SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 18: Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu?

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 18: Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu?

Buổi tối, Nga Hoàng một lần nữa tỉnh lại.

Lý Tòng Gia đang ngồi bên cạnh bàn, nhìn thấy nàng tỉnh rồi vẫn do dự hồi lâu không tiến lên, y sợ lại kích động nàng.

Tuy rằng thần sắc Nga Hoàng còn có chút mê ly, thế nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh không gì sánh được. Nàng đưa tay nhấc rèm, nhẹ nhàng đứng thẳng dậy nhìn y.

Trong tầm nhìn của nàng chỉ có một mảnh tái nhợt, dần dần cảnh vật đã rõ lên, có hình dáng cái bàn, trạm trổ hoa văn tinh tế, còn có cây nến hồng lệ chập chờn, giữa quang ảnh đó có y, đã sớm thay chiếc áo choàng khác, bích sắc nhàn nhạt.

Thật tốt.

Trong mắt y tràn đầy lo lắng nhìn nàng. Nếu như có thể cứ như vậy si ngốc nhìn y bất động, cho dù là nhìn từ xa, vẫn còn tốt hơn là nghiêng trời lệch đất.

Nàng mỉm cười nhìn người đang bất an kia, tựa như cảm giác khoan khoái sau một giấc ngủ thật dài, “Tòng Gia?”

Lý Tòng Gia sửng sốt, y thấy thần sắc nàng như thường, thanh âm còn mang theo một chút giận dỗi, thấy y không dám động, nàng lại hỏi, “Sao vậy?” Nga Hoàng quan sát y từ trên xuống dưới, không thấy có gì dị thường, “Thiếp đã ngủ rất lâu sao?”

“Không có… Nàng… Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Y rốt cuộc đi tới cầm lấy tay nàng, phấn y nữ tử trên giường đã khôi phục lại vẻ diễm lệ của mẫu đơn thịnh thế, vừa tỉnh lại giữa ngày xuân, sắc mặt ửng hồng, đẹp đến mê ly.

Y thầm cảm thấy yên lòng, có thể nàng thật sự không còn nhớ rõ chuyện gì nữa.

“Khó chịu? Thiếp chỉ nghĩ bản thân đã trải qua một giấc mộng dài.” Nàng lấy tay vuốt tóc mình, giương mắt nhìn y, bỗng dưng cười ra tiếng, “Chàng nhìn cái gì? Cứ như là lần đầu tiên nhìn thấy thiếp vậy.”

Lý Tòng Gia chuyển thân lấy cây lược, đặt bàn tay kéo tóc của nàng xuống, tự tay chải tóc cho nàng, “Ngủ có ngon giấc không?”

“Hình như thiếp nằm mơ, nội dung không nhớ rõ lắm, chỉ cảm thấy rất khó chịu.” Nàng quay đầu như muốn hồi tưởng cái gì, lược trong tay Lý Tòng Gia chợt dừng lại, “Gặp ác mộng?”

“Quên rồi. Thiếp đã ngủ lâu như vậy, bây giờ là canh mấy rồi?” Nga Hoàng không muốn nghĩ nữa, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, “Trời đã tối như vậy rồi.”

“Vừa qua giờ Dậu.”

Nga Hoàng an tĩnh lại, lặng lẳng để y chải tóc cho mình, “Ngày mai Hồng Tụ sẽ tới, sao thiếp lại quên được nhỉ, hôm nay thiếp bị làm sao vậy?” Nàng đột nhiên nhớ tới việc này, “Không được, thiếp cần phải mau chóng đến xem mấy nha đầu ở Lê Hương Viện.”

Lý Tòng Gia cười, “Được rồi, đâu cần đợi câu nói của nàng, Lưu Châu sớm đã phân phó các nàng cần phải chú ý rồi.”

Gương đồng trên đài trang điểm phản chiếu thân ảnh của hai người, y ở phía sau nàng giúp nàng chải đầu, vẻ mặt ôn nhu không gì sánh được. “Tòng Gia, mở cửa sổ to ra một chút được không.”

Y lập tức đi tới mở cửa gỗ, nháy mắt toàn bộ ánh trăng ập vào. “Ánh trăng đêm nay rất đẹp.” Ngón tay y nhẹ nhàng gõ vào song cửa gỗ, quay đầu lại nhìn về phía nàng, Nga Hoàng đang ngồi bên giường, dưới lớp sa y lộ ra một cánh tay mỹ lệ, đôi mắt đang chăm chú nhìn về phía y. Y đối diện với nàng, thấy một đôi ngươi trong suốt như vậy, lòng cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

“Hương vụ vân hoàn thấp, thanh huy ngọc tí hàn.” (Câu thơ trong “Nguyệt dạ” của Đỗ Phủ, dịch thơ: Sương sa thơm ướt mái đầu, cánh tay ngọc trắng lạnh màu sáng trong). Nga Hoàng than nhẹ, mang theo chút thanh lãnh tiêu điều. “Sao vậy?” Y giả vờ vui cười.

“Đột nhiên nghĩ đến mà thôi.”

Lý Tòng Gia trở lại, tiếp tục ngồi ở phía sau nàng, lấy một cây trâm vàng cài lên tóc nàng. Cổ tay y lộ ra mang theo một ấn ký, y còn chưa chú ý thì nó đã rơi vào đáy mắt Nga Hoàng, nàng hít một hơi thật sâu. “Lạnh sao?” Y còn tưởng rằng nàng bị gió thổi vào, nhưng nàng chỉ lắc đầu.

Vốn dĩ tất cả đều vẹn nguyên như vậy, “vân nhất oa, ngọc nhất toa, đạm đạm sam nhi bạc bạc la, khinh tần song đại loa” [“Trường Tương Tư” của Lý Dục, dịch thơ: Một đoá mây, một trâm cài, nhàn nhạt tà áo nhẹ nhẹ bay, mắt tô nhíu đôi mày.]

Như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên.

Thế nào lại khiến nữ tử trước gương đồng thần tình buồn thương?

Lông mi của nàng khẽ rung động, cổ tay kia mọi thời khắc đều có thể khiến nàng nhớ đến cái gì, như gai nhọn đâm thẳng vào lòng, không thấy máu, nhưng rất đau.

Lý Tòng Gia cảm thấy có chút dị dạng, “Nga Hoàng? Lại nghĩ tới ác mộng rồi?” Y cẩn thận thăm dò, nhưng nữ tử trước mắt chỉ xoay người đoạt lấy chiếc lược trong tay y, “Chàng đang cười thiếp?” Mi mục như tơ, còn có chút giận dỗi.

“Không dám không dám.” Y cũng cười đến thoải mái.

“Thiếp đúng là gặp ác mộng, thiếp mộng thấy chàng rơi vào trong nước không tìm thấy nữa.” Nàng nói xong đột nhiên như thấy cái gì, tinh tế quan sát y, “Môi chàng làm sao vậy? Lẽ nào An Định Công thanh nhã tuyệt luân của chúng ta lại chạy đi đánh nhau với người khác?”

Lý Tòng Gia hoảng loạn quay người đi chỗ khác, ống tay áo che miệng một chút mới buông ra, “Ta không nhớ rõ nữa, có lẽ không cẩn thận.”

Nga Hoàng cười đến thích thú, tựa như bắt được thứ gì thú vị lắm, “Chẳng lẽ An Định Công uống trà đến bỏng miệng, thiếp thật đáng trách tội, đều là do hôm nay thiếp ngủ quá lâu rồi.” Nói xong còn hướng về phía y mô phỏng hình dạng vạn phúc thi lễ.

Nàng ngẩng đầu thấy một đôi mắt đẹp lưu chuyển, không nhịn được vẫn phải dựa vào giường mà cười nhìn y.

Lý Tòng Gia cũng mỉm cười, ra cửa gọi Lưu Châu đến cho phu nhân truyền lệnh.

Trong chớp mắt bích sắc nhân biến mất sau cánh cửa gỗ, một giọt nước mắt rơi xuống chăn lụa.

Nàng đang cười chính mình, cười đến tuôn lệ. Để quên đi một hồi ác mộng, nàng cam tâm tình nguyện tự mình dệt ra một huyễn ảnh kiều diễm.

Tử đàn như trước.

Nàng làm sao có thể làm người như vậy cảm thấy khó chịu rối ren. Nga Hoàng thậm chí không cách nào chỉ vì tuyệt vọng tràn đầy cõi lòng mà hủy đi một thân thanh nhã ấy. Cho nên y chỉ có thể tự hủy chính mình. Tự nuốt xuống nước mắt đầy bụng, hóa ra một đóa mẫu đơn tươi đẹp còn muốn nở trên ngọn lửa, trong lòng ghi khắc điệu múa, tam thốn kim liên vũ nghê thường.

Nàng đứng dậy ôm cây tỳ bà mà mình vô cùng yêu thích.

Một tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh, bốn phía vô ngôn sao thưa thớt.

Ngày đó nàng một khúc tỳ bà làm khuynh đảo bao anh hùng thiên hạ, vậy mà lại khăng khăng để một thân yên vũ bích sắc làm khuynh đảo chính mình. Tỳ bà cùng thất huyền cầm, ca hát khúc Nam Phong.

Người ngoài luôn khen ngợi, nói bọn họ là phu thê nhưng cũng là tri âm. Nhưng nếu chỉ có thể lựa chọn một loại, nàng nên chọn thế nào? Hiểu y thì không chiếm được y, có được y, có phải sẽ vĩnh viễn không thể nhìn thấu những gì đang diễn ra trong đôi mắt thâm trọng như mực ấy?

Nhẹ nhàng mà đàn lên một khúc, âm thanh mang theo nỗi lòng vạn thiên sầu, chung quy chưa thể an bài, chỉ có thể giúp nàng chôn chặt trong lòng, làm một bức tường phòng hộ cuối cùng, lấy máu mà nuôi dưỡng, hong khô xương cốt cho đến một ngày đi đến kết cục sau cùng.

Nàng chỉ là yêu y, như vây đủ rồi.

Tư kiến xuân hoa nguyệt, hàm tiếu đương đạo lộ. Phùng nông đa dục trích, khả liên trì tự ngộ. Tự tòng biệt hoan hậu, thán âm bất tuyệt hưởng. Hoàng bách hướng xuân sinh, khổ tâm tùy nhật trường. [Trích “Nam Triều Nhạc Phủ” – Tử Dạ Tứ Thời Ca, khúc thứ hai mươi bảy, dịch nghĩa: Hoài niệm xuân hoa nguyệt, mỉm cười nhìn thế cuộc. Gặp người vứt bỏ khát vọng, thương cảm giữ mãi lỗi lầm. Từ sau khi từ biệt, âm thanh ca thán không dứt. Cây hoàng bách gặp mùa xuân sinh sôi, khổ tâm dài mãi theo năm tháng.]

Vốn là một khúc xuân ca, nhưng đàn đến cả phòng quạnh quẽ.

Lý Tòng Gia vừa đúng lúc đứng ở trước cửa, nghe tiếng đàn gợi lại hồi ức, lần đầu gặp gỡ Nga Hoàng, chiếc khăn che mặt không giấu nổi quốc sắc, không nhu mì không e lệ, lại khiến y thấy được tuyệt cảnh phượng hoàng mẫu đơn.

Nàng hôm nay thì sao? Lại ở trong phòng một mình đàn khúc ca hiu quạnh. Y nghe được trong tiếng đàn có kinh động, cũng không dám tự suy đoán nàng còn nhớ rõ cái gì.

Y chỉ hi vọng y trong giấc mộng của nàng, còn đáng cho nàng dừng lại mỉm cười.

“Ta dặn Lưu Châu nấu cho nàng bát canh lá sen, được không?” Y cười che dây đàn, âm thanh dừng lại.

“Được.”

Trong thiên uyển, ngoài hành lang, Triệu Khuông Dận đứng dưới ánh trăng nhắm mắt không nói, trong tay siết chặt một vòng tay bằng gỗ.

Đêm nay quá mức dài. Một tòa thành Kim Lăng sẽ lật úp vinh quang của một vài người, hắn nhìn thấy một vầng trăng xa vời kia cũng không khỏi lòng đầy tâm trạng.

Lý Hoằng Ký thỏa mãn nhìn Hồng Tụ, một đôi tay đẹp đang nhẹ nhàng đưa hương vào kim lô (lò hương bằng vàng), hương thơm chậm rãi phiêu tán khắp phòng. Nàng vừa muốn xoay người, trong tay còn có túi gấm bao lấy chút hương liệu, đôi ngọc thủ lại đột nhiên bị người nắm lấy, Lý Hoằng Ký đưa tay nàng lên, nhãn thần đột ngột thâm trầm, “Sao tay lại bị thương?”

Một vết xước hẹp dài xé da.

“Vâng… Là hôm nay trang điểm không cẩn thận…” Nàng có chút né tránh lại bị hắn nhìn rõ, “Vậy bị vật gì làm bị thương?”

 “Trâm cài đầu.” Nàng ngẫm lại đó cũng là thật, không phải giấu diếm nên có chút an tâm.

Lý Hoằng Ký đương nhiên biết đôi tay này đối với nữ tử trước mắt có ý nghĩa thế nào, nàng vốn coi nó như mạng, tuy nhìn hình dạng vết thương xác thực là do trâm cài tóc gây nên, thế nhưng nếu không phải có chuyện gì thì sao nàng có thể bất cẩn như vậy?

“Cây trâm này nhìn qua không phải thứ hảo hạng gì.” Lý Hoằng Ký đột nhiên giơ tay rút xuống cây trâm bên thái dương nàng, rõ ràng không phải thứ cô ta có thể lựa chọn, cũng chưa từng thấy cô ta mang.

“Là đồ cũ ngày trước, đột nhiên tìm được, liền đeo lên.”

“Đồ cũ…” Nói đến phân nửa, hắn chậm rãi lấy tay mài thử xem độ cũ mới, một lát không nói gì, Lý Hoằng Ký đột nhiên cười rất ôn nhu, “Ta cài lên cho nàng.”

Hồng Tụ quá đỗi bất ngờ, có chút bất an ngồi xuống trước gương đồng, nhìn nam nhân mây mưa thất thường hiếm khi có được tâm tình tốt như vậy. Huống chi chỉ là một cây trâm cài đầu rẻ tiền không đáng để vào mắt.

“Thế nào, nhớ nhà?” Hắn hỏi nàng.

Hồng Tụ cả người chấn động, “Không có.” Nàng đáp rất cấp tốc, tất nhiên là không muốn nhắc lại chuyện xuất thân.

“Từng nghe ai đó nói qua, nhà nàng không còn ai nữa?” Ngón tay Lý Hoằng Ký rất nhẹ, chậm rãi cài trâm lên tóc nàng, “Nếu còn nhớ nhà, trong nhà còn có người thân nào, ta có thể cho người đó một chức quan, chuyện này không có gì khó cả.”

Hồng Tụ đứng dậy hành lễ tạ ơn, lại không dám nhìn hắn, “Thật sự chỉ còn một mình Hồng Tụ. Phụ mẫu đều đã mất, trong nhà không có huynh đệ tỷ muội, làm phiền Thái tử lo lắng!”

Lý Hoằng Ký phất tay áo cho toàn bộ thị nữ lui ra, khi cửa phòng vừa đóng lại, hắn ôm vai nàng, thuận thế kéo vào lòng, “Cảnh ngộ như vậy, ngược lại sống đến phong tình.” Hắn tiến sát vào mặt nàng, thế nào cũng coi như một mỹ nhân. Xuất thân hạ đẳng lại có thể nuôi lên một đôi tay mỹ lệ đến như vậy. “Lần sau nhớ phải cẩn thận, tay đẹp như vậy sao nỡ phá hỏng nó.”

“Vâng, Hồng Tụ nhớ rõ.” Đôi mắt phượng quyến rũ xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển, khiến Lý Hoằng Ký ôm nàng càng chặt, trong lúc tóc tai giao triền mà con mắt Lý Hoằng Ký vẫn thanh tỉnh như trước. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tựa như muốn đọc ra thứ gì, khiến cho Hồng Tụ cảm thấy bất an, nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể ngẩng mặt tươi cười e thẹn, “Thái tử điện hạ…”

Lý Hoằng Ký đột nhiên cười không lộ ra bất cứ dị dạng gì, “Nàng thật đúng là thứ khó có được…” Hắn thẳng thắn kéo nàng đến bên giường.

Ánh nến đỏ chập chờn, đêm xuân một khắc, âm thanh người nọ âm trầm như muốn hỏi, cũng như mệnh lệnh vang lên bên tai, trong nháy mắt đông cứng toàn bộ dục vọng, “Rượu ngày mai đã chuẩn bị kỹ chưa?”

Tóc một bên mặt vừa vặn che giấu biểu tình của nàng, lòng cũng có bất ổn, “Đã làm đúng theo phân phó của Thái tử rồi.”

Lý Hoằng Ký nhẹ nhàng cắn tai nàng, không đau, nhưng khiến Hồng Tụ không thể né tránh, chỉ có thể để hắn tiếp tục nói vào tai nàng, “Phải nhớ kỹ, đây không phải phân phó của ta.” Đương nhiên lời này là để nàng nhớ kỹ, vạn nhất xảy ra sự cố ngoài ý muốn cũng tuyệt không thể nói ra sự thật đằng sau, “Nếu như xảy ra biến cố, vậy nàng…”

Hồng Tụ im lặng đợi, lại nghe Lý Hoằng Ký nói vào tai nàng, “Thì phải nói Hàn Hi Tái sai nàng diệt trừ An Định Công.” Thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy, nhưng vừa vặn truyền vào tai nàng không sót một chữ, khiến nàng có muốn trốn cũng không thoát khỏi một hồi âm mưu kinh thiên động địa này.

Nàng có chút kinh ngạc, Hàn đại nhân dù sao cũng là người thuộc phe Thái tử, vì sao lúc này lại có thể… “Hàn đại nhân…”

“Ngươi vẫn là người của phủ Thái phó, nói như thế không phải rất hợp lý sao?” Thái tử xưng hô Hàn Hi Tái là Thái phó, dạy dỗ bảy năm, chung quy cũng đã thành thói quen. Chiêu trò vu oan giá họa này tuy không phải cao minh gì, nhưng Hồng Tụ đích thực là ca nữ mà Hàn Hi Tái tuyển vào, còn ở phủ Thái tử nàng vốn chẳng có danh phận gì, Lý Hoằng Ký ra ngoài cũng không rảnh thừa nhận mình có quan hệ với một ca nữ nho nhỏ.

Chuyện thành công, tự nhiên là Thái tử được lợi nhất, sự tình bại lộ, vậy cứ nói Hàn Hi Tái thuộc phe Thái tử, muốn khẩn cấp giúp Lý Hoằng Ký đăng cơ, cho nên không từ thủ đoạn, ngay cả phụ hoàng có trách tội cũng sẽ niệm tình cũ. Thái phó à Thái phó, đành phải để ngươi gánh vác vậy.

Con ngươi Lý Hoằng Ký tràn đầy ngoan tuyệt. Hồng Tụ không dám lên tiếng, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Giữa trận hoan ái mây mưa mà nàng không hề cảm thấy có chút ấm áp nào, ngược lại bàn tay lạnh như băng, cảm giác nơi vết thương mơ hồ đau. Vết thương rất nhỏ, lại như xé rách cơ thể, toàn bộ tuyệt vọng cùng sầu lo tràn ra. Một lần nữa nàng lại nhớ tới người kia.

Nhẹ nhàng nhợt nhạt, phân hoa phất liễu mà đến, gương mặt thanh lương mà tuyệt mỹ.

Tử đàn hương yếu ớt.

Người phía trên nàng rất giống y, thế nhưng chung quy không có khuôn mặt tuấn dật như vậy, Lý Hoằng Ký góc cạnh phân minh, hắn là nam tử nghiêm nghị mà ngoan độc. Mà Lý Tòng Gia rất nhẹ, có đôi khi còn mang đến cảm giác không thật sự tồn tại, ngay cả Lý Hoằng Ký cũng không thể khiến y trỗi dậy quang mang. Có thể cuộc đời này Lý Hoằng Ký là người duy nhất có thể mang vinh hoa phú quý đến cho nàng, thế nhưng Hồng Tụ vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nàng không bao giờ có thể trở về đêm ấy…

Nàng có chút nhát gan cúi đầu đi sát qua người Lý Tòng Gia. Cổ tay khuynh thành trong truyền thuyết gần trong gang tấc, chạm không được, chung quy vẫn chạm không được!

Thế nhưng đã như vậy, vì sao trời xanh còn an bài để cho nàng thấy y. Nếu như trong cuộc đời nàng chưa từng thấy Lý Tòng Gia, Hồng Tụ sẽ không khổ não, không do dự đến như vậy.

Tất cả những gì diễn ra hôm nay có thể đủ để yên dạ yên lòng.

Thế nhưng người nọ tiếu nhược xuân phong, đạm nhã như họa.

Nàng làm sao nhẫn tâm hủy đi cảnh trí mỹ đắc nhân gian như vậy. Cho nên, hãy tha thứ cho ta. Hồng Tụ chăm chú ôm lấy nam nhân phía trên, nàng đem mặt chôn vào trong ngực hắn, rất muốn khóc, nhưng cố ép mình nhịn xuống.

Tha thứ cho ta.

Nàng cũng không biết đang nói với mình, với Lý Tòng Gia hay Lý Hoằng Ký.

Cuối cùng, cây trâm trên đầu đâm vào nàng sinh đau, nhưng thế nào nàng cũng không chịu gỡ xuống, đây là bằng chứng duy nhất của nàng về những ngày tháng trước.

Đây là bận tâm cuối cùng về Thúy Liễu Hạng, về sự hồn nhiên tái nhợt khi xưa, cho nên thế nào nàng cũng muốn, nhớ kỹ nó.

Sáng sớm hôm sau, nàng vừa rửa mặt chải đầu xong đã không nhìn thấy Lý Hoằng Ký nữa. Hồng Tụ chỉ nghe bọn hạ nhân nói Thái tử phải đi lấy vật gì, sợ là còn muốn quay lại tìm Hồng Tụ cô nương.

Hồng Tụ gật đầu cho các nàng lui ra, một mình an tĩnh ổn định tâm thần.

Sắp phải đến phủ An Định Công, tất cả, nên có một kết thúc.

Một lần cuối cùng, Hồng Tụ nhẹ nhàng lấy hương mộc đến, đi đến kim lô thêm hương vào lò. Hương tử đàn sâu thẳm dấy lên làn yên khí nhợt nhạt, tỏa ra không còn dấu vết.

Từ khi gặp phải Lý Tòng Gia, Hồng Tụ liền tin tưởng, tử đàn thật sự có hồn. Y cùng tử đàn, đã không thể phân biệt rõ ràng ai mới là hồn của ai. Hợp lại lại càng tăng thêm sức mạnh, khí khái như vậy, thật sự không nên rơi vào giữa trung tâm quyền lực, nhưng cũng bởi vì như vậy mà lại càng tăng thêm xúc động nhân tâm.

Cửa gỗ cọt kẹt, có người đi đến.

Nàng biết đó là Lý Hoằng Ký, bằng không nơi này tuyệt không có ai dám tự ý đi vào. Nàng đứng dậy quay đầu lại thi lễ, lập tức tiếp tục thêm hương vào lò.

Lý Hoằng Ký cẩn thận ngửi ra vị đạo trong không khí, “Tử đàn?”

Hồng Tụ cười nói, “Đề thần tỉnh não, sáng sớm mùa xuân rất thích hợp đốt tử đàn hương.”

“Đổi đi.” Lời nói lạnh như băng, Lý Hoằng Ký chắp tay bên cửa sổ không nhìn nàng, chỉ ném lại một câu như vậy.

Hồng Tụ ngược lại rất kiên trì, “Thái tử không thích?”

Lý Hoằng Ký thở ra một hơi dài, vốn không muốn nói thêm nữa, một lát sau lại vẫn trả lời, “Là y quá thích.”

Một câu nói khiến cho tâm Hồng Tụ sớm đã nguội lạnh lại nảy lên xung động. Đúng vậy, y quá thích, khiến cho người khác không biết phải làm sao, tử đàn hương đã thành một thứ độc dược mê hoặc nhân tâm rồi.”

Vậy thì thôi đi. Dập tắt nó đổi thành thứ khác.

Lý Hoằng Ký nỗ lực khắc chế dòng suy nghĩ miên man của mình, nhưng trước mắt hắn chỉ có thân ảnh bích sắc thanh thiển ấy. Hắn không thể do dự nữa, “Hồng Tụ, đến bên cạnh ta.” Hắn gọi nàng.

Hồng Tụ đi qua, cũng không biết hắn muốn gì, chỉ thấy trong tay hắn hình như cầm một vật gì đó.

Lý Hoằng Ký thấy nàng đi đến, trên đầu còn mang cây trâm kia, lòng đột nhiên lo lắng, mạnh mẽ kéo cánh tay nàng, Hồng Tụ lấy làm kinh hãi, “Thái tử…” Nàng nhìn thấy hắn cầm trong tay một cây kim khâu.

“Đây là kim khâu bí chế, có thể chạy theo mạch máu.” Thanh âm của hắn khàn khàn như ma, vẻ mặt quyết tuyệt, điên cuồng như chết đuối nắm được cọc rơm cuối cùng, hắn không cho phép mình nhẹ dạ, không cho phép mọi thứ đã đến trong tay lại tan biến trong gang tấc.

Cho nên hắn vạch áo ngoài của Hồng Tụ, lộ ra một cổ tay mảnh khảnh mịn màng, chậm rãi ma sát, Hồng Tụ khiếp sợ cố gắng không phạm lễ mà rút tay ra, lại bị Lý Hoằng Ký kéo trở về.

Mắt nàng mở trừng trừng nhìn hắn cuồng tiếu đâm cây kim khâu đó vào da mình, cho đến khi hoàn toàn không thấy gì nữa, nháy mắt mồ hôi đã ướt lạnh một thân. “Thái tử điện hạ! Thái tử…” Nước mắt nàng lăn dài trên gò má.

Lý Hoằng Ký buông tay áo nàng, thấy rõ nàng quỳ xuống cả người run rẩy, hắn tràn đầy thương tiếc đỡ tóc nàng, “Không việc gì, nàng yên tâm, nhất thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có thể theo chuyển động của cơ thể mà có chút đau đớn.” Nói đến nhẹ nhàng ôn nhu, rồi lại dọa cho Hồng Tụ không kìm được nước mắt.

“Sau giờ Ngọ, tối đa là sau giờ Ngọ, nếu như trước giờ Mùi nàng không trở về phủ Thái tử phụng mệnh, có lẽ nên nói, vào đúng giờ Mùi, nếu Lý Tòng Gia còn chưa chết, như vậy ta cũng không đảm bảo trái tim của nàng có bị cây kim này đâm thủng hay không.”

Hồng Tụ không nói nên lời, trong mắt đều là tuyệt vọng.

“Cho nên, chỉ cần nàng nghe lời, ta tự có biện pháp hút châm ra, nhưng nếu nàng có sai lầm gì, vậy ta cũng vô pháp. Vốn dĩ ta nghĩ phải tin tưởng nàng…” Tay Lý Hoằng Ký vỗ về trêu đùa cây trâm trên tóc nàng.

Tự nhiên hắn lại hoài nghi.

Trên cánh tay còn lưu lại một điểm ngân châm nhợt nhạt, hoàn toàn không có uy hiếp gì, chỉ là hai người bọn họ đều biết, nếu như nàng đưa rượu có sai lầm, Lý Tòng Gia không chết, như vậy nàng phải chết.

Cái gì ngươi ngươi ta ta, bất quá một cây kim khâu cũng có thể phá hủy tất cả. Đó là thứ nàng ngày đêm khao khát hay sao?


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp