THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 129

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 129 – Thôi tâm trí phúc

(Thành thật với nhau)

 

Sau giờ Ngọ, Vô Cực Các.

Thường Hoài mấy người vây quanh Từ Trường Khanh, vui vẻ nói: “Đại sư huynh, khí sắc của huynh đã khôi phục thấy rõ, Cảnh đại hiệp quả nhiên lợi hại. Hôm qua hắn nói sẽ dùng Hồi Hồn Đại Pháp gọi hồn huynh trở lại, bọn đệ còn chưa tin, hôm nay quả nhiên là thật. Không biết đó là diệu pháp gì, có thể để bọn đệ đại khai nhãn giới hay không…”

Cảnh Thiên thấy Từ Trường Khanh mặt hết trắng lại xanh, hết xanh lại đỏ, thầm kêu không ổn, liền bước lên phía trước cười ha ha: “Đây là bí pháp cổ truyền của nhà ta, không thể nói cho người ngoài biết được, mong các vị thứ lỗi. Được rồi, hôm nay không phải là ngày Thanh Vy chưởng môn xuất quan sao? Lão nhân gia khẳng định đã luyện thành thần công đại pháp rồi.”

Thường Dận đáp: “Chưởng môn sư bá đã xuất quan, đang ở phía sau núi cùng bốn vị trưởng lão thương nghị “Bổ Thiên Trận Pháp”, xong xuôi sẽ lập tức trở về Vô Cực Các.”

Liền vào lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm bẩm báo: “Chưởng môn đến!”

Thục Sơn đệ tử lập tức chia ra tả hữu, nhất tề khom lưng hành lễ: “Tham kiến chưởng môn.”

Thanh Vy chưởng môn dung sắc gầy guộc đi nhiều, hai đạo bạch mi dài ra trông thấy, “Trường Khanh, Ngũ Hành tôn giả đã tề tụ về Thục Sơn, làm rất tốt, rất tốt. Con cũng biết bản thân là Ngũ Hành chi Thủy…”

“Đệ tử biết. Sau khi phong ấn của đệ tử được giải, Thường Dận liền cảm ứng được linh lực của Ngũ Hành chi Thủy, sự việc sau đó đệ ấy đã báo lại toàn bộ với con rồi.”

“Tốt, vất vả cho con.”

Từ Trường Khanh khom người thi lễ, lui lại một bên chậm rãi nói: “Trường Khanh thân là đệ tử Thục Sơn, nguyện tận sức bảo vệ thương sinh thiên hạ. Huống chi, Ngũ Hành tôn giả có thể tề tụ đều là do mọi người dốc sức tương trợ, không phải công sức của một mình Trường Khanh.”

“Ta biết. Cảnh huynh đệ, chuyến này xác thực làm khổ ngươi rồi, Thục Sơn không biết phải dùng cái gì để báo đáp ngươi.”

Cảnh Thiên vừa nghe lời này, tim lập tức đập mạnh, thầm nghĩ: Không biết dùng cái gì báo đáp? Kỳ thực ta chẳng muốn gì khác, chỉ cần Thục Sơn chưởng môn đệ tử của các người lấy thân báo đáp là đủ rồi. Ngươi hãy nói một câu, bảo Đậu Phụ Trắng từ nay về sau không cần làm chưởng môn, thoải mái xuất nhập Thục Sơn và Du Châu, cùng ta trải qua những ngày thần tiên tiêu dao không màng thế sự, như vậy thật tốt biết bao.

Suy nghĩ trong lòng hắn, Từ Trường Khanh không hề biết.

Mắt thấy Cảnh Thiên ngơ ngẩn cười ngu, Từ Trường Khanh thầm nghĩ không ổn, rất sợ đối phương không biết nặng nhẹ, ở trước mặt bao nhiêu người nói ra chuyện giữa y và hắn. Y thầm lo lắng, nhất thời lại không biết ngăn cản ra sao. Nhưng mà, Cảnh Thiên đối diện cũng chỉ nhìn y mỉm cười, chậm rãi lắc đầu, miệng làm một khẩu hình, Từ Trường Khanh lúc đó mới yên tâm.

Tâm trạng y nhẹ nhõm đi hẳn, chợt nghĩ, thiếu niên mười chín tuổi ngày nào trải qua chiến hỏa tôi luyện, xác thực trưởng thành hơn rất nhiều, không còn xung động nóng vội như xưa. Chỉ là, y lại không biết, loại biến đổi này kỳ thực là do tình cảm tạo nên. Cảnh Thiên trưởng thành, trưởng thành hơn nữa, đều là do có y bên cạnh.

Từ Trường Khanh quay đầu mỉm cười, tỏ vẻ đã biết. Cảnh Thiên thấy thế giương mày đắc ý, có ý hơn thua. Từ Trường Khanh đáy lòng không khỏi thở dài, thấy hắn dù sao vẫn còn trẻ tuổi, có bao nhiêu tâm sự đều không giấu được, toàn bộ hỉ nộ ái ố đều biểu hiện hết ra ngoài rồi.

Một phen mi mục lưu chuyển, đưa tình diễn ý này đều không qua khỏi mắt Thường Dận. Nhưng mà, trước mặt bao nhiêu người, hắn chỉ có thể ngoảnh đầu làm ngơ, đáy lòng không khỏi lo lắng: “Thời gian đại sư huynh ở cùng Cảnh Thiên tại Thục Sơn không ngắn, chỉ sợ giấy không gói được lửa – vạn nhất sự việc lộ ra, sóng gió sẽ ập đến, sư phụ khẳng định vô cùng tức giận…”

Thường Dận vừa nghĩ đến Thương Cổ, Thương Cổ cùng ba vị trưởng lão lập tức xuất hiện ngoài cửa.

“Trường Khanh! Trường Khanh!” Thương Cổ rảo bước tiến vào chính điện Vô Cực Các, giọng vang như chuông đồng: “Tỉnh lại rồi?”

“Sư phụ!” Từ Trường Khanh tiến lên, quỳ xuống hành lễ: “Đồ nhi bất hiếu, khiến sư phụ lo lắng.”

“Đứng lên đi, để sư phụ nhìn kỹ con.” Thương Cổ nâng Từ Trường Khanh dậy, tỉ mỉ quan sát một lát, “Tốt tốt, linh thức quả nhiên đã được giải, thân thể cũng khôi phục như thường. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày cũng tốt. Ngũ Hành mệnh Hỏa Nữ Oa tộc cũng không dây dưa nữa, rất tốt rất tốt…”

“Ngũ Hành mệnh Hỏa? Nữ Oa tộc?”

Cảnh Thiên cảm thấy sự việc không ổn, liền đoán ra ngay Thường Dận đã đem chuyện của Tử Huyên bẩm báo lại cho Thương Cổ, mà Thương Cổ lại không biết Từ Trường Khanh lúc đó thần trí mê man, hoàn toàn không rõ chuyện này. Hắn lập tức cuống quít nói: “Không có gì, Thương Cổ trưởng lão vẫn lo lắng huynh hạ sơn chuyến này sẽ vướng phải đào hoa kiếp mà thôi. Đậu Phụ Trắng, huynh nói xem, đâu có vướng vào đào hoa kiếp, đúng không?” Hắn hướng về phía Từ Trường Khanh chớp mắt vài cái. Từ Trường Khanh cho rằng Cảnh Thiên đang ám chỉ phiên tình trái giữa mình và hắn, âm thầm chột dạ, lung tung đáp một hai câu, cũng không dám hỏi gì nữa.

Thục Sơn ngũ lão ngồi xuống, Thanh Vy chưởng môn bắt đầu giải thích trận pháp họ tìm hiểu được trong lần nhập quan này.

“Sau khi nhập quan, chúng ta áp dụng võ công tâm pháp mà các vị tiền bối lưu lại, lại tìm hiểu thêm Bổ Thiên Trận Pháp trước đó, rốt cuộc lĩnh hội ra một trận pháp mới. Trận pháp này mượn linh lực của Ngũ Hành tôn giả, bù đắp lại năng lượng đã mất của Lưu Ly Châu. Nó có tên “Nữ Oa Bổ Thiên” [Nữ Oa vá trời]. Các vị bô lão của Thục Sơn đã tập luyện trận pháp trước đó nhiều ngày, cho nên cũng sẽ sớm quen thuộc trận pháp này, dễ dàng vận dụng. Đến lúc đó ta phát động Bổ Thiên đại trận, mời Ngũ Hành tôn giả tiến nhập trận pháp, mọi người nhất tề thi pháp, tất có thể thành công.”

U Huyền trưởng lão nói: “Chúng ta tuy rằng quen thuộc trận pháp, nhưng năm vị tôn giả lại chưa quen, thời gian trước mắt phải làm phiền bọn họ gia tăng luyện tập mới được.”

Thanh Vy chưởng môn gật đầu: “Thường Dận, con đi mời ba vị tôn giả đến Vô Cực Các, ta sẽ đem trận pháp này giải thích kỹ càng cho bọn họ. Về phần Cảnh huynh đệ, sẽ do Trường Khanh giải thích.”

“Vâng, chưởng môn!”

Mắt thấy mọi người nối đuôi nhau rời khỏi, Từ Trường Khanh tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Đệ tử còn có chuyện quan trọng muốn bẩm báo chưởng môn, thỉnh chưởng môn dừng chân.”

Thanh Vy chưởng môn lập tức hiểu rõ, “Là Vân Cấp Thất Lục?”

“Vâng!”

Buổi chiều, đỉnh Thục Sơn thông reo trúc ngả, gió nhẹ nhàng thoảng qua.

Cảnh Thiên dùng bữa xong, thừa dịp màn đêm trầm thấp, len lén nhảy vào phòng Từ Trường Khanh.

“Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng!”

Từ Trường Khanh buông cây bút trên tay, ngẩng đầu nói: “Huynh thế nào không đi luyện võ, lại đến đây làm gì?”

“A, Thục Sơn đệ tử đều đến giờ luyện tập buổi đêm, một mình ta ở lại vô cùng buồn chán. Thanh Vy chưởng môn không phải muốn huynh giảng trận pháp cho ta sao? Huynh cũng không thể lười biếng được.”

“Ta biết. Ngày mai ta sẽ giảng trận pháp cho huynh, đêm nay ta còn phải sao chép Vân Cấp Thất Lục…”

Cảnh Thiên vừa nghe lời này, mắt liền quét qua đám chữ cực nhỏ trên mặt giấy, “Phải rồi, Đậu Phụ Trắng, cái gì là Vân Cấp Thất Lục, ta xem dưới tình thế nguy cấp huynh vẫn một mực nghĩ đến nó, rốt cuộc nó là bảo bối gì? Vì sao mỗi ngày đều phải nghĩ đến thứ đồ chơi này, không ngừng viết rồi lại viết?”

“Cái này…”

“Tối nay trăng thanh gió mát, hoa nở thơm ngát, rất thích hợp trò chuyện. Đừng viết nữa, theo ta đi dạo Thục Sơn, lâu như vậy ta không có du ngoạn nơi này đó.”

Từ Trường Khanh theo hắn ra sân, đi qua vài cửa nách, bất tri bất giác đã tới rừng trúc.

“Vân Cấp Thất Lục là bí tịch võ học mà khai sơn tổ sư của Thục Sơn đã sáng tạo ra, cũng là bí thuật đã thất truyền từ nhiều đời trước. Trăm năm trước sau trận quyết chiến tại Ma giới thì Vân Cấp Thất Lục đã thất truyền nhân gian, cho nên mấy đời chưởng môn sau đó không có tu luyện võ học và pháp thuật trên bí tịch này.”

“Vậy huynh làm sao biết được nội dung trong Vân Cấp Thất Lục, lại còn có thể chép ra? Ai nha, ta biết rồi, Đậu Phụ Trắng, có phải huynh là chuyển thế của khai sơn tổ sư Thục Sơn, cho nên mới biết —”

“Nói bậy!” Từ Trường Khanh có điểm dở khóc dở cười nhìn Cảnh Thiên.

“Ha ha, ta thích đoán mò đó. Nơi này có một thạch đình, chúng ta ngồi xuống chậm rãi trò chuyện. A, gọi là “Thứ Quy Đình” đúng không? Ha ha, tên này hảo ngoạn, có ý tứ gì?”

“Thứ, biểu thị thứ tội, lượng thứ, khoan thứ; Quy, biểu thị trở về, quay lại. Tương truyền khi tổ sư sáng lập Thục Sơn, có môn hạ đệ tử phạm lỗi nặng, quỳ gối ở đây ba ngày ba đêm, tổ sư khoan hồng rộng lượng, cuối cùng bỏ qua chuyện cũ, thầy trò hòa hảo như lúc đầu – cho nên mới tồn tại “Thứ Quy Đình” này.”

Từ Trường Khanh ngồi trên bậc đá, tiếp tục giải thích: “Huynh còn nhớ nơi ở cũ của Trầm Trạch tại Ma giới không? Tại nơi đó ta đã xem được một bản chép tay, bên trong ghi lại nội dung của Vân Cấp Thất Lục. Trầm Trạch ngày đó tại Ma giới ngẫu nhiên có được cuốn sách đó, liền đem nội dung chép lại, ta lại đọc được bản chép tay này, cho nên có thể …”

Cảnh Thiên giật mình nhìn chằm chằm Từ Trường Khanh, hét lớn, ý của huynh là, huynh chỉ nhìn qua một lần là có thể thuộc lòng nội dung Vân Cấp Thất Lục? Sau đó còn có thể chép lại? Từ Trường Khanh nhíu mày đáp, có gì kỳ quái sao? Cảnh Thiên nhịn không được hô to, đương nhiên kỳ quái, nếu không kỳ quái thì chính là quá lợi hại, cái này gọi là ‘quá mục bất vong’ [xem qua là nhớ]! Ai nha nha, trách không được huynh nhớ nhiều kinh sử điển tịch như thế, thì ra là thế thì ra là thế.

Từ Trường Khanh tiếu ý nhàn nhạt nhìn Cảnh Thiên hét to hô nhỏ, một lúc sau mới nói: “Kỳ thực cũng không tính là gì, ta lúc đó tuy rằng nhớ kỹ, thế nhưng thời gian đã lâu… Tại Lạc Dương ngày trước, mỗi ngày bôn ba mệt nhọc, cho nên ký ức cũng kém đi rồi. Có đôi khi ta khổ sở nghĩ cả đêm cũng không nhớ ra được một chút nội dung.”

Cảnh Thiên bừng tỉnh: “Ngày trước huynh đêm đêm đều chong đèn viết lách, thì ra là sao chép thứ này.”

“Phải!”

Cảnh Thiên tâm trạng căng thẳng, nhớ tới mảnh lụa trắng nhiễm máu ảm đạm, mạnh mẽ đứng dậy nắm chặt cổ tay Từ Trường Khanh: “Không đúng! Huynh gạt ta! Mảnh lụa đó có vết máu, nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, máu từ đâu ra?”

“Không có gì.”

“Không được, huynh phải nói cho ta rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nếu không, ta sẽ dùng một mồi lửa hỏa thiêu Vân Cấp Thất Lục, không cho huynh động vào thứ đồ chơi nguy hiểm này nữa.”

“Thực sự không có gì, chỉ là trong quân doanh, ta không cẩn thận làm đứt tay mà thôi.”

Cảnh Thiên giận dữ: “Huynh cho rằng ta là thằng nhóc ba tuổi? Vết máu đó rõ ràng là vết tích từ miệng phun xuống, không phải là vết máu từ ngón tay chảy ra. Chúng ta lập tức về phòng, có chứng cứ xác thực huynh còn dám gạt ta, ta lập tức đốt cháy quyển sách ấy.”

“Cảnh huynh đệ!” Từ Trường Khanh giữ chặt tay áo Cảnh Thiên, “Được. Ta nói. Huynh còn nhớ tại quân doanh Lạc Dương, dưới tán hoa đào ta đã tặng Tu Di Nhẫn cho huynh không? Khi quay về quân doanh, ta biết thời gian không còn nhiều, liền suốt đêm sao chép văn tự, cho nên độc tính Hỏa Liệt Thảo phát tác, ta không cẩn thận nôn máu tươi vào dải lụa.”

“Đậu Phụ Trắng, huynh vẫn không muốn nói thật với ta, khi đó Hỏa Liệt Thảo căn bản không hề phát tác. Máu độc là màu đen, mà vết máu trên lụa lại là màu đỏ. Huynh rốt cuộc gạt ta điều gì?” Bàn tay Cảnh Thiên chậm rãi áp lên bàn tay Từ Trường Khanh tại thạch bàn, “Đậu Phụ Trắng, ta rất thất vọng. Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu sinh tử, huynh vẫn không thể trải lòng với ta. Bất luận là cái gì, tốt hay xấu, ta đều muốn cùng huynh chia sẻ. Huynh quyết định việc gì ta cũng ủng hộ, chỉ cần nói cho ta rõ nguyên do.”

Từ Trường Khanh trầm mặc nhìn Cảnh Thiên một lát, rốt cuộc chậm rãi nói: “Huynh nói đúng, ta xác thực không hiểu được đạo tương xử, không nghĩ đến cảm nhận của huynh, luôn tự ý quyết định. Chuyện này, là do ta thiếu sót. Được, ta nói cho huynh tất cả.”

“Được, huynh nói đi!”

“Kỳ thực, quá mục bất vong cũng không phải chuyện gì đáng mừng. Mọi chuyện không thể qua, tất sẽ ứ đọng lại, cuối cùng tâm lực tổn hao, nguyên thần suy kiệt. Ta tại Ma giới đọc được Vân Cấp Thất Lục, sau đó muốn chép ra, cái giá phải trả chính là hao kiệt tâm huyết. Nếu thân thể ta không có vấn đề gì, ta có thể chậm rãi nhớ lại mà chép, như vậy tổn hao không quá lớn. Đáng tiếc lúc đó ta nóng lòng hoàn thành, sợ rằng sau khi chết bí tịch lại thất truyền nhân gian, cho nên tự làm tổn thương nguyên thần của chính mình. Đêm đó ta nôn ra máu, chính là điềm báo nguy hiểm cận kề.”

“Đậu Phụ Trắng!” Cảnh Thiên nghe được lòng thắt lại. Hắn biết Từ Trường Khanh đang ngồi yên lành trước mặt hắn, tâm huyết không có suy kiệt. Thế nhưng, cứ nghĩ đến Lạc Dương quân doanh, Từ Trường Khanh ban đêm tận lực khổ sở chép sách, mà ban ngày lại phải xuất chinh bảo vệ Tần Vương, lòng hắn càng thêm đau thắt: “Đậu Phụ Trắng, huynh là đồ ngốc, hà tất phải gấp gáp như vậy.”

“Ta khi đó e sợ đột nhiên mất mạng, cho nên…”

“Vậy hiện tại? Hiện tại chúng ta có nhiều thời gian, huynh vì sao vẫn còn nóng vội?”

“Huynh quên ta đã từng hứa với huynh – sẽ từ bỏ chức vị chưởng môn Thục Sơn?” Mặc dù ta đang nhàn nhạt mỉm cười, nhưng thần sắc lại có điểm phiền muộn: “Chư vị sư tôn đã dưỡng dục ta hai mươi bảy năm, họ dốc lòng dạy dỗ ta, hi vọng ta có thể làm chưởng môn, gánh vác trách nhiệm đạo giáo thiên hạ. Đáng tiếc, kiếp này ta phải cô phụ họ rồi… Ta đã phụ Thục Sơn, chỉ có thể cố gắng bồi thường…”

“Đậu Phụ Trắng, việc này không thể trách huynh, thực sự không thể trách huynh. Là ta không tốt, đều là ta không tốt.”

“Cảnh huynh đệ, chuyện này qua rồi thì thôi, sau này đừng nên nhắc lại. Nói chung, kết thúc Bổ Thiên trận pháp, ta sẽ hướng chưởng môn từ biệt. Cho nên, ta muốn nhanh chóng chép xong Vân Cấp Thất Lục, đến lúc đó, cũng coi như có thể ăn nói với các sư tôn.”

Cảnh Thiên nghiêm túc nhìn Từ Trường Khanh: “Đậu Phụ Trắng, huynh nghĩ quá nhiều rồi. Trận pháp là thứ chết, người mới là thứ sống, người sống sao có thể bị một trận pháp làm nghẹt chết. Huynh nghe ta khuyên một câu, Vân Cấp Thất Lục lúc nào viết cũng được, Thục Sơn trưởng lão cũng sẽ không vì một bộ bí tịch mà chặt đứt tương lai số phận của huynh và ta. Chúng ta thật vất vả mới được ở bên nhau, không thể để bí tịch đó hủy hoại thân thể huynh. Cho nên, huynh có thể sao chép bí tịch, nhưng cần bồi dưỡng thân thể thật tốt, toàn lực ứng phó với Bổ Thiên trận pháp sắp tới – Sau đó, huynh chậm rãi viết, ta có thể chờ huynh. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, dù sao các sư phụ huynh cũng không thể đuổi ta xuống núi.”

Hắn đứng dậy quan sát phong cảnh xung quanh, cười hì hì bổ sung: “Cho dù sư phụ huynh đuổi ta xuống núi, cũng không sợ, chúng ta có thể lén lút gặp nhau. Ta xem chỗ này kín đáo, phong cảnh nên thơ, không bằng chúng ta định trước địa điểm gặp mặt ở đây. Nếu như bọn họ đánh đuổi ta đi, chúng ta có thể thường xuyên đến nơi này gặp mặt.”

Từ Trường Khanh thấy hắn lôi ra con dao nhỏ nhảy vào góc đình, khắc đẽo nửa ngày, lòng hiếu kỳ bèn hỏi: “Huynh làm cái gì vậy?”

“Ta đang khắc chữ: Cảnh Khanh đáo thử nhất du [Cảnh Khanh đã từng đến nơi này]. Ha ha… Đã định trước nơi này là bảo địa, vạn nhất bị sư đệ nào đó của huynh nhanh chân đến trước thì thật không ổn.” Từ Trường Khanh nhất thời không biết nói gì, đối với bản lĩnh tìm vui trong nỗi khổ của Cảnh Thiên, y chỉ có thể biểu hiện niềm kính phục vô hạn. Một lúc sau, y mới thản nhiên nói: “Cảnh huynh đệ, vì sao không hỏi ta, ngày ấy vì sao phải đâm vào huyệt Ngọc Chẩm ám toán huynh?”

Cảnh Thiên đang say sưa khắc, không màng thế sự, nghe lời này hắn cũng không thèm quay đầu lại, lơ đễnh đáp: “Hả, vì sao? Dù sao mạng ta cũng là của huynh rồi, huynh thích hành hạ thế nào cũng được, chỉ cần huynh không hành hạ chính mình là tốt rồi.”

Từ Trường Khanh cười khổ: “Xem ra ta không cần giải thích nữa!”

“Giải thích cái gì, ta sớm đã minh bạch ý tứ trong câu nói cuối cùng của huynh – không phải huynh muốn ta quên huynh sao? Huynh cho là phong ấn ký ức ta rồi, có thể khiến ta vui vui vẻ vẻ mà sống qua nửa đời còn lại? Huynh thật quá ngốc, Trầm Trạch có thể ghi lại bản chép tay, ta lại không ghi được sao? Tất cả những gì xảy ra giữa ta và huynh đều đã được ta ghi lại trong một bản chép tay rồi. Cho dù huynh muốn chôn vùi ký ức của ta, bản chép tay cũng sẽ nhắc cho ta nhớ thanh thanh sở sở.” Cảnh Thiên ngữ điệu nhẹ nhàng, không hề có nửa phần trách cứ.

Từ Trường Khanh ngơ ngác nhìn Cảnh Thiên, bỗng nhiên cười khổ tự trách: “Ta là kẻ ngốc. Ngày ấy huynh bị Trùng Lâu mang đi, ta hỗn loạn tự biết mình sắp chết, huynh có biết lúc ấy ta nghĩ gì không?”

“Nhớ ta.” Cảnh Thiên dõng dạc tuyên bố, vẻ mặt hài lòng đến cực điểm.

Từ Trường Khanh lắc đầu: “Ta nghĩ chính là, cứ coi như ta chết trong tay huynh, ứng với lời đồn Diệt Tuyệt chi Kiếm, như vậy cũng tốt, cho dù là chết, ta cũng có thể thay sư môn hoàn thành một đại sự.”

Cảnh Thiên xoa đi mẩu vụn trên tay, chậm rãi đứng dậy, thở dài: “Cũng may là như vậy, bằng không, chỉ sợ huynh còn muốn thành toàn Thục Sơn, vội vàng lao vào kiếm của ta.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp