THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 3 - Chương 167: Thố quỷ vương tam vấn hà sở y

trước
tiếp

Hoa Thành bằng vào năng lực suy đoán mà học chữ viết Ô Dung, hắn có thể giải ra ý chữ, nhưng lại không thể nghe hiểu, bởi vì Ô Dung quốc không còn sót lại bất cứ ai, không ai nói chuyện cùng. Cho nên, hắn không hiểu đám chuột ăn thì kia lẩm bẩm bàn tán cái gì là hiển nhiên.

Nhưng Tạ Liên trước giờ chưa từng đặt chân tới Đồng Lô lại nghe hiểu, này nói lên điều gì?

Hoa Thành nhìn thoáng qua cũng biết y đang suy nghĩ gì, lập tức nói: “Ca ca, huynh không cần khẩn trương. Ta hiện tại lặp lại một lần nữa những lời đó, huynh nghe một chút xem sao.”

Tạ Liên đáp ứng luôn: “… Được.”

Hoa Thành trí nhớ quá tốt, đám chuột vừa rời đi, hắn liền mấp máy môi lặp lại những lời vừa rồi. Tạ Liên nhìn chằm chằm môi hắn, nghe được một chuỗi không nhanh không chậm, phát âm có vẻ lạ.

Giọng văn cổ kì quái mê hoặc lòng người, từ trong miệng Hoa Thành không nặng không nhẹ tuôn ra, âm sắc mà trầm, thật sự êm tai. Ngưng thần nghe chốc lát, Tạ Liên lắc đầu: “Nghe không hiểu.”

Cái này thật bất thường. Đám chuột kia nói y nghe hiểu được, nhưng bây giờ Hoa Thành thuật lại rõ ràng không kém tí nào, y lại nghe không hiểu. Bất quá y có thể chắc chắn, những lời nghe được từ đám chuột ban nãy, tuyệt đối không phải ảo giác.

Hoa Thành tiếp tục nói: “Lúc nãy huynh nghe được những thanh âm kia, là nghe liền hiểu, tự nhiên hiểu, đúng không?”

Tạ Liên trả lời: ” Đúng. Lúc ấy trong đầu ta hoàn toàn không có dịch.” Cho nên mới căn bản không cảm thấy được là một ngôn ngữ khác.

Hoa Thành ôm cánh tay suy tính chốc lát rồi mở miệng: “Rõ rồi.”

Tạ Liên thắc mắc: “Rõ cái gì?”

Hoa Thành nói: “Thứ huynh nghe hiểu, không phải Ô Dung ngữ, mà là những ưu tư của người chết.”

Tạ Liên chỗ hiểu chỗ không. Hoa Thành tiến lên một bước giải thích: “Tức là nói, rất lâu trước kia, có người nghe được giọng nói người chết, không chỉ hiểu mà còn nhớ, sau đó, trong lúc vô tình đem phần trí nhớ này đẩy sang cho huynh, dùng phần ân tình này tặng huynh.

“Bởi vì người kia hiểu Ô Dung ngữ, hắn đã truyền bước “hiểu” này, cho nên, huynh căn bản không cần phải hiểu Ô Dung ngữ. Những thanh âm này một mực núp sâu trong tâm trí huynh, đến khi huynh nghe được bọn chúng nói, là có thể trực tiếp nghe được ưu tư trong lòng người chết.”

Tạ Liên cảm thấy thuyết pháp này rất có khả năng: “Nhưng vấn đề ở chỗ, những ký ức cùng ưu tư này, ai truyền cho ta và truyền cho ta từ lúc nào?”

Dừng một chút, y lẩm bẩm nói: “… Quốc sư?”

Hoa Thành lại nói: “Không chắc. Ca ca, giả sử sư phụ huynh là người Ô Dung. Nhưng huynh nhớ lại mà xem, nếu như vậy, trước kia ở trong bụng núi bọn họ cũng nên dùng Ô Dung ngữ trao đổi với nhau chứ?”

Này cũng không khó giải thích, Tạ Liên nói: “Bởi vì Ô Dung quốc đã bị tiêu diệt hơn hai ngàn năm trước, nói cách khác, hai ngàn năm trở lại đây, nếu như bọn họ thật sự hoạt động ở thế gian, thì nhất định sử dụng ngôn ngữ hậu nhân nhiều hơn. Lúc trao đổi, tự nhiên sẽ dùng thuần thục ngôn ngữ hiện tại hơn.”

Hoa Thành nắm vai y, lên giọng một chút: “Ca ca, huynh đừng chỉ nghĩ theo một phương diện.”

Tạ Liên lúc này mới quay trở lại: ” Được. Vậy, Tam Lang, muốn đem trí nhớ cùng tình cảm thực cho người ngoài, thì cần điều kiện gì?”

Hoa Thành nói: “Hai điều kiện: thứ nhất, huynh đối với người này phải tuyệt đối tin cậy, không chút đề phòng, hơn nữa cần phải nguyện ý dẫn dắt người này.”

Suy nghĩ chốc lát, Tạ Liên trong lòng có đáp án. Hoa Thành nói tiếp: “Thứ hai, huynh đối với người này, không chút lực phản kháng nào, bị đối phương áp chế mọi mặt, hơn nữa trong lòng còn sợ hãi sâu đậm. Ca ca, huynh suy nghĩ thật kỹ, những năm gần đây, người quen biết huynh có ai phù hợp hai điều kiện này.”

Tạ Liên suy nghĩ thật kĩ, một lúc sau mới chậm rãi đáp: “Ước chừng, có ba người.”

Hoa Thành nói: ” Ba người?”

Tạ Liên nói: “Người đầu tiên, chính là quốc sư.”

Y tuy yêu thương cha mẹ sâu đậm, không chút nào đề phòng, nhưng sâu trong thâm tâm, y với phụ thân bất đồng quan điểm, vì vậy, không thể nói phụ thân là người dẫn y vào con đường hiện tại. Nhưng dẫn Tạ Liên nhập môn, dạy dỗ hết thảy đều là quốc sư, cho nên đây là người phù hợp điều kiện nhất. Trong dự liệu, Hoa Thành hỏi tiếp: “Như vậy, người thứ hai?”

Tạ Liên đáp: “Quân Ngô.”

Y đối với Quân Ngô là khâm phục có thừa, không cần nói gì thêm cũng phù hợp điều kiện thứ nhất. Hoa Thành thần sắc xem thường, nhưng cũng không đánh giá, hỏi tiếp: “Người cuối cùng thì sao?”

Tạ Liên nói: “Người thứ ba, không phù hợp với điều kiện thứ nhất, mà là phù hợp điều kiện thứ hai.”

Hoa Thành sáng tỏ. Hắn trầm giọng đoán: “… Bạch vô tướng?”

Tạ Liên nhắm mắt gật đầu một cái, đưa tay lên lau trán, nói: “… Ta không lừa gạt đệ đâu. Mặc dù tất cả mọi người đều không biết, kể cả Phong Tín cùng Mộ Tình, ta cũng chưa từng nói ra, nhưng ta thật ra…”

Nhưng thật ra, ở sâu trong nội tâm y, vẫn luôn sợ hãi tên đó.

Có một khoảng thời gian, mỗi khi nghe đến cái tên này y đều rùng mình không ngưng được. Nhưng mà, Tạ Liên cho tới bây giờ vẫn không dám để lộ cho người khác biết. Bởi vì y đối kháng Bạch vô tướng bằng toàn bộ hi vọng, nếu ngay cả y cũng sợ, người ngoài chẳng phải tuyệt vọng đến chết rồi sao? Nếu nói ra, liền hoàn toàn sụp đổ!

Dĩ nhiên, hiện tại hết thảy đã tốt hơn nhiều. Hoa Thành càng nắm chặt vai y hơn, nói: “Không có sao. Sợ một cái gì đó không phải là chuyện đáng xấu hổ.”

Tạ Liên cười bản thân một cái: “Chẳng qua là không đủ dũng cảm thôi.”

Hoa Thành lại nói: “Nếu không có cái gọi là sợ hãi, thì cũng sẽ không có cái gọi là dũng cảm. Huynh không cần tự hà khắc với mình như vậy.”

Nghe xong câu này, Tạ Liên có hơi ngơ ngác, Hoa Thành nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chỉ có ba người này thôi sao?”

Tạ Liên gật đầu. Nói cách khác, khả năng cao chỉ có ba người này mới khiến y hiểu được ưu tư cùng trí nhớ dân chúng Ô Dung trước khi chết. Hoa Thành tựa hồ có điều suy nghĩ, hơi cau mày, mà Tạ Liên nãy giờ im lặng, bỗng nhiên nói: “Không chỉ.”

Hoa Thành giật mình quay đầu: “Cái gì?”

Tạ Liên hít nhẹ một hơi, nói: “Thật ra thì, không chỉ có ba người này, còn người thứ tư nữa. Người này phù hợp điều kiện thứ nhất. Bất quá, hắn khẳng định không liên quan tới những thứ kia.”

Nghe đến chỗ này, Hoa Thành hoàn toàn xoay người lại hỏi: “Nga? Làm sao thấy? Điện hạ cùng người này cũng là thâm giao nhiều năm sao?”

Tạ Liên trong đầu nghĩ cũng không tính là, thâm giao nhiều năm… Y tự tín nhiệm thôi. Trong lòng liên tục xin lỗi vì đã nghi ngờ người kia, liền hàm hồ đáp: “Dù sao… Hắn có thể coi là người ta tin cậy nhất, so với sư phụ cùng Quân Ngô còn sâu hơn.”

Hoa Thành nói: “Vậy tại sao?”

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Nói ra thật xấu hổ. Bởi vì… Nếu như ta mắc phải sai lầm động trời, hoặc là muốn làm bất cứ chuyện xấu gì, người đầu tiên ta nghĩ đến, nhất định là hắn… Hơn nữa, so với sư phụ cùng Đế Quân là, không cùng một dạng tin cậy…” Còn chưa nói hết, y liền phát giác Hoa Thành biểu tình có chút khác thường, thu câu chuyện lại, thoáng chần chừ khẽ gọi, “Tam Lang?”

Hoa Thành lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhướn mi đáp: “Nga. Không có sao, lúc nãy ta đang suy nghĩ. Điện hạ thật sự tin cậy người này đến vậy sao?”

Mặc dù bình thường hắn thiêu mi biểu lộ thích ý hoặc trêu chọc, nhưng vừa rồi có chút không được tự nhiên.

Tạ Liên gật đầu nói: ” Ừ… Có vấn đề gì không?”

Hoa Thành hơi cúi đầu sửa sang lại giáp bảo vệ trên cổ tay, thờ ơ nói: “Không có gì lớn lao. Bất quá, ta thấy. Ca ca cũng không nên tùy tiện tín nhiệm người ngoài.”

“…”

Nghe hắn nói như vậy, Tạ Liên thiếu chút nữa nghĩ lại xem hắn là đang nói ai, nhưng cũng không dám tiến một bước vạch trần, chỉ dám “Ừm…” một tiếng.

Im lặng một hồi, y vẫn là không nhịn được mà hỏi: “Tam Lang không hỏi người này là ai sao?”

Hoa Thành nói: “A? Ta sao? Nếu ca ca nói tin cậy hắn, lại tin chắc hắn cùng chuyện này không liên quan, như vậy cũng không cần phải hỏi.”

Tạ Liên xoa xoa mi tâm, ngay sau đó, Hoa Thành lại nói: “Bất quá, ca ca nếu nguyện nói, Tam Lang cũng nguyện rửa tai lắng nghe.”

Lời mặc dù nghe như miễn cưỡng, nếu như Tạ Liên nói cho hắn, thì có chút lúng túng, tựa như đuổi theo người nhà hỏi ngươi biết người ta tin cậy nhất là ai không. Tạ Liên cũng phân được đâu là lời khách sáo hay là thật sự không có vấn đề gì. Đúng vào lúc này, đám Tử Linh điệp vừa cắn xé bọn chuột đến độ máu me tung tóe đã bay trở lại. Trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, ngân điệp bay có chút thấp, tựa như hơi mệt mỏi. Tạ Liên vội vàng nghênh đón, đưa tay ra tiếp lấy một tiểu ngân điệp, nhỏ giọng nói: “Khổ cực rồi!”

Y nhẹ nhàng đưa tay ra, bầy ngân điệp bay chầm chậm trên không trung bỗng nhiên ngửi được mùi hương ưa thích, nhao nhao bay tới phía y. Tạ Liên tay đang nâng tiểu ngân điệp, suýt nữa kinh ngạc đến ngây người. Hoa Thành không nặng không nhẹ ho khan một tiếng, đám ngân điệp lập tức ngừng lại, đàng hoàng bay tới phía hắn, rơi vào giáp bạc bảo vệ trên cổ tay, cùng hồ điệp ngân được chạm trổ tinh xảo hòa làm một thể.

Hai người tiếp tục tìm Dẫn Ngọc. Đi một hồi, Hoa Thành bỗng nhiên nói: “Không phải Phong Tín đi.”

Tạ Liên đã bắt đầu suy tính sang chuyện khác, nghe Hoa Thành nói vậy liền ngơ ngác: “A? Cái gì?”

Hoa Thành nói: “Người mà ca ca nói.”

Tạ Liên lập tức khoát tay: “Dĩ nhiên không phải!”

Hoa Thành giật giật mi: “Cũng không phải Mộ Tình đi.”

Tạ Liên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhanh tay lau khô: “Càng không thể là đệ ấy! Mà sao Tam Lang lại đột nhiên hỏi tới vậy?”

Hoa Thành mỉm cười nói: “Ta vừa suy nghĩ xem người dễ là người thứ tư nhất. Cho nên, để đề phòng vạn nhất, hay là ca ca nói cho ta đi, cái vị thâm giao mà huynh tin cậy nhất ấy, có thể không?”

“…”

Tạ Liên nhìn hắn mỉm cười, luôn có cảm giác nụ cười này thật biết cách đánh lừa trực giác. Đang lúc y hít sâu một hơi chuẩn bị mở miệng, thì ngân điệp dò đường trên tay phát sáng nhạt hơn, rồi đột nhiên biến mất.

Bốn phía rơi vào một mảnh hắc ám, Hoa Thành nhanh chóng nắm lấy tay Tạ Liên kéo đi, lắc mình đến đường phố lớn ngay cạnh, Tạ Liên phát giác có điểm không đúng, thấp giọng hỏi: “Tam Lang, lại có thứ tới sao?”

Mặc dù tầm mắt đột ngột tối đen, không thể thấy bất cứ thứ gì, nhưng y vẫn cẩn thận theo sát Hoa Thành, từng bước từng bước chính xác trốn vào trong một ngôi nhà. Hoa Thành thì thầm nhẹ vào tai y: “Tới.”

Trong bóng tối, bỗng nhiên vang lên một tràng âm thanh hãi hùng.

Thùng, thùng, thùng.

Mặc dù còn cách rất xa, nhưng từng tiếng từng tiếng đều nặng cực kì, mỗi một tiếng vang lên, khoảng cách lại bị rút ngắn một đoạn lớn, tốc độ nhanh kinh hoàng. Tạ Liên cảm thấy thanh âm này thật quen tai, tuyệt đối đã nghe qua ở đâu đó, chờ lúc thanh âm kia ép đến cách đó không xa, y ngoảnh đầu nhìn ra phía ngoài.

Quả nhiên! Trên đường chính trong thành, xuất hiện một tân nương thân mang giá y.

Tân nương kia tuy mặc giá y, nhưng lại rách rưới, thê lương, âm u. Mặt dài mũi nhọn, không hề có một tia sinh khí, trên đỉnh đầu bập bùng lửa quỷ xanh lét, chiếu xuống khuôn mặt xám ngắt u ám. Trong ngực nàng ôm một đứa bé, mặt cũng thập phần ảm đạm, nhưng so với nàng có sinh khí hơn nhiều lắm, rõ ràng là một người sống.

Hoa Thành nói: “Lại thấy bạn cũ.”

Kia rõ ràng là nữ quỷ Tuyên Cơ



Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp