THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 2 - Chương 62: Mất hồng châu vô tình chọc đỏ mắt (3)

trước
tiếp

Chỉ thấy bốn năm bạch y đạo nhân đứng phía trước, mỗi người đều cầm theo một cái rổ, hình như tới hái trái cây. Nhưng hiện tại bọn họ không những không vây quanh cây ăn quả, mà ngược lại như vây quanh người nào đó. Tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng với nhĩ lực của hai người thì vẫn có thể nghe rõ ràng nội dung của cuộc tranh chấp. Một người đạo nhân trạc tuổi thanh niên lên tiếng: “Trách không được gần đây ta cảm thấy trong rừng thiếu thiếu trái cây, hóa ra là suốt ngày có người ngồi xổm trộm trái.”

Một giọng mềm nhẹ cất lên: “Rừng cây ăn quả trên Thái Thương Sơn, chỉ cần là đệ tử thì ai cũng có thể hái ăn, đâu ra từ ” trộm ” mà ngươi nói? Huống hồ ở đây có cả ngàn cây, có mình ta thì sẽ không làm trái cây ít hơn đâu.”

Giọng nói này là của Mộ Tình, thấy màu của góc áo của cậu ta lộ ra từ đám người, xem ra đã thay bộ hắc y yêu ma bằng đạo bào mộc mạc ngày thường. Đạo nhân hừ một tiếng, nói: “Nếu chỉ có phần của ngươi thì đương nhiên cũng không nhiều, nhưng ngươi không riêng lấy phần của ngươi mà ngươi còn trộm xuống núi mang cho người khác ăn, chỉ vì chút lợi ích nhỏ nhặt nhưng cũng thật vô sỉ.”

Tạ Liên lập tức hiểu ra. Xem ra vị đồng môn có ác cảm với Mộ Tình đang tra khảo cậu ta.

Gia cảnh Mộ Tình rất khó khăn, mẫu thân hắn số trong kinh thành dưới chân vô cùng túng quẫn, trước kia chỉ có thể làm việc may vá cho người ta để kiếm sống qua ngày, nhưng sau này mắt hỏng nên việc này cũng làm không được, chỉ có thể chờ nhi tử mang chút tiền công khi làm tạp dịch trên núi xuống nuôi mà thôi. Có khi cậu ta sẽ hái một ít trái cây mới từ Thái Thương Sơn cho mẫu thân nếm thử, việc này cũng không có gì to tát bởi cũng không có quy định không được làm như vậy, nhưng nói ra vẫn có chút mất mặt. Châm chọc lòng tốt của cậu ta càng cậu ta thấy khó chịu. Giọng Mộ Tình mang một tia hàn khí, nói: “Chúc sư huynh, thường ngày ta qua lại với ngươi không nhiều, nhưng ngươi lại nhiều lần nhằm vào ta, hôm qua cũng là ngươi không cho ta tiến vào Tứ Tượng Cung báo tin cho các quốc sư, rốt cuộc là ta chọc ngươi ở điểm nào?”

Thanh niên họ Chúc kia đích thị là tiểu đạo sĩ phụng dưỡng quốc sư ở Tứ Tượng Cung, vừa nghe cậu ta nhắc đến việc này liền tức giận, quát: “Chính ngươi không dụng tâm truyền lời suýt nữa đã làm hỏng đại sự, ấy thế mà còn trách là do lỗi của ta? Chỉ vì hôm qua ngươi che che dấu dấu làm cho người khác còn tưởng rằng ngươi mưu đồ gây rối, nếu từ đầu ngươi nói thẳng ra thì đâu đến nỗi như vậy? Rồi xém tí nữa phá hư đại sự của Thái Tử điện hạ, ta vừa mới bị quốc sư giảng đạo nữa chứ!” Nói xong liền ném cái rổ trong tay đi, những người khác cũng hùa thế xông lên. Tạ Liên nhìn không được, la lớn: “Dừng lại!”

Vừa nghe tiếng nói này, vài tên đạo nhân lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại, thốt: “Thái Tử điện hạ!”

Tạ Liên và Phong Tín tiến lên phía trước, Mộ Tình ở bên đó đã bị tên Chúc sư huynh xách cổ áo đứng trên cây, nhưng vẫn chưa đánh. Nếu có đánh thì Mộ Tình lấy một chọi hai mươi chắc chắn sẽ nắm vững thế thượng phong, nhưng nếu cậu ta vẫn muốn vào Hoàng Cực Quan, thì tuyệt đối không thể đánh nhau.

Tạ Liên mỉm cười nói: “Các vị sư sư huynh đệ đang làm gì vậy?”

Tướng mạo của Chúc sư huynh có thể nói là bạch diện thanh niên*, xưa nay rất ngưỡng mộ Thái Tử điện hạ, nghe vậy sửng sốt, vội vàng ngó lơ Mộ Tình, nói: “Này, này, chúng ta……”

(Nghĩa đen) Học trò mặt trắng(Nghĩa bóng) Người học trò chưa có kinh nghiệm. Khi xưa người thanh niên học sinh thường khiêm tốn tự nói về mình như thế. Nhưng ở đây mình không nghĩ là hắn ta khiêm tốn đâu)

Tạ Liên tiếp tục mỉm cười, bảo: “Tuy không biết các vị vì sao lại tranh chấp, chẳng qua Mộ Tình là người hầu thân cận của ta, hắn làm cái gì đều do ta bày mưu đặt kế. Ta cũng thắc mắc tại sao hắn đến đây hái trái cây mà cứ như phạm vào tội gì đáng trách?”

Vài tên đạo nhân liên tiếp khom lưng, nói: “Không có, không có! Thì ra do điện hạ sai hắn tới, là do bọn ta hiểu lầm thôi!” Bên kia Mộ Tình dựa vào một thân cây, nghe hắn nói là hắn sai mình tới, trước hết là ngẩn ra, ngay sau đó sửa sửa cổ áo, rồi lại cúi đầu im thin thít. Mấy tên đạo nhân kia vã mồ hôi lạnh liên tục, vội không ngừng xin lỗi Tạ Liên và Mộ Tình, cuối cùng vội vội vàng vàng xách rổ, chạy khỏi rừng anh đào. Tạ Liên nhìn qua cái rổ Mộ Tình mang đến bị ném sang một bên, khom lưng nhặt lên rồi đưa cho cậu ta, nói: “Cần giúp không?”

Mộ Tình không nhận lấy cái rổ chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt hắn bằng thần sắc phức tạp, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thái Tử điện hạ.”

Tạ Liên hỏi: “Cái gì?”

Mộ Tình nói: “Vì sao ngài lại xuất hiện vào đúng lúc đó?”

Tạ Liên: “?”

Phong Tín chậm rãi nói: “Lời này là có ý gì? Lúc đó ra cứu trợ ngươi không tốt sao?”

Mộ Tình liếc hắn một cái rồi lấy lại cái rổ. Khi này, Phong Tín cao giọng cứng rắn nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, chuyện vừa rồi là do ta không đúng. Ta không nhằm vào ngươi, kia chỉ là thuận miệng mà nói. Ngươi cũng đừng nghĩ đông nghĩ tây, hoài cái này nghi cái kia. Ngoại trừ Thái Tử điện hạ thì chuyện của người khác ta không quan tâm, cũng chẳng có hứng thú khua môi múa mép. Ta nói hết rồi, ngươi hạ giận đi!”

(Bamboo: sao tui thấy giống mấy ông chồng đi dỗ vợ vậy:v)

“Phụt!” Tạ Liên vốn dĩ đã cảm thấy ngữ khí cậu ta quá ngọt ngào rồi, nhưng nghe được cuối cùng không hiểu vì sao lại buồn cười. Mộ Tình cũng trừng Phong Tín, Tạ Liên chỉ xua tay bảo: “Tốt, tốt. lời Phong Tín nói đều là thật lòng. Đem chuyện bỏ dở lúc nãy quên hết đi, cái gì cũng chưa phát sinh.”

Lát sau, Mộ Tình rầu rĩ nói: “Hạt san hô đỏ kia, ta quay lại tìm lần nữa xem. Nói không chừng rớt trên đường.”

Tạ Liên nghĩ thầm cũng không tiện biểu hiện sự không để bụng, liền nói: “Vậy đi, nếu ngươi có rảnh thì cũng vất vả cho ngươi. Chẳng qua nếu rớt trên đường, phỏng chừng đã bị ai đó nhặt mất rồi.”

Dường như Mộ Tình cũng không có ý kiến khác, nhặt mấy chùm anh đào rớt trên đất bỏ vào rổ. Vốn dĩ cậu ta cũng không hái nhiều, sau đó chuẩn bị rời khỏi rừng, còn Tạ Liên lại ngẩng đầu nhìn thấy rất nhiều quả anh đào tươi hồng điểm vài giọt nước, tùy tay hái mấy chùm ném vào rổ cậu ta.

Mộ Tình nao nao, Tạ Liên nói: “Lần sau ngươi tới hái trái cây cho mẫu thân ngươi thì cứ nói là phụng lệnh ta tới hái, vậy thì sẽ không ai nói gì. Quốc sư bắt ta trong mấy ngày tiếp theo phải về hoàng cung một chuyến, ta tính là ngày mai sẽ đi, bằng không ngày mai ngươi sẽ xuống núi? Hôm nay ngươi đi đi.”

Một lúc rất lâu sau, cuối cùng Mộ Tình cũng thấp giọng nói câu: “Đa tạ điện hạ.”

Ngày hôm sau, Tạ Liên mang theo Phong Tín và Mộ Tình xuống núi.

Qua vài ngọn núi, trước một ngọn núi cao lớn, có thể nhìn thấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy kim quang, một thiếu niên mặc cẩm y, mang vòng cổ, tay cầm roi ngựa, nằm ở trước xe, cái chân cao kiều bắt chéo nhau, như hiện ra thần khí. Vừa thấy Tạ Liên ra khỏi sơn môn, thiếu niên nhảy dựng lên, hướng bên này chạy như điên, vạn phần mừng rỡ hô to: “Thái Tử biểu ca!”

Thiếu niên này tất nhiên là Thích Dung rồi. Cũng chỉ có gã bất chấp dù rảnh hay không dưới tới Thái Thương Sơn ôm cây đợi thỏ chờ Tạ Liên. Hắn hai bước nhảy cẫn lại đây, vui vẻ nói: “Ta đang chờ huynh đó!”

Tạ Liên mỉm cười, xoa xoa đầu gã, nói: “Thích Dung lại cao thêm rồi? Sao đệ biết hôm nay ta hồi cung?”

Thích Dung cười hì hì nói: “Ta không biết. Ta chính là thủ sẵn, dù sao huynh cũng ra rồi, ta cũng không tin ta ngồi xổm không đến.”

Tạ Liên bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật nhàn rỗi a. Đọc sách có tốt không? Luyện kiếm có giỏi không? Nếu mẫu hậu bắt ta tra công khóa* của đệ thì ta cũng sẽ không nói đỡ cho ngươi đâu.”

(*Ngày xưa, khảo hạch kết quả, thành tích của thuộc hạ, gọi là “công khóa”. Ở đây Thích Dung với cương vị là biểu đệ, dưới một cấp)

Trong mắt Thích Dung đảo nhanh, giật mình đánh trống lảng, nói: “Trước đừng động tới mấy cái đó! Ngươi nhìn xe mới của ta nè! Thái Tử biểu ca lên đi, ngồi lên xe cùng hồi cung!” Hắn túm tay Tạ Liên kéo hắn lên xe, Tạ Liên chỉ cảm thấy thập phần nguy hiểm, hỏi: “Đệ lái xe hả?” Phong Tín và Mộ Tình cũng bước vào xe, theo lý thuyết mà nói thì người hầu sẽ ngồi ở trước xe, Thích Dung sa sầm mặt, giương roi ngựa lên, mắng: “Ta để Thái Tử biểu ca lên xe, chứ không cho các ngươi lên. Hai tên hạ tiện các ngươi cũng muốn chạm vào kim xe của ta, còn không mau cút đi!”

Tạ Liên nhẹ giọng quát: “Thích Dung!”

Phong Tín đã gặp qua Thích Dung mấy lần, sớm biết tính tình gã chính là há mồm thì gọi tiện nhân ngậm miệng thì kêu đi tìm chết, nhưng Mộ Tình chưa từng vào hoàng cung lần nào, tất nhiên cũng chưa tiếp xúc gần gũi với tiểu Kính Vương này. Thích Dung vô cùng ủy khuất, nhưng thấy Tạ Liên hình như sắp rời xe, phải nhịn đau đớn mà đáp ứng cho hai tên hạ tiện khốn khiếp lên kim xe bảo bối của gã.

Kể ra từ khi ba người lên xe, tất cả đều hối hận. Tài lái xe của Thích Dung quả thực như tên điên, thanh roi ngựa trong tay gã không ngừng quất mạnh, trong miệng không biết chửi cái gì khốn nạn, quất sợ con ngựa trắng khiến bánh xe bay lộn, chạy loạn lung tung trên đường cái, Tạ Liên liên tục kêu ngưng cũng không ngừng, rất nhiều lần suýt tông trúng người đi đường và sạp hàng, ít nhiều Phong Tín và Mộ Tình cũng phải thường xuyên túm dây cương để dừng xe sát mép, nếu không thì một đường chạy qua phải bồi thường ít nhất hai mươi mạng người. Chờ đến khi tới trước hoàng cung, bánh xe cuối cùng cũng hãm tốc, Tạ Liê,m Phong Tín và Mộ Tình ba người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tạ Liên lau mồ hôi lạnh, Phong Tín và Mộ Tình từng người một bị Thích Dung quất hơn mười roi, trên tay đều là vết roi. Mà Thích Dung đứng dậy một chân đạp lên mông con ngựa trắng cao lớn, đắc ý nói: “Thái Tử biểu ca, thế nào, ta giá xe (lái xe) không tồi chứ!”

Tạ Liên xuống xe, nói: “Ta yêu cần phụ hoàng và mẫu hậu tịch thu xe của đệ.”

Thích Dung kinh hãi: “Sao lại như thế!”

Tiên Nhạc quốc phong, một yêu hoàng kim (vàng), hai thích đá quý, ba sủng mĩ nhân, bốn quý âm nhạc, năm mến thi họa*. Hoàng cung Tiên Nhạc là một lò đỉnh** nóng bỏng sở hữu tất cả sự vật bọn họ yêu thích. Xuyên qua quảng trường to như vậy, bước qua hành lang dài màu son, những thứ ở đó không phải tất cả đều là gạch vàng tượng ngọc xa hoa lãng phí. Ở đâu cũng có thể nhìn đến tinh mỹ thi họa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhạc bay bổng, tựa như tiên cảnh.

(*ở đây, QT chỉ dùng từ “ái”, mình đổi để tránh lặp từ nhưng nó có chung một nghĩa.)

Hoàng cung là nhà của Tạ Liên, hắn đã sống ở đây từ bé đến lớn. Năm Phong Tín mười bốn tuổi đã được chọn làm thị vệ, từ lâu đã thấy nhiều nên không ngạc nhiên. Chỉ có Mộ Tình là lần đầu tiên nhìn thấy những kiến trúc như vậy, không thể không cả kinh. Nhưng càng kinh thì càng cẩn thận, càng không dám để người khác đoán ra tâm tư, càng không dám bước nhầm bước nào.

Tạ Liên đi trước thấy Mẫn Thị hoàng hậu đang ở trong Tê Phượng Cung, mấp máy chén trà nhỏ, sớm đã nghe được người khác thông báo rằng Thái Tử điện hạ đã trở lại, mừng đến mi mắt cong cong, nhi tử còn chưa tới gần đã vươn hai tay ra, nói: “Cuối cùng con cũng rời núi về thăm nương?”

Phong Tín và Mộ Tình đứng canh ở ngoài điện, Tạ Liên và Thích Dung vào điện, đi qua nâng tay mẫu thân lên, nói: “Không phải hai tháng trước con có về nhà một lần sao?”

Hoàng Hậu trách cứ: “Con, đứa nhỏ này thật không có lương tâm mà. Dung nhi còn biết chăm sóc cho kẻ già này, còn con đi hai tháng không về thèm về nhà lại còn mặt dày hùng hổ nói đúng lý hợp tình.”

Tạ Liên cười nói: “Mẫu hậu già ở đâu? Rõ ràng người cũng mấy chục tuổi rồi! Nhưng thoạt nhìn cũng chỉ bằng tuổi con chứ nhiêu.”

Hoàng Hậu nghe xong mỹ tư tư. Tuy con trai nàng lớn như vậy, lại là người sống trong nhung lụa, nên bảo dưỡng vô cùng tốt, vẫn là một vị phu nhân đẹp mỹ miều, nhưng miệng nàng vẫn cứ oán trách nói: “Vuốt mông ngựa.” Tạ Liên nhìn thấy trên bàn có một chén ngọc nhỏ, thứ bên trong tản mát ra thanh hương kỳ lạ, ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?” Nói xong liền cầm lên, Hoàng Hậu bật thốt: “Đừng uống! Cái kia không thể uống bừa.”



Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp