THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 3 - Chương 96: Tơ lòng rối bời, đừng nói tim không xao xuyến (2)

trước
tiếp

Tạ Liên nói: “Ta…”

Lời còn chưa dứt, y chỉ cảm thấy Hoa Thành khẽ dùng sức, một cơn đau nhói thoáng chốc bò lên trên, khiến y không khỏi rụt chân lại.

Tuy động tác của Hoa Thành đã kiềm chế lắm rồi, chút đau đớn ấy cũng chẳng đáng kể với Tạ Liên, nhưng không hiểu vì sao, ở trước mặt Hoa Thành, dường như y không giấu được sự đau đớn. Có lẽ vì trước đó Hoa Thành đã nói một câu với y, khiến y càng muốn cố nhịn thì trái lại càng chẳng thể thành công. Phát hiện Tạ Liên rụt chân lại, Hoa Thành lập tức siết chặt mắt cá chân của y, nói khẽ: “Không sao đâu. Xong ngay thôi. Đừng sợ.”

Tạ Liên lắc lắc đầu. Bên kia, động tác của Hoa Thành càng nhẹ nhàng hơn, ra tay thần tốc, đến khi giơ tay lên lần nữa, hắn đã rút được một cây kim nho nhỏ, nói: “Được rồi, không có gì đâu.”

Tạ Liên tập trung nhìn kỹ, mũi kim lấp lóe tia sáng hiểm độc, Hoa Thành chỉ khép nhẹ năm ngón đã bóp nát nó thành một làn khói đen, tiêu tán trong không khí. Thấy vậy, Tạ Liên tạm gác nỗi bất an sang một bên, trầm ngâm nói: “Oán khí nặng quá. Thông thường linh hồn thai nhi không có được pháp lực mạnh thế này.”

Hoa Thành đứng dậy, nói: “Đúng vậy. Cho nên, chắc chắn không phải thai linh chết một cách bình thường.”

Lúc này, một kẻ đeo mặt nạ cúi đầu bước vào, hai tay bê một chiếc bình gốm, giao cho Hoa Thành. Tạ Liên vô thức quan sát xem cổ tay người này có đeo gông nguyền rủa không, nhưng lần này tay áo của đối phương lại buộc kín mít. Hoa Thành nhận lấy, dùng một tay nâng bình gốm lên nhìn, đoạn xoay người đưa cho Tạ Liên ngồi trên tháp mặc ngọc. Còn chưa lại gần, Tạ Liên đã nghe bên trong truyền đến tiếng khóc rấm rứt u buồn của trẻ con, dường như còn có thứ gì đang điên cuồng tông loạn xạ bên trong, tông đến nỗi bình gốm khẽ lắc lư, tưởng chừng đứng không vững, khiến y không khỏi đề cao cảnh giác.

Tạ Liên nhận lấy bình gốm, vén một góc miếng dán niêm phong miệng bình gốm, chỉ mới nhìn lướt qua mà sống lưng tức khắc lạnh toát.

Chỉ thấy một bãi gì đó trông như phôi thai cuộn mình nằm bên trong, tuy rằng tay chân đều mọc ra, nhưng lại yếu đuối mềm oặt, đầu thì giấu trong bóng tối. Nhìn hết toàn bộ, quả thật chẳng khác nào một cục nội tạng dị dạng.

Đây chính là chân thân của nó!

Tạ Liên lập tức đậy bình lại, nói: “Thì ra là thế.”

Y từng nghe nói, có người sẽ tìm kiếm thai phụ chưa đủ tháng, mổ lấy đứa con sống sờ sờ trong bụng thai phụ đó ra, biến nó thành tiểu quỷ để thực hiện một ít pháp thuật, sai khiến nó hại người, bảo vệ chính mình, hoặc trấn trạch bảo vận (trấn giữ nhà bảo vệ tài vận). Vậy thì xem ra, linh hồn thai nhi này chính là kết quả của loại tà thuật đó, mà mẹ của nó nhiều khả năng từng là tín đồ của Tạ Liên, bằng không đã chẳng cất bùa hộ mệnh của Tạ Liên vào trong quần áo của đứa con chưa chào đời.

Cân nhắc giây lát, Tạ Liên nói: “Linh hồn thai nhi này là do đệ bắt, Tam Lang có ngại ta lấy nó đi điều tra không? Bởi vì dạo trước ta từng gặp nó một lần trên núi Dữ Quân, lần này là lần thứ hai nó xuất hiện trước mặt ta, không biết rốt cuộc là trùng hợp hay có liên hệ gì.”

Hoa Thành nói: “Huynh muốn lấy thì lấy đi. Cho dù ta không xuất hiện, một mình huynh cũng bắt nó được mà.”

Tạ Liên cười đáp: “Tuy là nói vậy, nhưng Tam Lang bắt nó dễ dàng hơn ta nhiều.”

Vốn dĩ y chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng lại nghe Hoa Thành hỏi: “Vậy ư? Nếu lúc đó ta không đến, huynh định dùng cách gì bắt nó? Nuốt nó vào bụng rồi nuốt kiếm vào sao?”

“…”

Thế mà lại bị Hoa Thành nói trúng.

Sắc mặt Hoa Thành cũng chẳng tỏ vẻ gì không vui, nhưng chẳng hiểu sao Tạ Liên lại cảm thấy hắn hơi tức giận.

Trực giác nói cho y biết, nếu trả lời sai câu này, Hoa Thành sẽ càng giận hơn. Đang bối rối không biết nên đáp trả thế nào, chợt thấy bụng hơi co lại, Tạ Liên kìm lòng không đặng nói:”…Ta thấy hơi đói.”

“…”

Lời ra khỏi miệng mới kịp phản ứng, Tạ Liên cũng ngại nhìn xem rốt cuộc trên mặt Hoa Thành mang biểu cảm gì, chỉ đành thành thật giải thích: “Lần này ta đói thật nha…”

Hồi lâu sau, cuối cùng Hoa Thành mới “phì” một tiếng, bật cười.

Nụ cười này như làm tan biến vẻ lo lắng trên mặt Tạ Liên, y tức thì thở phào nhẹ nhõm. Hoa Thành lại nửa cười nửa thở dài, gật đầu đáp: “Được rồi.”

Lẽ ra Hoa Thành định giữ y ở lại Cực Lạc phường đãi tiệc, nhưng Tạ Liên vừa nghe hai chữ “đãi tiệc” là biết chắc chắn sẽ khoa trương lắm đây, vì vậy y bèn chủ động đề xuất ra ngoài đi dạo, tùy tiện tìm chút gì ăn, Hoa Thành đồng ý.

Trong Cực Lạc phường vô cùng ấm áp, không lâu sau khi vào đây, quần áo sũng nước của hai người đã khô ráo. Nhưng do bộ đồ nữ của mình quá gây chú ý, Tạ Liên vẫn xin Hoa Thành cho mượn bộ đồ khác, đổi thành áo trắng sạch sẽ tinh tươm. Sau đó hai người ra ngoài, đi xa thật xa, thế mà vẫn nghe được tiếng khóc rấm rứt và từng tiếng gọi “mẹ” của linh hồn thai nhi đó, có thể thấy nó ngoan cường cỡ nào. Có điều trong chợ Quỷ vốn đầy rẫy tiếng quỷ khóc sói tru, tiếng khóc này vùi lấp bên trong nên cũng chẳng hiếm lạ gì.

Con đường ở chợ Quỷ vẫn tấp nập và náo nhiệt như trước, hai bên đều là quầy sạp bán đủ món ăn vặt đặc sắc. Mặc dù vẫn là những con quỷ đó, nhưng thái độ của chúng nó khác hẳn lần trước Tạ Liên tới đây dạo. Hoa Thành sóng vai đi cạnh y, đám chủ sạp tướng tá hết sức kỳ dị đều niềm nở tiếp đón, chen nhau chào hỏi hai người, gần như cúi đầu khom lưng, khiến Tạ Liên bỗng dưng nghĩ đến một cụm từ: “Cáo mượn oai hùm”.

Ngoại trừ nhìn chằm chằm* Hoa Thành, còn có hàng trăm hàng ngàn cặp mắt ném những ánh nhìn cháy bỏng gấp bội về phía Tạ Liên, dường như đang ngắm kỹ và suy đoán, rốt cuộc người có thể sóng vai đi với chủ nhân chợ Quỷ là ai, điều này lại khiến Tạ Liên bắt đầu hoài nghi phải chăng mình đã quyết định sai rồi. Đặt mình vào dòng chảy yêu ma quỷ quái cuồn cuộn không ngớt, hay là đứng trước ánh nhìn chăm chú của muôn người, Hoa Thành đã tập mãi thành quen, hỏi Tạ Liên: “Muốn ăn chút gì không?”

*Nguyên văn là “hành chú mục lễ”, dịch thô là “thi hành lễ tiết nhìn chăm chú”, cái “chú mục lễ” ở đây tức là dùng mắt nhìn chăm chú vào đối phương khi gặp nhau, ngoài ra còn chỉ kiểu chào trong quân đội, đứng thẳng và nhìn kỹ vào mục tiêu.

Cuối cùng cũng thấy một sạp bán đồ không dị hợm lắm, Tạ Liên chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, nói: “Sạp này đi.”

Hoa Thành lại đáp: “Sạp này không được.”

Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

Hoa Thành không nói tiếng nào, ra hiệu cho y nhìn vào trong sạp. Tạ Liên đưa mắt nhìn thử, chủ sạp thấy hai người dừng tại đây thì kích động chà tay, dường như đang chờ bọn họ đại giá quang lâm, hồi hộp đến mức gắng sức lau bàn ghế. Tuy nhiên, thứ nó dùng để lau bàn ghế chính là lưỡi của nó.

“…”

Dù rằng sau khi bị chiếc lưỡi dài to tướng đó liếm qua, nồi nia xoong chảo đều dính bọt nước trong suốt, phản chiếu ánh sáng bóng láng như mới, song Tạ Liên vẫn quả quyết bỏ qua sạp này, hối hả chạy mất. Đi được vài bước, y lại trông thấy một quán canh gà bày biện vô cùng sạch sẽ và thoáng mát, tấm biển trước cửa viết “Gà quê vườn nhà nuôi, canh già lửa nóng sốt. Làm liền bán liền, đảm bảo sạch sẽ”, y bèn dừng chân nói: “Ơ, có canh gà nè, qua uống một chén ha?”

Hoa Thành lại nói: “Sạp này cũng không được.”

Tạ Liên đã hiểu, hỏi: “Là bát đĩa có vấn đề hay gà có vấn đề?”

Hoa Thành dẫn y vào quán, vén một tấm rèm, ra hiệu cho Tạ Liên nhìn đi. Sau khi tò mò thò đầu vào xem, Tạ Liên lập tức cạn lời. Chỉ thấy sau phòng bếp đặt một chiếc nồi lớn, dưới nồi lửa cháy hừng hực, trên nồi hơi nóng sùng sục, trong nồi có một gã đàn ông đầu mọc mào gà đỏ chót đang hí hửng tắm trong nước sôi. Cạnh chiếc nồi lớn còn đặt rất nhiều thùng, đựng toàn gia vị như muối, tiêu, cỏ thơm này nọ kia. Trước tiệm có khách la lớn: “Ông chủ ơi mặn chút đi! Vị nhạt quá!”

Gã chủ quán bèn vừa tắm vừa bốc một đống gia vị bôi lên người mình, dùng cả khăn lông chà mạnh lưng, để cho càng thấm vị hơn. Cuối cùng, gã gáy một tiếng vang dội: “Ò ó o–!”

Tạ Liên buông rèm, lặng lẽ lủi ra.

Đi cả một vòng lớn, cuối cùng hai người cũng tìm được một tiệm, bảng hiệu viết “Món ngon nhân gian chính gốc”. Tuy Tạ Liên cảm thấy từ “chính gốc” còn phải chờ chất vấn, chẳng hạn như theo y biết, đầu bếp nhân gian sẽ không dùng thịt yêu thú cỡ lớn khó mà săn giết để làm xiên nướng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây đã là tiệm bình thường nhất rồi.

Hai người ngồi xuống, đám quỷ lẽo đẽo theo sau nãy giờ đều vây sang đây, hết mực ân cần dâng hiến món ăn trong tiệm. Đồ tể heo khiêng một cái đùi người trắng toát trên vai, vỗ nghe kêu bành bạch, nói bằng giọng ồm ồm: “Thành chủ! Muốn thịt đùi tươi mới không! Hàng vừa đến đấy!”

Đám quỷ mắng: “Xéo xéo xéo! Bạn của thành chủ mà lại ăn thứ đó à? Ngươi tưởng là Thanh Quỷ chắc? Chặt đùi của ngươi may ra còn ăn được!”

“Mùi máu tanh nồng nặc thế kia, đừng làm người ta mắc ói chứ!”

Không ngờ con heo đó lại nâng chân giò lên thật, nói: “Nếu thành chủ và bạn của thành chủ đã xem trọng, chân này có là chi, chặt thì chặt! Ta nói cho các ngươi biết, thịt chân của ông đây, chắc chắn dai ngon nhất đấy!”

Tạ Liên bật cười, cúi đầu húp cháo. Hoa Thành cũng không để ý đến chúng nó, cả bầu nhiệt huyết của đám quỷ bèn đưa hết sang cho Tạ Liên, nhao nhao nói:

“Món ăn vặt đặc sắc vùng bản địa, nước não! Não yêu thượng hạng được chọn lựa kỹ lưỡng, con nào cũng tu hơn năm mươi năm trở lên! Ngài ngửi thử xem mùi thuần chất không này!”

“Máu của con vịt này ngon lắm đó, ngài xem thử đi, ta vừa cắt từ người mình xuống đó, nếm thử nha.”

“Trái cây nhà chúng ta là trái tươi mồ mả chính thống đấy, nếu không mọc trên thân người chết thì bọn ta chẳng hái đâu, không gạt trẻ em lẫn người già…”

Hết đống này đến đống khác, chúng quỷ đua nhau đưa đến nỗi Tạ Liên chẳng kịp nhìn, liên tục nói cảm ơn. Y không tiện phũ phàng với tấm thịnh tình nồng hậu như thế, song có vài món ăn vặt đặc sắc quả thật khó mà nhìn thẳng. Trong lúc luống ca luống cuống, Tạ Liên nhìn thấy Hoa Thành ngồi đối diện một tay chống cằm, mỉm cười nhìn mình. Tạ Liên nhìn trái ngó phải, ho nhẹ một tiếng, nói nhỏ: “…Tam Lang…”

Bấy giờ Hoa Thành mới nói: “Ca ca khỏi cần để ý chúng nó. Thấy người tới là điên* ấy mà.”

*Nguyên văn là “nhân lai phong”: ý bảo nhà có khách đến thì trẻ con sẽ phấn khởi hơn, lúc nhảy lúc hát, lúc đòi ăn cái này đòi ăn cái kia, còn lấy đồ chơi mình thích ra khoe, giống như điên á. Ngoài ra còn có nghĩa là khoe mẽ, ra vẻ nữa.

Có quỷ nói ngay: “Thành chủ tuyệt đối không thể nói vậy được! Đâu phải người nào tới bọn ta cũng điên đâu, nếu thành chủ là ông nội của bọn ta, vậy ca ca của thành chủ là gì, là ông bác của bọn ta…”

“Đúng đó, ông bác tới dĩ nhiên phải điên rồi!”

Tạ Liên dở khóc dở cười, nghĩ thầm nói linh tinh gì thế này, Hoa Thành cũng quát lên: “Bớt nói bậy. Câm miệng đi!” Đám quỷ vội vàng đáp: “Đúng rồi! Thành chủ ngài nói đúng lắm. Câm miệng. Không phải ông bác nha!”

Nào ngờ đúng lúc này, có vài nữ quỷ nãy giờ vẫn cười hí hí há há cuối cùng không nhịn được nữa, lanh mồm lanh miệng nói: “Ớ! Ngươi… chẳng phải ngươi là đạo sĩ ca ca lần trước nói với Lan Xương rằng mình bất lực sao?”

“…”

Tạ Liên suýt thì phun hớp cháo ngay tại chỗ.

Dường như phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa nào đó, đám quỷ hét ầm lên: “Ối mẹ ơi! Đúng thật đó!”

“Là hắn là hắn chính là hắn! Lan Xương còn đi khắp nơi nói với người ta mà!”

Nhiều con quỷ lanh trí hơn một chút vội vàng bụm miệng những con quỷ đang la làng la xóm, nhưng mà, chắc chắn Hoa Thành đã nghe được. Tạ Liên giương mắt lên nhìn, chỉ thấy Hoa Thành nhướn một bên lông mày, nhìn mình bằng ánh mắt đầy thâm ý, dường như đang nghĩ xem hai chữ “bất lực” có liên quan gì đến mình. Đó vốn là cái cớ mà Tạ Liên thuận miệng bịa ra khi gặp phải nữ quỷ bám riết lần trước, dù lúc ấy cũng bị đám quỷ vây xem cười nhạo, song Tạ Liên vẫn có thể đối đáp bình tĩnh như thường. Hiện tại vạch trần ngay trước mặt Hoa Thành, y lại không tài nào nhịn được, lúng túng đến nỗi hận không thể sặc cháo ngất xỉu luôn, ấp úng: “Ta…”

Hoa Thành trông như rất nhẫn nại chờ y nói tiếp, nhưng việc này biết nói thế nào đây? Chẳng lẽ còn bày vẻ nghiêm túc biện bạch rằng mình không có bất lực?

Tạ Liên đành nói: “…Ta no rồi.”

Y cũng thật sự no rồi, nói xong bèn đứng dậy, vội vã ra khỏi tiệm. Đám quỷ phía sau bưng một đống món ăn vặt đặc sắc đã dày công chuẩn bị, tru tréo không ngừng: “Đại, đại nhân! Ngài còn ăn nữa không!”

Hoa Thành cũng đuổi theo, tranh thủ quay đầu quát lần nữa: “Cút!”

Đám quỷ vội vã co giò cút lần nữa. Tạ Liên đi lung tung đằng trước một hồi, thấy không còn tiểu quỷ nào đuổi kịp nữa thì thả chậm bước chân chờ Hoa Thành. Không lâu sau, Hoa Thành chắp tay đi lên trước, trịnh trọng nói: “Ta không biết ca ca còn mắc loại bệnh khó nói nhường này đấy.”

Tạ Liên vội nói: “Không có!”

Rồi lại ra chiều bất đắc dĩ: “…Tam Lang à.”

Hoa Thành gật đầu: “Rồi. Tam Lang hiểu mà. Sẽ không nói vậy nữa.”

Hoa Thành ra chiều ngoan ngoãn nghe lời lắm, nhưng giả ơi là giả, Tạ Liên nói: “Đệ đúng là không có thành ý gì hết.”

Hoa Thành cười nói: “Ta thề, huynh tìm trên trời dưới đất cũng không tìm được người nào có thành ý hơn ta đâu.”

Nghe câu đối đáp quen thuộc, Tạ Liên cũng mỉm cười.

Lát sau, y nghiêm túc hỏi: “Tam Lang, đệ biết Thiên Đăng quán ở đâu không?”

___________________

Tác giả có lời muốn nói: Ngoài đời thực bị kim đâm chân xin hãy chữa trị kịp thời…


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp