THIÊN NHAI KHÁCH (SƠN HÀ LỆNH)

Chương 71: Nội chiến (Thiên Nhai Khách)

trước
tiếp

Thời điểm sống còn khi đám Triệu Kính đã đứng dưới Phong Nhai sơn, bọn Cố Tương như phường trộm cắp từ một con đường khác mò lên Phong Nhai sơn, nấp sau một tảng đá to, Cố Tương lớn lên ở Phong Nhai sơn, vô cùng quen thuộc lộ tuyến nơi đây, chọn một nơi tuyệt hảo, vừa không dễ bị phát hiện vừa có thể dễ dàng nhìn thấy vị trí của mọi người.

Đám Trương Thành Lĩnh chưa bao giờ đến nơi thế này, không hề biết mình dưới sự dẫn dắt của Cố Tương đã vòng qua cái bảng “sinh hồn dừng bước” kia, kỳ thật đã bước trên địa bàn Quỷ cốc, một chân giẫm ở nơi âm u cực ác.

May là Cố Tương giỏi trốn, mà đám đại nhân tiểu quỷ khác cũng chẳng có thời gian chú ý họ.

Diệp Bạch Y đến chính vào lúc này, y một người một ngựa độc hành, vẫn là một thân bạch y thoạt nhìn nặng nề kỳ dị kia, trong lòng ôm một cái hũ nhỏ, sau lưng đeo một thanh kiếm.

Trương Thành Lĩnh “a” một tiếng, bị Cố Tương bịt miệng, chẳng trách gã kinh ngạc – mới non nửa năm không gặp mà mái tóc đen của Diệp Bạch Y đã bạc mất một nửa, nhìn từ xa vẫn là khuôn mặt như khắc bằng đá bình thường chẳng thấy dấu vết năm tháng ấy, mái tóc lại màu xám, ẩn ẩn lộ ra một chút tử khí.

Cứ như thể… là thời gian đình trệ trên người y bỗng nhiên đi lại, trên mặt vẫn không nhìn ra, chỉ lộ một chút manh mối từ mái tóc, dường như để cho người ta có một chút chuẩn bị vào lúc pho tượng đá này phong hóa thổi tan.

Tào Úy Ninh nghển cổ nhìn, ánh mắt lại dừng trên thanh kiếm phía sau Diệp Bạch Y, kiếm kia chẳng biết y tìm được từ chỗ nào, nếu không nhìn kỹ thì cơ hồ khiến người ta cho rằng sau lưng y chính là một con dao bầu to, cực rộng cực dài, từ tấm lưng rộng lớn nghiêng nghiêng lộ ra đầu đuôi, trên chuôi kiếm và vỏ kiếm khắc một con rồng cong lưng cực sinh động, tựa như phải đằng vân giá vũ mà đi bất cứ lúc nào, chỉ nhìn là có thể cảm giác được sát khí rục rịch phảng phất từ cuối trời chạy dài mà đến.

Tào Úy Ninh thì thào: “Đó là… đó là Cổ Nhẫn Long Bối… đó…”

Cố Tương híp mắt dõi qua, không ngại học hỏi kẻ dưới: “Trò gì thế?”

Tào Úy Ninh lại hơi run rẩy, y nhẹ nhàng túm tay áo Cố Tương, miễn cưỡng hạ giọng, nhưng không dằn được kích động nói: “Truyền thuyết tam đại danh kiếm, ‘linh kiếm Vô Danh’ tuy không có kiếm minh, lại chính là kiếm trung danh sĩ, thanh minh chí cực, cử thế vô song, ‘trọng kiếm Đại Hoang’, chính là kiếm trung tướng quân, chí cương chí thuần, dũng mãnh vô địch, nhưng vẫn đều không bằng được ‘Cổ Nhẫn Long Bối’, đây là binh đại sát, truyền thuyết do thần thiết đúc nên thần phật không xứng… Không thể ngờ, lại ở trên tay hậu nhân Cổ tăng. Hiện giờ tam đại danh khí đều đã không biết tung tích, nào ngờ hôm nay cho ta được thấy kiếm trung chi vương một lần.”

Trương Thành Lĩnh nghe vậy lúng túng tháo “Đại Hoang” đeo trên lưng xuống, gã biết thứ Thất gia cho chắc chắn không tệ được, nhớ tới lão nhân nói “tài bất lộ bạch”, liền tự cho là thông minh mà quấn một lớp vải bố rách nát chẳng ra làm sao bên ngoài vỏ kiếm đó, nói với Tào Úy Ninh: “Đại, Đại Hoang… ở chỗ ta.”

Tào Úy Ninh suýt nữa trừng lọt tròng mắt, hai tay run lẩy bẩy tiếp nhận, hết sức lo sợ mà lấy đầu ngón tay đẩy mở kiệt tác của Trương Thành Lĩnh – vải rách, lộ ra bảo kiếm minh châu phủ bụi, quả thực phải lệ nóng tràn mi, run run rẩy rẩy chỉ Trương Thành Lĩnh không nghĩ ngợi gì nói: “Đây là Đại Hoang, là Đại Hoang tướng quân! Ngươi phung phí của trời, ngươi… trâu nhai mẫu đơn, ngươi đốt đàn nấu hạc, ngươi, ngươi ngươi… quả thực là đốt sách chôn nho tội ác tày trời!”

Y vẫn là một giọng điệu thờ ơ, giống như Thiên Vương lão tử cũng chẳng thèm để mắt, dù là giỏi kiềm chế như Chu Tử Thư cũng vài lần nghiến răng muốn tẩn y, càng khỏi cần đề cập những người này không biết căn nguyên của y, lập tức có kẻ hừ lạnh một tiếng nói: “Ôi, hậu nhân Cổ tăng quả nhiên là hậu duệ danh môn, khẩu khí lớn thật, bài trường lớn thật!”

Diệp Bạch Y quét tầm mắt qua, suýt nữa không phát hiện là ai đang nói chuyện – hóa ra Phong Hiểu Phong kia từ sau khi Cao Sơn Nô mù mắt thì không ngồi trên vai hắn nữa, ngược lại xem mình thành mắt hắn, luôn luôn chiếu cố, Phong Hiểu Phong vẫn là bộ dáng khó chịu đụng phát nổ ngay, chẳng thèm nể mặt ai, chua ngoa như bài danh, hắn có thể xưng bá giang hồ, thế nhưng với Cao Sơn Nô kia vẫn có chút tình cảm thật.

Diệp Bạch Y nói: “Ta không hề đùa giỡn.”

Cố Tương hạ giọng hỏi Tào Úy Ninh: “Y chính là đến phá rối nhỉ?”

Trương Thành Lĩnh từng theo họ đi Thục trung Khôi Lỗi trang, tiền căn hậu quả còn biết một ít, liền nhỏ giọng giải thích: “Cái đó… Diệp… tiền bối, không phải thiếu hiệp gì, tuổi tác cao lắm rồi, nghe nói là sư phụ của Dung Huyền đã chết từ ba mươi năm trước.”

Sau đó thấp giọng đem tiền căn hậu quả mình biết giải thích một phen.

Ba người khác trừng nhau hồi lâu, Cố Tương mới cảm thán: “Bà nội ơi… phải sống bao nhiêu năm rồi, là một con rùa sống à!”

Tào Úy Ninh thấy nàng lại không nói tiếng người, vội ngắt lời: “Cho nên nói, kỳ thật thứ mấu chốt nhất trong võ khố thực ra là của Diệp… Diệp lão tiền bối? Diệp lão tiền bối lần này xuống núi, cũng là nghe nói chuyện Lưu Ly giáp, bèn đến điều tra chân tướng năm đó?”

Cố Tương kéo y một phen, chỉ người bên dưới nói: “Ha, mau xem, đánh rồi kìa.”

Bốn người động tác nhất trí từ sau tảng đá lớn ló đầu cẩn thận nhìn qua.

Đội võ lâm chính đạo này vốn đều ôm mưu đồ riêng – đương nhiên, trong đó cũng bao quát một bộ phận đặc biệt ngốc, thật sự bị Triệu Kính lừa dối, quyết định vì thương sinh trảm ác quỷ. Diệp Bạch Y nện xuống một câu quả thực là một hòn đá kích khởi ngàn tầng sóng.

Có người nhỏ giọng nghi ngờ, càng nhiều người dưới sự châm ngòi của kẻ có tâm thêm Diệp Bạch Y tự tìm đòn, ồn ào la lối: “Ta thấy người này cực kỳ có vấn đề, hắn chính là do Cao Sùng mời đến, lúc ở Động Đình vẫn đi theo Cao Sùng, nhất định là chó săn!”

Diệp Bạch Y trước nay quân tử động thủ bất động khẩu, nghe vậy roi ngựa quất đến, người nọ rõ ràng thấy roi đánh thẳng vào mặt nhưng nhất định tránh không thoát, bị đánh bay ra ngoài, trên mặt lưu lại một dấu ấn màu đỏ – đối xứng.

Triệu Kính đưa mắt ra hiệu, mấy kẻ đồng thời bổ đến Diệp Bạch Y, mọi người cơ hồ không hề nhìn rõ y có động tác thế nào, mấy người kia đã lập tức bay ra, nguyên lành bổ tới rồi chẳng qua chớp mắt mỗi kẻ thiếu tay cụt chân lăn về. Mà Diệp Bạch Y trên ngựa lại giống như chưa từng động đậy, vẫn một tay vững vàng ôm cái hũ nhỏ, một tay cầm roi ngựa.

Công phu của người này thật sự cao đến đáng sợ, Triệu Kính nheo mắt, chỉ nghe một thanh âm nói: “Chư vị đều bình tĩnh trước, Cổ tăng đức cao vọng trọng đã lâu, hậu nhân của ông cố nhiên không sai được, bất kể Cao Sùng thế nào, Sơn Hà lệnh tóm lại là không sai.”

Tào Úy Ninh nghe tiếng mở to mắt – người nói chuyện chính là sư phụ y Mạc Hoài Dương, không nhịn được căng thẳng hẳn, một bàn tay nắm thành nắm đấm, mồ hôi chảy ròng ròng.

Chỉ nghe Mạc Hoài Dương vẻ mặt ôn hòa nói với Diệp Bạch Y: “Diệp thiếu hiệp, nói chuyện phải có căn cứ, không thể ăn nói lung tung, chúng ta sẵn lòng tin tưởng ngươi, cũng thỉnh ngươi vẽ đường để mọi người biết, Lưu Ly giáp rốt cuộc có phải ở trong tay một người nào đó, chúng ta rốt cuộc có bị lợi dụng hay không.”

Cố Tương ở bên quan sát, thấy lúc này đám đông đã bắt đầu ẩn ẩn chia làm hai phái, Mạc Hoài Dương dọc đường không nói một lời hết sức thấp điệu, nhưng không biết từ khi nào đã có thế lực ngang vai ngang vế với Triệu Kính.

Đám anh hùng này tụ lại một chỗ liền thành một đám ô hợp, chưa lên Phong Nhai sơn đã tự mình nội chiến trước.

Nàng liền nhìn trộm Tào Úy Ninh một cái, trong lòng càng thêm xác định – chỉ sợ sư phụ của tiểu tử ngốc này chuyến này là chí không nhỏ.

Triệu Kính không ngờ Mạc Hoài Dương giở quẻ vào lúc này, trong lòng quả thực hận không thể lột da rút gân người này, nhưng lại không thể không để Diệp Bạch Y nói chuyện, nếu không chẳng phải là chột dạ sao?

Diệp Bạch Y lại không thèm nể nang Mạc Hoài Dương, chỉ lạnh lùng nói: “Mở võ khố cần Lưu Ly giáp và chìa khóa hai thứ, ta tra đã rất lâu, đại khái đoán được chìa khóa ở trên tay người trong Quỷ cốc, nếu bọn họ còn có Lưu Ly giáp, chẳng lẽ lúc này sẽ án binh bất động chờ các ngươi đánh? Nếu họ mưu toan mở võ khố… Hà, ta sẽ không thiếu được phải xua quỷ một hồi.”

Triệu Kính biện giải: “Lưu Ly giáp ban đầu ở trên tay Cao Sùng, Cao Sùng trước khi chết muốn liên hợp Điếu Tử Quỷ Tiết Phương cùng giết ta nhưng không được, đã chết mất rồi, Tiết Phương không biết tung tích, thiết nghĩ Lưu Ly giáp kia nhất định là ở chỗ hắn…”

Diệp Bạch Y cười khẩy bảo: “Ta trái lại nghe nói Quỷ cốc vẫn đang phái người truy sát Tiết Phương, nhưng Hỉ Tang Quỷ một trong những kẻ đuổi bắt vài ngày trước đã chết. Tiết Phương kia lúc này thần thông quảng đại như thế, vì sao không mở võ khố, còn giấu đầu lòi đuôi?”

Triệu Kính nói: “Bản thân Hỉ Tang Quỷ cũng chuyên giết người cướp của, chuyện của đám ác quỷ này ta làm sao biết được? Chưa chừng là chia của không đều, lưỡng bại câu thương. Lại thêm Cao Sùng rất giảo hoạt, vây cánh rất nhiều, hắn giao Lưu Ly giáp cho ai, ta làm sao biết?”

Diệp Bạch Y hỏi ngược: “Ồ, Lưu Ly giáp năm đại gia tộc cùng bảo hộ bị mất, nhưng Triệu đại hiệp như thể chẳng có việc gì không thèm đi truy tra, ngược lại dẫn người tấn công lên Phong Nhai sơn, đây là đạo lý gì?”

Y nói chuyện càng hùng hổ, Triệu Kính ngậm miệng một lát rồi cắn ngược: “Theo ý Diệp thiếu hiệp thì những kẻ tà ma ngoại đạo người người phải tru đó là không giết được?”

Mạc Hoài Dương nhíu mày, bước chậm đến phía sau Diệp Bạch Y, ngay lập tức cơ hồ một nửa số người theo ông ta từ bên cạnh Triệu Kính đi ra, Triệu Kính chất vấn: “Mạc chưởng môn, ông có ý gì đây?”

Mạc Hoài Dương nói: “Triệu đại hiệp, không nói chuyện khác nữa, chúng ta nên tùy việc mà xét giải thích rõ ràng đi.”

Triệu Kính sớm biết Mạc Hoài Dương có dị tâm, trong lòng nổi nóng thầm nghĩ: “Lão quỷ nhân cháy đánh cướp này, nếu không trừ hắn lập uy ở ngay nơi đây thì ngày sau cũng là ẩn hoạn.”

Lão nghĩ vậy, ngón tay làm một động tác nhỏ, nơi đây ồn ào, không hề có ai phát hiện, đám Cố Tương từ trên cao trông xuống lại nhìn rõ dị động, chỉ thấy một kẻ rất không thu hút phía sau Triệu Kính nhìn thấy thủ thế này liền lẻn khỏi đoàn người, đám Cố Tương nhìn chằm chằm, chỉ thấy hắn lui ra bên ngoài, dùng tay ra hiệu với một phương hướng, trong rừng rậm có một bóng đen lướt qua, tay cầm một cái cung nỏ cực nhỏ.

Độc Hạt!

Tào Úy Ninh lập tức không kịp suy nghĩ, từ sau tảng đá lớn nhảy ra, thân pháp vận đến cực hạn, lớn tiếng nói: “Sư phụ, mau tránh ra!”

Cố Tương không giữ được, chợt lạnh lòng.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp