THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 2 - Chương 85: Dịch mặt người lan từ rừng Bất U (2)

trước
tiếp

Dễ dàng thấy được là không đúng. Bởi vì kẻ mắc dịch mặt người đầu tiên xông ra đường Thần Võ là một gã đàn ông cường tráng tầm vóc lực lưỡng, khó tránh có phần thiếu căn cứ.

So sánh binh sĩ mắc dịch mặt người với các binh sĩ khác, rốt cuộc khác nhau chỗ nào, Tạ Liên đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, cũng như đã nghiệm chứng nhiều dạng. Bàn về mọi phương diện, họ và những người khác không có khác biệt nào quá rõ ràng. Trong tất cả những người nhiễm bệnh, tướng mạo, thể trạng, thậm chí là thân phận, tính cách, đều đa dạng phong phú, không tổng kết được quy luật cố định nào. Chẳng lẽ, ai nhiễm ai không nhiễm thật sự chỉ là vấn đề số mệnh hay sao?

Tạ Liên nhủ thầm: “Rốt cuộc các binh sĩ đã làm gì mới kháng được sự truyền nhiễm của dịch mặt người chứ? Nói cách khác, rốt cuộc có việc gì mà người dân bình thường ít làm, còn binh sĩ thì làm nhiều nhỉ…”

Nói đến đây, hai mắt Tạ Liên bỗng trợn to, sắc mặt lập tức tái mét. Thấy giọng y đột nhiên im bặt, Phong Tín hỏi: “Sao vậy điện hạ? Huynh nghĩ ra điều gì à?”

Đúng là Tạ Liên đã nghĩ ra gì đó. Y nghĩ đến một suy đoán hợp lý, đồng thời cũng là một suy đoán đáng sợ.

Tạ Liên đứng phắt dậy, buột miệng thốt ra: “Không đâu! Không không, hẳn là không phải thế đâu, không thể nào chuyện đó được.”

Phong Tín và Mộ Tình cũng thoắt cái đứng dậy, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tạ Liên đỡ trán, đi tới đi lui mấy bước, giơ tay nói: “Các ngươi chờ chút, ta, có một suy đoán rất hoang đường. Chắc không phải thật đâu, nhưng ta muốn thử nghiệm một chút.”

Mộ Tình hỏi: “Rốt cuộc là suy đoán gì? Huynh muốn thử nghiệm thế nào? Cần ta tìm người tới thử không?”

Tạ Liên lập tức gạt bỏ: “Không được, không thể tìm người sống tới thử, ngộ nhỡ ta đoán sai thì tính sao?” Chẳng thà nói rằng, lòng y thầm mong mình đoán sai, sai toét loét mới tốt.

Mộ Tình nhíu mày nói: “Điện hạ, nếu huynh muốn biết suy đoán của mình đúng hay không, huynh nhất định phải dùng một người sống để thử nghiệm. Đây chính là cách tốt nhất, huynh ở đây ưu sầu cũng vô dụng thôi.”

Phong Tín cũng nhíu mày: “Ngươi không thấy huynh ấy đang phiền sao, bây giờ đừng nói mấy lời thế nữa.”

Mộ Tình quay đầu hỏi: “Lạ thật, ta đã nói gì chứ? Điều ta nói không phải là sự thật sao? Đã đến nước này rồi, do dự bối rối có ích gì?”

Phong Tín không hài lòng: “Với ngươi mà nói, việc gì cũng phải so đo xem có ích hay không à? Đó là người sống đấy, đến do dự cũng chẳng do dự chút nào, có phải ngươi quá bình tĩnh rồi không.”

Mộ Tình vặn lại: “Bình tĩnh? Chắc ngươi muốn nói ta máu lạnh chứ gì.”

Tạ Liên cũng không có kiên nhẫn điềm đạm hòa giải cho hai người kia như xưa, ra lệnh: “Hai người các ngươi, có một câu mà cũng tranh cãi cho được, còn ra thể thống gì! Đứng ở đây một nén nhang cho ta, trong một nén nhang không ai được phép nhúc nhích. Quy tắc cũ.”

“……”

“……”

Vừa nghe ba chữ “quy tắc cũ”, Phong Tín và Mộ Tình đều hơi biến sắc. Tạ Liên khoát tay: “Quan trời ban phúc. Bắt đầu đi.”

Hồi lâu sau, Phong Tín cắn răng nói: “… Phúc tinh cao chiếu.” (Có sao phúc chiếu rọi, chỉ người may mắn, có phúc khí)

Mộ Tình cũng cắn răng tiếp lời: “… Chiếu bản tuyên khoa.” (Lệ thuộc sách vở)

Phong Tín nói một cách vất vả: “Khoa… khoa…”

Hắn còn đang khốn khổ nghĩ xem nên tiếp lời thế nào, Tạ Liên đã xoay người bước vào rừng Bất U, tìm ba binh sĩ bị bệnh để hỏi chuyện.

Thứ gọi là “quy tắc cũ”, chính là một cách mà Tạ Liên nghĩ ra nhằm dời lực chú ý của bọn họ. Phong Tín và Mộ Tình hở tí là châm chọc đối phương vài câu, ngọn nguồn tranh cãi không lớn cũng chẳng nhỏ. Ban đầu, Tạ Liên bắt hai người họ đứng im một nén nhang, không được phép nói chuyện với đối phương cho đến khi bình tĩnh lại, nhưng hiệu quả quá thấp, thế là sau này, y quyết định đổi thành bắt bọn họ nối thành ngữ, có tranh thắng bại, như vậy trong đầu hai người họ mới không có chỗ trống để xoắn xuýt về cuộc tranh cãi vừa rồi nữa, mà phải vắt óc để nối câu, nghĩ đủ mọi cách đánh bại đối phương. Sau khi phát hiện cách hay này, Tạ Liên cảm thấy thế giới hòa bình hơn nhiều, hài lòng vô cùng. Bây giờ bắt hai người họ làm theo quy tắc cũ một lần, xem như miễn cưỡng giúp mọi người thả lỏng chút ít.

Tiếc rằng sự thả lỏng này không kéo dài được bao lâu, sau một nén nhang, Tạ Liên trở lại. Sắc mặt trông cực tệ, y cất giọng phân phó: “Triệu tập các binh sĩ cùng doanh trại cùng ăn cùng ngủ với các binh sĩ nhiễm bệnh tới cho ta, ta có lời muốn hỏi bọn họ.”

Hai người kia, ai cũng cứng họng vài lần, có thắng có thua, cuối cùng không cần chơi nối nữa nên đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Mộ Tình đáp: “Cũng được. Có điều chứng thực vòng vèo như thế, chưa chắc đảm bảo kết quả chính xác hoàn toàn đâu.”

Phong Tín xoay người định thi hành mệnh lệnh của Tạ Liên, Tạ Liên lại gọi: “Chờ chút! Đêm đã khuya rồi, bây giờ đi hỏi thì động tĩnh quá lớn, cũng không thể triệu tập nhiều người trong một lần khiến bà con chú ý được. Lời ta muốn hỏi không thể tiết lộ chút nào, làm vậy không giấu nổi.”

Phong Tín quay đầu hỏi: “Vậy phải làm sao đây? Đưa từng người một tới chỗ huynh hỏi riêng?”

Tạ Liên đáp: “Chỉ còn cách này thôi. Ngày mai đưa lần lượt từng binh sĩ gần gũi với mấy người đó đến phòng của ta trước, không được để họ biết đôi bên đều bị hỏi, ngươi nhớ phải ra lệnh cho họ tuyệt đối không được nói với người khác. Nếu không…”

Y hít một hơi, thở dài: “Bỏ đi, ngươi cứ việc uy hiếp, bảo rằng nếu truyền ra ngoài, đánh chết không tha*, càng hung ác càng tốt.”

*Nguyên văn là “cách sát vật luận”: ý bảo đánh chết những người chống lệnh ngay tại chỗ mà không cần luận tội gì.

Mộ Tình nói: “Hỏi từng người một, vậy phải hỏi đến bao giờ?”

Tạ Liên đáp: “Bất luận hỏi đến bao giờ cũng phải hỏi, hỏi thêm một người thì chắc thêm một phần. Chuyện này… ta nhất định phải làm cho ra lẽ, tuyệt đối không thể có chút sai sót nào.”

Thế là hôm sau, Tạ Liên ngồi trong một gian phòng được dựng tạm cho mình trên lầu cổng thành, đích thân hỏi hơn ba trăm binh sĩ.

Đối diện với câu hỏi mà Tạ Liên đưa ra, hơn ba trăm người đó đều trả lời như nhau. Mỗi khi hỏi một người, sắc mặt Tạ Liên lại sa sầm một phần. Sau khi xong việc, Phong Tín và Mộ Tình bước vào phòng, thấy Tạ Liên ngồi bên bàn, một tay đỡ trán, chẳng nói chẳng rằng, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Các ngươi canh giữ cổng thành, ta lên núi Thái Thương một chuyến.”

Phong Tín ngập ngừng: “Điện hạ, huynh đã hỏi ra gì rồi sao? Rốt cuộc là nguyền rủa hay…?”

Tạ Liên gật đầu: “Hỏi ra rồi, là nguyền rủa.”

Mộ Tình nghiêm túc hỏi: “Chắc chắn chứ?”

Tạ Liên đáp: “Chắc chắn không còn nghi ngờ gì. Ta cũng đã biết người thế nào mới bị nhiễm bệnh, người thế nào sẽ không bị.”

Mặc dù nói vậy, sắc mặt Tạ Liên chẳng hề có chút mừng rỡ khi cuối cùng đã tìm được lời giải, Phong Tín và Mộ Tình cũng cảm giác được mọi chuyện không đơn giản như thế. Song nếu Tạ Liên không chủ động nói ra, hai người họ thân là thuộc hạ đương nhiên không tiện hỏi nhiều, lòng hai người cũng chùng xuống.

Núi Thái Thương, Hoàng Cực quán, đỉnh núi cao nhất, điện Thần Võ. Quốc sư đang dâng hương giữa mây khói lượn lờ, Tạ Liên bước vào trong điện, nói thẳng vào đề chính: “Quốc sư, con muốn gặp Đế Quân.”

Dâng hương xong, quốc sư quay đầu đáp: “Điện hạ, cổng lớn thiên đình đã không còn mở ra với con nữa rồi.”

Tạ Liên nói: “Con biết. Nhưng hiện tại con đã điều ra rõ ràng, nước Tiên Lạc đang hứng chịu sự tấn công của một lời nguyền rủa ác độc trước nay chưa từng có, đây không phải thiên tai, mà là một vật không phải người đang quấy rối trong đó, xin ngài giúp một tay, mời Đế Quân giáng linh phụ thể, thông báo tin tức này trực tiếp đến ngài ấy. Có lẽ ngài ấy sẽ biết ngọn nguồn gây nên tất cả mọi việc là gì, hoặc tìm được cơ hội xoay chuyển tình hình.”

*Giáng linh phụ thể: ý bảo giáng linh hồn xuống nhập vào xác ai đó.

Từ sau khi Tạ Liên trở lại nhân gian, tổng cộng đã tới điện Thần Võ thông báo ba lần, nhưng hai lần trước không có ý nhờ giúp đỡ, chỉ làm cho có theo lệ thôi, riêng lần này là thật lòng muốn xin trợ giúp. Quốc sư ngồi trên ghế, đáp: “Không phải ta không muốn giúp con đâu điện hạ, chỉ là không cần phải làm thế. Cho dù ta giúp con một tay, để Đế Quân giáng xuống nhập vào ta, con nói chuyện với ngài ấy, đáp án có được cũng chỉ khiến con thất vọng mà thôi.”

Tạ Liên hơi biến sắc, hỏi: “Có phải ngài đã biết được gì không? Kẻ mặc áo trắng đeo mặt nạ khóc cười là thứ gì, ngài có biết không?”

Quốc sư nói: “Điện hạ, con có còn nhớ một câu mà ta từng nói với con không? Số mệnh trên đời này, là tốt hay xấu, đều có định số.”

Tạ Liên sửng sốt, tức thì lặng thinh. Quốc sư nói tiếp: “Lẽ ra rất nhiều người Vĩnh An đã phải chết, con chuyển nước tạo mưa, giúp bọn họ níu một hơi tàn, nhưng không thể triệt để cứu họ khỏi đại hạn, thu xếp ổn thỏa cho tương lai của họ, thế nên hiện giờ họ đang ở trong quân đội Vĩnh An trên dốc Bối Tử, muốn tự tìm tương lai cho mình.”

“Lẽ ra bên hoàng thành đã rơi vào thế suy tàn, con lại tự mình hạ phàm, dùng năng lực của bản thân thay đổi cục diện trong chớp mắt, giúp hoàng thành níu một hơi tàn. Tuy nhiên, con lại không quyết tuyệt giết sạch phản quân phản dân Vĩnh An, nhổ cỏ tận gốc, trái lại còn cho họ sống đến tận hôm nay, hệt như một bầy gián, càng đánh càng mạnh.”

Quốc sư hỏi bằng giọng khó hiểu: “Điện hạ, ta có thể hỏi con đang làm gì không? Chẳng lẽ con đang chờ đôi bên tỉnh ngộ, ăn năn hối cải, hòa thuận trở lại thành một nước sao?”

Chẳng hiểu vì đâu, Tạ Liên bỗng thấy lòng hổ thẹn, rồi lại nhanh chóng chuyển thành mê man, nghĩ thầm: “Lạ thật. Bất kể mình cứu người hay bảo vệ người đều vì những người đó là thường dân vô tội, không đáng tội chết. Mỗi việc mình làm, rõ ràng đều là lựa chọn mà mình đưa ra sau khi nghiêm túc cân nhắc và đấu tranh tư tưởng, cớ sao nghe từ miệng người khác lại nực cười như thế? Tại sao nghe cứ như mình chẳng làm xong việc gì, mà còn… thất bại đến vậy?”

Từ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Tạ Liên dùng mực đậm gạch đi. Quốc sư lại lên tiếng: “Con dùng thân phận thần tiên, can dự vào chuyện nhân gian. Định số của nước Tiên Lạc bị con quấy cho long trời lở đất, lộn xộn ngổn ngang. Để đạt được cân bằng, hiển nhiên sẽ sinh ra những thứ khác để xoay quỹ đạo bị con đánh lệch trở lại. Ta không biết rốt cuộc thứ kia là gì, nhưng ta có thể khẳng định, nó sinh ra vì con.”

“……”

Thân mình Tạ Liên lay động, Quốc sư tiếp tục nói: “Ta cũng có thể khẳng định, Thần Võ Đại Đế có gặp con, chắc chắn cũng sẽ nói vậy với con, bởi vì đó là lý do tại sao ban đầu ngài không cho con hạ phàm. Nhưng ta cảm thấy, cho dù lúc đó ngài nói với con, có lẽ con vẫn sẽ xuống thôi. Người mười mấy tuổi là thế đấy, không nghe khuyên bảo, không vấp ngã sẽ không chịu tin mình chẳng hề biết đi.”

Tạ Liên hỏi bằng giọng không thể tin nổi: “Ý của ngài là, nguyên nhân gây nên dịch mặt người hóa ra chính là con sao? Thế nên dựa theo lý luận về định số, cái thứ không khóc không cười đó làm gì cũng là đáng đời con sao? Thế tức là, Thượng thiên đình căn bản sẽ không quản việc này phải không?”

Quốc sư đáp: “Con nói vậy cũng được, mà không nói vậy cũng được. Dù gì nếu thật sự tính kiểu đó thì có thể trách cả phụ hoàng và mẫu hậu con nữa, bởi lẽ nếu họ không sinh ra con, con sẽ không phi thăng, cũng sẽ không hạ phàm. Từ đó suy ra, có thể trách luôn bao đời tổ tiên của Tiên Lạc nhà con. Vì vậy bàn về nguyên nhân do ai gây nên chẳng có nghĩa lý gì.”

“Còn câu cuối cùng con hỏi, đúng vậy, không quản đâu. Bởi vì Tiên Lạc mất nước vốn là lẽ đương nhiên, nếu con đã nhúng tay làm loạn bàn cờ này, vậy nhất định phải có bàn tay khác đặt quân cờ bị con đánh loạn về vị trí ban đầu.”

Tạ Liên hít sâu một hơi, không muốn thảo luận vấn đề Tiên Lạc mất nước có phải là lẽ đương nhiên không với quốc sư. Nhắm mắt giây lát, y mở miệng: “Vậy xin hỏi quốc sư, nếu bây giờ con biến mất, thứ đó sẽ biến mất theo con chứ?”

Quốc sư đáp: “E là không đâu. Mời thần dễ tiễn thần khó, yêu ma quỷ quái cũng chẳng khác gì.”

Tạ Liên gật đầu, gượng gạo nói: “Vâng. Cảm ơn quốc sư chỉ bảo.”

Y biết nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Lạy quốc sư rồi nói lời cáo từ, Tạ Liên chuẩn bị rời đi. Sau lưng y, quốc sư cất giọng gọi: “Điện hạ! Con đường sau này, con định đi thế nào?”

Tạ Liên cúi đầu đáp: “Nếu bây giờ con biến mất cũng chẳng được tích sự gì, vậy chống chọi với nó đến cùng chính là con đường duy nhất của con.”

Ngừng một lát, y lại ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Con không cần biết nó là bàn tay hay thứ gì, nhưng những người con bảo vệ tuyệt đối không phải là quân cờ của nó.”

Nửa tháng sau, Lang Anh dẫn quân Vĩnh An đột kích lần nữa.

Trải qua vô số chiến dịch lớn nhỏ kéo dài hàng tháng trời, quân Vĩnh An hiện tại, cuối cũng đã có thể gọi là một đội quân. Họ không còn là đám giặc cỏ lưu lạc ngày nào nữa, mà là một đội quân chính quy có thực lực!

Lang Anh tựa như bốc hơi khỏi nhân gian đã lâu, lần này gặp lại hắn trên chiến trường, Tạ Liên đợi chờ đã lâu bay thẳng qua đám người, lách mình xông lên, chém một kiếm xuống, quát: “Kẻ mặc áo trắng kia ở đâu?!”

Lang Anh cản kiếm của y, không trả lời, nghiêm túc đánh trả. Tạ Liên ép sát từng bước, nói: “Ngươi biết ta nhắc tới ai. Sự kiên nhẫn của ta có hạn!”

Đột nhiên, Lang Anh nhìn y chằm chằm, hỏi: “Thái tử điện hạ, chẳng phải ngươi từng nói, Vĩnh An sẽ tiếp tục có mưa sao?”

Tạ Liên không ngờ gã sẽ hỏi vậy, trong lòng khẽ run, há miệng nghẹn họng: “Ta…”

Đúng là y đã đảm bảo với Lang Anh, Vĩnh An sẽ mưa tiếp. Nhưng thời gian qua, số người nhiễm dịch mặt người trong hoàng thành tăng gấp bội, hiện tại đã gần năm trăm người. Năm trăm người này chen chúc trong rừng Bất U, khu cách ly có vẻ sắp hết chỗ, các quan viên đang bàn bạc định dời đến nơi xa hơn, rộng hơn. Phần lớn pháp lực của Tạ Liên đều dùng để làm giảm bệnh tình của năm trăm người đó, vì vậy không thể tiếp tục đến Vĩnh An tạo mưa. Nếu đã không dùng nón Vũ Sư, y cũng ngại chiếm pháp bảo trấn điện của người khác, bất đắc dĩ quá, y đành phái Phong Tín tới nước Vũ Sư một chuyến, trả nón Vũ Sư lại cho Vũ Sư rồi nói tiếng cảm ơn.

Tạ Liên đâm một nhát kiếm, giận dữ nói: “Mưa đó là do ta tạo, tại sao nó lại ngừng, trong lòng các ngươi không biết sao?!”

Y càng nổi giận, Lang Anh càng bình tĩnh: “Không liên quan đến ta. Ta chỉ biết, cho dù không có dịch mặt người, pháp lực của ngươi cũng chẳng chống được bao lâu. Cũng như cho dù có mưa của ngươi, Vĩnh An cũng chẳng sống thêm mấy người, chỉ tốn công vô ích mà thôi. Thái tử điện hạ, tại sao ngươi lại cho rằng, ngươi muốn làm gì thì sẽ làm được nấy? Thay vì giao vận mệnh của bản thân cho ngươi, ta thà chọn giao cho chính mình.”

Không biết bị câu nào chọc trúng, Tạ Liên chợt nổi ý định giết người.

Lưỡi kiếm của y xoay chuyển, tay trái lén hất lên, trong lòng có một giọng nói đang thét gào: Giết người này, tàn binh Vĩnh An không đủ sức tạo uy hiếp!

Từ khi gặp mặt đến nay, đây là lần đầu tiên Tạ Liên thật sự thắt chặt quyết tâm muốn giết chết Lang Anh. Không ngờ một chưởng tung ra, đánh vào lồng ngực của Lang Anh, đánh cho hắn phun một ngụm máu, nhưng không xuyên thủng tim hắn, trái lại còn bị chấn cho văng ra.

Dưới cú chấn đó, Tạ Liên không tài nào tin nổi, lùi lại vài bước, nói: “Ngươi?!”

Thứ đánh bật mình là gì, Tạ Liên không thể tỏ tường hơn.

Nhân gian có người sở hữu năng lực mạnh, chẳng hạn như quân vương, kỳ tài, nghĩa sĩ, phàm là lúc nguy cấp, ắt sẽ tự động sinh ra linh khí hộ thể, bảo vệ người này không chịu thương tổn. Người như thế, đa số đều có tiềm chất phi thăng. Lang Anh chẳng qua chỉ là một kẻ thường dân, không ngờ cũng sản sinh linh khí hộ thể này, hơn nữa còn là loại cực kỳ hiếm — Linh khí quân vương!

Tạ Liên chẳng dám nghĩ kỹ rốt cuộc điều này mang ý nghĩa gì, chợt thấy lồng ngực lạnh toát, là kiếm của Lang Anh đâm tới, xuyên thủng ngực y.

Trận đấu này, đôi bên bất phân thắng bại.

Đám Vĩnh An đến xâm lược vẫn chết nhiều người như cũ, nhưng lần này hoàng thành Tiên Lạc cũng chẳng khá hơn là bao. Nếu là người khác, thực ra có thể nói là thắng thảm hại, nhưng với Tạ Liên mà nói, đây chắc chắn là một lần bại trận.

Đây là lần đầu tiên y thất bại, hơn nữa tuy Lang Anh vẫn không đánh lại y, cuối cùng bị thương rút lui, nhưng rất nhiều người đã chứng kiến cảnh Lang Anh đâm trúng y. Tạ Liên có thể đoán được, lúc này trong quân đội có bao nhiêu tướng sĩ đang vụng trộm bàn luận: Điện hạ là Võ Thần mà, sao lại bị đâm trúng chứ? Chẳng phải chúng ta là đội quân của thần tiên sao? Tại sao lần này không toàn thắng như xưa nữa?

Dù vậy, Tạ Liên hoàn toàn không đủ sức quan tâm những giọng nói lí nhí ấy nữa, bởi vì Mộ Tình báo cho y biết, hôm nay rừng Bất U lại nhập hơn một trăm bệnh nhân mắc dịch mặt người.

Chỉ một ngày ngắn ngủi, lại hơn một trăm người!

Bây giờ nhóm đầu tiên mắc dịch mặt người đã phát bệnh đến mức cực kỳ nghiêm trọng, toàn thân trên dưới không có chỗ nào coi được, phải dùng vải trắng dày cộm đắp lên, nếu không chỉ liếc mắt cũng phát sợ. Nhưng xuyên qua lớp vải trắng, có thể loáng thoáng trông thấy mấy thứ lồi lõm không bằng phẳng trên đường nét cơ thể.

Tạ Liên chạy khắp nơi cứu chữa, khó khăn lắm mới hết một lượt, Phong Tín kéo y sang một bên, hỏi nhỏ: “Điện hạ, hôm nay trên chiến trường xảy ra chuyện gì thế? Sao huynh lại bị kẻ lỗ mãng kia đâm trúng? Rõ ràng lúc sau huynh đã đánh trúng hắn nhiều lần, sao không giết hắn luôn?”

Tạ Liên không muốn nói cho Phong Tín biết, trên người Lang Anh có thêm một lớp linh khí quân vương mà đến cả thần quan cũng không thể nào xâm phạm, vì vậy chỉ đành cười khổ. Đâu phải y không muốn giết, thật ra đã không giết nổi nữa rồi. Pháp lực chứa trong thế tấn công của y, tất cả đã bị lớp vương khí đó hóa giải, hoàn toàn vô hiệu với Lang Anh. Sau khi phát hiện điều này, Tạ Liên lập tức chuyển sang dùng đao thật giáo thật, tay đấm chân đá, nhưng Lang Anh da thô thịt dày, chịu đòn rất giỏi!

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có người gào lên: “Điện hạ cứu ta với!”

Tạ Liên đang nhận chén nước mà Phong Tín đưa cho, vừa uống được một ngụm, nghe tiếng gào này thì sặc sụa, không kịp thở hơi nào, vội lao nhanh qua đó. Người đang kêu gào chính là thanh niên hôm ấy tặng dù cho y. Bởi vì Tạ Liên đặc biệt ân cần với thanh niên này, thế nên hắn cũng chăm chỉ kêu y cứu mạng hơn hẳn. Ban đầu vị trí mọc dịch mặt người của hắn là đầu gối, Tạ Liên làm phép khống chế, không để dịch độc lan rộng, nhờ vậy khắp người hắn chỉ có chân trái mọc mặt người, lúc này hắn đang điên cuồng đá vào cái chân đó, đau chết đi sống lại. Tạ Liên giữ chặt hắn, trấn an: “Đừng nhúc nhích! Ta tới rồi!”

Thanh niên hoảng sợ tột độ, túm lấy Tạ Liên, nói: “Điện hạ! Điện hạ, cứu ta với! Khi nãy ta thấy chân ngứa quá, giống như bị cỏ chọc vào, sau đó ta, ta cúi đầu xem thử, ta thấy mấy thứ kia… miệng chúng nó hết đóng lại mở, đang nhúc nhích, đang nhúc nhích đó! Chúng nó đang ăn cỏ!!! Chúng nó là vật sống!!!”

Tạ Liên tức khắc rợn hết tóc gáy. Y cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên, trên chân trái của thanh niên chi chít lúc nhúc mấy chục gương mặt người, nhiều cái miệng còn đang ngậm cỏ, có cái còn nhai nhồm nhoàm như đói khát lắm!

Nhiều bệnh nhân hét ầm trời, đám người nhốn nháo không ngừng, cũng nhờ Phong Tín Mộ Tình và các binh sĩ cố gắng áp chế mới không xảy ra bạo động. Tạ Liên dùng một tay ghìm chặt thanh niên, hỏi người bên cạnh: “Chân này của hắn còn cử động được không?”

Các hộ sĩ trong rừng Bất U đều phải trang bị đầy đủ, dùng băng vải và áo tơi bọc kín mít toàn thân, không nhìn ra hình dạng gì. Một người đang làm việc bên cạnh đáp lời, nghe giọng có vẻ là một thiếu niên: “Điện hạ, không được rồi! Chân này của hắn đã tàn phế, chẳng biết bên trong còn mọc cái gì, nặng như rót chì* vậy, không tài nào kéo nổi. Hơn nữa dịch độc vẫn đang tràn lên trên, sắp tràn ra khỏi cái chân này, lan rộng đến hông rồi.”

*Rót chì: là hình phạt giết phạm nhân thời cổ đại, đem chì hoặc thiết nung chảy, rót vào miệng phạm nhân, phạm nhân hoặc sẽ bị nóng chết, hoặc kim loại đông đặc trong bụng dẫn đến tử vong.

Tạ Liên đã dốc hết sức làm phép chữa trị, nhưng chân của thanh niên này có thể nói đã hết đường cứu chữa, gần như mất luôn tri giác của người bình thường. Lúc này, một y sư nói nhỏ: “Điện hạ, theo ta thấy, cách duy nhất mà đến giờ chưa từng thử chỉ có cắt bỏ bộ phận mọc mặt người, để xem có thể ngăn cản sự lây lan hay không…”

Trong lòng Tạ Liên cũng chỉ nghĩ được cách này: “Vậy cắt cho hắn đi!”

Thanh niên kia vội kêu lên: “Đừng mà!” Hắn sợ bị chặt chân, nhưng lại không dám ôm cẳng chân dị dạng của mình, đau đớn khôn tả: “Chân của ta vẫn chưa tàn phế! Biết đâu òn có thể lành lại… Điện hạ! Ngài… ngài không còn cách nào khác cứu ta sao?”

Tạ Liên chẳng còn muốn đáp lại mấy câu như “ta sẽ tận sức”, “ta sẽ cố gắng” nữa, trước mắt từ từ tối sầm, cất giọng: “Xin lỗi, ta không có.”

Đây là lần đầu tiên Thái tử điện hạ thốt nên lời như thế, vô số người ở đây kinh ngạc không thôi. Có người mất kiểm soát tại chỗ, hét lên: “Không có? Ngài là điện hạ, ngài là thần, làm sao không có cách cho được? Bọn ta ở đây chờ ngài nghĩ cách đã bao ngày rồi, sao ngài không có cách được chứ?!”

Người nói câu này lập tức bị ai đó đè xuống không lên tiếng được nữa, nhưng không phải do Phong Tín và Mộ Tình cản lại. Dường như cảm thấy câu nói vừa rồi của Tạ Liên quá thẳng thắn, không thể trấn an đám người, Mộ Tình im lặng nhíu mày, Phong Tín thì ở đằng xa quát bảo mấy bệnh nhân đang nhảy quá cao mau ngưng lại. Mấy ngày liền bận sứt đầu mẻ trán, trường kiếm của Tạ Liên vẫn chưa cắm vào vỏ, treo lủng lẳng bên hông, lưỡi kiếm đặt khá gần cẳng chân kia. Cảm nhận được kiếm khí lạnh buốt, một cái “mặt người” đột nhiên ngừng nhai, há miệng hét toáng lên.

Thứ này, thế mà lại hét lên!!!

Tuy giọng nghe nhỏ yếu, nhưng chắc chắn phát ra từ cẳng chân này. Thanh niên nọ rống một tiếng, suýt nữa bị dọa ngất xỉu, hắn ôm ghì Tạ Liên, luôn miệng nói: “Điện hạ cứu ta! Cứu ta với!” Cùng lúc đó, dọc từ chân đến gần hông của hắn lờ mờ xuất hiện ba cái hõm lõm xuống. Y sĩ kia hốt hoảng nói: “Điện hạ, lan ra rồi, lan ra rồi! Dịch độc sắp tràn khỏi chân rồi!”

Có hao tốn thêm bao nhiêu pháp lực, cuối cùng Tạ Liên vẫn không thể khống chế bệnh tình của thanh niên này. Mắt thấy những thứ đáng sợ này sắp lan khắp cả người thanh niên, hễ lan là không còn cách nào cứu vãn được, chẳng lẽ lại ngồi chờ chết sao?

Tạ Liên cắn răng nói: “Ta hỏi ngươi một câu thôi, cái chân này, ngươi có cần hay không? Sau khi mất chân rốt cuộc sẽ thế nào, ta cũng không dám đảm bảo. Không cần thì hãy gật đầu, chúng ta lập tức ra tay. Nếu cần thì đừng gật đầu, chúng ta xem rồi tính sau!”

Thanh niên thở gấp, đã bị dọa cho hai mắt vô hồn, gần như mất trí, vừa như gật đầu, lại như lắc đầu. Mà đống mặt người trên chân trái của hắn, cái này nối tiếp cái nọ bắt đầu hét om sòm, dường như đang chào mừng “đồng bạn” mới gia nhập. Trong tiếng kêu í a í ới, thậm chí còn thấy được biểu cảm vui sướng và chiếc lưỡi nho nhỏ đỏ tươi đang run rẩy của chúng. Thật khó mà tưởng tượng nổi, rốt cuộc trong chân trái của thanh niên là cảnh tượng thế nào, cũng như đã biến thành chỗ ký sinh của thứ gì.

Không thể kéo dài thêm được nữa! Tạ Liên nói với y sĩ: “Cắt cho hắn.”

Y sĩ kia lại cuống quýt xua tay, nói: “Điện hạ thứ tội! Bản thân ta cũng không nắm chắc, ta không dám xuống đao ở đây đâu! Ngộ nhỡ cắt rồi cũng không xong… thôi đừng mạo hiểm thì hơn!” Thầm mắng mình đang yên lành lại lắm mồm, súng bắn chim đầu đàn, suýt nữa vớ phải nhiệm vụ đáng sợ, cuối cùng trốn vào đám người không hó hé gì nữa.

*Súng bắn chim đầu đàn: ý chỉ làm người không nên chơi trội quá, dễ bị tai bay vạ gió; người đi đầu dễ ăn hành.

Thanh niên kia lẩm bẩm: “Điện hạ cứu ta, điện hạ cứu ta!”

Mà trong đầu Tạ Liên lại trống huơ trống hoác, một giọng nói tuyệt vọng đang thì thào tại đáy lòng: ” — Ai đến cứu ta với…!”

Bốn phía ồn ào huyên náo, hét cái gì cũng có. Đống mặt người nho nhỏ méo mó lúc nhúc bên dưới cũng kêu la oai oái. Trong thoáng chốc, Tạ Liên có cảm giác mình đã nhìn thấy địa ngục.

Y tựa như đang nhìn chằm chằm địa ngục đó, rồi lại như chẳng nhìn gì hết. Giữa từng dòng mồ hôi lạnh chảy ròng, y mở to hai mắt, giơ tay lên —

Tay nâng kiếm chém xuống, máu tươi tuôn trào.



Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp