THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 5 - Chương 228: Đốt nghiệp hỏa quỷ thần xuống hoàng thành (3)

trước
tiếp

Chỉ riêng hình dạng này đã rất khó đối phó rồi, bây giờ nó còn cầm thêm một thanh kiếm nữa, vậy thì khác nào hổ mọc thêm cánh?

Tạ Liên cảm thấy không ổn, cúi xuống hô lớn: “Mọi người, cẩn thận!”

Bầy quỷ đang điên cuồng đập lũ chuột, khí thế ngất trời, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc: “A, ông chú… Ấy nhầm, Tạ đạo trưởng khổng lồ kìa!”

“Hình như thành chủ đang chơi đùa rất vui vẻ ở trên đó, quạc quạc!”

Tạ Liên bối rối: “Không… Không phải đang chơi đùa…”

Còn chưa dứt lời, một thanh kiếm bao phủ lửa quỷ, hừng hực sát khí chém vụt tới. Tạ Liên vội buông tay, khó khăn lắm mới né được nhát chém tỏa hơi nóng kinh hãi ấy.

Tượng thần vốn chỉ có thể miễn cưỡng chống cự đối phương, hoàn toàn không có cách nào đánh trả!

Tình thế nguy cấp, y liền nghĩ đến việc mượn vài tên Võ thần hợp lại thành một thanh kiếm. Thế nhưng, hiện tại, Quyền Nhất Chân lại đang ở biển Hắc Thủy, nằm trên lưng con cốt long bơi lội khắp biển nhặt xác chữa thương. Lang Thiên Thu thì đang thay sức cả trăm người, chống đỡ những con oán linh cuồng loạn trong trận pháp. Phong Tín và Mộ Tình thì không biết đã xảy ra chuyện gì, từ khi xuống khỏi Tiên Kinh đã không thấy đâu. Người duy nhất rảnh rỗi là Bùi Minh, toàn thân bị thiêu cháy đen thui, vừa chạy đi đập chuột vừa ho ra đầy khói, sống chết thế nào cũng không chịu thua kém Vũ sư, chắc chắn đến tám phần mười là không thể trông cậy được. Thật sự không có ai dùng được sao?!

Bỗng nhiên, phía dưới vọng lên tiếng nói: “Chờ đã, điện hạ! Kiếm của ngươi, đi lấy nó mau lên!”

Giọng nói ấy chính là của Quốc sư.

Tạ Liên nhào tới, cúi xuống mặt đất: “Cái gì? Kiếm của ta ở đâu cơ?”

Quốc sư hô lớn: “Huyết Vũ Thám Hoa, khai triển Rút Ngàn Dặm Đất! Mau chạy đến núi Đồng Lô! Kiếm của ngươi ở đó!”

Hoa Thành quả quyết tung lên viên xúc xắc: “Khai triển!”

Trên bầu trời giăng kín từng tầng mây đen mù mịt, có thứ gì đó rầm rập bay tới. Giây lát sau, Tạ Liên hơi nheo mắt lại, nhìn lên trên.

Đúng là có một thanh kiếm!

Tượng thần bắt lấy trường kiếm, nhảy vụt lên. Tạ Liên nắm chặt đôi tay, tạo ấn chú, tượng thần cũng theo lệnh nắm chặt lấy chuôi kiếm, chém một nhát về phía “Tiên Kinh”!

Đối phương lập tức giơ kiếm đỡ đòn. Vậy mà, hai thanh kiếm vừa va chạm nhau, liền xảy ra một việc không ai ngờ tới… Kiếm trong tay Tạ Liên lập tức chém đứt thanh kiếm lửa khổng lồ kia thành hai mảnh!

Tiếng kim loại gãy nát vang lên kinh động cả trời đất. Người khổng lồ đứng yên không nhúc nhích.

Đột nhiên, tay chân của nó rời ra, rơi thẳng xuống mặt đất.

Tạ Liên cũng hoàn toàn không ngờ rằng thanh kiếm này lại mạnh đến thế, có thể chém phát chết luôn? Y ngẩn người, ngắm nhìn thanh kiếm trong tay tượng thần.

Ánh sáng mờ ảo chạy dọc mũi kiếm, cực kỳ sắc bén. Đây rốt cuộc là thanh kiếm gì?

Chợt nhớ tới Quốc sư đã bảo Hoa Thành triển khai Rút Ngàn Dặm Đất tới núi Đồng Lô, y lập tức hiểu rõ mọi chuyện… Thanh kiếm này, chỉ sợ rằng chính là được luyện từ thân thể của ba tòa núi quái!

Dù sao, trước mắt vẫn không có thời gian nghĩ ngợi nhiều. Nếu người đá khổng lồ này rơi xuống, đảm bảo sẽ xảy ra chuyện không hề thú vị. Tạ Liên lập tức điều khiển tượng thần lao xuống, đỡ lấy một hòn đá lớn rồi đổi hướng đỡ từng hòn còn lại, sau đó tìm một chỗ trống trải đặt chúng xuống.

Cuối cùng, tượng thần cắm kiếm bên hông, đứng nghiêm nghị tại chỗ, một tay đỡ kiếm, một tay nâng hai bóng người trông như đang nâng hoa, không hề nhúc nhích mà chỉ mỉm cười, trở về với phong thái của một vị võ thần.

Không một khối đá nào va chạm với mặt đất. Mọi người trong Hoàng thành đều an toàn, không tổn hại đến một sợi tóc!

Cả người, cả thần, cả quỷ đều nhìn nhau, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hạ… Hạ được hắn rồi?”

Tạ Liên cùng Hoa Thành nhảy xuống từ lòng bàn tay tượng thần, tập hợp lại với mọi người.

Sư Thanh Huyền hết đổ mồ hôi lạnh lại đổ mồ hôi nóng, chiếc quạt Phong Sư bị vụt đến hỏng nát được y cắm ở sau hông.

Y vừa nhảy vừa cố kéo một bên chân gãy: “Thái tử điện hạ! Không sao chứ? Đã giải quyết xong xuôi rồi sao?”

Mấy thần quan khác cũng bước tới từ phía sau: “Đế… Quân Ngô đâu? Thái tử điện hạ, ngươi đã đánh bại hắn sao? Hắn đã chết rồi ư?”

Quốc sư nói: “Sao có thể như thế được. Thái tử điện hạ… Hắn sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy.”

Hoa Thành đưa tay về phía Tạ Liên: “Ca ca, chúng ta lên tìm thử xem.”

Y liền gật đầu, đặt tay mình lên tay hắn. Hoa Thành nhẹ nhàng kéo y đi về phía đống đổ nát. Bầy quỷ đánh chén no say xong cũng thấy chán, bèn nhảy lên theo, ai cũng nhiệt tình muốn “tham quan” Tiên Kinh.

Hoa Thành nói: “Tránh xa nơi này ra một chút. Những người không có nhiệm vụ thì đừng tới gần.”

Không thì, giả dụ gặp phải Quân Ngô, đúng là chỉ có thể đứng yên chịu chết. Nghe vậy, bầy quỷ đành ngoan ngoãn trở về, cố thủ ở phía dưới.

Thế nhưng, có bới tung đống gạch đổ nát của Tiên Kinh cũng không hề thấy tung tích Quân Ngô. Tạ Liên cùng Hoa Thành đi tìm một vòng, thậm trí còn lật cả điện Thần Võ rách nát lên cũng không tìm được một bóng người.

Đột nhiên, Lang Thiên Thu tới bắt chuyện với Bùi Minh: “Bùi tướng quân! Ta có chuyện rất quan trọng, phiền ngươi giúp ta một tay có được không?”

Ban nãy, Bùi Minh cũng ra sức giết thi chuột, vậy mà vẫn không giết được nhiều bằng Vũ sư nên đang vô cùng phiền muộn, tự nhiên lại bị kéo đi, hắn chỉ sờ sờ mũi, không biết nói gì.

Lang Thiên Thu nhảy lên đống đổ nát, đào bới một lúc, cuối cùng, lật tung một mảnh nóc nhà, hô lên: “Tìm được rồi!”

Tạ Liên vừa nghe thấy, vội vàng quay lại: “Thiên Thu, cẩn thận!”

Y còn tưởng rằng Lang Thiên Thu đã tìm thấy Quân Ngô, nào ngờ, hắn lại tìm thấy một thứ cháy đen thui, co ro như xác côn trùng, bên trong còn phát ra tiếng ho khan thật nhỏ.

Tạ Liên căng thẳng, chạy nhanh tới chỗ Lang Thiên Thu, cùng nhau lột cái xác đó ra. Quả nhiên, bên trong là một đứa trẻ cuộn tròn, hai tay ôm đầu, toàn thân đỏ bừng, bị bỏng nặng nhưng may sao không ảnh hưởng đến tính mạng, vẫn còn ho khan.

Hắn dốc cái xác xuống, vài đốm lửa xanh liền lén lút bay ra.

Tạ Liên ngạc nhiên: “Đây là…”

Lang Thiên Thu vội bắt chúng lại, hai mắt như lóe lên tia lửa: “Trời xanh có mắt! Thích Dung, ngươi vẫn còn chưa chết hẳn, cuối cùng vẫn rơi vào tay ta!

Nhìn bộ dạng này, quả nhiên Thích Dung đã thật sự biến thành “Thanh Đăng Dạ Du” theo nghĩa đen rồi. Chợt nhớ tới lúc Quân Ngô phóng hỏa, Thích Dung đã che cho Cốc Tử, nhờ vậy nó mới không bị chết cháy. Điều này đúng là có chút ngoài ý muốn của Tạ Liên. Dù sao, với tính tình của hắn, đáng ra hắn sẽ lập tức lấy Cốc Tử ra chắn lửa cho mình mới phải.

Hoa Thành nhìn một lần liền biết y đang suy nghĩ gì: “Kể cả hắn có đem đứa trẻ kia ra cản lửa thì cũng không che chắn được bao nhiêu, trong nháy mắt cũng bị đốt thành tro thôi. Hi sinh nó và bảo vệ nó, đối với hắn, kết quả cũng không khác nhau lắm.”

Kể ra thì cũng có lý, hành động này của hắn chính là đang bảo vệ nó. Thích Dung bị cháy sạch, chỉ còn lại những đốm lửa màu xanh không tiêu tán nổi, bị Lang Thiên Thu bắt được liền kêu quang quác ầm cả lên.

Cốc Tử được cứu, vừa mới tỉnh lại đã vội ôm lấy chân Lang Thiên Thu: “Ca ca, đừng giết cha ta mà!”

Lang Thiên Thu giận dữ quát: “Buông ra! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi cầu xin ta cũng vô ích, ta sẽ không nể tình mà nương tay đâu!”

Nói xong, hắn bóp đốm lửa càng chặt hơn. Thích Dung đã giết sạch cả gia đình hắn, vậy nên ân oán giữa hai người họ, Tạ Liên cũng không thể tham gia.

Sợ rằng Lang Thiên Thu nổi giận sẽ làm Cốc Tử bị thương, y định tới kéo Cốc Tử ra, ai ngờ nó lại lập tức nhào tới ôm lấy y: “Ca ca đồng nát, mau cứu cha ta với!”

Tạ Liên bối rối: “Cốc Tử… Kẻ kia thật sự không phải là cha ngươi. Hắn đối xử với ngươi thế nào, ngươi còn không biết sao?”

Cốc Tử nói: “Đó chính là cha ta! Trước đây, cha đối xử với ta không tốt, nhưng sau này lại đối xử với ta rất tốt, hàng ngày đều cho ta ăn thịt, còn nói là muốn dẫn ta đến những căn phòng thật xinh đẹp ở đây… Người đối xử với ta rất tốt mà! Ca ca đồng nát, người mau cứu cha ta đi, có được không?”

Thích Dung quát lên: “Đứa con ngu xuẩn, đừng có cầu xin hắn! Cái tên lòng dạ ác độc đội lốt hoa sen tuyết, hắn sẽ không cứu lão tử đâu! Hắn còn ước gì lão tử chết đi cho khuất mắt, sao mà quan tâm ta sống chết thế nào chứ!”

Hoa Thành liếc mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi sợ rằng một mình Lang Thiên Thu thì không đánh chết được ngươi, nhất định phải để ta tham gia cùng hay thế nào?”

Thích Dung vẫn luôn rất sợ hắn, vừa nghe hắn nói vậy, mấy đốm lửa liền rụt hết xuống.

Thế nhưng, đằng nào thì cũng chết, hắn liều mạng cãi lại: “Chó Hoa Thành, làm như là ta sợ ngươi ấy! Tạ Liên, ngươi đừng tưởng ta không biết. Ta coi ngươi là thần thánh của ta, nhưng mà ngươi! Ngươi coi ta là cái gì? Ngươi rõ ràng không coi ta ra gì! Ngươi ghét bỏ ta, coi ta là đứa ngốc, là kẻ điên, là có bệnh, vô cùng chán ghét ta. Ngươi rõ ràng luôn coi thường ta! Ngươi thì có tư cách gì mà coi thường ta? Đến lũ người Vĩnh An hèn nhát còn không tiêu diệt được, đúng là thứ phế vật!”

“Ngươi…”

Tạ Liên chỉ nói một chữ, thế nhưng nhìn sang Hoa Thành yên lặng không nhúc nhích, y lại có dự cảm không lành, liền vội vàng kéo hắn: “Thôi, bỏ đi, bỏ đi.”

Hoa Thành không còn tâm trạng để giả cười, chỉ hừ một tiếng: “Coi thường ngươi thì đã sao, nhìn từ đầu đến chân ngươi có điểm nào để người ta coi trọng hay sao?”

Thích Dung tức đến hộc máu: “Ta khinh, ta khinh, ta khinh! Các ngươi… Các ngươi giỏi thì cứ coi thường ta đi! Lão tử… Lão tử… Lão tử có đứa con trai!”

“…”

“…”

Thích Dung cười loạn lên như điên: “Ha ha ha! Tuy là hơi phiền một chút nhưng vẫn còn hơn không có ai nối dõi tông đường như các ngươi. Tám trăm năm nữa ngươi cũng đừng mơ có được! Ha ha ha ha ha…”

Tạ Liên và Hoa Thành nhìn nhau không nói gì.

Hoa Thành cũng không muốn phí lời với Thích Dung, chỉ nhướn mày nhìn Tạ Liên, dùng khẩu hình nói: “Cũng không hẳn là không thể.”

Tạ Liên biết là hắn đang nói đùa, cũng bất đắc dĩ mỉm cười. Ai ngờ, tiếng cười điên cuồng của Thích Dung ngày càng nhỏ dần. Những đốm lửa xanh mượt nhảy lên nhảy xuống, cuối cùng dập tắt.

Lang Thiên Thu không biết là Thích Dung tự tắt lửa hay là bị hắn bóp đến tắt lửa, vẻ mặt vô cùng hoang mang. Cốc Tử cũng hoang mang không kém, vội vàng chạy tới cậy từng ngón tay của hắn ra. Không nhìn thấy những đốm lửa xanh nữa, nó lại chạy tới chỗ cái xác cháy đen thui lột ra lột vào đến nỗi đôi tay cũng dính tro đen sì, vậy mà vẫn không thấy ánh sáng xanh kia đâu.

Nó nhịn không được, kéo mép áo của Lang Thiên Thu, nằng nặc hỏi: “Cha ta đâu…”

Nó hỏi Lang Thiên Thu, nhưng Lang Thiên Thu lại không biết nên trả lời thế nào, chỉ yên lặng nhìn Tạ Liên. Tạ Liên cũng không biết nói gì, chỉ thở dài, xoay người rời đi.

Phía sau vọng lại tiếng Cốc Tử vẫn không ngừng hỏi: “Ca ca, cha ta đâu? Người vẫn còn sống chứ? Người nói rằng đã tu luyện thành cái gì mà… Đại vương lợi hại nhất tam giới, chắc chắn sẽ không chết! Người vẫn còn sống phải không?”

Tên Thích Dung phiền phức cuối cùng đã biến mất.

Vậy mà, Tạ Liên lại không biết nên nói gì, tâm trạng mình ngay lúc này ra sao còn không hiểu được.

Thực ra, suy nghĩ kỹ một chút, những gì Thích Dung nói, y hoàn toàn không có cách nào phản bác lại. Từ nhỏ đến lớn, đối với đứa biểu đệ này, y dường như chưa bao giờ thực sự coi trọng hắn.

Ngay từ đầu, y đã đối xử với Thích Dung bằng thái độ thương hại, sau này là bất đắc dĩ, đau đầu, muốn hắn đi cho khuất mắt, luôn cố nhắm mắt làm lơ hắn. Như lời của Thích Dung, chính là y đã “ghét bỏ” hắn. Phải… Đúng là y đã ghét bỏ hắn.

Không chỉ là ghét bỏ. Y cũng đã từng căm hận Thích Dung đến nỗi muốn nghiền nát tro cốt của hắn, ném khắp từ bắc đến nam. Thế nhưng, qua quãng thời gian dài, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, quay lại gặp Thích Dung, ngoại trừ phiền phức, y chỉ cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí còn thấy ghét bỏ thêm một chút.

Chẳng phải chuyện vui vẻ gì, mà cũng không thể nào đau buồn nổi.

Tìm kiếm một hồi, cuối cùng không thu hoạch được gì.

Vừa mới xuống khỏi đống đổ nát, Sư Thanh Huyền chờ đợi đã lâu, vội chạy tới phía y: “Thái tử điện hạ, thế nào rồi?”

Tạ Liên lắc đầu: “Không tìm được hắn.”

“Sao lại không tìm được?!”

Chúng thần quan cũng lên tiếng: “Có phải đã chết thật rồi không? Tan thành mây khói rồi chẳng hạn?”

“Nếu đã trốn thoát rồi thì thật đáng sợ!”

“Có thể trốn đến chỗ nào được chứ? Nhiều người như vậy chẳng lẽ không thấy hắn?”

Sư Thanh Huyền ngó nghiêng xung quanh: “Thái tử điện hạ, có một vấn đề mà ta muốn hỏi từ đầu rồi. Nam Dương và Huyền Chân đâu?”

Quả nhiên, tất cả mọi người đều không thấy Phong Tín cùng Mộ Tình.

Chúng thần quan hoảng hốt, mồm năm miệng mười thi nhau nói: “Chẳng lẽ, hai vị tướng quân bị nhốt trong điện giống như Bùi tướng quân, bị mắc kẹt không ra được?”

“Không thể nào… Lúc trước ta đã trông thấy Nam Dương tướng quân! Hơn nữa, lúc đó, hắn trông như đang đi tìm ai đó vậy…”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp