SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 21: Ngọc thụ khẩu tiền

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 21: Ngọc thụ khẩu tiền

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng miết qua bầu rượu bằng gốm trắng, trên chiếc khay vàng nhỏ bày mấy chiếc ly sứ.

Lý Tòng Gia đứng dậy mặc áo, ưu nhã quay lưng lại, cẩn thận thắt từng tầng đai lưng, một lần nữa khoác lại tấm Sơn Hà cẩm với những đường tơ gấm rườm rà lên thân mình, đó là nét đẹp chỉ thuộc về một mình y. Triệu Khuông Dận nhìn y không nói, bóng lưng mảnh khảnh theo từng cử động lơ đãng toát ra thứ tao nhã mê hồn, giống như một đóa hoa sen bừng nở hết những hào quang rực rỡ cuối cùng trong sinh mệnh của mình, trong khoảnh khắc kinh tâm động phách.

Hoa khai bất bại.

Lý Tòng Gia lặng lẽ xoay mình như ba nghìn phồn hoa vụt tắt trong chốc lát, nhìn Triệu Khuông Dận, nhướn mày đưa tay nâng chén như muốn cùng quân sảng khoái cộng ẩm, mái tóc dài tản mác, thôi tùy y vậy, cũng chẳng qua là một hơi cạn sạch mà thôi.

Thà rằng tự hủy đến hình dung tiều tụy, cũng muốn tất cả mọi người nhớ lấy phong hoa tuyệt đại đã từng.

Y tưởng rằng Triệu Khuông Dận sẽ nói gì với mình, thái độ có chút chờ đợi, y muốn biết sau tất cả mọi chuyện, hắn sẽ nói cái gì đây. Thế nhưng Triệu Khuông Dận chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc chén sứ trong tay mình, không hề thốt ra bất cứ âm thanh gì.

“Chia lâu ắt hợp, hợp mãi ắt chia, đây là đạo lý vạn vật tuần hoàn. Đời người có phúc có họa, loạn thế cũng có tận cùng. Nếu sau này Hoằng Ký ca ca đạt thành tâm nguyện, thì mong huynh ấy Thất Tịch năm sau cho ta nén hương bái tế được rồi”.

“Thất Tịch?”. Triệu Khuông Dận không rõ ý nghĩa đặc biệt của ngày này.

Y cười vô cùng an tĩnh, nâng chén chậm rãi bước đến bên cửa sổ, khẽ đẩy ra một khe hở nhỏ, nhìn ra ngoài trời sáng trong, an nhiên ngẩng đầu nhắm mắt: “Là ngày sinh thần của ta”.

“Được”.

“Triệu công tử”. Lý Tòng Gia đột nhiên bật ra câu này, giống như trở lại cái đêm ở ngõ hẹp dưới tàng cây hôm ấy. Tử đàn hương khí ở trên người y dễ dàng khiến Triệu Khuông Dận phải buông đao: “Sau cùng có thể giúp ta hoàn thành một tâm nguyện hay không?”.

Triệu Khuông Dận biết y muốn nói cái gì: “Ngươi vẫn muốn tìm Nghê Thường Vũ Y Vũ?”.

Bóng dáng xanh nhạt khẽ gật đầu, lúc mở mắt ra lại vẫn ngẩng nhìn trời cao như cũ, vẫn là thời tiết tháng ba dịu dàng. Vẫn có câu yên hoa tam nguyệt, Giang Nam phồn hoa, thử hỏi hôm nay khi nào say, tâm chưa về, người chẳng lại, dù thế nào cũng không nhìn thấu thiên hạ, nhật nguyệt soi tỏ giang sơn trong mộng.

“Vũ phổ đó…”. Triệu Khuông Dận định nói cái gì đó nhưng lại bị người kia cắt ngang, Lý Tòng Gia chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không nhầm, vũ phổ đó tuyệt thế khó cầu, nếu như thật sự có ai đó có được, ắt sẽ dùng nó để đổi lấy quyền quý, người nghèo khó tất nhiên chẳng dùng đến làm gì”.

Triệu Khuông Dận im lặng.

“Vậy xem như ngươi đồng ý rồi”. Lý Tòng Gia cười nhẹ, bóng dáng nghiêng nghiêng ánh lên chạc cây đào bích, vừa vặn đưa một nụ hoa màu hồng chạm đến cửa sổ. Y hít một hơi thật sâu, thưởng thức hương thơm nhàn nhạt theo gió tản vào không gian, lòng không khỏi say sưa. Y đột nhiên đưa tay ra, đầu ngón tay trắng nhợt mơn trớn qua nụ hoa màu hồng nhạt, vậy mà cũng khiến Triệu Khuông Dận nhìn ra một thân đỏ rực.

Giống như khắp người y đều là ma lực. Những chuyện y trải qua, dù là người hay việc, đều trở thành tuyệt mỹ vô song.

Y nhẹ nhàng ngắt một đóa hoa đào, sau đó miết ở trong tay, chậm rãi tách từng cánh hoa nhỏ bé kia ra, mái tóc dài theo động tác đó mà khẽ chuyển động, Triệu Khuông Dận ngây người nhìn bóng dáng như ngọc. Lý Tòng Gia thấy người kia nhìn mình chằm chằm cũng không lên tiếng, chỉ ngửi mùi hương ở trong tay, nói: “Hoa đào”.

Sau đó y ngẩng đầu, tay áo rườm rà của Sơn Hà cẩm cuộn lại, để lộ cổ tay còn in hằn dấu vết buông thả mà đưa cánh hoa màu hồng nhạt đưa vào trong miệng.

Triệu Khuông Dận ngạc nhiên hết sức, Lý Tòng Gia lúc này tóc dài rối tung, y thường cẩm tú, cánh môi ngậm hoa cười, mi mục vẫn đạm như viễn sơn, nhất mục trùng đồng ánh lên hình ảnh chính hắn đang hoảng hốt ngẩng nhìn.

Hoàng tuyền bích lạc, tử sinh khiết khoát, cõi đời trôi nổi lại làm sao? Sương buổi sớm chẳng còn trên lá, ánh ban mai nếu có tình ắt cũng cười ta(1).

(Chú thích: (1) Trích trong “Đương thời minh nguyệt”, tuyển chọn từ “Sa La Song Thụ”, tác khúc của Liễu Trì Anh Thụ do Đảo Cốc Đồng biểu diễn)

“Đã từng thưởng thức qua mùi vị của hoa đào hay chưa?”. Lý Tòng Gia thanh nhã ngậm cánh hoa trong miệng. Y chỉ là đột nhiên nhớ tới trò đùa của các nhũ mẫu trong cung hồi nhỏ, cứ mỗi khi tiểu hoàng tử nào đó khóc lóc làm loạn, thì họ lại hái hoa đào cho cậu chơi, lúc đó cậu vẫn luôn cảm thấy cánh hoa thơm nức mũi, vậy ăn vào chắc cũng rất ngon. Hồi còn nhỏ cậu vẫn thường ăn thử cánh hoa đào. Đứa trẻ mang trùng đồng đó ngay cả sở thích cũng không giống người khác. Nếu không phải sinh trong nhà đế vương thì ắt phải làm quái nhân rồi.

Thật ra cũng không phải thế. Đó là thứ hương vị hết sức rõ ràng. Y tinh tế bình phẩm, không có mùi vị gì quá gắt, không thể xem là ngọt, khác xa so với những gì người thường vẫn nghĩ. Cũng giống như, tính khí của Lý Tòng Gia so với cái nhìn thiên hạ thật sự khác xa.

Rõ ràng chỉ là người ngọc gấm vóc cầm hoa dưới tán cây, lại khăng khăng đẩy y đến đứng chung cùng sơn hà nhật nguyệt.

Triệu Khuông Dận đứng đậy sải bước nhanh chóng đến bên cạnh y, Lý Tòng Gia vẫn nghĩ người kia muốn đoạt lấy chén rượu của mình, nhưng lại chỉ thấy hắn trực tiếp tóm lấy ngón tay đang miết lấy cánh hoa. Trong ánh mắt hắn tỏa ra thứ màu sắc quyết đoán mà cuồng dã, khiến Lý Tòng Gia có cảm giác như nhìn thấy mãnh thú giương móng vuốt sắc nhọn, hung hăng nắm lấy ngón tay y.

Có điều người kia mở miệng thì ngữ khí lại hết sức dịu dàng: “Hoa đào? Đúng là chưa từng nếm qua thật”. Hắn trả lời câu hỏi của y, nhưng chính Lý Tòng Gia cũng không nhớ mình đã hỏi cái gì, chỉ thấy người kia đột nhiên nắm lấy tay mình đặt lên bên mặt, nhắm mắt an tĩnh ngửi lấy hương hoa trên ngón tay y, hồi lâu mới mở miệng: “Nhưng mà, có lẽ nếm… thì sẽ biết”, dứt lời ngón tay kia đã đưa vào trong miệng.

Cuối cùng Lý Tòng Gia cũng cảm thấy chật vật, y không động đậy cũng không muốn nói gì, thở ra một hơi thật dài: “Hà tất. Gió đông nhiễu lòng, mới thấy áo ngát hương(2)”.

(Chú thích: (2) Nguyên văn: “Đông phong não ngã, tài phát nhất khâm hương”, trích trong Tạ Tân Ân kỳ một của Lý Dục).

“Đắng chát”. Triệu Khuông Dận buông tay y ra, chỉ nói một câu, không rõ là nói chính mình hay nói mùi vị của hoa đào.

Y lùi người lại, cách hắn đến mấy bước, cầm chén rượu cười với gió xuân, nhưng lại mở miệng ngâm khúc Hoán Khê Sa:

“Đuốc chuyển bồng xoay giấc mộng mau

Muốn tìm dấu cũ thấy người đâu

Trời ghen tâm nguyện chẳng chiều nhau(3)

(Chú thích: (3) Nguyên văn: “Chuyển chúc phi bồng nhất mộng quy, dục tầm trần tích trướng nhân phi, thiên giáo tâm nguyện dữ thân vi”, trích Hoán Khê Sa kỳ một của Lý Dục).

Triệu Khuông Dận không ngăn trở, chỉ thấy y ngửa cổ uống cạn rượu trong ly.

Sau đó bừa bãi ném chiếc chén xuống đất, vỡ tan tành.

Khó khăn lắm y mới ngâm được tiếp nửa phần sau của từ khúc kia:

“Hồ đợi trăng trơ dòng nước đọng

Lầu thưởng hoa râm bóng tà huy

Dạo bước chẳng tiếc ướt xiêm y”.

(Chú thích: (4) Nguyên văn: “Đãi nguyệt trì đường không thệ thuỷ, âm hoa lâu các mạn tà huy, đăng lâm bất tích lệ triêm y”, trích Hoán Khê Sa kỳ một của Lý Dục).

Dạo bước chẳng tiếc ướt xiêm y, y nghĩ đến khoảnh khắc bước ra không trung khi đó, vừa nguy hiểm lại đầy kỳ vọng, khóe môi Lý Tòng Gia ướt giọt rượu, không lạnh lẽo như trong tưởng tượng.

Thanh Hoan tửu, chất rượu lạnh lẽo, nếu trong rượu pha độc Thấm Cốt, chén tử đàn có thể giải độc, nhưng cần đặc biệt lưu tâm, nếu như không có độc, chén tử đàn kết hợp với dịch hoa Thanh Hoan chứa trong Thanh Hoan tửu sẽ biến thành kịch độc.

Thấm Cốt! Thấm Cốt! Không phải nên lạnh lẽo đến thấu xương sao? Y vẫn luôn cho rằng bản thân có thể cảm giác được hết đau khổ của cái lạnh ải Bắc, nhưng mà cái gì cũng không có.

Triệu Khuông Dận đột nhiên xông tới đeo vào cổ tay y thứ gì đó.

Là một cái vòng tay tử đàn mộc mạc, Lý Tòng Gia liếc mắt đã biết đây tuyệt đối không phải thứ tầm thường, nhưng lại không nhìn ra được nó có gì kỳ lạ. “Ngươi…”, y muốn hỏi gì đó, nhưng bản thân lại…

Vì sao không có độc?

Lý Tòng Gia đứng ngây một chỗ nhìn cái bóng của chính mình, bị một chiếc vòng tay bằng gỗ níu lại nhân gian, vô cùng bất đắc dĩ. Y nhìn vào chén rượu kia, chất vấn Triệu Khuông Dận: “Thấm Cốt? Hòa vào Thanh Hoan, nếu có độc thì tử đàn có thể giải, nếu không có độc thì tử đàn hòa cùng dịch hoa Thanh Hoan sẽ biến thành kịch độc?”.

Triệu Khuông Dận không ngờ thì ra những gì Lý Tòng Gia thám thính được tỉ mỉ rõ ràng hơn hắn nghĩ rất nhiều. Y biết rõ nếu như trong rượu có độc thì chén tử đàn có thể giải được, vậy mà vẫn khăng khăng dùng chén sứ?

Thật sự là không bằng trở lại.

Hắn càng quyết ý đeo vòng gỗ trả cho y tín niệm: “Mang nó theo mình, sẽ không phải chết”. Hắn áp lấy tay y: “Tử đàn có thể giải độc, chiếc vòng này làm từ gỗ tử đàn, chứa giải dược áp chế được độc tính”.

Lý Tòng Gia đột nhiên có chút nghi ngờ, y nhìn chiếc vòng tay nho nhỏ không thấy bất cứ chỗ nào đặc biệt, cũng chưa hề phát giác nó có thể áp chế được cái gì.

Nhưng mà bản thân y rõ ràng không trúng độc.

Y nhìn về phía bình rượu.

Triệu Khuông Dận thấy y nghi hoặc cũng không chút bận lòng: “Chuyện mà ngươi không biết còn nhiều lắm”. Đầu ngón tay kia gõ lên mặt bàn phát ra những âm thanh lộc cộc trong trẻo, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, bèn nhìn y: “Ngươi từng thấy tuyết rơi chưa?”.

Lý Tòng Gia lắc đầu.

“Giang Nam này khí hậu ôn hòa, sao có thể thấy được phong cảnh như vậy chứ, băng tuyết tung bay vạn dặm đều dồn hết vào một chiếc bình nho nhỏ này rồi”. Triệu Khuông Dận đem bình rượu đó bỏ thẳng vào trong ngực, không để cho Lý Tòng Gia nhìn thêm nữa, sau đó hắn đột nhiên nghĩ tới hoa tuyết ở ải Bắc nhẹ nhàng bay kín trời, bám lại trên xiêm y, rất muốn một ngày nào đó có thể nhìn thấy tuyết lạc thiên lý ở trong đôi mắt trùng đồng kia, nhưng chỉ sợ sẽ khiến y nhiễm lạnh.

“Ngươi thế này là tính cứu ta sao?”. Y thì lại chỉ hỏi hắn một câu đó. Triệu Khuông Dận tức cười, Lý Tòng Gia đương nhiên biết rõ nếu hôm nay mình không chết thì hậu họa sẽ khôn lường, bất luận ở phương diện nào, dù Lý Hoằng Ký nhẫn được lần này, cũng không thể nào thật sự buông bỏ”. Triệu Khuông Dận, ngươi cứu được ta chốc lát, cũng không cứu được ta cả đời, huống chi, hận thay thân này đã không còn là của ta nữa, ta không cho rằng làm thế này có bất cứ ý nghĩa gì”.

Bóng người bích sắc tháo vòng tay xuống không chút do dự.

Triệu Khuông Dận tóm lấy cổ tay y: “Không phải ta muốn cứu ngươi, trao đổi công bằng mà thôi”. Hắn nói rất tùy tiện, không khác gì một cuộc giao dịch bình thường nhất, “Ta biết ngươi không muốn nhận ân huệ của người khác, nếu ngươi muốn có Nghê Thường Vũ Y Vũ, vậy thì dùng mạng đổi lấy là được”.

Nhất mục trùng đồng của Lý Tòng Gia đột nhiên ánh lên tia kinh ngạc, hắn tính dùng thứ này trao đổi sao, “Mạng?”.

“Không sai, chỉ cần ngày nào ngươi còn đeo chiếc vòng này thì ngày ấy ngươi sẽ không chết, sau khi rời khỏi Kim Lăng ta sẽ giúp ngươi tìm vũ phổ Nghê Thường Vũ Y, nếu trong khoảng thời gian này Lý Tòng Gia chết trong tay kẻ khác, thì coi như ngươi nuốt lời, Nga Hoàng cả đời cũng đừng mong được nhìn thấy vũ phổ này”.

Lý Tòng Gia thả tay xuống: “Ngươi chắc chắn có thể tìm được vũ phổ đó chứ?”.

Triệu Khuông Dận không đáp: “Đổi, hay không đổi?”.

“Được. Vậy ta sẽ sống”.

Chữ “sống” nhàn nhạt bay giữa không trung, lại khiến cho Triệu Khuông Dận như buông được tảng đá nặng trong lòng.

Hắn dang hai tay ôm y vào lòng.

Chỉ là thở dài một hơi, chậm rãi ôm lấy y, ngửi lấy mùi hương tử đàn giữa tóc tai y phục của y, cõi lòng an tâm vô hạn. Hắn lẩm bẩm nói bên tai y điều gì, tựa như moi tận thứ sâu trong đáy lòng ra ánh sáng: “Tòng Gia, hãy sống”.

Y yên tĩnh nhu thuận ở trong lòng hắn khẽ gật đầu, không nhìn rõ biểu cảm gì, nhưng cảm giác vô cùng an định.

Triệu Khuông Dận nói tiếp: “Ta còn sống ngày nào, ngươi cũng phải sống ngày đó, nếu tự ta không tháo chiếc vòng này xuống, thì bất cứ ai cũng không được đụng vào”. Lý Tòng Gia vẫn gật đầu không nói, xác thực ấm áp cõi lòng.

Người này, là thật tâm thật dạ mong y sống tiếp. Không vì hoàng quyền vinh hoa, hắn chỉ tại giờ này khắc này, thành thật hi vọng y có thể sống tiếp.

Cảm giác có người trông đợi mình như vậy, thật ấm áp.

Khóe miệng Lý Tòng Gia, không sai lệch chút nào, nở ra một nụ cười khuynh thế. Y giơ tay lên, sau cùng đã ôm lại hắn.

Người mặc Sơn Hà cẩm này, thiên hạ này, hết thảy ta đều muốn. Triệu Khuông Dận nói với chính mình, hắn muốn tặng Lý Tòng Gia một thiên hạ.

“Thế Triệu Quang Nghĩa phải làm thế nào?”. Lý Tòng Gia đột nhiên giật mình.

“Đừng nói gì cả, cứ tin ta, ta sẽ không để đệ đệ ruột của mình phải chết”. Triệu Khuông Dận nói rất thoải mái, không có chút lo nghĩ nào, giống như tất cả đều đã được tính trước: “Ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây”. Hắn không phải người phương Nam, cũng chẳng phải kim lân mà một vùng đất nho nhỏ có thể giữ chân được. Lý Tòng Gia đã biết từ lâu, nhưng đến lúc thật sự nghe thấy lại không khỏi có chút phiền muộn. Đã quen với sự tồn tại nguy hiểm bên cạnh mình, chẳng qua chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, thế nhưng đã cảm thấy mê luyến tất cả những chuyện nguy hiểm này, giống như tâm trí hướng về hoa lan bên vách núi. Y hỏi hắn: “Tuyết có hình dạng thế nào?”.

Triệu Khuông Dận không đáp mà chỉ lắc đầu nhè nhẹ: “Sẩm tối ngày mai, gặp nhau trên đài Phượng Hoàng”. Hắn buông Lý Tòng Gia ra cúi người đi lấy kiếm.

Nhất mục trùng động khẽ động: “Ngày mai?”.

Người áo nâu quay lưng đẩy cửa, vết kiếm cắt không ngừng chảy máu trên cánh tay được hắn tùy ý dùng vải băng lại, Lý Tòng Gia nhìn thấy vết máu kia thì đồng thời cũng cảm giác được cơn đau tê buốt trên vai mình, y nhớ biểu tình hắn cắn y không buông, nhớ cảnh Triệu Khuông Dận như lên cơn điên muốn hủy diệt toàn bộ mọi thứ, xúc cảm dường như vẫn còn quanh quẩn đâu đó, nhưng trong lòng lại đột nhiên trở lại bình thường.

Triệu Khuông Dận thẳng bước đi ra cuối cùng vẫn dừng lại, không xoay người: “Cứ coi như là lễ vật lúc chia tay, ngày mai, trần ai lạc định”. Dứt lời hắn lập tức bước dài ra khỏi cánh cửa mở rộng: “Nếu trời xanh không phụ, sẽ có một ngày ngươi thấy được tuyết lạc thiên lý”. Lý Tòng Gia nghe hắn nói như vậy, ánh mắt đặc biệt trong trẻo tựa như đứa trẻ, nhìn hắn xoay người rời đi, lời cuối cùng của Triệu Khuông Dận vang vọng trong không gian: “Ta không phải kẻ kia, ta sẽ không khiến cho huynh đệ của mình thất vọng”.

Lý Tòng Gia hiểu ý mỉm cười, chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thấy xuân phong phất liễu, tâm tình thoải mái vô cùng.

Điệu dứt âm dừng.

Phiêu Bồng đi theo hành lang gấp khúc thẳng về phía thiên uyển, đến giờ truyền lệnh rồi.

Nhưng khi vòng qua bức tường bán nguyệt, Phiêu Bồng ngây ngẩn cả người.

Cửa phòng kia mở rộng, rõ ràng không còn ai, nhưng cậu lại thấy An Định Công tóc dài xõa tung đứng một mình dưới gốc cây đào, ngửa đầu ngửi hoa.

Chuyện này…

Tiến lui đều không được, cậu đành bước đến khẽ gọi.

Lý Tòng Gia quay người nhìn cậu: “Giờ nào rồi?”.

“Giờ Ngọ ạ”.

Lý Tòng Gia vốn định đi theo cậu ta, nhưng lại phát hiện tóc mình chưa được cột gọn, nhất thời không nói mà trở vào bên trong, bảo Phiêu Bồng cột lại tóc cho mình.

Sơn Hà cẩm vẫn mặc trên người, y lại đột nhiên cảm nhận được hơi nóng, tim không khỏi nhảy lên, cố gắng nhắm mắt không muốn nhìn lại cảnh tượng kiều diễm hỗn loạn trong phòng. Phiêu Bồng sau lưng bối rối không biết phải làm thế nào cho phải, đương nhiên cậu không dám nghĩ gì nhiều, chỉ là những chuyện khác thường này khiến cậu thêm lần nữa lo lắng tên Triệu Khuông Dận kia có ý đồ không tốt.

“An Định Công, có cần truyền lệnh cho cả Triệu công tử hay không ạ?”.

“Huynh ấy đã đi rồi. Lát nữa thu dọn lại chỗ này, mỗi ngày phái người trông nom cẩn thận”.

“Vâng”.

Đi thôi.

Coi như tất cả chẳng qua chỉ là một hồi mộng mị.

Tỉnh mộng rồi không ai là chúng ta nữa, lại vẫn cứ mong chờ, mong chờ một ngày đứng giữa tuyết lạc thiên lý.

An Định Công mặc một thân Sơn Hà cẩm tao nhã chậm rãi trở về phòng tiệc, trông thấy Hồng Tụ sắc mặt trắng bệch nhìn thẳng vào mình.

Y hơi nhích lên phía trước: “Hồng Tụ cô nương?”.

Nàng đương nhiên không được phép ngồi như vậy, nhất thời hồi thần lại muốn đứng dậy, cánh tay lại tê rần mãi một lúc lâu vẫn không lấy lại được cảm giác, va đổ đĩa bánh trên mặt bàn tạo ra âm thanh vỡ tan khô khốc, Lưu Châu cả kinh chạy đến đỡ: “Hồng Tụ cô nương cô làm sao vậy?”.

“Không sao… là Hồng Tụ bất cẩn thôi”. Nàng muốn làm như không có chuyện gì, nhưng tay trái lại hoàn toàn vô lực, cố bấm chặt móng tay vào da thịt mà chẳng cảm giác được chút đau đớn nào.

Nàng biết châm vàng kia có lẽ đã chặn lại kinh mạch của mình, đã đến giờ Ngọ, Lý Tòng Gia vẫn cứ mỉm cười như cũ.

Hồng Tụ nhìn người kia hạ lệnh cho Lưu Châu dìu mình ngồi xuống thì đột nhiên bật cười: “Không sao, không cần để ý, khó có được lúc An Định Công rảnh rỗi, Hồng Tụ lại không có nhiều cơ hội vào phủ, không biết cuối cùng có thể được múa một bài cho An Định Công xem hay không?”.

Nàng đưa tay phải ra, gánh hát đi theo đều nhất loạt kèn sáo.

Lý Tòng Gia thấy sắc mặt nàng không tốt, có lẽ người không được khỏe, vốn cũng không muốn miễn cưỡng nhưng Hồng Tụ lại cứ như vậy, âm nhạc lại lập tức tấu lên rồi, y cũng không phải là người không hiểu phong tình, bèn đi đến ngồi bên cạnh Nga Hoàng.

Vừa mới ngồi xuống y đã cảm nhận được ánh mắt nhìn tới của Nga Hoàng: “Sao lại cau mày rồi?”. Nàng đưa ngón tay thon dài qua, phủi lại cho phẳng ống tay áo Sơn Hà cẩm, nhìn lên chỉ thấy y không được tự nhiên, lòng Nga Hoàng khẽ trầm xuống, lại vẫn nở nụ cười, gọi Lưu Châu bưng khay bánh Lộ Tư ra, một xấp nhỏ chồng lên nhau, là một loại điểm tâm sang trọng của tầng lớp quý tộc giàu sang.

Trong lòng y cảm động vô cùng, không hề nghĩ tới còn có thể trở về gặp nàng, tâm tình lẫn lộn vui buồn, nhưng lại vẫn không thể thản nhiên như trước.

Y đã làm một số chuyện.

Chỉ là trong mộng mà thôi.

Nữ nhân diễm lệ kia dịu dàng đưa bánh lên miệng y: “An Định Công có nể mặt hay không?”.

Nhìn thấy hạ nhân bên cạnh che miệng cười, y chỉ có thể mở miệng lấy lại trạng thái bình thường.

Nhưng lại chỉ cảm nhận được cơn đau buốt như bị hỏa thiêu truyền đến bên vai.

Cơn đau như bị nhai cắn đến xương cốt, muốn nuốt chửng lấy y mới an lòng.

Lý Tòng Gia không duy trì được ánh mắt đối diện với Nga Hoàng, chỉ có thể chuyển qua nhìn Hồng Tụ trên vũ đài.

Nữ tử tay áo đỏ tươi, dáng người uyển chuyển nhanh nhẹn xoay múa, hợp với âm thanh trầm bổng, đôi bàn tay ngọc ngà lên xuống theo giai điệu. Vũ khúc nàng nhảy là “Vãn Nhan Phá”, vũ bộ nhẹ nhàng mà không đứt đoạn, khiến cho người xem nhìn không rời mắt.

Nữ tử lả lướt giương đôi mắt phượng, múa đến xinh đẹp động nhân, đâu phải cứ khơi dậy lửa lòng mới tính là vô song.

Cho dù đạm nhạt như thế, cũng buộc phải thừa nhận điệu múa của nàng uyển chuyển cực hạn.

Hay cho một Hồng Tụ, Lý Tòng Gia đã thoáng hiểu ra vì sao nữ tử này có thể liên tiếp khiến cho hoàng thân lưu luyến, khí chất trong từng cử động cũng không hề giống ca lâu linh nữ bình thường, rất dễ dàng có thể thấy được.

Thế nhưng đôi giày múa thêu lụa kim tuyến kia đột nhiên giống như bị thứ gì trói lại, dần dần loạn giai điệu, bóng ảnh chầm chậm xoay người một cái không đứng vững được nữa.

Cánh tay trái đã hoàn toàn mất hết cảm giác nay giơ lên đầy cứng nhắc, nặng nề mà đau đớn, nhưng Hồng Tụ lại vẫn nở nụ cười diễm lệ, ánh mắt lưu chuyển hào quang, giống như nàng vừa nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa nào đó.

Đầu ngốn tay gắng sức mà không thể tách ra, tiếng nhạc trở nên mơ hồ không rõ.

Không thể dừng lại.

Ngực nàng đau đớn, hô hấp dần dần trở nên khó khăn.

Không thể dừng lại.

Cho dù bóng hình cẩm tú bích sắc, nhất mục trùng đồng ở trước mắt kia trước nay chưa từng ánh lên điệu múa nghê thường của nàng.

Cho dù người trước mắt kia trước nay vẫn không hề hay biết có một người hao hết tâm lực, cũng chỉ mong được vì y, vãn nhan hoa.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp