THẢ THÍ THIÊN HẠ (KHUYNH LINH NGUYỆT)

Chương 04 - Thả Thí Thiên Hạ

trước
tiếp

Chương 04 – Một khắc ngơ ngẩn mộng đứt đoạn

Mặt trời lên đằng đông, chim rừng cất tiếng hót, phảng phất gió sớm mai, hoa rạng đông khai nhụy, một ngày mới lại bắt đầu.

Mở mắt ra, đập vào trong đôi mắt là màn lụa trắng như tuyết, nhuộm vài đóa mặc lan, thuần trắng thanh nhã.

“Đã tỉnh.” Tiếng thăm hỏi ân cần nhẹ vang lên.

Dời mắt nhìn lại, thấy Phong Tức nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường đơn cạnh cửa sổ, đang thưởng thức hương trà, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười, tâm tình thư sướng.

Nâng tay trái lên, màu tím đáng sợ kia đã biến mất, độc đã sạch, chính mình đã sống lại, vậy còn huynh ấy đâu?

“Yến Doanh Châu đâu?” Vừa mới mở miệng liền thấy trên môi đau đớn.

“Đã chết.” Thanh âm hờ hững mà vô tình.

Nhắm mắt lại, đáy lòng dấy lên một chút khổ sở. Cuối cùng, huynh ấy cũng lấy mạng của bản thân đổi lấy mạng của nàng!

“Huyền Tôn Lệnh đâu?”

“Không có.” Một lát sau vẫn là câu trả lời nhẹ nhàng đó vang lên.

Vậy là đám người áo đen kia đã đoạt mất rồi! Những tên đó là người của Đoạn Hồn Môn!

“Sao cô bị trúng độc vậy? Thật ngoài dự kiến của ta.” Thanh âm đùa cợt mang theo một chút vui sướng khi người gặp họa, lại tựa như trong đó có ẩn ý thật may mắn.

“Trên Lệnh có độc, không cẩn thận đụng vào.” Nàng mệt mỏi đáp lại.

“Nếu cô truyền tin cho ta, thì có lẽ ta đã cứu được Yến Doanh Châu.” Phong Tức đứng dậy, thong thả đi tới bên giường cúi đầu quan sát thần sắc của nàng.

“Truyền tin cho mi? Haha……” Phong Tịch nghe vậy mở to mắt nhìn chàng, cười lạnh một tiếng, ai ngờ khóe miệng cong lên một góc độ hơi lớn, trên môi lại cảm thấy đau đớn, nàng không tự chủ vỗ về phiến môi, trên đó có một vết thương nho nhỏ.

Phong Tức nhìn theo cử động của nàng, nhìn đến vết thương nhỏ trên phiến môi kia, chợt cười nhẹ có chút lo lắng.

“Truyền tin cho mi để mi tới sớm một bước thôi, Huyền Tôn Lệnh sẽ là của mi không phải sao? Thật là ngại, hại mi bỏ lỡ cơ hội tốt này rồi!” Phong Tịch nhìn thẳng chàng, trong đôi mắt ấy ẩn chứa ý cười trào phúng.

“Cô kia!” Thanh âm Phong Tức trở nên nặng nề, rồi bỗng nhiên lại cười một cách thoải mái, “Ít nhất y sẽ không chết! Với người như y, cô biết ta sẽ không xuống tay!”

“Mi không giết y, nhưng nếu mất Huyền Tôn Lệnh, y cũng như đã chết! Người như y vậy tất nhiên sẽ Lệnh còn người còn, Lệnh mất người vong.” Nhìn mấy đóa mặc lan trên đỉnh màn, trong lúc hốt hoảng lại cứ ngỡ như thấy hình bóng màu đen kia, kiên quyết đến như thế, chẳng hề hối hận cất bước ra ngoài động!

“Lệnh còn người còn? Ồ, ở trong lòng cô, y thật sự là một anh hùng đội trời đạp đất.” Phong Tức ngồi xuống bên giường, quan sát thần thái trên mặt nàng, khuôn mặt chàng hiện nét tươi cười ung dung tuấn nhã, chỉ là lời nói ra miệng lại lạnh băng băng, thật tàn khốc, “Tuy nhiên vị anh hùng này của cô cũng thật chẳng ra sao, chỉ có mười tên Đoạn Hồn Môn mà cũng đối phó không nổi, bỏ mạng về hoàng tuyền.”

Ánh mắt trong lúc nói không hề rời khỏi Phong Tịch, tựa như muốn thăm dò điều gì đó từ trên khuôn mặt nàng, nhưng Phong Tịch vẫn chỉ giương mắt nhìn lên đỉnh màn, vẻ mặt không hề có cảm xúc gì.

“Chậc chậc, cô không biết đâu, người anh hùng kia của cô trên mình trúng tổng cộng ba mươi hai đao; ba đao tạo nên vết thương trí mạng trên ngực! Bất quá y cũng khá giỏi, chẳng hề rên một tiếng, lúc gần chết còn kéo theo bảy tên Đoạn Hồn Môn chôn cùng! Ngay cả ta cũng bội phục y anh dũng không sợ hãi, chẳng qua võ công có hơi kém một chút vậy thôi!” Nói xong còn dùng hai ngón tay diễn tả sự chênh lệch ngắn ngủi đó.

Ánh mắt Phóng Tịch cuối cùng cũng chuyển từ đỉnh màn lụa đến mặt chàng, giọng điệu nhàn nhạt bình tĩnh, “Hồ ly đen, mi đang tự ti vì mi không có cái anh dũng của y sao?”

“Haha haha……” Phong Tức cười lớn tựa như nghe một câu chuyện tiếu lâm, chỉ là khi chàng cười to như vậy, phong độ vẫn tao nhã như xưa, khiến người ta thật thoải mái, “Cô kia, ta tin rằng cô thật sự muốn biết độ oanh liệt của y.”

Phong Tịch cũng cười nhạt, “Liệt Phong tướng quân anh dũng thiên hạ đều biết, không thể so sánh với hư danh mỗ hồ ly mi giả nhân giả nghĩa!”

“Cô kia, đã bao giờ nghe qua câu này chưa: người tốt sống không lâu, tai họa mệnh ngàn tuổi. Yến đại anh hùng của cô tuy thế lại đoản mệnh, còn người giả nhân giả nghĩa trong miệng cô vẫn đang sống tốt, nói không chừng còn sống lâu hơn cả cô.” Phong Tức hoàn toàn phớt lờ, vẻ mặt vẫn tươi cười như trước.

“Đó là do ông trời không có mắt.” Phong Tịch nhắm mắt, không hề để ý đến chàng.

Phong Tức cười cười không lưu tâm, sau đó đứng dậy định rời đi, bỗng dưng dừng lại.

“Cô kia, cô biết không? Lúc mà ta thấy y, y vẫn còn một hơi cuối cùng, nhưng cũng đã không còn khả năng nói ra lời, chỉ là liếc nhìn ta một cái rồi đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa động, cho đến khi…… tắt thở!”

Giọng nói Phong Tức cực kỳ nhẹ nhàng, tựa như xen lẫn việc này việc nọ, nói xong liền quay người rời đi, đi tới bên cửa mới quay đầu đưa mắt nhìn lại, một giọt nước mắt hình như rơi xuống ngay bên chiếc gối kia, trong nháy mắt đã bị thấm khô, không hề để lại dấu vết.

“Cô thích y sao?”

Lời này vừa thốt ra, hai người đều kinh ngạc.

Một người cười nhạo chính mình hỏi điều này làm chi? Liên quan gì đến mình?

Một người con tim nảy lên, cảm giác đau đớn trong ngực là vì thích y sao? Một người mới mình chẳng qua mới biết có hai ngày?

Thích? Có lẽ chưa đến mức. Không thích? Cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác.

Nếu bọn họ không biết nhau dưới tình cảnh như thế, như vậy Liệt Phong tướng quân của nước Hoàng cùng Bạch Phong Tịch chốn giang hồ cũng sẽ không cùng xuất hiện, đến đối diện nhau, có lẽ sẽ chỉ gặp thoáng qua, có lẽ chỉ gật đầu cười, tất cả chỉ có thế không hơn. Hoặc giả như sau lần đầu tiên cứu y, mỗi người đi một ngả, qua năm rộng tháng dài như vậy, bọn họ sẽ từ từ lãng quên nhau, có lẽ tới một lúc ngẫu nhiên hồi tưởng lại, nàng sẽ nhớ tới đường đường một thân nam nhi bảy thước lại dễ dàng đỏ mặt “Liệt Phong tướng quân.”

Vậy mà vận mệnh lại cố tình an bài bọn họ chung hoạn nạn, cùng sống chết.

Yến Doanh Châu, bóng hình xoay người dứt khoát bước ra cửa động ấy vĩnh viễn tồn tại trong lòng nàng!

Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, huynh ấy luôn là người nàng không thể nào quên!

Khi mặt trời lên tới đỉnh, Phong Tức lại đi vào phòng, thấy Phong Tịch đã rời giường, ngả người trên giường mềm cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trên mặt hiện lên vẻ tĩnh lặng hiếm có.

Ngoài cửa sổ có một gốc ngô đồng, ngẫu nhiên rụng xuống vài phiến lá vàng, trong phòng hết sức yên lặng, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng lá nhẹ rơi.

“Cô kia, nghe nói cô không ăn bất cứ thứ gì?” Giọng nói Phong Tức nhẹ nhàng vang lên đánh vỡ sự trầm lặng trong phòng.

“Không hứng thú.” Phong Tịch vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, miễn cưỡng trả lời.

“Thật sự là chuyện lạ thiên hạ! Xưa nay cô vốn là người háu ăn lại không hứng thú ăn uống? Ta có nghe lầm không?” Phong Tức nghe vậy thể hiện bộ dáng không thể tin được.

“Mi chỉ cho ta ăn cháo trắng!” Nghe được những lời này, Phong Tịch quay đầu lại trừng chàng.

Cái loại nước trong gạo trắng không có mùi vị gì như thế này có ai thích ăn?

“Bệnh nhân đương nhiên nên ăn uống thanh đạm.” Phong Tức đáp như lẽ đương nhiên.

“Công tử, đã sắc xong thuốc.”

Chung Ly bưng một bát thuốc tiến đến, gián đoạn lời nói hai người.

“Đưa cho ta.” Phong Tức nhận bát thuốc cúi đầu ngửi, trên mặt xẹt qua ý cười, “Ta vốn nghĩ rằng người trúng độc Nuy Man Thảo không có khả năng cứu sống, như vậy thì trên đời chỉ còn tồn tại một người Phong Tức[1] là ta.”

[1] Phong Tức vs Phong Tịch đồng âm. Ý cửa câu này là 2 *feng xi* [Cách đọc tên của 2 anh chị] thì chỉ còn 1 người

“Vậy mi cứu làm gì. Dù mi không cứu ta cũng không trách, mi đã cứu ta cũng sẽ không cảm kích, dù sao hồ ly đen mi cũng sẽ không có lòng tốt gì.” Phong Tịch nhìn bát thuốc kia, trong đôi mắt hiện lên một chút nao núng.

“Nếu trên đời này thiếu đi Bạch Phong Tịch, ta đây chẳng phải sẽ rất tịch mịch nhàm chán sao.” Phong Tức ngẩng đầu nhìn Phong Tịch.

“Hừ, nếu ta chết thì người duy nhất biết bộ mặt thật của mi trên đời này đã không còn, mi quả thật sẽ nhàm chán hơn.” Phong Tịch hừ lạnh một tiếng, sau lại hỏi tiếp. “Trên đời này có loại thuốc nào có thể giải độc Nuy Man Thảo?”

“Aizz, nói làm ta đau lòng!” Phong Tức thở dài nói, vẻ mặt không hề buông tha, “Lãng phí một đóa ngọc tuyết liên ngàn năm của ta! Cái này còn trân quý hơn Phật tâm đan cả ngàn lần, dùng để cứu kiểu người không biết cám ơn như cô thật sự chẳng có lời lãi gì!”

“Ngọc tuyết liên?” Phong Tịch vừa nghe thấy, ánh mắt liền sáng lên, “Nghe nói tuyết liên làm thuốc vừa trong lại thơm?”

“Cô kia.” Phong Tức dường như đọc được suy nghĩ của nàng, mặt cười mang theo đôi chút dị thường, “Ngọc tuyết liên cho cô dùng ngay lúc ấy, thuốc hiện tại cũng không phải là tuyết liên, mà là ta nhờ một vị thần y phối thuốc tốt dùng để thanh độc bổ thể!”

“Mi phối?” Đôi mắt Phong Tịch nheo lại, mắt nhìn bát thuốc kia giống như nhìn một vật gì đó rất đáng sợ.

“Đúng, ta phối!” Phong Tức tựa như hiểu được ánh mắt nàng, nụ cười trên mặt càng lúc càng vui vẻ hơn.

“Ta không uống, ta sợ thuốc này còn độc hơn cả Nuy Man Thảo!” Phong Tịch chưng lên vẻ mặt đề phòng.

“Tịch cô nương, công tử nhà tôi vì tìm cô mà thật sự đã lật toàn bộ Thiên Sơn lên đó.” Chung Ly thấy Phong Tịch không hề có bộ dáng cảm kích một chút nào, cảm giác nên nói tốt cho công tử nhà mình, “Hơn nữa khi dùng ngọc tuyết liên giải độc cho cô, thuốc vừa tới miệng cô đã nôn ra, ít nhiều công tử cũng tự mình…”

“Chung Ly, ngươi bắt đầu nói nhiều hơn như thế từ lúc nào vậy, đầu lưỡi có phải muốn ta cắt sửa đôi chút không.” Đôi mắt phượng của Phong Tức liếc xéo Chung Ly một cái.

“Tôi lui xuống đây, công tử.” Chung Ly ngay lập tức ngậm miệng, khom người lui ra.

“Cô kia, đến đây, uống thuốc đi.” Phong Tức tới gần, ngồi xuống giường mềm, dùng thìa múc thuốc đưa tới bên miệng Phong Tịch.

Phong Tịch nhíu mày quay đầu, thuốc này khẳng định là cực đắng, chỉ ngửi mùi thôi đã khiến nàng buồn nôn.

“Ta tự có tay, không cần mi giả vờ tốt bụng.”

“Cô kia, ta đây là quan tâm cô nha, nên biết rằng người có thể được ta tự tay đút thuốc cũng không nhiều lắm đâu.” Phong Tức thật sự lắc đầu thở dài, chiếc thìa trong tay vẫn ở bên miệng Phong Tịch như trước.

Phong Tịch cũng không hề có hành động gì tiếp, chỉ cố hết sức quay đầu, thầm nghĩ né tránh, vị thuốc này thật sự rất khó ngửi, nàng sắp nôn ra rồi.

“Chẳng lẽ Bạch Phong Tịch vang danh thiên hạ lại là người sợ đắng sao?” Phong Tức nghiêm túc nhìn nhưng nào có ý tốt, “Độc trên người cô còn chưa hết, thuốc này còn phải uống thêm ba ngày.”

“Ba ngày?” Phong Tịch nghe thấy vậy đôi mắt mở thật to. Trời ơi! Uống ba ngày! Cái này uống chỉ một ngụm thôi cũng khiến nàng đi nửa cái mạng rồi!

“Cô kia, cô cải lão hoàn đồng lúc nào mà lại giống hệt như trẻ con ba tuổi sợ uống thuốc vậy.”

“Hừ!”

Phong Tịch lạnh lùng hừ một tiếng sau đó nín thở, mở miệng ngậm lấy cái thìa, nuốt thuốc xuống, đôi mày lập tức cau lại, sau đó lại mở miệng, “Oẹ!” một tiếng, thuốc vừa nuốt vào đã nôn ra, may mắn thay cho Phong Tức động tác mau lẹ, né tránh đúng lúc, nếu không toàn bộ sẽ phun hết vào người chàng.

“Cô cứ từ từ mà nhổ, không liên quan, ta đã sớm kêu Chung Ly sắc rất nhiều, cả một ấm.” Phong Tức nói rất thản nhiên.

Phong Tịch vừa nghe, lòng đã lạnh đi một nửa, ngẩng đầu nhìn Phong Tức, ánh mắt loé lên tia oán giận nhưng ngay lập tức thu lại, dùng âm điệu hiếm khi nhẹ nhàng nói: “Hồ ly đen, mi có thuốc viên không? Loại thuốc nước này ta uống được một ngụm tất nôn!”

“Không có.” Phong Tức trả lời rất kiên quyết, sau đó lại múc một thìa thuốc đưa tới bên môi nàng, “Nếu cô phun hết một bát này, ta bảo Chung Ly đem một bát khác đến. Bát kia còn đắng hơn cả bát này đó.”

Phong Tịch vừa nghe tay lại vừa động, chợt nghe thấy giọng nói của Phong Tức: “Đã quên báo cho cô biết, lụa trắng của cô đang ở trong phòng ta.”

Chàng vừa dứt lời, tay Phong Tịch liền dừng lại, hung hăng liếc chàng một cái, sau đó nhắm chặt hai mắt, há miệng uống thuốc, ngậm môi nuốt xuống, còn đôi tay thì nắm chặt quần áo, khuôn mặt hiện lên vẻ nhăn nhó như mướp đắng.

Phong Tức mỉm cười quan sát hành động của nàng, chỉ là khi ánh mắt đảo qua miệng vết thương trên môi nàng, ánh mắt chợt sa sầm, chiếc thìa trong tay theo bản năng đè ép chỗ kia.

“Ai ối!” Phong Tịch kêu thảm thiết một tiếng, “Hồ ly đen, mi bắt nạt người lúc bị thương! Nếu có ngày nào đó mi rơi vào tay ta, đến lúc đấy… uhm… uhm… khụ khụ… khụ hồ ly đen, mi……”

“Lúc uống thuốc đừng nói nhiều lời vô nghĩa như thế.” Ngữ điệu vẫn nhàn nhạt như trước không hề thay đổi, nhưng không khó để nhận ra rằng trong lời kia ẩn chưa một chút đắc ý khi đã thực hiện được quỷ kế.

Chung Ly Chung Viên ở ngoài phòng quay mặt nhìn nhau lắc đầu, thật không rõ vì sao công tử với mọi người đều ôn hòa có lễ, duy chỉ với Tịch cô nương là lại như thế, chẳng lẽ thật sự là do danh hiệu của Tịch cô nương được xếp trước người sao.

Cuối cùng cũng uống xong một bát thuốc, Phong Tịch chưng ra khuôn mặt tựa như bộ dạng tìm được đường sống trong chỗ chết.

“Trà!” Phong Tịch mở miệng, dùng sức hà hơi thổi, cực muốn cái vị trong miệng kia tản đi.

“Sau khi uống thuốc không thể uống trà, tri thức thông thường thế mà cô cũng không biết à?” Phong Tức đặt chén thuốc trong tay lên bàn, sau đó lấy một cái hộp trên đó, “Đây là mơ khô, cô ngậm cho hết đắng đi.”

Phong Tịch vội vàng nhận lấy từ trong tay chàng, ngay lập tức đút một viên vào trong miệng, “Chua quá!” bất giác vỗ về hai bên má.

“Hồ Ly đen, mi thật sự lật tìm khắp Thiên Sơn?” Vị đắng trong miệng đã tan, Phong Tịch liếc Phong Tức, thật sự không thể tin được con người lười nhác giống nàng này sẽ đi tìm khắp Thiên Sơn.

“Nghe nói nước Hoàng có một tập tục từ rất xa xưa, lúc nam nữ hẹn hò trong đêm sẽ lấy môi hẹn thề, mà tại thời điểm hẹn thề ấy, nếu cắn nát môi đối phương thì sẽ tượng trưng cho việc không phải khanh[2] không cưới, dù sống dù chết cũng không hề hối hận!”

[2] Khanh: tiếng gọi thân thương giữa vợ chồng ngày xưa, cũng thể hiện sự ngang hàng.

“Không phải khanh không cưới, sống chết không hối hận?” Phong Tịch mân mê phiến môi, hơi thở nóng rực trong bóng đêm kia, lời nói kiên định mà trầm thấp đó…. Kiếp sau ta sẽ trở về tìm ra nàng. Nhớ kỹ ta! Là vậy sao? Hẹn thề một lời cho kiếp sau? Thế nhưng con người thật là có kiếp sau sao?

Yến Doanh Châu… Bỗng nhiên vị chua của mơ khô trong miệng trở nên đắng chát giống như vị của thuốc, khó có thể nuốt trôi. Trong lòng có một điều gì đó đang bị chìm dần xuống tận đáy… chìm dần… chìm thẳng đến một góc ẩn mật nhất, tàng ẩn sâu thật sâu, cuộc đời này sẽ không xuất hiện lại lần nữa.

“Cô kia, cô cùng ai thề nguyền à?” Phong Tức lấy tay nhón một viên mơ khô, tựa như muốn đút cho Phong Tịch, đến gần bên môi lại chợt đè ép lên miệng vết thương.

“Au……” Phong Tịch đau đớn hồi phục lại tinh thần, liếc Phong Tức rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Làm sao có thể như thế, đó là tập tục của nước Hoàng, liên quan gì đến ta đâu.”

“Thật không?” Trên khuôn mặt Phong Tức hiện lên nét cười mang ý vị sâu xa, ánh mắt dừng trên mặt nàng, tựa như nghiền ngẫm kết luận điều gì đó.

Phong Tịch nghe vậy quay đầu nhìn chàng, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt bình thản, “Hồ ly đen, sao mi lại đi nghe những lời nhàn rỗi này, chẳng lẽ mi muốn tìm một người để thử lời thề của nước Hoàng? Coi bộ dáng của mi kia, sẽ có một vài cô gái ngu ngốc bị mi lừa đó.”

“Ồ, ta không cần thề ước.” Phong Tức cười, nhìn nàng, phát hiện ra trong đôi bắt của nàng có sự thâm trầm mà trước kia chưa từng thấy, phảng phất như trong tim nàng đã có điều gì đó chìm xuống thật sâu, người khác vĩnh viễn không có cách nào chạm tới.

Chân núi tại đỉnh Nam, núi Tuyên, một người áo trắng đi tới, dưới ánh hoàng hôn, bóng hình kia có vẻ có chút phong phanh, gầy yếu.

Phong Tịch ngẩng đầu quan sát núi Tuyên buổi xế chiều, vẫn như xưa, tĩnh lặng như tranh, không hề vì một mảnh linh hồn đã vĩnh viễn nghỉ ngơi nơi đây mà có chút biến hóa.

Nâng bước đi về phía đỉnh núi, muốn đi xem người kia, tuy rằng đó chỉ là một phần mộ.

Bỗng dưng chóp mũi tựa như ngửi được mùi gì đó, cúi đầu thấy trên mặt cỏ tựa hồ như đã qua dọn dẹp, nhưng vẫn còn sót lại vài vệt máu nhợt nhạt, lại nghĩ đều do trong lúc tranh đấu cướp Lệnh để lại. Đột nhiên ánh mắt bị vài khối đá tảng thu hút, khối đá lớn như vậy mà lại vuông vức, không giống tự nhiên mà có nơi đây, sao có thể xuất hiện lúc này? Đến gần nhìn kỹ, trên đó còn có vết tích của đao kiếm, và rõ ràng nó bị di chuyển đến nơi này.

Nàng cất mình phi thân, đáp xuống đầu ngọn một gốc cây cao, từ trên đó nhìn ra xung quanh. Quả nhiên, cách đó không xa cũng có vài khối đá tảng rải rác như vậy, nhưng đều đã bị di động, rõ ràng được quẳng lên vị trí đó, giống như muốn giấu diếm đi. Nàng quan sát kỹ phương hướng của mấy khối đá tảng phân tán nơi đây, bỗng dưng một ý nghĩ nảy ra trong đầu, chân nàng bỗng nhiên mềm nhũn, dường như suýt ngã từ trên cây xuống, ổn định tâm trạng, cẩn thận đếm số lượng mấy tảng đá này, một, hai, ba, bốn, năm,… Không nhiều không ít, một trăm ba mươi sáu khối. Quả nhiên… thì ra là vậy!

Trời rõ ràng vẫn còn rất nóng, vậy mà nàng lại cảm thấy một luồng hàn ý âm u lạnh lẽo từ bốn phía truyền đến, khiến nàng cảm thấy rét lạnh trong nháy mắt, một loại rét lạnh đến đáy lòng, ngón tay nắm chặt lấy nhánh cây, một tiếng giòn tan vang lên.

Phi xuống thân cây, nàng vẫn đi về phía đỉnh núi, trái tim lại nặng nề cực độ.

Trên sườn đỉnh Nam, một phần mộ mới được dựng lên, trên bia mộ viết ba chữ to đơn giản — Yến Doanh Châu.

Phong Tịch đứng trước phần mộ, y như hóa thạch, không hề nhúc nhích.

Thật lâu sau, nàng nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay lên mấy chữ trên bia mộ, trong lòng một mảng đau thương.

Một người như vậy, sẽ vĩnh viễn ngủ say như thế này. Thế mà ba ngày trước, đó vẫn còn là một sinh mệnh đang sống, còn từng ôm chặt lấy nàng, lấy thân bảo vệ nàng.

Một giọt nước mắt rơi trên tấm bia, ngón tay đưa nhanh lau đi nó, cúi người ngồi xuống, đưa tay khẽ vuốt ve bia mộ, Yến Doanh Châu, huynh rốt cuộc… rối cuộc đã chết về tay ai? Nếu như là Đoạn Hồn môn, ta tất báo thù cho huynh! Nếu là hắn…. Nếu là hắn…

Ánh chiều tà cuối cùng cũng thu về những tia nắng còn sót lại trên mặt đất, tiến vào trong sự bao bọc sâu rộng vô biên của trời tây, màn trời màu đen dần dần hạ xuống, che đậy trời đất, phủ giấu non xanh nước biếc, hoa hồng cỏ xanh.

“Cô kia, cô muốn xây nhà coi mộ tại đây sao?” Giữa trời chiều muộn mờ mịt, giọng nói tao nhã của Phong Tức nhẹ nhàng vang tới.

Đột nhiên có một vệt bóng trắng bay ra, trong nháy mắt đã quấn quanh cổ chàng.

Phong Tịch quay người, trong tay xiết chặt dải lụa trắng, một đôi mắt lạnh lẽo tựa hàn băng ngàn năm, lóe lên ánh sáng sắc lạnh đâm xuyên xương thịt người khác.

Phong Tức không hề cử động, tao nhã đứng thẳng, mặc cho lụa trắng ở trên cổ đang thắt chặt dần, chặt dần…

“Tại sao? Tại sao lại ngoan tuyệt đến thế?” Phong Tịch rít từng chữ trong kẽ răng, sắc bén tựa đao phong.

“Cô biết mà.” Giọng điệu Phong Tức vẫn từ tốn như trước.

“Bốn cửa núi Đông Tây Nam Bắc, mặc dù mi đã cho dọn dẹp nhưng những khối đá này, những vết máu này cũng để khiến ta hiểu được, nơi này từng bố trí trận Tu La! Ra là mi đã bố trí trận Tu La, thế trận người quỷ đều diệt vong! Đêm hôm đó, hơn một ngàn người lên núi Tuyên, chắc không còn một người có thể xuống núi, toàn bộ bỏ mình trong trận nơi này!” Tay đang xiết chặt lụa trắng của Phong Tịch hơi hơi run rẩy, không biết do bởi tức giận hay vì bi thương, “Vì một miếng Huyền Tôn Lệnh mà mi lại ngoan tuyệt đến thế sao? Mi cũng giống như những người đó, không từ thủ đoạn muốn đạt được Huyền Tôn Lệnh sao? Cũng tin rằng có được Lệnh tức có thể hiệu lệnh thiên hạ à?”

“Quả nhiên, ta có làm chuyện gì, có giấu diếm được người người trong thiên hạ, lại chẳng thể giấu được cô, Bạch Phong Tịch.” Phong Tức thở dài, “Không sai, trận Tu La là chính ta bày, đêm đó toàn bộ người trên núi Tuyên, ngoại trừ cô, tất cả hồn về núi này.”

Ngữ khí bâng quơ hời hợt, tựa như không hề coi tính mạng hơn một ngàn người thành một việc to tát gì.

Lời vừa nói xong, lụa trắng trên cổ liền xiết chặt hơn vài phần.

“Huyền Tôn Lệnh cuối cùng rơi vào tay mi? Mi không muốn để cho người ta biết nên mới giết hết toàn bộ người trên núi Tuyên?” Phong Tịch nhìn chàng, người trước mắt bỗng trở nên xa lạ như thế, đây thật sự là Phong Tức nàng đã quen biết mười năm, tùy ý mặc nàng vui cười tức giận mắng mỏ sao? Người ấy chưa từng ngoan tuyệt như thế!

“Đúng.” Phong Tức đáp lại cực kỳ rõ ràng, “Đêm hôm đó mọi việc cơ hồ đều nằm trong tay ta, nhưng Huyền Tôn Lệnh giả lại ngoài dự kiến của ta.”

“Giả ư?” Lụa trắng trong tay Phong Tịch tĩnh lại.

“Có lẽ Yến Doanh Châu cũng không nói cho cô, Huyền Tôn Lệnh trong tay y là giả. Sau khi bọn họ lấy được Huyền Tôn Lệnh, ở ngoài sáng thì để Liệt Phong tướng quân hộ tống về nước, dẫn người người thiên hạ truy đuổi, thực chất trong tối lại phái riêng người khác đưa về.” Phong Tức âm thầm hít một hơi.

“Khó trách khi ta hỏi mi về Huyền Tôn Lệnh mi lại đáp ‘không có’, đưa nhiều người như vậy vào chỗ chết lại chỉ có được một Lệnh giả? Thật đáng cười!” Phong Tịch lạnh lùng cười nhạo, quay đầu nhìn lại bia mộ, “Còn huynh ấy lại liều chết vì muốn bảo vệ cái Lệnh giả kia?”

“Nghe đồn bốn tướng Phong Sương Tuyết Vũ đều trung thành tận tâm với Thế tử nước Hoàng, vào nơi nước sôi lửa bỏng đều không tiếc mình, xem ra lời nói không giả.” Phong Tức cũng nhìn về phía phần mộ, trong mắt ánh lên sự tán thưởng, “Vì để Lệnh thật được bình yên hộ tống về nước Hoàng, Yến Doanh Châu cùng Lệnh giả đã dẫn người thiên hạ truy giết, đến chết cũng không lộ ra chân tướng, một phần trung tâm này cũng thật hiếm có.”

“Mặc cho là Lệnh thật hay giả, mạng nhiều người như vậy mất trong tay mi cũng là thật.” Phong Tịch nhìn Phong Tức, trong mắt lóe lên ánh nhìn phức tạp, “Mi mặc mang danh nghĩa hiệp, nhưng ta xưa nay biết mi không bao giờ làm chuyện không có lợi cho bản thân mi, thực tế còn ích kỷ, chỉ là ta cũng không nghĩ đến mi máu lạnh đến thế! Những binh lính nước Bạch này chỉ tuân mệnh làm việc, những người trong giang hồ cũng có rất nhiều người bị người khác lừa gạt, đám người đó vốn không đáng chết, mi lại…”

“Ta làm việc đều có nguyên tắc của ta.” Phong Tức chỉ đơn giản nói, tựa như không muốn giải thích.

“Mi cũng muốn lấy được Lệnh, nắm thiên hạ?” Phong Tịch cười lạnh lùng, “Kẻ lạm sát người vô tội như vậy, đôi tay nhiễm đầy máu tươi sao xứng cầm giữ giang sơn gấm vóc tú lệ này!”

“Haha haha……” Phong Tức chợt cất tiếng cười to, khuôn mặt hiện nét cười châm chọc, “Cô kia, người mà tay nhiễm đầy máu tươi không xứng nắm giữ thiên hạ? Vậy cô nhìn xem, một thế hệ đế vương khai quốc không máu chảy thành sông, thây người chất núi thì làm sao có được thiên hạ này.”

“Ít nhất bọn họ sẽ không ngu xuẩn tin rằng một tấm lệnh bài nho nhỏ có thể để bọn họ có được thiên hạ, bọn họ giết người trên chiến trường, vì đất đai vì thành trì mà chiến đấu, không phải vì một tấm lệnh bài mà giết hơn ngàn người vô tôi!” Phong Tịch lạnh giọng nói.

“Hừ!” Nụ cười Phong Tức có chút lạnh lùng, “Đừng có nói những người đó cao thượng như vậy. Cô kia, trên thế giới này, bất kể vị nào trở thành người vương giả, người ấy cũng không phải là loại anh hùng như trong lòng cô nghĩ.”

Lời này dường như đánh trúng lòng Phong Tịch, nàng tựa hồ cực kỳ rõ ràng ý tứ trong lời nói của Phong Tức, vẻ mặt trở nên ảm đạm. Đột nhiên lụa trắng đã buông xuống lại xiết chặt lại, “Huynh ấy có phải do mi giết hay không?”

Phong Tức nghe vậy trên mặt hiện lên một tia tức giận ẩn giấu, nhưng trong nháy mắt đã biến mất, khôi phục lại bình tĩnh, lời nói thản nhiên: “Ta với cô từ khi quen biết đến nay, ta đã bao giờ gạt cô chưa? Ta Phong Tức là người làm mà không dám nhận sao? Huống hồ ta đã sớm nói rồi, người như y, ta không giết.”

Phong Tịch nghe vậy cúi đầu, sau đó tay vung lên, lụa trắng trở về tay áo, “Nếu không phải hiểu rất rõ mi, bằng không lúc nãy ta nhất định sẽ giết mi!”

Nói xong nàng lập tức quay người xuống núi, đi không đến hai trượng liền nghe được tiếng “đinh” nhẹ nhàng vang lên, tựa như thanh âm của binh khí về vỏ, chân nàng đình trệ, sau đó chua sót cười cười, cũng không hề quay đầu lại mà nghênh ngang cất bước.

Phong Tức nhìn bia mộ Yến Doanh Châu, trên mặt bỗng nở nụ cười khổ, “Nghĩ đến việc anh thấy được tình hình này, dù ở dưới đất, cõi lòng cũng tràn đầy vui mừng nhỉ? Cô ấy vì anh mà muốn giết ta! Quen biết mười năm như vậy, lại bảo vệ cho người chỉ biết có vài ngày như anh!”

Nói xong cũng dời chân xuống núi, dưới hoàng hôn u ám nặng nề, chỉ còn một mộ phần mới lập nằm cô độc lẻ loi, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng quạ kêu, một đợt gió núi Tuyên u lãnh quét qua, dấu vết ẩm ướt trên bia mộ kia rất nhanh bị gió thổi khô.

Hai người một trước một sau xuống núi, cách nhau chừng năm trượng. Đôi bên đều không nói một lời, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, nhưng hai người đều chưa thi triển khinh công mà bức từng bước từ tốn đi xuống núi. Có lúc hai người đều ngẩng đầu nhìn xuyên qua lá cây rậm rạp thoáng xem sao trăng lành lạnh, phảng phất như đang tìm kiếm điều gì trên đó, sau lại buồn bã chán nản, lắc đầu, y đường cũ mà đi.

Đợi đến khi đã xuống tới chân núi, bóng đêm bao phủ, muôn vàn âm thanh rì rào đã đều lặng yên. Trở lại thành Nguyễn, đèn đường cũng đã thưa thớt, là lúc các nhà các hộ chìm sâu vào mộng đẹp.

Bỗng nhiên phía Tây dấy lên ánh lửa đỏ rực, hai người vừa thấy không kìm được rùng mình, cùng thi thiển khinh công phi thân đi, lúc đến nơi chỉ thấy toàn bộ tòa nhà Hàn gia đều chìm trong biển lửa.

Trước nhà có một số người láng giềng bị lửa làm sợ hãi tụ tập lại, đang giội nước cứu hỏa, một bên còn có người lớn tiếng la hét: “Cứu hỏa! Nhà họ Hàn bị cháy!”

Từ rất xa còn có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của vài người, hòa lẫn với một số tiếng kêu sợ hãi, tiếng khóc tiếng la hoảng sợ của trẻ nhỏ……

“Sao nhà họ Hàn cháy to đến thế?”

“Ai biết đâu, không biết vì sao lâu quá rồi mà không gặp bất kỳ người nhà họ Hàn chạy ra!”

“Kỳ lạ thật, không phải mọi người chết cháy hết bên trong rồi chứ?”

“Aizz, thật đáng thương!”

Trong đám hàng xóm láng giềng thỉnh thoảng có vọng lại vài âm thanh nghị luận, bỗng nhiên có một bóng trắng vụt phi vào trong biển lửa, những người cứu hỏa đó căn bản còn chưa kịp nhìn rõ ràng, lập tức lại thấy một bóng đen cũng vụt phi vào trong. Mọi người day day mắt, muốn nhìn kỹ lại đã không thấy gì, không khỏi kinh ngạc nghi ngờ chính mình vừa rồi có hoa mắt nhìn lầm hay không, nếu không lửa lớn thế, còn có ai xông vào trong đấy, không phải là chịu chết sao.

Phi người tiến vào trong nhà, dọc đường từ cửa lớn đi vào, trên mặt đất có không ít người nằm, quan sát áo quần liền rõ tất cả đây đều là nô bộc cùng người nhà họ Hàn, bất luận già trẻ nam nữ, người người đều bị một đao trước ngực gây mất mạng. Có ít người máu đã chảy khô, có ít người trước ngực vẫn còn máu tươi ấm áp; có kẻ trừng to đôi mắt, tựa như chết mà không nhắm mắt; có kẻ tay cầm đại đao, tựa như muốn đứng lên cùng kẻ địch liều mạng…

Trên ngưỡng cửa, trên nền đá, trên bậc thang, thất cả đều lưu lại máu đỏ tươi, cẩn thận bước qua, chỗ chân hạ xuống vẫn là máu.

“Có người sao? Còn có người không?”

Phong Tịch lên tiếng hét to, mà không hề có người đáp lại, chỉ có làn khói dày đặc dữ dội, lửa cháy bừng bừng điên cuồng gào thét!

“Lão Hàn, ông đã chết chưa? Không chết thì đáp lại một tiếng!”

“Toàn bộ đã chết, không hề có một người sống sót!” Phía sau vọng đến giọng nói nhẹ nhàng của Phong Tức, tựa ẩn chứa một thoáng thở dài.

Nàng bất thình lình quay người, xoay đầu nhìn lại chàng. Ánh mắt ấy, lạnh như băng, sắc như kiếm!

“Là vì phương thuốc phải không?” Giọng nói Phong Tịch khắc nghiệt vang lên như sương lạnh.

“Không phải ta.” Phong Tức buột miệng nói. Vừa dứt lời bỗng nảy sinh chút tức giận, vì sao phải giải thích? Giải thích cái gì? Hừ!

“Mi vào ở nhà họ Hàn không phải là vì phương thuốc Tử phủ tán, Phật tâm đan sao? Lão Hàn coi mi như Bồ tát cúng bái, cũng đừng cho rằng ta không biết ý của mi!” Sắc mặt Phong Tịch hòa hoãn lại, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như trước.

“Ta đã sớm chép lại phương thuốc.” Lần đầu tiên, trên mặt Phong Tức thu lại vẻ tươi cười ung dung, đổi lại là vẻ lạnh lùng như sương.

“Quả nhiên.” Phong Tịch cười lạnh, đột nhiên nghênh tai lắng nghe, sau đó nhanh chóng phi người lao đi, Phong Tức theo sát phía sau nàng.

Xuyên qua một vùng biển lửa, phía trước là mặt sau vườn hoa của nhà họ Hàn, thoáng vọng đến thanh âm kêu khóc, hai người phi người theo tiếng khóc, thì thấy một bóng hình nho nhỏ quỳ trước hòn giả sơn.

“Cha…… cha…… Người đứng dậy đi, đứng dậy đi! Oa oa oa…… Cha, người đứng dậy đi, Phác nhi đưa người ra ngoài!” Bóng hình nho nhỏ kia đang ôm chặt một khối thi thể la khóc.

“Hàn Phác?” Phong Tịch vừa thấy bóng hình nho nhỏ kia, không khỏi buột miệng thốt lên.

Bóng hình nho nhỏ kia nghe ra có người gọi cậu, quay đầu nhìn lại, rồi chạy tới đánh nàng, “Cô, cái đồ phụ nữ xấu xa, lại muốn cướp thuốc của nhà ta đúng không? Cô cướp đi! Cô cướp đi! Cha ta đã chết! Cô cướp tiếp đi! Oa oa…… xem cô còn cướp được cái gì!”

Cậu vừa khóc vừa đánh đấm Phong Tịch, máu cùng nước mắt phủ khắp khuôn mặt.

“Hàn Phác!” Phong Tịch bắt lấy cậu, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đồ phụ nữ xấu xa! Đều cô! Vì sao rủa cha ta! Oa oa oa…… Cha không bao giờ tổ chức thọ yến được nữa! Đồ phụ nữ xấu xa! Đồ phụ nữ chết tiệt! Hận cô chết đi được! Cô trả cha lại cho ta!” Hàn Phác giãy dụa liều mạng, giãy hết sức, rồi mở miệng cắn xuống tay Phong Tịch.

“Ui!” Phong Tiệc hô đau một tiếng, đang định tránh ra, Phong Tức đã vung tay lên điểm huyệt đạo Hàn Phác. Hàn Phác lập tức hôn mê ngã vào lòng Phong Tịch.

“Trước tiên phải dẫn nó rời khỏi nơi này, nếu không chúng ta cũng chôn thân biển lửa.” Phong Tức nói.

“Được.” Phong Tịch gật đầu, ôm lấy Hàn Phác, vừa chuyển mắt trông thấy Hàn Huyền Linh nằm trên mặt đất, chợt thở dài, “Hồ ly đen, mi đưa ông ta ra ngoài đi.”

Nói xong nàng lập tức ôm lấy Hàn Phác phi người đi, để lại Phong Tức đang trừng mắt nhìn thi thể Hàn Huyền Linh đang nằm trên mặt đất, “Ta, Hắc Phong Tức, lại lưu lạc đến mức phải ôm người chết! Cô kia, ta khẳng định thêm một lần nữa, kiếp này quen biết cô là khởi đầu cho sự bất hạnh cả đời ta!”

Ngoại ô thành Nguyễn, phía nam cả một vùng sườn đồi hoang vắng cùng với vài phần mộ mới được dựng lên.

“Cha, người yên giấc, Phác nhi sẽ báo thù cho người!” Hàn Phác mặc đồ tang trắng quỳ trước phần mộ, phía sau Phong Tịch và Phong Tức đứng thẳng.

“Cha, người yên tâm, Phác nhi sẽ tự mình chăm lo cho bản thân, oa oa……” Nước mắt cố nén lại rơi xuống, phụ thân từ ái từ nay về sau không bao giờ có thể giang rộng đôi tay bảo vệ cậu nữa, trên đời này, nhà họ Hàn chỉ còn cậu, một người!

Phong Tịch và Phong Tức có chút thương hại nhìn Hàn Phác, chỉ là trong lòng lại không thể bi thương sâu sắc như thế. Mười năm lang bạt giang hồ, sớm quen với sinh ly tử biệt, ít nhiều chỉ có chúc nguyện cuối cùng đối với người đã khuất, cầu nguyện cho người được yên giấc dưới lòng đất kia.

“Cô nói xem, nó muốn khóc tới lúc nào?” Phong Tức bình tĩnh lên tiếng.

“Ta nào biết đâu, không thể tưởng tượng được đàn ông cũng thích khóc đến như vậy.” Phong Tịch thư thái đáp lại.

“Không, cô kia, cô sai rồi, nó còn chưa có thể được xem như đàn ông, vẫn là một đứa bé thôi, khóc cũng là lẽ đương nhiên.”

Thanh âm của hai người không lớn cũng không nhỏ, đủ để Hàn Phác nghe thấy.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời buôn chuyện của hai người phía sau, Hàn Phác quay đầu trừng mắt liếc bọn họ, tuy nhiên trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, trên khuôn mặt có cả nước mắt hòa lẫn nước mũi, thật sự hoàn toàn không có tính uy hiếp gì hết.

Lau chùi xong khuôn mặt, Hàn Phác lại nặng nề dập đầu một cái, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Phong Tịch, lấy ra một cái túi gấm nhỏ nhỏ từ trong người đưa cho nàng, “Đây là thứ mà trước khi giấu ta, cha giao lại cho ta, muốn ta đưa cho cô.”

“Là cái gì? Có phải cha đệ hận ta đến tận xương không, vừa vào chỗ chết đã nghĩ tới biện phát báo thù gì đó.” Phong Tịch thật cẩn thận nhận lấy, lại thận trọng mở ra, thể hiện một bộ dáng nhát gan sợ phiền phức.

Mở bung túi gấm, từ bên trong lấy ra hai mảnh lụa đã có chút ố vàng, mặt trên trải đầy chữ, nhìn thật kỹ càng, trên mặt Phong Tịch hiện lên vẻ kinh ngạc chồng chất, “Là phương thuốc Tử phủ tán, Phật tâm đan?!”

Phong Tức nghe vậy, vẻ mặt không khỏi cũng kinh ngạc, đến gần thấy đây chính là hai phương thuốc mà mình đã vụng trộm chép lại được khi ngấm ngầm xem xét mật thất nhà họ Hàn, “Cô kia, không thể tin được Hàn Huyền Linh ngoài miệng tuy hận cô đến tận xương, trong lòng lại có vài phần kính trọng với cô, vào chỗ chết còn đưa cô một phần đại lễ!”

“Thật sự không nghĩ ra, lão Hàn không phải hận không thể chia gân tán xương, băm thây vạn đoạn ta à? Sao ngược lại, đưa phương thuốc mà ông ta coi trọng quý giá còn hơn tính mạng giao cho ta?” Phong Tịch lẩm bẩm nói, thực tế là kinh ngạc quá mức rồi.

“Cha nói, Hắc Phong Tức mặt dù giống như đại nhân đại nghĩa, nhưng tính tình giảo hoạt như cáo, lửng lơ khó nắm bắt, nếu đưa phương thuốc cho hắn không biết là xấu hay là tốt; còn Bạch Phong Tịch tuy phóng túng không gò bó, ngạo mạn không thuần phục, nhưng hành vi lại không trái với nghĩa hiệp, võ công cao cường, đưa cho cô ta vừa không cần lo lắng bị đồ đệ biến chất đoạt đi, nương theo tính tình của cô ta cũng có thể tạo phúc cho thiên hạ.” Hàn Phác thuật lại đâu ra đấy lời nói của Hàn Huyền Linh.

Phong Tịch và Phóng Tức nghe xong những lời này, đối mặt nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Phong Tịch nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: “Tiểu Phác nhi, đệ chắc chắn những lời đó là cha đệ giảng giải?”

“Hừ!” Hàn Phác hừ lạnh một tiếng, “Cô không cần nó phải không? Thế thì trả lại cho ta!”

“Cần! Sao lại không cần!” Phong Tịch vội vàng đút miếng lụa vào lại trong túi gấm, sau đó nhét nó vào người, “Tiểu Phác nhi, cám ơn đệ!”

“Đừng gọi ta Tiểu Phác nhi! Buồn nôn muốn chết!” Hàn Phác trợn mắt nhìn.

“Như vậy thì gọi đệ là Phác nhi? Phác đệ? Phác đệ đệ? Hay là……” Đôi ngươi Phong Tịch đảo quanh, miệng tiếp tục đọc lên mấy cách xưng hô.

“Ta có tên có họ, đừng gọi kinh tởm như vậy! Mà ta với cô cũng không có quan hệ gì! Cô kia!” Hàn Phác lớn tiếng kêu lên, vừa nói xong đã cảm thấy lưng áo căng lên, đôi chân liền cách đất, mặt Phong Tịch trước mắt bị phóng đại lên gấp đôi.

“Cảnh cáo đệ! Phác nhi, xưng hô ‘cô kia’ không phải là thứ đệ có thể gọi, về sau nhớ cho kỹ, gọi ta là tỷ tỷ hoặc Tịch tỷ tỷ? Nghe không?” Phong Tịch nhấc Hàn Phác đến ngang mặt mình, hai đôi mắt đối diện nhau, nhìn chòng chọc vào mặt cậu nói từng chữ từng chữ một.

“Khụ khụ… Cô… khụ khụ… Buông ta xuống!” Hàn Phác tay nắm cổ áo dùng sức ho, đôi chân giữa không trung dùng sức đạp.

“Gọi tỷ tỷ!” Phong Tịch hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới, túm chặt cậu như trước, đôi mắt híp lại thành đường chỉ, thoáng bắn ra tia lạnh.

“Tỷ tỷ…… Tịch tỷ tỷ…… Tỷ tỷ……” Đang ở thế hạ phong trước vũ lực, Hàn Phác hạ thấp cái đầu cao quý.

“Thế này mới ngoan, Phác nhi.” Phong Tịch vỗ vỗ đầu cậu, sau đó nhẹ nhàng buông tay, Hàn Phác liền ngã lăn trên đất.

“Cô kia, lão Hàn lão đầu vừa mới khen ngợi cô, cô đã bắt nạt con ông ta. Nếu ông ta biết, nhất định sẽ nhảy từ trong quan tài ra mất.” Phong Tức lắc đầu thở dài.

“Này, hồ ly đen, chúng ta cùng thương lượng một việc.” Phong Tịch ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Phong Tức.

“Không thương lượng.” Phong Tức quả quyết cự tuyệt, không chút chần chừ, “Không phải chuyện liên quan đến ta.”

“Làm sao lại không liên quan đến chuyện của mi! Mi cũng chép trộm phương thuốc của người ta, nói thế nào cũng là nhận được lợi ích từ người ta. Nên với cô nhi nhà người ta, mi đương nhiên cũng phải trông nom săn sóc!” Phong Tịch cũng không thèm quan tâm chàng nể hay không nể mặt nàng.

“Phương thuốc vào tay ta là do chính khả năng của bản thân, không tính là nhận được lợi ích từ ông ta. Cô thì ngược lại, người ta tự mình đem đến cho cô, đối với phần hậu lễ này, cô phải có lòng hồi báo mới đúng.” Phong Tức lại chưng lên vẻ tươi cười, một bộ dáng không hề liên quan gì đến mình.

“Hồ ly đen, dù sao cũng không cần chính mi chăm sóc, không phải là mi có một đống người đi theo sao. Chung Ly Chung Viên, gọi đại một người đến chăm sóc là được.” Phong Tịch cố gắng thuyết phục chàng.

“Cô là phụ nữ, chăm sóc trẻ nhỏ là việc phụ nữ phải làm.” Phong Tức lại không hề lay động.

“Ai quy định là phụ nữ phải chiếu cố trẻ nhỏ!” Phong Tịch bắt đầu hét lên.

“Không bằng để cho nó tự mình chọn lựa có được không?” Phong Tức nhìn lại Hàn Phác vẫn đang ngồi dưới đất xoa xoa cái mông nhỏ, nói.

“Được, ta tin tưởng rằng nó sẽ chọn đi theo mi.” Phong Tịch đáp ứng một cách tự tin tràn đầy.

“Hàn Phác, đệ lại đây.” Phong Tức vẫy tay, gọi Hàn Phác đến đứng trước mặt hai người, cúi mình xuống hòa ái hỏi: “Hàn Phác, đệ về sau nguyện ý theo ta sống cùng một chỗ hay lại nguyện ý đi theo cô nàng kia?”

“Phác nhi, đệ tình nguyện đi theo con hồ ly đen này không? Nên biết rằng đi theo anh ta mỗi ngày đều có sơn hào hải vị, con đường phía trước còn có nhiều mỹ nữ phong tình khác nhau yêu thương nhung nhớ, không cần phải kể những cánh tay ngọc tinh tế đưa ra đó, mà áo gấm xuyên không trọn, mỹ thực ăn không hết! Cứ nghĩ đến ta lại chảy nước miếng.” Phong Tịch dụ dỗ cậu.

Hàn Phác nhìn Phong Tức rồi lại quay đầu nhìn Phong Tịch, sau đó lại đối mặt với Phong Tức, bình tĩnh nhìn chàng, Phong Tịch thấy thế không khỏi vui mừng, nhưng ai ngờ Hàn Phác lại nói ra như lời như vậy: Ta không cần theo huynh, ta muốn đi theo tỷ ấy.”

Nói xong liền đi tới bên cạnh Phong Tịch, ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt là một bộ dáng thi ân, “Tỷ từ nay về sau chăm sóc ta vậy.”

“Cái gì?” Phong Tịch hét ầm lên, chỉ thiếu mỗi chuyện không tóm lấy tay Hàn Phác “Vì sao đệ lại muốn đi theo ta? Nên biết rằng theo ta cái gì cũng không tốt, ăn không tốt, mặc không tốt, nói không chừng mỗi ngày còn phải ăn ngủ ngoài trời, đi theo anh ta…”

“Ta biết.” Không đợi Phong Tịch nói hết lời, Hàn Phác gật đầu rất ra dáng người lớn, “Ta biết đi theo anh ta sẽ được ăn ngon mặc tốt, nhưng ta lo lắng ngày nào đó trong khi ta mơ ngủ sẽ bị người mua đi, đi theo tỷ tuy rằng chịu chút khổ nhưng ít ra mỗi ngày có thể ngủ một ngấc an ổn.”

“A?” Phong Tịch không thể tin rằng mình nghe được đáp án như thế, trong phút chốc có chút thất thần.

“Ha ha ha….” Một khắc sau nàng bỗng nhiên cười điên cuồng, cười đến độ thắt lưng đều cong, một bàn tay ôm bụng xoa xoa, một bàn tay chỉ thẳng vào Phong Tức, “Hồ ly đen, không thể tin được …. Không thể tin được, mi lại cũng có ngày hôm nay! Lại bị một đứa con nít… Ha ha…… Ha ha…… Ta buồn cười chết mất!”

Phong Tức nghe thấy vậy, trong tích tắc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tuy nhiên lập tức khôi phục bộ dạng công tử cao nhã quý phái của chàng trong chớp mắt, trên mặt kia hiện lên chiêu bài tươi cười ung dung nhã nhặn, “Cô kia, cứ quyết định như vậy đi, tiểu quỷ này giao cho cô chăm sóc. Chỉ là không ngờ rằng lão Hàn lại sinh được một đứa con thông minh vậy.” Một câu cuối cùng, giọng hạ thật thấp, tựa như không hề cam lòng.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp