THIÊN NHAI KHÁCH (SƠN HÀ LỆNH)

Chương 14: Thoát vây (Thiên Nhai Khách)

trước
tiếp

Chu Tử Thư đảo mắt qua người y, chậm chạp nói: “Ta thấy ngươi không giống sắp chết chút nào.”

Y còn chưa dứt lời, giống như để phối hợp với y, chỉ thấy Ôn Khách Hành bỗng cong lưng kêu một tiếng, một thanh cương đao cắm phập vào thân thể, bên ngoài chỉ chừa mỗi cái chuôi đao, sắc mặt trắng bệch, thốt được đúng một chữ: “Ngươi…”

Chu Tử Thư thoạt tiên sửng sốt, song ngay sau đó y bỗng nhiên lao ra phương hướng ngược lại, trong góc kia có bóng đen lướt qua, địa đạo cực chật hẹp, người nọ vừa lộ ra hình tích, lập tức bị Chu Tử Thư trông thấy, bổ đến một chưởng, bóng đen nọ không trốn tránh kịp, lui bốn năm bước, tức khắc phun máu, cả mặt nạ che trên mặt cũng nhuộm đỏ, lại có thể bò dậy chạy tiếp.

Chu Tử Thư “ồ” một tiếng, phát giác quả thông lúc trước mình bắn lên người hắn có lẽ không phải không đủ lực đạo, mà là tên này đặc biệt giỏi chịu đòn.

Bỗng nhiên một bóng dáng như quỷ mị chui ra, nắm cổ hắc y nhân, nhấc cả người hắn đè lên tường.

Hắc y nhân kinh hãi: “Ngươi…”

Ôn Khách Hành nghiêng đầu cười, giơ một cánh tay khác lên, cương đao dùng nách kẹp lấy theo đó rơi xuống đất, ngay cả quần áo cũng chưa bị rách.

Chu Tử Thư ở bên uể oải nói: “Vậy mà ngươi cũng tin được, ta lần đầu tiên thấy hung thủ ngu như thế.”

Ôn Khách Hành nghe vậy, suy tư nhìn y một cái rồi cười nói: “Không phải hắn không ra sao, là lão huynh ngươi nhãn lực quá tốt, nếu không phải trên người ngươi có thương tích, chỉ sợ…”

Y lắc đầu, không nói chỉ sợ cái gì, tay tăng lực, họng hắc y nhân kia phát ra tiếng”khục”, đôi mắt lộ ra lại đầy vẻ kinh hoàng khó mà nói tên. Ôn Khách Hành đưa tay sờ soạng hắc y nhân nọ, hừ nhẹ nói: “Kim ti nhuyễn giáp… Thứ tốt, để trên người ngươi thật lãng phí.”

Lúc này hắc y nhân miễn cưỡng phun ra mấy chữ đứt quãng: “Chủ… là… t…”

Ôn Khách Hành cười, chỉ nghe “rắc” một tiếng, hắc y nhân kia run rẩy dữ dội một thoáng rồi bất động.

Chu Tử Thư không nói không rằng nhìn y trong chớp mắt chưa hỏi gì hết đã giết người này, ánh mắt trầm một chút, nghĩ đến điều gì đó, khoanh tay trước ngực lui một bước, dựa lên tường địa huyệt.

Ôn Khách Hành đưa tay lột mặt nạ của hắc y nhân, lộ ra toàn bộ diện mạo của người này. Chỉ thấy hắn đại khái ngoài bốn mươi, thân hình loắt choắt, hai gò má dữ tợn lồi lên, trên má phải có một cái bớt to màu đỏ, mắt chuột, mũi củ tỏi, môi mở ra còn để lộ hai cái răng hô.

Ôn Khách Hành đánh giá hắn hồi lâu, bỗng nhiên bình luận: “Người này bộ dạng quỷ phủ thần công như thế, thật là đáng chết.”

Sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư cười cười: “Chu huynh, ngươi nói có phải không?”

Chu Tử Thư nói: “Ngươi thật chẳng ra làm sao.”

Ôn Khách Hành vội xua tay ôm quyền nói: “Không dám không dám, đa tạ đa tạ.”

Chu Tử Thư cười khẩy, đi qua lật tìm trên thi thể hắc y nhân, trong lòng y kỳ thật có rất nhiều nghi vấn, tỷ như Hoàng Kim nhuyễn giáp rất nhiều năm trước đã biến mất khỏi chốn giang hồ làm sao vào tay người này, tỷ như người chết này rốt cuộc có phải là Điếu Tử Quỷ Tiết Phương, tỷ như thứ dưới sông kia làm bằng cách nào, rốt cuộc có phải là người, tỷ như…

Sau đó y thoáng cái lột sạch quần áo của thi thể, tìm được một hình xăm mặt quỷ hung tợn ở sau lưng, Chu Tử Thư chợt dừng tay, biết người nọ là một trong Ác Quỷ chúng không giả được.

Điếu Tử Quỷ? Điếu Tử Quỷ Tiết Phương lại là một kẻ răng hô?

A… Không đúng, Chu Tử Thư vội ném cách nghĩ cực kỳ “Ôn Khách Hành” này ra khỏi đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ dọc đường đuổi theo y và Trương Thành Lĩnh không buông thật sự là đám ác quỷ? Không thể – Đám ác quỷ của Thanh Trúc lĩnh nếu chỉ có chút bổn sự này, sao có thể mãi là cấm địa võ lâm ngần ấy năm qua?

Điếu Tử Quỷ vì sao phải giết Vu Thiên Kiệt? Rồi còn kẻ chạy phương hướng khác kia, chẳng lẽ cũng thật sự là Hỉ Tang Quỷ bản tôn?

Quỷ cốc lúc này thư sát danh lưu chính phái ở ngoài Triệu gia trang, chẳng khác chi nhận án diệt môn của Trương gia, lại là vì sao?

Còn có… Y ngẩng đầu nhìn Ôn Khách Hành vẻ mặt ôn hòa một cái, đột nhiên hỏi: “Không phải Ôn huynh tự xưng rằng sau khi rời nhà ra giang hồ thì chưa từng giết một ai à, sao hôm nay thống khoái phá giới như vậy?”

Ôn Khách Hành trừng mắt nói: “Rõ ràng là hắn muốn giết ta trước, nếu không phải ta thông minh lanh lợi, gặp nguy không loạn, vừa nãy đã bị hắn dùng cương đao đâm nát bét rồi.”

Chu Tử Thư cười nói: “Ôn hảo nhân, không phải lúc trước ngươi một mực chắc chắn rằng tai họa này không phải ngươi rước lấy sao?”

Ôn Khách Hành đúng lý hợp tình nói: “Ngươi nhìn cái mặt quỷ trên lưng hắn, ngươi lại nhìn người trẻ tuổi bên ngoài kia, chưa kịp cưới vợ đã mất đầu, điều này chứng minh gì? Chứng minh hắn là người xấu, còn là loại đặc biệt tồi tệ, người xấu muốn giết người tốt, cần lý do sao?”

Chu Tử Thư nhìn y không thể đối đáp.

Ôn Khách Hành lắc đầu, ngữ trọng tâm trường: “Ta thấy ngươi già đầu rồi mà chút đạo lý ấy cũng không hiểu, làm sao sống được lớn như vậy, thật khiến người ta phải lo âu.”

Chu Tử Thư trầm mặc hồi lâu, miệng mới văng ra hai chữ: “Thụ giáo.”

Ôn Khách Hành vội nói: “Không dám không dám, khách khí khách khí.”

Chu Tử Thư cúi đầu tiếp tục lục lọi thi thể, lột Hoàng Kim nhuyễn giáp trứ danh kia khỏi người hắn, chỉ thấy nơi sát ngực thi thể rơi ra một cái túi gấm nhỏ, Chu Tử Thư cẩn thận tháo túi gấm nọ, nương ánh sáng của dạ minh châu, trông thấy bên trong lại là một mảnh lưu ly sáng rực, to bằng bàn tay, bên trên dường như còn có văn lộ, chế tác cực tinh tế.

Chu Tử Thư giơ mảnh vỡ con con kia lên, đặt dưới ánh sáng soi thử, thuận miệng hỏi: “Lưu ly?”

Ôn Khách Hành “a” một tiếng, đến gần nhìn kỹ hồi lâu mới cẩn thận nhận lấy, nâng bằng hai tay, chỉ sợ làm vỡ, miệng nói: “Chẳng trách hắn phải mặc Hoàng Kim nhuyễn giáp, nếu ta có một món đồ như vậy, nhất định phải bảo đả thiết sư phó làm cho bộ khôi giáp để bảo hộ sát người.”

Chu Tử Thư thấy vẻ mặt y trịnh trọng, không nhịn được tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”

Ôn Khách Hành nói: “Đây chỉ sợ chính là một trong năm mảnh Lưu Ly giáp trong truyền thuyết… Ta vốn tưởng là giang hồ đồn đãi, không ngờ lại là thật, nghe nói năm mảnh Lưu Ly giáp chắp lại, đủ để khiến bất cứ một kẻ vô danh tiểu tốt nào từ đây xưng bá cả võ lâm Trung Nguyên. Có người nói bên trong cất giấu võ công tuyệt thế, có người nói bên trong là một tấm địa đồ, tìm theo đó là có thể được thứ lòng người tha thiết ước mơ nhất.”

Y dường như lưu luyến không rời mà bỏ miếng Lưu Ly giáp kia vào tay Chu Tử Thư, nhẹ nhàng khép ngón tay Chu Tử Thư, nói khẽ: “Là thứ tốt đấy.”

Chu Tử Thư gật đầu, tỏ vẻ nghe hiểu, sau đó hất tay Ôn Khách Hành đang khép ngón tay y ra, nhét miếng Lưu Ly giáp kia về trong túi gấm, tiện tay ném sang bên, tiếp tục lục lọi thi thể Điếu Tử Quỷ, lật hết thấy không còn thứ gì khác, Chu Tử Thư liền nhíu mày đứng dậy nói: “Giờ thì phiền to rồi, chúng ta làm sao ra ngoài?”

Cúi đầu thấy Ôn Khách Hành vẫn đang ngồi xổm dưới đất dùng ánh mắt kỳ dị không nói rõ được nhìn y chằm chằm, liền tức giận nói: “Ôn đại thiện nhân, hỏi ngươi đấy? Ngươi nhanh tay làm thịt tên này, bảo chúng ta học chuột chũi dùi lỗ ra ngoài sao?”

Ôn Khách Hành chỉ Lưu Ly giáp bị y ném sang bên hỏi: “Ngươi… không cần cái kia sao?”

Chu Tử Thư nghiêm mặt nói: “Nếu là làm bằng lưu ly cả, thứ tinh tế như vậy cũng đáng chút tiền, trước mắt chỉ còn lại một mẩu như thế thì có tác dụng gì, ông chủ hiệu cầm đồ cũng chẳng nhận.”

Ôn Khách Hành nghe vậy cười khẽ một tiếng, vỗ tay đứng dậy, vừa đi theo Chu Tử Thư vừa nói: “Chu huynh cảnh giác mười phần, không chịu tin tưởng giang hồ đồn đãi sao? Ngươi không có thứ gì tha thiết ước mơ à?”

Chu Tử Thư chẳng buồn quay đầu nói: “Mận mọc trên đường không ai hái, tất đắng, ngươi cũng không thèm, ta cần gì phải rước phiền toái? Chẳng lẽ Ôn thiện nhân không có thứ gì tha thiết ước mơ?”

Ôn Khách Hành nghe vậy lập tức quay đầu, cẩn thận nhặt túi gấm kia lên cất sát vào ngực, hỏi: “Nếu ta muốn?”

Chu Tử Thư liếc nhìn y nói: “Ồ.”

Rồi không tỏ vẻ gì khác.

Hai người vòng tới vòng lui mãi, vòng đến nơi họ xuống, lối vào con con đó vẫn đầy cương đao so le, Chu Tử Thư sờ soạng bốn phía: “Ta mới định đi ra ngoài thì cửa động này bị khép lại, khi đó Điếu Tử Quỷ kia nhất định ở lân cận, cơ quan khống chế nơi này cũng nên ở gần đây.”

Song hai người với thuật kỳ môn độn giáp, đều là mười khiếu thông chín khiếu, chỉ còn một khiếu tịt, tìm cả buổi cũng chẳng thể tìm được, bảy cây đinh chết người kia lại bắt đầu rục rịch, Chu Tử Thư biết lại sắp đến nửa đêm, hai người bị nhốt trong này tròn một ngày một đêm, thể lực của y kém xa trước kia, có phần không cầm cự được, lòng nói chẳng lẽ thật sự phải đi ăn thịt con chó đó?

Đang nghĩ ngợi, nơi cách cửa động kia rất xa bỗng nhiên truyền đến tiếng người mơ mơ hồ hồ: “Mau mau mau, ta tìm thấy nơi này rồi, chờ ta gọi một tiếng thử xem – Chủ nhân! Chủ nhân! Nghe thấy không… Chủ nhân, ngài còn thở được không? Nếu ngài còn thở được ta sẽ đào ngài ra khỏi ngôi mộ này, nếu ngài đã đi gặp Diêm vương thì ta không quấy rầy ngài yên nghỉ!”

Là Cố Tương!

Không biết vì sao mà sau khi bị ác khuyển đuổi theo, bị quái vật cắn, bị tạo hình của Điếu Tử Quỷ dọa, nghe thấy tiếng nàng Chu Tử Thư liền cảm thấy đặc biệt thân thiết.

Chỉ nghe Cố Tương nói nhỏ một tiếng: “Là không nghe thấy hay là đã ngỏm? Chủ nhân, ngài không lên tiếng là ta đi đấy, ta đi thật đây!”

Ôn Khách Hành lúc này mới chậm rãi nói: “A Tương, ngươi có biết nữ hài tử nói nhiều làm ít sẽ là kết cục gì không?”

Đây dường như là một môn công phu truyền âm nhập thất đặc biệt, Chu Tử Thư đã vài lần được kiến thức, dường như bất kể y ở nơi đâu, nói chuyện với thanh âm cỡ nào, luôn có thể cho người nên nghe được nghe thấy.

Cố Tương “ngoao” một tiếng, thúc giục: “Mau mau, chủ nhân bảo ta nói ít làm nhiều kìa, mau mau đào ngài ra.”

Bên ngoài lập tức bắt đầu vang leng keng tiếng đào mộ.

Chu Tử Thư liền hiểu, hóa ra không phải nàng làm ít mà căn bản chẳng làm việc.

Chờ cả hai như hai củ cải cỡ lớn được một đám người đào từ dưới đất ra thì đã là chuyện của gần hai canh giờ sau.

Chỉ thấy Cố Tương dẫn theo một đám nam nhân như lao công bình thường đứng một bên hô to gọi nhỏ: “Bò ra rồi, bò ra rồi!”

Chu Tử Thư nghe vậy lập tức không muốn ra nữa.

Ôn Khách Hành lại vẫn bình tĩnh, mặt xám mày tro từ cửa động con con kia chui ra ngoài, nhìn quét Cố Tương một cái, phân phó: “Ngươi có thể câm miệng rồi.”

Cố Tương le lưỡi, lại quay sang Chu Tử Thư làm mặt quỷ.

Một “lao công” tiến lên, hành lễ với Ôn Khách Hành: “Chủ thượng, thuộc hạ đến muộn.”

Cố Tương nói leo: “Kỳ thật chúng ta sớm thấy dấu hiệu chủ nhân để lại, chỉ là bên kia không biết vì sao có hai người chết, Triệu gia trang hôm nay gào khóc chửi đổng nguyên một ngày, kinh thiên động địa, các lộ cẩu hùng đều đến đông đủ, không tiện tới đây tìm – hai người làm sao mà biến thành thế này?”

Ôn Khách Hành nói: “Chúng ta nghe thấy một con cú mèo cười.”

Chu Tử Thư nhìn trời nhìn đất, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

Cố Tương mê hoặc nói: “Ồ?”

Ôn Khách Hành lại giải thích: “Nghe thấy cú mèo cười, chính là có vận rủi sắp đến, rất có thể phải chết người, cho nên nhất định phải trốn xuống dưới đất, để tiểu quỷ lấy mạng tưởng rằng ngươi đã là một người chết, mới có thể trốn được kiếp nạn.”

Cố Tương tỉnh ngộ: “À!”

Ôn Khách Hành vỗ đầu nàng, dày mặt nói: “Ừm, nhớ lấy, về sau chưa biết chừng có thể cứu mạng ngươi đấy.”

Sau đó nhìn lướt qua nam nhân bộ dáng lao công kia, bình luận: “Lão Mạnh, cách ăn mặc này không thích hợp với ngươi, lần tới nên mặc quần áo đồ tể giết heo.”

Lão Mạnh kính cẩn vô cùng nói: “Vâng, tuân mệnh.”

Ôn Khách Hành lúc này mới phất tay: “Đi thôi, không cần nhiều người như vậy tụ tập một chỗ, bớt để người ta cho rằng chúng ta tụ chúng hành hung.”

Lão Mạnh huýt sáo, một đám người không biết từ đâu đến khoảnh khắc tan mất, lui tới vô tung, huấn luyện cực kỳ có tố chất.

Chu Tử Thư mới định cáo từ, chỉ nghe Ôn Khách Hành nói với y: “Chu huynh, ta đi theo ngươi nhé?”

Chu Tử Thư dùng sự im lặng để biểu đạt kháng nghị, chỉ nghe Ôn Khách Hành tiếp tục nói: “Ta là đại thiện nhân, có thể chỉ đạo ngươi làm sao tích đức hành thiện.”

Chu Tử Thư vẫn im lặng.

Ôn Khách Hành cùng y nhìn nhau hồi lâu, Cố Tương ở bên nhìn đây lại nhìn kia, chỉ cảm thấy không khí quỷ dị cực kỳ. Rốt cuộc, Ôn Khách Hành ra một chiêu cuối cùng: “Ngươi phản đối cũng vô dụng, ta có thể đi theo ngươi.”

Chu Tử Thư nặn ra nụ cười cứng ngắc, gật đầu nói: “Thế mời Ôn huynh.”

Cố Tương nhìn Chu Tử Thư, chợt hiểu được “dắt không đi, đánh lại lui” là gì, lại nhìn Ôn Khách Hành, sâu sắc cảm nhận được “người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch” là gì, chỉ cảm thấy bản thân đêm nay thêm được không ít học vấn, đắc chí mãn ý theo sau hai người.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp