THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 05

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 05 – Vũ hóa đăng tiên

 

Trong bụi cỏ, trước khối thạch bích không có một ai, nhưng giọng nói của người này sảng sảng bên tai Cảnh Thiên không sót một chữ. Thấy Cảnh Thiên đần ra, Thường Dận giải thích: “Chưởng môn không ở chỗ này”.

“Là công phu truyền âm nhập mật hả, ta biết mà, đại hiệp các người đều thích dùng công phu để nói chuyện, không thấy mệt à?”.

Thạch bích trước mắt mở ra, sau khi Cảnh Thiên đi vào, còn tưởng rằng đằng sau thạch bích là một huyệt động thật lớn, ai ngờ thứ xuất hiện trước mắt lại không phải như vậy.

Đằng sau thạch bích, dương quang vẫn chiếu rọi khắp nơi, chỉ là ánh mặt trời này chiếu lên thân thể, lại cảm thấy toàn thân phát lạnh, hàn ý thấm tận xương, không có chút hơi ấm nào. Kinh ngạc nhất chính là, khắp bầu trời tràn đầy huyết sắc đậm đặc, trong sơn cốc không ngừng bắn ra năm tia lưu quang về phía bầu trời, đan thành một cái lưới lớn chằng chịt giữa không trung.

Thấy Cảnh Thiên kinh ngạc như vậy, Thường Dận thấp giọng: “Cảnh huynh mời đi bên này, chưởng môn sẽ giải thích cho huynh mọi chuyện!”.

“Đây là đâu?”.

Thường Dận đặt một ngón tay vào bia đá ven đường, bia đá như đã trải qua hết những năm tháng tang thương, trên bề mặt loang lổ vết tích, nhưng mà hai chữ “Cấm Địa” vẫn hiện lên vô cùng rõ ràng. “Đây là hậu sơn Thục Sơn, cũng là cấm địa của Thục Sơn chúng ta, nếu chưa được chưởng môn cho phép, bất cứ ai cũng không được tùy tiện tiến vào”.

Cảnh Thiên gật đầu, trong bụng còn có chút đắc ý thì ra ta cũng coi như nhân vật lớn rồi, có thể đi vào cấm địa Thục Sơn như vậy.

Đường hẹp quanh co trùng điệp, bên phải là vực sâu vạn trượng, bên trái là vách núi sừng sững, cuồng phong thổi điên cuồng, không để ý một chút có thể sẽ rơi xuống vách đá dựng đứng phía dưới. Cảnh Thiên cẩn thận bước từng bước, Thường Dận thỉnh thoảng quay đầu lại để ý hắn, “Cẩn thận chút! Ở đây đường trơn, chú ý, đập đầu!”. Đi qua một vách núi, phía trước trở nên thoáng đãng hơn nhiều, đỉnh núi xuất hiện bãi đất trống, ở giữa là một khối đá lớn, trên đó hiện lên hai chữ: “Thối Tư[1]“.

Cảnh Thiên hiếu kỳ nói, đây là nơi nào, còn có một sơn động nữa, đây có phải nơi giam cầm chuyên dùng để nghiêm phạt các để tử không tuân thủ môn quy của các ngươi? Thật ra bị giam ở chỗ này mười ngày nửa tháng cũng không phải quá tệ, ít nhất, có núi có sông có chim có hoa, thích hợp tu tâm dưỡng tính. Thường Dận nói, không phải, nơi này là nơi phi thăng của chưởng môn các đời trước khi lâm chung, chưởng môn Thục Sơn hễ tính được tuổi thọ của mình sắp tận, trước khi lâm chung sẽ đến nơi này…

“Cửa đá này một khi đóng lại, thì sẽ không bao giờ có thể mở ra, đúng không?”.

“Phải, trừ khi chưởng môn đời tiếp theo trước khi lâm chung đi đến nơi này, chỉ có chưởng môn Thục Sơn mới biết được phương pháp mở cửa.”

Cảnh Thiên nghe xong cười hì hì nói, lời này không phải kỳ quặc lắm sao, con người sao có thể tính trước khi nào quy thiên chứ. Ngươi xem cánh cửa này, một khi đóng lại thì không thể mở ra được nữa, chưởng môn Thục Sơn nhốt mình ở bên trong không ăn không uống, coi như chưa đến lúc chết cũng phải chết vì đói. Cho nên ta bảo này, các đời chưởng môn Thục Sơn các người phỏng chừng đều không phải bệnh chết, mà là tự nhốt mình trong thạch động này dẫn đến chết vì đói đó.

Cảnh Thiên vừa nói đến đây, Thường Dận phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, nhìn Cảnh Thiên một lúc lâu bằng biểu cảm rõ ràng “miệng chó không mọc được ngà voi”. Cảnh Thiên sờ sờ mũi nói, là ta đoán mò là ta nói bậy, chưởng môn Thục Sơn các người đều tu luyện Ích Cốc thuật[2], sao có thể hồ đồ để chính mình chết đói. Chết kiểu này thật quá bi kịch, tuyệt đối không phải kiểu chết của đại hiệp thần tiên vân vân.

Thường Dận không nói lời nào đi ở phía trước, bàn tay dưới lớp áo bào hình như hơi run lên.

Cảnh Thiên tuy rằng càn quấy nhưng không phải đồ ngốc, mắt thấy đệ nhị tinh anh của Thục Sơn đã động chân khí, ngộ nhỡ hắn điên lên đạp mình từ trên này xuống, xong rồi báo cáo lại là tự mình bất cẩn té xuống, thì đúng là chết rồi gặp Diêm Vương cũng không kịp kêu oan, vẫn cứ là đừng chọc vào hắn thì hơn.

Hai người một trước một sau đi tiếp nửa canh giờ xuống thâm cốc, rốt cục cũng thấy được tình hình trong cốc. Hà hà, khó trách nãy giờ chẳng thấy lão đạo sĩ nào hết, thì ra đều chạy hết đến chỗ này tu luyện công phu.

Mười tám lão đậu phụ râu trắng như cước ngồi quây thành một vòng tròn, có người khoanh chân đả tọa, có người miệng lẩm bẩm tay nặn pháp quyết, ngón tay không ngừng điểm giữa không gian, những tiếng “vù vù” liên tiếp vang lên không dứt. Nhiều người như vậy đồng loạt xuất chưởng, lại chỉ thấy kiếm quang xoèn xoẹt, đan thành cái võng lớn chằng chịt giữa bầu trời. Kiếm quang mà Cảnh Thiên trông thấy trên đỉnh núi ban nãy hẳn là từ đây phát ra.

“Trông các vị râu mép phừng phừng mặt đầy mồ hôi, chắc là vất vả lắm nhỉ? Các vị đang luyện tập trận pháp gì vậy? Có muốn nghỉ ngơi một chút, ăn tạm cái gì không?”.

Chính giữa vòng tròn một vị lão giả đã trông thấy Cảnh Thiên đi tới, chậm rãi đứng dậy mỉm cười: “Cậu là Cảnh Thiên?”.

“Hà hà, ngài nhất định là Thục Sơn chưởng môn Thanh Vy đạo trưởng rồi?”.

Vị Thanh Vy đạo trưởng này tướng mạo gầy gò, tính tình thoải mái, được lòng trên dưới Thục Sơn. Nghe Cảnh Thiên nói liền cười, tiểu tử, cậu làm sao biết ta là chưởng môn Thục Sơn? Cảnh Thiên đáp, ta chưa từng ăn thịt heo lẽ nào không biết con heo chạy thế nào. Trong sách nói, phàm là người tu tiên đến cảnh giới cao thâm, thì đều giống như nhau râu dài mi trắng vẻ mặt hồng hào. Ngài xem xem giữa những lão nhân này, râu của ngài dài nhất, lông mày trắng nhất, cũng oai phong nhất, Thục Sơn chưởng môn khẳng định chính là ngài rồi.

Tục ngữ nói, không ai chống nổi lời nịnh bợ.

Thanh Vy đạo trưởng mặt mày hiền hậu lập tức nói, “Thằng bé này thật thú vị, người bên ngoài thấy ta đều luống cuống tay chân, chỉ có cậu là không hề bối rối”. Cảnh Thiên nói, do bọn họ chưa trải qua sự đời, còn như ta, đã nhìn quen những nhân vật uy nghi lừng lẫy, thế nào lại sợ một chưởng môn Thục Sơn. Thanh Vy nghe vậy, quan sát cặn kẽ nhân vật “lợi hại” trước mắt vài lần, cười nói: “Vậy là tốt rồi. Cậu bé, cậu đi theo ta!”.

Thanh Vy chân không chạm đất áo bào bay bay đi ở phía trước, Cảnh Thiên cùng Thường Dận cung kính sóng vai phía sau. Cảnh Thiên nhìn thân ảnh Thanh Vy nhẹ nhàng phía trước, tự đáy lòng cảm thấy bội phục, thật không hổ danh là chưởng môn Thục Sơn, ngay cả tư thế bước đi cũng phong cách hơn người nha.

“Đậu Phụ Trắng đâu?”.

“Ai là Đậu Phụ Trắng?”.

“Chính là Từ Trường Khanh.”

“Sư huynh thành đậu phụ từ lúc nào chứ?”.

Cảnh Thiên nói, đây là bí mật giữa ta và huynh ấy, không cho người bên ngoài biết đâu. Thường Dận khinh thường nói, giữa ta cùng sư huynh từ lâu đã không có bí mật, cái gì sư huynh cũng nói cho ta biết. Cảnh Thiên cười ha ha đáp, đó là chuyện trước đây, hiện tại không giống nữa rồi. Từ Trường Khanh dời Thục Sơn chuyến này đã dạo chơi phàm trần một lượt, trải qua nhiều chuyện như vậy, có một chút bí mật “chỉ có thể hiểu mà không thể nói”, y tuyệt đối không nói cho ngươi biết đâu.

Thường Dận thầm nghĩ, ngươi chớ có mong chia rẽ quan hệ giữa ta và sư huynh, ta mà tin ngươi ta là tên ngốc.

Tận cùng sơn động là một vách đá, bên trong vách đá là một hang động, bên trong hang động là bốn khối tàu hủ cùng một khối đậu phụ trắng. Tàu hủ là tứ đại hộ pháp trưởng lão của Thục Sơn, còn đậu phụ trắng đương nhiên là Từ Trường Khanh.

Tứ đại trưởng lão vẻ mặt trang nghiêm ngồi quây thành một vòng tròn, Từ Trường Khanh khoanh chân ngồi giữa. Từ lúc Cảnh Thiên theo Thanh Vy vào trong hang động đến giờ, năm người này vẫn rủ mi chăm chú, không để ý gì tới lời chào hỏi đầy nhiệt tình của Cảnh Thiên. Cảnh Thiên nhìn Từ Trường Khanh năm ngón tay trái tạo thế đặt ở trước ngực, tay phải nặn thành một đường pháp quyết kỳ lạ, đầu ngón tay phát ra một chùm sáng mơ hồ, càng làm cho gương mặt y thêm thanh linh sáng sủa, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên bồng bềnh. Cảnh Thiên ngây ngẩn một hồi thầm nghĩ, cổ nhân có câu “trấn yên niềm hoan hỉ[3]” đại khái là để miêu tả nhân vật Từ Trường Khanh này đây.

Cảnh Thiên có chút hứng thú nhìn trộm Thường Dận bên cạnh, bởi vì tên này đang tập trung nhìn đại sư huynh của hắn bằng một ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ, trong con ngươi hào phóng viết lên hai chữ: Kinh diễm!

“Đại sư huynh của ngươi rất lợi hại?”.

“Lợi hại!”. Thường Dận lơ đãng trả lời, con mắt vẫn không dời khỏi Từ Trường Khanh. Giọng nói của hắn mang theo tiếng run nhè nhẹ, đó là một loại cảm giác kích động cùng hân hoan không thể kiểm soát: “Tu vi của đại sư huynh lại tăng thêm một tầng rồi! Thật đáng mừng!”.

“Cũng không phải là đêm động phòng hoa chúc hay đề tên bảng vàng của ngươi, kích động như thế để làm gì?”.

Chỉ trong chốc lát, đỉnh đầu Từ Trường Khanh bắt đầu nổi lên tầng tầng quầng sáng. Y vốn là một thân áo trắng, lúc này dưới quầng sáng chói lọi, từng sợi tơ trong tấm ngoại bào càng hiện lên rõ ràng, phảng phất quanh thân áo mỏng đang chảy qua một dòng không khí thanh khiết dịu dàng. Bầu không khí thần bí mà yên tĩnh, cảm giác huyền diệu cực điểm, nếu không đích thân trải qua, quả thật không cách nào hình dung được cảnh giới thiên nhân hợp nhất này.

[1] Suy ngẫm lại.

[2] Thuật nhịn ăn.

[3] Ý chỉ tâm thần an định, bình tĩnh, dù bên ngoài biến đổi ra sao bản thân cũng không chút lay động, xuất phát từ câu thơ trong Lạc Thần Phú của Tào Thực đời Hán: “Thu hòa nhan nhi tĩnh chí hề, thân lễ phòng dĩ tự trì”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp