SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 17: Thất khước yên hoa chủ

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 17: Thất khước yên hoa chủ

Lý Tòng Gia, đã thành Ma. Những ngón tay ma mị, tử đàn hương yếu ớt, tất cả trở thành một loại hiếp bức không tiếng động, y còn muốn ngươi phải cam tâm tình nguyện, tôn thờ khỏa trái tim không một ai có thể chạm tới kia.

Dáng hình đạm mạc cỡ nào, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã như vậy. Triệu Khuông Dận thở dài, “Lý Tòng Gia, ta có thể khẳng định với ngươi, Thái tử đích xác muốn diệt trừ ngươi.”

“Những lời này đã có rất nhiều người nói với ta, từ rất lâu trước đây đã bắt đầu rồi.” Y không chút động dung, “Nhưng các ngươi đâu phải huynh ấy, cũng đâu phải là ta, dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?”

Một câu nói lại khiến Triệu Khuông Dận muốn phẫn nộ trở lại, Lý Tòng Gia, vì sao ngươi cứ mộng dài không tỉnh, làm sao cũng không chịu buông bỏ cái gọi là thân tình nhân luân. Người trong loạn thế, ai còn có tư cách đòi hỏi cái gì tình thâm ý trọng? Tính mạng càng chẳng đáng tiền, Thái tử đã hạ quyết tâm, cho dù có chút do dự cũng rất nhanh vứt bỏ, quyền lợi cùng địa vị đế vương khiến Lý Hoằng Ký cam tâm dùng tính mạng của chính đệ đệ mình đổi lấy.

Ai có thể thật sự coi ngươi như mạng?

Lưu Phong Hưởng Tuyền.

Cho dù sênh ca cũng phải đoạn trường, con người không thể cứ mãi nhìn lại quá khứ. Lý Tòng Gia đứng trước vực sâu vạn trượng vẫn ngoan cố lưu luyến vân yên qua lại, bướng bỉnh không chịu xoay người, y vẫn luôn cho rằng mình còn sống trong tràng thịnh thế của hai người.

Lý Hoằng Ký tự tay phóng lên ngọn lửa này, y lại tình nguyện chết cháy trong đó. Cho dù dần dần sụp đổ cũng không chịu thoát ra, cái chết là một loại giải thoát cuối cùng của con người, Lý Tòng Gia dùng nó để chứng minh, tình cảm chí chân chí mỹ vẫn còn trên nhân thế. Y tin tưởng, cho nên y cam tâm tình nguyện.

 Triệu Khuông Dận chế trụ vai y lần nữa, cảm nhận được toàn thân y toát ra hương tử đàn nhè nhẹ, thấm vào tận xương, mang theo thứ cố chấp lạnh lùng. “Lý Tòng Gia…” Hắn gọi tên y, nhưng bích sắc y nhân vẫn không có chút ý định quay sang đối diện với hắn.

“Nhìn vào mắt ta!” Triệu Khuông Dận gằn mạnh, lại mang theo tiếng thở dài thật rõ, thấy y vẫn không chịu, hắn chỉ có thể lấy tay xoa mặt y, cảm giác được người trong lòng cố sức né tránh, bị ép nhìn về phía hắn, ngón tay Triệu Khuông Dận vẫn khăng khăng đặt trên mặt y, dần dần thuận thế đi xuống, vẽ quanh đường viền thanh tú vô tận của y.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, xa xa còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, ánh mặt trời khuất sau tán đào hoa, ánh lên nhàn nhạt sau lưng Lý Tòng Gia, vẽ nên một đạo quang ảnh hẹp dài mờ ảo, vừa vặn, đào hoa nhân diện tương ánh hồng [Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng – Trích “Đề Đô thành Nam Trang” của Thôi Hộ].

Trong khoảng thời gian rất ngắn ngủi, không ai có thể lên tiếng, dù cho Triệu Khuông Dận muốn hỏi, thì Lý Tòng Gia cũng không nguyện trả lời, rốt cuộc đều bị thân đào hoa vững vàng buộc trụ, không thấy rõ thứ gì.

Một đôi mắt thật sâu.

Triệu Khuông Dận có thể nhìn thấy trong con ngươi kia sự sợ hãi của chính mình. Tâm của Lý Tòng Gia quá thanh sạch, giống như con người y, cho nên ánh mắt y ánh lên thế sự vô thường, cho nên y không thể dễ dàng túng tình.

Lý Tòng Gia nắm lấy tay Triệu Khuông Dận, tay hắn còn đang ở trên mặt Lý Tòng Gia, hai người đều không biết phải nói gì. Y vô thức cảm thấy, cứ như vậy không được, tay y nắm lấy tay hắn, muốn Triệu Khuông Dận buông ra.

Nhưng lại một lần nữa, y nhìn thấy cổ tay của chính mình. Dấu tay nhợt nhạt, đều là do kẻ kia lưu lại.

Triệu Khuông Dận ôn nhu nắm lấy cổ tay y, “Nhìn ta! Đau sao?”

Y lắc đầu.

Triệu Khuông Dận bất lực, chậm rãi xoa cổ tay y, “Từng có người nói qua điều này chưa, rằng cổ tay của ngươi rất đẹp?”

Một câu nói này khiến cho Lý Tòng Gia bật cười, nhưng tịnh không trả lời.

“Thế nào? Rất nhiều người?” Hắn nghĩ đến y hiển nhiên là đối tượng được mọi người bao bọc, tất nhiên cũng không quên sự thanh nhã của y. Lý Tòng Gia nhìn cổ tay của chính      mình đang bị người kia chậm rãi xoa, đành lắc đầu, “Ngươi đã nói.”

Triệu Khuông Dận nhất thời không hiểu, giương mắt nhìn y, đột nhiên minh bạch rất nhiều.

Hắn cười đến bỡn cợt, “Nếu như ta nói, không muốn ngươi chết thì sao?”

Lý Tòng Gia tựa như bị những lời này dọa sợ, dùng sức muốn giãy ra khỏi cái ôm của hắn. Triệu Khuông Dận cầm lấy tay y, đẩy y qua một bên, áp thẳng y vào tường.

Hắn áp chặt vào người y, cảm thụ được người trước sau vân đạm phong khinh kia không giấu nổi một tia động tình, hắn hưng phấn dị thường, ghé sát vào tai y mà nói, “Tim ngươi đập rất nhanh.” Y ngược lại không nhìn, hướng mặt qua một bên, thà nhìn hoa lạc giữa khoảng không cũng không chịu nhìn hắn.

“Tội gì không thừa nhận chứ?” Triệu Khuông Dận rất thích nhìn Lý Tòng Gia giả vờ lãnh đạm thế này. Hắn hết lần này đến lần khác muốn trêu trọc y, lại tiến thêm một bước, áp chặt môi y.

Nhưng một nụ hôn cũng không hạ xuống.

Khí tức cực nóng thổi tới mặt Lý Tòng Gia, thổi đến đôi mày y chau lại. Hắn nhắm mắt, nghe được đáy lòng tràn ngập liên hoa một màu thiên thủy bích, chậm rãi mở ra, chỉ trong nháy mắt, tuyệt thế vô song.

Ngươi làm sao có thể chỉ dùng từ “mỹ” để hình dung, lại làm sao có thể làm như không thấy, cùng là nam tử, người ta như thế, Triệu Khuông Dận cũng chưa từng cho rằng mình là cái gì quân tử thanh cao, huống chi trái tim này sớm đã bị đầu độc, không cách nào tự khống chế cho bản thân thanh tỉnh được nữa.

Hắn cổ sức ngăn chặn một tia giãy dụa cuối cùng của y, một đôi tay khẽ dao động tại thắt lưng y.

Thời gian một nụ hôn có thể dài bao nhiêu, lại có thể khiến Lý Tòng Gia có cảm giác đã qua một kiếp? Dây dưa không dứt, tim đập điên loạn bức y đến phát điên rồi, y vốn phải né tránh, thế nhưng không thể nào né tránh, có phải ngay từ đầu đã sai rồi? Chưa nói ai khinh bạc ai, đều là vô pháp tự chế.

“Đừng lộn xộn!” Triệu Khuông Dận tại thời khắc nguy hiểm nhất mà nhắc nhở y. lọt vào tai Lý Tòng Gia lại càng thêm khổ sở, Lý Tòng Gia chết cứng trong lòng hắn không biết làm thế nào.

Thiên thủy bích cùng với lụa mỏng trên người y mang đến cảm xác ma sát đặc biệt, màu sắc thông thấu có thể thấy được rõ ràng trung y bất nhiễm bụi trần ở bên trong.

Thứ này tựa như giục đốt cháy hắn, chỉ với phân nửa lý trí còn sót lại, hắn cũng không rõ mình đang tháo xả hay là xé rách xiêm y này.

Lý Tòng Gia rất muốn thoát ra, Triệu Khuông Dận lại không chịu để cho y thoát.

Triệu Khuông Dận ôm chặt lấy thân y, Lý Tòng Gia không còn nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cái gì cũng không thể thấy, cái gì cũng không dám nghĩ.

Y chỉ có thể thấy hắn.

Triệu Khuông Dận mất đi đúng mực, hung hăng xả xuống đai lụa thanh sắc bó buộc tóc Lý Tòng Gia, làn tóc đen dài trong nháy mắt đổ xuống, hoảng loạn che khuất nửa bên mặt y, chỉ còn lại nhất mục trùng đồng, quỷ mị mà phong tình không sao kể xiết.

Lý Tòng Gia là một nam nhân, y không nên hợp với chữ này, thế nhưng từ đầu đến cuối lại không thể lảng tránh, Triệu Khuông Dận không cách nào hình dung những gì xung quanh y, đó là sự mê hoặc không lời.

Lúc này đây Triệu Khuông Dận đã mất đi toàn bộ khả năng nhẫn nại, một đôi tay ma quỷ không thuốc nào cứu chữa, chỉ có bích sắc này mới có thể giải được, cởi bỏ ngoại sam, đai lưng mỏng manh gần ngay trong gang tấc.

Có chú chim lướt qua, tiếng kêu chiếp chiếp kinh động giấc mộng dài triền miên không tỉnh.

Âm thanh bất thình lình khiến cả hai người đều kinh sợ, hai bên nhìn nhau, Lý Tòng Gia đột nhiên nhìn thấy trong mắt Triệu Khuông Dận một người khác với chính mình, hoàn toàn xa lạ, tựa như đã bị thiêu cháy hoàn toàn.

Không còn cái gì yên vũ bích sắc.

Y hoảng sợ la lên, dùng toàn bộ khí lực còn sót lại đẩy Triệu Khuông Dận ra, nhưng lại bị hắn vững vàng giữ lấy. Triệu Khuông Dận còn tiện đà một tay chế trụ hông y, tay kia xoa nhẹ tóc y.

Như là an ủi một hài tử đã thua triệt để mà không dám đối diện, “Không sao!” Triệu Khuông Dận muốn giúp y an tĩnh lại. Bộ dạng này của y khiến hắn sợ.

“Buông tay!” Thanh âm Lý Tòng Gia rất lớn, từ đêm hôm đó cứu giúp hắn dưới tàng cây đã bắt đầu, Triệu Khuông Dận chưa bao giờ nghe qua thanh âm kinh động như vậy.

Hắn không buông tay, chỉ chậm rãi vuốt nhẹ tóc y, muốn dỗ dành y, lại càng khiến người trong lòng không thể thừa thụ mà điên cuồng giãy dụa. Triệu Khuông Dận giơ tay muốn che miệng y, khiến y an tĩnh lại, nhưng chợt nhìn thấy đôi môi y vừa bị hắn cắn xé đã chảy ra máu tươi, vết tích nhàn nhạt càng tăng thêm yêu mị.

Nam tử một thân dạ vũ nhuộm thành thiên thủy bích, tóc dài rối tung nhất mục trùng đồng, cắn chặt môi dưới còn mang theo tiên huyết. Quả thực sẽ…

Quả thực sẽ bức hắn đến phát điên!

Triệu Khuông Dận thậm chí nghĩ đây là y đang trả thù mình, tràng cảnh này còn muốn đáng sợ hơn dùng dao găm cứa từng nhát vào tim hắn. Hắn nặng nề mà đẩy mạnh Lý Tòng Gia vào tường, thỏa mãn nghe tiếng kêu của y. Trong ánh mắt hắn đã nổi lên dục niệm đủ để hủy đi toàn bộ những gì sắp đạt được trong tay.

“Lý Tòng Gia, Lý Tòng Gia!” Hắn không ngừng gọi tên của y, nhìn y bởi vì bị đụng vào tưởng mà nhăn mi khó chịu, kéo lấy y bào quý giá ngàn vàng, trong nháy mắt sử lực, người phía trước đột nhiên nói một câu.

Trên môi còn mang vết máu, Lý Tòng Gia ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi nói không muốn ta chết?”

Lúc này cho dù nói cái gì cũng là quá muộn, “Phải!”

“Vậy ngươi muốn Triệu Quang Nghĩa chết?”

Ngón tay Triệu Khuông Dận đột nhiên cụt hứng.

Vì sao không sớm một chút đối mặt với vấn đề này.

“Ta tự nhiên có thể không chết, thế nhưng hắn thì sao?” Lý Tòng Gia có chút khàn giọng, “Cho dù ngươi có bản lĩnh, cũng không thể từ nơi này chạy tới An Động Tự thành Bắc chỉ trong một giờ ba khắc.”

Hắn tự nhiên hiểu ý tứ của y.

“Qua ngày mai, nếu như tin tức ta chết bất đắc kỳ tử chưa được truyền ra khắp Kim Lăng, như vậy Lý Hoằng Ký chỉ cần một mệnh lệnh là có thể san bằng An Đông Tự, huống chi chỉ là giết một Triệu Quang Nghĩa cỏn con, huynh ấy thậm chí không cần dàn xếp lời nói dối nào hết, tự nhiên cũng sẽ không có ai biết.” Lý Tòng Gia bình tĩnh ổn định hô hấp, nỗ lực trấn định trở lại, “Ngươi luôn nói ta u mê không tỉnh, thế nhưng ngươi thì sao? Huynh đệ ruột thịt của ngươi thì sao?”

Dục niệm thiêu đốt Triệu Khuông Dận trong nháy mắt tan thành tro bụi.

Chỉ có một nỗi kinh hoảng bao trùm cảnh xuân.

Vừa vặn vào lúc này, Lưu Châu đang gấp gáp đuổi theo vị phu nhân y phục cẩm tú vừa giật mình tỉnh giấc, “Phu nhân, phu nhân! Đại phu nói người cần nghỉ ngơi…” Mà mạt thân ảnh kia vẫn không hề dừng lại, “Phu nhân! An Định Công phân phó nhất định phải để người cẩn thận nghỉ ngơi, người muốn đi đâu?” Lưu Châu không ngăn được nàng, chỉ một đường chạy theo.

Hai người trong thiên uyển tựa vào tường không nói.

Tiếng thở dốc vẫn còn bên tai.

Lý Tòng Gia hất đi sợi tóc trên mặt, giương mắt nhìn người nọ, nguyên lai hắn cũng sẽ có lúc sợ, sẽ có lúc không biết phải làm sao.

“Cho nên, chúng ta đều thân bất do kỷ.” Lý Tòng Gia nói với hắn, “Ngươi, ta, Thái tử. Chung quy cần phải có một người lên tiếng. Huynh ấy không chịu từ bỏ ý đồ, ngươi không chịu bí quá làm liều, cho nên chỉ có thể…”

Triệu Khuông Dận nhìn đôi môi rướm máu của Lý Tòng Gia, đưa tay chậm rãi xoa, khiến cho người dưới thân lại một lần nữa run rẩy. Hắn đột nhiên rất muốn ôm y.

Chỉ là muốn an tĩnh mà ôm y.

“Ta sẽ không dùng tính mệnh đệ đệ để đánh cuộc tương lai gì.” Triệu Khuông Dận cúi đầu nói với y. Hắn vươn tay, tư thái chờ đợi trống rỗng.

Lý Tòng Gia thanh thản cười, tựa như nghĩ rằng sự kiên trì của mình rốt cuộc có ý nghĩa, “Triệu Khuông Dận, đừng làm cho đệ đệ ngươi thất vọng. Đừng làm cho hắn phải giống như ta, tự cho là thiên hạ vô song.” Bích sắc nhân thở dài một hơi, rốt cuộc buông lỏng đề phòng, tựa như một linh hồn tử đàn chậm rãi lan ra.

Lần đầu tiên, y rất an tâm đến gần Triệu Khuông Dận.

Một cái ôm. Nhất mục trùng đồng chậm rãi khép lại, khóe miệng rớm máu khẽ nhếch lên, vết máu lan ra.

Tại giờ khắc này, Triệu Khuông Dận rốt cuộc nghĩ người trước mắt chân thật đến vậy, thực sự có thể chạm vào.

Hắn rất muốn cứ như vậy an tĩnh vô ưu mà ôm y.

Rất muốn đem y đi ngắm mây lướt gió.

Đáng tiếc.

Tiếng hét chói tai của nữ tử vang lên ở phía sau, xé rách mặt nạ vẫn ẩn giấu. Chân tướng đủ để giết chết nàng, Nga Hoàng tan vỡ che miệng, thân thể dựa vào tường cũng không thể chống đỡ được nữa.

Nàng chỉ biết chuyện này nàng vẫn chưa rõ ràng, trong mộng nàng không ngừng đuổi theo y, thế nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.

Nàng nên giải thích tất cả thế nào?

Giải thích chồng của nàng ở trong vòng ôm của kẻ khác mỉm cười đến tuế nguyệt vô kinh? Biểu tình một khắc này thậm chí khiến nàng tự trách bản thân vô ý xông vào, rồi lại bi ai không gì sánh được.

Lý Tòng Gia cho tới bây giờ cũng chưa từng cười chân thực như vậy, cho dù y giờ giờ khắc khắc đều ở bên cạnh nàng, nhưng lại khiến nàng cảm thấy cách một tầng mây khói không thể chạm tới. Nàng vẫn không chịu đối mặt, chỉ vì cuộc sống hạnh phúc yên ổn trước mắt. Nàng vẫn luôn tin tưởng vững chắc vào thứ hạnh phúc này. Thế nhưng vẻ u sầu cùng hoảng loạn lúc này đã xé rách ảo tưởng của nàng, không bao giờ còn có thể trở lại được nữa.

Trong nháy mắt Lý Tòng Gia mở mắt, y nhìn thấy thê tử thống khổ gục thân.

Y nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.

Triệu Khuông Dận không cần quay đầu lại cũng biết chuyện gì xảy ra, Nga Hoàng quả nhiên là tự tìm tử lộ, vốn dĩ mọi chuyện vẫn có thể tiếp tục ngụy trang, mà cô ta cứ hết lần này đến lần khác muốn tìm ra chân tướng.

Nàng là một nữ tử thông tuệ, nàng xứng đôi với y, thế nhưng Nga Hoàng sai ở chỗ nàng quá tự tin. Mẫu đơn nồng đậm kia, chỉ biết dây dưa cùng mây gió, đâu hiểu được cát bụi trần ai? Lý Tòng Gia cũng không phải thực sự siêu thoát, cũng không phải thật sự phóng túng. Nếu y như vậy thì sớm đã không còn tin vào Thái tử nữa rồi.

Y chỉ là nhìn quá thấu triệt, cho nên mệt mỏi, cho nên rất nhiều chuyện tình nguyện nhắm mắt làm ngơ.

Lý Tòng Gia đẩy y ra, mạnh mẽ đứng dậy muốn chạy qua đỡ Nga Hoàng dậy, nhưng chân vừa chuyển bước, ngoại sam vừa bị kéo xả cùng dây cột tóc đồng loạt rơi xuống, khiến động tác y tức khắc dừng lại.

Triệu Khuông Dận nhìn y ngây ngốc một chỗ, thấy y khó xử nan kham.

Rất lạnh.

Khí trời tháng ba tại sao vẫn lạnh như vậy? Sao vẫn không thể nào nói rõ, cũng không còn có thể ngụy trang được gì.

Không ai muốn tiếp tục lừa dối.

Bộ dạng này của Lý Tòng Gia khiến chính y đột nhiên thấy sợ, y không dám đi qua đỡ Nga Hoàng.

Mấy năm phu thê, cách nhau chỉ tầm chục bước chân mà tựa như vạn dặm.

Cổ tay sưng đỏ đưa lên chỉnh lại y phục, nhưng làn tóc dài vẫn chưa buộc lại, theo gió tùy ý phiêu tán. Lý Tòng Gia đứng ở nơi đó, thân ảnh nhàn nhạt, tất cả lại đã khác xưa.

Triệu Khuông Dận nói, “Ta muốn An Định Công, cô có cho hay không?”

Triệu Khuông Dận nói, “Nếu như ta nói, ta muốn y giết cô thì có thể buông tha y, cô nghĩ y có hạ thủ hay không?”

Nàng bất lực nắm lấy tóc mình hét chói tai. Tất cả là sao? Có phải nàng vẫn còn trong giấc mộng? Thế nhưng nàng có thể ngửi thấy rõ ràng, trong không khí toát ra tử đàn hương nồng đậm.

Lý Tòng Gia cấp tốc chạy qua cầm lấy tay nàng, “Nga Hoàng…” Lại chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ có thể ôm nàng vào lòng, muốn an ủi nàng.

Nga Hoàng điên loạn né tránh, tựa như nhập ma.

Lưu Châu thở hồng hộc chạy đến, nhìn thấy An Định Công cũng không quan sát ra dị dạng gì, liên tiếp nói phu nhân đột nhiên tỉnh giấc, có lẽ lại bị bóng đè, không ai ngăn cản được, một mực chạy đi.

Nga Hoàng thần sắc hỗn độn, thế nào cũng không cho y đến gần, Lưu Châu nhìn thấy tình cảnh này vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy đi gọi người.

Lý Tòng Gia đau lòng đến cực điểm, đứng ngây ở một bên nhìn phượng bàn nữ tử, toàn bộ kiêu ngạo cùng tự giữ hoàn toàn biến mất.

Y cảm thấy khổ sở.

Bọn họ chẳng phải đang rất tốt lành hay sao?

“Nga Hoàng, Nga Hoàng qua đây…” Y nhẹ nhàng muốn tới gần nàng, đổi lại nàng càng thêm né tránh, khóc lóc thều thào, “Ngươi là ai?”

Đúng vậy, ta là ai?

Lý Tòng Gia đột nhiên cười ra tiếng, xoay người lại nói với Triệu Khuông Dận còn đang đứng dưới góc tường, “Triệu Khuông Dận, đừng làm ta thất vọng!”

Ngày mai ngươi, nhất định phải giết ta.

Triệu Khuông Dận hiển nhiên nhìn ra được từ con ngươi người nọ, đã quá mệt mỏi rồi.

Đại phu cùng một đám hạ nhân chạy tới, Nga Hoàng rốt cuộc kiệt sức ngã xuống ngất xỉu, đoàn người vội vã mang nàng trở về Chiêu Hoa Các.

Trong cơn hôn mê nàng vẫn gọi tên y.

Thế nhưng Lý Tòng Gia dĩ nhiên không dám nắm tay nàng lần nữa.

Y sững sờ dưới hàng lang xa xôi, y hẳn nên nhanh chóng trở lại. Thế nhưng y lại sợ một khi nàng bình tĩnh lại, hai người phải đối mặt với nhau thế nào?

Đầu nhất thời đau muốn nứt ra.

Cổ tay giơ lên, đỡ lấy trán của mình.

Triệu Khuông Dận chậm rãi đi đến phía sau y, nhẹ nhàng nói một câu, “Lý Tòng Gia, ngươi có quan tâm ba chữ “An Định Công” không?”

Y lắc đầu.

“Nam Đường Quốc Chủ thì sao?”

Y vẫn lắc đầu.

“Đi cùng ta!”

Bích sắc nhân cười trào phúng, “Triệu Khuông Dận, ngươi đã quên chính mình là ai, cũng đã quên ta là ai? Ta chưa bao giờ quen biết ngươi, mà ngươi, chỉ quen biết Lý Hoằng Ký.”

Y nói rất kiên quyết.

Một khắc này đáy mắt y tràn đầy khổ sở. Chỉ nghe y tiếp tục nói, “Ta đã từng trốn tránh, thậm chí quy ẩn sơn lâm. Thế nhưng ẩn được thân, không ẩn được tâm. Cùng một sai lầm, ta không muốn tái phạm đến lần thứ hai. Huống chi…” Y ưu nhã xoay người, gương mặt hơi nghiêng, sợi tóc nhẹ nhàng lay động, tao nhã vô tận, “Làm trượng phu của người, cái gọi là trượng phu, trong vòng một trượng mới là phu, ngay cả chết, cũng phải chết trong vòng một trượng ấy của nàng.”

Triệu Khuông Dận chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười. Hắn một lần nữa thấy lại được Lý Tòng Gia mà hắn biết. Vô thì bất khắc bất thị kinh hồng.

“Đây là chuyện cuối cùng ta có thể đảm bảo làm được vì nàng. Ta vốn cho rằng có thể giúp nàng tìm Nghê Thường Vũ Y Vũ, đáng tiếc không kịp…” Bước chân y không hề do dự, chậm rãi hướng về Chiêu Hoa Các.

Đi rất xa rồi.

Nhưng vẫn có thể ngửi thấy được khí khái tử đàn liễu nhược vô ngân.

Trong đầu Triệu Khuông Dận đột nhiên xuất hiện một ý niệm, nếu như cứ thế này nhẹ cười ngắm phong vân, diện mục thiên hạ sẽ ra sao?

Hắn đột nhiên rất muốn tặng y một thiên hạ!


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp