THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 3 - Chương 148: Minh tướng quân khả hối chiết hận kiếm (3)

trước
tiếp

Minh Quang đánh giá Bùi Túc, nói: “Ngươi chính là tiểu Bùi?”

Bùi Túc nói: “Là ta.”

Minh Quang liếc mắt nhìn Bán Nguyệt, nói: “Nghe nói, ngươi vì một tiểu cô nương lại vứt bỏ vị trí Thần quan? Ha ha, Bùi Minh, không phải ngươi từ trước đến nay vẫn tôn sùng “huynh đệ như thủ túc, nữ nhân như y phục” sao? Thế sao hậu nhân của ngươi lại chả giống như chút nào thế? Mắt nhìn người của hắn lại cũng chẳng thừa kế được chút gì từ ngươi. Quốc sư Bán Nguyệt này sao nhìn cứ như một đứa con nít? Hay là có phải mấy trăm năm trước nhà ngươi đã bị cắm sừng nên có lẽ nào hắn không phải đứa con ngươi sinh ra không, ha ha ha ha ha……”

Bùi Túc nói: “Toàn lời nhảm nhí.” Nói xong liền tung một chưởng ra. Khắc Ma cũng từ trên mặt đất nhảy lên, quát: “Ta không đội trời chung với các ngươi!”

Minh Quang quát lên: “Này, tên to con, chúng ta chung đường!”

Khắc Ma vừa quay đầu lại, chỉ thấy Minh Quang bay người lên, hóa thành một thanh phong kiếm, bay tới tay Khắc Ma. Khắc Ma mở ra bàn tay cứng như thiết, cầm chặt chuôi kiếm, thân thể cao lớn, nhất thời tà khí hừng hực!

Hung thi cầm ma kiếm, như mãnh thú mọc thêm nanh độc!

Mới vừa rồi Bùi Minh cầm Ách Mệnh vỗ lên mặt Tạ Liên, Trong lòng Tạ Liên bỗng nãy ra chủ ý. Tuy rằng không rõ có tác dụng hay không nhưng Tạ Liên cảm thấy có lẽ có thể dùng cách như thế giúp Hoa Thành một phen, vốn định nhân cơ hội không ai chú ý tới sẽ lén độ khí để giảm bớt cơn khó chịu cho Hoa Thành, bỗng thấy tình huống nguy cấp, vội nói: “Cẩn thận!”

Bùi Minh không tham gia vào cuộc chiến, Bùi Túc cùng Bán Nguyệt hợp lực lại. Tuy rằng một người thân thủ sắc bén dứt khoát, một người chiêu thức quỷ dị, nhưng Bùi Túc lại không có pháp lực, Bán Nguyệt không đủ sức mạnh, đối địch với Khắc Ma cùng Minh Quang, quả thật vô cùng tốn sức.

Sau khi Bán Nguyệt bị Khắc Ma mắng, lại hơi xấu hổ khi cứ phải quăng tiếp rắn bò cạp ra, nhưng Bùi Túc thì chả cảm thấy ngại gì, ném rắn như mưa trút xuống, Khắc Ma tức giận đến gầm rú liên tục, dùng Minh Quang kiếm chém tới chém lui đẩy hết bọn rắn đi. Bất quá, cũng nhờ vào tình hình đánh nhau hiện tại, Tạ Liên ngược lại cảm thấy an tâm. Bởi vì Tạ Liên cũng nhìn ra bên kia Khắc Ma cùng Minh Quang phối hợp cũng không tốt lắm.

Khắc Ma dùng Lang nha bổng. Hắn quen dùng loại binh khí vừa lớn vừa nặng, nay trong tay lại là thanh kiếm nên có chút không quen. Mặc dù có sức mạnh kinh người, binh khí trong tay lại rất sắc bén thế nhưng hai thứ phối hợp lại, lại không phát huy được hiệu quả mạnh nhất. Tạ Liên nhanh bắt lấy cơ hội, ôm lấy Hoa Thành, nói: “Đắc tội rồi!”

Nhưng mà lúc này nhìn thấy cặp mắt kia đang nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu, Tạ Liên chỉ cảm thấy khó có thể xuống tay, do quá khẩn trương, Tạ Liên không tự chủ được liền hôn lên trán, hết sức dịu dàng nhưng trong lòng lại nghe con tim đang tiếng vỡ loảng xoảng. Bỗng kế bên truyền đến một giọng nói: “Thái Tử điện hạ ngươi hôn sai chỗ rồi, trên trán đâu có tác dụng gì đâu!”

Tạ Liên giật bắn người suýt chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại, ngồi xổm bên cạnh chính là Bùi Minh, Tạ Liên khó mà cáu giận cũng bực mình nói: “Bùi tướng quân, người đừng có nhìn được không!”

Bùi Minh nói: “Rồi rồi rồi, không nhìn.” Thế là liền quay đầu đi xem bên kia đánh nhau. Vừa xem vừa hô: “Kiếm kia không phải xài như vậy đâu, ngươi không biết xài thì đừng có xài!”

Bùi Minh nói lời này là cho Khắc Ma nghe ai dè Khắc Ma nghe không hiểu, mà Minh Quang trên tay hắn lại nói: “Cũng chả kém ngươi bao nhiêu, tự mình bẻ kiếm, trước mắt như tên phế vật còn đứng bên cạnh ra vẻ chỉ chỉ trỏ trỏ!”

Hắn mới vừa nói xong, Bùi Minh bỗng nhiên bay vào nhập trận đứng trước người Khắc Ma. Khắc Ma hơi sửng sốt, nhất thời một kiếm bổ tới, chỉ nghe một tiếng giòn lanh lảnh vô cùng vang lên. “Coong”, một nhát kiếm này, không chém trúng bất cứ thứ gì, chỉ khi cúi đầu vừa thấy, không khỏi ngạc nhiên.

Thanh kiếm trên tay hắn, cư nhiên lại bị gãy lần nữa!

Nhân cơ hội này, Bùi Túc lại ném thêm một đám rắn bò cạp, quả thực nhìn giống như một cái lu đầy thuốc nhuộm, nhuộm cả người thành Khắc Ma màu đỏ tím, hắn rít gào che lại mặt, liều mạng đem giết hết đám rắn đó. Bùi Minh cúi đầu nhìn thanh kiếm: “Ngươi đối với chiêu pháp của ta nắm rõ từng đường đi nước bước thì hẳn nhiên ta cũng nắm rõ như lòng bàn tay chỗ nào của ngươi là dễ bị bẻ gẫy nhất.”

Bán Nguyệt cầm hai chiếc bình dán đầy hoa văn phù chú, thu Minh Quang đang bị kinh sợ cùng với Khắc Ma đang rống giận vào trong bình, không nói hai lời liền đậy nắp bình lại. Đến lúc này, Tạ Liên rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: “Nhiều người cũng tốt thật đấy!”

Bán Nguyệt ôm hai cái bình lắc lắc, để lên tai nghe. Tạ Liên vội nói: “Bán Nguyệt đừng đùa nữa, nhốt chúng cho kỹ vào, đừng để thoát ra đấy.”

Bán Nguyệt gật gật đầu, ngồi xổm trước mặt Tạ Liên, nhìn nhìn Hoa Thành, nói: “Hoa tướng quân, đây là con của ngươi sao?”

Tạ Liên cười nói: “Thật đáng tiếc, không phải.”

Vừa nói xong thì Tạ Liên cũng chẳng cười nỗi nữa. Bán Nguyệt “à” một tiếng, nói: “Vừa rồi thấy ngươi hôn hắn, vậy mà ta còn tưởng nữa chứ.”

“……”

Tạ Liên không muốn nói nhiều, che kín trán. Bán Nguyệt quấn một bím tóc của Hoa Thành rất quan tâm nói: “Hắn hình như bị bệnh, có muốn vào trong bình dưỡng thương hay không? Lần trước sau khi tịnh thương trong bình của Hoa tướng quân, ta cảm thấy bình phục rất mau.”

Bùi Túc rốt cuộc đi tới, nói: “Không cần. Thái Tử điện hạ sẽ chăm sóc tốt cho hắn.”

Bán Nguyệt nói: “à.”

Lúc này, Bùi Minh nhìn nàng, nói: “Ngươi chính là quốc sư Bán Nguyệt?”

Bùi Minh từ trên cao nhìn xuống Bán Nguyệt, trên đầu Bán Nguyệt bị bao phủ một cái bóng, Bán Nguyệtgật gật đầu.

Bùi Túc nửa cố tình nửa vô tình đứng ở trước nàng, Bùi Minh đẩy hắn ra, bước trước đến mặt Bán Nguyệt, tựa hồ muốn nhìn kỹ một phen. Ai ngờ, Bùi Minh vừa cách Bán Nguyệt hai bước thì Bán Nguyệt sắc mặt đại biến, lập tức nhảy sang chỗ khác, trốn đến sau lưng Tạ Liên, cảm giác như muốn tránh nhưng tránh còn không kịp, nhìn biểu tình của nàng, lại không giống như sợ hãi. Mọi người đều cảm kỳ quái, Tạ Liên ngẫm lại liền hiểu ra, nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Bùi tướng quân, cái kia…… Viên kẹo quỷ……”

Bùi Minh ngẩn ra, sắc mặt đen lại. Nghĩ đến cái mùi của mấy viên kẹo quỷ kia còn chưa bay hết, Bán Nguyệt tốt xấu cũng là nữ quỷ, cũng chịu không nổi cái loại quỷ khí thấp kém này cho nên mới ba chân bốn cẳng chạy trốn!

Tạ Liên buồn cười, ngay sau đó lại nghiêm mặt, nói: “Vũ Sư đại nhân vì sao cũng tới núi Đồng Lô? Bây giờ huynh ấy đang ở đâu? Sao các ngươi lại không chung đường?”

Bùi Túc nói: “Vạn quỷ xao động, rất nhiều yêu ma quỷ quái tiến về hướng núi Đồng Lô, lúc chúng đi ngang qua làng của Vũ Sư đại nhân thì bọn chúng bắt mất nhiều nông dân làm thức ăn. Lúc ấy Vũ Sư đại nhân cùng tọa kỵ đều không ở đấy, sau khi trở về liền truy đuổi đến tận đây. Chúng tôi vốn chung một đường nhưng trên đường nghe được Thái Tử điện hạ hét lên gọi Bán Nguyệt cho nên chúng tôi mới rẽ sang đây.”

Lúc ấy, Tạ Liên chỉ vì tình hình khẩn cấp thuận miệng kêu đại, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên thật sự ở gần đây, đúng là chó ngáp phải ruồi. Làng của Vũ Sư chỉ là một cái thôn trang nhỏ yên tĩnh, có quỷ đi ngang qua hiển nhiên là sẽ bắt người ăn thịt lung tung. Bùi Minh nói: “Lúc trước ta ở nhân gian tìm không ra ngươi, thế nào mà ngươi lại đi theo Vũ Sư? Đừng nói cho ta biết là ngươi đuổi theo Bán Nguyệt quốc sư này.”

Bùi Túc hơi hơi cúi đầu, nói: “Không phải. Là Vũ Sư đại nhân đã cứu ta.”

Thì ra sau khi Bùi Túc bị lưu đày hạ giới, vẫn luôn ở nhân gian lang thang khắp nơi, đụng phải Thích Dung vài lần rồi chọc điên hắn ta, rồi không biết tại sao có một đám đuổi theo giết mình. Nếu Bùi Túc có pháp lực trong người, đám ô hợp kia đương nhiên không làm gì được hắn, nhưng pháp lực bị phong bế, đối mặt trăm yêu quỷ vây đánh, rốt cuộc bị trọng thương đến cạn kiệt sức lực, vừa lúc Vũ Sư kỵ cưỡi trâu đi ngang qua, ra tay tương trợ, hỏi rõ thân phận hắn, Bùi Túc liền được thu lưu ở làng Vũ Sư, tạm thời dưỡng thương cho đến nay

Bùi Minh hình như rất kinh ngạc, nói: “Vũ Sư đại nhân không làm khó dễ ngươi?”

Căn cứ lời Sư Thanh Huyền nói, lúc trước làng Vũ Sư cùng Minh Quang Điện từng có hiềm khích, Vũ Sư từng đá bay một vị phó thần của Bùi Minh. Xem dáng vẻ của Vũ Sư cũng phải là một thần quan có lòng dạ rộng rãi gì cho cam, Bùi Minh cũng cảm thấy như vậy. Bùi Túc lại nói: “Không có. Vũ Sư đại nhân chưa từng làm khó dễ ta, ngược lại giúp ta rất nhiều.”

Lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên, nói: “Vũ Sư? Vũ Sư có phải của Vũ Sư quốc hay không?”

Tạ Liên thuận miệng nói: “Đúng vậy.” Đáp xong rồi mới phát hiện, giọng này cư nhiên là của Minh Quang. Hắn đang bị nhốt trong bình vậy mà còn dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Sau khi Tạ Liên đáp lại, hắn ta liền mắng nói: “Bùi Minh! Ngươi ngủ với nhiều nữ nhân như vậy, sao lại sinh ra loại hậu nhân phế vật thế này sao? Còn dám kêu Vũ Sư che chở cho hắn, mặc dù cần sự bảo hộ của Vũ Sư quốc nhưng cũng không cần vì thế mà nói tốt cho hắn ta, quả là đời sau càng càng tệ hại đời trước!”

Nghe vậy, Bùi Minh biểu tình thoáng có chút không được tự nhiên. Tạ Liên không rõ buồn cười ở chỗ nào liền thấp giọng dò hỏi Bán Nguyệt: “Ngươi nghe hiểu không sao?Có chỗ nào buồn cười lắm sao?”

Bán Nguyệt nói: “Không hiểu lắm. Bất quá, ta hình như nghe Bùi Túc ca ca nói qua, trước khi tướng quân nhà hắn phi thăng, hắn chính là tướng quân của Lê Quốc.”

“……”

Bùi Minh là tướng quân của Lê quốc, có vấn đề gì sao?

Rất có vấn đề!

Bởi vì, theo Tạ Liên biết, Vũ Sư quốc, chính là bị Lê Quốc tiêu diệt!

Bán Nguyệt lại nói: “Vũ Sư đại nhân, là Vũ Sư quốc cuối cùng của đất nước.”

Khó trách khi Bùi Minh nhắc tới Vũ Sư thì sắc mặt có chút khác thường, trước kia Vũ Sư cũng đã từng ở trước mặt hắn giáo huấn qua nhiều vị phó thần quan, thì ra cũng là do hiềm khích thù oán từ hồi xưa cũ lúc trước.

Phải biết rằng đối thần quan mà nói, các quốc gia ở nhân gian cho dù có tự sinh tự diệt thì cũng chỉ là điều lẽ thường nhiên, nhưng nếu một người tàn diệt chính đất nước mình sau đó phi thăng thành thần thì chuyện đó, không thể không nói, có chút rắc rối.

Bùi Túc dán thêm một lá bùa ở ngoài bình, giọng Minh Quang đột nhiên im bặt. Hắn nói: “Tướng quân vì sao lại đến đây?”

Bùi Minh nói: “Còn không phải tất cả là vì có thể mang ngươi sớm trở về thiên đình.”

Mọi người hiểu ra, Tạ Liên nhớ tới lời Hoa Thành lúc trước nói. Xem ra, Bùi Minh bị phái đến núi Đồng Lô khi tìm Quân Ngô cũng chỉ là để dành “chỗ tốt”. Bùi Minh vỗ vỗ vai Bùi Túc, nói: “Nếu ngươi cũng tới, vậy biểu hiện cho tốt vào, lần này nếu làm nên chuyện, có lẽ có thể quay về thượng thiên đình.”

Bùi Túc chưa trả lời, bùi chú trên tay hắn lại bị nóng lên, lại chính là Minh Quang bị nhốt bên trong đang hết sức phẫn nộ, lửa giận đùng đùng thiêu đốt miếng phù chú. Hắn nói: “Bùi Minh!!! Ngươi còn nhớ rõ lời lúc trước ngươi đã từng nói gì không?!”

Bùi Túc lại dán thêm một lá bùa phong bế, Bùi Minh ngăn hắn, nói: “Bùi mỗ ta cuộc đời này đã nói qua quá nhiều thứ, ngươi muốn nói câu nào?”

Minh Quang giọng căm hận nói: “Ngươi giết hại nhiều thuộc hạ theo ngươi nhiều năm, ngươi đã viện cớ gì ngươi còn nhớ không? “Có người có thể giết, có người có thể không, có chuyện đáng nên làm, có chuyện không nên làm”. Khẩu khí oai phong lẫm liệt lắm mà. Vậy bây giờ thì sao? Ngươi cho rằng người khác không biết tiểu Bùi nhà ngươi đã làm chuyện xấu xa gì sao? Từ sớm đã tràn lan rồi! Ngươi còn đi chùi mông che giấu giùm hắn? Chẳng lẽ lúc trước những huynh đệ cùng nhau xông pha chinh chiến vào nam ra bắc với ngươi thì đáng chết, còn tên hậu nhân của ngươi thì không đáng chết sao? Có lẽ ta nói sai rồi, nhà ngươi, chính là loại người quần áo đã mặc qua thì liền vứt bỏ, huynh đệ thủ túc nói đoạn tuyệt thì liền đoạn tuyệt. Chẳng lẽ tiểu Bùi nhà ngươi chính là bảo vật, còn chúng ta chính là cỏ hoang cỏ dại hay sao?!”

Hắn rống một hồi dài, Bùi Minh bỗng nhiên nói: “Ngươi, không phải Minh Quang.”

Trong bình nháy mắt im lặng. Lát sau, Minh Quang nói: “Ngươi nói chuyện quỷ quái gì đấy, ta có phải là Minh Quang hay không ngươi không thấy sao? Bị biến hình không thấy sao!”

Bùi Minh lại khẳng định nói: “Không. Ngươi không phải Minh Quang.”

Giọng nói trong bình cáu kỉnh: “Ta còn có thể là ai?”

Bùi Minh nói: “Ngươi chính là Dung Quảng.”

Lời vừa nói ra, chiếc bình hoàn toàn trầm mặc.

Bùi Túc nghe thấy cái này tên, hai mắt hơi trợn to, Tạ Liên nói: “Tiểu Bùi tướng quân, Dung Quảng là người phương nào?”

Bùi Túc phục hồi tinh thần lại, hơi chần chờ một lát, đáp: “Tướng quân năm đó còn chưa phi thăng, có một vị phó tướng theo phò trợ trong nhiều năm, là một cấp dưới đắc lực.”

Tạ Liên rốt cuộc cũng biết, “Tướng quân bẻ kiếm”, rốt cuộc là điển tích gì.

Năm đó khi Bùi Minh còn làm người, tình trường đắc ý, sa trường oai dũng chính là vị tướng quân bách thắng, đánh bao nhiêu trận chưa từng bại. Tuy vậy, mặc dù bản thân oai hùng thiện chiến nhưng cũng không thể thiếu sự phò trợ giúp đỡ của phó tướng. Tên của phó tướng này, gọi là Dung Quảng.

Dung Quảng được biết đến với sự gian trá và xảo quyệt, nổi tiếng đầy rẫy mưu mô. Hai người tuy rằng tính cách lẫn phong thái khác nhau rất lớn, nhưng sớm quen biết, phối hợp cũng rất hòa hợp, một minh chính, một hắc ám, cấp trên cấp dưới giao tình nhiều năm, vững chãi như sắt. Bội kiếm của Bùi Minh “Minh Quang”, chính là được ghép từ tên của hai người “Minh” cùng “Quảng” mà thành.

Bùi Minh giết giặc trong thời kỳ loạn lạc, hiển nhiên kế tiếp sẽ được thăng chức. Nhưng thăng thế nào, cao lắm cũng chỉ được cái danh tướng quân, cho dù có thêm vô số tôn vinh vô số danh hiệu, nhưng sau cùng vẫn phải cuối đầu dưới một người, khép nép dưới quốc vương. Chuyện này thật ra chính bản thân Bùi Minh cũng không có gì ý kiến, nhưng Dung Quảng theo hắn chiến phá thành trì, thấy vinh quang ngày càng lóa mắt. Dung Quảng cầm đầu nhiều thuộc hạ lại muốn rục rịch khơi quân.

Bản thân Bùi Minh chưa từng kiêu ngạo, có tham vọng nhưng các thuộc hạ của hắn thì lại thay mặt hắn muốn bành trướng thế lực.

Nghiêm trọng nhất chính là Dung Quảng. Bởi vì trong quân tướng sĩ hắn quen biết nhiều, cho nên càng dễ kích động lòng người, khiến cho rất nhiều lão thuộc hạ đều bắt đầu sinh ra ý nghĩ “địa vị của Bùi tướng quân hiện giờ thật không xứng đáng với những gì người đã hy sinh”. Bọn họ một lòng mưu sự, muốn đánh chiếm hoàng cung Lê Quốc, ủng Bùi Minh xưng vương, thăng chức cho thuộc hạ.

Nhưng mà, Bùi Minh lại chẳng có chút hứng thú với cái gì gọi là xưng vương.

Lạc thú trong cuộc đời của Bùi Minh chính là đánh thắng trận sau đó ngủ cùng mỹ nữ, mà hai cái này, đâu cần làm bá chủ một nước mới có thể làm được. Huống hồ, lúc đó Lê Quốc tuy rằng không có thành tựu gì đặc biệt nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, cho nên khi Dung Quảng dã tâm bừng bừng đề nghị vài lần, đều bị Bùi Minh quay lưng phủi tay bác bỏ.

Rất nhiều lần như thế, Dung Quảng càng được khuyên thì lại không phục, ngược lại càng ngày càng điên rồ. Rốt cuộc có một ngày, bọn họ quyết định bằng một trận đánh, bất chấp tất cả, đánh trước nói sau.

Nghe đến đó, Tạ Liên không lời gì để nói, thầm nghĩ: “Loại sự tình này, chả khác nào không có trâu thì bắt chó đi cày……”

Bùi Túc thấy Tạ Liên suy tư, nói: “Dung Quảng chưa chắc thật tình ủng hộ Bùi tướng quân xưng vương, chỉ là, hắn muốn dựa vào danh vị tướng quân mà khơi quân. Bởi vì nếu không có tướng quân, lấy chính mình làm đại sự thì chưa chắc có thể phục chúng.”

Tạ Liên nghĩ, nói: “Cũng không hẳn.”

Bọn họ đánh tiếng là ủng hộ Bùi Minh, khi chúng khởi quân,Bùi Minh đương nhiên không thể ngồi yên mà nhìn, hiển nhiên sẽ mang binh vào cung để đánh trận giảng hòa.

Mà trận đánh này chính là trận đánh cuối cùng trong cuộc đời làm người của Bùi Minh.



Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp