THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 119

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 119 – Hồn đoạn Lạc Dương

 

Trời đã sáng, tình chưa hết.

Một đêm điên cuồng mà diễm mỹ, trở thành hồi ức vĩnh viễn khắc sâu.

Từ Trường Khanh chậm rãi mở mắt, mâu trung trong suốt mang theo vài tia mệt mỏi. Một lúc lâu sau, y mới miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, bỗng nhiên thần sắc đại quẫn, đỡ lấy bả vai Cảnh Thiên nửa đẩy nửa ôm. Trong nháy mắt, Từ Trường Khanh xấu hổ cùng giận dữ không chịu nổi.

Đêm qua rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần? Không biết!

Chỉ biết, y mấy lần gần như ngất đi, cuối cùng bất tỉnh không biết gì nữa. Ai biết được Du Châu hỗn đản tùy ý làm bậy, hồ thiên hải địa đến mức nào. Giờ khắc này, cư nhiên… vẫn còn chôn sâu vào trong cơ thể mình, luyến tiếc không rời.

Y đêm qua tuy rằng toàn tâm nỗ lực, nhưng cũng thuần túy là vì thành toàn sở nguyện của luyến nhân, làm ra chuyện điên cuồng cuối cùng. Lúc này ban mai đã sáng tỏ, hai người lại vẫn như vậy tứ chi giao triền, cẩu thả giao hoan, thật sự vô cùng xấu hổ. May mắn đêm qua Cảnh Thiên một lần lại một lần điên cuồng đầu nhập, nhưng cũng vẫn là bận tâm đến thân phận hai người, cho nên không xé rách xiêm y của Từ Trường Khanh. Hiện tại, trên người y chính là kiện ngoại bào thanh sắc của hắn.

Nghe được xa xa có tiếng nước chảy róc rách, Từ Trường Khanh qua quít chỉnh lại quần áo, dựa vào gốc lê chậm rãi đứng dậy. Nhưng mà, y mới khẽ động, nháy mắt đã cảm thấy trong cơ thể mình ào ạt chảy ra nhiệt dịch dính ướt của đối phương. Thắt lưng có điểm đau nhức, từng thứ lưu lại trên người đều cẩn thận nhắc nhở y một phen linh hồn cùng xác thịt giao hợp đêm qua là sự thực.

“Hai mươi bảy năm chuyên tâm thanh tu… Rốt cuộc vẫn là…”

Từ Trường Khanh cường ngạnh chống tay, dựa vào gốc lê hoa thở dốc mà vẫn chưa đứng vững được, bỗng nhiên một trận đau nhức từ tiểu phúc dâng lên. Y nhất thời kinh hãi, thầm cảm thấy bất hảo, vội vàng vận khí nín hơi, ý đồ điều chỉnh nội tức. Nhưng mà chân khí trong cơ thể càng tán loạn hơn trước, đau nhức trong bụng càng trở nên rõ ràng. Từ Trường Khanh đỡ lấy thân cây, khớp xương năm đầu ngón tay đã trở nên trắng bệch, cả người run lên.

“Ngươi…” Y nhịn không được liếc mắt căm tức nhìn kẻ vẫn thoải mái ngủ say. Cảnh Thiên liền trở mình một cái, miệng làu bàu mấy lời mê sảng, tiếu ý ngọt ngào như trước, bộ dạng hồn nhiên không để ý đến thống khổ thế gian.

Từ Trường Khanh tâm trạng rối bời, chỉ có thể liên tục cười khổ. Y khoanh chân mà ngồi, hai tay song song, khí tụ đan điền, nỗ lực vận công bức ra yêu nghiệt lưu lại trong cơ thể. Nhưng mà chân khí khẽ động, tiểu phúc lại giống như bị ngàn vạn cây kim châm vào, đau đớn không chịu nổi. “Hỗn trướng! Ngươi rốt cuộc đã làm… mấy lần?” Hai tay y nắm chặt gần như xé rách vạt áo, khí tức dần trở nên cấp bách hỗn loạn.

“A, huynh tỉnh rồi! Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng!” Cảnh Thiên trở mình đứng lên, luôn miệng hỏi han, “Huynh thế nào không kêu ta một tiếng? Huynh muốn đi đâu? Đói bụng rồi sao? Thế nào đầu đầy mồ hôi?”

Từ Trường Khanh cười khổ không nói, y làm sao giải thích được với tiểu tử này, rằng y không phải đói bụng, chỉ là, chỉ là… chuyện giao hoan để lại hậu quả không thể xử lý được. Nếu thật sự phải nói như vậy, còn không bằng đâm chết y đi.

“Ta chỉ là muốn đến thạch tuyền bên kia mà thôi, huynh ngủ tiếp đi.”

“Huynh muốn qua bên đó làm gì, khát nước sao? Khát nước thì để ta lấy nước cho huynh uống, huynh cứ ở chỗ này nghỉ ngơi, đừng chạy loạn.”

Từ Trường Khanh nghe vậy nhất thời chán nản, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn đối phương, “Vậy… huynh đi tìm xem có thứ gì ăn hay không, ta đi lấy nước.”

“Để ta đi lấy nước!”

“Ngươi…” Trong bụng một trận đau nhức lại dâng lên như bị dao đâm, sắc mặt Từ Trường Khanh nháy mắt trắng bệch. Đã đến nước này, hồ đồ như Cảnh Thiên cũng nhìn ra có điểm không thích hợp, “Huynh làm sao vậy? Che bụng làm gì? Có chuyện gì rồi?” Hắn nắm chặt bàn tay Từ Trường Khanh, chỉ cảm thấy đối phương ngón tay trắng bệch cứng đờ.

“Không có gì… Chỉ là có thứ quấy phá…”

“Thứ gì?”

Từ Trường Khanh trước mắt đều biến thành màu đen, chán nản ngã vào thân cây, mặc cho Cảnh Thiên thúc giục thế nào, y chỉ cắn răng không nói. Cảnh Thiên thấy y khí sắc mệt mỏi, tâm thần đại loạn, giậm chân mà nói: “Chúng ta mau chóng trở về, tìm lang trung xem bệnh.”

“Đừng, không cần!”

“Không cần? Huynh đau thành thế này rồi còn không tìm lang trung.”

“Ngươi muốn tất cả mọi người đều biết chuyện đêm qua chúng ta đã làm sao!” Từ Trường Khanh tức giận, rốt cuộc thấp giọng nói, “Chỉ là thứ đêm qua ngươi lưu lại, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi.”

“Thứ đêm qua ta lưu lại? Là thứ gì?”

“Thứ ngươi lưu lại…” Nói ra những lời này, Từ Trường Khanh hận không thể đập đầu mà chết.

Kỳ thực, y hận chính là bản thân mình.

Con người không thể hai lần tắm trên cùng một dòng sông, cũng không thể hai lần phạm sai lầm giống nhau như đúc. Thế nhưng, Từ Trường Khanh xem chừng khi đối mặt với tình sự cùng Cảnh Thiên, cả hai lần đều phải chịu đựng cùng loại giày vò khổ sở, đây thực sự là chuyện cũ bi thảm lặp lại. Lần đầu tiên là bởi vì không có kinh nghiệm, lần thứ hai là bởi vì… là bởi vì… bị làm cho ngất đi. Kỳ thực, trách nhiệm này cũng không thể tính lên người Từ Trường Khanh.

Cảnh Thiên sắc mặt hết đỏ lại trắng, hồi tưởng lại quá trình trần trụi ôm nhau, thâm sâu kết hợp, rốt cuộc mới lúng túng nói: “Cái này… Vậy làm sao bây giờ? Ta không có kinh nghiệm… A, không, là kinh nghiệm bị thiếu.”

“Đau xong sẽ không sao.” Từ Trường Khanh hời hợt đáp lại, phảng phất chuyện đó cùng mình không có quan hệ. Nhưng sắc mặt tái nhợt của y, một lần nữa nhắc nhở Cảnh Thiên, đây không chỉ là vấn đề “đau xong sẽ hết”.

“Đậu Phụ Trắng! Chúng ta về thành Lạc Dương có được hay không?” Cảnh Thiên cẩn thận lay áo Từ Trường Khanh, cử chỉ ôn nhu đến cực điểm. Hắn ngồi xổm xuống, kiên trì thương lượng, “Tìm một đại phu, sẽ không sao đâu.”

“Đợi một lúc nữa sẽ không sao…” Từ Trường Khanh tâm tình lắng lại, đối diện với song mâu đầy lo lắng của Cảnh Thiên, “Lần trước cũng là như vậy.”

“Ừm, được, vậy huynh ở chỗ này nghỉ ngơi, ta đi tìm nước sẽ lập tức quay lại.”

Nhưng mà, trước mắt Từ Trường Khanh bắt đầu nổi lên hư quang, đất trời xung quanh đều quay cuồng, nhìn thân ảnh Cảnh Thiên dần xa, một nỗi sợ hãi vô hình dâng lên. Y lảo đảo chống lấy lê hoa thụ, hoa lá bị chấn động ào ào rụng xuống.

“Cảnh huynh đệ, chờ một chút… Đừng…”

Cảnh Thiên quay đầu lại, thấy Từ Trường Khanh song mâu thất thần, mi gian cau lại, mang theo vài phần sợ hãi. Hắn vốn đã đi khá xa, cũng lập tức chạy trở lại an ủi: “Không đi nữa, ta ở đây, huynh đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Từ Trường Khanh dưới chân bắt đầu nhũn ra, loại đau đớn mờ mịt một lần nữa chiếm lấy thân thể y, ba hồn bảy vía đều muốn tan biến hết: “Cảnh huynh đệ, chờ một chút…” Y chủ động với tay ôm lấy Cảnh Thiên, thế nhưng, lồng ngực nóng bỏng của Cảnh Thiên cũng không thể làm ấm lại khuỷu tay đã lạnh ngắt của y, Quỷ Môn Thập Tam Châm như dã thú tham lam vô đáy, từng trận dâng lên xâm chiếm toàn bộ thực khí nguyên thần. Dần dần, toàn thân y đều lạnh ngắt, cả người hàn triệt tận xương. Chẳng lẽ – đại nạn đến rồi?

Cảnh Thiên cũng ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng gặp qua Từ Trường Khanh như vậy.

Trong trí nhớ của hắn, Từ Trường Khanh là thanh cô hàn ưng bay lượn cửu thiên, nặng như núi, tĩnh như vực. Người nọ xưa nay vẫn tuân theo Lão Trang giáo dục, thanh cao xuất trần, chưa từng có thời khắc tình ý thất thố như vậy.

Y sợ cái gì?

Lẽ nào hai người một đêm tình sự, đã khiến y giống như thế tục nữ nhân, cho rằng hắn sẽ bỏ y mà đi, vong tình tuyệt nghĩa? Nghĩ tới đây, ngay chính hắn cũng tự hiểu là không thể, nếu dùng thứ tâm tư này đo lường Từ Trường Khanh, không chỉ làm nhục y, mà còn làm nhục chính hắn, càng làm nhục đoạn tình duyên đời đời kiếp kiếp này.

“Làm sao vậy?” Cảnh Thiên chợt thất sắc.

Trầm mặc.

Chẳng biết đã qua bao lâu, con ngươi trầm trọng của Từ Trường Khanh rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh, “Không có gì!”

“Đậu Phụ Trắng, huynh lạnh sao? Thân thể sao lại run như vậy?”

“Phải!” Từ Trường Khanh ngữ khí nhàn nhạt kề sát bên tai càng khiến hắn nhộn nhạo, “Lạnh… Rất lạnh…”

“Rất đau sao?”

“Phải…”

“Xin lỗi, thực sự xin lỗi, ta không biết lại hại huynh khó chịu như vậy…” Cánh tay Cảnh Thiên gấp rút vòng qua, gần như muốn đem y nhốt chặt, khảm nhập vào thân thể mình, “Sau này sẽ không thế nữa, ta đảm bảo!”

“Cảnh huynh đệ, không có sau này…” Trong gió truyền đến tiếng nói nhỏ cuối cùng của Từ Trường Khanh, “Từ nay trở đi, quên ta đi!”

“Huynh nói cái gì?” Cảnh Thiên kinh hãi.

Gần như cùng một lúc, ngón tay đang vuốt ve sau đầu Cảnh Thiên lóe lên hàn quang, đâm thẳng vào đại huyệt sau đầu hắn. Cảnh Thiên lập tức cảm thấy được từ trong não truyền ra một trận đau đớn.

“Đậu Phụ Trắng, huynh…”

Không đợi hắn kịp phản ứng gì, đã nghe từ đâu một tiếng quát như sấm rền truyền đến, “Thục Sơn đệ tử, tiểu nhân đê tiện!” Trước mắt một cổ kình phong đảo qua, Từ Trường Khanh trong lòng hắn đã bị kình phong hất ngược ra xa, tựa như con diều đứt dây rơi thẳng vào mặt cỏ.

Cảnh Thiên xoay người mới phát hiện Ma Tôn Trùng Lâu sắc mặt âm trầm, đang tự ngưng chưởng đứng lặng, một thân hắc bào phần phật trong gió. Đối phương mặc dù không nói một lời, nhưng sát ý phủ kín bầu trời, khí thế độc tài thiên địa.

Tất cả xảy ra quá mức bất ngờ.

Từ việc bị Từ Trường Khanh tập kích bằng kim châm, đâm vào thứ huyệt, cho đến việc Ma Tôn xuất chưởng cứu người, gần như diễn ra cùng một lúc.

Gió, thổi qua dã sơn.

Nguyên bản bầu trời tinh nguyệt lấp lánh, ngập tràn diễm hỏa, nương theo Từ Trường Khanh bất lực ngã xuống, mấy tiếng sấm inh tai liên tiếp vang lên. Toàn bộ huyễn cảnh mỹ diệu tuyệt luân tựa ngọc lưu ly thoáng chốc tan biến thành bột mịn. Chỉ thấy, sấm sét vẫn không ngừng đánh xuống, vô số tia sét nặng nề cắt ngang bầu trời.

Cảnh Thiên ngây ra như phỗng nhìn Từ Trường Khanh, rồi lại nhìn Ma Tôn chấn nộ như lôi đình. Hắn không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nguyên bản là phong nguyệt vô biên, sao đột nhiên biến thành rực trời khói lửa? Ma Tôn tại sao lại xuất hiện? Tại sao lại xuất thủ đánh Từ Trường Khanh?

Từ Trường Khanh ngã trên mặt đất, sắc mặt so với hoa lê còn trắng hơn, máu tươi đỏ sẫm tràn ra từ khóe miệng, nháy mắt đã nhiễm đỏ mặt cỏ xanh.

“Đậu Phụ Trắng!” Cảnh Thiên đang muốn xông lên phía trước, lại bị Ma Tôn Trùng Lâu lạnh lùng ngăn cản, “Đừng đi! Ta nguyên tưởng hắn là chính nhân quân tử, ai ngờ kẻ này tâm cơ ác độc, lén lút dùng ám khí đả thương người.”

“Không phải, Đậu Phụ Trắng không phải là người như thế.”

“Bản tôn bình sinh hận nhất bọn tiểu nhân chuột nhắt lén lút đâm sau lưng người khác.” Ngũ chỉ Ma Tôn giống như thiết cô, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay Cảnh Thiên, lạnh lùng cười, “Ngươi nếu không tin, vậy tự mình đi xem trong lòng bàn tay hắn là cái gì?”

Cảnh Thiên chỉ nhìn lướt qua, tâm đột nhiên đau nhức. Dưới tia sét sáng rực, thiên địa một mảnh trắng sáng như tuyết, hắn thanh thanh sở sở trông thấy năm ngón tay Từ Trường Khanh mở ra, trong lòng bàn tay hai cây ngân châm hàn quang chói mắt, xác minh nghi vấn của Trùng Lâu.

Tia sét cấp tốc xẹt qua, mặt đất rung động, nhân tâm đau đớn.

“Châm này tên gọi Sưu Hồn Châm, nếu đâm vào huyệt Ngọc Chẩm, ngươi sẽ lập tức mất mạng, thần tiên cũng không cứu nổi. Vừa rồi Từ Trường Khanh hạ thủ với ngươi, may mắn bản tôn tới kịp, bằng không, Sưu Hồn Châm đâm sâu vào một phân nữa, ngươi hiện tại đã thành người chết rồi.”

“Không có khả năng! Không có khả năng! Đậu Phụ Trắng, huynh nói cho ta biết, đây không phải là Sưu Hồn Châm… Không phải… Đều không phải…” Thanh âm Cảnh Thiên càng ngày càng thấp, chỉ vì hắn sờ lên sau ót, ngay tại huyệt Ngọc Chẩm, tiên huyết đã nhễ nhại chảy ra.

Lời Trùng Lâu nói không phải là giả!

“Đậu Phụ Trắng, vì sao, vì sao đối với ta như vậy?”

“Ngươi còn không rõ?” Trùng Lâu lạnh lùng: “Đi! Ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi toàn bộ đáp án!”

“Ngươi nói ngay lập tức!”

“Bởi vì ngươi là truyền nhân của Diệt Tuyệt chi Kiếm, mà người tập luyện Diệt Tuyệt chi Kiếm, cùng với chưởng môn Thục Sơn có ân oán ngàn đời không dứt. Nghe đồn, Thục Sơn chưởng môn chắc chắn phải chết trong tay truyền nhân Diệt Tuyệt chi Kiếm, hai vị chưởng môn Thục Sơn đời trước xác thực minh chứng cho việc này. Từ Trường Khanh là Thục Sơn đệ tử, hắn vì an nguy của sư môn, chuyện gì cũng có thể làm, hi sinh một người thì có gì đáng kể?” Trùng Lâu thanh âm lạnh lùng, thần sắc ngạo mạn không cho phép phản kháng. Đúng vậy, hắn là Ma giới chí tôn, vĩnh viễn võ dũng uy nghiêm, đứng ở giữa hào quang huy hoàng nhất trong thiên địa.

“Cảnh ––” Từ Trường Khanh khó khăn hô lên một tiếng, nhưng tiên huyết nóng hổi từ trong miệng liên tục chảy ra, không cho y có một cơ hội biện bạch nào.

Cảnh Thiên bị Trùng Lâu khắc chế không động đậy nổi, chỉ còn cách chửi ầm lên: “Thối lắm! Ta là Ngũ Hành Tôn Giả, cho dù có chuyện đó thật, Đậu Phụ Trắng cũng không làm tổn thương ta.”

“Nếu như Thanh Vy nói, Ngũ Hành chi Thủy cũng có thể thay đổi, như vậy Ngũ Hành chi Hỏa ngươi cũng không ngoại lệ.”

Cảnh Thiên trong đầu ầm ầm một mảng, hắn ngây người ngẩn ngơ, bỗng nhiên giận dữ hét lên: “Không phải, ta không tin, ta không tin…” Đúng vậy, hắn lại càng không tin, Từ Trường Khanh là bởi vì lòng mang hổ thẹn, nếu muốn vu hại hắn, tại sao đêm qua lại cùng hắn hoan ái triền miên. “Buông ta ra! Buông ta ra!” Tiếng hét phẫn nộ của hắn ngày càng xa, rốt cuộc, cùng với thân ảnh Trùng Lâu tiêu thất tại chân trời.

“Cảnh ––” Từ Trường Khanh vội vàng cùng giận dữ, chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn rối loạn, nửa điểm chân khí cũng không ngưng tụ được, đừng nói đến chuyện xuất thủ ngăn cản Trùng Lâu. Y càng nóng lòng, chân khí càng tan rã, cuối cùng không còn giãy dụa được nữa, ngã thẳng xuống thảm cỏ xanh.

Đêm qua, ngay tại nơi này, bọn họ nhất hưởng tham hoan, toàn tâm đầu nhập. Nhưng mà, tia nắng ban mai còn chưa đến, dư tình còn chưa lạnh, lời hứa hẹn vĩnh viễn chẳng phân ly còn rõ ràng bên tai, mà nam tử ấy lại bị một người mang đi mất.

“Không thể… chết… không thể chết vào lúc này… Vân Cấp Thất Lục…”

Năm ngón tay rất nhanh nắm chặt lấy vạt áo, nhịn xuống đau nhức, một đường đi tới, rốt cuộc ngã xuống đất ngất xỉu.

Mây đen từng tầng kéo qua, toàn bộ bầu trời đều là tiếng sét ghê người, Hổ Lao Sơn nháy mắt cuồng phong dữ dội, bụi bặm tứ tung.

Chẳng biết qua bao lâu, Từ Trường Khanh mới lo lắng tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên thạch đạo sườn núi, tấm bia bên cạnh còn khắc hai chữ “Vân Thông”. Trước mắt y sáng ngời, thần trí trở lại thanh minh, cố gắng xuất ra sức lực cực hạn trong thân thể, mạnh mẽ đề khẩu chân khí, cắn đứt ngón trỏ, run run vẽ lên tấm bia một chữ, hai chữ, ba chữ…

“Cảnh huynh như ngô, kiến tự như chúc…” [Cảnh huynh thấy chữ này như lời dặn của ta] Nương theo huyết tự ngang dọc, mỗi chữ đều khiến tim y đập nhanh đến thảm liệt.

Một tia hô hấp cuối cùng, ngón tay buông xuôi, tất cả trở về tĩnh lặng. Sấm chớp xé trời, Từ Trường Khanh dựa vào tấm bia đá, sắc mặt trắng bệch như tro nguội, thâm mâu chậm rãi đóng lại.

Nguyện vi Tây Nam Phong, lời thề thấm vào lồng ngực. Một đời đã tận, bỗng nhiên quay đầu, lưu lại là quyến luyến vô biên.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, chung quy chỉ là truyền thuyết không thể thuật lại; so với năm xưa, tình cảm phí hoài, mới chân chính là nhân gian bình thoại.

Sấm sét vẫn rợp trời, mưa rốt cuộc trút xuống xối xả.

Dưới thân Từ Trường Khanh nước không ngừng chảy, vết máu đỏ sẫm cũng theo đó trườn ra, nhưng mà, rất nhanh đã bị mưa cọ rửa sạch sẽ. Di thư bằng máu lưu lại trên bia đá cũng bị nước mưa tẩy xóa hoàn toàn, không còn lưu lại bất kỳ vết tích nào nữa.

Mưa gió mịt mù.

Y cùng hắn, một mối ràng buộc cuối cùng, cũng đã bị trời tước đoạt.

Tình yêu, chung quy vẫn thua bởi sinh tử, thời gian!


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp