THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 11

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 11 – Tiêu hồn nhất mộng

 

Tuyết Kiến như người chết đuối vớ được cọc, nhảy dựng lên: “Trường Khanh đại hiệp, huynh đến đúng lúc lắm, ta nói cho huynh biết, trên đỉnh Thục Sơn này có hồ ly tinh thường xuyên qua lại, càn quấy vô cùng, chuyên dụ dỗ nam nhân anh tuấn tráng kiện…”.

Nàng vừa dứt lời, đệ tử Thục Sơn đều cả kinh.

Từ Trường Khanh kỳ quái hỏi: “Thục Sơn ta mấy chục năm qua không hề nghe có yêu quái quấy rối, Tuyết Kiến cô nương dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?”.

Tuyết Kiến vung khăn mặt, đứng dậy đáp, ta đương nhiên biết, là Cảnh Thiên vừa chính miệng nói cho ta biết. Hắn nói trời vừa tối, trong phòng sẽ chui ra một khuôn mặt hồ ly xinh đẹp, biến thành hình người, cởi y phục dụ dỗ hắn. Hắn còn nói, con hồ ly xinh đẹp này là “bạch…đích…hồ”, đúng, là “bạch hồ”.

“Chuyện xảy ra khi nào?”.

“Đại khái bắt đầu từ nửa tháng trước, ta nói này Trường Khanh đại hiệp, chuyện này huynh nhất định phải xử lý nha. Ta trông bộ dạng Cảnh Thiên lúc này vừa gầy vừa đen…”.

Thục Sơn đệ tử nghe thấy vậy, khẽ nói nhỏ: “Cảnh huynh đệ mỗi ngày tận lực luyện công, không đen không gầy mới lạ…”.

“Khẳng định là bạch hồ mỗi đêm đều đến khiêu khích hắn, quyến rũ hắn, làm hại hắn… Cảnh Thiên đã bị nó làm cho thần tình điên đảo, lại còn muốn kết hôn với nó, tán thưởng nó là chưởng môn tương lai địa vị tôn quý – Trường Khanh đại hiệp, chẳng lẽ trong tộc hồ ly tinh cũng có chưởng môn sao? Huynh nhất định phải giúp Cảnh Thiên, nhất định nha!”.

Mặc cho Tuyết Kiến giật tay áo y không ngừng, gương mặt Từ Trường Khanh vẫn vô cùng bình tĩnh, thần sắc bất động, thản nhiên nói” “Huynh ấy thực sự nói như vậy?”.

“Đúng vậy đúng vậy, nếu huynh không giúp hắn, hắn sẽ bị mê hoặc đến chết, hắn còn nói cả chuyện muốn cưới ả kìa!”.

“Tuyết Kiến cô nương yên tâm, chuyện này Thục Sơn tự có an bài. Mời cô nương trở về, Đường bảo chủ đang ở phòng khách chờ”.

Thấy Tuyết Kiến lưu luyến không rời, Thường Dận không đành lòng, bèn nói: “Cô nương yên tâm, đại sư huynh tự có sắp xếp!”. Tuyết Kiến đáp, ta vẫn lo con hồ ly đó quay trở lại quấy nhiễu Cảnh Thiên, hay là vậy đi, ta ở lại đây trông hắn một đêm được không?

Thường Dận than thở: “Nói thật cho cô nương biết, nếu đêm nay hồ yêu đó còn xuất hiện trong phòng này, Cảnh huynh đệ khả năng còn sống được. Còn như đêm nay nó không xuất hiện, thì ngày mai Cảnh huynh đệ chết chắc rồi. Cảnh huynh đệ có chết hay không, chủ yếu xem tâm tình con hồ yêu đó mà định”. 

Tuyết Kiến ngây ra, càng khó hiểu nhìn Thường Dận: “Thường Dận đại hiệp, huynh nói cái gì ta chẳng hiểu gì hết?”.

“Không hiểu cũng không sao, cái này gọi là thiên cơ bất khả lộ!”. Từ Trường Khanh đứng ở cửa, phất tay áo, mặt mày hiện lên vẻ kỳ quái khó hiểu.

“Thường Dận, đóng cửa lại!”.

“Đại sư huynh, huynh không sao chứ?”.

Từ Trường Khanh nghe vậy, không giận mà cười: “Ta thì có chuyện gì được?”, tiếp theo xoay người nhìn Cảnh Thiên trên giường, ánh mắt nghĩ ngợi một lúc lâu, ôn hòa nói: “Hiện tại người có chuyện chính là Cảnh huynh đệ! Đệ ra ngoài đi, Cảnh huynh đệ giao cho ta!”.

Thường Dận cẩn thận đóng cửa phòng lại, đụng ngay phải mấy đệ tử khác đang ghé tai nghị luận: “Hình như đại sư huynh đang tức giận!”. Thường Dận nói, không đâu, đại sư huynh trước nay không tùy tiện tức giận đâu, các đệ nhớ kỹ, không cần biết trong phòng có động tĩnh gì, đều phải nghiêm chỉnh chấp hành “phi lễ vật thị, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật thính[1]” nghe chưa?”.

Sau đó một lát, mấy tên đệ tử hiếu kỳ lại len lén chạy đến cửa sổ nghiêng tai nghe ngóng, chỉ thấy bên tai mơ hồ có tiếng kêu thét thảm thiết, kèm theo âm thanh rên rỉ quen thuộc của Cảnh Thiên: “A! A! Cứu mạng! Cứu… mạng…!”. Đồng thời còn truyền đến giọng nói bình thản không gì sánh được của Từ Trường Khanh: “Cảnh huynh đệ nhẫn nại một chút! Trong lúc trị liệu cần hết sức tập trung không thể sơ suất được!”.

Cảnh Thiên có cảm giác mình chết đến nơi rồi, thực sự sắp chết rồi, toàn thân hắn mềm nhũn không có chút sức lực nào, xương cốt khắp người như bị vật gì nghiền ép, lúc thì rét căm căm, lúc lại nóng hầm hập. Hắn có cảm giác như mình đang lơ lửng giữa trời hoa đào dưới làn mưa xuân, rồi lại trông thấy một cảnh tượng quen thuộc dưới rừng đào ấy, bên suối nước có một nam tử áo trắng cất tiếng ngâm nga.

“Không yêu không phải là đáng sợ… đáng sợ chính là… chính là bị người lãng quên…”. Vì sao lại nói những lời này, huynh không biết có những lời nói ra sẽ trở thành điềm báo, ngàn năm không tan ư?

Đợi đến khi hồng trần bao phen biến đổi, thế sự xoay vần, năm tháng trôi mau.

Chúng ta sẽ thật sự gặp nhau như những người xa lạ.

Đôi mắt cay xè, muốn khóc lại khóc không được, Cảnh Thiên hoảng hốt mê man, vui buồn khó phân.

Không biết đã qua bao lâu, đi tới một thế giới lạ lẫm khác, hắn tựa hồ đang dựa vào một tấm lưng ấm áp thân thuộc, người nọ đang cõng hắn trèo non lội suối, xuyên qua bụi gai đường nhỏ. Cứ đi như vậy, Cảnh Thiên nhìn thấy trước mắt một bầu trời đỏ rực như máu, chém giết không ngừng, thương tích chằng chịt, đất đai khô hạn, dân chúng lầm than. Đây là thế giới nào cơ chứ? Cuối cùng nước mắt cũng đã chảy xuống, vừa đắng lại vừa mặn. Cảm giác này thật khó chịu! Thật khó chịu!”.

“Đậu Phụ Trắng, có phải ta sẽ chết hay không?”.

“Không đâu!”.

“Ta đây có tính là ‘xất sư vị tiệp thân tiên tử[2]’ không?”.

“Huynh sẽ không có chuyện gì!”

Tuy rằng đi qua sơn đạo xóc nảy, nhưng mà, giọng nói của y vẫn cứ bình tĩnh, thản nhiên như vậy. Phải rồi! Y giống như lão Trang[3] tự giữ, gặp nguy không sợ hãi, chỉ bằng vào cái mạng của Du Châu Cảnh Thiên, sao có thể khiến chưởng môn tương lai của Thục Sơn hoảng hốt sợ hãi.

Thế nhưng, không cam lòng, thật không cam lòng, Cảnh Thiên tuyệt không cam lòng.

“Đậu Phụ Trắng, ta chết huynh có khóc không?”.

“Không biết, Trường Khanh trước nay chưa từng rơi lệ!”.

“Chúng ta đang đi đâu?”.

“Một nơi có thể cứu mạng huynh!”

“Ta có phải rất nặng không?”

“Có một chút!”.

“Thế để lần sau ta cõng huynh nha!”.

“Được!”.

Tiếp theo tất cả đều giống như trong giấc mộng.

Một luồng ánh sáng, một giọng nam ngữ vang lên, một bóng người nghiêng nghiêng, một tiếng thở dài… vừa nhẹ lại vừa dịu, khiến cho đáy lòng hắn run rẩy. Hắn cảm thấy mình như đắm trong dòng suối lăn tăn sóng nước, hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ vây lấy toàn thân Cảnh Thiên. Cảnh Thiên thấy khát, khóe miệng có ngay dòng nước trong mát chảy vào. Cảnh Thiên thấy lạnh, trước ngực liền đặt lên một khuỷu tay ấm áp. Thân thể tựa như bồng bềnh giữa thiên đường, mọi thứ tuyệt diệu đến mức hắn không dám tưởng tượng. Cảnh Thiên không biết, cuộc đời lại có thể đặc sắc đến vậy, giác quan lại có thể tinh tế đến vậy. Cảm giác đêm nay so với trước kia hoàn toàn khác biệt, đẹp đẽ hoàn mỹ đến không sao tưởng nổi.

Thì ra ảo giác cũng có thể ấm áp, chân thực đến vậy, đến nỗi hắn có thể cảm nhận được cả hô hấp của người kia! Hơi thở ấm áp như vậy bị chính mình ôm vào trong ngực, trong nháy mắt đại não Cảnh Thiên ngập tràn khoái cảm thỏa mãn, tựa hồ đi khắp trăm sông nghìn núi, cuối cùng tìm được bến dừng: nơi ấy thật yên tĩnh, êm đềm, ấm áp, vĩnh viễn!

Một niềm thỏa mãn ngọt ngào, theo gió hòa vào màn đêm.

Nếu là mộng, thì không cần tỉnh lại!

Cứ để ta mặc sức.

Say sưa đêm này.

Gió núi thổi qua, thông reo trận trận, lá cây lay xào xạc, tiếng mưa rơi tí tách. Trước mắt Cảnh Thiên tràn ngập mê ly, căn bản không nhìn rõ thứ gì, tự nhiên cũng không nhớ được tất cả những gì xảy ra dưới màn mưa.

Tất cả mọi thứ.

Một nửa là ngọn lửa cháy bùng, một nửa biển khơi mát lạnh.

Một nửa là mê man hỗn độn, một nửa tỉnh táo rõ ràng.

Một nỗi bi thương cùng tuyệt vọng không cách nào khống chế quẩn quanh tâm thần Cảnh Thiên, tay hắn đưa ra đầy vô lực, muốn níu giữ thân ảnh kia. Thế nhưng, vô dụng, đối phương tựa như cái bóng mơ hồ, theo gió biến mất vào màn đêm vô tận.

Cảnh Thiên biết, cảm giác ấm áp bên người biến mất, ngay sau đó sẽ là một mảnh thiên địa máu tanh. Tòa tháp nghìn tầng nhìn không thấy đỉnh, không khí ẩm thấp bao phủ toàn thân, đó là thứ lạnh lẽo ngàn năm không thấy ánh sáng. Đây là nơi nào? Cái lạnh thấu vào xương, máu tanh sộc tận mũi, hắn bắt đầu nói chuyện với một nam nhân khác, nói rất nhiều rất nhiều, tay của kẻ đó đặt lên đỉnh đầu hắn…

Mọi thứ trở về tĩnh lặng.

Cảnh Thiên hét to một tiếng, giật mình tỉnh lại, nhận ra mình vẫn đang nằm trong sương phòng, trên người là chiếc chăn mềm mại, trên đó còn tỏa ra mùi nắng ban ngày.

[1] Lời răn của Khổng Tử, nghĩa là: “Không nhìn điều trái lễ, không nghe điều trái lễ, không nói điều trái lễ”.

[2] Xuất phát từ ý thơ trong bài Thục Tướng của Đỗ Phủ: “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm”, dịch thơ: “Ra quân chưa thắng trận đã chết, khiến lệ anh hùng chảy thắm khăn”. Ở đây ý Cảnh Thiên muốn nói là mình luyện tập chưa đến đâu đã mất mạng rồi.

[3] Tức Trang Tử (365–290 TCN) là một triết gia và tác gia của Đạo giáo.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp