không nhớ rõ, đầu óc mơ mơ hồ hồ! Ai nha… ai nha…”

“Cảnh huynh đệ cẩn thận! Ngự kiếm phi hành phải tránh phân tâm, nếu tinh thần bất ổn thì rất dễ gặp nguy hiểm!” Phía trước, Từ Trường Khanh một thân áo trắng phiêu phiêu, y tập trung ngự kiếm, không chú ý tới phía sau Cảnh Thiên siết lưng áo y ngày càng chặt. Trên người Từ Trường Khanh mang theo một làn khí thanh hoa nhàn nhạt, lại giống như băng tuyết mát lạnh đến từ cửu thiên, không có một chút thuộc về hồng trần. Bất tất nhiều lời, chỉ một câu thôi là có thể khái quát được cảm giác ấy: “Bất thực nhân gian yên hỏa!”

Cảnh Thiên ngơ ngẩn một lúc lâu, cũng suy nghĩ một lúc lâu, đến tột cùng là huân hương ở nơi nào nhỉ, ngày sau đến Xuân Phong Lâu bán thuốc, nhất định phải bán cái này mới được. Ý thức thương nghiệp trỗi dậy, tính tính toán toán, hắn không chịu nổi ngứa miệng trực tiếp thỉnh giáo vị Thục Sơn đại đệ tử này.

Từ Trường Khanh bị hắn làm cho hồ đồ, một lát mới lên tiếng: “Trường Khanh đường đường nam tử, sao lại đi dùng hương tiêu thủy phấn, có lẽ Thục Sơn điện quanh năm đàn hương, cho nên bám vào y phục mới lưu lại mùi đàn hương trên người.”

Nghe vậy Cảnh Thiên cười nhạo: “Ta không tin, hương liệu yên chi thủy phấn trong thiên hạ ta đều nắm rõ, ta cũng khổ sở chạy ra chạy vào điện các Thục Sơn, trên người có lưu lại chút đàn hương nào đâu. Hương thơm của ngươi không thể là đàn hương tầm thường, mau mau thành thực khai báo, rốt cuộc tại Du Châu, ngươi qua lại với vị tiểu cô nương nào mới lưu lại thứ hương này? Ngươi không nói cũng được, chờ sau này trở về Thục Sơn ta hướng các sư tôn ngươi lãnh giáo, hỏi cho ra lẽ, cũng có thể trực tiếp hướng Thường Dận mật báo.”

Nhưng mà, Từ Trường Khanh không lên tiếng, chỉ tiếp tục điều khiển kiếm, dáng vẻ rõ ràng là không thèm cùng hắn đôi co.

Cảnh Thiên chán gần chết, cãi nhau không có đối thủ, chỉ có thể lải nhải hỏi mấy việc riêng của Từ Trường Khanh, như ngươi làm sao được Thương Cổ nhặt được? Thế nào lại muốn xuất gia? Thương Cổ từ bé có quất mông ngươi?…

Từ Trường Khanh chưa bao giờ nghĩ tới, một người nam nhân lại có thể ồn ào như vậy.

Một đường ngự kiếm bay tới, bên tai là câu hỏi lằng nhằng của Cảnh Thiên, dĩ nhiên với bản tính thường ngày, Từ Trường Khanh không thể không để ý tới nam nhân ồn ào này, đành phải cố gắng tập trung tinh thần ứng phó với mấy nghi vấn của Cảnh Thiên, ta khi còn bọc trong tã đã bị bỏ tại ở thâm sơn, sư phụ vân du tứ hải mang ta về… Sư phụ tuy từ bé đã đối với ta yêu cần nghiêm khắc, thế nhưng rất ít đánh ta, Thường Dận chịu đòn so với ta nhiều hơn. Ta từ nhỏ tại Thục Sơn lớn lên, xuất gia đương nhiên là chuyện thường tình…

Cảnh Thiên nghe đến đó, không hài lòng nói: “Làm sao có thể nói là chuyện thường tình, chẳng lẽ trời sinh người ta phải làm đạo sĩ sao?”

Từ Trường Khanh không đáp, có đôi khi không nói chính là lời khẳng định tốt nhất, chí ít trong lòng Từ Trường Khanh bây giờ, đây là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, giống như người ta phải ăn phải ngủ, Từ Trường Khanh làm đạo sĩ cũng rất đương nhiên. Hơn nữa, ngoài đạo sĩ ra thì y có thể làm gì? Phải làm đạo sĩ, luyện võ công pháp thuật cho tốt mới có thể trảm yêu diệt ma, hành hiệp trượng nghĩa…

“Ngươi kỳ thực không biết, không làm đạo sĩ vẫn có thể bảo vệ được thiên hạ chính nghĩa.” Cảnh Thiên thở dài, “Ngươi học làm đạo sĩ, học đã lâu quá rồi, học đến ngu luôn, ta nhất định phải giảng giải đạo lý cho ngươi hiểu, rằng trên đời này ngoài làm đạo sĩ, còn có rất nhiều chuyện đang đợi ngươi, tỷ như chuyện…”

“Chuyện gì?” Từ Trường Khanh không quay đầu lại hỏi.

“Chuyện đó!”

“Chuyện gì?” Từ Trường Khanh mơ mơ hồ hồ.

“Chuyện đó!”

“Chuyện gì?” Từ Trường Khanh thành thật… chuyên tâm thỉnh giáo.

Môi răng chạm nhau, bàng hoàng sét đánh giữa trời quang.

Cảnh Thiên kinh hoàng, bụng dưới quặn lại đau đớn, trong sát na hướng thẳng xuống vực sâu vạn trượng. Tất nhiên, đây không phải phản ứng sau nụ hôn cuồng nhiệt, mà chỉ là gia tốc trọng lực của địa cầu theo định luật tự nhiên.

Một tiếng vang lớn, hai người từ cửu thiên chạm đến đáy vực sâu. Nếu không phải Từ Trường Khanh nửa đường phục hồi tinh thần, ôm lấy Cảnh Thiên, chỉ sợ lần này Cảnh Thiên tiêu luôn cái mạng nhỏ.

Giữa nơi thâm cốc, Cảnh Thiên rơi đến thất điên bát đảo ruột gan lộn tùng phèo, rên hừ hừ: “Vẫn biết đạo sĩ các ngươi không phạm sắc giới, thế nhưng ngươi cũng không nhất thiết phải phản ứng cường liệt như vậy. Vốn định làm mẫu cho ngươi, ai kêu ngươi quay đầu lại, ta chỉ là không cẩn thận hôn phải ngươi một cái, ngươi kinh hãi như vậy… Nếu là thật, còn không phải sẽ rút trường kiếm đâm thủng ruột ta sao.”

Mặt Từ Trường Khanh lúc đỏ lúc trắng, mãi một lát sau mới khổ sở lên tiếng: “Cảnh huynh đệ, thật xin lỗi, liên lụy huynh thế này… huynh… cũng không nên trêu đùa tại hạ.” Cảnh Thiên không đáp, xiêu xiêu vẹo vẹo chống lưng dò dẫm đi ra khỏi sơn cốc, miệng vẫn lải nhải: “Ta nói cho ngươi biết, bị người khác tiện nghi mà quay lại báo thù như ngươi cũng không phải đạo nghĩa thiên hạ đâu. Nếu như chó cắn ngươi một phát, chẳng lẽ ngươi cũng quay lại cắn nó một phát?” “Ta sẽ không cắn chó, cũng không cùng chó chấp nhặt, thế nhưng…” Dừng một chút, đạm nhiên nói: “Trường Khanh niên thiếu khinh cuồng, đã từng nghĩ ăn thịt chó!”

Nghe được lời ấy, Cảnh Thiên đi phía trước bất giác rùng mình một cái.

Nửa đêm, Cảnh Thiên chìm trong giấc mộng, trong mộng hắn thấy Từ Trường Khanh bạch y phiêu phiêu, cùng một khối đậu phụ trắng khác mang theo kiếm hành hiệp trượng nghĩa, tại vùng ngoại ô cao hứng bừng bừng chăm chú trông nồi nước: Trong nồi là một khối thịt cẩu đang sôi sùng sục!

Trong mộng Cảnh Thiên thật lạnh, lạnh đến run người.

[1] Một cách gọi Trung Quốc thời xưa.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp