THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 3 - Chương 171: Mạt công chúa tự vận cửa cung tiền

trước
tiếp

Tạ Liên nói: “Chưa từng có cơ hội gặp mặt Vũ Sư, cũng không biết Vũ Sư là vị công chúa…”

Bên kia, Tuyền Cơ cắn răng nói: “Ngươi… Động tay chân gì… Tại sao… Ta… Động không được!”

Vũ Sư thu hồi ánh mắt từ trên người Bùi Minh, ôn thanh nói: “Ta mang theo Vũ Long Kiếm tới.”

Tạ Liên nói: “Vũ Long Kiếm?”

Hoa Thành nói: “Bảo kiếm trấn giữ Vũ Sư quốc, đã từng đi theo rất nhiều vị quốc chủ. Sau được Vũ Sư luyện hóa thành pháp bảo, đối với người Vũ Sư rất có lực chấn nhiếp. Mà Tuyên Cơ lại là phản tướng, tâm tồn sợ hãi, có tật giật mình, tự nhiên chỉ có thể nghe theo.”

Vũ Sư bắt ả không được động, ả coi như thật sự không thể cử động nữa. Dung Quảng nói: “Ngươi động không được thì ta tự mình tới!” Vừa nói lại định đâm Bùi Minh một nhát, mà hắn mới vừa đâm vào chưa tới nửa tấc, khói mù màu đỏ lập tức che phủ, leng keng một tiếng, thanh trường kiếm xuyên qua ngực Bùi Minh biến mất, vừa rơi xuống mặt đất liền hóa thành một thanh kiếm dài chưa nổi một ngón tay. Dung Quảng cả giận nói: “Chuyện gì xảy ra? Ta làm sao cũng không động đậy được nữa?!”

Đám người Hoa Thành cũng không đứng nhìn nữa, từ xa bước tới. Hoa Thành nhìn xuống Minh Quang kiếm nhỏ tí hon, nói: “Thuận mắt hơn nhiều.”

Vũ Sư nói: “Tuyên Cơ, Buông ra đi.”

Tay Tuyên Cơ không tự chủ được từ từ rời khỏi cổ họng Bùi Minh, nhưng ả vẫn không cam lòng, gắng động đậy ngón tay: “Ta không thả! Một khi ta đã bắt được ta liền không thả!”

Vũ Sư nói: “Nếu như ngươi nhất định phải giữ thứ gì mới có thể cam tâm, sao không đem ngươi vứt trên đất nhặt lên, lần nữa chộp vào trong tay.”

Dẫu sao uy lực của bảo kiếm kia cũng quá mạnh, Tuyên Cơ dù có cố gắng thế nào thì vẫn bị kéo xuống, thân thể ngã phịch xuống đất, đầu tóc bù rù y phục xộc xệch: “Ngươi có tư cách gì giáo huấn ta? Ngươi thật sự coi mình là quốc chủ sao? Chắc ngươi đã quên ngươi thành quốc chủ thế nào rồi! Ta không thừa nhận, ta không thừa nhận ngươi!”

Vũ Sư im lặng không nói. Bán Nguyệt lúc này tranh thủ cơ hội, chợt ném ra một chiếc bình, trực tiếp đem Tuyên Cơ giam cầm vào bên trong!

Đến đây, nguyên nhân của một mảnh hỗn độn rốt cuộc bị thu phục. Tạ Liên đi tới đỡ Bùi Minh: “Bùi tướng quân không có sao chứ?”

Bùi Minh nói: “Không chết được. Mà thái tử điện hạ, ta nói này, sao các ngươi về lâu vậy.”

Tạ Liên: “… Ha ha, sao lại thế.”

Hắn nhặt tiểu kiếm Minh Quang bị khóa trên mặt đất lên, Bùi Minh nhìn kiếm trong tay mình rồi nói: “Huyết Vũ Thám Hoa, ngươi phong ấn cái này có chắc không đấy? Hay là một lần nghiền nát luôn đi.”

Hoa Thành đáp: “Tất nhiên. Trừ phi tay ngươi cầm chuôi kiếm, truyền pháp lực vào, đồng thời trong lòng quyết ý thả nó ra, nếu không, vô luận như thế nào cũng không thể vô tình mở ra, hoặc là trúng kế mở ra.”

Bùi Minh lúc này mới thở phào một hơi. Mà Dẫn Ngọc từ trong đám nông dân chạy tới, hô: “Vũ sư đại nhân!”

Mấy người bên này đều xoay người. Tạ Liên hơi cúi đầu: “Vũ Sư quốc chủ.”

Vũ Sư cũng đã nhảy từ trên lưng trâu xuống, một tay dắt dây, hơi cúi đầu đáp lễ: “Thái tử điện hạ.”

Lúc thi lễ, tầm mắt Tạ Liên vô tình quét qua cần cổ nàng, thấy hơi run run, tùy tiện nói: “Năm đó Tiên Lạc đại hạn, nhờ ân các hạ mượn mưa, giúp người gặp nạn, từ đó đến giờ chưa từng gặp mặt nói lời cám ơn, hôm nay rốt cuộc được như mong muốn.” Vừa nói vừa cúi đầu xuống thấp hơn. Vũ Sư đứng không nhúc nhích, chờ y thi lễ xong mới nói: “Ta nghĩ, nếu không để thái tử điện hạ đáp ơn, ngài hẳn sẽ không từ bỏ. Nếu xong rồi thì quên đi nhé, đừng canh cánh trong lòng.”

Giọng nói nàng thanh thanh, ngữ điệu hòa hoãn, khóe miệng khẽ cong lên, mang vẻ đặc biệt thong dong. Đột nhiên, một thanh âm chen vào: “Này Bùi Minh, có thấy mất mặt không? Cần phụ nữ tới cứu, hơn nữa còn là Vũ Sư Hoàng! ha ha ha ha ha…”

Vũ Sư thần sắc vẫn thong dong như cũ, Bùi Minh cũng không để tâm lắm. Tạ Liên vừa phát giác ra, lập tức nhanh tay nhanh mắt dán lên tiểu kiếm một tấm phù, che miệng của hắn. Trâu đen Vũ Sư đang dắt cũng hướng Bùi Minh thở phì phì, lắc đầu vẫy đuôi. Mặc dù nó cũng không phải là hướng Hoa Thành, nhưng Tạ Liên biết rằng trâu thấy màu đỏ sẽ nổi điên, nhớ tới mấy lần trải qua đau thương, vội vàng ngăn ở trước mặt Hoa Thành, sợ trâu này nhìn thấy hồng y sẽ càng hưng phấn. Bùi Minh biết mình phải nói gì, sờ sờ mũi khách khí nói: “Đa tạ ân Vũ Sư quốc chủ cứu trợ Tiểu Bùi.”

Vũ Sư cũng rất khách khí, đáp: “Nhấc tay một cái thôi mà.”

Bán Nguyệt tới kéo ống tay áo Vũ Sư, nói: “Vũ sư đại nhân, Bùi Túc ca ca đói đến hôn mê…”

Hoa Thành ngẩng đầu nhìn một chút, nói: “Trở lại mặt đất trước đã.”

Trong chuyện này, người Vũ Sư hương là hữu dụng nhất rồi. Bởi vì Vũ Sư chưởng nông, bọn họ thường thường tùy thân không mang theo đồ ăn. Trở về trên mặt đất, một đêm đã qua, mặt trời mọc lên bắt đầu một ngày mới, Vũ Sư lúc này từ trong hầu bao treo trên trêu đen lấy ra vài hạt giống, tìm mảnh đất gieo xuống, không lâu sau liền mọc ra một mảng hoa màu.

Mấy cái đói bụng lâu ngày réo ầm một trận, Tạ Liên nhớ tới Cốc Tử đại khái mấy ngày nay cũng không được cho ăn, liền đánh thức nó. Nhưng sau khi tỉnh lại, Cốc Tử chuyện đầu tiên chính là hỏi cha ở nơi nào, sao cha lại bỏ nó lại, oa oa khóc một trận, Tạ Liên bất đắc dĩ đem con lật đật xấu đau xấu đớn đưa cho nó. Cốc Tử nghe nói cái này chính là cha, không khóc nữa, như nhặt được báu vật mà vừa ôm vừa ăn. Tạ Liên, Hoa Thành, Vũ Sư, Bùi Minh ở bên kia thương lượng chuyện chính.

Phía trước, đã có thể nhìn thấy ngọn “Đồng Lô “. Đứng gần mới phát hiện, phía dưới ngọn núi có mảng lớn đỏ thẫm, tựa như vũng máu, phía trên chính là tuyết đọng trắng xóa. Tạ Liên nói: “Tiểu Bùi tướng quân, Bán Nguyệt, Cốc Tử, bọn họ đều nên ở lại, không thể đi về phía trước. Nếu cần dẫn theo, chúng ta sợ rằng sẽ phải leo lên núi tuyết.”

Bùi Minh một bên cầm chai thuốc xông vết thương, một bên lắc đầu thở dài: “Ra quân bất lợi, liên tục gặp khó.”

Bát tự* của hắn quả nhiên chỉ khắc họa một đường, thật là xui xẻo đến chết mất. Vũ Sư ngồi đàng hoàng ở bên cạnh Tạ Liên, hơi nghĩ ngợi rồi nói: “Điện hạ, lần này các ngươi tới đây là để một lưới tóm hết những tên có khả năng thành tuyệt, như vậy, có một tên sợ phải để ý.”

*Bát tự: Ngày tháng năm sinh viết theo thiên can và địa chi. Nói chung nó là một cách xem số mệnh. Tui tìm nát gg chả hiểu một đường là gì. Thỉnh cao nhân đi qua giúp đỡ, đa tạ trước.

Tạ Liên tinh thần tỉnh táo, hỏi: “Vũ sư đại nhân trên đường gặp phải cái gì sao?”

Vũ Sư khẽ gật đầu: ” Ừ. Lúc trên đường đi tới có gặp một thiếu niên áo trắng.”

Tạ Liên nhẹ nhàng “A” một tiếng, nói: “Người mà ngài vừa nhắc, trên đường đi chúng ta cũng có nghe nói qua, rất nhiều yêu ma quỷ quái đều hết sức sợ hắn, chúng ta cũng suýt chút nữa đụng mặt. Ngài có nhìn thấy tận mắt hắn sao? Như thế nào thoát thân?”

Vũ Sư nói: “Xấu hổ thật. Đều nhờ vào cước lực của vật hộ pháp mới thoát được, thiếu niên kia cũng không hứng thú dây dưa, nếu không, khó biết hậu quả sẽ như thế nào.”

Tạ Liên lại nói: “Còn tướng mạo của hắn?”

Vũ Sư lắc đầu: “Tướng mạo không thấy rõ, bởi vì trên mặt hắn quấn đầy băng vải.”

Mặt quấn đầy băng vải?!

Tạ Liên ngạc nhiên: “Lang Huỳnh sao?!”

Bùi Minh cau mày nói: “Thái tử điện hạ quen hắn?”

Tạ Liên nói: “Ta cũng không chắc chắn.” Lúc này quay sang Hoa Thành hỏi, “Tam Lang, Lang Huỳnh đích xác còn ở quỷ thị chứ?”

Vẻ mặt Hoa Thành cũng rất nghiêm túc, dừng chốc lát mới nói: “Trước thì phải, bây giờ thì không, rất khó nói. Chi bằng ca ca hỏi lại một chút cho rõ ràng.”

Tạ Liên liền tiếp tục xác nhận: “Vũ Sư đại nhân, người mà ngài nói, có hơn mười tuổi hay không, hoặc miễn cưỡng lớn hơn một chút cũng được, tóm lại là một thiếu niên rất gầy yếu?”

Ai ngờ, Vũ Sư lại nói: “Không phải. Thiếu niên kia ước chừng mười sáu mười bảy, vóc người khá giống điện hạ.”

“A?” Cái này vượt quá dự liệu của Tạ Liên. Y nói: “Mười sáu mười bảy tuổi? Lang Huỳnh cũng không lớn như vậy.”

Rốt cuộc có phải hắn hay không? Bằng vào lượng tin tức hiện có, đoán cũng không được gì. Bùi Minh bỏ chai thuốc xuống, nói: “Dù sao cuối cùng cũng sẽ vào Đồng Lô, chờ là được.”

Là một võ thần nên năng lực phục hồi của BùiMinh cực nhanh, một chai linh dược dùng xong, vết thương nghiêm trọng như vậycũng đã khép lại sáu, bảy phần. Lúc này, Vũ Sư hơi nghiêng đầu thắc mắc:”Bùi tướng quân không có bội kiếm à?”

Bùi Minh tựa hồ không ngờ tới Vũ Sư sẽ chủ độnghỏi mình, nhất thời chưa nghĩ câu trả lời, một bên Bùi Túc vừa tỉnh lại, đangăn khoai lang nướng trả lời thay: “Bùi, tướng quân, kiếm bị, bẻ.”

Vũ Sư nghe xong, hơi suy nghĩ một chút, gỡ bộikiếm của mình xuống, hai tay đưa cho Bùi Minh.

Thần sắc nàng cũng không có khác thường, ngônngữ cử chỉ hành động đều hết sức khéo léo, Nhưng Bùi Minh thần sắc khẽ biến,giống như thấy nàng đưa tới một con rắn độc, chần chừ trong chốc lát rồi nói:”Đa tạ. Nhưng đây là bảo kiếm trấn quốc của Vũ Sư, giao vào tay Bùi mỗ, sợrằng không thích hợp lắm.”

Vũ Sư ôn hòa nói: “Bùi tướng quân chính làVõ Thần, cao thủ dùng kiếm. Hiện nay vừa dịp ngăn cản Quỷ Vương xuất thế, kiếmnày ở trong tay ngài, so với ở trong tay ta, càng có thể phát huy tácdụng.”

Bùi Minh lại chần chừ một trận, vẫn là khách khíkhước từ: “Bùi mỗ cảm tạ Vũ Sư quốc chủ. Nhưng không cần đâu.”

Thấy vậy, Vũ Sư cũng không miễn cưỡng. Mọi ngườirảnh rỗi trò chuyện đôi ba câu, Vũ Sư còn hỏi qua tin tức của Phong Sư, TạLiên lúc này mới biết Vũ Sư Phong Sư quan hệ không tệ, Sư Thanh Huyền thườngxuyên tới Vũ Sư hương chơi, sau sự kiện Hắc Thủy Vũ Sư cũng phái người đi tìm,không có kết quả nên không khỏi thổn thức.

Mọi người ước định chuẩn bị một giờ sau lênđường. Tạ Liên đi ra chỗ khác, vốn định tùy tiện tìm một gốc cây dựa vào nằmmột chút, Hoa Thành không biết từ nơi nào đã tìm ra một đống dây cùng vải vóc,treo thành một cái võng giữa hai gốc cây, vừa đủ hai người, nằm hết sức thíchý. Nằm một hồi, Tạ Liên gối lên hai tay mình, kỳ quái nói: “Tam Lang, đệcảm thấy vì sao Bùi tướng quân lại không nhận kiếm của Vũ Sư đại nhân?”

Một võ thần không còn vũ khí cũng không thèm tìmmột cái, là muốn bị người đánh sao?

Hoa Thành cũng gối lên hai tay, thư thả nói:”Loại người như Bùi Minh chính là như vậy, mặc dù thích nữ nhân, nhưngchưa chắc đã coi trọng nữ nhân. Đối với người cứu mình là nữ nhân, còn từngquen biết, khẳng định hắn vô cùng căm tức, tự thấy mất thể diện. Huống chi, từtrước Vũ Sư còn cứu giúp hậu nhân của hắn, hắn sợ rằng Vũ Sư lần này là cố ýcười nhạo, làm sao có thể nhận kiếm?”

Hai người đu võng cót két cót két. Tạ Liên nói:”Ai, thật không giải thích được lòng tự ái. Đúng rồi Tam Lang, không biếtđệ có chú ý không, ở cần cổ Vũ Sư đại nhân, có một vết thương cũ.”

Hoa Thành nói: “Không cần chú ý cũng đoánđược.”Công chúa tự vẫn” mà.”

Tạ Liên hơi nhổm dậy, hô: “Quả nhiên.”

Hoa Thành nói: “Ca ca có phát hiện ra Vũ Sưnói chuyện hơi chậm không? Cũng là do vết thương cũ ở cần cổ gây ra.”

Tạ Liên nói: “A, ta còn tưởng rằng là do cátính. Nhưng nói đi nói lại, bản thân là công chúa vì sao phải tự vẫn? Còn cáicâu “Ngươi quên ngươi lên làm quốc chủ tgế nào rồi sao” cũng làm người cực kỳđể ý. Có thể là thế nào lên làm?”

Hoa Thành cũng đứng lên, nói: “Nói ra rấtdài dòng, nên ta nói tóm tắt…”

Hóa ra, Vũ Sư Hoàng mặc dù là hậu duệ hoàng tộcVũ Sư quốc, nhưng mà, đầu tiên là nữ tử, thứ hai là do cung nhân sinh ra, địavị không hề cao, cộng thêm tính cách hay xấu hổ, ít nói, phía trên có mười lămca ca tỉ tỉ, phía dưới đệ đệ muội muội, tất cả đều được sủng ái hơn nàng. Đạotràng hoàng gia Vũ Sư Quốc là Vũ Long Quan, triều đại quốc chủ đều phải chọnmột hậu duệ hoàng thất đưa đi thanh tu, khẩn cầu mưa thuận gió hòa, quốc tháidân an, để bày tỏ thành tâm. Nghe tựa như lớn lao, nhưng trên thực tế lại rấtcực khổ, bởi vì ở Vũ Long Quan tu luyện rất khắc khổ, trang sức cũng không chophép mang, đi tới đó còn phải làm việc. Trước kia đều là đẩy tới đẩy lui, nếukhông cũng là dùng vàng mua một thế thân thay mình đi, đến thế hệ này, chọncũng không cần chọn, liền trực tiếp định Vũ Sư Hoàng.

Tạ Liên lắc đầu một cái. Tuy đều là hoàng tộc,cùng vào đạo tràng hoàng gia tu hành, nhưng cái y trải qua cùng Vũ Sư là rấtkhác nhau. Y nói: “Khó trách Tuyên Cơ nói không thèm để mắt Vũ Sư.”

Hoa Thành nói: “Tất nhiên. Ả tuy không phảicông chúa, nhưng cũng xuất thân hiển hách, người người theo đuổi, vương côngquý tộc so với Vũ Sư Hoàng được coi trọng hơn nhiều.” Nhưng mà, hiện tạiTuyên Cơ đem mình biến thành như vậy, khó trách không chịu được Vũ Sư bình yênlàm ruộng. Vũ Sư khuyên ả buông tay, ở trong mắt ả chỉ sợ là đứng ở trên caonói mát.

Tóm lại, từ đây, Vũ Sư ở trong Vũ Long Quan lấythanh tu qua ngày. Cho đến ngày nào đó, có mấy vị quý nhân từ Tu Lê quốc đến.

Tu Lê quốc cùng Vũ Sư quốc cũng không phải làkhông nể mặt mũi của nhau, trước kia cũng có chút hư tình, khách sáo. Vì duytrì nền hòa bình giả tạo, Tu Lê quốc phái mấy vị hoàng tộc, tướng quân cùng vănthần tới quốc yến Vũ Sư quốc, thuận đường đi thăm đạo tràng hoàng gia. Vào mộtngày, Vũ Sư Hoàng đi dọn dẹp mảnh ngói nóc đạo quán, lúc muốn xuống nhưng lạiphát hiện, cái thang không biết đã bị ai dọn đi mất.

Mọi người đứng dưới thấy người ở trên loay hoaymãi không xuống được, liền cảm thấy thú vị, ngay cả các công chúa lẫn hoàng tửđều ở đây che miệng cười, chỉ có mỗi tướng quân Tu Lê quốc cười vài tiếng, xongbay người lên, đỡ nàng xuống theo.

Vị tướng quân này, dĩ nhiên chính là Bùi Minh.Tạ Liên trong lòng thầm nghĩ Bùi tướng quân người này vẫn rất gì đó, đột nhiênmột thanh âm nói: “Bùi Minh đi tới chỗ nào cũng là cái tính tình này, nhưcon chó đến chỗ nào cũng phải tiểu vậy!”

Tạ Liên lập tức bị cái thí dụ tràn đầy thô tụclẫn ác ý kia kéo về, quay đầu nhìn lại, cầm lên thanh tiểu kiếm bị co lại vô sốlần, nói: “Dung tướng quân, ngươi phá bùa lúc nào vậy? Xem ra ngươi rấtmuốn nói a.”

Dung Quảng nói: “Để cho lão tử nói! BùiMinh đã làm ra chuyện xấu xa gì ta rõ như lòng bàn tay, nói hết ba ngày ba đêmcũng không nói xong! Hắn biết rõ Tu Lê quốc lập tức sẽ đánh Vũ Sư quốc, còn dámlàm cho Đại công chúa với Thập nhị công chúa Vũ Sư quốc ghen nhau sống chết,các ngươi nói hắn người này có thất đức hay không?”

Đúng là thất đức thật. Ai biết ngươi hôm qua còncùng ta nói cười vui vẻ, hôm nay liền cưỡi ngựa san bằng quê hương ta. Tạ Liênhơi cảm thấy thương hại: “Cho nên, từ trước Vũ Sư quốc chủ cùng Bùi tướngquân có quan hệ rất tốt sao?”

Dung Quảng lại nói: “Không phải. Bùi Minh hắn chỉ thấy Vũ Sư hoàng có hai lần. Vũ Sư quốc người đẹp quá nhiều, ngày thứ hai liền quên.”

Cõi đời này không chỉ có nữ nhân trở mặt nhanh,nam nhân trở mặt thật ra còn nhanh hơn, chẳng qua là không cùng hậu quả. Nữnhân trở mặt với nhau, cuối cùng sẽ bạt tai túm tóc cào cấu, còn nam nhân mộtkhi đã trở mặt, có lẽ kết cục chính là chết không toàn thây, căn bản sẽ khôngcó cơ hội than phiền. Tu Lê quốc không muốn tiếp tục duy trì nền hòa bình giảtạo, nên đã kiếm cớ gây chiến, Bùi Minh trực tiếp dẫn quân đánh tới trước hoàngcung, khiến Vũ Sư quốc chủ phải lẩn sâu vào Hoàng Cung, gắt gao trông giữ phòngtuyến cuối. Nhưng Bùi Minh chỉ cần thoáng dùng sức, liền có thể dễ dàng như bópvỡ xác ốc sên, phá tan tầng phòng vệ cuối cùng.

Bất quá, hắn ngược lại không muốn dễ dàng bóp vỡ như vậy đâu, nên đã nghe theo đề nghị của Dung Quảng làm một chuyện.

Tu Lê quân dẫn tới Vũ Sư quốc mấy trăm tử tù,ngụy trang thành thường dân bách tính, giải đến trước cửa hoàng cung, yêu cầuVũ Sư quốc chủ tự đi ra ngoài dập đầu ba cái, sám hối tội lỗi ức hiếp trăm họ,xong tự sát tạ tội, liền được xóa sạch tội danh này, hơn nữa không được đưahoàng thân quốc thích ra để thay thế. Nếu không, liền chém đầu con dân hắn. Chothời gian ba ngày, trong vòng ba ngày mỗi ngày giết một nhóm, ba ngày sau, sẽvọt vào giết sạch hoàng tộc, sau cùng giết trăm họ còn lại.

Tạ Liên nói: “Dung tướng quân, một chiêunày của ngươi thật đúng là vừa độc vừa đẹp.”

Dung Quảng không giận ngược lại còn tự đắc:”Ta coi như là ngươi đang khen ta.”

Tu Lê quốc đánh Vũ Sư quốc, lý do tổng kết lạichính là “Vũ Sư quốc chủ nền chính trị hà khắc thiên lý khó dung nay Tu Lêquốc chúng ta từ lòng nhân nghĩa quyết ý gặp chuyện bất bình chủ động cứu khổcho bách tích Vũ Sư quốc đang rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng “, hiên nganglẫm liệt, đẹp đẽ cực kì.

Nếu như Vũ Sư quốc chủ không chịu đi ra, nhưvậy, là do chính hắn ích kỷ, căn bản không yêu con dân trăm họ của mình. Lúngtúng chính là, ngày thường Vũ Sư quốc chủ một mực tuyên bố mình “Coi dânchúng như con ruột”, giảng hòa được vô tình sẽ làm cho dân chúng Vũ Sưsinh lòng oán giận, cho là mình bị lừa dối: “Ngươi không phải coi dânchúng như con ruột sao? Tại sao lại muốn tất cả dân chúng hy sinh cho hoàng tộccác ngươi?!” Như vậy, lòng bọn họ dành cho hoàng tộc Vũ Sư Quốc, cũngtiêu tan.

Mà sau khi giết sạch đám “thường dân”này, lại tuyên bố thật ra những người kia là tử tù giả trang, vốn đáng chết,mục đích chẳng qua là muốn vạch trần bộ mặt ích kỷ cùng giả dối của hoàng tộcVũ Sư, khác biệt quá chênh lệch, tất nhiên có thể trấn an dân chúng Vũ Sư quốcđang rơi vào sợ hãi, tiếp theo quá trình sát nhập bản đồ của Vũ Sư quốc vào TuLê quốc sẽ trót lọt hơn rất nhiều.

Mà nếu như Vũ Sư quốc chủ thật sự đi ra tự sát,thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn, bọn họ không cần tự mình động thủ cũng coinhư bớt chuyện, huống chi, bọn họ vẫn cho rằng, Vũ Sư quốc chủ sẽ không đi ratự sát tạ tội. Phải nói, không có người hoàng tộc nào, sẽ nguyện ý chịu sỉ nhụcsau đó kết thúc tính mạng của chính mình. Hướng về thường dân và địch quân quỳxuống, tự nhận có lỗi, sau đó đi chết? Nằm mơ đi!

Ai ngờ, ước chừng qua một ngày, ngay tại thờiđiểm Bùi Minh chuẩn bị giết nhóm “thường dân” đầu tiên, Vũ Sư quốcchủ, thật sự đi ra.

Cửa cung mở toang, quốc chủ đeo bảo kiếm trấnquốc theo, quỳ xuống hướng về phía quốc dân dập đầu ba cái, rút kiếm tự vẫn,máu nhiễm cửa cung.

Tạ Liên đã đoán được chuyện gì xảy ra, nói:”Đi ra chính là Vũ Sư đại nhân phải không.”

Hoa Thành nói: “Đúng thế.”

Sau đó, cẩn thận thẩm vấn hoàng cung cung nhâncùng hậu duệ hoàng tộc khác, mới biết hóa ra có chuyện như vậy.

Ngày đó, Bùi Minh cùng Dung Quảng tướng sĩ ở bênngoài cung gọi hàng, đi tới đi lui, cười to không ngừng, hung hăng đến cực điểm.Trong cung thì loạn thành một mảnh, khóc trời kêu đất. Vũ Sư quốc chủ đươngnhiên không thể nào đi ra ngoài tự sát, ngồi ở trên bảo tọa sắc mặt tái xanh.Các sư huynh sư tỷ biểu muội biểu đệ ngày thường tranh sủng đến bể đầu chảy máugiờ thì nước mắt nước mũi giàn dụa. Khóc gào thảm thiết xong cũng không thấyhắn động, bắt đầu từng người đi lên dè dặt khuyên hắn. Các loại lý do, gì mà”Đây cũng là vì dân vì nước” “Cho dù chết cũng lưu danh thiêncổ” “Nếu cứ tiếp tục như vậy, dân chúng sẽ gặp họa a”, tất cảđều được tuôn ra. Nhưng khuyên mãi vẫn không động, mắt thấy sắp hết một ngày,có mấy vị hoàng tử cuống lên, kích động rống cha vài câu.

Quốc chủ này còn chưa có chết đâu, bỗng nổi giậnđùng đùng, vung quốc trượng đuổi đánh. Lúc bình thường, các vị hoàng tử tôntử (cháu trai) nhất định bị đánh không đánh trả mắng không cãilại, nhưng vào giờ phút quan trọng này, ai còn quản những thứ kia, vì vậy, mộtvị hoàng tử không nhịn được, đánh lại, nhưng có lẽ lực đạo hơi vượt tầm kiểmsoát, liền đem vị quốc chủ đã hơn sáu mươi tuổi đánh vỡ đầu chảy máu, bò dậykhông nổi.

Một đám hoàng tử công chúa đầu tiên là bị dọađến bối rối, sau đó phát hiện còn thở, lại bắt đầu thương lượng tìm cách lôi vịquốc chủ không còn động đậy kéo ra ngoài, hơn nữa còn phải hoàn thành độ khócao là dập đầu tạ tội, thậm chí còn định treo hắn như con rối, cả đám bàn luậnbiện pháp khí thế ngút trời, lão quốc chủ hơn sáu mươi tuổi giận đến mắt hằnmáu. Sau đó, bọn họ lại quyết định, hay là tìm hai người đỡ lão quốc chủ ra tạtội. Nhưng lại phát sinh vấn đề mới. Tìm hai người nào? Chuyện này quá nguyhiểm, nói không chừng Bùi Minh bất chợt mất hứng, lại bắn cho một mũi tên thìchết dở.

Ồn ào mãi không ngớt. Bỗng nhiên, thập lục côngchúa nãy giờ không lên tiếng, cũng không ai chú ý tới lặng lẽ nói với lão quốcchủ một câu.

Vũ Sư Hoàng nói: “Xin ngài truyền ngôi chota đi.”

Vũ Sư quốc chủ từ xưa tới nay để ý tới vị côngchúa này không quá mấy lần, khóe mắt rốt cuộc chảy xuống một giọt nước mắt vẩnđục.

Bất quá, cũng chỉ có một giọt.

Vì vậy, chưa tới nửa giờ sau, Nghi thức truyềnngôi đơn sơ vội vàng nhất, cùng người khó trở thành quốc chủ nhất lại đượcvương vị, ghi dấu ấn trong lịch sử Vũ Sư quốc.

Tân quốc chủ một kiếm cắt cổ họng, máu chảy nhưsuối, ánh mắt mờ mịt. Bùi Minh không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển như vậy, cảngười đều ngơ ngẩn. Dung Quảng mắng xui xẻo, mắng sự tình làm sao sẽ biến thànhnhư vậy? Lại còn có thể như vậy! Chết một người không liên quan, vừa không cócách nào làm lung lay lòng người, cũng không có cách nào đánh chết lão tặc. Mặcdù các binh sĩ Tu Lê quốc đều không nhìn nổi, vội cứu người, nhưng chung quythương thế quá nặng, chúng y quan đều nói không cứu được, không thể làm gì kháchơn là tuân thủ cam kết, để yên cho bách tính bên ngoài, cũng tạm thời không giếthoàng tộc, đem vị “Quốc chủ” này đưa đến Vũ Long Quan, chờ nàng tắtthở ở đó, rồi chôn vào hoàng lăng Vũ Long Quan.

Không nghĩ tới, buổi tối hôm đó, ngay tại thờikhắc Vũ Sư Hoàng sắp trút hơi thở cuối cùng, thì bỗng nhiên tượng thần Vũ Sưtrên đỉnh đầu nàng thở dài.

Sấm vang chớp giật, một Vũ Sư mới phi thăng.

Tạ Liên như có điều suy nghĩ nói: “Khó trách Bùi tướng quân thấy thanh kiếm kia liền biến sắc.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp