THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 5 - Chương 202: Bốn võ thần hóa kiếm nắm trong tay

trước
tiếp

Nếu thật sự để những oán linh này bay ra ngoài, chẳng phải dịch mặt người sẽ bạo phát lần thứ ba hay sao?

Tạ Liên lập tức nói: “Phải nghĩ biện pháp ngăn cản!”

Mộ Tình đứng trên bả vai tượng thần, hắc y cùng tóc đen bị thổi hỗn loạn không ngừng: “Có biện pháp gì ngăn cản?”

Tượng thần kìm lại bước chân, cát bụi phía dưới bay lên mù mịt, Tạ Liên nói: “Chư vị trước tiên hãy ngừng thở!”

Nói xong, tượng thần này nhấc chân chạy, bám sát những đám khói đen đang bay phía trên. Tượng đá nhấc tay bổ một chưởng, chưởng phong kinh thiên động địa, nếu là dùng trên mặt đất, chắc chắn có thể đánh bật một gốc cổ thụ trăm tuổi. Nhưng chung quy đánh tan đến đâu, cũng chỉ tiêu diệt được bằng đó, Tạ Liên không nhịn được thầm nghĩ: “Nếu có một thanh kiếm thì tốt!”

Hoa Thành vừa liếc mắt liền thấu suy nghĩ của y: “Ca ca, muốn kiếm cũng không phải không có cách.”

Tạ Liên vui mừng: “Cách gì?”

Hoa Thành nói: “Vậy thì phải nhìn khuôn mặt không vui của mấy vị tiên liêu rồi.”

Phong Tín nói: “Ngươi có biện pháp hì thì cứ việc nói thẳng, không cần nói với huynh ấy những câu như vậy.”

Tạ Liên cũng đoán được phần nào: “Ý đệ là, để cho Bùi tướng quân bọn họ hợp lực, lấy thân hóa kiếm sao?”

Hoa Thành gật đầu: “Không sai. Trong núi Đồng Lô thần quan bị chế ngự pháp lực, nhưng nơi này có nhiều võ thần, nếu có bốn người hóa ra pháp thân, hợp lực xuất kích, thì uy lực cũng không kém lắm đâu.”

Bùi Minh đi tiên phong hưởng ứng: “Bùi mỗ cảm thấy chủ ý này rất được.”

Mộ Tình vẫn còn hồ nghi: “Thật sự có thể được sao? Nơi này có mấy võ thần? Ba người?” Bùi Túc cùng Dẫn Ngọc mất hết pháp lực, Vũ Sư thì lại chẳng phải võ thần, nhiều nhất cũng chỉ có Bùi Minh, Phong Tín và Mộ Tình. Bùi Minh sửa lại: “Không đúng, là bốn người. Kỳ Anh cũng ở đây.”

“A?”

Dẫn Ngọc hơi do dự đôi chút, một tay ôm Cốc Tử, tay kia ôm con lật đật, bỗng dưng nó nhảy bật ra. Không ngờ còn chưa có mở phong ấn, lật đật này đã có thể rung lắc điên cuồng, còn phát sinh hàng loạt tiếng rít gào quang quác, ầm ĩ vô cùng. Lỗ tai mọi người đều bị tiếng kêu này đâm nhói, nhanh chóng bịt tai tới tấp, Dẫn Ngọc vội vã niêm phong nó lại, lấy ra một lật đật khác, trên mặt toát mồ hôi hột: “Thật xin lỗi, cầm nhầm mất rồi, cái con mới vừa nãy kia là Thanh Quỷ Thích Dung. Đây mới phải.” Nói xong liền tung lật đật vừa lôi ra lên không trung, khói đỏ bay tỏa mù mịt, một thân hình thiếu niên xuất hiện trong mán khói dày đặc, rơi xuống phía dưới.

Tượng thần nhanh chóng đưa tay tiếp đón, thiếu niên kia vươn mình kết thúc ở trên lòng bàn tay nó, gãi gãi một nhúm tóc xoăn dính máu, ngẩng đầu lên, thấy trước mặt tự dưng xuất hiện một đống người thì mờ mịt không ngớt. Dẫn Ngọc trước đó đã lén lút trốn ra sau lưng người khác, không ngờ lại bị Quyền Nhất Chân phát hiện ra, hắn nhảy dựng lên la lớn: “Sư huynh!”

“……”

Quyền Nhất Chân trong nháy mắt đã thình thình lao tới, Dẫn Ngọc vừa nhìn thấy hắn liền đau đầu, thà cho hắn nghe tiếng rít gào ba ngày ba đêm còn hơn là nói chuyện với Quyền Nhất Chân một câu. Cũng may Bùi Minh một phát đã tóm được Quyền Nhất Chân: “Đến đến đến đến, làm việc Kỳ Anh. Làm xong xuôi thì ôn chuyện!”

Quyền Nhất Chân không hiểu ra làm sao, thêm vào đó hắn vốn có thành kiến với Bùi Minh, vừa định tùy tiện đánh một quyền, nhưng vừa ngẩng đầu, liền thấy Tạ Liên ở phía trên đang chắp tay trước ngực, hướng hắn thành khẩn nói: “Khổ cực đệ rồi, Kỳ Anh.”

“……”

Tuy rằng hắn hoàn toàn không nắm rõ được tình hình, nhưng gãi gãi đầu vẫn quyết định gia nhập. Còn về phần Mộ Tình, muốn hắn cùng những người khác hợp thành kiếm, hắn không phải là không có ý kiến, nhưng dẫu sao phải gom đủ bốn người, nói thế nào thì nói, một mình hắn cũng không thể hất tay không làm, tức thì liền im lặng. Xong xuôi, trên lòng bàn tay tượng thần, bốn người Bùi Minh, Phong Tín, Quyền Nhất Chân, Mộ Tình xếp lần lượt thành hàng ngũ.

Khuỷu tay Hoa Thành chống lên cạnh viền ngọc quan, liếc mắt nhìn: “Hai người cuối cùng có phải xếp lộn rồi không?”

Theo lý thuyết, xác thực phải từ Bùi Minh, Phong Tín, Mộ Tình xong đến Quyền Nhất Chân mới hợp lý. Bởi vì so ra, pháp lực Quyền Nhất Chân không quá ổn định, nếu như vào trong kiếm trận, nói không chừng vừa vung lên liền bị “bẻ gẫy” luôn. Tạ Liên đứng một bên lau mồ hôi, nói: “Không, không lộn đâu. Phong Tín cùng Mộ Tình hai người kia tuyệt đối không thể xếp cùng nhau, bởi vì chỉ cần khua tay múa chân thôi là có thể xảy ra ẩu đả rồi, vậy nên nhất định ở giữa phải cách một người khác.”

Nghe vậy, Hoa Thành nhíu mày, thần tình tỏ vẻ cứ để cho bọn chúng đánh đến chết đi, càng tốt. Liền hạ tầm mắt nhìn xuống phía dưới, toàn thân bốn người kia phát sinh linh quang, càng ngày càng mạnh, đang kéo dài ra hợp thành một thể, cuối cùng, hóa thành một thanh linh quang chi kiếm!

Kiếm vừa thành hình, tượng thần lập tự ném nó lên, đưa tay ra, một phát nắm thật chặt!

Kiếm sắc trong tay, Tạ Liên nhất thời như hổ thêm cánh, khí thế đại thịnh, bổ tới một nhát!

Đuôi khí đen cuồn cuộn kéo dài, bị một chiêu kiếm mang theo linh quang chém đứt đoạn, rít gào một lúc lâu thì im bặt. Thừa thắng xông lên, Tạ Liên mặc sức múa kiếm dưới hoa, chém đến vạn quỷ chia năm xẻ bảy, như gió cuốn mây tan. Lưỡi kiếm đảo qua, bầu trời tựa bức tranh hoa xuân bị thổi tung khắp nơi, trông rất đẹp mắt. Chúng yêu ma quỷ quái bên dưới đều dừng lại xem, vẻ mặt sững sờ, đợi đến khi tượng thần ngàn cân đạp đến đây, mới sực tỉnh chạy trốn tứ phía. Chém đến hăng say, bỗng nhiên, dưới chân tượng thần bất thình lình lảo đảo, tựa hồ lại muốn nghiêng đổ, Tạ Liên nhanh chóng lấy kiếm chống xuống đất, miễn cưỡng ổn định nó. Mấy võ thần hợp thành kiếm đồng thanh hỏi: “Thái tử điện hạ làm sao vậy?”

“Đánh tiếp a! Chúng nó tụ lại rồi kìa!”

Tạ Liên thao túng tượng thần lâu như vậy, đã có chút cảm giác uể oải, đầu đầy mồ hôi, tinh thần căng thẳng cao độ, đáp: “Không sao! Chỉ là……”

Chỉ là pháp lực sắp bị đốt sạch mà thôi!

Y đột nhiên quay đầu, Hoa Thành đã đứng bên cạnh trong gang tấc, tựa hồ đang muốn duỗi tay về phía y. Lập tức, Tạ Liên bằng bất cứ giá nào.

Y chồm tới lấy hai tay giữ mặt Hoa Thành, hơi nhón chân lên, nhắm mắt đem đôi môi dán vào.

Phong Tín: “………………”

Mộ Tình: “………………”

Quyền Nhất Chân: “?”

Bùi Minh: “Ha ha.” (Haha:))))

Nâng mặt Hoa Thành còn chưa đủ, dù sao cũng đã vậy rồi, Tạ Liên thẳng thắn nghĩ chi bằng lần này hút nhiều một chút, vì vậy cánh tay sít sao vòng qua cổ hắn, hôn càng thêm sâu. Tinh thần mệt mỏi ban nãy liền bị quét sạch sành sanh, cả người tràn đầy linh lực. Mà lúc này, kiếm trong tay tượng thần vang lên một tràng hô to gọi nhỏ. Phong Tín cả kinh: “Đây là đang làm gì??? Hai người đang làm gì??? Điện hạ???”

Tạ Liên không cẩn thận sặc một cái, lúc này mới tách ra, cũng không dám nhìn xuống đối mặt, liền quay lên trời đáp: “Mượn, mượn pháp lực! Chỉ là đang mượn pháp lực! Rất thỏa đáng!”

Mộ Tình cũng cả kinh chẳng kém: “Mượn pháp lực căn bản không cần như vậy đi??? Chạm tay cũng được mà?!”

Tạ Liên cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, trả lời lung tung loạn xạ: “Ha ha ha ha! Bị mọi người xem thấu rồi! Kỳ thực không phải mượn pháp lực! Ha ha ha ha……”

Thấy y như thế, Hoa Thành cũng cười ha hả, lấy hai tay nâng Tạ Liên mặt lên, hạ một nụ hôn xuống trán, ôn nhu nói: “Chớ sốt sắng, ca ca.”

“……”

Nhắc tới cũng kỳ quái, nghe hắn nói như thế, Tạ Liên bỗng nhiên tiếp thu. Y làm bộ không nghe thấy thanh âm của Phong Tín cùng Mộ Tình, làm ra bộ mặt nghiêm nghị đồng thời thủ ấn. Tượng thần khổng lồ đem linh quang chi kiếm từ dưới đất rút lên, cuồng phách chém lung tung, giống như không khống chế nổi sức lực trong người!

Quyền Nhất Chân đột nhiên khâm phục: “Thì ra vừa nãy đúng là mượn pháp lực! Hẳn nào trở nên mạnh mẽ thế.”

Mộ Tình không nhịn được nói: “Đúng cái chó, ngươi hiểu cái……” Lập tức đại khái nghĩ tới loại sự tình này không nên dạy cặn kẽ cho tiểu hài tử như Quyền Nhất Chân, liền cứng rắn đổi giọng, “Đúng, không sai, chính là đang mượn pháp lực.”

Bùi Minh cười ha hả: “Đúng là không sai, nhưng cũng không thể tùy tiện cho người khác mượn biết không hả, Kỳ Anh.”

Phong Tín: “??? Các ngươi đang nói cái gì thế??? Các ngươi vẫn tin là đúng hay sao???”

Tuy rằng uy lực đã được tăng cường, nhưng nói thế nào thì chúng oán linh này cũng đủ che kín trời, lại không thể có tấm lưới lớn tóm gô bọn chúng, vừa thấy thần khổng lồ thật lợi hại, oán linh dồn dập quay đầu chạy trốn, trên không trung bỏ rơi phần đuôi bay về hướng xa, tựa như một con nòng nọc lớn mang mặt người. Tạ Liên hô: “Đuổi theo!”

Ai ngờ, đuổi còn chưa được vài bước, tượng thần đá bỗng nhiên không chút dấu hiện mà lệch đi, đổ ầm xuống một phía!

Vừa mới nãy rõ ràng đã hấp thu dồi dào pháp lực, Tạ Liên cũng trong trạng thái vô cùng tốt, không hiểu vì lý do gì đột nhiên lại như vậy, khi tượng đá chưa đổ ập hoàn toàn, Tạ Liên nhìn xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện, trên một chân tượng thần nhiều thêm cái hang lớn, nham thạch vụn từ trong miệng động ào ào lăn xuống. Thân ảnh một Bạch y nhân lay động theo giá hạ từ trên xuống, dừng ở nơi xa xa, xong lập tức biến mất, giống như xuất quỷ nhập thần, không tìm thấy tung tích. kia chính là Bạch Vô Tướng.

Hắn dùng tay không đánh hỏng một chân tượng thần!

Tượng thần ầm ầm ngã xuống, cũng may người trên tượng đá đều không phải hạng phàm tục, cho nên phản ứng cực nhanh, giành trước một bước nhảy xuống, an toàn đáp xuống đất.

Tạ Liên cùng Hoa Thành nhảy lên ngực tượng thần, Tạ Liên thử triệu nó đứng dậy, nhưng cực kỳ gian nan. Tượng thần nằm trên mặt đất, chậm rãi giãy dụa, dáng dấp hơi có chút chật vật, Mộ Tình trong kiếm trận hỏi: “Sao rồi? Có thể đứng lên nữa không?”

Quyền Nhất Chân nói: “Lại hết pháp lực sao? Cần mượn nữa hả?”

Bùi Minh đáp: “Không. Lần này không phải vấn đề về pháp lực. Kỳ Anh ngươi cũng đừng nhớ kĩ chuyện này đến thế, quên nhanh đi.”

Tạ Liên nói: “Chỉ sợ là bị thương có chút nghiêm trọng rồi…… Không thích hợp để cử động nữa.”

Mặc dù khối đá không có cảm giác đau, nhưng nếu như mạnh mẽ để nó đứng dậy tiếp tục xuất kích, chỉ sợ chân bị thương sẽ bị mất hoàn toàn. Không riêng gì lực công kích bị giảm mạnh, đây dù sao cũng là Hoa Thành…kiệt tác mà hắn để tâm, cũng là tượng thần Tạ Liên thích nhất, nếu thật sự bị hủy thành như vậy, khó tránh khỏi đau lòng. Mắt thấy kẻ địch ngã xuống, oán linh trên không nhảy nhót mừng như điên, bốn phía bay đi, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn chúng nó trốn ra ngoài như vậy?

Nhìn về một phía, vẻ mặt Hoa Thành ẩn chứa cơn giận dữ, chính xác là tức giận Bạch Vô Tướng, trầm ngâm trong chốc lát, hắn gọi: “Ca ca……”

Đúng vào lúc này, bên trong mây đen tầng tầng lộ ra một tia sáng trắng chói mắt, tựa hồ phía trên tầng mây này, có thứ gì đó đang rực sáng.

Ngay sau đó, tia thứ hai, tia thứ ba, tia thứ tư……

Vô số tia bạch quang chói mắt chọc xuyên qua, đâm thủng mây đen, đâm thủng oán linh!

Linh quang mãnh liệt cơ hồ muốn đốt mù mắt người này, các vị thần quan cũng không còn xa lạ gì nữa. Toàn bộ Tiên Kinh, cơ hồ mỗi ngày đều tràn ngập linh quang như vậy bao quanh.

Quân Ngô đến rồi!



Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp