THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 3 - Chương 131: Hai phần nhan sắc mở ra phường nhuộm (2)

trước
tiếp

Phong Sư từng nói với y rằng, người này hẳn là Dẫn Ngọc, bởi vì thần quan bị giáng chức trong mấy năm qua, đếm tới đếm lui chỉ có mấy vị đó thôi. Tạ Liên bèn hỏi: “Các hạ xưng hô thế nào?”

Người đeo mặt nạ quỷ đáp: “Không dám, vô danh tiểu tốt thôi.”

Bước vào phường nhuộm bỏ hoang, Tạ Liên không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy đủ loại quần áo treo trên từng giá gỗ: Hỷ phục, quan bào (triều phục của quan viên văn võ), nữ nhi sa (sa là một loại hàng dệt bằng tơ mỏng thoáng), truy y (áo nhuộm đen mà quan lại cấp thấp thường mặc/áo tăng của hòa thượng), quần áo trẻ con… còn có áo tang nhuốm máu hết sức trắng trợn, cứ như sợ người khác không cảm thấy bộ đồ này dị hợm vậy. Tầng tầng lớp lớp, âm khí mịt mù, tà khí nồng nặc, như thể có từng xác sống đang đứng ngay đó. Cho dù không phải Cẩm Y Tiên, chắc chắn cũng không phải thứ gì tốt lành.

Vải vóc đủ màu dài thườn thượt treo cao tít trên giá gỗ, có trắng hếu, có bẩn thỉu, đã lâu không ai ngó ngàng. Quyền Nhất Chân ngồi chồm hổm bên mép thùng nhuộm đen thùi lùi, miệt mài nghiên cứu chất lỏng màu sắc kỳ dị bốc mùi lạ thường bên trong. Tạ Liên cứ lo giây tiếp theo Quyền Nhất Chân sẽ dùng ngón tay chấm một miếng liếm thử, thế là vội vàng kéo cậu ta xuống. Thấy ngoài sân có cả đám yêu ma quỷ quái bị một sợi xích sắt xâu lại, con nào cũng ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, Tạ Liên bèn hỏi: “Đây là…?”

Người đeo mặt nạ quỷ đáp: “Đám yêu ma quỷ quái bán Cẩm Y Tiên ở chợ Quỷ và sử dụng Cẩm Y Tiên ở các nơi trong mấy ngày qua, toàn bộ đều ở đây. Tổng cộng chín mươi tám bộ.”

Lại có tận chín mươi tám bộ, hơn nữa ắt hẳn đều bị tóm tới đây trong thời gian rất ngắn, Tạ Liên không khỏi xúc động. Người đeo mặt nạ quỷ nói tiếp: “Nếu lại xuất hiện biến động khác thường mới, chúng ta cũng sẽ tức tốc tóm gọn cho Thái tử điện hạ.”

Nghe đến đó, Tạ Liên không nhịn được thốt lên: “Không cần đâu. Xin chuyển lời đến Tam… Hoa thành chủ, thật sự không cần phiền toái như thế. Tự ta cũng làm được.” Kết quả vẫn giống nhau, chỉ là phải tốn thêm chút thời gian và tinh lực. Nhưng bản thân y là thần quan nhậm chức trên Thượng thiên đình, dù rằng chẳng được bao người cung phụng, việc nghiêm túc được giao cũng chỉ là làm mấy thứ này.

Người đeo mặt nạ quỷ nói: “Tất nhiên thành chủ hiểu rằng, điện hạ có thể làm được dễ như trở bàn tay. Nhưng chính vì nguyên nhân đó, thành chủ mới hy vọng ngài khỏi phải hao phí tinh lực vào những việc vặt vãnh mà ai cũng làm được như thế này. Thời gian và tinh lực của điện hạ hẳn nên dùng để làm chuyện quan trọng hơn.”

“…”

Đắn đo một hồi, Tạ Liên vẫn mở miệng: “Xin hỏi, bây giờ thành chủ của các ngươi…?”

Lang Huỳnh ở bên cạnh Tạ Liên thoạt nhìn như đang thờ ơ lắc qua lắc lại, người đeo mặt nạ quỷ đáp: “Bây giờ thành chủ bận dữ lắm.”

Tạ Liên vội nói: “Ồ. Vậy tốt lắm, hy vọng bên đệ ấy mọi sự thuận lợi, mọi sự thuận lợi.”

Hỏi lần lượt từng kẻ trong đám yêu ma quỷ quái kia, kẻ nào cũng khẳng định rằng mình được một người thần bí đeo mặt nạ bán sỉ cho, chẳng giống đang nói dối, nhưng ở nơi như chợ Quỷ, trong một ngày lẽ nào không có hơn mấy trăm người thần bí đeo mặt nạ?

Hỏi không ra nguyên do, người đeo mặt nạ quỷ bèn kéo sợi xích dắt đám quỷ đang kêu la qua cáo từ. Tuy nhiên, chín mươi tám bộ quỷ y kia vẫn để lại. Tạ Liên chỉ cảm thấy ngày trước lúc mình chuyên lượm đồng nát và đồ cũ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều quần áo thế này, y lật tới lật lui từng bộ một, hoài nghi biết đâu không có bộ nào là hàng thật, bèn nói với Quyền Nhất Chân: “Kỳ Anh, ngươi lại đây xem thử đi.”

Quyền Nhất Chân gãi gãi mái tóc xoăn như nùi bông, lắc đầu bảo: “Nhiều quá.”

Quá nhiều quỷ y rồi. Tà khí của mỗi bộ ảnh hưởng lẫn nhau, khiến người ta mất khả năng phán đoán.

Tương tự như một người có vị giác nhạy bén, mặc dù có thể phân biệt được vị của nhân ngọt của quả lê và quả táo, nhưng nếu trộn nhân của chín mươi tám loại trái cây khác nhau vào chung, sau đó bảo người nọ nếm, vậy mất luôn vị giác rồi. Tạ Liên đang suy nghĩ cách khác, vừa ngoảnh đầu đã thấy Quyền Nhất Chân dứt khoát vớ đại một bộ định tròng lên người. Tạ Liên vội vã cản cậu ta lại, treo đồ về chỗ cũ, dặn dò: “Ngừng ngừng ngừng. Kỳ Anh, chúng ta thỏa thuận trước ha: Một, đừng ăn bậy bạ. Hai, đừng mặc lung tung. Đây toàn là những hành vi nguy hiểm không à.”

Quyền Nhất Chân lại chỉ ra sau lưng y, hỏi: “Vậy như tên kia thì sao?”

Tạ Liên bỗng nhiên ngửi được mùi khen khét, đoạn quay đầu nhìn theo hướng mà Quyền Nhất Chân trỏ, chỉ thấy Lang Huỳnh chẳng biết mò đâu ra một que diêm quẹt cháy, giờ đang cầm nó đốt vạt áo của một bộ quỷ y, điệu bộ rất chi là điềm nhiên và thuần thục.

Tạ Liên: “…Cũng… đừng đùa với lửa?”

Dường như bị Lang Huỳnh đốt đau quá, vạt áo của bộ quỷ y cuộn lên trên, vặn vẹo như điên, liên tục tránh né, chẳng giống bộ đồ mà giống một cá chạch sống hơn, cảnh tượng này thoạt nhìn hơi tàn nhẫn. Nhưng dù có bốc mùi khét, trên mặt vải lại không hiện vết tích bị đốt, xem ra âm khí của mấy bộ quỷ y này đủ để giúp chúng tránh được nạn lửa đốt.

Nghe Tạ Liên bảo mình đừng đùa với lửa, Lang Huỳnh tiện tay ném que diêm đi, dùng một chân giẫm tắt, rồi lại ra chiều ngoan ơi là ngoan. Tạ Liên dở khóc dở cười, đi qua nói: “Sao hôm nay ngươi…”

Nói đến đây, sắc mặt y bỗng nhiên cứng đờ.

Bởi vì y nhìn thấy, đối diện mình cách đó không xa, một tấm vải trắng dài thượt treo trên giá gỗ cao tít bị gió đêm thổi bay phần phật. Mặt vải phản chiếu một bóng người màu đen đang chậm rãi đi tới đi lui, mà bóng người đó… không có đầu.

Tạ Liên kéo Lang Huỳnh ra sau, vung tay chém một nhát kiếm, quát: “Mọi người cẩn thận!”

Nhát kiếm này chém tấm vải và bóng người thành hai nửa. Tuy nhiên, khi vải rơi xuống đất, phía sau thế mà chẳng có ai, bóng người không đầu ban nãy đã biến mất tăm. Tạ Liên còn chưa kịp bước lên xem xét, sống lưng lại bỗng dưng lạnh toát, y quay phắt đầu lại, con ngươi chợt co rút. Chỉ thấy một người phụ nữ ăn bận lộng lẫy im hơi lặng tiếng đứng sau lưng mình chẳng biết từ bao giờ.

Không! Không phải phụ nữ, chỉ là bộ đồ thôi!

Thứ vừa rồi bị y chém thành hai nửa cũng là một bộ đồ, rơi xuống đất bị vải vóc trùm lên. Mà khắp bốn phương tám hướng, một loạt hình người mờ mờ ảo ảo lung la lung lay đang tụ tập về phía ba người họ. Thì ra trong lúc chẳng hay, chín mươi tám bộ quỷ y treo ngoài sân, trước hàng hiên và trong phường nhuộm, tất cả đã tự giãy khỏi giá!

Tạ Liên kinh ngạc: “Đang yên lành sao tự dưng cả đám lại như thế?”

Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ bên cạnh: “Vạn quỷ xao động.”

Tạ Liên quay đầu sang, người nói chính là Lang Huỳnh. Tuy Lang Huỳnh không tỏ ra bất an, nhưng trên mu bàn tay tái nhợt đã hằn gân xanh, rõ ràng cũng đang chịu ảnh hưởng nào đó.

Lại là một lần vạn quỷ xao động nữa! Cách ngày núi Đồng Lô mở càng gần, gợi nhắc của nó dành cho chúng quỷ cũng càng đinh tai nhức óc. Điều đầu tiên Tạ Liên nghĩ đến là: “Bây giờ Tam Lang sao rồi?”

Tiếc rằng tình thế không cho y thời gian để nghĩ nhiều, mạch suy nghĩ quay nhanh trở lại, hơn hai chục bộ quỷ y đã sáp tới. Quyền Nhất Chân chẳng nghĩ ngợi gì, vung ngay một đấm. Nếu cú đấm này nện vào tường hoặc mặt đất, chắc chắn sẽ đất rung núi chuyển, đất đá nứt toác, nhưng tiếc rằng cú đấm ngàn cân đó lại nện vào mấy bộ đồ. Thử nghĩ mà xem, ngay cả trò trẻ con cũng biết “kéo, búa, bao”, bao bọc búa. Đống vải vóc mềm nhũn nhẹ tênh ấy, vừa khéo chính là khắc tinh của nắm đấm! Lực đấm của Quyền Nhất Chân có mạnh hơn nữa, tấm vải mềm oặt đó chỉ cần quấn nhẹ một cái là chẳng hề hấn gì, đành phải nhờ vào Tạ Liên nâng kiếm xông lên. Nhưng đám quỷ y tránh cực khéo, lướt một cái là có thể bay xa bốn năm trượng, hơn nữa do chúng gần như không có trọng lượng, cũng gần như không phát ra tiếng nào, muốn chộp được động tĩnh của chúng và đề phòng chúng đánh lén khó hơn đề phòng con người nhiều.

Thường ngày toàn là người chọn quần áo, bây giờ lại là quần áo chọn người, chín mươi tám bộ quỷ y hối hả muốn tìm một thân xác hợp với chúng nó, cũng như một người hợp mắt chúng nó. Với người thì phụ nữ thích chọn quần áo nhất, với quỷ y thì đồ nữ thích chọn người nhất. Hơn mười chiếc áo nữ váy dài muôn màu muôn kiểu điên cuồng bám vào người Tạ Liên, kiếm cũng đẩy không lui, tình hình chiến đấu còn kịch liệt hơn một đám phụ nữ nhìn thấy đồ đẹp hợp ý rồi nhào lên giành giật. Chỉ trong chớp mắt, bên người Tạ Liên tựa như rực rỡ gấm hoa, bị một đống đồ nữ dồn ở giữa kéo tới kéo lui. Quyền Nhất Chân giật vài bộ đồ trẻ con cố chấp tròng lên đầu mình xuống, vứt qua một bên, hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao mấy bộ đồ nữ này thích huynh thế?”

Tạ Liên nói: “Chắc vì thấy ta thân thiết quá?”

Trái lại, chẳng có bộ quỷ y nào quấy rầy Lang Huỳnh, có lẽ vì cậu ta mang thân xác quỷ, chúng biết không vớ được gì tốt từ người cậu ta nên chẳng thiết tới gần. Tạ Liên chặn kiếm ngang hông chém vài chiếc váy nữ, quỷ y bị chém đứt tách thành hai đoạn trên dưới, sau đó hành động thoải mái như thường, đã vậy tránh còn nhanh và lắt léo hơn. Liếc thấy vài bộ quỷ y đang lén lút mò mẫm tìm cửa sổ, Tạ Liên vội quát: “Đóng cửa, kéo trận! Đừng để chúng nó ra ngoài!”

Hai thần một quỷ bọn họ thì còn ứng phó nổi, nhưng lỡ như đám quỷ y này chuồn ra ngoài tìm người khác thì gay to, tiếc rằng vẫn gọi muộn rồi. Sân của phường nhuộm là lộ thiên, đã có một chiếc trường bào vẫy tay áo rộng thùng thình bay lên trời, trông hệt như một con dơi khổng lồ sải cánh về phía trời đêm. Tạ Liên không ngừng kêu khổ, nói: “Kỳ Anh! Trong phường nhuộm giao cho ngươi!” Dứt lời bật gót chân bay qua tường, túm vạt áo của trường bào quỷ.

Trường bào

Thêm trọng lượng của một người, trường bào có gắng sức vỗ tay áo cũng chẳng thể bay nổi, rơi xuống đất vẫn bị Tạ Liên nắm chặt vạt áo. Nhưng nó lại gian xảo khủng khiếp, “xoẹt” một tiếng tự xé rách một góc áo của mình, cứ như tráng sĩ chặt cổ tay*, vội vàng chuồn khỏi tay Tạ Liên. Đúng lúc có một người qua đường uống rượu xong về nhà, nhìn thấy một quái nhân không đầu chạy ào đến trước mặt, bị dọa cho kêu ré lên: “Á á á á á á á quỷ không đầu! Không có đầu kìa!”

*Tráng sĩ chặt cổ tay: Tráng sĩ bị rắn hổ mang cắn trúng cổ tay nên chặt luôn cổ tay để nọc độc không lan ra toàn thân, ý nói hành động dứt khoát không do dự.

Tạ Liên vội xông lên túm lấy bộ trường bào, đưa cho người nọ nhìn, trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ! Ngươi nhìn nè! Đâu phải không đầu, là không có gì luôn á.”

Người nọ vừa nhìn, quả nhiên trong cổ áo rỗng tuếch, chẳng có gì sất! Đây quả thật còn kinh dị hơn quỷ không đầu, thế là trợn trắng mắt xỉu luôn. Tạ Liên vội vàng đỡ lấy người nọ, thả nhẹ xuống đất, nói: “Ngại quá! Ta giải quyết ngay, giải quyết ngay.”

Qua một trận náo loạn, khó khăn lắm Tạ Liên mới bắt hết đám quỷ y bay ra khỏi phường nhuộm về. Y kiểm tra một lượt, xác định không thiếu bộ nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Việc đã đến nước này, Tạ Liên nói: “Đành phải dùng cách huỵch toẹt nhất của Kỳ Anh thôi, chúng ta thử mặc từng bộ lên người xem.”

Thật ra Tạ Liên sẵn lòng tự mặc, nhưng hai đồng bạn khác trước mắt thì khó nói, chỉ sợ ngộ nhỡ lát nữa y mặc trúng Cẩm Y Tiên, xảy ra chuyện gì bất trắc thì khó mà ứng phó, cuối cùng vẫn quyết định để y làm chủ, quan sát hai người khác mặc.

Thế là Lang Huỳnh và Quyền Nhất Chân cởi áo ngoài ra, thử từng bộ một. Mỗi lần mặc bộ nào, Tạ Liên sẽ ra những lệnh đơn giản như “nhảy hai cái” hoặc “xoay một vòng”, xem coi hai đứa nhỏ có làm theo không.

Nhưng mà sau khi thử hết chín mươi tám bộ, mỗi người mặc bốn năm chục bộ cũng không có phản ứng gì bất thường. Xem ra trong đống quỷ y này không có bộ nào là Cẩm Y Tiên. Hơn nửa đêm phí công vô ích rồi.

Lang Huỳnh và Quyền Nhất Chân mặc áo mỏng ngồi chồm hổm dưới đất, Tạ Liên thì ngồi giữa đống quần áo la liệt đầy đất, đỡ trán nói: “Bán hàng giả, quả nhiên không đáng học theo…”

Đỡ trán một hồi, y thông linh nói với Linh Văn: “Linh Văn, bên ta gom được một ít quỷ y, tuy trong số này chắc không có Cẩm Y Tiên chính phẩm, nhưng cái nào cũng tà quái hết cỡ, hơi khó giải quyết, bên ngươi phái một người xuống lấy được không?”

Linh Văn đáp: “Được, ta sẽ thu xếp ngay. Ngươi gom được bao nhiêu bộ?”

Tạ Liên nói: “Chín mươi tám bộ.”

“…” Linh Văn nói: “Thái tử điện hạ đúng là tài giỏi, gom được còn nhiều hơn số lượng ta báo cho ngươi.”

Tạ Liên ho một tiếng:: “Thật ra không phải ta…”

Lời còn chưa dứt, lại là cảm giác sống lưng lạnh toát quen thuộc, Tạ Liên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy trên vài tấm vải trắng muốt bay phần phật ở phía trước, phản chiếu một ảnh cắt bóng hình người màu đen.

Lần này không phải không đầu, cũng chẳng bay lơ lửng. Đứng sau tấm vải dài như màn che ấy, chính xác là một người. Có thể nhìn ra là một thanh niên cao ngất, thậm chí còn thấy rõ được sợi tóc bay tán loạn ở sát viền bóng người.

________________

Tác giả nói:

Trực giác của đám (đồ) nữ quỷ chuẩn lắm nha, mấy bả nhạy bén ngửi được mùi thân thuộc trên người Tạ Liên: “Anh này! Chắc chắn có kinh nghiệm!!! Ok đích thị là anh ấy, đừng ai giành với chế!!!”



Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp