THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 132

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 132 – Huyền Tẫn Đan Châu

 

Đi ra khỏi phòng, bóng đêm u tĩnh, Từ Trường Khanh ngưng mắt nhìn tinh không, chỉ cảm thấy cõi lòng rối loạn.

“Đại sư huynh, trở về phòng đi thôi.”

“Thường Dận, đệ trở về trước đi, ta đi lên đỉnh Ngưng Thúy.”

Thường Dận chau mày nhìn Từ Trường Khanh, “Huynh lên đó làm gì? Nếu huynh thật sự muốn đi, để đệ đi cùng huynh.”

Từ Trường Khanh thản nhiên nói, “Yên tâm, chuyện đêm nay tuy rằng ngoài dự liệu, nhưng ta cũng sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Trường Khanh tu đạo nhiều năm, việc nhỏ thế này không thể khiến tâm thần ta đại loạn. Ta đã hẹn với Cảnh huynh đệ đêm nay đến đỉnh Ngưng Thúy dạy hắn Bổ Thiên Trận Pháp, cho nên mới muốn đến đó.”

“Huynh nói vậy đệ yên tâm rồi, Thường Dận cáo từ.”

Từ Trường Khanh gật đầu, xoay người dời đi. Y biết Thường Dận thận trọng, chắc chắn sẽ theo sau lưng mình, vì vậy tận lực bước chậm. Đảo mắt đã đến đỉnh Ngưng Thúy, trước mặt một bóng người thanh sam đứng lặng, Cảnh Thiên có lẽ chờ đã lâu. Thân ảnh theo sau cũng ngừng cước bộ, chốc lát biến mất vào ánh trăng thanh lương.

“Đậu Phụ Trắng, sao đến muộn như vậy? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút… Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Phải.”

Từ Trường Khanh đem chuyện mới xảy ra kể lại cho Cảnh Thiên, cuối cùng mới nói: “Chưởng môn nội lực cao siêu, chư vị trưởng lão thân thể cũng không gặp vấn đề gì, vì sao phải chọn thời điểm này nói cho ta biết sự thật thân thế?” Y lập tức giữ chặt lấy tay áo Cảnh Thiên, mi sắc khẩn trương: “Chẳng lẽ họ nghĩ, Nữ Oa Bổ Thiên lần này vô cùng nguy hiểm, vì vậy đề phòng bất trắc, mới giao thác, giao thác…” Hai chữ cuối cùng, vô luận thế nào cũng không thể nói ra.

Dưới ánh trăng oánh nhuận, Cảnh Thiên thấy Từ Trường Khanh bình đạm như thủy ngày nào tràn đầy lo âu suy nghĩ, liền an ủi: “Nữ Oa Bổ Thiên có gì hung hiểm chứ, chúng ta chẳng phải đều tham gia hay sao? Nếu có gì ngoài ý muốn, Thục Sơn trưởng lão sao có thể yên tâm cho các đệ tử tiến vào? Không sao đâu.”

Từ Trường Khanh ngẫm thấy có lý, liền gật đầu: “Nếu cần nhanh chóng phát động Bổ Thiên trận pháp, như vậy có một số chuyện cũng nên thu xếp ổn thỏa, đề phòng —”

Cảnh Thiên nghe khẩu khí y có điểm bất thường, lập tức thận trọng nói: “Đậu Phụ Trắng, huynh lại muốn làm gì?”

Từ Trường Khanh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay hắn, thoải mái vỗ nhẹ: “Không có gì, huynh không cần nghi ngờ lung tung. Đại trượng phu không thể yên thân gửi phận, cả ngày nơm nớp lo sợ được. Cảnh huynh đệ, huynh có nhớ Tiểu Phỉ không…” Y ngẩng nhìn trời đêm, chỉ thấy tinh quang lấp lánh, giữa biển ngân hà, tiểu miêu béo mập kia rốt cuộc ở đâu?

“Huynh có biết Tiểu Phỉ tu luyện thành công, đã biến thành bộ dáng như thế nào không?”

“Bộ dáng gì? Dù sao cũng không thể đẹp trai hơn ta đúng không?”

Từ Trường Khanh nhìn nam tử tự mãn bên cạnh, mỉm cười nói: “Nó hóa thành huynh đệ của huynh, giống huynh như đúc. Hơn nữa, so với huynh – còn đẹp trai hơn.” Cảnh Thiên nhất thời nổi trận lôi đình, quát lớn: “Nói bậy! Thế nào có khả năng, tiểu tử này làm sao đẹp trai hơn ta được. Huynh ngắm kỹ ta đi: cái mũi, con mắt, cái miệng…”

“Tiểu Phỉ xác thực đẹp trai hơn huynh!” Từ Trường Khanh kiên trì khẳng định.

Cảnh Thiên giận đến phát điên, “Không có khả năng, nhất định lúc đó thần trí huynh không rõ ràng, mới có thể nghĩ nó đẹp trai hơn ta. Đậu Phụ Trắng, huynh nhìn ta quen rồi, cho nên thẩm mỹ có vấn đề, nhìn người khác đều thấy đẹp trai hơn ta.”

“Thật sao?” Từ Trường Khanh bất động thần sắc đề nghị: “Không bằng gọi Tiểu Phỉ ra đấu với huynh, huynh gặp nó rồi sẽ chịu thua tâm phục khẩu phục.”

“Đấu thì đấu, ai sợ ai. Huynh nói đi, làm cách nào mới gọi được nó ra, chẳng phải các người đều nói nguyên thần nó tan biến rồi sao?”

Từ Trường Khanh phủi hoa rơi trên vạt áo, đứng dậy nói: “Không, nguyên thần nó không tan biến. Trên người ta có đá Nữ Oa, là vật chí bảo trong thiên hạ, trong chớp mắt trước khi tan biến, Tiểu Phỉ đã lĩnh hội được đạo lý chân chính, một khắc này, nó rốt cuộc triệt để thành người, có ba hồn bảy vía của chính mình. Linh thức của nó vừa thoát ra, liền cảm ứng được đá Nữ Oa trên người ta, cho nên nguyên thần vừa tiêu tán đã kịp ngưng tụ lại trong viên đá này.”

“Nghĩ không ra đá Nữ Oa còn có tác dụng như vậy. Đậu Phụ Trắng, sao ngày đó huynh không dùng đá Nữ Oa bảo vệ nguyên thần của mình?”

Từ Trường Khanh nghe vậy, ngữ khí có điểm xấu hổ: “Ta… Không phải thân tinh khiết, đá Nữ Oa đối với ta đã không còn tác dụng.” Y lập tức chuyển đề tài, “Hiện tại là giữa tháng, ánh trăng nồng đậm, đối với thượng cổ thần thú như Tiểu Phỉ là thời khắc linh lực tập trung cao nhất, chỉ cần có Huyền Tẫn Đan Châu, nguyên thần của nó có thể tụ tập lại, tiếp tục tu luyện thành người.”

“Huyền Tẫn Đan Châu không phải đang nằm trong cơ thể huynh sao?” Cảnh Thiên sửng sốt một lát, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ Trường Khanh – Huynh lại muốn gạt ta! Không được, bức Huyền Tẫn Đan Châu ra khỏi thân thể huynh, quả thực quá mức hung hiểm, ta không đồng ý.”

“Bức Huyền Tẫn Đan Châu có cái gì hung hiểm? Bây giờ nó nằm trong cơ thể ta cũng không còn tác dụng nữa, không bằng bức ra cho Tiểu Phỉ dùng. Hơn nữa, đan châu vốn là của nó, ta không thể chiếm làm của riêng.” Từ Trường Khanh kiên trì giải thích.

Cảnh Thiên bừng tỉnh, trách không được Từ Trường Khanh mấy ngày nay đối với mình nhu tình như nước, ngoan ngoãn chiều lòng, hắn yêu cầu gì y cũng chấp nhận, “Thì ra, y đã sớm tính toán trước, muốn ta giúp y cứu tình địch.” Cảnh Thiên càng nghĩ càng tức, chuyện này hung hiểm vạn phần, nếu không tại sao Từ Trường Khanh không đi tìm Thường Dận, Thường Hoài, Tiêu Ánh Hàn, mà lại muốn hắn giúp đỡ. Khẳng định việc này đối với Từ Trường Khanh có nguy hại lớn, cho nên mọi người đều không bằng lòng, cuối cùng y mới phải nhờ ta.

Ta quyết không chấp nhận.

Còn nữa, sau này nhất định phải cảnh giác, nếu Đậu Phụ Trắng thuận theo ý ta, đằng sau nhất định có mưu đồ quấy phá.

Từ Trường Khanh lãnh đạm liếc nhìn Cảnh Thiên, than thở: “Ta thân là Ngũ Hành tôn giả, sao có thể làm hại đến đại nghiệp Thục Sơn, đem tính mệnh của chính mình ra đùa giỡn? Đây là Hồi Hồn Đại Pháp được ghi chép trong Vân Cấp Thất Lục, tuyệt đối không có hung hiểm. Kỳ thực, huynh không giúp ta cũng được, ta đi tìm Thường Dận, Thường Hoài… Phải rồi, Tiêu sư huynh rất tốt, huynh ấy công lực thâm hậu, có thể không cần đến Hàn Băng Động, chúng ta vẫn bức ra được Huyền Tẫn Đan Châu.”

Cảnh Thiên nghi hoặc nói: “Các người đến Hàn Băng Động để làm gì?”

“Lúc bức ra Huyền Tẫn Đan Châu, toàn thân nóng cháy, mãnh liệt như lửa thiêu, cho nên phải đến Hàn Băng Động, cởi bỏ hết y phục, trần trụi đối diện nhau, nếu không, nội lực phản phệ, gân cốt đứt rời —”

Từ Trường Khanh còn chưa nói xong, Cảnh Thiên đã tóm ngay lấy cổ tay y, quả quyết nói: “Ta thay đổi chủ ý rồi, cái này… Cứu một mạng người, à không, cứu một mạng mèo như xây bảy tòa tháp Phật. Cảnh Thiên ta là đại hiệp cứu khổ cứu nạn, thế nào thấy chết mà không cứu, cho dù là chó mèo thì cũng là mạng sống. Chúng ta mau mau đến Hàn Băng Động, đánh nhanh thắng nhanh.”

Từ Trường Khanh trừng mắt ngạc nhiên, chần chừ một lát mới nói: “Ta thiếu chút đã quên, Hàn Băng Động cách Thục Sơn khá xa, sợ rằng không thể lập tức đến được…”

“Không sao, ta có thể ngự kiếm phi hành.”

“Ta còn nhớ, Hàn Băng Động vào mùa thu mới có hàn khí kết lại thành băng, mùa hạ băng tuyết sẽ tan, hiện tại trời đất đã ấm, sợ rằng trong động không có băng để dùng…”

“Đậu Phụ Trắng, huynh đùa giỡn ta?” Cảnh Thiên bắt đầu kêu rên.

“Không. Kỳ thực ta đã nói, Tiêu sư huynh công lực thâm hậu, không cần đến Hàn Băng Động cũng có thể dùng nội lực áp chế liệt hỏa trong người… Hiện tại là giữa tháng, mong Cảnh huynh đệ có thể giúp ta một tay.”

Hai người cách nhau gang tấc, cùng ngưng thần vận khí đả tọa, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của Từ Trường Khanh, thanh khiết hoàn mỹ đến không thể với tới, Cảnh Thiên bỗng nhiên cảm giác, trên mặt đối phương hiện lên một tia tiếu ý nhè nhẹ.

“Mẹ nó! Hình như lại bị lừa rồi!”

Thời gian chậm rãi trôi qua, Cảnh Thiên bắt đầu vận công đả tọa, đầu óc dần thanh thản như gương. Hắn ngưng chưởng phát lực hướng vào bụng dưới của Từ Trường Khanh, vì vậy, hắn trông thấy rõ ràng, Huyền Tẫn Đan Châu quang hoa nội liễm từ từ đi lên đan điền y, dung nhập vào khối Nữ Oa linh thạch.

Trong linh thạch ánh sáng trong suốt, một bóng người đang nặng nề ngủ say.

“Tiểu Phỉ, ta đem ngươi đặt tại đỉnh Thục Thiên, hy vọng ngươi có thể hấp thụ tinh hoa trời đất, lần thứ hai tu luyện thành hình.”

“Đậu Phụ Trắng, huynh nói xem, mèo béo mất bao lâu nữa mới tu luyện thành hình người?”

“Không biết, có thể là trăm năm, có thể là ngàn năm, mà nếu có duyên, có thể chỉ vài chục năm cũng không chừng. Chúng ta cách một khoảng thời gian lại đến thăm nó, được không?”

“Thôi đi, không nên quấy rầy nó tu hành, để con mèo đó tập trung tu luyện đi.” Cảnh Thiên cố nuốt lại một câu cuối cùng, chính là – nó thấy huynh lại xuân tâm nhộn nhạo, làm sao chuyên tâm khổ tu?

Từ Trường Khanh ngẫm thấy có lý, liền gật đầu.

Trong nháy mắt Cảnh Thiên xoay người, hắn phảng phất nghe được bên tai có âm thanh mờ ảo khó phân biệt, “Mỹ nhân… Không giữ lời hứa…” Cảnh Thiên cảnh giác dừng chân, nghi hoặc nói: “Huynh nghe được tiếng gì không?”

“Không có.”

“Lẽ nào là ta ù tai, thật là kỳ quái.” Cảnh Thiên đào đào lỗ tai.

Lúc Cảnh Thiên chui vào ổ chăn, còn đang vô cùng đau đớn tổng kết lại bài học hôm nay, lại ngẫm nghĩ, nhớ tới đỉnh Ngưng Thúy, Từ Trường Khanh ánh mắt thản nhiên trong suốt, phảng phất có thể nhìn thấu cả linh hồn. Đệ tử Thục Sơn này căn bản là một khối đậu phụ trong veo, toàn bộ đều thấu triệt, đâu có tâm cơ mưu lược gì. –


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp