THIÊN QUAN TỨ PHÚC

Quyển 2 - Chương 60: Mất hồng châu vô tình chọc đỏ mắt

trước
tiếp

Lúc này, Phong Tín quỳ gối phía sau Tạ Liên trầm giọng nói: “Điện hạ thật là ngày hôm trước đã nói qua.”

Mọi người đều nhìn về Phong Tín, cậu tiếp lời: “Những ngày gần đây điện hạ vẫn luôn nặng tâm việc tế thiên du, hôm qua chợt nảy ra kỳ tưởng, muốn dùng tư thế thiên nhân giáng trần nhảy xuống từ thành lâu, còn các an bài đều không cần thay đổi. Nhưng lúc ấy điện hạ đang trên đà luyện tập nghi thức nước chảy, không thể bỏ dở, vì thế liền phái Mộ Tình thay mặt truyền lời đến quốc sư, hỏi thăm xem biến tấu như vậy có được hay không.”

Hắn vừa ngẫng đầu, trong mắt hơi ẩn tức giận, nói: “Mộ Tình trở về nói với điện hạ là hắn đã thông tri quốc sư, thế nên điện hạ mới cho rằng quốc sư đã chấp thuận, hôm nay liền làm như dự định. Ai mà đoán được quốc sư lại hoàn toàn không biết gì cả, còn suýt nữa làm hỏng đại sự chứ?”

Quần chúng hai mặt nhìn nhau. Quốc sư hỏi: “Có ai nghe nói đến việc này không?”

Ba vị phó quốc sư còn lại liên tục lắc đầu, đều hô không có. Quốc sư chuyển hướng cậu ta, từ mặt đầy mây đen mặt lập tức biến thành cực độ phẫn nộ, gặn hỏi: “Mộ Tình, ngươi đây là cố ý kích động không báo?”

Cả ngôn ngữ lẫn biểu tình trên mặt ông, rõ ràng là đã nhận định Mộ Tình có giở trò quỷ trong đó. Tạ Liên đưa mắt nhìn thiếu niên đơn bạc không nói tiếng nào quỳ gối một cái, suy nghĩ chốc lát, mở miệng nói: “Quốc sư, ta nghĩ, trong chuyện này hẳn là có hiểu lầm gì đó rồi.”

Nghe vậy, Mộ Tình chậm rãi nâng mắt nhìn hắn một cái, màu mắt tối tăm. Tạ Liên nói tiếp: “Nếu là cố tình dấu diếm không báo, một hồi sau đối chất, quỷ kế chắc chắn sẽ bị vạch trần, truy cứu trách nhiệm, là ai cũng chạy không thoát được. Mộ Tình tuyệt đối chẳng phải kẻ đần thiển cận, nhất định sẽ không vạch ra hạ sách này. Huống hồ duyệt Thần Võ giả vắng mặt, đối với yêu ma võ giả cùng đài có lợi ích gì chứ? Mong rằng quốc sư trước nghe hắn giải thích, sau lại kết luận.”

Nói xong, hắn nghiêng đầu bảo: “Mộ Tình nói đi, chuyện sao lại thế này.”

Mộ Tình rũ xuống mi mắt, nhẹ giọng bẩm báo: “Hôm qua Điện hạ giao việc cho ta, ta đã truyền lời lại.”

Quốc sư nhíu mày chất vấn: “Ngươi đã truyền lời hay chưa truyền lời, chúng ta còn không rõ ràng sao? Ngươi đã truyền lời lại khi nào?”

Mộ Tình đáp: “Hôm qua, sau khi làm xong vãn khóa một canh giờ, thời điểm bốn vị quốc sư ở Tứ Tượng Cung nghỉ ngơi, đệ tử đã ở ngoài cửa sổ thông báo.”

Quốc sư quay đầu hỏi ba vị đồng liêu còn lại, nghi hoặc hỏi: “Hôm qua sau khi làm xong vãn khóa? Lúc đó chúng ta đang làm gì?”

Mới vừa hỏi xong, trong đầu ông liền nhớ ra, trên mặt không tự chủ được mang theo vài tia xấu hổ màu xanh biếc. Mà ba vị phó quốc sư cũng là ho khan vài tiếng, mơ mơ hồ hồ đáp: “Cũng không làm gì. Chỉ đơn giản là…… Nghỉ ngơi, chính là nghỉ ngơi đó.”

Thấy mấy vị quốc sư ấp a ấp úng, trong lòng mọi người lập tức sáng tỏ.

Ở Hoàng Cực Quan, mỗi người tĩnh tu thanh hành, trên cơ bản không thể gia nhập cuộc chơi nào, chỉ có mấy thứ thú vui tao nhã nho nhỏ, lấy đó làm giải trí. Trong số ấy, được hoan nghênh nhất, chính là thẻ bài diễn.

Hay nói cách khác chính là đánh bài. Hơn nữa, bọn họ chỉ có thể lén lút mà đánh, không thể để những kẻ khác thấy được. Mấy vị quốc sư hàng năm ở Hoàng Cực Quan nghẹn đến mức loạn trí, nên mới trúng phải kịch độc này. Chỉ cần vứt cho bọn họ một bộ bài, hệ quả tất nhiên là lâm trận quên mình, như si như say, cuồng loạn, ba cái thứ tạp âm bên ngoài nào còn nghe lọt tai. Nếu là trùng hợp khi đó Mộ Tình đến thông báo ngoài cửa sổ, vậy thì các ông có thể nghe vào được mấy chữ?

Một vị phó quốc sư chột dạ bào chữa: “À, đó…… Có thể là do người quá nhiều, giọng quá nhỏ, không nghe rõ. Đúng vậy, không nghe rõ.”

Quốc sư lại hoài nghi dò hỏi: “Hôm qua ngươi thật sự đi đến Tứ Tượng Cung?”

Mộ Tình đáp: “Ngàn thật vạn thật.” để làm minh chứng, cậu liền miêu tả lại quần áo, tướng mạo, khẩu âm của tên đạo nhân trông coi ngoài cửa không sai chút nào, quốc sư không thể không tin, ngay sau đó lại nhíu mày nghi kị: “Vậy nếu ngươi đã đi đến Tứ Tượng Cung, có thể bảo đồng đạo ngoài cửa thông báo một tiếng, hoặc là đi thẳng vào nói tỉ mỉ, tại sao phải một hai đứng ở ngoài cửa sổ truyền lời? Cũng chẳng kiểm tra xem chúng ta có nghe được hay không?”

Mộ Tình thấp giọng trả lời: “Đệ tử không phải là chưa thử qua. Đệ tử lời nói mềm mỏng mà thỉnh cầu vị sư huynh thủ vệ ngoài cửa kia, cũng chẳng biết nguyên do vì sao, vị sư huynh ấy nhất định phải cùng ta khó xử, vừa không để ta tiến vào đi truyền lời, cũng chẳng chịu giúp ta truyền tin, thậm chí còn…… Mở miệng cười nhạo, đuổi ta rời đi.”

Dừng một chút, cậu lại nói tiếp: “Đệ tử không còn cách nào, đành phải vòng đến một sườn khác của Tứ Tượng Cung, đứng ngoài cửa cửa sổ hướng các vị quốc sư thông báo. Sau khi đệ tử nói xonh, mơ hồ nghe được có vị quốc sư cất giọng đáp ” đã biết, lui ra lui ra “, đệ tử cho rằng đó là đồng ý với chủ ý của điện hạ, vì thế liền lui trở về.”

Nhóm Quốc sư câm lặng không nói.

Giờ phút đang đánh bài đến hừng hực khí thế, tâm hơi đâu mà nghe người ta nói gì đó ở bên ngoài??? Có nghe được gì đi chăng nữa chẳng phải đều sẽ thuận miệng kêu một tiếng “Đã biết” sao, trên thực tế, e là liền giọng nói từ chốn nào vọng lại cũng không biết!

Tạ Liên nhíu mày tỏ vẻ khó chấp nhận: “Cư nhiên còn có chuyện này? Vị đạo đồng nào lại hung hăng ngang ngược như vậy? Đối với người ta phái đi vô lễ như thế, lá gan đúng là không nhỏ.”

Tuy rằng Tạ Liên cùng quần chúng Hoàng Cực Quan ngày thường ở chung đều rất là hòa ái, cơ hồ chưa bao giờ tự cao tự đại, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là thiên chi kiêu tử, hoàng tử tôn sư, giờ phút này tuy là đang quỳ gối trước thần tượng, thái độ lại không hề có chút khiêm tốn nào. Một khi hắn đã nghiêm túc, không giận tự uy. Mọi người im lặng như ve sầu mùa đông, mà sắc mặt nhóm quốc sư, lại trở nên có chút vi diệu.

Tạ Liên chất vấn: “Ngày hôm qua ngươi trở về tại sao không nói với ta chuyện này?”

Mộ Tình quỳ xoay người, đối hắn khấu đầu, đạm thanh đáp lời: “Thái Tử điện hạ, thỉnh ngài đừng truy cứu vị sư huynh kia. Ngày hôm qua ta trở về không nói qua với ngài, là do hy vọng không nháo to chuyện. Vốn cũng chẳng phải đại sự gì, ngược lại nếu ngài vì ta mà ra mặt, hòa khí đồng môn sẽ bị tổn hại.”

Tạ Liên không hề tán đồng, bức xúc bảo: “Đây là cái hòa khí đồng môn gì chứ? Khinh nhục, dùng đồng môn làm chổ trút giận sao?”

Nghe vậy, nhóm quốc sư một bên sắc mặt càng thêm vi diệu.

Chuyện như vậy phát sinh, kỳ thật xét cho cùng cũng là do nhóm quốc sư không thích Mộ Tình.

Bọn họ không thích, nhóm đạo đồng phụng dưỡng bên người tự nhiên cũng hiểu được tâm ý của bọn họ, hơn nữa bản thân Mộ Tình đích xác cũng không tốt lành gì, vì thế, bọn đồng môn liền không tạo thuận lợi cho cậu, làm khó dễ phê bình các kiểu, thái độ như thế thật ra quá đỗi bình thường. Tên đồ đệ quý giá này đương nhiên không phải cố ý châm chọc bọn họ, nhưng xác thật cũng xát muối vào tim một chút.

Mộ Tình trong lời nói không ngừng dĩ hòa vi quý, Phong Tín rốt cuộc nghe không nổi nữa, đột nhiên nói: “Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện lớn gì, lại bị ngươi cố tình làm cho phức tạp như vậy. Nếu ngươi trực tiếp đối đạo đồng giữ cửa kia nói rằng ngươi là phụng mệnh Thái Tử điện hạ đến truyền lời, hắn có lá gan dám không thông báo sao? Còn có, hôm nay trước lúc khởi hành quốc sư hỏi ngươi Thái Tử điện hạ đi đâu, ngươi vì cái gì lại cố ý trả lời lấp lửng cho qua? Ngươi sao lại không nói thẳng ra là điện hạ đang ở trên thành lâu chờ đội ngũ xuất phát?”

Mộ Tình lập tức rõ ràng vững vàng mà phản bác: “Ta vốn tưởng rằng quốc sư đã biết việc này, không nghĩ tới quốc sư đột nhiên đặt câu hỏi, cho nên mới nhất thời ngây người. Nhưng sau đó ta cũng đã đối quốc sư nói rõ, Thái Tử điện hạ tự biết sắp xếp đừng quá lo lắng, tất thảy trình tự cứ diễn ra như đã định, điện hạ lập tức tới ngay. Điện hạ lúc ấy là không ở đó, nhưng còn có rất nhiều người đều nghe được, cố ý đâu ra? Sao lại gọi là lấp lửng cho qua?”

Phong Tín giận sôi gan trợn mắt nhìn cậu ta. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đúng là lúc ấy Mộ Tình đã nói như vậy, chỉ là quốc sư lòng nóng như lửa đốt, căn bản không dám tùy tiện cho khởi hành, nếu thật muốn truy, đảo cũng truy không ra sai sót gì nghiêm trọng để chứng minh bụng dạ cậu ta khó lường. Bấy giờ, Tạ Liên nói: “Được rồi, được rồi. Trời xui đất khiến, hiểu lầm cả thôi, coi như vận khí không tốt, đều đừng cãi cọ nữa.”

Thần sắc Phong Tín cực không thoải mái, nhưng ngại thân phận, không dám ở trong Thần Võ Điện ồn ào, liền quay về trạng thái in lặng không nói. Quốc sư cũng không muốn dây dưa làm lớn vấn đề này, nếu mà tính ra, chẳng phải bọn họ đánh bài không cũng hỏng việc? Vì thế phất tay bảo: “Ai, có gì sau hãy nói! Chúng ta ngồi lại một chút, chụm đầu vào động não nghĩ biện pháp, xem xét nên làm thế nào bổ cứu. Ba người các ngươi đều lui xuống đi, đem quần áo thay ra, nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”

Tạ Liên hơi khom người, lập tức đứng lên. Phong Tín cùng Mộ Tình lại càng quy quy củ củ mà khấu đầu một cái, lúc này mới đứng dậy, đi theo phía sau Tạ Liên chuẩn bị lui ra. Tạ Liên mới bước khỏi ngạch cửa nửa chân, lại nghe quốc sư ở sau lưng gọi: “Thái Tử điện hạ.”

Tạ Liên quay đầu lại. Quốc sư từ tốn bảo: “Hôm nay Quốc chủ bệ hạ cùng Hoàng Hậu nương nương đều hỏi thăm con rất nhiều. Mấy ngày nay có rảnh, trở về thăm họ đi.”

Tạ Liên mỉm cười, đáp lời: “Đệ tử đã biết.”

Ra khỏi Thần Võ Điện, ba người đi xuyên qua một tảng núi lớn, trở về Tiên Nhạc cung được xây cất bên trong đạo phòng chuyên dùng của Thái Tử điện hạ, Tạ Liên lúc này mới bắt đầu cởi bỏ hoa phục nghi thức sở dụng.

Trước tiên liền nói qua, trong thượng nguyên tế thiên du, hình dạng và cấu tạo phục quan của duyệt Thần Võ giả vô cùng tỉ mỉ nghiêm khắc, cơ hồ mỗi một chi tiết trên người đều có chứa dụ ý như nhau, không thể sai một li nào. Như, ngoại phục có màu trắng ẩn dụ cho “Thuần thánh”; trung phục là màu đỏ tượng trưng cho “Chính thống”; kim quan vấn tóc có ý nghĩa là “Vương quyền” cùng “Tài phú”; lông vũ trắng giấu ngực ẩn ý cho “Chắp cánh thông thiên”; còn tay áo buộc dải lụa thì lại dụ ý cho “Chúng sinh an bình”. Đủ loại đủ kiểu.

Có thể thấy, một thân trang phục này, vô luận là mặc vào hay là cởi ra, chắc chắn đều vô cùng rườm rà phức tạp. Bất quá, Tạ Liên thân là Thái Tử, mọi chuyện tất nhiên không cần phải tự thân vận động, hắn chỉ cần đứng ở giũa nhà giang rộng hai tay hưởng thụ hương huân chi khí mát lạnh, một bên nói chuyện cùng Phong Tín, một bên chờ hầu cận Mộ Tình giúp hắn đem tầng duyệt thần phục trùng trùng điệp điệp này cởi ra, vậy là được rồi.

Bộ duyệt thần phục màu trắng kia, chất liệu cực tốt, hoa văn tinh tế, bên cạnh chỗ thêu có thiển kim sắc ám văn cực kỳ tinh xảo, hoa lệ mà không biểu hiện chút xa hoa lãng phí nào, đem so sánh với võ phục màu đen yêu ma cùng đài bận trên thân, có thể nói là khác nhau một trời một vực. Mộ Tình nguyên một cây võ phục đen sì sì chưa thay ra, trong tay kéo xuống duyệt thần phục trên người Tạ Liên, đốt ngón tay linh hoạt cởi bỏ thần phục, gần như không thể phát hiện mà ở trên bạch y kia vỗ vỗ vài cái.

Tạ Liên một bên gỡ xuống kim quan* vấn tóc, tóc dài xõa ra, hắn an tọa bên mép giường, đá mạnh hai chân, đôi giày tuyết trắng cứ vậy bị ném xuống, ngồi chờ người ta thay cho hắn bộ đồ mới. Đợi một lát, lại thấy Mộ Tình bất động. Hắn nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Mộ Tình rất mau hồi phục lại tinh thần, đáp: “Điện hạ, duyệt thần phục này hình như có chỗ dính chút bẩn.”

Tạ Liên “A” một tiếng, bảo: “Mang lại đây ta xem nào?”

Quả nhiên, trên bộ võ phục màu trắng tuyết, bổng xuất hiện hai cái dấu tay đen nhem nhẻm. Tạ Liên nhìn thoáng qua, nói: “Là tiểu bằng hữu khi nãy rơi từ trên thành xuống để lại đi? Nhớ rõ đứa nhỏ lúc ấy bấu chặt quần áo ta không chịu buông tay. Trên mặt tiểu hài nhi kia còn quấn đầy băng vải, cũng không biết là té ngã hay do làm sao mà lại biến thành thế nữa. Phong Tín, ngươi có giúp nó xem qua vết thương không?”

Phong Tín đang đem bảo kiếm dùng khi duyệt thần cùng trảm mã đao treo kên, buồn bực trả lời: “Không xem. Ta dẫn nó ra khỏi cung, chiếu theo lời ngươi nói muốn giúp nó xem vết thương trên mặt, kết quả lại bị nó đá ta vào đầu gối một cái, mẹ nó bây giờ vẫn còn rất đau.”

Tạ Liên cười ngã vào trên giường, chỉ vào cậu nói: “Nhất định là do ngươi dọa nó sợ. Bằng không nó sao lại không đá ta, chỉ đá mình ngươi?”

Phong Tín rống lên oan ức: “Không hề! Tên tiểu tử kia cứ như quỷ bám vào người vậy chạy một lát liền chẳng thấy tăm hơi, bằng không ta đã bắt lại, dọa đến khi nó khóc thét mới thôi.”

Mộ Tình lật đi lật lại duyệt thần phục, nói: “Tiểu hài nhi kia có thể là ăn mày lắm, trên người quá bẩn, nắm một chút liền đen thành như vậy. Điện hạ, duyệt thần phục không thể làm dơ, nghe nói là dấu hiệu không tốt lắm.”

Tạ Liên nằm ngã vào đàn trên giường, tùy tay lấy từ đầu giường ra một quyển sách, che khuất đi nửa khuôn mặt, nói: “Đi được ba vòng quanh thành, vang danh thanh sử, dấu hiệu đã là đại đại hảo. Bẩn liền bẩn đi, giặt sạch là xong.”

Dừng một chút, Mộ Tình nhàn nhạt đáp: “Ân, thời điểm giặt đồ ta sẽ tận lực để ý tới nó.”

Tạ Liên lật lật sách kia, đúng lúc lật tới một trang có vẽ đao pháp, nhớ tới hôm nay so chiêu kịch liệt ở trên hoa đài, cười nói: “Mộ Tình, hôm nay ngươi ở trên đài, đánh đến không tồi a.”

Đầu vai Mộ Tình hơi hơi cứng đờ.

Tạ Liên tiếp lời: “Hôm nay ta mới phát hiện, ngươi dùng đao, so với dùng kiếm còn muốn tốt hơn rất nhiều.”

Thần sắc Mộ Tình lúc này mới buông lỏng, xoay người, trên mặt lộ ra một chút tươi cười, hỏi: “Thật vậy chăng?”

Tạ Liên lập tức đáp: “Ừ! Có điều, e là ngươi có điểm nóng nảy. Dùng đao và dùng kiếm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, ngươi xem……”

Một khi đã nói đến luận võ, hứng thú trong Tạ Liên liền bộc phát, so với việc nhóm quốc sư đánh bài còn muốn hồn nhiên quên mình, giày cũng không mang liền nhảy vọt xuống giường, tay cầm lấy thanh đao, biểu thị ngay tại chỗ. Trước lúc bắt đầu, thần sắc Mộ Tình còn có chút phức tạp, Tạ Liên thể hiện cho cậu nhìn một trận, cậu tức thì nghiêm túc hẳn lên. Phong Tín lại là giương lên vỏ bọc trảm mã đao, đem Tạ Liên đuổi về giường, quát: “Muốn đánh thì đem giày mang vào rồi hãy đánh! Ngươi là Thái Tử điện hạ, tóc tai loạn xạ chân để trần, còn ra cái thể thống gì!”

Tạ Liên diễn sâu đến cao hứng, lại bị cậu giống như không trâu bắt chó đi cày đuổi chạy về trên giường, hậm hực nói: “Biết rồi!” Vừa nói, đôi tay vừa gom lại tóc dài, chuẩn bị cột lên, lại cấp Mộ Tình truyền đạo. Bỗng nhiên, hắn mày nhăn lại, lẩm bẩm: “Kỳ quái.”

Phong Tín nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện này giả tưởng là giả tưởng hết! Hết thảy cái gì phong tục lễ nghi, hoàng gia sinh thái, toàn bộ đều là sản phẩm trong đầu tác giả suy nghĩ vớ vẩn mà ra, ngàn vạn không cần khảo chứng.



Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp