THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 2 - Chương 65: Mất hồng châu vô tình chọc đỏ mắt (6)

trước
tiếp

Thấy vậy, Tạ Liên tự nhiên cảm thấy y vừa buồn cười lại đáng thương, nói: “Vết thương của đứa nhỏ này liệu có thể lành lại không?”

Người ngự y kia quấn cho đứa bé một tầng băng vải trên đầu, đáp: “Đương nhiên, có thể.”

Tạ Liên lúc này mới yên tâm, gật đầu một cái, nói: “Làm phiền.”

Lúc này, có cung nhân thông báo, quốc chủ bệ hạ cùng Hoàng Hậu giá lâm. Chúng ngự y lập tức đứng dậy, đi ra ngoài hành lễ. Tạ Liên bế đứa bé kia lên giường, nói: “Ngươi nằm đây đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Ngẫm lại, đứa nhỏ này sợ người lạ, chút nữa có nhiều người đến nói chuyện không chừng làm hài tử này càng thêm sợ hãi, vì thế y buông mành xuống mép giường sau đó mới đứng dậy.

Một đám người hầu cùng cung nhân mang quốc chủ cùng Hoàng Hậu đi vào trong điện. Hoàng Hậu sắc mặt trắng bệch, nói: “Hoàng nhi, sao vừa rời cung liền vội vội vàng vàng mà hồi cung? Con bị thương đâu sao?”

Tạ Liên nói: “Mẫu thân yên tâm, ta không bị thương. Người bị thương không phải ta.”

Lúc này, Thích Dung ở bên cạnh hô: “Di Mẫu, cứu ta!”

Hoàng Hậu lúc này mới để ý, Thích Dung bị Phong Tín gắt gao ép vào một góc, không khỏi kinh hãi lắp bắp. Nàng một lòng lo lắng nhi tử có mạnh khỏe hay không, hoàn toàn không chú ý tới cái khác, giờ phút này thấy mới nói: “Dung nhi đây là làm sao vậy?”

Quốc chủ thì mày nhăn lại, nói: “Phong Tín, tại sao lại áp tiểu Kính Vương như phạm nhân thế kia?”

Phong Tín vốn phải hành lễ chờ như Mộ Tình và mọi người, nhưng bởi vì đang bắt lấy Thích Dung nên không thể bỏ tay ra, tình cảnh trở nên xấu hổ. Tạ Liên thấy thế liền nói: “Ta bảo hắn làm như vậy.”

Thích Dung đưa tay phải mình ra, liền phản bác: “Di Mẫu, tay ta bị hắn bẻ gãy.”

Hoàng Hậu còn không kịp đau lòng, Tạ Liên đã lạnh lùng nói: “Ngươi mới gãy một cánh tay, hài tử bên trong kia thì thế nào?”

Quốc chủ khó hiểu, hỏi: “Cái gì? Hài tử?”

Tạ Liên liền đáp: “Một hài tử mười tuổi. Tay trói gà không chặt, thân hình gầy gò, thể trạng yếu ớt, Thích Dung phái thủ hạ đi đánh. Nếu không phải hài tử kia mạng lớn, chỉ sợ bây giờ đã bị phây thây giữa đường, sớm bị ngươi ấy đánh chết!”

Thích Dung tựa như vừa nghe kể chuyện cười, mở to mắt, nói “Một hài tử mười tuổi, tay trói gà không chặt ư? Thân hình gầy gò, thể trạng yếu ớt? Biểu ca, ngươi không biết được tiểu bất tử kia có bao nhiêu hung dữ, dã man đến thế nào, lợi hại ra sao, nó ở trước mặt ngươi giả vờ đánh thương thôi. Ta kêu năm sáu người cũng không bắt nổi tiểu quỷ này, nó tay đấm chân đá, răng thì cắn xé làm máu tươi chảy đầm đìa. Nếu nó không làm ta tức thì sao đến nỗi ta phải đem nó kéo bằng xe ngựa chứ?”

Quốc chủ cùng Hoàng Hậu không hẹn mà cùng đổi sắc mặt. Tạ Liên hít sau một hơi, nói: “Câm miệng! Ngươi làm những việc này không phải đã quá rõ ràng sao?” Thích Dung thường ngày mỗi lần xuất hiện đều thế, kiêu ngạo, bá tánh quanh hoàng thành có ai không nhìn thấy chứ? Bây giờ, gã quá rảnh rỗi sao có thể không tìm chuyện để làm?

Quốc chủ liếc mắt nhìn Hoàng Hậu một cái, sắc mặt dịu đi đôi chút, nói: “Đưa tiểu Kính Vương xuống, ngự y chữa khỏi cánh tay hắn. Thu hồi Kim xe, cấm túc hối lỗi, một tháng không được ra ngoài.”

Người hầu phía sau lập tức đi lên túm lấy gã, Phong Tín lúc này mới buông tay.

Thích Dung lại coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, hừ một tiếng: “Thích thì thu đi, ta đã biết hôm nay là lần đi cuối cùng nên đã dùng đã rồi.”

Thấy gã không hề sám hối chút nào, Hoàng Hậu thở ngắn than dài, Tạ Liên nói: “Cấm túc hối lỗi thôi sao? Sợ rằng sau đệ ấy còn tái phạm, phải quản giáo nghiêm hơn.”

Thích Dung ngẩn người, giận run lên: “Thái Tử biểu ca, ngươi….”

Ngay sau đó, hắn chuyển động tròng mắt, nói: “Được. Ta đây liền thừa nhận, chuyện này là ta không đúng. Bệ hạ vô luận phạt ta cái gì, Thích Dung tuyệt không từ chối.”

Câu tiếp theo, gã chuyển đề tài, nói: “Bất quá, thủ hạ của Thái Tử biểu ca có phải hay không cũng nên bị trách phạt? Di Phụ, Di Mẫu, cánh tay của ta là do Phong Tín này bẻ gãy!”

Nghe vậy, Quốc chủ lập tức nhìn về phía Phong Tín, trên mặt xuất hiện vài tia giận dữ.

Phong Tín hơi hơi xúi đầu, Mộ Tình biết điều quay qua một bên bước hai bước.

Quốc chủ lạnh lùng nói: “Phong Tín, ngươi là thuộc hạ thân cận của Thái Tử điện hạ. Thái Tử đối xử với ngươi thật sự rất tốt, có lẽ vì thế mà ngươi quên mất thân phận, trở nên kiêu căng hay không? Ngươi chức trách là phụng dưỡng điện hạ, ngươi đó là như thế phụng dưỡng hắn sao? Đối Thái Tử điện hạ biểu đệ tiểu Kính Vương cũng dám động thủ.”

Phong Tín cúi đầu, chuẩn bị quỳ xuống. Tạ Liên lại nói:” Không cần phải quỳ.”

Phong Tín chỉ nghe theo lời Tạ Liên, mặc kệ là bệ hạ lên tiếng, cậu ta lập tức ngừng lại động tác quỳ, thấy thế, thần sắc Quốc chủ liền thêm mấy phần khó coi. Tạ Liên tiếp tục nói: “Phong Tín bẻ gãy cánh tay của Thích Dung, đúng vậy. Nhưng là vì giúp con. Hơn nữa là Thích Dung có tội, hắn cũng không sai, hà tất phải quỳ?”

Quốc chủ nói: “Mặc kệ hắn là vì cái gì, hắn đều mạo phạm tiểu Kính Vương. Chủ tớ có khác, tôn ti có phần, đừng nói ta bắt hắn quỳ xuống, giờ ta có phạt hắn một trăm trượng, cũng không có gì gọi là không đúng.”

Tuy Quốc chủ đối với Thích Dung không bằng thân hậu như Hoàng Hậu, nhưng là hoàng thất uy nghiêm không thể xâm phạm. Thích Dung lại mười phần hiểu rõ ràng điều này, liếc xéo mắt, nói: “Dùng trượng để phạt thì không cần, hắn cũng là người của Thái Tử biểu ca, ta không muốn quá khó xử. Ta chỉ cần hắn tự bẻ gãy cánh tay mình, sau đó quỳ dập đầu trước mặt ta ba cái, ta liền không truy cứu nữa.”

Quốc chủ chậm rãi gật đầu, tựa hồ cảm thấy ý kiến này không tồi. Tạ Liên lại nói:” Nếu muốn phạt Phong Tín thù phạt ta trước đi. Hắn là người hầu của ta, hắn không có làm gì sai, thứ hai chính là hắn làm theo mệnh lệnh của ta, ta nói hắn làm vậy.”

Nghe hắn nói vậy, trên mặt Quốc chủ thoáng tức giận.

Hầu hết phụ tử trên đời này đều phải trải qua một biến hoá như vậy. Nhi tử khi còn nhỏ sẽ nghĩ phụ thân mình là đại anh hùng ghê gớm nhất trong thiên địa, là tấm gương của chính mình, vô cùng sùng bái. Nhưng sau này nhi tử lớn rồi, lại bắt đầu hoài nghi hết thảy phụ thân mình, thậm chí trở nên phản cảm, dẫn đến cả hai bên đều không tán thành lẫn nhau.

Tạ Liên đến Thái Thương Sơn thanh tu, mục đích căn bản đương nhiên là tập võ cầu đạo, hướng tâm. Bất quá, kỳ thật hắn cũng không chấp nhất ở đâu cầu, lấy thân phận gì để cầu.

Cái nói là “đạo”, nghĩa trên mặt chữ, chính là “nhân hành vu lộ”. Chỉ cần họ một lòng hướng đạo, tu hành ở đâu hay hình thức cũng không cần làm đầy đủ, cố chấp lên núi nhập quan là không cần thiết. Sở dĩ Tạ Liên nhất quyết muốn lên núi còn có một nguyên nhân nữa, là bởi vì hắn cảm thấy mình cùng phụ thân không hợp nhau chút nào.

Là Tiên Nhạc Thái Tử cao quý, khi vừa sinh ra Tạ Liên đã được quốc chủ Tiên Nhạc vẽ ra con đường đi cả đời. Khi còn nhỏ còn đỡ, người nho nhỏ, không có gì đáng để buồn phiền, Tạ Liên cũng chỉ cần phụ mẫu đưa cho chồng giấy thếp vàng, chơi đùa và chơi đùa. Sau này lớn hơn, Tạ Liên mới phát hiện, phụ thân của hắn không chỉ là phụ thân mà còn là một vị quốc chủ, giữa họ có rất nhiều ý nghĩ, cách thức hành động bất đồng. Tỷ như, Hoàng thất uy nghiêm là thứ mà Tạ Liên không thích nhất.

Nếu không có cách nào hòa hợp, vậy thì đi xa càng tốt, né tránh luôn cho thỏa đáng. Mỗi lần hồi cung, hắn đều cùng Mẫu thân trò chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng lại chẳng bao giờ thành thành thật thật mà nói chuyện cùng Phụ thân. Song phương cũng cực kỳ ít bắt chuyện với nhau, hầu như toàn do Hoàng hậu hòa giải.

Nhị phụ tử giằng co suốt mấy tháng, Tạ Liên lúc đó rất kiên trì, không chịu nhân nhượng, quốc chủ tiện miệng nói: “Tốt, vậy ngươi thay hắn đi, xem ngươi có làm được không!” Tạ Liên liền đáp: “Đương nhiên!” Hoàng hậu nhìn hai cho con họ, vội lên tiếng: “Hà tất phải khổ mình như thế?”

Lúc này, Phong Tín vẫn đứng yên kia đột nhiên giơ cánh tay trái lên, đánh xuống cánh tay phải. Tiếng “Răng rắc” làm mọi người cả kinh, quay về phía tiếng động, chỉ thấy cánh tay phải của cậu ta cũng mềm mại mà rũ xuống như Thích Dung. Tạ Liên vừa giận vừa sợ, nói: “Phong Tín!”

Mồ hôi lạnh trên trán Phong Tín thi nhau rơi xuống, cậu ta không nói hai lời liền quỳ xuống trước mặt Thích Dung, đập đầu ba cái, Tạ Liên cũng không ngăn cản nổi. Thích Dung đắc ý, cười ha ha nói: “Được rồi, bản Vương miễn cưỡng tha thứ cho ngươi vậy. Làm như thế này sớm hơn có phải tốt không?”

Tuy rằng tay của gã cũng bị gãy, nhưng sau một hồi băng bó lại tinh thần cũng thoải mái hơn, tựa như vừa đánh thắng một trận. Mà Phong Tín vẫn quỳ rạp trên mặt đất, Mộ Tình đứng một bên nhìn tình cảnh này, vẻ mặt mơ hồ, không rõ đang nghĩ gì. Tạ Liên đột nhiên quay về phía Phụ thân, cả giận nói: “Người!… ”

Phong Tín giơ tay trái ra, kéo hắn lại, nói: “Điện hạ!”

Hoàng hậu cũng dùng tay can hắn lại, trong lòng Tạ Liên cũng hiểu rõ, Phong Tín mới mười bốn đã đi theo làm tùy tùng của mình, Hoàng hậu cũng rất thương cậu ta, vì thế cũng không đành lòng nhìn cảnh phụ tử cãi vã khiến Hoàng hậu khổ sở nên mới làm vậy. Hiện tại hắn mà to tiếng, chẳng khác nào uổng phí công sức của Phong Tin, chi bằng mạnh mẽ nhịn xuống, nhưng trong lòng đã giận dữ thành cơn. Sắc mặt quốc chủ lúc này mới hơi hòa hoãn, bình tĩnh bước ra ngoài.

Hoàng hậu xưa nay cũng rất quý mến Phong Tín, quay ra than thở: “Ôi, hài tử ngoan, oan ức cho ngươi rồi.”

Phong Tín nói: “Hoàng hậu đừng nói như vậy, nằm trong chức trách thôi.”

Nghe xong câu này, ánh mắt Mộ Tình lấp lóe, không một tiếng động mà cười khẩy. Tạ Liên nhắm mắt lại, nói: “Mẫu thân, nếu người không quản nổi Thích Dung thì nhốt đệ ấy lại đi.”

Hoàng hậu thở dài, gật gật đầu, lại lắc đầu, rồi rời đi.

Tạ Liên mời một ngự y, để ngự y đó chữa tay phải cho Phong Tín, rồi hướng Phong Tín, nói: “Phong Tín, là ta có lỗi.”

Người khác cũng đã rời đi hết, Phong Tín lập tức đổi biểu cảm, cười cợt nói: “Này đã là gì. Ta dám đánh hắn, còn sợ hắn trả thù sao?” Sau đó ngưng một chút, lại khuyên nhủ: “Điện hạ, ngài dạy Thích Dung thế là đúng, nhưng không nên làm bệ hạ giận. Bệ hạ là quốc chủ, không phải là bằng hữu đồng lứa, cãi nhau là không tốt. Phụ tử cãi nhau, Hoàng hậu rầu rĩ không vui. Người vốn dĩ cũng khó xử.”

Tạ Liên sao có thể không rõ, Mẫu thân mình khó xử?

Mẫu thân của Thích Dung, chính là em gái ruột của Hoàng hậu, tỷ muội tình thâm, khi còn trẻ chưa hiểu chuyện, tình đậu sơ khai, một lòng theo đuổi tự do, tin vào lời ngon tiếng ngọt, phá hủy hôn ước đang tốt đẹp, cùng một thị vệ trong phủ chạy trốn. Ai biết được gả nhầm người xấu, thân thể thiên kim bị vùi lấp trong căn phòng chẳng khác ổ chó nửa năm, thị vệ kia bản tính bại lộ, ăn chơi chè chén, sau đó Thích Dung được sinh ra, tên thị vệ kia lôi thê tử ra đánh đấm, Cuối cùng, hai mẹ con không thể chịu đựng nổi, năm Thích Dung năm tuổi, nàng xám xịt đưa hài tử về nhà. Nàng sớm đã trở thành quý tộc bị gièm pha, tự nhốt mình, cô đơn buồn bực không vui, chỉ dành gấp đôi tình yêu thương đứa con độc nhất của nàng.

Một lần động loạn, Mẫu thân của Thích Dung vì cứu Hoàng Hậu nên bất hạnh lâm chung, trước khi chết, nàng đem Thích Dung giao cho Mẫu thân Tạ Liên.

Hoàng hậu đương nhiên rất tận tâm tận lực. Nhưng mà, đây là nhi tử của người khác, rất khó khăn cho người. Quản không tốt, quản nhiều thì là nghiêm khắc, khắt khe, vì tình nghĩa cũng không đành lòng, cũng chẳng thể mặc kệ, quản thiếu, vì thế liền biến thành loại đạo đức này, nếu không quản chế thì sau này có thể sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng. Hoàng hậu cũng không thể hiểu, rõ ràng nàng chăm sóc Tạ Liên với Thích Dung giống nhau, sao có thể nuôi thành hai hài tử có tích cách khác nhau đến vậy?

Lúc này, Tạ Liên mới nhớ tới tiểu hài tử vẫn nằm trên giường. Hắn kéo mành lên nhìn thấy đứa nhỏ không biết đã ngồi dậy từ khi nào, đang nhìn qua khe hở ra bên ngoài. Tạ Liên tung mành lên, y lại thành bé ngoan nằm xuống. Tạ Liên nói: “Bên ngoài vừa cãi nhau, làm đệ sợ sao? Đừng để tâm, chuyện không liên quan đến đệ.”

Một tên ngự y lên tiếng: “Thái tử điện hạ, tiểu bằng hữu này vết thương đã xử lí tốt, chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏi.”

Tạ Liên gật đầu nói: “Làm phiền rồi.”

Lại cúi người xuống, hỏi đứa trẻ kia: “Nhà đệ ở đâu? Ta đưa đệ về nhé?”

Đứa bé liền lắc lắc đầu, nói: “Không có nhà.”

Phong Tín tự mình nâng cánh tay lên, hỏi: “Không có nhà? Chẳng lẽ là ăn mày?”

Nhìn đứa nhỏ này vừa gầy vừa yếu, quần áo lại bẩn, không phải là không thể. Nếu không có nhà thì cũng không thể để y lại hoàng cung hay vứt ra đường. Tạ Liên suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy thì, trước tiên theo ta về Thái Thương sơn đi.”

Nào ngờ, Mộ Tình chợt lên tiếng: “Y nói dối.”

Tác giả có lời muốn nói: 20 hào xin nghỉ:

Có vài muội tử độc giả có khả năng chưa hiểu rõ lắm, ta giải thích một chút, vào lúc 16 hào buổi tố có người bôi nhọ Weibo thượng thiên văn 《 ma đạo tổ sư 》của ta là hàng sao chép, hơn nữa còn bôi tro trát trấu một cách phi lý. Mấy ngày nay vì làm sáng tỏ chuyện này, ta vẫn luôn ở làm một bản so sách, lượng công trình rất lớn, hôm nay bạo gan làm cho xong nên mệt chết, xin nghỉ một ngày để nghỉ ngơi một chút, thật ngại ha!

Nếu muội muốn biết chân tướng thì có thể xem Weibo trí đỉnh của ta @ Mặc Hương Đồng Xú MXTX.

Hệ thống tự sửa thật sự thần kỳ, ta đánh “”, mười lần có tám lần nó đều tự động đổi thành “Đạo”……


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp