THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 13

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 13 – Đoạn nhai tầm tình

 

Dưới ánh sao nhàn nhạt, trên phiến đá hiện ra rõ ràng hai chữ “Thối Tư”. Dưới tảng đá lớn là bóng lưng quỳ thẳng tắp của Từ Trường Khanh, gió lạnh gào thét quét qua, thổi tay áo y bay loạn, mà y từ đầu đến cuối vẫn cứ bất động như sơn, không giây phút nào thả lỏng. Bỗng nhiên, cảm thấy đầu vai có chút áp lực, Từ Trường Khanh quay đầu lại, đã thấy Cảnh Thiên đôi ngươi nặng trĩu, đang tự tay khoác chiếc áo kép dày của hắn lên vai y.

“Cảnh huynh đệ! Sao huynh lại tới đây? Mau quay về đi, nếu để người khác trông thấy, e rằng…”.

“Bị người khác trông thấy thì làm sao, ta đâu phải đệ tử chính thức của Thục Sơn, cùng lắm là phủi mông bỏ đi, Thục Sơn sao có thể làm khó dễ được ta? Được rồi, huynh có lạnh không?”.

Từ Trường Khanh lắc đầu, mỉm cười không nói. Cảnh Thiên nhìn y một lát, gò má y thanh tú mà gầy guộc, mấy lọn tóc bên thái dương bay loạn trong gió, rải rác xuống vạt áo trắng tinh. Ánh trăng lạnh lùng càng tăng thêm nơi y vài phần thê lương, nét cười nhàn nhạt.

Cảnh Thiên không buồn nghĩ nữa, lập tức nắm lấy mấy ngón tay lạnh như băng của y: “Đứng lên!”.

“Huynh định làm gì?”.

“Trở về! Huynh nghe không hiểu sao? Ta nói huynh trở về! Huynh vi phạm môn quy là vì cứu ta, ta đi xin Thanh Vy đạo trưởng, lẽ nào Thục Sơn không hiểu chút đạo đối nhân xử thế nào”.

Môn quy Thục Sơn nghiêm ngặt, ta đã tự ý đưa huynh vào sau núi tất nhiên phải chịu phạt. Hôm nay nếu đặc xá cho ta, sau này sẽ có càng nhiều đệ tử Thục Sơn bắt chước làm theo, thử hỏi, còn đâu uy nghiêm môn quy Thục Sơn, chẳng phải chỉ còn cái vỏ thôi sao?”. Giật khỏi cánh tay Cảnh Thiên, y thành khẩn nói: “Chưởng môn làm vậy cũng là vì giữ lấy công đạo cho toàn thể đệ tử Thục Sơn. Xin Cảnh huynh đệ chớ có làm khó cho chưởng môn sư bá!”. Thanh âm của y càng ngày càng nhỏ: “Cũng đừng làm khó Trường Khanh!”.

Cảnh Thiên ngạc nhiên, mọi lời đều như nghẹn lại nơi cổ họng. Một lúc sau, hắn thở dài một hơi, như muốn trút hết toàn bộ tạp niệm trong đầu: “Được! Vậy huynh còn tiếp tục cầm cự được nữa không?”.

“Ta không sao!”.

“Không sao, không sao…”. Cảnh Thiên cả giận gắt: “Con mẹ nó, huynh không thương tiếc chính mình, nhưng lão tử thì thương tiếc đó!”.

Từ Trường Khanh kinh sợ nhìn Cảnh Thiên, trong ánh mắt nhìn lên Cảnh Thiên chứa đựng vẻ phức tạp khó có thể nói thành lời. Trong đôi mắt y có quầng sáng khẽ chuyển động, trong khoảng khắc hồng thủy vỡ đê, tựa hồ có thứ gì muốn tràn ra vậy. Nhưng rất nhanh, chút biến đổi đó đã bị giấu kỹ trong lời nói tiếp theo: “Thứ lỗi cho Trường Khanh không thể nghe theo!”.

Cảnh Thiên chán nản, lạnh nhạt nói, Cảnh Thiên ta đây cũng biết thế nào là đạo nghĩa giang hồ, người kính ta một thước ta kính người một trượng, lão tử đây tính hay sốt sắng, nhưng cũng là người biết phân biệt tốt xấu. Thật khó khăn mới kết giao được một người bằng hữu, ta không muốn huynh ngỏm nhanh như vậy đâu. Huynh đứng lên cho ta! Hắn hơi nghiêng người, tóm lấy cánh tay Từ Trường Khanh kéo dậy, trở tay giật y đổ dựa vào vai mình, sải bước trở lại.

Từ Trường Khanh đã quỳ suốt hai ngày, lúc này sức cùng lực kiệt đã trở thành nỏ mạnh hết đà. Vừa rồi cự tuyệt Cảnh Thiên, tuy rằng tỏ ra cứng cỏi, thật ra đã không còn chút sức lực nào. Cảnh Thiên vác y giống như vác bao tải, đi băng băng trên đường, Từ Trường Khanh mặc dù trong lòng tức giận nhưng lại cũng chẳng biết làm cách nào khác, bởi vì hai tay y đã cứng ngắc, hai đầu gối đã tê rần từ lâu, làm sao có thể…

Cánh tay Cảnh Thiên giữ chặt Từ Trường Khanh giống như gọng thép, y giãy dụa cũng phí công, y càng chống cự, hắn càng siết chặt. Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, lời này quả nhiên không sai, một tháng trước, Từ Trường Khanh còn dạy Cảnh Thiên làm thế nào thoát khỏi chiêu Cầm Nã Thủ. Mà hiện tại Từ Trường Khanh lại phải lo lắng làm sao thoát khỏi thế chế trụ này của Cảnh Thiên.

“Huynh giãy dụa cái gì? Nhìn sắc mặt huynh đông cứng như tro nguội, tay chân lạnh ngắt như người chết kìa!”. Cảnh Thiên cả giận nói: “Từ Trường Khanh, huynh ngốc vừa thôi, dù sao cũng chẳng có ai trông chừng huynh, huynh không biết tránh vào nơi khuất gió, sáng mai lại trở ra à?”.

Hoa tuyết bắt đầu lả tả giữa không trung, bay lượn khắp trời.

Cảnh Thiên tức anh ách, nếu là trước đây, mỗi khi có tuyết, hắn sẽ cùng Mậu Mậu ào ra đình viện vui vẻ chơi trò ném tuyết, gào thét, chạy nhảy, tha hồ mà xả hết tâm tình. Chứ đâu phải giống như bây giờ, đường đường chủ tiệm cầm đồ Vĩnh Yên của thành Du Châu, lại giống như lũ giặc cướp khiêng một áp trại phu nhân trầy trật nghiêng ngả đi trên sơn đạo gồ ghề, hơn nữa, áp trại phu nhân này còn chẳng phải cô nương ôn hương nhuyễn ngọc, mà là một tên đàn ông đó! Tức chết nhất chính là, tên đàn ông này còn là một nam nhân võ công cao cường hơn hắn gấp bội.

Đau đầu nhất chính là giải quyết hậu quả sau khi tên đó khôi phục thể lực: Bị y đập cho nhừ tử? Phải tụng Thanh Tâm Chú[1] ba ngày? Cảnh Thiên không biết, cổ họng khẽ nuốt nước bọt đánh ực. Lão tử đã trêu ai chọc ai cơ chứ!

Từ Trường Khanh trên vai hắn vừa lấy lại được chút sức lực lại bắt đầu giãy dụa. Cảnh Thiên nhìn Từ Trường Khanh liều mạng chống cự, tức không chịu được, quát lớn: “Huynh còn động đậy hả! Huynh mà còn động đậy có tin ta…”.

Uy hiếp vô hiệu, Từ Trường Khanh vẫn tiếp tục liều chết phản kháng tên “cường hào ác bá” này.

Cảnh Thiên nhất thời nộ khí xung thiên to gan làm liều: “Huynh mà còn động đậy nữa, ta sẽ…”, rồi vung tay lên đánh cho Từ Trường Khanh một chưởng. Hắn chỉ là tức quá mà làm càn, hoàn toàn không có ý gây thương tổn gì cho Từ Trường Khanh. Nhưng mà, cái kẻ từ đầu đến cuối vẫn không chịu nghe lời kia, bị đánh một chưởng lại thành ra câm như hến, không dám lộn xộn gì nữa. Cảnh Thiên vui vẻ thầm nghĩ, thì ra huynh phải bị tét mông thì mới chịu nghe lời. Xem ra, trước đây Thương Cổ lão đầu nhất định đã tét mông huynh không ít, mới khiến huynh ghi nhớ bài học đến tận hôm nay. Hắn thầm hạ quyết tâm, chỉ cần Từ Trường Khanh còn động đậy nữa… Nhưng mà, Từ Trường Khanh không còn ầm ĩ nữa, Cảnh Thiên lại thấy hơi thất vọng: Cảm giác dạy dỗ chưởng môn tương lai của Thục Sơn tốt như vậy, thêm vài lần nữa cũng không ngại!

“Buông ta xuống!” Lần này giọng nói của Từ Trường Khanh nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Cảnh Thiên thầm nghĩ, ồ, đổi thành phương pháp dụ ngọt rồi, đáng tiếc ta không mềm lòng đâu: “Không buông! Tuyệt đối không buông!”.

“Trường Khanh không thể khi sư diệt tổ!”.

“Huynh không chịu nghỉ ngơi, ta càng muốn huynh nghỉ ngơi, bây giờ ta khiêng huynh trở về, trời sáng sẽ đem huynh trở lại, thần không biết quỷ không hay.”

“Ngẩng đầu ba thước đều là thần minh, giữa thanh thiên bạch nhật, trời biết đất biết, trong lòng cũng biết.”

“Ta phỉ, hiện tại đã quá nửa đêm, lấy đâu ra cái gì thanh thiên bạch nhật.”

“Huynh…”.

Cảnh Thiên cười lạnh nói, huynh cái gì mà huynh, ta cái gì mà ta, ta đây là Cảnh Thiên, huynh là Từ Trường Khanh. Hiện tại Cảnh Thiên ta muốn Từ Trường Khanh huynh nghỉ ngơi, huynh không phục sao? Không phục thì trở về ngủ một giấc, ngủ đủ rồi tĩnh dưỡng tinh thần đấu với ta ba trăm hiệp. Nhưng mà lúc này người trên vai không còn hô hấp gì nữa, cũng chẳng có bất cứ phản ứng nào. Cảnh Thiên sửng sốt, mơ hồ có dự cảm không lành: “Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng!”. Hắn giật mình phát hiện ra Từ Trường Khanh hơi thở đứt quãng, sắc mặt xám ngắt.

Cảnh Thiên rùng mình, thất thanh kêu lên: “Từ Trường Khanh!”. Hắn lập tức lật người y về phía trước ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy thân thể người kia lạnh như băng không chút nhiệt độ nào. Lòng hắn trầm xuống, ngón tay run rẩy đưa ra thăm dò hơi thở của Từ Trường Khanh, thế nhưng tay hắn run đến không khống chế nổi.

Giữa trời tuyết đột nhiên đổ ào xuống cơn mưa đá, gõ rát mặt hắn, đau đớn vô cùng, lòng Cảnh Thiên run rẩy đông cứng.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì?

“Kiêm gia thương thương… tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương[2]!”. Có đôi khi, ái tình giống như giọt sương ngưng trong nước, lặng lẽ đến giữa màn đêm, lại nhẹ nhàng tan biến khi bình minh ló dạng; lại có khi, hai người yêu nhau mãi mãi chảy theo một dòng nước, một hào sâu không cách nào vượt qua. Cả đời như vậy, tái sinh tái thế như vậy, tam sinh tam thế như vậy!

Cho dù đau thương.

Cho dù oán trách.

Thế nhưng, vẫn phải tuân theo, bởi vì đây là số mệnh, số mệnh không thể nào chạy thoát, không do ngươi lựa chọn.

Từ Trường Khanh nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt dưới ánh trăng nhàn nhạt càng hiện lên vẻ tiều tụy tái nhợt, giống như một chú chim mệt mỏi đã hao hết sức lực. Từ Trường Khanh là ai, là chưởng môn tương lai của Thục Sơn – đệ nhất môn phái trong thiên hạ, là hùng ưng bay lượn cửu thiên, vậy mà lúc này, cửu thiên lạc ưng này lại yên lặng nằm trong vòng tay Cảnh Thiên, nặng nề thiếp đi.

Ngón tay Cảnh Thiên cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ ấm áp của y, rốt cuộc mới yên lòng. Nhưng mà, con ngươi Từ Trường Khanh đột nhiên mở ra, lóe lên tia sắc bén, tuyệt đối không phải là ánh mắt của một người đang rơi vào hôn mê. Cảnh Thiên thầm nghĩ không ổn, ngay một giây sau đã bị điểm trúng đại huyệt Đàn Trung.

Một giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai Cảnh Thiên, tuy là yếu ớt nhưng mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng chấp nhất: “Ý tốt của Cảnh huynh đệ, Trường Khanh tâm lĩnh! Chỉ là, đã là đệ tử Thục Sơn, thì cần phải đoan chính phương lương, hành đắc quang minh, tọa đắc lỗi lạc!”.

“Từ Trường Khanh! Ngươi là tên đần độn!”. Đây là ý nghĩ duy nhất của Cảnh Thiên trước khi hôn mê.

Tố y của Từ Trường Khanh vương trên đất, hiện tại tay chân đã cứng ngắt, y chỉ có thể tạm thời ngồi bất động trên lối cũ, tâm tư hỗn loạn và vỡ tan. Cảnh Thiên tựa đầu lên đầu gối y, màn đêm tĩnh mịch.

Tuyết đã ngừng rơi.

Dưới bầu trời đêm, con ngươi của Từ Trường Khanh ngấn ánh nước, trong suốt sáng rõ không chút sương mờ, nhưng trong đôi mắt ấy, lại chứa đựng chút tâm tình vô cùng phức tạp. Y ngẩn ngơ nhìn, chỉ thấy một vùng tuyết phủ đầy thê lương, gió thổi đến xơ xác. Ánh trăng chiếu xuống nhàn nhạt, phủ lấy hai người. Thiên địa tiêu điều, vạn vật lặng thinh.

Ba nghìn dòng nước xiết[3].

Ai hứa cùng ai mạch thượng hoa kỳ[4]?

Hồng trần trằn trọc.

Ai hứa cùng ai sánh ngang trời đất?

Người thanh tỉnh, người trầm mê, ta vẫn luôn ở đây, không bi không hỉ.

Người tùy tiện, người ngang bướng, tay của ta vẫn trong tay người, không hề rời đi.

Tam sinh tam thế.

Dưới năm tháng chảy trôi vô định ta niêm phong ký ức khuynh thành.

Có một số người tình cảm nhẹ như nước, trong xương cốt lại đã sục sôi.

Sau vách núi xuất hiện một người, lưng đeo trường kiếm, toàn thân màu trắng, hai bên thái dương đã ngưng đọng một lớp sương trắng nhàn nhạt, tuyết đọng trên đỉnh đầu. Xem ra hắn đã ở đây khá lâu rồi. Thậm chí, còn sớm hơn so với Cảnh Thiên.

Thế nhưng, như vậy thì có ích lợi gì? Có một số chuyện, không phải cứ gặp nhau sớm là có thể thay đổi được hướng đi.

Tới sớm không bằng tới đúng lúc.

Có một số người đã định trước chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên, ngắm nhìn phồn hoa lạc tẫn, hồng trần bi thương…

“Thường Dận!”. Thấy sư đệ xuất hiện, Từ Trường Khanh không kinh ngạc chút nào, tựa như từ lâu đã biết đến sự tồn tại của đối phương. Phải, nhiều năm tình nghĩa đồng môn, họ đã quen thuộc nhau như tay chân thân thể, một bước đi, thậm chí một hơi thở, đều có thể cảm giác được sự tồn tại của người kia. Quen thuộc đến nỗi, giống như tay trái nắm lấy tay phải của chính mình.

“Đưa Cảnh huynh đệ trở về đi, cậu ấy quá kích động, cũng quá tùy hứng!”. Ánh mắt Từ Trường Khanh vô cùng bình thản, không lộ chút tình cảm nào.

Thường Dận yên lặng không nói gì cõng Cảnh Thiên trên lưng, cho đến khi bóng người dần dần đi xa, biến mất trong màn đêm thăm thẳm. Chỉ là, trong lòng hắn xuất hiện một giọng nói, một bầu nhiệt huyết chảy tràn trong cơ thể hắn. Chỉ trong chớp mắt, Thường Dận đột nhiên có chút kích động, hắn rất muốn – rất muốn giống tên nam nhân bộc trực này, hét lên một câu xé toang trời đất.

Ta cũng muốn kích động. Ta cũng muốn tùy hứng. Một lần.

Thế nhưng, ta không thể!

Thế nên, ta ao ước như ngươi!

[1] Tên đầy đủ là Thanh Tâm Phổ Thiện Chú, là loại chú ngữ duy nhất do hậu nhân tự nghĩ ra ngoài Kinh Phật cổ. Đọc loại chú ngữ này cần tập trung tinh thần, trong đầu không mang tạp niệm hay dối trá, thì có thể giúp thanh tâm định thần, xua đuổi phiền muộn, tu tâm dưỡng tính.

[2] Cỏ Kiêm Gia xuôi theo nước, giữa dòng suối xoay mình.

[3] Nguyên văn là “nhược thủy tam thiên”. Thời cổ có rất nhiều dòng nước xiết không thể dùng thuyền mà chỉ có thể dùng bè để qua lại, người xưa cho rằng nguyên nhân vì dòng nước quá yếu nên không thể chở thuyền, bởi vậy mà những con sông này được xưng là nhược thủy. Cho nên trong các loại sách như Sơn Hải Kinh hay Thập Châu Ký có ghi lại rất nhiều dòng sông khác nhau mà cùng có tên là nhược thủy. Về sau văn học cổ dần dần dùng “nhược thủy” để miêu tả những con sông vừa xa xôi vừa nguy hiểm, đồng thời cũng trở thành câu nói thuận miệng mỗi khi muốn ám chỉ biển tình mênh mang. Trong trường hợp này cũng có ý như vậy.

[4] Hay “mạch thượng hoa khai”, đều có nghĩa là hoa nở trên đường ruộng, xuất phát từ một ý thơ của người xưa “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, nghĩa là “hoa trên đường đã nở, lúc trở về không cần gấp gáp, có thể chậm rãi vừa đi vừa ngắm hoa”. Thời Ngũ Đại Thập Quốc, quân vương của Ngô Việt tên là Tiền Lưu cùng vời Vương phi của mình tình cảm mặn nồng. Hằng năm vào tết Hàn thực, Vương phi đều trở về Lâm An thăm nhà, có lần Vương Phi đi lâu quá không về, hoa trên đường ruộng đã nở cả rồi. Ngô Việt Vương bèn viết thư nói “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, dòng thơ vừa thể hiện nỗi nhớ vợ da diết, mong nàng nhanh chóng trở về bên mình, lại không mất đi sự quan tâm dịu dàng dành cũng như sự tao nhã của bậc quân vương. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.

Từ đó, “mạch thượng hoa khai” được dùng để chỉ tình cảm da diết mà không kém phần dịu dàng lắng sâu giữa hai người yêu nhau.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp