THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 3 - Chương 118: Độ Thiên kiếp, Đông Hải nổi sóng to

trước
tiếp

Con trâu cất tiếng: “Ha, ta đâu có khen ngươi, có gì mà không dám nhận? Bên đây bận bịu làm ruộng, không thấy ai đến cả.”

Bùi Minh nói: “Nếu đã vậy”, vừa nói vừa tiến lên một bước, đám nông dân tức thì đồng loạt giơ cuốc, hô to: “Giẫm chết rồi! Gã giẫm chết rồi!”

Bùi Minh cau mày: “Giẫm chết cái gì cơ?”

Con trâu đáp: “Ngươi giẫm chết hoa màu mà bọn họ vất vả trồng được rồi, xin lỗi đi.”

Bùi Minh cúi đầu nhìn, cố nhịn nói: “Nếu ta không nhìn lầm, đây chỉ là cỏ dại thôi.”

Con trâu nói với vẻ khó hiểu: “Một tướng quân chỉ biết đánh đánh giết giết như ngươi thì biết gì? Là cỏ hay hoa màu, lẽ nào người làm ruộng bọn ta không rõ hơn ngươi?”

Tuy Tạ Liên đã nhìn ra người ở thôn Vũ Sư chỉ đang cố ý làm khó dễ Bùi Minh, nhưng y vẫn không nén nổi tò mò rốt cuộc là cỏ hay hoa màu. Bùi Minh đường đường là Võ Thần trấn giữ phía Bắc, sao có thể xin lỗi một đám nông dân vì lý do nhạt nhẽo vậy chứ? Hắn dứt khoát không thèm nhìn, lại bước lên vài bước, lấy hơi quát: “Thanh Huyền ra đây! Bây giờ anh ngươi đang độ kiếp, tình thế không ổn, sắp xảy ra chuyện rồi!”

“…”

Sư Thanh Huyền vốn hạ quyết tâm trốn trong phòng không ra, dù sao Bùi Minh cũng sẽ không xông vào, nhưng vừa nghe câu này, Sư Thanh Huyền vội kêu lên: “Cái gì?!!” Đoạn mở cửa lao ra ngoài.

Bùi Minh liếc con trâu, nói: “Quả nhiên ngươi lại chạy đến đây!”

Sư Thanh Huyền kinh ngạc, thoáng chốc kịp phản ứng lại, bèn nhảy trở về: “Ngươi ngươi ngươi đừng hù ta, làm gì nhanh vậy chứ? Chuyện này đột ngột quá, ta cứ tưởng ít nhất cũng còn vài tháng chứ?” Nhưng ban nãy ở Tiên kinh, đúng là Thủy Sư đã vội vã rời đi, dường như phải ứng phó với chuyện gì gấp gáp lắm. Sư Thanh Huyền lập tức giơ hai ngón tay chạm vào huyệt thái dương, đây là kiểu kết ấn tay của thuật thông linh, nhưng giơ lên rồi hắn mới nhớ ra mình đã mất hết pháp lực, thậm chí chẳng màng phiền muộn mà hớt hải túm lấy Tạ Liên, hỏi: “Thái tử điện hạ, giúp ta hỏi xem, điều này có thật không?”

Tạ Liên và Minh Nghi đều tiến vào Thông Linh trận, đúng như dự đoán, bên trong đã loạn thành nồi cháo, sốt sắng vô cùng. Dường như có không ít thần quan đang theo dõi trực tiếp tình hình bên Đông Hải, đua nhau lẩm bẩm: “Trời ơi… tư thái này… không hổ là Thủy Hoành Thiên!”

“Này này này, kiểu này vượt qua nổi sao…”

Thần quan pháp lực càng cao cường và số lần độ kiếp càng nhiều, lần Thiên kiếp tiếp theo sẽ càng hung hiểm hơn. Sư Vô Độ lũng đoạn đường thủy, xưng bá đường tiền tài, đây lại là Thiên kiếp thứ ba của hắn, kiếp này ra sao khỏi nói cũng biết. Tạ Liên đáp: “Là thật.”

Con trâu vẫn còn cản đường, Bùi Minh không tiện xông vào, đứng từ xa cất tiếng: “Ngươi đâu phải con nít nữa, ai lại lấy chuyện này ra lừa ngươi! Độ Thiên kiếp không phải hẹn ăn cơm, còn có thể chọn ngày lành thay đồ mới rồi đi chăc? Nói đến là đến, trở tay không kịp! Bây giờ anh ngươi đang ở trên biển Đông Hải, Đông Hải đã nổi sóng to, ai cũng vào không được ra chẳng xong, đang đấu chọi với sóng thì đột nhiên có người báo tin ngươi chạy trốn rồi, ngươi bảo anh ngươi làm sao yên tâm độ kiếp đây!”

Sư Thanh Huyền nói: “Vậy ngươi mau báo cho huynh ấy biết ta đang ở thôn Vũ Sư đi chứ?!”

Nghe tình hình tường thuật tức thời trong Thông Linh trận, Tạ Liên nói: “Không ổn rồi. Hiện tại toàn bộ vùng biển mà Thủy Sư đại nhân đang độ kiếp đã phóng thích một luồng pháp lực cuồng loạn, e rằng hắn đang hỗn loạn, không ai có thể nói gì với hắn rồi!”

Sư Thanh Huyền lập tức xông ra: “Đưa ta đi xem!”

Bùi Minh chìa tay: “Đi!”

Minh Nghi lại bỗng lách mình, chặn trước mặt Sư Thanh Huyền, sắc mặt nghiêm nghị. Sư Thanh Huyền hỏi: “Minh huynh sao thế?”

Minh Nghi cau mày không đáp, Tạ Liên đại khái đoán được Minh Nghi nghĩ gì, cũng như tại sao lại ngăn cản Sư Thanh Huyền.

Bây giờ đến giúp Thủy Sư vượt lần Thiên kiếp này, thật sự là quyết định chính xác sao?

Nếu chuyện đổi mệnh là thật, Thủy Sư tất phải chịu hình phạt tương ứng. Bây giờ chẳng những chưa truy cứu trách nhiệm của hắn, trước tiên còn giúp hắn thăng lên một bậc, làm thế thật sự không có gì bất ổn sao?

Sở dĩ đoán được điều này, là vì Tạ Liên cũng đang cân nhắc vấn đề này. Đắn đo giây lát, cuối cùng Sư Thanh Huyền thở dài một hơi, nói: “…Minh huynh, ta… cảm ơn huynh. Nhưng nói sao đi nữa, đó cũng là… ta vẫn không yên tâm được, qua ải này trước rồi tính tiếp!”

Dứt lời, Sư Thanh Huyền lao đến cạnh Bùi Minh, quay đầu nói: “Cảm ơn Thái tử điện hạ! Cảm ơn Vũ Sư đại nhân! Cảm ơn trâu! Cảm ơn các vị! Ngày sau sẽ báo đáp!” Hai người kia vội vã đi trước. Minh Nghi đứng yên tại chỗ chốc lát rồi cũng đi theo. Tạ Liên nhìn bóng lưng bọn họ nhưng không nhúc nhích, Hoa Thành bước chậm ra khỏi nhà, hỏi: “Ca ca không đi sao?”

Nghĩ ngợi một lát, Tạ Liên vẫn lắc đầu, ôn tồn đáp: “Chuyện này ta không quản nổi. Xem bọn họ tự giải quyết thế nào trước đã.”

Sư Thanh Huyền là người trong cuộc, đến giờ còn chưa nghĩ thông rốt cuộc nên làm như thế nào, Tạ Liên cũng thấy hơi rối rắm. Tuy y có thể hiểu được vì sao Sư Vô Độ phải làm như vậy, nhưng y không thể tán thành cách làm ấy. Kết cục lý tưởng chính là Sư Vô Độ tự nhận tội, tự lãnh hình phạt, có lẽ Minh Nghi cũng mong vậy nên mới ngăn cản Sư Thanh Huyền. Nhưng với thái độ tâm cao khí ngạo, bá đạo kiêu căng của Thủy Sư, chuyện này gần như bất khả thi. Ngồi ở địa vị cao như thế biết bao năm, chẳng ai sẵn lòng tự rút xuống cả.

Nếu đổi thành người khác, đoán chừng Tạ Liên sẽ lập tức phanh phui vụ này lên Thượng thiên đình, nhưng nghĩ đến Phong Sư xưa nay luôn thân thiết nhiệt thành, bây giờ anh hắn đang gặp chuyện nguy cấp, tạm thời y không thể nào lật mặt được, làm vậy khác nào giậu đổ bìm leo, bỏ đá xuống giếng, không hề niệm chút tình xưa. Trước tiên chỉ có thể xem bọn họ tự giải quyết thế nào, nếu cuối cùng vẫn giải quyết không ổn…

Nghĩ tới đây, Tạ Liên nói với Hoa Thành bằng giọng tự giễu: “Tam Lang, có lẽ lời khuyên lúc trước của đệ đúng rồi. Ầy, chuyện này…”

Hoa Thành cười khẽ, đang định mở miệng thì Tạ Liên lại thình lình biến sắc. Chỉ nghe trong Thông Linh trận, Linh Văn lên tiếng: “Cái gì?! Mấy trăm thuyền của ngư dân đều bị cuốn vào ư? Ngay tại lúc này?!”

Tạ Liên lập tức sửng sốt, thất thanh hô: “Ngư dân? Bị cuốn vào đâu? Đông Hải sao?”

Nếu nói ban nãy Thông Linh trận loạn thành một nồi cháo, thì bây giờ nồi cháo đó đã đổ xuống đất cho chó ăn. Linh Văn thậm chí không rảnh trả lời, nhưng giọng vẫn xem như bình tĩnh: “Làm phiền, có Võ Thần nào đang trực không? Lão Bùi?”

Bùi Minh đáp trong trận: “Đừng quýnh, ta đang đưa Sư Thanh Huyền chạy qua đó, Địa Sư đại nhân cũng ở đây. Trước tiên ngươi tính chắc chắn xem có mấy trăm người bị cuốn vào sóng gió, bọn ta sẽ đưa tất cả trở về, tận sức không để lọt ai.”

Linh Văn đáp: “Cực thân ngươi rồi. Bây giờ Thủy Sư đại nhân đang bùng nổ pháp trường, không cho phép người khác tiến vào phạm vi hắn độ kiếp, thần quan Trung thiên đình mà vào nhất định sẽ bị đánh thành cơm thừa canh cặn, thần quan Thượng thiên đình hẳn có thể thử phá vỡ lá chắn. Người bị ảnh hưởng e rằng vượt hơn hai trăm, chỉ có hai người các ngươi sợ rằng không đủ nhân lực, vẫn cần một vị Võ Thần. Có vị điện hạ nào hiện đang ở đây không? Nam Dương tướng quân? Huyền Chân tướng quân?”

Có người đáp lời: “Chẳng phải hai vị tướng quân bị phạt giam vì tội phá hoại Tiên kinh rồi sao, bây giờ không gọi được…”

“Thái Hoa thì sao? Thái Hoa điện hạ đã trở lại chưa?” (Lang Thiên Thu)

“Chưa trở lại! Đã phái ra ngoài rồi.”

“Kỳ Anh đâu?”

“Ai biết cậu ta chạy đi đâu, tên này quanh năm chặn tất cả thông linh, chẳng thèm nghe ai nói, đâu phải ngươi không biết!”

Ngoài mấy vị này, Thượng thiên đình làm gì còn Võ Thần nào đủ tầm chứ? Mặc dù đang nóng ruột, Tạ Liên cũng không khỏi có chút phiền muộn, chẳng lẽ hào quang thần đồng nát của mình thật sự mạnh đến nỗi mọi người đều quên mất mình xuất thân là Võ Thần sao? Y vội lên tiếng: “Ta! Có ta nè! Để ta đi cho. Tới Đông Hải vớt ngư dân phải không?”

Linh Văn đáp: “Thái tử điện hạ, bây giờ sóng gió trên Đông Hải hết sức nguy hiểm, pháp lực của ngài lúc linh lúc không linh, lỡ như…”

Tạ Liên ngắt lời: “Không sao đâu. Ta từng đánh cá ở bốn biển, chưa lần nào ra biển mà không gặp sóng to gió lớn, thường xuyên trôi nổi trên biển mười ngày nửa tháng, đã quen lắm rồi.”

“…”

Các thần quan nhịn không được nghĩ thầm: “Vậy cũng được hả? Rốt cuộc ngươi còn từng làm gì nữa?”

Lúc này tình thế nguy cấp, không kịp đắn đo nhiều, Linh Văn nói: “Được. Vậy làm phiền ngài, Bùi tướng quân các ngươi hợp tác với nhau nhé!”

Bùi Minh đáp: “Được!”

Tạ Liên đóng thông linh, quay đầu nói: “Tam Lang, phía Đông Hải…”

Nào ngờ vừa quay đầu đã thấy Hoa Thành thay một bộ đồ ngư dân gọn nhẹ, ném xí ngầu lên rồi túm bằng một tay, tay còn lại đặt lên cửa, dứt khoát nói: “Đi thôi!”

Tạ Liên ngẩn ra, sau đó bật cười: “Được!” Dứt lời bèn đuổi theo.

Cửa vừa mở, đập vào mắt không phải nội thất trong nhà, mà là một bãi biển xám xịt.

Hai người bước ra từ một gian nhà làng chài nho nhỏ trên bãi biển, gian nhà nhỏ này chính là một trong những điểm dừng chân thường dùng nhất của thuật Rút ngàn dặm đất ở Đông Hải. Ngoài bãi biển là biển khơi bao la bát ngát, rộng lớn vô biên. Sở dĩ bãi biển xám xịt, không phải vì cát màu xám mà vì sắc trời xám ngoét, biển cũng xám ngoét. Âm u mịt mù, mây đen cuồn cuộn, áp lực nặng trình trịch khiến người không sao thở nổi.

Ở mặt biển ngoài xa, chốc chốc lại có một cơn sóng thần trỗi dậy, hệt như một vách tường cao sừng sững nổi lên trên đất bằng, sau đó đổ vỡ sụp ngay. Ngoài ra còn hàng loạt cột nước tựa như rồng nước phóng thẳng lên trời, điên cuồng tàn phá như gió lốc, lên cao rồi ập xuống. Tia sét xanh đậm chạy dài phía chân trời, méo mó mà dữ tợn.

Một chiếc thuyền lớn mới toanh đậu bên bãi biển, trên biển nhất định phải có chỗ dừng chân, nếu chỉ bay trên không trung, biết đâu chừng sẽ bị một tia sét đánh trúng, vì vậy nhất định phải có thuyền, thuyền này tất nhiên không phải thuyền bình thường. Ba người Sư Thanh Huyền, Bùi Minh, Minh Nghi đã ở trên thuyền, vừa thấy hai người Hoa Tạ bước ra khỏi gian nhà làng chài, Bùi Minh vội gọi: “Thái tử điện hạ!”

Sư Thanh Huyền thở dài: “Thái tử điện hạ, huynh… hầy! Cực thân huynh rồi. Thật có lỗi quá.”

Tạ Liên lên thuyền, hỏi: “Chức trách thôi mà. Thuyền này lái thế nào?”

Thấy Hoa Thành thảnh thơi khoanh tay đứng sau lưng Tạ Liên, Bùi Minh cảnh giác dặn: “Những người không phận sự lui ra đi, đợt sóng gió này không phải chuyện đùa đâu.”

Tuy hiện tại Hoa Thành đang mặc một bộ đồ giản dị khâu miếng vá, song vẫn không giấu được vẻ tuấn tú và hoạt bát của hắn, trông giống hệt một tiểu ngư dân khôi ngô. Hắn cười đáp: “Ta nào phải người không phận sự, ta đi theo điện hạ nhà ta thôi.”

Tạ Liên cũng lên tiếng: “Đệ ấy là người trong điện của ta.”

Bùi Minh đã giương kiếm, không chịu nhượng bộ, khăng khăng nói: “Lui xuống.”

Tạ Liên còn chưa đáp, Hoa Thành đã nói với hắn bằng giọng hết sức kiên quyết: “Không. Chuyến này ta nhất định phải đi với ngươi.”

Hai bên chỉ mới giằng co chốc lát, Sư Thanh Huyền lại cảm thấy chốc lát dài như bốn mùa, bèn nói với Bùi Minh: “Bùi tướng quân, người này không có vấn đề gì đâu, mau lái thuyền đi!”

Đang nói dở, một tia sét thình lình bổ xuống phía chân trời, đánh vào mặt biển. Khắp mặt nước biển truyền tia điện, tí tách phát sáng, biến thành màu xanh ngọc huỳnh quang, tựa như một quả tim khổng lồ đột ngột nảy lên, bắt đầu hô hấp. Cảnh tượng ấy hùng tráng tột bậc, đồng thời hết sức kinh người, Bùi Minh cũng không muốn đợi thêm nữa, quát: “Lái!”

Thân thuyền chấn mạnh một cái, lục cục lục cục, tiếng chuyển động của trục tròn vang lên, dù không hề có người tác động, chiếc thuyền lớn lại có thể tự chạy ra khỏi bãi biển, phóng nhanh vào sâu trong biển cả. Giữa sấm vang chớp giật và sóng gió kinh hoàng, một con đường mở ra.

Sóng gió tuy lớn nhưng Tạ Liên, Hoa Thành, Bùi Minh và Minh Nghi đều đứng vững chân, chỉ có Sư Thanh Huyền được Minh Nghi giữ chặt mới không nghiêng ngả. Tạ Liên hỏi lớn: “Thuyền này qua được sóng gió thế này sao?!”

Bùi Minh đáp: “Bây giờ chắc miễn cưỡng qua được, lát nữa được không thì khó nói!”

Thuyền đã lái cực nhanh, nước biển hai bên bắn bọt sóng ào ào, Sư Thanh Huyền hỏi: “Nhanh hơn nữa được không?”

Bùi Minh trả lời: “Thuyền này tiêu hao pháp lực, vầy là nhanh nhất rồi!”

Sư Thanh Huyền siết chặt tay phải, tay này vốn dĩ cầm quạt Phong Sư, một khi gió lớn nổi lên từ đất bằng, có gió lành đẩy hộ, thuyền này ít nhất có thể nhanh hơn bốn phần, nhưng giờ chẳng còn lại gì, Sư Thanh Huyền không khỏi thở dài tiếng nữa. Lúc này, Hoa Thành vỗ Tạ Liên một cái, gọi khẽ: “Ca ca.”

Tạ Liên vừa quay đầu đã trợn to mắt. Chỉ thấy trên mặt biển cách đó bảy tám trượng, có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đang xoay vòng vòng giữa sóng dữ, trên thuyền thấp thoáng có vài bóng người, dường như đang kêu cứu, nhưng tiếng kêu cứu đã bị sóng to sấm giật nuốt trọn.

Ngư dân gặp nạn!

Đây chính là mục đích Tạ Liên đi chuyến này. Nhược Da bay ra, quấn hông vài ngư dân nhấc họ lên. Một số ngư dân đứng trên ván thuyền lớn, suýt thì xụi lơ, Bùi Minh tức khắc mở cửa một khoang thuyền ném họ vào. Đến khi mở cửa ra lần nữa, những ngư dân đó sẽ phát hiện mình đã ở trên bờ.

Sau khi Hoa Thành và Tạ Liên vớt lên chừng ba bốn chục ngư dân, thuyền lớn cũng tròng trành xóc nảy ngày một đến gần trung tâm của gió bão và sóng lớn. Vào giờ phút này, tất nhiên có không ít thần quan đang ở ngoài xa vây xem cảnh tượng đáng sợ ấy, chắc chắn cũng có nhiều người phàm đang thán phục và sợ hãi thiên uy. Tia chớp đánh về phía thuyền này cũng càng lúc càng nhiều, tia chớp bị thu hút bởi nguồn pháp lực, nên sẽ đuổi đánh người pháp lực cao cường, đây chính là nguyên nhân khi người khác độ kiếp, tốt nhất nên trốn ra thật xa, bởi vì sẽ vạ lây cá dưới ao.

*Vạ lây cá dưới ao: Trích từ câu “Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư”, ý nói cửa thành bị cháy, mọi người chạy ra hồ múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá chết.

Hiện tại Sư Thanh Huyền là người phàm, pháp lực của Tạ Liên chỉ đủ để y hỏi đôi câu trong Thông Linh trận, pháp lực của Hoa Thành không cần dùng vào lúc này nên phải cất kỹ, thế là tia chớp bèn tập trung nhắm vào người Bùi Minh. Bùi Minh nhiều lần dùng kiếm đánh bật tia chớp, thành thạo có thừa, bản lĩnh thế này, Tạ Liên vẫn bội phục vô cùng. Nếu đổi thành thần quan Trung thiên đình ở đây, chẳng những cũng bị đuổi đánh mà còn không thể đánh trả ấy chứ, bởi vậy mới không thể đưa bọn họ đến. Sau khi băng qua tấm lá chắn này không lâu sau, Sư Thanh Huyền chợt gọi lớn: “Ca!!!”

Tạ Liên vừa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy giữa bảy tám con rồng nước cao ngút trời, Sư Vô Độ áo trắng phần phật lơ lửng trên không, tay kết ấn hình chữ “đấu”.

*Tay kết ấn hình chữ “đấu”

Tuy thân hình của Sư Vô Độ hãy còn đè trên sóng dữ, nhưng có vẻ hơi mất tập trung, đè không ổn chút nào. Mấy con rồng nước ngang tàng chốc chốc lại nhắm chuẩn thời cơ áp sát, chờ dịp nuốt hắn vào bụng, nhiều lần toàn thoát trong gang tấc. Thuyền lớn cách Sư Vô Độ chừng vài chục trượng, nếu quạt Phong Sư vẫn còn, Sư Thanh Huyền có thể đè sóng gió xuống một bậc, nhưng bây giờ mang hắn mang thân xác người phàm, ngay cả giọng cũng chẳng truyền được bao xa, chỉ có thể sốt ruột chứ không làm được gì. Bùi Minh vừa mở miệng, giọng truyền cực mạnh cực xa: “Thủy Sư huynh! Tìm được Thanh Huyền rồi!”

Vừa dứt lời, Sư Vô Độ mở hai mắt ra.

Cùng lúc đó, một cơn sóng dữ dâng cao tận trời rồi đột ngột rớt xuống, thuyền lớn bị nhấc đến giữa không trung nhưng không theo kịp tốc độ sóng dữ rơi xuống, cả thuyền lơ lửng giữa trời, sau đó rơi nhanh xuống dưới. Tạ Liên dùng thiên cân trụy giữ vững thân mình, nắm chặt tay Hoa Thành, nói: “Cẩn thận!”

*Thiên cân trụy (Trĩu ngàn cân): một công phu của Thiếu Lâm giúp trụ tấn vững vàng.

Nói tới cũng lạ, rõ ràng Hoa Thành cao hơn y, bế y bằng một tay cũng không hề tốn sức, nhưng Tạ Liên lại cảm thấy đối phương nhẹ tênh, như thể không để ý sẽ bay mất vậy, thế nên nắm rất chặt. Cùng lúc đó, Hoa Thành cũng trở tay nắm chặt y. Bên kia, Bùi Minh hô lớn: “Thủy Sư huynh, tập trung đi! Huynh không đè sóng xuống, em trai huynh chết đuối là cái chắc!”

Sư Vô Độ thấy được thuyền bên này, cũng nghe được lời Bùi Minh nói, sắc xanh chợt lóe trên mặt, kiểu kết ấn tay đột ngột thay đổi, quanh thân như tỏa ra một lớp pháp trường, bảy tám con rồng nước vẫn lượn quanh người hắn nháy mắt bị đánh vỡ, hóa thành mưa to khắp trời, lõm bõm rơi xuống.

Mưa rơi như đá, nện ván thuyền vang bộp bộp, nện cho thân người đau âm ỉ. Nhưng sau đợt này, sóng gió cũng giảm bớt đôi chút. Sư Vô Độ chậm rãi hạ cánh, đáp xuống chiếc thuyền của bọn họ. Ai ai cũng bị sóng đánh cho ướt như chuột lột, Sư Thanh Huyền lau mặt, lúng túng gọi: “…Ca.”

Mặt Sư Vô Độ vẫn xanh mét, hắn bước nhanh tới, quát: “Ta bảo đệ ở yên tại chỗ, đệ chạy lung tung làm gì! Có phải đệ muốn chọc ta tức chết mới vừa lòng không!!!”

Sư Thanh Huyền thật tình chẳng biết nên nói gì. Không gặp thì lo lắng, gặp rồi lại nghĩ đến chuyện đó, trong lòng vẫn không chấp nhận được, ấp a ấp úng: “…Ây, đệ chỉ… đệ…”

Cuối cùng, Sư Thanh Huyền gãi đầu, than thở: “Huynh độ kiếp xong là tốt rồi. Đệ nghĩ, đệ vẫn cảm thấy…”

Sư Vô Độ lại ngắt lời: “Ai nói ta độ kiếp xong?”

Sư Thanh Huyền sửng sốt: “Vậy vừa rồi không phải sao?”

Bùi Minh dùng hai tay vuốt mái tóc sũng nước, nói: “Đừng vui mừng quá sớm, anh ngươi độ lần Thiên kiếp thứ ba, làm gì đơn giản thế được, ít nhất phải bảy ngày bảy đêm. Thứ vừa rồi chỉ là mở màn thôi.”

Trên thực tế, cho dù là lần Thiên kiếp thứ nhất cũng không đơn giản như vậy. Xem ra “Thiên kiếp” mà lúc trước Sư Thanh Huyền đón nhận nhẹ hơn người khác nhiều. Ắt hẳn cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt Sư Thanh Huyền lại buồn hiu. Tạ Liên vẫn nhớ mục đích của chuyến này, vào Thông Linh trận hỏi: “Linh Văn? Bây giờ chúng ta tiến vào vùng biển nơi Thủy Sư đại nhân độ kiếp, có thể chỉ rõ xem ngư dân bị cuốn vào sóng gió ở bên nào không?”

Linh Văn nói: “Chờ chút.” Qua một hồi, nàng lên tiếng: “Làm phiền rồi. Hôm nay có hai trăm sáu mươi mốt ngư dân bị cuốn vào phạm vi hắn độ kiếp, hơn nữa phân tán quá rộng, lẻ tẻ lác đác…”

Nói chưa được mấy câu, giọng nàng bắt đầu đứt quãng, Tạ Liên nghe không rõ, hỏi: “Chuyện gì vậy? Linh Văn?”

Y tưởng pháp lực của mình lại dùng hết, nhưng khi ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Bùi Minh, rõ ràng bên hắn cũng thế. Cả bọn còn chưa thương lượng, Tạ Liên lại thấy trên mặt biển cách đó không xa có vài chiếc thuyền nhỏ tan hoang trôi tới, bèn nói: “Chắc dư âm của trận mở màn vừa rồi quá lớn, thông linh không suôn sẻ, có lẽ lát nữa sẽ ổn thôi. Linh Văn nói có hai trăm sáu mươi mốt ngư dân bị sóng dội tách xa, trước tiên cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Tất nhiên không ai phản đối. Bùi Minh nói: “Thủy Sư huynh, huynh vào trong nghỉ ngơi chút đi. Huynh vừa chống xong trận mở màn, chẳng biết khi nào lại đến nữa. Lần này huynh cũng xui thật, không ngờ lại liên lụy nhiều người phàm đến vậy.”

Sư Vô Độ có vẻ hơi mệt thật, hắn khẽ gật đầu, đẩy cửa một khoang thuyền khác, vào trong ngồi xuống. Sư Thanh Huyền trông như muốn nói chuyện nghiêm túc gì với anh trai, nhưng nếu chưa độ kiếp xong, Sư Thanh Huyền cũng khó mở lời vào thời khắc mấu chốt này, đành phải nuốt ngược trở vào, rầu rĩ chuẩn bị đi qua chỗ khác với Minh Nghi, Sư Vô Độ lại mở mắt ra, nghiêm giọng nói: “Đệ đừng chạy lung tung, qua đây, ngồi bên này.”

Sư Thanh Huyền buộc lòng phải ngồi xuống cạnh anh trai.

Qua hơn nửa ngày, sau đêm khuya, thuyền lớn trôi càng sâu vào Đông Hải.

Dù rằng thông linh vẫn đứt quãng, lúc linh lúc không linh, nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được. Trong thời gian đó, nhóm Tạ Liên đã cứu hơn hai trăm ngư dân. Những ngư dân này vốn đang ra khơi đánh cá như thường lệ, nào ngờ đột nhiên nổi sóng gió lớn thế, cuốn bọn họ ra ngoài khơi xa tít, chỉ dựa vào sức mình, căn bản không thể nào trôi về được. Nếu trôi mấy ngày mấy đêm, biết đâu chừng sẽ chết đói chết khát phơi thành xác khô trên biển. Đột nhiên được cứu vớt, phải nói là tuyệt xử phùng sinh (tìm được đường sống vào thời khắc nguy hiểm nhất), không khỏi mừng như điên.

Lềnh bềnh trên biển thế này, chẳng biết phải trôi mấy ngày mấy đêm mới cứu được tất cả ngư dân, cũng không biết bao giờ lần Thiên kiếp thứ ba của Sư Vô Độ mới chính thức bắt đầu, nguy hiểm có thể xảy đến bất cứ lúc nào. Trong tình huống như thế, Bùi Minh vẫn không thay đổi tác phong của mình, buổi chiều cứu lên vài chị em gái ngư dân, mấy nàng bị dọa cho khóc sưng mắt. Bùi Minh ôm người ta vào lòng dịu giọng an ủi, rặt một bộ tình nồng ý mật, thắm thiết chân thành, sau đó mới đưa vào khoang thuyền. Mấy cô nương còn quyến luyến không thôi, mong chờ mở cửa ra sẽ lại nhìn thấy hắn. Sư Vô Độ tĩnh tọa tu dưỡng hồi lâu, khí sắc cũng tốt hơn nhiều, mở mắt nói: “Chẳng phải xưa giờ ngươi luôn yêu cầu rất cao sao?”

Mặc dù mấy cô nàng ngư dân đang tuổi xuân thì, nhưng dung mạo chỉ tầm hạng trung, đích thực kém xa tiêu chuẩn săn gái ngày xưa của Bùi Minh, nhưng sau khi ôm ấp con gái người ta, mặt mày Bùi Minh tức thì rực sáng, hắn sờ sờ cằm, cười nói: “Cứu liên tục bảy tám chục ông bác ngư dân râu ria xồm xàm, gặp phụ nữ là thấy quốc sắc thiên hương ngay, ha ha ha ha.”

Nghe vậy, Sư Thanh Huyền và Minh Nghi chẳng muốn ngó tới hắn. Tạ Liên lắc đầu, trái lại thấy hơi buồn cười, qua một bên ngồi sóng vai với Hoa Thành, ngồi chốc lát bỗng thấy bụng rỗng tuếch.

Những người khác trên thuyền đều không cần ăn cơm, mặc dù hiện tại Sư Thanh Huyền cũng là người phàm, nhưng Tạ Liên nghi ngờ chắc hẳn Sư Vô Độ đã đút tiên đan gì cho hắn, cái loại một miếng no suốt mấy ngày ấy, thế nên đến giờ cũng không tỏ ra đói bụng. Thuyền này cũng không phải thuyền mà nhân gian chế tạo để ra khơi, chắc chắn không có chuẩn bị thức ăn, Tạ Liên đứng dậy toan xuống biển bắt vài con cá, Hoa Thành ở bên cạnh lại đưa thứ gì qua. Tạ Liên cúi đầu nhìn thử, là một cái bánh màn thầu trắng mềm.

Y lại ngồi trở xuống, nói khẽ: “Cảm ơn Tam Lang.”

Hoa Thành cũng nhẹ giọng đáp: “Ca ca dùng tạm cái này lấp bụng đi, chốc nữa là xong rồi.”

Vẫn là một cái màn thầu chia làm đôi, hai người ngồi sóng vai gặm từ từ. Bùi Minh ở góc thuyền bên kia nghe bọn họ thầm thì, bèn vuốt tóc nói: “Hai vị có phát hiện gì hả? Chi bằng ra khỏi thế giới nhỏ của hai ngươi, nói bọn ta nghe với nào?”

Tạ Liên đang định nói qua quýt vài câu với Bùi Minh, song lại chợt nhíu mày, hỏi: “Các ngươi có phát hiện chỗ nào bất ổn không.”

Minh Nghi cũng nhăn mày, ngẩng đầu nói: “Có.”

Tạ Liên đứng dậy: “Hình như thuyền này chạy chậm hơn rất nhiều. Phải chăng không đủ pháp lực?”

Bùi Minh nói: “Làm sao thế được. Pháp lực trút vào thuyền này trước khi xuất phát, có thể chạy trên biển thêm hai ngày nữa.”

Tạ Liên đi đến bên thuyền, tay vịn mạn thuyền, nói: “Nhưng ta cứ cảm thấy, thuyền này bỗng dưng trở nên nặng trịch…” Lời còn chưa dứt, giọng thình lình im bặt. Những người khác ngoại trừ Sư Vô Độ đều tụ lại bên mép thuyền, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Khỏi cần phải hỏi, chỉ nhìn cũng biết là chuyện gì. Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được, mức ngậm nước của chiếc thuyền lớn này bỗng trở nên sâu hơn một cách lạ thường. Đã vậy còn đang liên tục sâu thêm!

Tạ Liên vội nói: “Đáy thuyền rỉ nước hả?! Hay va phải đá ngầm? Hoặc có thứ gì đó lặn dưới nước đục lỗ?”

Bùi Minh nói: “Không thể nào! Nếu va phải đá ngầm làm sao chúng ta không phát hiện được? Thuyền này cũng không phải thuyền bình thường, thứ tầm thường không đục thủng được đâu, trừ phi…”

Dường như nghĩ tới điều gì, Bùi Minh thoắt cái nghẹn họng, Minh Nghi hỏi: “Trừ phi cái gì?”

Bùi Minh nói: “Tiêu rồi.”

Sư Thanh Huyền hỏi: “Tiêu gì cơ?”

Bùi Minh xoay phắt người, nói: “Thuyền chạy trên quỷ vực (1), vào nước tự khắc chìm. Trôi đến Hắc Thủy Quỷ Vực (2) rồi.”

________________

Chú thích:

Quỷ Vực 鬼蜮 (2) và quỷ vực 鬼域 (1) khác nhau nhé, phân biệt sẽ là cái 1 không viết hoa, cái 2 viết hoa. Theo tác giả nói thì Hắc Thủy Quỷ Vực là một cụm nguyên, là xưng hô sẵn có, Vực 蜮 (2) ở đây là một loại quái vật âm thầm hại người dưới nước trong truyền thuyết, nó ngậm cát phun vào người làm cho làm người ta bị lở loét, còn cụm Quỷ Vực (2)dùng để chỉ những kẻ âm hiểm, những loại quỷ quái hại người. Hắc Thủy Quỷ Vực có thể gọi tắt là Quỷ Vực.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp