THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 127

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 127 – Phục Hy Nữ Oa

 

Nam tử trên tế đàn hắc bào trầm trọng, vẻ mặt lạnh lẽo, ngọn lửa u minh phiêu hốt trong động, tựa như linh hồn tử vong. “Sử dụng Sưu Hồn Địch kết quả thế nào?” “Tốt, hiện tại chiến hỏa vừa kết thúc, du hồn phiêu lãng trong thiên địa nhiều không kể hết, ta tùy tiện ra ngoài vài lần là có thể thu thập vô số tàn hồn.”

“Vậy là tốt rồi, tin rằng không bao lâu nữa, kế hoạch của ngươi có thể thực hiện.”

“Kế hoạch của ta? Đại ca, ngươi tựa hồ đã quên, ngươi cũng là thị vệ của chủ nhân, cứu vớt chủ nhân không chỉ là chức trách của riêng ta, mà còn là trách nhiệm ngàn năm qua của ngươi. Phong ấn ngày đó của Nữ Oa quá lợi hại, huống hồ còn có Vũ La trấn thủ mật cảnh, với công lực của chúng ta, vô luận thế nào cũng không thể đột phá “Phá Toái Hư Không” để tiến vào nơi vĩnh tịch đó.”

Trầm Trạch chậm rãi đứng dậy, đi tới bức tường đầy họa tiết trước mắt, ngửa đầu lâm vào suy nghĩ sâu xa, không đáp lại lời Mị Cơ.

“Nếu Ma giới thông với Phá Toái Hư Không, như vậy Thanh Yếu Cung cùng đại điện phong ấn kia khẳng định có giao điểm phá giới, hai bên hỗ vi kính tượng, âm dương tương phụ. Cho nên, ngươi mới chấp nhận nhiều năm như vậy làm Ma giới hộ pháp, hi vọng sớm ngày đột phá kết giới. Ta cũng trà trộn Ma giới nhiều năm, mong muốn mượn huyết mạch Cửu Lê tộc của Trùng Lâu để tiến nhập nơi vĩnh tịch. Đáng tiếc…”

“Đáng tiếc cái gì?” Trầm Trạch không thèm để ý.

Mị Cơ che miệng cười duyên: “Tâm huyết của chúng ta trôi theo dòng nước, mãi cho đến nhiều năm trước mới biết được, cho dù không có huyết mạch của Cửu Lê tộc, chỉ cần có phá giới pháp bảo chúng ta cũng có thể đi vào nơi vĩnh tịch kia. Được rồi… Hiện tại Sưu Hồn Địch đã ở trong tay chúng ta, kế hoạch sắp thành công, chỉ cần đợi thời gian thích hợp, chủ nhân có thể phủ xuống nhân thế, lần nữa thống trị vạn vật sinh linh.”

Nhưng mà, đối diện với viễn cảnh tốt đẹp mà Mị Cơ say sưa vẽ nên, Trầm Trạch chỉ đơn giản chắp tay mà đứng, thần tình đạm mạc, hỉ nộ khó phân.

Mị Cơ đứng dậy bất mãn nói: “Ngươi tựa hồ không có một chút hứng thú đối với sự trở về của chủ nhân, ngươi không giống trước đây nữa rồi.”

“Thật không? Ta từ lâu đã nói qua – Ta không phải Trầm Trạch, mà là Tà Vương.”

Nghe được lời nhắc nhở của Trầm Trạch, Mị Cơ thuận đường nhìn về bóng ảnh hắn, chỉ thấy trên bức tường đường nét mờ ảo chậm chạp lưu động.

Thời đại viễn cổ hồng hoang, có hai vị nam nữ đầu người thân rắn điều khiển thần thú từ trên trời giáng xuống, nam là Phục Hy, nữ là Nữ Oa. Hai người tạo ra con người, con người hình thành bộ lạc. Phục Hy thân hình hùng vĩ, áo choàng rộng lớn, thân khoác da lộc, ánh mắt thâm trầm mờ ảo xa xôi. Bích họa thô ráp, đường nét giản đơn, nhưng rõ ràng có thể thấy được, ánh mắt Phục Hy nhìn Nữ Oa chứa đựng bao nhiêu thâm tình.

“Bức tranh Phục Hy Nữ Oa này vẽ rất sinh động.” Mị Cơ cảm khái một câu, không e dè phân tích, “Ta xem hình dáng Phục Hy cùng ngươi có vài phần tương tự.”

“Thật sao?” Trầm Trạch lạnh lùng nói.

“Đương nhiên. Chẳng lẽ ngươi xem bức tranh này rồi đem chính mình hóa thành ‘nhân vương’? Người ngoài nếu như không biết rõ sự tình, chắc chắn cho rằng Nữ Oa mới là người trong lòng ngươi yêu nhất. Đại ca, ngươi cứ như vậy, Tiêu trang chủ sợ rằng thương tâm khổ sở rồi. Ai nha… Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, phiền phức đến rồi, ta ra ngoài ứng phó một chút.”

“Đi đi, đừng để hắn biết ta ở chỗ này.” Trầm Trạch đưa tay xoa nhẹ bích họa, nữ tử trong bức tranh tú lệ vô song, thần thái uyển chuyển hàm xúc, lệ mâu thanh thấu, chứa đựng biết bao nhiêu thương hại, đồng tình, chấp nhất… đối với thương sinh.  Nhưng lại một mực không có tư tình.

“Thần Nữ Oa, ta rất muốn biết, ngươi rốt cuộc có yêu Phục Hy hay không. Trước khi ngươi phi thăng, có thể vì hắn chảy một giọt nước mắt? – Chắc hẳn là không! Vô luận hắn khổ luyến ngươi ra sao, đều không nhận lại được của ngươi một tia ái, một tia hận, bởi vì tất cả ái hận của ngươi đều giao cả cho thiên hạ thương sinh rồi.” Đầu ngón tay Trầm Trạch nhẹ nhàng, cảm xúc cuồn cuộn, như muốn thu vào mình toàn bộ ký ức thê lương .

Ngoài động truyền đến tiếng tranh chấp kịch liệt, Trầm Trạch ngưng thần lắng nghe, quả nhiên là do vấn đề Sưu Hồn Địch mà Tiêu Ánh Hàn cùng Mị Cơ xảy ra xung đột. Không lâu sau, Mị Cơ dáng điệu uyển chuyển trở lại động quật, khóe miệng mang theo một tia cười đắc ý: “Lại là tới đòi Sưu Hồn Địch, ta đã tống cổ hắn đi rồi.”

“Ngươi để ý một chút, Tiêu Ánh Hàn không dễ đối phó.”

“Thật sao? Dù cho hắn từng trải nhiều chuyện, nhưng cũng không sành sỏi được bằng Mị Cơ ta. Yên tâm đi, ta chỉ cần nói lúc này lấy lại Sưu Hồn Địch, sẽ bất lợi với việc triệu hồn ngươi, thế là hắn lập tức ngoan ngoãn vâng lời. Cho nên mới nói, ái tình làm người ta mù quáng – đa tình, chính là nhược điểm trí mạng của con người. Nghìn vạn lần đừng để người khác nắm giữ nhược điểm của ngươi, ngươi có thể lợi dụng tình cảm, nhưng tuyệt không nên hãm sâu vào tình cảm.” Mị Cơ cảm khái, sóng mắt quyến rũ quét ngang qua Trầm Trạch.

“Vậy tình cảm của ngươi dành cho ai?”

“Đương nhiên là dâng kính cho chủ nhân vĩ đại. Thế nhưng, đại ca, ta cũng tò mò, tình cảm của ngươi rốt cuộc dành cho ai? Chủ nhân, Tiêu Ánh Hàn, hay là Từ Trường Khanh?”

Trầm Trạch không trả lời, ánh mắt hắn sâu xa, dừng lại trên người vị nữ thần viễn cổ.

Trong Ma giới u ám, Ma Tôn Trùng Lâu cũng đang chăm chú nhìn một bức bích họa, mi phong mơ hồ thêu lên, trầm mặc thu lại ở tất cả các đường nét.

Từ khi trở về từ quỷ thành Phong Đô, hắn vẫn dừng lại ở đây, lẳng lặng đánh giá bức họa cổ xưa này. Đường nét đơn sơ, màu sắc lưu lệ, toàn bộ đường nét, toàn bộ màu sắc đều phảng phất chứa đựng sinh mệnh – như muốn thuật lại toàn bộ sự tình của thời viễn cổ hồng hoang.

Những vị thần thượng cổ này, như Phục Hy, Nữ Oa, Cộng Công, Vũ La, Thiên Nữ Bạt… Trải qua tất cả, biến thành bích họa lưu động, lượn lờ bay lượn trước mắt hắn.

Hắc Thạch trưởng lão đã đem tất cả những gì mình biết nói ra, về sau cũng lặng lẽ rời khỏi. Lúc Khê Phong đẩy cửa đi vào, hắn cảm nhận được một ảo giác lo sợ không yên – Trùng Lâu trước bích họa không còn là Ma Tôn lạnh lùng, mà chỉ là một con chim ưng cao ngạo thê lương, mang theo khí tức tiêu điều xơ xác.

Trùng Lâu của nhiều năm trước không hiểu được cố sự trong bích họa này. Mà hiện tại, sau khi tìm đọc sổ sinh tử, nhớ lại lời Hắc Thạch trưởng lão, hắn đã hiểu vì sao Ma đế ngày đó lại phải đem toàn bộ sự tình lưu lại trong tĩnh thất – tất cả cố sự đều được phụ thân cẩn thận vẽ ra: Chiến loạn viễn cổ, Ma đế Cộng Công cùng Hoàng Đế Cửu Lê Tộc đánh nhau một trận kịch liệt, Thiên Nữ Bạt gây hạn hán khắp nơi, Vũ La đa tình triền miên, thảm kịch hủy Bất Chu Sơn… Đối với Cộng Công mà nói, từ khi chuyện này xảy ra, một đời còn lại của hắn chỉ còn sống trong tưởng niệm đối với thê tử, hổ thẹn đối với thương sinh. Nếu như bứt rứt, vậy phải dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp lại, Nữ Oa trước khi phi thăng đã phong ấn vĩnh viễn Thiên Nữ Bạt, Vũ La suốt đời lưu lại tại nơi vĩnh tịch Bất Chu Sơn, mà Cộng Công lại trở thành kẻ đứng đầu Ma giới, trấn thủ cổng vào của Phá Toái Hư Không.

Thời gian nếu có thể trở lại, hắn cùng Vũ La, Thiên Nữ Bạt trong lúc đó sẽ phát sinh cố sự gì?

Cửu Lê tộc!

Thì ra hắn không chỉ là Ma giới chí tôn, mà còn là hậu duệ của Cửu Lê tộc.

“Ma Tôn, có thám tử hồi báo.”

“Nói!”

“Mị Cơ tại nhân giới hành tung quỷ dị, đi khắp nơi thu thập du hồn, nhiễu loạn chúng sinh cùng thiên địa luân hồi. Bên người ả còn có một nam tử thần bí, tựa hồ là Ma giới tả hộ pháp đã thất tung từ lâu – Trầm Trạch.”

“Trầm Trạch đã sớm bị Thục Sơn trưởng lão trấn tại Tỏa Yêu Tháp, tan thành tro bụi, sao có thể cải tử hoàn sinh?”

“Khê Phong không rõ, để Khê Phong đi thăm dò rõ ràng, sau đó sẽ bẩm báo lại.” Khê Phong chần chừ một lát mới nói tiếp, “Mặt khác, Ngũ Lôi chi kỳ – Ma Tôn, cho dù không phải bởi Ngũ Lôi chi kỳ, hiện tại thời gian đã lâu, Cảnh Thiên tập luyện Thục Sơn võ học ngày càng thâm sâu, lực phản phệ sẽ càng lớn. Vì tính mạng Cảnh Thiên, Ma Tôn có nghĩ đến chuyện đến Thục Sơn, mang hắn trở về…”

Chân mày Trùng Lâu cau lại, mảnh vải trắng nhiễm huyết lẳng lặng nằm trong ngực hắn mà hắn vẫn không đành lòng chạm vào. Hồi ức đêm đó, vừa mơ hồ lại vừa chân thực: khí tức tanh nồng, giao triền mất trật tự, rung động nóng hổi… Mỗi lần đi vào căn phòng này, lòng hắn không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác hoảng hốt mê ly.

Trang Chu mộng điệp, là thật hay là giả?


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp