SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Sơn Hà Vĩnh Tịch - Lời cuối sách: Thế sự hoang vu trường cô độc

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Lời cuối sách: Thế sự hoang vu trường cô độc

Gấp cuốn sách lại, tôi vẫn phải nói thêm đôi câu dông dài.

Sau nửa năm, rốt cuộc tôi cũng hoàn tất cuốn truyện “Sơn Hà Vĩnh Tịch”, bỏ ra rất nhiều tâm sức để viết truyện, chẳng qua chỉ vì một chữ “tình”.

Tình thân, tình chị em, tình cảm vợ chồng, thậm chí sau cùng của sau cùng, là tình của Lý Tòng Gia.

Y không nói yêu, tôi cũng thế, thế gian này có thể nói yêu, chính là quá mức nặng nề, tôi không dám ngông cuồng suy đoán. Rõ ràng chỉ là một thân người ngọc ngắt hoa dưới cây, lại nhất định phải dạy y nhìn rõ núi sông nhật nguyệt, có thể nào không phải một tấn bi kịch?

Về phần tôi, những lời tôi muốn nói đều nằm gọn trong hơn sáu trăm triệu chữ này, phong nhã có khi chính là một kiểu si niệm, thật ra mỗi nhân vật đều có tính cách vô cùng đơn giản.

Vậy có phải xem như yêu thích cá nhân của chính mình không? Cho dù là Triệu Quang Nghĩa, hắn cũng là một người đáng thương, hắn mới đầu cũng rất do dự, không ngừng nhìn thấy người bên cạnh chết đi, thứ cảm giác này có lẽ rất khó tưởng tượng đối với người thời nay, bản thân hắn cũng là bị thế sự này bóp méo, hắn cũng đã từng nghĩ thử đi làm Triệu Quang Nghĩa, nhưng mà hắn chung quy vẫn không phải Triệu Quang Nghĩa kia, không có người chống đỡ mọi thứ giúp hắn khi còn nhỏ, hắn chỉ nhớ rõ một cơn hồng thủy đã cuốn đi của hắn tất cả. Hắn chỉ nhớ rõ suốt chặng đường hắn đi đều không giữ được người hắn muốn giữ. Cho nên hắn rất đơn giản muốn phá hỏng đồ vật của người khác.

Đáng tiếc đến cuối cùng, sơn hà trống rỗng trước sau bất biến, hai người kia buông tay mà đi, không còn ai biết chuyện của Giang Chính, vốn là muốn làm chính mình, lại phát hiện rốt cuộc không thể.

Hoặc là ta có thể nói, bốn chữ Sơn Hà Vĩnh Tịch này là lòng thương xót đối với hắn, cũng là đối với tế điện khuynh thành trong đêm mưa kia.

Một đời hỗn loạn, ba lần bội ước, cuối cùng một lần này, Lý Tòng Gia đã không thất tín. Chỉ tiếc lần này người không tới là Triệu Khuông Dận.

Mà đối với Triệu Khuông Dận, không có người trời sinh đã là cường giả, tương tự, Lý Tòng Gia cũng không phải trời sinh đã vân đạm phong khinh, hay là nên nói, đời người đều do gặp phải. Nhược điểm của Triệu Khuông Dận chính là sự áy náy của hắn. Chỉ là tính cách của hắn như vậy, xưa nay không nói, thật ra chính hắn bị thương rất nặng, không thể nào đi đón đệ đệ của hắn là sự thật hắn không muốn giải thích, hắn chỉ cố gắng bù đắp, còn Giang Chính lại nghĩ đơn giản rằng Triệu Khuông Dận sẽ chỉ đối tốt với Triệu Quang Nghĩa, cảm thấy có lẽ sau khi biết được sự thật hắn sẽ không giữ mình lại nữa, vì vậy mà liều mạng tính toán, hắn không tin có người thực tình đối tốt với một người, nên mới chế giễu Lý Tòng Gia. Nói cho cùng là Giang Chính lòng dạ hẹp hòi, nhưng cũng là bởi vì hắn từ nhỏ lớn lên trong chùa, sao hiểu được tình cảm thế gian. Tình duyên của hắn đều quá nông cạn, đối với Vân Giai, hắn thích nàng, nàng là nữ tử đầu tiên hắn gặp được sau khi lớn lên, dịu dàng sâu sắc khiến trong lòng hắn nhớ nhung. Chỉ là tình cảm như vậy chính hắn cũng không dám tin tưởng mà thôi.

Trước kia tôi còn nhỏ tuổi chưa trải đời, đọc thơ từ của hậu chủ chỉ cảm thấy thê lương, về sau lớn hơn một chút, bỗng nhiên hiểu ra điều y muốn nói có lẽ không phải là nỗi bi thương trên mặt chữ, mà là những thứ tình cảm hết sức đơn giản, cuộc đời của y quá mức thê lương, khiến người ta cho rằng thơ ca cũng phải là nỗi đau đớn kinh thiên động địa, thật ra có lẽ không hẳn vậy.

Trong hai chữ bi thương, y không bi, mà chỉ vẻn vẹn bị nhân thế này đả thương.

Hậu nhân định nghĩa đó là “tấm lòng xích tử”, bốn chữ này một dạo đã từng khiến tôi vô cùng khổ sở.

Đề tài đam mỹ là sở thích cá nhân của tôi, trong phạm vi đó tôi muốn biểu đạt rõ ràng tình cảm đối với hậu chủ, những điều mà phần lớn mọi người đều không hiểu hoặc không thể chấp nhận, tôi biết, hơn nữa cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối, mỗi người có sở thích riêng, vốn không có đúng sai. Cùng là tình cảm, có người thần tiên quyến lữ, có người trăm năm giang hồ, ai nói nhất định phải là hồng trang?

Còn nữa, cảm tạ tất cả độc giả đã đọc hết áng văn này, các bạn đã khiến Nhất Hàn A cảm động thật sự. Hành văn mang đậm cố chấp cá nhân vẫn khiến nhiều người chờ đợi như vậy khiến Nhất Hàn không dám nghĩ tới, đều coi là tri âm, lần nữa xin bái tạ các vị.

Cái ngược nhẹ nhàng như mây khói, có lẽ vậy đấy, phần cuối, chuyện Tống Huy Tông thật sự có truyền thuyết nói rằng do Lý Dục chuyển thế, mọi người có hứng thú có thể tìm hiểu thêm nhé.

Nhưng mà thở dài, chỉ sợ nước mất nhà tan càng thê thảm.

Không có nỗi đau đớn khủng khiếp. Không bi, chỉ có thương.

Khói bụi tan hết, chúng ta nhớ kỹ đã từng có người cổ tay trắng ngần, áo xanh khuynh quốc là được.

Thế sự hoang vu trường cô độc.

Tác giả: Nhất Hàn A

Dịch bởi: Tàng Thư Quán


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp