SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 20: Thử tình tu vấn thiên

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 20: Thử tình tu vấn thiên (H)

Lý Tòng Gia cảm giác được rõ ràng khí tức nóng hổi của hắn phả vào trán mình. “Thiên hạ này, rất nhanh sẽ chết rồi!” Ngươi cần một người chết để làm gì? Y nói không hề có chút sợ hãi.

Triệu Khuông Dận đột nhiên lấy bầu rượu kia tới, liên tục ma sát trong lòng bàn tay, Lý Tòng Gia nhìn thấy, vươn tay muốn đoạt lấy, khó khăn lắm mới chạm được vào lại bị hắn lấy đi.

“Thế nào? Chết cũng không để ta được chết một cách minh bạch?” Y cười đến vui vẻ, tựa như thứ độc dược kia cực kỳ thú vị, y chăm chú nhìn nó không rời.

“Không phải ngươi đã tìm hiểu rõ ràng rồi sao, đây là Thấm Cốt – loại độc chí hàn.” Triệu Khuông Dận thong thả mở nắp bình ra đặt trước mũi: “Sau đó thì sao? Ngươi còn biết cái gì nữa?”

Lý Tòng Gia lắc đầu: “Đại phu ở miền Nam đâu thể rõ ràng như vậy, chỉ đến thế mà thôi.” Y nói xong lại nhìn hắn, “Lẽ nào ý của ngươi là, còn có bí ẩn gì?”

Triệu Khuông Dận cũng nhìn y.

Vẻ mặt Lý Tòng Gia vô cùng bình tĩnh, không có bất cứ buồn vui nào, giống như rượu này không hề liên quan gì đến y, giống như chịu chết chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản.

Cùng lắm cũng chỉ là thua hay không thua, uống hay không uống mà thôi.

Lý Tòng Gia của lúc này khiến cho Triệu Khuông Dận đột nhiên cảm thấy lo lắng vô cùng. Hắn thà rằng nhìn thấy một Lý Tòng Gia thất vọng, mê man, cũng không muốn nhìn thấy y thanh tỉnh cùng lãnh tĩnh như vậy. Điều này khiến cho hắn cảm thấy đây là một tràng nghiệp chướng.

Thế nhưng không có cách nào khác.

Hắn chỉ có thể buộc y kinh động, buộc y lộ ra biểu tình khác thường, mới có thể chứng minh y là chân thực.

Cho nên hắn điên cuồng mà hôn y, không bỏ qua bất cứ chỗ nào. Lần nào người này cũng khiến cho Triệu Khuông Dận điên cuồng, chỉ có như vậy hắn mới có thể vững tin mình không chút nào cố kỵ, hắn phải là một Triệu Khuông Dận muốn làm gì thì làm cho bằng được. Hắn phải duy trì mặt nạ đường hoàng mà mình đang đeo, như vậy mới không giống một kẻ tầm thường phải than trời trách đất, hối hận ăn năn về những gì đã làm.

Lý Tòng Gia cảm thấy đầu bắt đầu đau, tựa như bị thứ gì hung hăng xé rách, y cau mày nhưng không thể giảm bớt đau đớn. Bao nhiêu chuyện đều không dẫn đến bất cứ kết luận nào. Loại tình cảm dây dưa này có thể khiến cho nội tâm trống rỗng của y có môt chút tâm tình phóng túng. Nào có gì đáng ngại, chẳng phải có người vẫn nói y nên là người túng tình sao?

Cuối cùng, coi như mơ một giấc mộng đi. Ngươi và ta ở trong giấc mộng đều dùng tướng mạo nguyên sơ không che đậy, chỉ cần cứ đơn giản như vậy, mà trân quý.

Trân quý giờ khắc này.

Triệu Khuông Dận không thích huân hương, nhưng vì gặp được y, từ đó về sau vô tình yêu tử đàn hương khí, hắn tham lam ngửi vị đạo trang nhã bất diệt này trên từng khóe mắt đuôi mày y, không thể buông tay. Hắn có bao nhiêu mong muốn có thể nhìn thấy trên người này một biểu tình yếu thế, có bao nhiêu mong muốn biết được y rốt cuộc đẹp đến bao nhiêu.

Ôn độ trên thân thể chưa bao giờ cố tình giấu diếm. Rất rõ ràng, sự gắn bó giao triền khiến hai người đều ý loạn tình mê, giữa sương khói đậm đặc, đôi trùng đồng kia không còn trong suốt, hắn nhìn thấy y bất khả tự giữ. Đột nhiên không biết phải làm sao.

Hắn nên làm gì y bây giờ, chuyện đã đến nước này…

Ngón tay lần mò phiêu du, ngay cả sơn hà cẩm tú cũng không cách nào che lấp, xiêm y thiên thanh thủy bích mất trật tự trải ra trên mặt đất, hắn chuyển thân kéo Lý Tòng Gia qua, vốn dĩ không muốn ép y theo sự tùy tiện của hắn, thế nhưng giữa lúc lòng nóng rực như lửa, ai có thể dừng tay? Giữa lúc mơ hồ y đã bị bức đến trên giường không cách nào nhúc nhích.

Nơi nhỏ bé đột nhiên cuộn lên những cô đơn không thể nói rõ, Lý Tòng Gia chợt cảm thấy khổ sở. Tất cả trong lúc này đều chứng minh y rõ ràng là lừa mình dối người, giữa y và hắn sớm đã không còn đơn thuần nữa, vậy mà y vẫn còn muốn kiên trì giữ lấy một tia ưu nhã cuối cùng, lại có tác dụng gì?

Nếu như cái giá đặt cược cuối cùng của sinh mệnh đều đã không dùng được, như vậy không bằng cứ giao phó toàn bộ ra đi. Lý Tòng Gia không quan tâm ánh mắt người trong thiên hạ, nhưng vẫn không thoát khỏi tâm ma của chính mình. Hôm nay, một đôi tay chạy loạn cùng sự kiên định không cho cự tuyệt của Triệu Khuông Dận đã dẫn ra một tia lưu niệm sâu nhất trong đáy lòng hắn.

Lần đầu tiên Lý Tòng Gia đưa tay chạm vào mặt hắn, cười đến bi thương. Triệu Khuông Dận bị dị dạng bất thình lình này của y dọa cho khó xử, hắn chỉ có thể nhìn ánh sáng ảm đạm trong trùng đồng của y mà không biết phải làm sao, “Tòng Gia.” Hắn ôn nhu gọi, rất muốn vỗ về linh hồn đã thất lạc này, thế nhưng chính bản thân mình cũng không khỏi bi thương.

Hắn muốn y, nhưng không giữ được y.

“Tội gì chứ?” Hắn đè y xuống không cho trốn tránh, “Tội gì khăng khăng, lãng phí đi một thân yêu vũ?”

“Tình không tự chủ. Không thể tránh được mà thôi.” Lý Tòng Gia có chút kích động, nhưng vẫn an tĩnh mặc hắn chà xát, “Ta suốt đời bị thứ vinh hoa phú quý này làm cho mệt mỏi, rồi lại không thể nào thoát ra, cũng lắm trước sau vẫn tin tưởng thế gian có tình, tin tưởng Thái tử… Hoằng Ký ca ca sẽ không đi tới một bước này, thế nhưng…”

Thế nhưng rượu đó cuối cùng vẫn được đưa tới. Huynh ấy muốn tự tay giết ta. Ngươi có biết hay không, niềm tin mà ngươi vẫn luôn kiên trì theo đuổi đột nhiên đổ nát, như vậy đau thương đến mức nào? “Cho nên đừng làm cho Triệu Quang Nghĩa thất vọng.” Lý Tòng Gia vẫn luôn nhớ kỹ câu này, nếu không phải trời sinh trong nhà đế vương, có phải tình cảm giữa người với người sẽ có thể trở về đơn thuần như lúc ban sơ?

Tới gần trưa, khí trời tốt, không có ẩm thấp của mưa dầm liên miên, thế nhưng thiên uyển nho nhỏ này rất ít người qua lại, Triệu Khuông Dận lại luôn tránh ánh mắt của người khác, cho nên chưa bao giờ mở cửa sổ ra.

Trong nháy mắt, trong phòng tràn đầy tuyệt vọng cùng dãy dụa. Trên bộ bàn ghế, Sơn Hà Cẩm bị quăng đi không khác gì vải vóc giữa chợ, tùy ý trải ra, một nửa còn rơi trên mặt đất không người chú ý. Trên giường, màn che màu đen bị kéo đến mất trật tự đổ xuống, giữa lúc hốt hoảng Lý Tòng Gia không nhìn thấy thứ gì, nhất mục trùng đồng chỉ thấy rõ một người, y chỉ có thể nhìn thấy một mình Triệu Khuông Dận.

Triệu Khuông Dận gắn bó lưu luyến tại cổ tay kinh thế tuyệt diễm, khiến cho người nọ bất an run nhẹ, hắn áp chế y không cho thối lui né tránh, đè lại đôi cổ tay, “Nghe lời…”

Lý Tòng Gia quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, “Ngươi…” Y muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không nói nên lời.

“Xuỵt!” Triệu Khuông Dận cảnh cáo y lần cuối, cúi người, một nụ hôn lạc xuống bờ mi. Lý Tòng Gia chỉ có thể nhắm hai mắt lại, cảm thấy thân thể đặc biệt dị thường, thanh âm có chút khàn khàn cùng vui vẻ thổi tới mặt y, mạnh đến nỗi khiến y động dung, “Ngày hôm nay… Không ai cứu ngươi…”

Một câu nói này càng khiến y khó xử, đổi lại Triệu Khuông Dận bỡn cợt cười nhẹ, “Hãy để ta thử nhớ kỹ ngươi. Lý Tòng Gia.”

“Nhớ kỹ ta để làm gì?” Đai lưng thanh sắc thật dài trói buộc bên hông bị gỡ xuống, trong nháy mắt đầu ngón tay lành lạnh của hắn nhẹ nhàng tiến vào, kích thích rõ ràng khiến cho bích sắc nhân rốt cuộc không áp chế được mà thở dốc: “Tên điên kia!”

Triệu Khuông Dận ôm lấy y, mái tóc sớm đã lỏng lẻo bỗng nhiên đổ xuống, chập chờn trước mắt hai người. “Ta là người điên, ngươi cũng là người điên.” Triệu Khuông Dận nói xong cắn vào tai y, nghe tiếng y rên nhẹ càng thêm không thể kiềm chế: “Muốn điên… cũng là chuyện của hai ta…”

Gió mát nhẹ thổi, trung y trắng thuần bị người phía sau tháo xuống. Trải qua mỗi lần tháo xả đều như dùng hết mọi chấp niệm cuối cùng. Quang cảnh biến mất, trái lại đột nhiên biến thành một hồi trả thù, nhiều lần kéo xé cùng với vô pháp chống cự sau lớp lụa mỏng đen huyền, xa xa còn có thể nghe được tiếng sênh ca chưa dứt. Trong đầu Lý Tòng Gia tràn đầy mây khói chảy trôi, ngày đó cẩm y nhẹ cười, Hoằng Ký ca ca đẩy y đánh rơi hoa cúc, còn có Lưu Phương Hưởng Tuyền, còn có Sơn Hà Cẩm.

Còn có cái gì nữa? Đột nhiên y nhớ tới nữ tử cười diễm lệ, cười đến phiên nhược kinh hồng, khi đó y cho rằng bản thân đã gặp được tinh hoa một đời, thế nhưng, có gì nói trước được?

Cái gọi là phiên nhược kinh hồng, kiểu nhược du long, phảng phất nhưng khinh vân tế nguyệt, phiêu diêu như lưu phong hồi tuyết, hết thảy mọi thứ, đã mất hết nhan hoa, có ích lợi gì, cũng không bằng ngón tay người nọ một tấc thăng tiên.

Lý Tòng Gia đột nhiên khổ sở mà khóc, là vì cái gì? Giờ khắc này trầm luân giữa tiêu hồn thực cốt, không khống chế được, cũng là không thể nào khống chế, chỉ là trong con mắt điên cuồng của người nọ phản chiếu bóng dáng của chính mình, đột nhiên khiến y cảm thấy vô lực. Đều là hoa trong gương trăng dưới nước, nhìn thấy được, nhưng không thể chạm vào.

Lệ kia đột nhiên tuôn ra từ trong con ngươi sâu nặng của Lý Tòng Gia, từng giọt từng giọt, lóe lên màu ám kim mà thấm xuống đệm giường, làm ướt cả tâm Triệu Khuông Dận. Động tác của hắn nhẹ nhàng chậm lại, chạm vào mặt y lại chẳng biết phải làm sao mới tốt, rồi lại bị mưu bụi Tần Hoài kia làm cho ướt đẫm gần như phát cuồng: “Đừng khóc…”

Bích sắc nhân vội vàng nghiêng mặt qua một bên không muốn để hắn thấy, ai biết đâu hành động đó càng khiến dòng lệ rơi rõ ràng. Không phải y yếu đuối, chỉ là đột nhiên buông xuống sự tình của rất nhiều năm, một thân dằn vặt rốt cuộc phải có ngày kết thúc, không còn cái gì hoàng quyền, không cái cái gì Thái tử, cũng không có lục hoàng tử. Không còn cái gì hết.

Thế nhưng, đúng là vẫn còn, mang theo hổ thẹn với nữ tử kia mà đi.

Y vẫn là có lỗi với Nga Hoàng.

Nước mắt nhịn không được đổ xuống, sao lại có thể bối rối như vậy? Lý Tòng Gia né tránh, không muốn để hắn thấy rõ, Triệu Khuông Dận lại khăng khăng chế trụ thắt lưng y, ôm y vào trong ngực không cho nhúc nhích, “Ta thả ngươi được chưa? Đừng khóc…” Yết hầu chuyển động rõ ràng, hắn không chịu đựng được nước mắt của y.

Nước mắt của y, so với giết hắn còn khổ sở hơn. Thiên môn đăng hỏa, cửu mạch xuân phong, toàn bộ đều không bằng bóng người bích sắc này. Cả thiên hạ cũng không bằng y. Hắn sao có thể thấy y khổ sở?

Triệu Khuông Dận lấy y phục của hắn phủ lên thân thể Lý Tòng Gia, “Đứng lên, không được khóc nữa!” Người luôn luôn tùy ý kia đột nhiên áp chế toàn bộ ý nghĩ xằng bậy, thanh âm còn mang theo chút cứng nhắc, lấy y phục bao lấy y, còn muốn đỡ y lên.

Lý Tòng Gia nằm trên giường bất động, không nhìn thấy hắn, “Ngươi…” Đáy mắt có chút giận, loại thời gian này, hắn lại có thể… lại có thể… Lời đến bên miệng rốt cuộc vẫn không thành lời, y chỉ có thể cắn chặt môi, tố y bị hắn xả xuống tản mát, nửa bên thân thể như ngọc vẫn lộ ra không khí, che không được chút lạnh. Không nhìn thấy nhiều như vậy, y chỉ hỏi hắn: “Triệu Khuông Dận! Ngươi cho là ta vì sao mà khóc? Ngươi thật sự xem ta là hạng người mềm yếu? Nếu vậy xem như ta nhìn nhầm ngươi rồi.” Y cắn chặt môi, tự tay lấy áo.

Y vốn không phải vì không thể phản kháng mà bi thương như vậy, nhưng tên ngu dốt kia đột nhiên vào lúc này nổi lên lòng quân tử. Đều là nam tử, ai có thể dập tắt được yên hoa thịnh cảnh trước mắt?

Huống chi từ lâu, đã mất tâm rồi.

Một câu nói phân minh này đã đốt lên liệt hỏa cửu thiên, trong mắt Triệu Khuông Dận là dục niệm không thể khống chế, nếu vào lúc này còn có thể dừng tay được, vậy thực sự là uổng phí phó thác một đời đi.

Triệu Khuông Dận hung hăng đẩy y đổ lại xuống giường, tấm lưng thon gầy ngã xuống mặt giường sinh đau, Lý Tòng Gia vô thức rên khẽ một tiếng, dẫn đến nam tử mày kiếm kia càng thêm bất khả ức chế, toàn bộ khinh hoãn đều hóa thành khát vọng cấp thiết nhất.

Đều là điên, thiên hạ xa rồi. Dục niệm tựa như ngọn lửa theo gió mà đến, quét đi tất cả, cuồng nhiệt mà cấp thiết. Triệu Khuông Dận chỉ muốn nhớ kỹ y, chỉ muốn không tiếc tất cả mà nhớ kỹ y. Hắn hung hăn cắn y, lưu lại vết thương đỏ tươi trên vai y, máu chảy ra ồ ồ, Lý Tòng Gia đau đến khổ sở, nhưng không muốn né tránh, cứ để mặc hắn làm.

Dây dưa vướng mắc, thả lỏng, trằn trọc, người nọ như muốn mở toang y ra, hung hăng mà lưu luyến cắn từng tấc từng tấc trên người y, tử đàn hương khí bị nhiễm mùi máu lại càng thêm yêu hoặc, vết thương trên đầu vai tựa như từng con bướm khô trên cành lá, gãy cánh vĩnh viễn không thể thoát đi.

Hai cổ tay của y đều bị giữ chặt trong lòng bàn tay hắn, như muốn hòa tan từng đường vân lại với nhau. Nếu như số mệnh đã định sẵn hắn không thể giữ được Lý Tòng Gia, vậy thì cứ để tất cả trở thành tro bụi. Triệu Khuông Dận nhìn thấy y vì hắn mà thống khổ, lòng trở nên khuây khỏa vô cùng, khí lực trong tay càng nặng thêm, khiến cho y không có mảy may cơ hội nào lảng tránh, hoàn toàn chính diện mà tiếp nhận hắn. Hoa văn cầu kỳ trên màn trướng ánh lên kiều diễm khắp phòng: “Tòng Gia… Tòng Gia… Ta tặng ngươi… Một thiên hạ, được không?” Người dưới thân từ lâu mơ màng, không nghe rõ bất cứ tiếng gì hắn nói, chỉ thấy môi răng hắn khép mở, rất muốn nói gì, mở miệng rồi lại nhịn không được than nhẹ, “Ngươi…” Đau đớn cùng dục vọng xa lạ khiến y không thể tự hỏi lời này rốt cuộc có thâm ý gì, đang rơi vào suy nghĩ tiếp theo thì người nọ lại thẳng thừng xông tới. Đau đớn không thể chịu nổi nữa khiến cho Lý Tòng Gia không cách nào thừa thụ, trong nháy mắt đã cắn chặt lấy môi mình, lệ ứa đầy trong mắt. Triệu Khuông Dận cúi người xuống khẽ hôn cổ y: “Chết, cũng phải nhớ kỹ ai gây cho ngươi thống khổ này, ngươi phải nhớ kỹ không thể buông tha ta, là ai gây cho ngươi thống khổ như vậy, ngươi phải nhớ kỹ, Lý Tòng Gia.” Hắn đưa ra khẩu khí trầm thấp mà ra lệnh, khí thế lạnh lẽo ép hỏi người nọ: “Ai hại ngươi như vậy, nói!”

“Triệu Khuông Dận… Triệu Khuông Dận…” Y đau đến không còn cái nào khác, chỉ có thể làm một cơn mưa bụi mỏng manh trong lòng bàn tay hắn, mặc hắn phiên vân phúc vũ không thể tự chủ, vết thương trên môi vô cùng nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy tất sẽ làm bị thương chính mình, hắn liền hôn lấy môi y, chỉ mong y có thể cởi xuống phòng ngự trong tâm mà thả lỏng triệt để, trên vách tường kiếm quang sắc bén cũng trở nên ảm đạm, anh hùng cũng khom lưng. Ai có thể thoát được thứ gọi là tâm độc?

Dần dần hắn nghe được tiếng người kia thở dốc ngày càng nặng, dần dần thả lỏng môi răng, rốt cuộc giải trừ được bận tâm trong lòng, cầm tay phiên vân phúc vũ, hắn lôi thẳng y vào trong ngực, bao nhiêu cuồn cuộn hạ xuống, thấy rõ bờ lưng tinh tế đã chảy ra mồ hôi dày đặc, đầu ngón tay vô lực xẹt qua hai gò má hắn, muốn tìm lại thôi, cho dù có gió lửa ngàn dặm cũng chỉ đợi lúc này xuân phong như mộc, đào hoa lăng tán phảng phất giữa thiên địa, chạm tới ranh giới hoàng tuyền, mấy phần ửng đỏ là hồng vân hay là hỏa diễm mà hắn đã đốt lên? Sợi tóc mất trật tự càng tăng thêm phong tình. Toàn bộ nhất mục trùng đồng đều là men say.

Không rượu tự say.

Lý Tòng Gia đột nhiên bị kiếm quang trên tường làm đau đớn con mắt, y phân minh thấy rõ sát khí bức người lạnh thấu xương, trầm luân đến tận đây thì sẽ không còn gì cố kỵ nữa, y dương tay gỡ kiếm kia xuống. Triệu Khuông Dận nhất thời ý loạn tình mê đâu nghĩ ra y muốn gì, bỗng nhiên sinh kinh ngạc, nhưng chỉ thấy cổ tay xanh tím cùng ánh kiếm kia cùng nảy sinh nhã ý, không kịp né tránh.

Lý Tòng Gia một kiếm đâm vào cánh tay Triệu Khuông Dận. Trong nháy mắt máu tươi nhễ nhại. Triệu Khuông Dận kéo lấy tóc y, trở tay đánh rơi thanh kiếm trong tay y. Lý Tòng Gia ngẩng đầu cười mang theo ánh lệ, “Ngươi… Không phải muốn nhớ kỹ ta… A…” Tóc bị hắn giữ lấy phải ngửa mặt lên nhìn thẳng vào con mắt tức giận kia.

Một kiếm kia không làm thương được Triệu Khuông Dận, chỉ là ngươi đã nói, muốn nhớ kỹ ta, nhưng khi vết thương này còn tồn tại, tử đàn bất diệt, ta cũng không đi.

“Ngươi phải nhớ kỹ, tử đàn bất diệt, ta cũng không đi.”

Ngay cả một Triệu Khuông Dận đã dọc ngang nam bắc, trải qua sinh tử, giờ khắc này cũng mặt mày chua chát. Vết thương kia không phạm vào gân cốt, nhưng một kiếm đã đâm thẳng vào đáy lòng hắn. Mũi kiếm cắt đi máu thịt trên người hắn. Vậy mà chỉ một câu ngắn ngủi bên tai lại khiến lòng hắn tràn đầy nỗi bi thương. Hắn biết một kiếm này của y chứa rất nhiều khổ sở, biết lòng của y. Dáng hình chân thực rõ nét không gì sánh được, lần đầu tiên hắn thấy rõ bích sắc nhân run rẩy mà điên cuồng sa vào lòng hắn vô pháp tự chế. Triệu Khuông Dận lại một lần nữa đè lại thân thể y, ngón tay lướt qua mang theo một trận kích động, cung, thương, giác, chủy, vũ [năm âm cổ], tiếng ca thưa thớt mà không dứt, từng giọt từng giọt đều là con ngươi của y, nhất mục trùng đồng có bao nhiêu đẹp đẽ, thế nào khiến người cam tâm?

Túy bất thành hoan thảm tương biệt(*), không ai để ý đến máu tươi đầy giường, phân không rõ rốt cuộc là máu trên người ai đổ xuống, chỉ có đây đó dằn vặt cùng tìm kiếm, không phải ép uổng, không phải cam chịu.

(*Câu thơ trong Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, nghĩa là: Say không thành cuộc vui, mà buồn ly biệt lại đến rồi.)

Chỉ là kìm lòng không đậu.

Không khí lưu luyến không tan, dâng lên cuồn cuộn. Triệu Khuông Dận một lần lại một lần si mê vỗ về dáng hình người nọ, lưu luyến kích thích lưng áo không thôi, “Tòng Gia…” Trải qua điên đảo, lâm lang ngọc cốt lộng hải triều, ở trên chiếc bàn thấp mạ vàng ngay đó, vốn dĩ là quần áo cùng y vật tán loạn, đột nhiên rơi ra một thứ gì bằng gỗ, lăn đi trên đất ra xa. Triệu Khuông Dận liếc mắt nhận ra đó chính là vòng tay gỗ khi còn bé đã cùng đệ đệ tự làm, âm thanh khô khốc cộng hưởng trên mặt đất.

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, nhưng không kịp phản ứng thì đã bị hương tử đàn phảng phất mê hoặc tâm trí.

Đợi đến khi mọi chuyện chấm dứt, trên người Lý Tòng Gia tràn đầy cánh bướm ám sắc yêu diễm. Tiếng thở dốc vẫn cứ bên tai, phong nguyệt vô biên. Tiếng ca hát ngoài cửa dần nhẹ xuống. Có lẽ đến giờ kết thúc rồi.

Tầm xuân tu thị tiên xuân tảo, khán hoa mạc đãi hoa chi lão. Phiếu sắc ngọc nhu kình, phôi phù trản diện thanh. Hà phương tần tiếu sán, cấm uyển xuân quy vãn. Đồng túy dữ nhàn bình, thi tùy yết cổ thành.

Triệu Khuông Dận vẫn không chịu buông cổ tay y ra, bướng bỉnh nắm lấy càng giống như muốn vây khốn linh hồn Lý Tòng Gia. Ai biết người đang uể oải kia chỉ nhàn nhạt nói một câu.

“Mang rượu tới đây!”

Ánh mắt hai người cùng song song hướng về bầu Thanh Hoan nho nhỏ trên bàn.

Đều nói nó quý như vàng, nhưng lúc này, lại bằng với sinh mạng, chỉ vì quyền lợi trong tay, lại tình nguyện coi như chuyện vặt.

Mạng người đáng giá thế nào? Đều nói phú quý quyền thế khó lâu dài, thế nhưng con người thường vẫn xem như không, ngay cả đau nhức ngập lòng, đến cuối cùng cũng không bằng một bầu rượu. Lý Tòng Gia, mười ngón tay nhặt hoa trong lộ viên có bao nhiêu kinh tài tuyệt diễm, người trong thiên hạ đều nguyện vì khí khái đó mà đổi bằng tính mạng, nhưng lại có người kiên quyết buông tay. Triệu Khuông Dận nhìn thấy bầu rượu đó bị bích sắc nhân cầm lên, trong lòng đau nhức.

Phong Lưu dễ tán, Hưởng Tuyền khó minh, cốt nhục tương tàn, đồng căn tương bại, hỏi thế gian, chữ tình là chi?

Sầu hận nhân sinh làm sao mới có thể xóa bỏ? Sau cơn tiêu hồn chỉ mình ta ở lại, ngoài cửa sổ lại liên tục vang lên từ khúc do chính Lý Tòng Gia viết ra: Nhất trạo xuân phong nhất diệp chu, nhất luân kiển lũ nhất khinh câu. Hoa mãn chử, tửu mãn âu, vạn khoảnh ba trung đắc tự do? (Một mái chèo, một thuyền nan, một dây tơ, một lưỡi câu. Hoa đầy thuyền, rượu đầy vò, giữa dòng khói sóng thật tự do.)

Muôn trùng khói sóng chưa mất, người ngọc lại không còn. Một cái chuyển tay phong nhã khiến cho thiên địa thất sắc. Thế thượng như nông hữu kỷ nhân? (Trên đời có mấy người được như ta?)

Triệu Khuông Dận khẽ liếc mắt.

Lý Hoằng Ký, ngươi rõ ràng là một tên ngu xuẩn.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp