THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 04

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 04 – Vấn đạo Thục Sơn

 

“Chưa được ta cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy hắn!”. Trùng Lâu bỏ lại một câu nói rồi nghênh ngang đi mất, bỏ lại Từ Trường Khanh một mình giữa trời đêm tĩnh mịch, mang theo đủ nỗi suy tư bất định đối với hắc y nam tử này, cứ vậy trầm mặc một lúc lâu.

Từ Trường Khanh không phải chưa từng giằng co cùng cao thủ tuyệt đỉnh, võ công của y vô luận tại Thục Sơn hay môn phái khác đều có thể coi là nhân vật có tiếng tăm, tu vi của các vị trưởng lão Thục Sơn cũng đã đạt tới cảnh giới Chu Thiên. Thế nhưng lần này lại không giống vậy, động thủ so chiêu cùng các vị trưởng lão khác hẳn việc giao chiến với người vừa rồi. Đây là loại cảm giác một kiếm định sinh tử, thời gian như dừng lại, không khí ngừng chuyển động, thứ còn lại chỉ là một kiếm xé trời.

Từ Trường Khanh đứng yên trong gió, thầm nghĩ công lực đạt đến cảnh giới như vậy, thật không hổ là Ma Tôn Trùng Lâu.

Kiến Ngôn kiếm trở lại bao, Từ Trường Khanh ngự kiếm quay về thành Du Châu, thời gian chưa quá nửa đêm, trong tiệm cầm đồ Vĩnh Yên mọi người vẫn ngủ say. Cảnh Thiên cùng Mậu Sơn hai người đang ngái ngủ nói mớ, Mậu Sơn còn dớt ra vài tia nước dãi, chắc là mơ đến thứ đồ ăn ngon gì rồi.

Từ Trường Khanh từ nhỏ đến lớn luôn rất khó ngủ, dù có luyện qua mấy chục năm nội gia tâm pháp chính tông của Thục Sơn vẫn không có chuyển biến gì đáng kể. Có lẽ đây là trời sinh, không phải cố gắng là thay đổi được. Nghĩ tới đây, y không khỏi ngưỡng mộ anh chàng Mậu Sơn chân chất này, chí ít trong lòng cậu ta cũng không có quá nhiều lo lắng cùng trách nhiệm.

Một đêm yên tĩnh.

Ngày thứ hai, tiệm cầm đồ Vĩnh Yên đón tiếp vị khách đầu tiên.

Ngọc Hòa Điền là thứ ngọc bích tốt nhất, sắc ngọc trong suốt nổi bật giữa miếng vải lót bằng gấm, phản chiếu màu xanh biếc vào đôi ngươi của Cảnh Thiên. Cảnh Thiên bất động nhìn khối ngọc này nửa canh giờ, vẫn chưa quyết định được có nên mua hay không.

“Lão đại, mắt huynh bắt đầu xanh lè rồi!”.

“Lão đại của đệ chẳng phải cứ nhìn thấy thứ gì đáng giá là tròng mắt đều xanh lè sao?”.

Chờ Từ Trường Khanh uống xong ly trà, Cảnh Thiên rốt cuộc nhịn không được nói: “Nghe nói huynh đọc nhiều sách vở?”.

“Không dám! Trường Khanh chỉ hiểu một chút về bách gia chư tử mà thôi.”

“Vậy ngươi nói cho ta nghe, ngọc bích Hòa Điền này có nên mua hay không?”.

Thấy Cảnh Thiên liếc mắt nhìn mình, Từ Trường Khanh trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nếu là ta, ta sẽ không mua thứ này!”.

“Vì sao?”.

“Hoài bích có tội[1]!” Từ Trường Khanh đè thấp thanh âm: “Huynh chỉ coi trọng màu sắc ánh sáng của khối ngọc này, mà không ngẫm lại hiện nay thời thế loạn lạc, hảo ngọc khuynh thành vô duyên vô cớ lưu lạc nhân gian, e rằng phía sau còn nhiều điều khúc chiết, không phải một hiệu cầm đồ Vĩnh Yên là có khả năng…”.

Tuy y nhẹ nhàng dừng lại, nhưng Cảnh Thiên hoàn toàn hiểu rõ, lập tức quyết định không mua, trả lại ngọc, vị khách kia mồ hôi nhễ nhại, thất vọng dời đi.

Từ Trường Khanh nhìn ánh mắt người nọ, dường như ẩn chứa vài phần lo âu, nhưng khi Cảnh Thiên tập trung nhìn lại, tất cả trở về như cũ, không thấy chút bất thường nào.

Ngày thứ hai tiệm cầm đồ vừa mở cửa, Mậu Mậu hối hả chạy vào, kêu ầm lên khủng khiếp quá khủng khiếp quá, chết người rồi. Cảnh Thiên làu bàu: “Phì phì phì, xui xẻo! Mới sớm ra đã chết tên nào?”. Mậu Mậu nói, là kẻ đến tiệm cầm đồ của chúng ta bán ngọc hôm qua, đã sống mái với kẻ khác ở một quán trọ bình dân, sau đó nửa đêm bị phát hiện chết ở vùng ngoại ô, ngay thi thể cũng bị chặt thành hai đoạn, thảm không sao kể xiết.

Cảnh Thiên nghe vậy cả kinh, bất giác nhìn sang Từ Trường Khanh, ánh mắt tràn đầy nghiêm nghị.

Từ Trường Khanh thấy thế, kiên trì giải thích: “Ta không có bản lĩnh biết trước tương lai, chỉ là nghĩ người này rất khả nghi, vì thế muốn ngăn cản huynh…”. Cảnh Thiên nói, thế thì thôi đi, nhưng nếu huynh thật sự có khả năng đoán được lành dữ mà lại cố ý giấu tài thì không phải hành vi của người quân tử đâu đấy. Từ Trường Khanh liếc mắt một cái, vẻ mặt thản nhiên, sau đó lại nhìn đi hướng khác.

Buổi tối, Từ Trường Khanh thận trọng đề xuất, mời Cảnh Thiên lên Thục Sơn một chyến, Cảnh Thiên vô cùng khó hiểu nói, ta cùng lắm chỉ là chủ một tiệm cầm đồ trong thành Du Châu, tuy nói là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng quan hệ với đường đường chưởng môn Thục Sơn thì có bắn tên bảy ngày cũng không tới, ngươi xác định không mời nhầm người chứ?

Từ Trường Khanh mỉm cười đáp, chuyện quan trọng như vậy, Trường Khanh tuyệt đối không nhầm đâu, Cảnh huynh đệ cứ yên tâm đi cùng Trường Khanh là được. Cảnh Thiên đáp, yên tâm, ta đương nhiên yên tâm, ta đây đường đường một đại lão gia chẳng lẽ còn sợ huynh ăn tươi nuốt sống. Du Châu Cảnh Thiên chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn đâu, kể cả huynh có ăn thịt ta, ta cũng có cách ăn lại Thục Sơn đại đệ tử huynh, tuyệt đối không có chuyện ta để người khác ăn tươi mình dễ dàng như vậy. Chỉ có điều…

“Chỉ có điều gì?”. Từ Trường Khanh hơi nghiêng đầu, thật thà hỏi.

“Chỉ có điều trên đường đến Thục Sơn, những lúc chúng ta cùng phòng, huynh có thể đừng tụng cái gì Quan Âm chú hay thanh tâm phổ thiện chú hay không, huynh có biết tối hôm qua huynh cả đêm tụng kinh thư, ta cả đêm mất ngủ không hả. Đến hôm nay vẫn còn bị sái cổ đây này, toàn thân cứng nhắc khó chịu, tiền thuốc thang tính ra cũng không ít đâu, huynh xem đi….”. Cảnh Thiên đã hạ quyết tâm, lần này không moi được của ngươi Thục Sơn đại hiệp trên trăm lạng bạc thì ông đây tuyệt đối không quang lâm Thục Sơn.

Nhưng mà, câu tiếp theo của Từ Trường Khanh đã phủi sạch tính toán của hắn, điều y nói chính là: “Hành trình đến Thục Sơn lần này khiến Cảnh huynh đệ trễ nải việc làm ăn, chưởng môn tệ phái đã dặn dò ta đưa trước cho huynh ba trăm lạng bạc”.

Cảnh Thiên “a” lên một tiếng, cười khà khà, thật ngại quá, Thục Sơn trước nay dốc lòng vì dân vì nước, Du Châu Cảnh Thiên ta tất phải dốc toàn lực hỗ trợ, chờ đợi sai phái. Về phần tiền bạc, thật là khách sáo quá rồi, thật lòng cho dù không có bạc, Cảnh Thiên ta cũng cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, dẫu sao đây cũng là đất Thục, Tam Quốc xưa có Ngọa Long Khổng Minh làm gương, nay có Du Châu Cảnh Thiên ta…

Từ Trường Khanh kiên trì nghe xong mấy lời lải nhải vô nghĩa của Cảnh Thiên, thản nhiên cười nói: “Cảnh huynh đệ thực thấu tình đạt lý, lo cho đại thể, Thục Sơn cảm kích bất tận…”. Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt y rất có thành ý không giống nói lời sáo rỗng, nghĩ thầm vị Thục Sơn đại đệ tử này cũng thật dễ lừa, nói ba xạo mấy câu đã ngoan ngoãn tin ngay. Chỉ là ở lâu hắn mới biết, không phải Từ Trường Khanh ngây ngô không hiểu chuyện, mà chỉ là coi mọi chuyện trên thế gian đều là chốn tu hành mà thôi, tất cả chỉ như phù vân thoáng qua, gió thoảng mây trôi, phồn hoa chớp mắt, thật giả đâu cần quá tính toán.

Cảnh Thiên thu xếp tiệm cầm đồ Vĩnh Yên chu đáo, sau đó cùng Từ Trường Khanh lên đường đến Thục Sơn.

Mười ba tháng Giêng, trời trong xanh, khí trời rất tốt.

Cảnh Thiên lần đầu du ngoạn Thục Sơn.

Hắn vốn tưởng rằng cả một môn phái như Thục Sơn chắc chắn sẽ có một đoàn bạch y đệ tử bày kiếm trận vùn vụt, thao luyện trước đại điện nguy nga khí thế ngút trời. Ai ngờ bò lên đến đỉnh núi, hắn chẳng thấy có nửa tòa đại điện nguy nga nào, ngay cả kiếm trận khí thế ngút trời cũng không thấy. Cảnh chưởng môn cùng các trưởng lão Thục Sơn tụ hợp trong Vô Cực các cũng chẳng hoành tráng như hắn tưởng tượng, các đệ tử vội vã chạy tới chạy lui, chẳng một ai rảnh bắt chuyện với chưởng quỹ Cảnh Thiên lừng danh của tiệm Vĩnh Yên.

Cảnh Thiên cảm thấy hụt hẫng.

Thục Sơn các người bỏ ra ba trăm lượng bạc mời ta tới nơi này, chắc không phải để biến ta thành cái bình hoa trang trí chứ. Cảnh Thiên suy tính nửa ngày, đặc biệt từ lúc Từ Trường Khanh bị gọi vào Vô Cực Các nửa canh giờ liền chưa thấy ra. Cảnh Thiên ngồi trong phòng khách đối diện với chung trà Bích La Xuân lượn lờ khói xanh, dài người chờ đến quá giờ Ngọ, vẫn không thấy Thục Sơn chưởng môn Thanh Vy đạo trưởng có ý tiếp kiến.

Núi không đến chỗ ta, ta đến chỗ núi.

Cảnh Thiên chắp hai tay sau lưng thong thả đi dạo Thục Sơn cả nửa ngày, sau đó ngồi ngay xuống thềm Vô Cực các, chán gần chết lẩm bẩm đếm cây hương trong lư: “Một hai ba bốn năm sáu bảy… bảy sáu năm bốn ba hai một…”.

Hắn thoáng đảo mắt nhìn qua, thấy một góc áo trắng hơi lay động, một giọng nói đúng lúc vang lên: “Cảnh huynh!”.

“Đậu Phụ Trắng! Cuối cùng huynh cũng ra rồi…”.

Hả, không phải Từ Trường Khanh, mà là một khối đậu phụ trắng khác. Người này mặt mày đoan chính, y phục đạo sĩ không nhiễm một hạt bụi, bình tĩnh mỉm cười nhìn Cảnh Thiên đang khoanh chân ngồi.

Cảnh Thiên cười ha hả nói, thì ra ngươi là sư đệ của Từ Trường Khanh, Thường Dận đúng không. Ta từng nghe Từ Trường Khanh nhắc đến ngươi…

Thường Dận vừa nghe xong, cũng tỏ ra mất bình tĩnh, trực tiếp hỏi hắn, làm sao huynh biết ta là Thường Dận. Cảnh Thiên giật giật mí mắt, thầm nghĩ sao ta lại không biết, dáng dấp khí độ của ngươi đều như cùng Từ Trường Khanh đúc ra từ một khuôn, vẫn có câu sư phụ nào đệ tử đó, đều là một đám giống nhau, nếu không phải ngươi cả ngày chạy theo sau Từ Trường Khanh thì học đâu được cái kiểu đó chứ.

“Lẽ nào đại sư huynh ngày thường vẫn nhắc đến ta? Đại sư huynh lần này hạ sơn có gặp phải yêu ma quỷ quái gì không? Có bị…”.

Cảnh Thiên lập tức chặn họng hắn, nói những chuyện này ngươi muốn biết thì đi mà hỏi Từ Trường Khanh, ta không phụ trách truyền lời cho các ngươi, đúng rồi, nếu như ngươi muốn biết chút tin tức đời tư, ta có thể nói cho ngươi, chỉ thu của ngươi vài lượng bạc chi phí là được rồi.

Thường Dận mặt mày khó hiểu nhìn Cảnh Thiên: “Cái gì gọi là tin tức đời tư?”.

“Vừa nhìn đã biết ngươi là tên đệ tử Thục Sơn chưa từng xuống núi chẳng rành việc đời, cái gọi là tin tức đời tư chính là những thông tin sốt dẻo chả nghĩa là gì nhưng rất có giá trị thương mại, ví dụ như Từ Trường Khanh chuyến này hạ sơn đã vài lần qua sòng bạc vài lần vào kỹ viện gặp qua mấy vị đại cô nương cùng tiểu muội muội…”.

Thường Dận vừa nghe đến đây sắc mặt đã tối sầm, nghiêm mặt nói: “Cảnh huynh xin chớ nói năng bừa bãi, Thục Sơn đệ tử trước nay đều tuân theo khuôn phép, tuyệt đối không vượt quá giới hạn làm ra những hành vi phạm vào thanh quy giới luật đâu! Đại sư huynh thân là đại đệ tử Thục Sơn càng giữ mình trong sạch, làm sao có thể làm ra những chuyện đồi phong bại tục…”.

Cảnh Thiên khinh thường nói, ăn uống sắc dục là bản tính tự nhiên của con người, đến sòng bạc vào kỹ viện gặp tiểu cô nương vốn là chuyện thường tình của nhân gian, cứ coi như Từ Trường Khanh có làm thử ăn mặn chút xíu thì cũng đâu phải chuyện gì quá to tát, Thục Sơn các ngươi cần gì phải làm như tội lớn không thể tha. Thường Dận nói, đại sư huynh không giống người thường, những chuyện đệ tử bình thường có thể phạm phải, đại sư huynh tuyệt đối không thể phạm, nếu như ngay cả đại sư huynh cũng không làm gương, thì trên dưới đệ tử Thục Sơn…

“Ta hiểu rồi, ý của ngươi là Từ Trường Khanh đứng đầu Thục sơn các ngươi, nếu phạm sai lầm thì sẽ không thể ăn nói với người trong thiên hạ đúng không?”.

Nghe đến đó, Thường Dận vội nói: “Ví dụ này không thích hợp, nhưng đạo lý cũng là như vậy!”.

Có điều, Cảnh Thiên lại chuyển đề tài, nếu lỡ như đại sư huynh các ngươi làm ra những chuyện như thế thật thì sẽ thế nào?

Thường Dận vẻ mặt nghiêm túc uốn nắn tư tưởng Cảnh Thiên, nói đại sư huynh tuyệt đối không phạm phải chuyện hồ đồ như vậy, nếu huynh ấy thật sự làm thế, đừng nói đến các vị sư tôn, ngay cả chính huynh ấy cũng không tha thứ cho mình…

Nghe lời này, Cảnh Thiên cảm thấy vô cùng bức bối, không phải cho bản thân mình mà thay Từ Trường Khanh kêu oan, tuổi còn trẻ đã hết mình vì Thục Sơn, mỗi ngày sáng gõ chuông chiều đánh trống tụng kinh giảng đạo, từ lâu đã chẳng còn chút sức sống nào. Người thuyết thư[2] thường nói vì nước quên thân là chết có ý nghĩa, sảng khoái vô cùng, thế thì Từ Trường Khanh ngươi hy sinh thân mình cho Thục Sơn thì là cái đạo lý gì? Cảnh Thiên hạ quyết tâm, tối nay nhất định phải khai sáng cho khối đá cứng đầu đó, khiến y thông suốt, cho y biết thế giới này ngoại trừ làm đạo sĩ còn có rất nhiều thứ ăn ngon chơi hay…

Thường Dận dẫn Cảnh Thiên qua Vô Cực Các, đi qua hành lang thật dài, kiến trúc ven đường thưa dần, các tiểu đạo sĩ mặc áo trắng cũng ngày càng ít đi, Cảnh Thiên thầm nghĩ, khoan đã, Thục Sơn thế nào lại chỉ toàn tiểu đậu phụ, không có một lão đậu phụ nào? Lẽ nào Thục Sơn nhận đồ đệ, tiêu chuẩn hàng đầu là tuổi trẻ oai phong? Già rồi thì không nhận nữa? Thế nhưng cũng không đúng, kể cả khi nhập môn là tiểu đậu phụ, thì vài chục năm sau cũng phải thành lão đậu phụ mới phải chứ?

Bao nhiêu lão đạo sĩ đi đâu hết rồi?

Dựa theo bản tính thích chõ mũi vào chuyện của người khác xưa nay, Cảnh Thiên chắc chắn phải hỏi cho rõ chuyện quái lạ này, thế nhưng hắn lại nghĩ, môn phái Thục Sơn lớn như vậy, chắc chắn có những bí mật không muốn cho ai biết, ta chẳng qua chỉ là người ngoài, quản lắm chuyện thế làm gì?

Cuối cùng hai người cũng bước hết con đường đất sét nhỏ, rẽ vào bụi cỏ thật sâu. Sơn đạo ngày càng gồ ghề, cuối cùng hiện ra một tòa nhà sừng sững ngút trời chặn giữa lối đi.

Thường Dận dừng chân, ôm quyền cung kính nói: “Khởi bẩm chưởng môn, đệ tử Thường Dận đã đưa Cảnh huynh đệ đến rồi!”.

“Mời cậu ấy vào đây!”.

[1] Xuất phát từ câu chuyện trong “Xuân Thu tả truyện”, ý chỉ người vốn không có tội, nhưng vì mang vật quý trong người hoặc có tài năng xuất chúng mà rước họa vào thân.

[2] Nguyên văn là “thuyết thư nhân”, tức người kể chuyện trong dân gian thời xưa, thường xuất hiện trong những trà lâu tửu quán, kể chuyện góp vui cho khách nhân.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp