THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 106

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 106 – Phong vân lạc định

Tần vương trướng nội.

Các đại tướng ngồi vây quanh sa bàn thương nghị kế hoạch tấn công sắp tới. Nhưng mà, vị võ tướng thân hình cao lớn khoác thanh sam lại lẳng lặng đứng ở góc phòng, trước sau không nói, phảng phất như pho tượng ngàn năm.

“Khụ khụ”, Tần Vương bất chợt suy tư, liền minh bạch nguyên do vì sao mấy ngày nay tâm thần Cảnh Thiên hốt hoảng, vì vậy ho khan vài tiếng, “Cảnh tướng quân đối với kế hoạch công thành ngày mai có ý kiến gì? Ta xem tướng quân càng ngày càng hao gầy, thế nhưng chiến sự khốc liệt vẫn chưa kết thúc. Không bằng như vậy đi, ngày mai một trận Hổ Lao Quan, sẽ do Cảnh tướng quân suất quân đánh hậu…”

Cảnh Thiên đột nhiên nhấc tay, Trấn Yêu Kiếm sáng bóng lướt qua, “keng” một tiếng va chạm vào áo giáp, hắn giật mình đứng lên. Mọi người thấy hắn tinh thần chán nản, trước sau chỉ ngồi một góc, tựa như từ lâu tâm vô chiến sự, lúc này nghe được lời Tần Vương nói mới đột nhiên hoàn hồn phản ứng.

Thanh âm võ tướng thanh sam lạnh như lưỡi dao, cắt đứt tĩnh mịch cùng nặng nề trong soái trướng, “Tần Vương, ngày mai lúc cần công thành, Phi Dương nguyện đi tiên phong!”

Tinh kỳ phấp phới, trống trận đánh dồn.

Bên ngoài Hổ Lao Quan, bão cát nổi lên, kèn báo dồn dập. Nghìn vạn thiết kỵ đua nhau gõ xuống mặt đất, đạp phá quan ải sông ngòi, tiến thẳng đến thành lâu của Đậu Kiến Đức.

Cát vàng thô ráp cọ qua gương mặt Cảnh Thiên, mang theo một mùi máu tanh khó chịu; chiến hỏa khắp trời, xuyên thấu con ngươi đen thẫm, mang theo khát máu cùng cuồng sát. Trên chiến trường, Cảnh Thiên cuồng loạn gào thét, thanh âm khàn khàn nương theo từng lần vung thương mà trở nên tàn khốc, “Giết! Hạ Hổ Lao Quan! Công hãm thành cao!”

Xa xa, tường thành bằng đá bị pháo kích dần dần đổ sụp, cửa thành bùng cháy dữ dội. Xung quanh là đao ảnh kiếm quang, là vô số thi thể song phương chết trận.

“Đạo Huyền, ngươi bọc cánh, còn lại chư tướng theo ta tiến công…” Cuối cùng đã đến thời khắc sinh tử, Lý Đường giang sơn xã tắc, thiên thu muôn đời đều đặt cả vào đây.

Lý Thế Dân tự mình chiến đấu anh dũng, suất quân mãnh liệt tấn công, một đường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Mà Hạ Vương Đậu Kiến Đức đang ở thành lâu triệu tập quần thần thương nghị kế sách, mắt thấy Lý Thế Dân nửa đêm dẫn theo thiết giáp kỵ binh tấn công, cát vàng cuồn cuộn ngập trời mà đến, cũng vội vàng mặc giáp ra trận. Chiến dịch này, mặc dù Hạ quân tướng sĩ huyết chiến đến cùng, nhưng chung quy đại thế đã mất, tinh thần tan rã, cuối cùng hơn năm vạn người bị bắt làm tù binh. Đậu Kiến Đức cùng thủ hạ đại tướng Đậu Đức Vỹ liều mạng chiến đấu, từ phía đông đột phá vòng vây, cuối cùng bị tên lạc bắn trúng lưng.

Cảnh Phi Dương, Bạch Sĩ Nhượng, Dưỡng Võ Uy suất quân điên cuồng đuổi theo, Đậu Kiến Đức người ngựa mệt mỏi chạy được tới Ngưu Khẩu rốt cuộc chống đỡ hết nổi. Bạch Sĩ Nhượng căm thù hắn chém giết thủ hạ tướng sĩ của mình, trường đao vung lên định hạ thủ, Đậu Kiến Đức cuống quít nói: “Đừng giết ta, ta là Hạ Vương, có thể cho ngươi phú quý.”

Cảnh Thiên giục ngựa không nói, nghe vậy cũng thấy bi thương. Một đời kiêu hùng, đến lúc sinh tử quan đầu, chung quy cũng nhịn không được phải cầu xin tha mạng.

Tam quân chiến thắng trở về, các đội quân sĩ ở lại bảo vệ doanh trại cũng dốc toàn bộ lực lượng ra đón.

Cảnh Thiên nhìn ra thiên vạn lưu vân.

Trường Khanh, huynh ở đó có phải vẫn bình an? Nếu ta không về, liệu huynh có nhớ ta? Không biết khi hai ta gặp lại, huynh có thể tỉnh lại hay không? Còn nhớ rõ ta không? Ta thà rằng để huynh hận ta suốt đời, cũng không muốn bị huynh quên lãng.

Giữa biển người như thủy triều cuồn cuộn, không ai còn thấy vị thanh sam nam tử kia – ánh mắt trước sau không màng danh lợi, lạnh nhạt thưởng thức một màn hồng trần phồn hoa – vĩnh viễn không còn thấy nữa.

Đậu Kiến Đức bị Đường Quân bắt được, Lý Thế Dân tất nhiên tự mình thẩm vấn. Hai đại hào kiệt từng giằng co nhau một đời, cuối cùng nhìn lại, đối phương đã trở thành tù binh.

Ấu đệ của Lý Thế Dân – Hoài Dương Vương Lý Đạo Huyền, mười bảy tuổi, dũng mãnh thiện chiến, tính tình táo bạo. Mắt thấy Đậu Kiến Đức không quỳ không hàng mi sắc kiêu căng, lòng nổi lên một trận hỏa nộ, rút đao tím mặt nói: “Nhị ca, không bằng trước trận thiên đao vạn quả lão tặc này, như vậy mới có thể tiêu tan nỗi hận của đệ, báo thù cho Đường quân tướng sĩ. Nhát đao đầu tiên này để đệ động thủ.” Đao phong lẫm lẫm mãnh liệt vung lên.

“Keng” một tiếng giòn tan, hỏa tinh văng khắp nơi, Trấn Yêu Kiếm của Cảnh Thiên vừa vặn chặn lại đường đao của Lý Đạo Huyền.

“Cảnh tướng quân, ngươi có ý tứ gì? Lẽ nào muốn bảo vệ tính mệnh cho lão tặc này?”

“Tướng địch thất bại, có thể sát, nhưng không thể ngược sát!” Cảnh Thiên thần sắc nhàn nhạt, tra kiếm trở về bao. Mà Hạ Vương Đậu Kiến Đức nghe được lời ấy, không khỏi ngẩng đầu quan sát Cảnh Thiên vài lần, mâu trung hiện lên một tia tiêu điều.

“Cảnh tướng quân nói có lý, tính mệnh Đậu Kiến Đức nên do phụ vương định đoạt, Đạo Huyền không được lỗ mãng hành sự, còn không lui xuống!” Lý Thế Dân cho Lý Đạo Huyền lui, chậm rãi tới trước mặt Đậu Kiến Đức, nghiêm mặt nói, “Lý Đường tôn thất ta ân huệ tỏa khắp chúng sinh, lấy can qua vấn tội, vốn cùng Vương Thế Sung được mất tồn vong, không phải chuyện của ngươi, cớ gì lại vượt biên phá rối quân ta?”

Hạ Vương Đậu Kiến Đức thấy đại thế đã mất, thầm nghĩ, mình bị mưu thần mê hoặc, thiên lý xa xôi dẫn quân gấp rút tiếp viện Lạc Dương mới đưa đến bại vong ngày hôm nay, quả là gieo gió gặt bão. Hắn tự biết không còn đường sống, cũng không màng đến sinh tử nữa, thản nhiên đáp, “Chuyện đến nước này tự ta gánh chịu. Ngươi hà tất phải ra vẻ ta đây!”

Lời vừa nói xong, hắn thản nhiên ngồi xuống.

Cảnh Thiên thầm nghĩ, người này mặc dù dụng binh hồ đồ, nhưng thái độ làm người cũng không đến nỗi tệ hại. Lý gia thuận ý trời vừa lòng dân, hắn tự nhiên cũng thấy được. Hắn cùng với Lý Đường tranh đoạt thiên hạ, sớm muộn gì cũng phải đánh một trận sinh tử, cho dù lần này Đậu Kiến Đức không xâm phạm Lý Thế Dân, thì Lý Thế Dân sớm muộn cũng phụng mệnh đánh Hạ Vương hắn. Được làm vua thua làm giặc, hà tất nhiều lời vô ích.

Đậu Kiến Đức nhìn xung quanh Lý Đường tướng sĩ, bật cười ngạo nghễ, lãnh lẽo nói: “Vốn dĩ Đậu Kiến Đức ta tích tiểu thành đại, vượt sông công thành một đường thông suốt, chiếm Thanh Hà, chống Hoàng Hà, san bằng Ngụy Đao Nhi, diệt Ngõa Cương Lý Mật, tranh giành vùng Trung Nguyên, thế như chẻ tre không gì cản nổi. Đáng tiếc, một trận hôm nay, sắp thành lại bại. Mà thôi, được làm vua thua làm giặc, ngươi cứ đem ta đi gặp Lý Uyên, không cần nhiều lời.”

Lý Thế Dân mỉm cười, “Ngươi không cần nóng vội, ngày sau chắc chắn ta sẽ giải ngươi đến Trường An. Bất quá, trước đó Hạ Vương không ngại đi gặp một người.”

“Ai?”

“Lão bằng hữu của ngươi, Trịnh Vương Vương Thế Duẫn, hắn đã đầu hàng Đại Đường ta.”

Đậu Kiến Đức trừng mắt, cả giận nói: “Không có khả năng! Ta từ phía Tây viện trợ Vương Thế Duẫn, hắn quyết không thể đơn giản mà đầu hàng như vậy. Thành trì Lạc Dương kiên cố dễ thủ khó công, thủ hạ Vương Thế Duẫn lại vô số người tài, dũng mãnh thiện chiến, tuyệt không thể nhanh như vậy…”

“Bất luận ngươi tin hay không, Vương Thế Duẫn sáng nay đã chủ động dâng biểu xin hàng. Hàng thư vẫn còn ở đây, ngươi cứ tự nhiên mà xem.”

Mắt thấy Tần Vương chắc chắn như vậy, không giống ngụy tác lừa Đậu Kiến Đức, chúng tướng hai mặt nhìn nhau hoang mang không giải thích được. Tần Thúc Bảo không nhịn nổi nữa, chen lên khỏi đám người, “Tần Vương, chuyện Vương Thế Duẫn dâng biểu xin hàng, tại sao mọi người không một ai biết, đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?”

“Đó là sáng nay, từ trong thành Lạc Dương bắn ra một bức hàng thư, ta cũng nhờ vậy mà biết được.” Lý Thế Dân từ án kỷ rút ra một quyển trục, giọng nói thấp thoáng mừng rỡ, “Lạc Dương một khi đã hàng, thiên hạ đại thế đã định. Ta thật nghĩ không ra, Thục Sơn đệ tử lại có pháp thuật kỳ môn độn giáp như vậy, thân ở doanh trung nhưng hồn du thành khuyết, đã vài lần gặp được Trịnh Vương, chiêu hàng Vương Thế Duẫn. Lạc Dương nếu có thể thật sự không đánh mà hàng, sẽ tránh cho sinh linh đồ thán, công lao của Từ đạo trưởng lớn không kể hết.”

Cảnh Thiên nghe vậy bỗng nhiên cả kinh: “Ngươi nói cái gì? Từ Trường Khanh y… y kỳ thực là…”

“Không sai, y mạnh mẽ thi pháp, cho nên bị nôn như vậy cũng là bất đắc dĩ. Vương Thế Duẫn e sợ tiết lộ tin tức, khiến cho thủ hạ dưới trướng liều lĩnh làm phản, như vậy cục diện sẽ nguy to. Cho nên, y nhiều lần nhắc nhở ta, chớ để lộ tin tức này cho bất kỳ ai biết.” Lý Thế Dân mâu quang bằng phẳng chuyển hướng Cảnh Thiên, “Hết mình phòng thủ, bày mưu tính kế, Thế Dân cùng Từ đạo trưởng để giữ cho mọi chuyện ổn thỏa… cho nên tận lực giấu diếm chuyện này, cũng không thể trách được…”

Lý Thế Dân còn chưa dứt lời đã thấy rèm cửa nhoáng lên, thân ảnh Cảnh Thiên chớp mắt tiêu thất. Cảnh Thiên tâm trạng sốt ruột đã đem Ngự Phong Thuật phát huy đến cực điểm, Tần doanh binh sĩ chỉ thấy trước mắt một màu xanh lóe lên, lập tức đã không nhìn ra gì nữa.

Cảnh Thiên vừa vào đến doanh trướng thì Từ Trường Khanh cũng đã tỉnh dậy. Thường Dận đỡ khuỷu tay y, bưng bát thuốc, cẩn trọng từng chút một mà đưa vào miệng y.

“Đậu Phụ Trắng, huynh, huynh tỉnh rồi sao?” Cảnh Thiên khẩn cấp muốn bắt lấy cổ tay Từ Trường Khanh kiểm tra mạch tượng, “Để ta xem, để ta xem thật kỹ…”

Từ Trường Khanh lộn cổ tay lại, chế trụ đầu ngón tay tùy ý làm loạn của hắn, mâu sắc không có nửa phần phong nguyệt, “Đến lúc nên tỉnh, tự nhiên sẽ tỉnh.” Thanh âm Từ Trường Khanh đạm nhiên lạnh lẽo, phảng phất đối với đau khổ dằn vặt nhiều ngày qua của Cảnh Thiên không phát hiện chút nào. Từ Trường Khanh trước mắt Thường Dận, Cảnh Thiên trở về trầm ổn cùng lãnh tĩnh như xưa.

“Đại sư huynh kỳ thực vẫn đều tỉnh, chỉ là thần trí tan rã không ngưng tụ được. Hồn phách huynh ấy rời đến Lạc Dương, cùng với Vương Thế Duẫn gặp mặt, vì vậy vô luận chúng ta gọi huynh ấy thế nào, huynh ấy cũng vô pháp trả lời. Hiện tại đại sự kết thúc, đại sư huynh tự nhiên nguyên thần trở về vị trí cũ. Đại sư huynh, để cho yên tâm, cứ để đệ mời Tiêu sư huynh xem mạch cho huynh, đề phòng…”

Từ Trường Khanh không nhanh không chậm ngắt lời hắn, “Tỉnh là tỉnh, không cần tính toán gì nữa.”

“Đậu Phụ Trắng!” Thanh âm Cảnh Thiên có điểm run. Chớp mắt toàn bộ phong hỏa tiêu yên đều bị tẩy rửa sạch sẽ, trong đôi mắt hắn lại hiện lên vẻ niên thiếu ngây ngô ngày nào. Thấy Từ Trường Khanh bình yên vô sự, hắn nhất thời khoái ý dày đặc, nóng cháy.

Thường Dận bất động thanh sắc đặt bát thuốc xuống, chủ động rời khỏi doanh trướng.

“Huynh tỉnh lại rồi, thật tốt quá, thật tốt quá!” Cảnh Thiên lao đến, liều mạng ôm chặt y, lời nói vô cùng lộn xộn, “Ta cứ nghĩ huynh vĩnh viễn không muốn gặp ta, ta cứ nghĩ huynh thật sự hận ta cả đời! Cho nên ta thật không cam lòng, dựa vào cái gì huynh vừa mở mắt là đòi gặp Tần Vương. Ta đố kỵ hắn, ta đố kỵ muốn chết luôn… Cho nên ta liều mạng đánh đánh giết giết, không nghĩ lại đánh ra phong thái đại tướng quân luôn! A, hiện tại ta là Đường quân đại tướng quân Cảnh Phi Dương đó!”

“Tướng quân chảy máu không đổ lệ!”

“A, ta đây bị gió cát bay vào mắt.”

“Trong doanh trướng cũng có gió cát?”

“Ta nói có thì là có!” Cảnh Thiên thẹn quá hóa giận, cả tiếng át lại đối phương.

“Được rồi, được rồi!” Từ Trường Khanh bất đắc dĩ thở dài, thần sắc có chút uể oải, dung nhan vẫn còn tiều tụy. Tay áo đơn bạc của y nhẹ như lưu thủy vuốt qua mấy sợi tóc mất trật tự của Cảnh Thiên, đạm nhiên nói, “Râu ria xồm xàm, ngay cả tóc cũng dài ra thế này mà không chịu sửa.”

“Không có thời gian để ý.” Bộ dạng Cảnh Thiên có chút ủy khuất, nắm lấy tay áo Từ Trường Khanh lầu bầu oán giận, “Huynh mỗi ngày đều có các tiểu sư đệ chiếu cố thật tốt, ta thì chẳng có ai quản.”

“Không phải có một trư bà sao?”

“Trư bà?” Cảnh Thiên sửng sốt, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, “Huynh dám chọc quê ta! Mới tỉnh lại đã chế nhạo ta!”

“Đâu có!” Từ Trường Khanh lẳng lặng mỉm cười, đẩy thân ảnh màu xanh đang gắt gao lay kéo ra, mâu trung trong trẻo lạnh lùng lại dập dờn như nước, thanh âm mỏng bạc tựa như ánh dương quang lúc chiều tà, “Ta làm sao dám chế nhạo Đại Đường anh minh thần võ Cảnh Phi Dương Cảnh tướng quân. Huống chi, sắp tới sinh thần hai mươi tuổi của huynh, ta vui vẻ thay huynh còn không kịp, thế nào lại đi chế nhạo huynh!”

“A, Đậu Phụ Trắng, nguyên lai huynh còn nhớ rõ sinh thần của ta?”

“Đương nhiên…”

“Như vậy, huynh còn nhớ rõ trư là chết ra sao không?”

“Ngốc mà chết!”

“Ha ha, Đậu Phụ Trắng, huynh thật thông minh!” Cảnh Thiên khoái trá, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hắn tiến lên một chút, thanh âm có chút gấp gáp, “Huynh từ nay sẽ không ly khai ta nữa đúng không?”

“Ta vẫn ở đây…”

“Nếu còn dám tùy tùy tiện tiện lười biếng ngủ say, ta sẽ đánh đòn huynh hai mươi gậy.” Cảnh Thiên thừa thắng xông lên, khóe miệng tràn đầy anh khí thiếu niên, bừng bừng phấn chấn.

“Cái này… Cũng được!” Từ Trường Khanh rất biết nghe lời, khiêm cung rộng lượng mà hít xuống một hơi.

Hai người trên giường gắt gao siết chặt, thâm tình nhìn nhau hồi lâu không nói. Từ Trường Khanh tuy rằng hô hấp có điểm gấp gáp bất ổn, nhưng lại tồn tại chân thực không gì sánh được trước mắt Cảnh Thiên. Cảnh Thiên khuỷu tay tráng kiện, vững vàng như gọng thép trói chặt người trong lòng, một lúc lâu vẫn luyến tiếc buông tay. Hai người như lạc vào trong mộng, nhất thời cả căn phòng vắng lặng không một tiếng động. Thiên địa mênh mang, sánh không được dung nhan thanh đạm, phù vân sinh tử, sánh không được sóng mắt nhu tình.

Núi xa dưới ánh tịch dương nhuốm một màu ửng đỏ, huyết lệ thê lương cực điểm, cũng diễm lệ cực điểm.

Một vầng mặt trời lặn, tô sáng Lạc Dương thịnh thế phồn hoa.

Ngày hôm sau, Lý Thế Dân đưa Đậu Kiến Đức đến Lạc Dương cùng Vương Thế Sung gặp mặt. Trịnh Vương thấy đại thế đã mất, Đậu Kiến Đức bị bắt, hơn nữa mình cùng Đường Quân cũng đã hiệp thương ổn thỏa, không còn do dự gì nữa, lập tức mở cửa thành đầu hàng. Thủ hạ đại tướng có người không phục, tại thời khắc cuối cùng nỗ lực làm phản, bị Vương Thế Duẫn chém bay đầu ngay tại cồng thành.

Lý Thế Dân giục ngựa vào thành, Vương Thế Duẫn áo vải rã rời, tay cầm hàng thư, tiến ra nghênh đón.

Chiến mã thiết giáp, vạn quân tiêu điều.

Phong khởi thành lâu, nhiễm hồng ba cõi.

Đậu Kiến Đức năm thứ bảy khởi nghĩa, tung hoành trên vũ đài lịch sử thời Tùy Mạt mười năm có thừa. Hắn từ khi khởi binh danh tiếng lẫy lừng, mười năm liền đều đứng trong hào quang chiến thắng, nhưng đến thời khắc quyết lại bại trong tay một người. Mà Vương Thế Duẫn cũng là kiêu hùng nhất thế, tỏa ủng Đông Đô Lạc Dương, chung quy lại chìm vào tháng năm mù mịt.

Lịch sử vẫn thường khốc liệt như vậy, nhưng, trong ngẫu nhiên lại có tất nhiên, cứ dựa theo thiên cổ tồn vong mà nói, Lý Thế Dân nếu vô tài vô đức, làm sao có thể thuận lợi đánh Hổ Lao Quan, chiêu hàng Vương Thế Duẫn, rồi ngày sau lại làm sao phát sinh binh biến Huyền Võ Môn, tọa ủng ngôi cửu ngũ.

Dưới thành lâu, bên ngoài hộ thành hà. Đậu Kiến Đức, Vương Thế Duẫn hai người hào kiệt một đời, lúc này chỉ có thể nhìn nhau đổ lệ.

Đường, Hạ, Trịnh thế cục đã định, kết thục mội đoạn lịch sử tranh đoạn thiên hạ bi thương hào hùng.

Đến lúc này, thiên hạ đại thế đã định rồi!


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp