THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 06

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 06 – Nữ Oa bổ thiên

 

Cảnh Thiên chăm chú nhìn, thầm nghĩ Từ Trường Khanh sẽ không vào lúc này thăng thiên thành tiên chứ? Nghĩ kỹ lại thấy không đúng lắm, nếu công lực Từ Trường Khanh có thể phi tiên, thì năm lão đầu bên cạnh y đã thành tiên từ lâu rồi. Lát sau, Cảnh Thiên cũng học theo bốn vị trưởng lão khoanh chân mà ngồi, nghiêng đầu chăm chú quan sát mấy người thi pháp.

Lúc này, toàn thân Từ Trường Khanh đã bị bao phủ bởi làn ánh sáng mờ ảo, ngay chiếc ngọc tram vằn xanh trên đầu cũng phát sáng. Cảnh Thiên tranh thủ liếc mắt quan sát Thường Dận, thầm nghĩ, quả nhiên đại đệ tử Thục Sơn được đãi ngộ khác biệt, các đệ tử khác đều dùng ngọc trâm bình thường, riêng Từ Trường Khanh lại là trâm lam điền ngọc bích. Ánh mắt hắn dán lên người Thường Dận hồi lâu, Thường Dận hỏi: “Sao vậy?”. Cảnh Thiên đáp: “Ngọc trâm của ngươi khác với đại sư huynh ngươi, chất lượng kém xa”.

Thường Dận không bực mình mà trái lại kiên trì giải thích, sư huynh là chưởng môn tương lai của Thục Sơn, sao ta có thể so sánh được với huynh ấy.

Cảnh Thiên bĩu môi nói, ta còn tưởng rằng Thục Sơn các ngươi không có thiên kiến bè phái, thì ra cũng phân đẳng cấp như người thường mà thôi. Thường Dận đáp, huynh ăn nói quá trớn rồi đấy, trên dưới lớn nhỏ phải có tôn ti trật tự, việc này là điều vô cùng hiển nhiên. Chưởng môn Thục Sơn gánh vác trọng trách thiên hạ, đều là những việc người như chúng ta không thể đảm đương, thân phận tôn quý có gì không phải.

Ngay lúc này, khói sáng quanh thân Từ Trường Khanh hơi lay động. Thì ra bốn vị trưởng lão đã đồng loạt thu chưởng, nội lực bốn phía đều bị rút lại, dẫn đến chân khí Chu Thiên của Từ Trường Khanh phát sinh dị động. Cảnh Thiên không biết tình hình, chỉ khi bọn họ thu chưởng xong xuôi, mới cười ha ha nói: “Đậu Phụ Trắng, chúc mừng huynh nha, sắp thành tiên rồi…”

Lời còn chưa dứt, lão đầu áo xanh mày trắng như cước thân hình cao lớn nhất trong bốn đại trưởng lão lạnh lùng nói: “Ồn ào! Quấy nhiễu đồ nhi ta luyện công!”.

“Ngài là ai?”.

“Vị này chính là Thương Cổ trưởng lão, thụ nghiệp ân sư của đại sư huynh.”

Cảnh thiên “A” một tiếng, hét lên: “Thì ra ngài mới là sư phụ của Từ Trường Khanh, ta còn tưởng rằng sư phụ của Đậu Phụ Trắng là Thanh Vy đạo trưởng chứ”.

Thường Dận vội giải thích, đại sư huynh là đệ tử của Thương Cổ trưởng lão, Thanh Vy chưởng môn không thu nhận đồ đệ. Cảnh Thiên nghi hoặc hỏi, chưởng môn các ngươi lợi hại như vậy mà không nhận đồ đệ chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Thường Dận nghe được lời ấy, nói: “Cái này ta sẽ giải thích với huynh sau, nói chung, chưởng môn đã từng có đồ đệ, sau đó…”. Sắc mặt hắn lúng túng như có điều khó nói. Cảnh Thiên bèn vung tay, bỏ đi, môn phái các ngươi đã có chuyện bí mật, ta cũng chẳng có hứng thú biết. Chẳng qua ta chỉ thấy chút kỳ lạ, vị Thương Cổ trưởng lão này của các ngươi tính khí nóng nảy như sét đánh, sao có thể đào tạo ra được một đệ tử tính tình điềm đạm ngoan ngoãn vâng lời như Từ Trường Khanh…

Hai ngươi ở chỗ này thầm thì nói chuyện, đã bị Thương Cổ trưởng lão nghe rõ không sót một chữ. Biết được Cảnh Thiên đang oán thán, Thương Cổ giận dữ mắng: “Sao hả? Ngươi không phục có đúng không? Ta nói cho ngươi biết, Trường Khanh từ nhỏ là do ta một tay dạy dỗ, võ công chiêu thức của nó đều do ta truyền lại đấy”.

Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt phừng phừng của lão, thầm nghĩ, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Miệng hắn lẩm bẩm xin lỗi lấy lệ, lòng lại nghĩ, lão sư phụ kia nhận cả một đám đệ tử, may mà Từ Trường Khanh tính cách ôn hòa mới chịu nổi cái tính nóng như lửa của lão, nếu như là đệ tử khác, không quá ba ngày sẽ chạy trối chết, mà cho dù không tự chạy trốn cũng sẽ bị lão đuổi cổ đi. Từ Trường Khanh có tính cách như hiện giờ đều là do lão gây nên cả, nếu đổi thành Thanh Vy tốt tính dạy dỗ, phong thái của Đậu Phụ Trắng cũng không leo tới cái “cảnh giới” này.

Cơn giận của Thương Cổ vẫn chưa tan, “hừ” một tiếng rồi không thèm mắng tiếp nữa. Cảnh Thiên bị Thương Cổ lão đầu dọa cho một trận, trong lòng phiền muộn, đầu óc bắt đầu tự tưởng tượng ra hình ảnh thế này:

Một đám tiểu đậu phụ tóc trái đào đứng xếp hàng, do các trưởng lão xem xét chọn đồ đệ. Đến phiên Thương Cổ, Thanh Vy lên tiếng, sư đệ à, ta xem tiểu đệ tử này cốt cách thanh cao, thông minh mẫn tiệp, không bằng đệ nhận đi nha. Thương Cổ không nói gì, các vị trưởng lão đều âm thầm cảm thấy may mắn, rốt cục đóng gói Từ Trường Khanh tính tình hiền hậu nhất đưa cho kẻ tính khí nóng nảy nhất, sau này Thương Cổ sẽ chỉ trút giận lên đầu đứa nhỏ này thôi, không quấy rầy chúng ta nữa. Thanh Vy đạo trưởng đứng chắp tay, khóe môi nhếch lên nụ cười không màng danh lợi: “Đạo lý lấy nước dập lửa, đường đường chưởng môn Thục Sơn như ta đây lẽ nào còn không biết hay sao!”.

Cảnh Thiên thầm tự nhủ, Từ Trường Khanh thật đáng thương, khẳng định là ngày đó trẻ người non dạ, đã bị một đám già đầu xấu xa ném cho Thương Cổ, thế mà y lại vẫn ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì. Trong lòng Du Châu Cảnh Thiên trào dâng nỗi đồng cảm thương xót như vô bờ bến, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra cuộc đời thấm đẫm nước mắt, áp bức nô dịch, cơ cực lầm than của Từ Trường Khanh từ khi còn tấm bé, đến khi trưởng thành mới bắt đầu vùng dậy phản kháng, đấu trí đấu dũng với Thương Cổ…

Màn chiến đấu tưởng tượng giữa tiểu đậu phủ và lão đậu phụ trong đầu Cảnh Thiên còn chưa đi đến hồi kết, Từ Trường Khanh đã thu công, quầng sáng trong nháy mắt tan biến. Từ Trường Khanh chậm rãi mở mắt, con ngươi sáng rõ, cho thấy mới vừa rồi vận công đã giúp nội lực của y tăng lên không ít. Y chuyển hướng Cảnh Thiên, ánh mắt tuy là trầm tĩnh như nước, nhưng con ngươi vẫn vẽ nên nét cười nhàn nhạt: “Cảnh huynh đệ!”.

Thanh Vy nghiêm túc chăm chú đi tới trước mặt Từ Trường Khanh, dừng lại không lên tiếng, mà Từ Trường Khanh cũng rủ mi trầm ngâm không nói gì.

Hai người cứ vậy một lúc lâu, Thanh Vy đạo trưởng mới chậm rãi nói: “Tốt! Trường Khanh, con thuở nhỏ xuất gia, chính trực ngay thẳng, nguyên dương tinh thuần. Với tuổi tác của con, có thể tu luyện Trăn Thiên Chu Khí của đạo gia chúng ta đến mức độ thuần thục, thật sự là lựa chọn tốt nhất cho lần hành động này”. Lão bước nhanh tới giữa thạch động, chậm rãi đứng trước một cây đèn đá. Cây đèn đá này hình dáng cổ xưa, cao bằng một người, bên trên là chao đèn bằng ngọc lưu ly, mơ hồ tỏa ra tia sáng màu xanh ngọc bích. Thanh Vy mở chao đèn ngọc, cả gian phòng tức khắc ngập tràn sắc xanh lam. Thì ra, dưới chao đèn không phải là nến, mà là một viên ngọc lưu ly cực lớn, ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ, sắc lam trầm nhuộm cả không gian. Lúc này ngọc lưu ly không còn bị chao đèn che đậy, từ từ bay lên lơ lửng giữa không trung.

“Ngọc này là Ngũ Hành châu trong truyền thuyết Nữ Oa vá trời.”

“Ngũ Hành châu? Chính là ngũ hành trong kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ấy hả?”.

“Phải!” Thanh Vy gật đầu.

“Thế nhưng việc ngài mời ta tới nơi này thì có quan hệ gì với Ngũ Hành châu?”.

Thanh Vy không đáp, chậm rãi vươn tay phải, lòng bàn tay xuất ra một luồng ánh sáng trong chốc lát bao kín Ngũ Hành châu. “Hài tử, chờ một lát nữa cậu quan sát tỉ mỉ những gì xảy ra bên trong Ngũ Hành châu, sẽ lập tức hiểu vì sao ta mời cậu lên Thục Sơn. Hài tử, không nên gấp gáp, từ từ nghe ta kể, chuyện cả vạn năm không thể nói hết trong một chốc một lát được”.

Cảnh Thiên nói là chuyện vạn năm sao, vậy không phải là truyền thuyết từ mãi thời thượng cổ rồi? Ái chà, chuyện này có dài hay không? Có dài như râu của ông không? Chuyện có thú vị không? Không thú vị thì ta không nghe đâu. Thanh Vy mỉm cười nói, là chuyện có liên quan đến cậu, lẽ nào cậu không có hứng thú nghe? Cảnh Thiên nói, có liên quan đến ta? Không phải đâu, ta chỉ mới mười chín tuổi, là chưởng quỹ của tiệm cầm đồ nhỏ bé ở Du Châu, câu chuyện kỳ lạ từ thời thượng cổ nào đó chẳng có quan hệ gì với ta hết.

Thương Cổ trưởng lão nhịn không được nổi giận: “Lắm chuyện, sư huynh bảo ngươi nghe thì ngươi cứ im lặng ngồi xuống mà nghe!”.

Cảnh Thiên cười ha hả nói, ngài tức giận cái gì, các ngài hiện tại là mời ta đến nghe chuyện nha, mời người thì phải có dáng vẻ của mời người, động một cái là ngài phùng mang trợn má với ta, đâu có giống dáng vẻ của trưởng lão chứ. May là trưởng lão Thục Sơn trừ ngài ra, còn có bốn người khá khẩm, bằng không còn lâu ta mới kiên nhẫn ở lại nơi này…

Thương Cổ nhất thời nổi cáu, quát ầm lên: “Ngươi, ngươi cái tên tiểu tử này…”. Từ Trường Khanh vội vàng can ngăn: “Sư phụ, Cảnh huynh đệ chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chứ thật ra không có ý xấu, có đúng không, Cảnh huynh đệ?”.

Cảnh Thiên đảo cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ, dù sao thì quãng đường lên Thục Sơn cùng Từ Trường Khanh huynh cũng không tệ, ta nể mặt huynh đấy. Bằng không ta làm tức chết sư phụ huynh rồi, huynh còn không khóc chết sao, đến lúc đó cả ngày mặt nhăn mày nhó dật dờ trước mắt ta… Thế là Cảnh Thiên lập tức gật đầu, “Không sai không sai, ta chỉ là nhanh nhảu mà thôi, trưởng lão có lòng khoan dung, đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân nha!”.

Lúc này Thương Cổ mới bớt giận, hầm hầm khoanh chân ngồi xuống.

Bên trong thạch động nhất thời an tĩnh lại, chỉ còn tiếng nói của Thanh Vy đạo trưởng quanh quẩn giữa vách động trống trải.

“Chuyện kể từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, thiên địa hỗn độn vạn vật tiêu điều, Nữ Oa tạo ra con người, từ đó vạn vật mới có sinh cơ. Đến thời Tam Hoàng Ngũ Đế, Cộng Công cùng hậu duệ của Hoàng Đế là Chuyên Húc tranh đoạt thiên hạ không được, Cộng Công giận dữ va đổ Bất Chu Sơn. Từ đó trụ trời gãy, đất nứt ra, trời nghiêng về Tây Bắc, nhật nguyệt sao trời di chuyển về Tây Bắc, đất sụt về Đông Nam, toàn bộ sông nước đổ về Đông Nam”.

Thương Cổ thấy Cảnh Thiên khoanh chân ngồi, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt lờ đờ, không có dấu hiệu gì là tập trung cả, liền quát: “Tên tiểu tử này, ngươi có nghe không đấy?”.

Cảnh Thiên nói: “Ta đương nhiên đang nghe, ta đây gọi là nhắm mắt dưỡng thần, thật ra trong lòng hiểu hết! Ta biết, thật lâu thật lâu trước đây, một đám người tranh nhau làm hoàng đế, thế là đánh qua đánh lại, cuối cùng sót lại mỗi Cộng Công cùng hậu duệ Hoàng Đế Chuyên Húc, hai người bọn họ vì đế vị mà đánh nhau tơi bời. À phải, xen kẽ còn có ái hận tình thù, nghe nói cô nàng Thiên Nữ Bạt muội muội của Hoàng Đế cũng rất ưng bụng tên tiểu tử tên Cộng Công kia…”.

“Nói vào trọng tâm đi!”.

“Ta là đang nói trọng tâm mà, chuyện tình yêu lằng lằng của họ đều bị ta xén gọn rồi đấy. Chuyện kể rằng, thực lực của Cộng Công và Chuyên Húc tương đương nhau, đánh đấm đến long trời lở đất. Rốt cục, Cộng Công không cẩn thận chút xíu thế là thua dưới tay Chuyên Húc. Hắn rất không cam lòng, nhất thời luẩn quẩn muốn tự tìm cái chết, cho nên đập đầu vào Bất Chu Sơn. Không xong, bầu trời bị đụng thành một lỗ thủng, mà sợi dây giữ đất cũng bị chặt đứt, bầu trời nghiêng về Tây Bắc, đất sụt lở về Đông Nam. Vì vậy, nhật nguyệt sao trời dời về Tây Bắc, sông hồ chảy hết đến Đông Nam. Nữ Oa nương nương nhìn thấy hỏng bét, sao có thể để chuyện đó tiếp tục xảy ra được, ngũ hành tuần hoàn âm dương cân đối đều bị phá vỡ. Vì vậy bà ta xuống nhân gian góp nhặt năm loại năng lượng kim mộc thủy hỏa thổ, sau đó lấy ra một hạt châu thu thập hết năng lượng vào bên trong, sau đó lại để hạt châu này Thục Sơn các ngài, còn nói với tổ tổ tổ tổ tổ sư gia của Thục Sơn rằng, tiểu tử à, hạt châu này đại diện cho thiên địa ngũ hành, chỉ cần hạt châu này còn chưa bị hủy, vạn vật có thể sinh sôi tuần hoàn nối tiếp không thôi. Thế nhưng một khi địa mạch Thục Sơn phát sinh dị động, thì nghĩa là năng lượng ngũ hành trong hạt châu đã hao hụt rồi, các ngươi sẽ toi hết cả. Cho nên, ngươi nhất định phải trông coi hạt châu này, à, không phải, là trấn giữ địa mạch Thục Sơn, một khi địa mạch Thục Sơn phát sinh dị động, có nghĩa là ngũ hành trong thiên địa đã hao hụt nghiêm trọng, ắt sẽ dẫn đến đất trời rung chuyển phủ nạn nhân gian, bi kịch Cộng Công phẫn nộ va đổ Bất Chu Sơn lại sắp phát sinh lần nữa”.

Cảnh Thiên nói xong, dương dương tự đắc nhìn mấy người Thục Sơn: “Thế nào? Ta nói không sai chứ? Ta không hề quên một chữ nào của Thanh Vy đạo trưởng”.

Thương Cổ trưởng lão vẫn còn cáu kỉnh: “Coi như trí nhớ của ngươi không tồi!”.

“Được rồi, giờ thì đến phiên ta hỏi các người. Ta nói này, kim mộc thủy hỏa thổ thì có quan hệ gì đến ta, vì cái gì các người muốn lôi ta vào cuộc? Ta không phải Cộng Công, không phải Chuyên Húc, không phải Thiên Nữ Bạt, không phải Nữ Oa… Ta, ta chắc không phải là hạt châu này chứ? Ê ê ê, tại sao các vị lại nhìn ta bằng ánh mắt này, ối, chẳng lẽ các vị thực sự cho ta là hạt châu chuyển thế, muốn đem ta ra luyện đan hay sao…”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp