THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 3 - Chương 129: Cuồng dại tử huyết hóa cẩm y tiên (2)

trước
tiếp

“Kỳ Anh điện hạ? Điện hạ? Ngươi có đang nghe không?”

Tạ Liên huơ tay trước mặt Quyền Nhất Chân. Vừa rồi Quyền Nhất Chân có vẻ thất thần, bây giờ mới tỉnh táo lại, đáp: “Ồ.”

Xem ra chẳng hề lắng nghe. Tạ Liên cũng không tiện nói gì, bèn hỏi: “Việc cấp bách trước mắt chúng ta là phải tìm được bộ cẩm y đó hả? Nguyên hình của nó là…”

Quyền Nhất Chân tiếp lời: “Một bộ đồ máu me đầm đìa không đầu không tay, trông như bao bố.”

Tạ Liên cười nói: “Vậy là biết rồi mà? Ta còn tưởng ngươi chưa đọc cuộn giấy chứ. Có điều vì bộ đồ này là vật yêu tà, thần kỳ tột bậc, thiên biến vạn hóa. Quần áo trên đời có hàng ngàn hàng vạn, muốn tìm được bộ đồ như thế chẳng khác nào mò kim đáy bể.”

Quyền Nhất Chân nói: “Ồ. Vậy tính sao đây.”

Tạ Liên nói: “Thông thường yêu ma quỷ quái tóm được bộ đồ đó sẽ biến thành thương nhân, đến những nơi dân cư đông đúc hỏi xem có ai muốn mua hoặc lấy mới đổi cũ không. Nhưng đó là chuyện của mấy trăm năm trước, nếu hôm nay có kẻ nào làm thế, ít nhiều cũng hơi quái lạ, có điều thói quen và cách nghĩ của chúng không dễ đổi trong một sớm một chiều vậy đâu, tóm lại trước hết cứ vào thành, để ý thêm tin tức ở phương diện này.”

Loại vật này, quỷ quan tâm nhiều hơn người, tin tức bên lề của Quỷ giới cũng nhanh nhạy hơn nhân gian, nói cách khác, hỏi thẳng Hoa Thành chắc chắn bớt không ít việc. Nhưng cách đây không lâu Tạ Liên vừa bảo người ta tạm thời đừng gặp mặt, có việc muốn nhờ lại quay đầu ăn cỏ cũ, vậy hơi bị khó coi. Hơn nữa Cẩm Y Tiên mới vừa bị trộm mất, nhất định kẻ trộm không dám lấy nó ra hại người nhanh như thế. Quyền Nhất Chân gật đầu, đứng dậy đi theo Tạ Liên mấy bước. Phát hiện Lang Huỳnh cũng đi theo, Tạ Liên nói: “Ngươi ở lại đây đi.”

Lang Huỳnh lắc đầu, Tạ Liên còn chưa lên tiếng, chợt nghe phía sau vang “rầm” một tiếng, Quyền Nhất Chân lại lăn đùng ra đất.

Tạ Liên vội quay đầu hỏi: “Ngươi sao thế?”

Mặt mày Quyền Nhất Chân lại trở nên tím tái, cậu chàng cố nín một hồi, cuối cùng không nín nổi nữa, lật người quỳ trên đất, “ọe” một tiếng ói đầy sàn.

“…”

Ói xong, Quyền Nhất Chân trở mình ngửa mặt lên trời, miệng phun khói hồn. Tạ Liên hỏi: “Kỳ Anh… ngươi còn đi nổi không?”

Quyền Nhất Chân dang rộng tay chân, đáp: “Ta cảm thấy, không nổi rồi.”

“…”

Cực chẳng đã, Tạ Liên đành phải kéo lê Quyền Nhất Chân đã mất sức chiến đấu qua một bên, đắp tấm chăn, bảo cậu ta tạm thời tĩnh dưỡng cho tốt.

Sang ngày thứ hai, sắc mặt của Quyền Nhất Chân mới khá hơn một chút, nói sao Tạ Liên cũng không dám cho cậu ta ăn bừa nữa, bèn mượn nhà thôn trưởng ít cháo, đem về cho hai người uống. Quyền Nhất Chân ngồi chỗ mà mọi hôm Hoa Thành ngồi, chẳng hiểu sao Lang Huỳnh cứ nhìn cậu ta chòng chọc, có vẻ không thân thiện lắm, Tạ Liên đặt cháo trước mặt hai người, vô ý gọ: “Tam Lang…”

Vừa dứt lời, hai người kia đều nhìn y. Tạ Liên khựng lại, bấy giờ mới nhận ra vừa rồi mình buột miệng gọi cái gì, bèn ho nhẹ một tiếng: “Mọi người tiếp tục đi.”

Hai người kia ngồi bên bàn thờ uống cháo, Tạ Liên thì xách búa ra cửa, vừa chẻ củi vừa nhớ lại đầu mối mà cuộn giấy cung cấp: “Ban đầu Cẩm Y Tiên được trấn áp trong một gian điện Thần Võ, phong ấn của điện Thần Võ cực mạnh, hơn nữa trong cung canh phòng nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây, mỗi việc vạn quỷ nổi nóng e rằng chưa thể khiến nó tự chạy thoát, tất nhiên có kẻ nhắm chuẩn cơ hội, thừa dịp hỗn loạn trộm mất…”

Ngày xưa toàn do Hoa Thành chẻ củi, đến lượt y chẳng hiểu sao cứ cảm thấy chẻ không tốt bằng Hoa Thành. Quyền Nhất Chân ỉu xìu thảm thương uống vài hớp cháo loãng rồi lăn ra ngủ tiếp trong Bồ Tề quán. Lang Huỳnh thì lại ra đây, dường như muốn giúp đỡ, Tạ Liên nói: “Không cần đâu. Tam… Lang Huỳnh, lát nữa nấu nước, tắm rửa cái đi.”

Y nhớ hình như lâu rồi Lang Huỳnh chưa tắm. Quỷ chính xác không đổ dầu, không đổ mồ hôi cũng chẳng dính cáu bẩn, nhưng suốt ngày lắc lư ở ngoài cũng sẽ dính không ít bụi. Có điều không thể nói huỵch toẹt ra được, nếu không sẽ tổn thương lòng tự trọng của người ta. Lang Huỳnh có vẻ ngơ ngác, không đáp lời, Tạ Liên đã bưng củi vào nấu nước, dặn: “Hôm qua ta vào trấn bán đồng nát, mua cho ngươi hai bộ đồ mùa thu, tắm xong ngươi mặc thử xem có vừa không?”

Lang Huỳnh vừa mặc đồ mới vào, nghe lời này thì không nói hai lời, quay đầu bỏ đi một nước. Tạ Liên kéo cậu ta lại, thành khẩn nói: “Đừng đi! Nhất định phải tắm mới được. Yên tâm, ta không tháo băng vải trên mặt ngươi đâu.”

Lang Huỳnh vẫn nhất quyết từ chối, cắm đầu ra ngoài chẻ củi, nói sao cũng không chịu trở vào. Tạ Liên hết cách, đành phải nhặt một đống củi, đun nước, tự cởi quần áo ra. Nhược Da gỡ từng vòng từ lồng ngực của y, Lang Huỳnh lại bê một đống củi vào, thấy Tạ Liên để trần nửa người trên thì lập tức trợn tròn mắt. Tạ Liên đưa tay kiểm tra nhiệt độ nước, thấy đủ ấm rồi mới mặc quần ngồi vào, thấy Lang Huỳnh vô tới bèn nói: “Ồ, đến đúng lúc lắm, phiền ngươi đưa cuộn giấy nằm dưới chiếc nón treo bên kia tường cho ta.”

Lang Huỳnh chẳng những không tới đây, trái lại còn lùi ra ngoài cửa, “rầm” một tiếng trở tay đóng cửa lại. Tạ Liên chẳng hiểu mô tê gì. Chưa được bao lâu, Lang Huỳnh như sực nhớ ra điều gì đó, thình lình tung chân đá văng cửa. Tạ Liên vội nói: “Đừng đá cửa này! Cửa này là…”

Lang Huỳnh lại nghiêng đầu không nhìn y, đi thẳng vào trong, xốc Quyền Nhất Chân đang nằm xải lai dưới đất lên, kéo lê cậu ta ra ngoài. Quyền Nhất Chân hình như hễ ngủ là say tít, chỉ có động tĩnh lớn như đất rung núi chuyển mới đánh thức được cậu ta, bị kéo lê một đường mà chẳng hề có cảm giác gì. Tạ Liên dở khóc dở cười: “Ngươi làm gì thế? Không sao cả, có phải con gái đâu mà. Vào đi.”

Những khi Hoa Thành vắng mặt, không phải Tạ Liên chưa bao giờ tắm trong Bồ Tề quán. Dẫu sao Bồ Tề quán đúng là nhỏ thật, điều kiện sinh hoạt lại gian khó, có một bồn nước để tắm là khá lắm rồi, không có hồ tắm lớn hình chữ nhật rộng mười trượng dựng bình phong để y chèo thuyền thong thả vừa chơi vừa tắm. Có điều nửa vô tình nửa cố ý, Tạ Liên chưa từng tắm trước mặt Hoa Thành bao giờ. Nhưng do người trước mắt không phải Hoa Thành mà là người khác, thế nên y chẳng hề cảm thấy có vấn đề gì.

“…”

Lang Huỳnh lật mặt Quyền Nhất Chân lại, chất một đống quần áo lộn xộn lên đầu cậu ta, còn mình thì cúi đầu đưa cuộn giấy mà Tạ Liên cần cho y, sau đó tiếp tục ngồi rúc trong góc phòng. Tạ Liên mở cuộn giấy ra, đằng này chau mày đọc kỹ, đằng kia trải tóc ra.

Khí nóng hun gò má y phơn phớt hồng, mái tóc dài và đôi hàng mi trông càng đen óng, càng ướt át. Không lâu sau, Tạ Liên bất chợt mò trúng sợi dây bạc mỏng đeo trước ngực, một chiếc nhẫn kim cương trĩu xuống ở đầu cuối sợi dây.

Tạ Liên nắm lấy chiếc nhẫn, siết nhẹ năm ngón. Bỗng nhiên, khóe mắt lia về phía đóa hoa nho nhỏ đặt bên góc bàn thờ.

Y vô thức cầm đóa hoa lên, giơ ngay trước mắt, cứ thấy đầu óc mơ mơ màng màng, như thể trước mắt phủ đầy hơi nóng, cần một bàn tay vung vẫy gạt làn sương ra. Đúng lúc này, bên ngoài thình lình truyền đến tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.

Tiếng động này kéo mạch suy nghĩ của Tạ Liên về, y đặt hoa lại chỗ cũ, đang định lên tiếng hỏi ai thế, chợt phát hiện tiếng gõ cửa này không phải đang gõ cửa Bồ Tề quán, mà là gõ cửa nhà thôn trưởng ở sát vách.

Giữa tiếng gõ cửa, một giọng nữ yểu điệu cất lên: “Có ai ở nhà không ạ? Lấy cũ đổi mới, lấy cũ đổi mới. Chỗ ta có một chiếc áo bào mới tinh nhưng không dùng được, muốn đổi một bộ đồ cũ hợp mắt, chẳng biết chủ nhà có ý nguyện này không? Có ai ở nhà không ạ?”

Khỏi cần y đi tìm, vật này thế mà lại tự tìm tới cửa!

Ả gõ cửa từng nhà để hỏi, tiếc rằng chẳng có hộ gia đình nào mở cửa cho ả. Đó là chuyện đương nhiên, mọi hôm không cần lượm đồng nát, Tạ Liên sẽ mở buổi giảng đạo tại thôn Bồ Tề, tuyên truyền giảng giải mấy trăm loại bí quyết phân biệt yêu ma quỷ quái với ba cô sáu bà bảy thím tám dì, đêm hôm khuya khoắt gặp phải loại khách không mời bất thường rành rành thế kia, làm gì có thôn dân nào thèm để ý. Người thời nay chẳng dễ gạt như thời cổ đâu. Vật kia gõ cửa một vòng, từ đầu đến cuối chả ai ngó ngàng, cuối cùng đi tới trước cửa Bồ Tề quán. Tạ Liên ngừng thở, tập trung tinh thần chờ đợi, ngờ đâu vật kia còn chưa gõ cửa đã phát hiện nơi này không phải nơi mình nên đến, bèn “ây da” một tiếng, bước chân nghe như sắp đi xa, Tạ Liên vội kêu lên: “Chờ đã! Ta muốn đổi.” Sau đó nói nhỏ với Lang Huỳnh: “Mau mở cửa đi, đừng sợ, không sao đâu!”

Lang Huỳnh nào có sợ gì, bước lên mở cửa ngay. Ngoài cửa có một thiếu nữ đang đứng, thân hình lả lướt, chỉ nhìn nửa gương mặt dưới cũng đủ thấy xinh đẹp động lòng người. Nhưng ả đeo một chiếc khăn trùm đầu, che khuất nửa gương mặt trên, cứ như không có mắt vậy, cho người ta cảm giác chẳng mấy thoải mái.

Thiếu nữ nhìn vào trong phòng, che miệng cười hỏi: “Vị đạo trưởng này, ngươi muốn dùng đồ cũ gì đổi đồ mới của ta đây?”

Tạ Liên còn ngâm mình trong bồn nước không đi ra là vì muốn ả lơi lỏng cảnh giác, y cười đáp: “Vậy phải xem đồ mới của ngươi trông như thế nào.”

Thiếu nữ chìa tay, giũ nhẹ một cái, một bộ cẩm y lấp lánh rớt ra khỏi bọc đồ, lộng lẫy khôn tả, mỗi tội kiểu dáng trông hơi cũ, hơn nữa toàn thân nó còn tỏa ra một luồng khí yêu dị. Tạ Liên khen ngợi: “Đồ đẹp, đồ đẹp. Lang Huỳnh, ngươi lấy bộ đồ ta mang từ trấn về cho vị cô nương này đi.”

Lang Huỳnh dùng một tay đưa đồ qua. Thiếu nữ kia đưa đồ mới rồi cười hì hì nhận đồ cũ, đang định xoay người thì bỗng dưng biến sắc, như thể bị vật gì đâm trúng tay, quát to một tiếng rồi ném phăng bộ đồ cũ xuống đất. Trong bộ đồ vải rơi dưới đất, chẳng biết Nhược Da trượt vào cuộn thành một cục từ lúc nào, nó chui ra từ cổ áo, hệt như một con rắn độc trắng ởn đang thè lưỡi với thiếu nữ kia. Mà “thiếu nữ” đó tuyệt nhiên không phải là thiếu nữ, vừa rồi ả giật bắn mình thét chói tai, khăn trùm đầu của ả bị Nhược Da bất ngờ tập kích kéo rớt. Tuy rằng nửa gương mặt dưới kiều diễm vô ngần, nhưng nửa gương mặt trên lại hằn đầy nếp nhăn, già cằn già cỗi, tạo nên một sự đối lập đáng sợ tột độ —— “Thiếu nữ” chỗ nào chứ, rõ ràng là một cụ bà bảy tám chục tuổi!

____________

Tác giả nói:

Dạo này đang điều chỉnh tình tiết và dàn truyện khúc sau nên hơi ngắn chút, chờ tôi chỉnh xong sẽ to dài sau.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp