THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 10

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 10 – Bạch hồ mê tình

 

Cảnh Thiên nói, ngươi nếu không phải đến tìm ta tính sổ, vậy rốt cuộc muốn gì? Từ Trường Khanh đáp, tu luyện nội công tâm pháp vốn phải tiến hành theo tuần tự, căn cơ vững chắc, chỉ là trông tình hình huynh như vậy, chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa. Vì thế sư tôn căn dặn ta mỗi tối đến phòng của huynh, giúp huynh lưu thông mạch máu, ổn định chân khí, sớm ngày đả thông đại tiểu Chu Thiên.

Cảnh Thiên vừa nghe xong, nghiêng đầu quan sát Từ Trường Khanh, thấy vẻ mặt y chân thành không giống giả tạo, bộ dáng thẳng thắn vô tư, bèn nói: “Huynh không sợ sau này ta đánh thắng Thường Dận sư đệ của huynh, vênh váo hất hàm sai bảo huynh sao?”. Từ Trường Khanh nghiêm mặt, an nguy của Thục Sơn và thiên hạ quan trọng hơn nhiều so với vinh nhục cá nhân Trường Khanh. Cảnh Thiên nhìn y một lát, vẻ mặt lẫm liệt giọng điệu hùng hồn, hoàn toàn là bộ dạng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Cảnh Thiên thầm nghĩ, ta hiểu rồi, cái mạng của Từ Trường Khanh huynh đã bán tống bán tháo cho Thục Sơn luôn rồi, hơn nữa còn bán một cách vô cùng vui vẻ cam tâm tình nguyện.

Từ đó về sau, Cảnh Thiên ban ngày luyện võ, buổi tối lại được Từ Trường Khanh hỗ trợ điều tức vận khí, thấm thoát đã non nửa tháng trôi qua.

Cảnh Thiên dần dần cảm giác được, những lúc hắn nhắm mắt đả tọa, trong cơ thể mơ hồ có luồng khí chạy theo kinh mạch tản vào tứ chi, có điều luồng khí này lúc liền mạch lúc ngắt quãng, bản thân không thể tự khống chế. Từ Trường Khanh nói, đây là hiện tượng tốt cho thấy cơ thể huynh đã bắt đầu ngưng kết chân khí, hiện tại nội lực huynh còn yếu nên chưa thể khống chế tự nhiên được, chỉ cần tu luyện thêm nội công tâm pháp Thục Sơn, sớm muộn gì huynh cũng có thể thoải mái kiểm soát luồng chân khí này. Đến lúc đó…

Cảnh Thiên hỏi: “Đến lúc đó ta có thể ngự kiếm phi hành đúng không?”.

Từ Trường Khanh gật đầu: “Không sai!”.

Cảnh Thiên đắc ý, “Ta nhất định phải nỗ lực thêm, tranh thủ ngày mai…”. Từ Trường Khanh vội nói: “Không được, dục tốc bất đạt, tuy chân khí huynh tràn đầy, nhưng nếu nội công tâm pháp không thể vận chuyển trôi chảy mạch khí này thì vẫn không thể ngự kiếm phi hành. Thậm chí còn rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Mỗi đêm ta tới đây, ngoài giúp huynh lưu thông mạch máu, còn phải lưu ý bảo vệ huynh, tránh cho huynh luyện không đúng phương pháp mà tẩu hỏa nhập ma”. Cảnh Thiên “a” lên một tiếng, trong lòng cảm động nghẹn ngào, lại hiếu kỳ hỏi: “Thế Thường Dận thì sao? Trước đây huynh cũng phải thức trắng đêm bảo vệ hắn à…”. Từ Trường Khanh thành thật gật đầu, đúng vậy, có điều Thường Dận sư đệ thận trọng chăm chỉ, trong vòng nửa tháng đã có thể đạt được nền móng vững vàng.

Cảnh Thiên hừ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng, thầm nghĩ, ta còn tưởng huynh chỉ đối tốt như vậy với một mình ta, thì ra đây là phúc lợi phổ thông của đệ tử Thục Sơn nha.

“Ta đây nếu trong nửa tháng vẫn chưa đạt được nền móng vững vàng, có phải còn ngu dốt kém cỏi hơn tên Thường Dận ấy không?”.

Từ Trường Khanh vội giải thích: “Cũng không phải, Cảnh huynh đệ đừng tự coi nhẹ mình, đánh mất niềm tin vào bản thân, huynh là vì lớn tuổi rồi mới luyện công, cho nên…”. Y không nói tiếp, nhưng Cảnh Thiên tự hiểu ý tứ gì, lòng hạ quyết tâm, ngày mai dậy sớm chút, nỗ lực luyện công, không thể nào để thua tên tiểu tử Thường Dận đó. Thằng ranh ấy không phải mất đến mười lăm ngày sao? Ta đây cũng trong vòng mười lăm ngày ổn định nền móng.

Từ đó mỗi ngày Cảnh Thiên đều rời giường từ sớm, khắc khổ tập luyện, giống như thay da đổi thịt luôn vậy. Các vị trưởng lão Thục Sơn thấy Cảnh Thiên dưới sự chỉ dạy của Từ Trường Khanh như “cải tà quy chính lần nữa làm người”, lòng không khỏi vui mừng, Bổ Thiên Trận Pháp tại hậu sơn Thục Sơn càng ngày càng chói lọi, bừng bừng khí thế.

Mấy ngày trôi qua.

Cảnh Thiên bi ai phát hiện, thế gian có rất nhiều chuyện không phải cứ quyết tâm là đạt được. Qua giai đoạn đầu nội lực đột nhiên tăng mạnh, chân khí giống như ào ào đổ vào người, thì lúc này vô luận thế nào cũng không đả thông được đại tiểu Chu Thiên. Mặc dù Từ Trường Khanh không nói thẳng, nhưng cứ nhìn thần sắc y mỗi đêm, cho thấy y cũng đã tận sức giúp hắn vận công hoạt huyết, thế mà trước sau vẫn không thể đột phá tầng cuối cùng này.

Buổi tối.

Cảnh Thiên than thở: “Đậu Phụ Trắng! Huynh không cần lãng phí chân khí vì ta nữa, ta thật sự hoài nghi có phải các huynh nhận nhầm người không, ta chẳng phải cái gì thần nhân thượng cổ chuyển thế, huynh đã từng thần tên thần tiên nào luyện lâu như vậy còn không có chút tăng tiến nào không?”. Từ Trường Khanh vẫn nín hơi vận công không trả lời, một lúc sau mới đáp: “Cảnh huynh đệ! Huynh không cần gấp gáp, chúng ta có thể từ từ mà luyện”. Cảnh Thiên nói, huynh không cần an ủi ta, ta biết huynh còn sốt ruột hơn ta, chỉ là không muốn nói ra khiến ta khó chịu, có thể ta thật sự chẳng phải thần tiên chuyển thế gì cả, ta chỉ có cái mệnh làm chưởng quỹ tiệm Vĩnh Yên thôi.

Dưới ánh đèn, Từ Trường Khanh hơi nhíu mày, mặc dù y không nói một lời, thế nhưng giữa hai chân mày lại hiện ra nỗi lo lắng rõ ràng. Dưới ánh sáng lập lòe, hốc mắt Từ Trường Khanh hơi thâm quầng, dưới bóng mày rủ xuống càng hiện nên rõ nét. Không hiểu sao lòng Cảnh Thiên nhói đau, không phải vì mình, mà vì nam tử trước mắt này.

Rõ ràng là mình sai, mình ngu ngốc, nhưng lại làm liên lụy đến y nhiều ngày như vậy, dốc lòng chỉ bảo, thậm chí không ngại tiêu hao chân khí mà giúp mình, còn mình ngoài than thở kêu la, thì chẳng có chút tiến bộ gì hết. Cảnh Thiên đột nhiên nghĩ đến, hôm nay trước thềm Vô Cực Các, hắn còn bày ra bộ mặt cợt nhả vô tâm chọc phá y. Thật ra từ cái lần chạm vào cằm y, trong khoảnh khắc chạm nhau, hắn cảm thấy được rõ ràng y của hiện tại gầy hơn ngày đó nhiều lắm. Từ Trường Khanh của một tháng trước không phải như vậy đâu. Có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, khiến một người tu chân hao gầy đi nhanh chóng, nguyên nhân chỉ có thể là do chân khí cùng nội lực hao tổn quá độ thôi.

Đậu Phụ Trắng, ta biết huynh vì đại nghiệp của Thục Sơn mới đối tốt với ta như vậy, thế nhưng, lão tử không biết đâu, vẫn cứ con mẹ nó cảm động chết đi được.

Cảnh Thiên lòng thầm ai thán: “Khổ nhất trên đời là nhận ân tình của mỹ nhân! Ta không muốn thiếu nợ huynh cái gì đâu!”. Nhưng mà vừa nghĩ đến đây, hắn liền tỉnh ngộ, sai rồi, Từ Trường Khanh đâu phải mỹ nhân gì cơ chứ, y chỉ là một khối đậu phụ trắng Thục Sơn mà thôi, Thục Sơn thiếu nợ lão tử, hai bên huề nhau, lão tử đây không có thiếu nợ huynh nha!

Nghĩ đến đây, hắn nhất thời cảm thấy thoải mái.

Ngày tiếp theo, mặt trời lên cao, Từ Trường Khanh chờ đã nửa canh giờ trước thềm Vô Cực Các, vẫn không thấy bóng dáng Cảnh Thiên.

Từ Trường Khanh cảm thấy kỳ quái, từ ngày đó, Cảnh Thiên không hề trễ nãi việc luyện tập, không cần y phải thúc giục gì nữa, sao hôm nay lại lười biếng như vậy? Lòng lại nghĩ, có phải tối qua cậu ta luyện tập quá độ, cho nên… Nghĩ đến đây, y liền chặn một đệ tử lại hỏi thăm, đệ tử đó nói hôm nay chưa hề thấy Cảnh huynh đệ ra đây. Từ Trường Khanh thầm nghĩ không ổn, liền chạy thẳng tới sương phòng Cảnh Thiên, vừa đẩy cửa đi vào quả nhiên thấy Cảnh Thiên sắc mặt đỏ au, mơ mơ màng màng bất tỉnh nhân sự, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì. Từ Trường Khanh tập trung nghe hồi lâu, tựa như là cái gì, phải cố gắng lên, hăng hái lên, không được để người ta chê cười…

Từ Trường Khanh sờ mạch của hắn, biết đây là nội hỏa công tâm lại cộng thêm đêm qua thời tiết lạnh lẽo, cho nên mới dẫn đến di chứng sốt rét này, chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng mấy ngày sẽ không có gì trở ngại. Từ Trường Khanh kêu một đạo đồng vào, căn dặn rất lâu, cậu bé đó mới lĩnh mệnh đi ra. Từ Trường Khanh tự mình đi hái về một chút thảo dược, căn dặn đệ tử sắc thành thuốc tối nay đem qua. Ngay lúc này có sư đệ báo lại, dưới chân núi có bảo chủ Đường Gia Bảo Đường Khôn cùng tôn nữ Đường Tuyết Kiến muốn lên Thục Sơn bái kiến chưởng môn.

Đường Gia Bảo nằm ngay chân núi Thục Sơn, chính là phú gia đệ nhất Du Châu. Bảo chủ Đường Khôn trạch tâm nhân hậu hay giúp đỡ mọi người, lại thêm võ công cao cường, trong chốn giang hồ tiếng tăm lừng lẫy. Thục Sơn cùng Đường Gia Bảo mấy đời nay có quan hệ rất tốt.

Lúc này Thanh Vy chưởng môn đã xuất môn tại ngoại, bốn vị trưởng lão cũng đang ở hậu sơn toàn lực thi triển Bổ Thiên Trận Pháp, không rảnh xử lý sự vụ Thục Sơn. Vì vậy chuyện lớn chuyện nhỏ đều do một tay Từ Trường Khanh xử lý. Lúc này Đường Gia Bảo bảo chủ cầu kiến, người có đủ tư cách tại Vô Cực Các đứng ra tiếp đón Đường Khôn đương nhiên chỉ có thể là Từ Trường Khanh.

Đường Khôn lên núi cũng không phải có chuyện gì quan trọng, chỉ là nhân tết Nguyên Tiêu, lên núi lễ tạ mỗi năm một lần mà thôi. Nhưng Đường Tuyết Kiến chẳng biết từ đâu nghe được Cảnh Thiên lên đây học võ hiện đang sốt cao, nhất thời lo lắng hốt hoảng, vội vàng chạy tới sương phòng thăm hỏi Cảnh Thiên.

Nàng vừa vào đến cửa đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Thiên đỏ phừng phừng.

Tuy rằng ngày thường Tuyết Kiến hay to tiếng quát tháo hắn, nhưng thật ra lòng rất để ý. Thấy thân thể đối phương tiều tụy thế này, lòng vừa thương xót vừa sốt ruột, vội vàng rót vội chén nước chuẩn bị cho hắn uống.

Cảnh Thiên mơ mơ màng màng nói: “Hyunh đã đến rồi! Cuối cùng cũng đến!”. Tuyết Kiến đáp, ờ, ta nghe Mậu Mậu nói ngươi lên Thục Sơn học võ, vô cùng lo lắng, cho lên mới đòi gia gia[1] cho ta lên đây. Cảnh Thiên yếu ớt thở dài: “Đừng rời bỏ ta… hứa với ta… có được không?”. Tuyết Kiến nghe thấy lời này, hoàn toàn khác hẳn thái độ dửng dưng bất cần ngày trước, lòng lại càng lo lắng. Nhưng nghĩ lại, bình thường hắn thích cãi vã với ta, không ngờ vẫn luôn nhớ tới ta như vậy. “Được!… không rời xa ngươi!”. Nàng lẩm bẩm tự nói: “Vậy huynh lấy ta đi! Chỉ cần huynh lấy ta rồi, cả đời này ta sẽ không phải xa huynh nữa!”.

Ai biết, bàn tay Cảnh Thiên vẫn giữ chặt Đường Tuyết Kiến không buông: “Lấy huynh? Thật ra huynh không có gì không tốt, dù sao huynh cũng là chưởng môn Thục Sơn tương lai địa vị tôn quý, tính tình ôn hòa lại hiểu lễ nghĩa”.

Đường Tuyết Kiến tuy rằng lo lắng, nghe được những lời này lòng cũng vỡ òa. Nàng cẩn thận nâng Cảnh Thiên dậy, cho hắn uống chút nước, Cảnh Thiên ho khan một trận, một lúc sau lại mơ mơ hồ hồ: “Lấy huynh cũng được, ta chẳng có vấn đề gì, chỉ là ta sợ liên lụy huynh “phạm giới”!”. Tuyết Kiến thầm nghĩ, ta đường đường là Đường Gia Bảo tiểu thư, chưởng môn tương lai của Đường Gia Bảo, gả cho tiểu tử một nghèo hai trắng như ngươi, người ngoài nhìn vào đúng là “thiệt thòi[2]” rồi. Cảnh Thiên thở dài, tiếp tục nói: “Đêm đó ta muốn cởi y phục của huynh… hợp thể song tu… là ta sai, thế nhưng huynh cũng không nên tức giận như vậy…”.

Đường Tuyết Kiến sửng sốt: “Ngươi nói cái gì? Ngươi hôn mê rồi!”.

Thế nhưng Cảnh Thiên vẫn không thôi mê sảng, trong miệng nhắc đi nhắc lại một cái tên. Tuyết Kiến đưa lỗ tai lại gần một lúc lâu, mới loáng thoáng nghe được ba chữ “Hồ… ly…. trắng[3]”. Đường Tuyết Kiến giật nảy mình, thầm nghĩ, nguy rồi, Cảnh Thiên nhất định đã bị yêu tinh sơn dã mê hoặc, sau một đêm tiêu hồn bị hút hết tinh nguyên, trúng tà trúng tà rồi! Lòng nàng vừa tức vừa sợ, hung hăng nói: “Ta đã nói với ngươi rồi mà, mấy thứ hồ ly tinh đó mỹ lệ động nhân, thật ra đều là giả hết. Ngươi lại không chịu nghe, khăng khăng thích ngắm mỹ nhân, vừa thấy mỹ nhân là chân không nhấc nổi, lần này thì thảm rồi thảm rồi! Không được, ta phải đi tìm Trường Khanh đại hiệp, nhờ huynh ấy đến căn phòng này hang yêu trừ ma thôi!”. Trong lòng đã quyết, nàng đang ra ngoài thì đã thấy cửa phòng bị một đám người từ bên ngoài đẩy vào, chính là Từ Trường Khanh cùng một đoàn đệ tử Thục Sơn.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi!

[1] Ông nội, cách xưng hô thời xưa.

[2] Trong tiếng Trung, “phạm giới” (phạm vào điều cấm kỵ), phát âm là fàn jiè, gần giống với “phạm tiện” (chịu thiệt thòi) phát âm là fàn jiàn.

[3] Nguyên văn là “bạch đích hồ”. Trong tiếng Trung, đậu phụ trắng (bái dòu fǔ) phát âm gần giống hồ ly trắng (bái de hú).


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp