SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 13: Hoàn tự lưỡng nhân tâm ý

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 13: Hoàn tự lưỡng nhân tâm ý

Trong thiên uyển, Triệu Khuông Dận hung hăng chế trụ cổ Nga Hoàng, nàng cố gắng la lên, thế nhưng nơi này không bóng người qua lại, vốn dĩ hạ nhân đã không nhiều, lại không muốn tiếp xúc với kẻ lai lịch bất minh, luôn mang theo lợi khí trên người như Triệu Khuông Dận, cho nên một hồi lâu cũng không có ai đi tuần tra qua đây.

Nga Hoàng bị một câu nói càn rỡ của Triệu Khuông Dận làm cho rối loạn hoàn toàn, vốn dĩ đã chuẩn bị đối mặt với mọi tình huống, lại không ngờ hắn lại nói như thế, nàng liều mạng giãy dụa đẩy tay hắn ra, thế nhưng mọi nỗ lực của nàng đều vô ích, Triệu Khuông Dận hoàn toàn không nhúc nhích, ánh mắt lộ vẻ quyết tuyệt, thấy nàng kêu cũng không bận tâm, “Phu nhân, sợ rồi sao? Không phải cô đến tìm ta muốn hỏi cho rõ chân tướng sao, bây giờ ta nói cho cô, cô lại không tiếp thu được.”

“Ngươi đến tột cùng muốn làm gì Tòng Gia? Tên điên kia! Vì sao chàng lại đem ngươi vào phủ?” Nàng nói xong tự bản thân cũng sửng sốt.

“Hỏi rất hay, phu nhân rốt cuộc đã nắm được then chốt của vấn đề rồi, hoàn toàn không phải ta xông bừa vào An Định Công phủ, mà là Tòng Gia của ngươi cứu ta về đây, còn mời người trị thương cho ta.” Triệu Khuông Dận càng nói càng hưng phấn, đây là một loại cảm giác không thể nói ra bằng lời, những câu này không chỉ để công kích nàng, mà còn để nói cho chính hắn. Hắn có thể phá tan chướng khí đè nặng trong lòng mình, lôi thứ tình cảm kỳ lạ đang lớn dần lên ra ngoài ánh sáng. Điều đó khiến cho Triệu Khuông Dận không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

Một thân Giang Nam yên vũ kia khiến cho hắn lần đầu tiên vướng bận tay chân, cho dù là yên sa ngập trời cũng không bằng một lần tay áo tung bay trên lầu cao, giữa không trung, thân thể thanh tú nằm gọn trong vòng tay hắn, một Lý Tòng Gia nhẹ nhàng nhấc cổ tay, ngửa đầu uống rượu đã hoàn toàn khiến hắn rối loạn tâm thần.

 

Không thừa nhận cũng có sao, chỉ là Triệu Khuông Dận thẳng thắn hơn Lý Tòng Gia nhiều lắm, hắn tuyệt đối không phải là người do dự bỏ qua cảm giác chân thực của mình, nếu như hôm nay Nga Hoàng không đến đây xé rách một tầng vải, hắn vẫn có thể tiếp tục duy trì diện mạo vốn có, hắn có thể miễn cưỡng vì việc lớn mà tạm thời ngăn chặn những ý niệm kỳ quái này, Triệu Khuông Dận đã muốn để mọi chuyện vẫn tiến hành như cũ, thế nhưng giờ khắc này nói ra, hắn lại vô cùng thỏa mãn, Triệu Khuông Dận có thể thấy mẫu đơn diễm lệ kia thất hồn lạc phách, tựa như toàn bộ niềm tin đều bị đông cứng trong tuyết lạnh, nàng là nữ tử như phượng hoàng cửu thiên, lại bị chính mình ghì cánh không cách nào bay lên được.

Cảm giác này khoái trá đến mức nào.

“Phu nhân…” Hắn không cho nàng có cơ hội phản kháng, “Ta sẽ không làm gì cô, ta còn muốn cô nhìn xem trượng phu của cô sẽ làm sao đối mặt với lọ độc dược này, Thấm Cốt, cô đã từng nghe qua chưa?”

Nga Hoàng liều mạng lắc đầu, y phục nhăn nhúm, tóc dài đổ xuống, gương mặt tái nhợt bị ép ngẩng đầu nhìn Triệu Khuông Dận, ánh mắt của nàng phảng phất như gặp phải ác quỷ, “Ngươi thật sự điên rồi…” Nga Hoàng không còn khí lực, vốn đã bị một hồi mộng mị làm cho kiệt sức, nay lại bị người hung hăng bóp cổ, nàng đột nhiên phát hiện không còn nghe nổi những lời như thế nữa.

Sơn Hà Cẩm, từ ngày lấy Lý Tòng Gia, Nga Hoàng chưa từng thấy y mặc kiện y phục này, dù cho dưới tình huống nào đi nữa, nàng chỉ vô tình nhìn thấy nó, bị cất kỹ nhưng vẫn không giấu nổi vẻ tinh xảo trác tuyệt.

Đây tựa như là một thứ cấm kỵ, An Định Công từ rất lâu đã không cho phép ai động vào Sơn Hà Cẩm.

Y không nói rõ nguyên nhân, nàng cũng không hỏi.

Thế nhưng lần này là ngoại lệ duy nhất, lần đầu tiên y chịu mặc nó vào người, nhưng lại không phải vì nàng.

Triệu Khuông Dận cầm chiếc lọ nhỏ lên, cảm thấy rõ ràng hàn khí như ập vào mặt, hắn giơ nó lên trước mắt nàng, chậm rãi ma sát thân bình, “Rất lạnh, có đúng hay không?”

Nga Hoàng cắn môi dưới nhìn hắn, hắn tiếp tục nói, “Lý Tòng Gia cầm nó cũng không nói cho cô biết y muốn làm gì sao? Nếu như ta nói, ta muốn y giết cô, như vậy ta có thể buông tha y, cô nghĩ y có hạ thủ hay không?”

Toàn thân Nga Hoàng run rẩy không ngừng, ánh mắt kinh hoàng chậm rãi phủ một tầng hơi nước. Nàng lắc đầu không nói, cũng không cách nào khống chế chính mình.

“Đừng sợ.” Thanh âm Triệu Khuông Dận càng ngày càng thấp, một tay mở bình ra, lương khí trắng thuần trong nháy mắt bay lên.

Nàng nhắm mắt hét một tiếng chói tai.

Ngay lập tức, nương theo đó là tiếng cửa bật mở.

Triệu Khuông Dận rất thỏa mãn nhìn chằm chằm vào mạt y phục thiên thủy bích, “Ngươi tới muộn hơn so với ta dự đoán.”

Lý Tòng Gia tiến lên phía sau Nga Hoàng đoạt lấy chiếc lọ.

“Tòng Gia…”

Nga Hoàng nỗ lực muốn quay đầu, Triệu Khuông Dận lại càng giữ chặt gáy của nàng, thân thể nàng mềm nhũn ngã xuống, Lý Tòng Gia vội vàng đỡ lấy nàng.

“Ngươi muốn làm gì nàng?”

Hắn thích thú nhìn bộ dạng tức giận của y, y lúc này không khiến người ta cảm thấy xa xôi nữa. Triệu Khuông Dận nhìn vào con mắt Lý Tòng Gia. Giờ khắc này, Lý Tòng Gia vẫn ưu nhã như trước, đây chính là cái gọi là khí chất từ trong cốt tủy.

“Ngươi hẳn là biết, nếu ta muốn hại nàng, hiện tại ngươi chỉ có thể đưa tang mà thôi.”

“Câm miệng!”

“Không sao đâu, cô ta chỉ ngất đi thôi, ngươi cứ đưa cô ta về nghỉ ngơi một giấc, về phần…” Triệu Khuông Dận vươn tay đầy thâm ý về phía Lý Tòng Gia, “Nàng đã biết cái gì, thứ cho tại hạ không thể nói.”

Lý Tòng Gia đột ngột lui về phía sau hai bước.

“Y phục nhăn rồi.” Triệu Khuông Dận tiến lên, tay xoa đầu vai y, bích sắc thanh thiển mềm mại, “Màu sắc rất đẹp.”

Lý Tòng Gia còn đỡ Nga Hoàng trong lòng nên không tiện né tránh, y chỉ có thể nhìn tay hắn.

“Triệu Khuông Dận, rốt cuộc ngươi đã nói cái gì với nàng?” Mi mục thanh tú khẽ cau lại, khiến cho Triệu Khuông Dận thở dài một hơi.

“Không nói cái gì, ta chỉ muốn dọa cô ta chút thôi.”

Lý Tòng Gia cùng hắn đối mặt nhìn nhau, nhất thời không nói, hắn nhìn y thật lâu như muốn đọc ra cái gì, con ngươi đen thẫm ánh ra bao nhiêu thần sắc phức tạp, bích sắc y nhân quay đầu đi, “Ngươi muốn giết nàng.”

Một câu nói khiến cho người đối diện phải bật cười.

“Cho nên ngươi không vui?” Triệu Khuông Dận khẳng định chắc nịch, “Ngươi biết quá rõ ràng.”

“Không được.” Y gằn từng chữ.

Lý Tòng Gia chờ nghe phản bác của hắn, nghĩ đến rất nhiều cách trả lời, y vốn cho rằng Triệu Khuông Dận nhất định sẽ cười mình, nhất định sẽ lơ đễnh nói vài lời xằng bậy làm nhục mình.

Mà cũng phải, một đêm kia y phóng túng bản thân, để cho Triệu Khuông Dận từng bước ép sát, y không có tư cách chỉ trích mọi hành động hoang đường của hắn.

Chỉ là muốn tùy hứng một lần, tuy rằng đời này khó có kết cục, thế nhưng người nọ cũng từng nói qua, y nên là người túng tình.

Kết cục từ nay về sau không thể trốn tránh đôi mắt sắc bén dưới mày kiếm kia.

Lý Tòng Gia bướng bỉnh quay đầu không chịu nhìn hắn, vẫn còn muốn đợi một câu trả lời càn rỡ.

Thế nhưng lại chỉ nghe một tiếng thở dài.

Tay Triệu Khuông Dận lần thứ hai đưa về phía y, hắn muốn Lý Tòng Gia quay đầu lại, nhưng y vẫn cố chấp không chịu, dù thế nào cũng không nhìn hắn.

Không còn cách nào khác, Triệu Khuông Dận đặt ngón tay ấm áp lên mặt y, dừng lại giữa hai hàng lông mày.

Lý Tòng Gia muốn lùi về phía sau, Triệu Khuông Dận lại sớm ngăn lại, “Đừng nhúc nhích.” Thanh âm rất nhẹ, mang theo ba phần bất đắc dĩ, “Ta sẽ không làm gì, chỉ là…”

Thật lâu rồi, Triệu Khuông Dận không phải loại người có thể thở dài, hắn chỉ tin tưởng tuyệt đối vào quyền lợi và thủ đoạn. Thế mà ngày hôm nay, hắn lại buông một tiếng thở dài, không biết phải làm sao mới có thể khiến người trước mắt nhẹ lòng một chút.

“Đừng cau mày nữa.” Thanh âm Triệu Khuông Dận chưa từng ôn nhu như vậy, hoàn toàn không giống thái độ hào sảng, ngửa mặt cuồng tiếu ngày thường.

Ngữ khí như vậy khiến cho Lý Tòng Gia khó hiểu vô cùng, y rốt cuộc quay đầu muốn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng một lần nữa lại bị người nọ lấy tay che mắt.

“Ta nên bắt ngươi làm thế nào bây giờ?” Lời nói của Triệu Khuông Dận tràn đầy do dự. Hắn cúi đầu nói cho y nghe, cảm giác trong không khí có tiếng thở phập phồng, thanh lương mà dễ chịu, có chút hoảng hốt cùng khó hiểu, hắn nhắm mắt lại cảm thụ, tưởng tượng vẻ mặt của y, thẳng đến khi chính tâm hắn cũng không khống chế được.

Triệu Khuông Dận chỉ sợ y nhìn thấy mình, hắn không muốn để Lý Tòng Gia nhìn thấy thái độ khác thường này, vẫn là, tính tình kiêu ngạo không chịu thua kém người ta.

Đáng tiếc một thân bàn thạch kiên cố, cũng không cách nào chống lại một thân tử đàn hương nhăn mày ưu sầu. Lý Tòng Gia khi đó, tựa như một đứa trẻ khăng khăng bám lấy người ta đòi kẹo, bướng bỉnh khiến cho tâm hắn cũng nhũn ra.

Hắn rất sợ nhìn thấy y ưu sầu, tựa như thiên thủy bích thanh thấu, khiến ngươi nhìn không rõ, nhưng trước sau vẫn luôn tồn tại, đợi cho đến khi ngươi cho rằng mình có thể quên, mới phát hiện tất cả đã ghi tạc trong xương không cách nào buông bỏ.

Gương vỡ khó lành.

Triệu Khuông Dận lập tức buông tay, xoay người thật nhanh, “Ngươi vẫn muốn đánh cuộc?”

Lý Tòng Gia chỉ nhìn thấy bóng lưng người nọ, “Cho dù thế nào, ta vẫn tin tưởng huynh ấy.”

Đương nhiên Triệu Khuông Dận hiểu rõ, y đang nhắc đến Lý Hoằng Ký.

“Được, ngươi yên tâm, ta không hề nói cho cô ta bất luận chuyện gì về Thái tử.” Triệu Khuông Dận rốt cuộc mệt mỏi, “Còn không đưa cô ta trở về? An Định Công.”

Một câu nói làm Lý Tòng Gia tỉnh giấc, y chăm chú ôm nữ tử trong lòng, đưa nàng ra ngoài. Phía trước Chiêu Hoa Các tụ tập rất nhiều người, nhìn thấy y đỡ phu nhân trở về, Lưu Châu cũng vội vàng chạy lên giúp đỡ.

“Chủ tử, phu nhân đây là…?”

“Gần đây nàng bận rộn, ngủ quên tại hành lang bên kia.”

Lưu Châu nghe được lời ấy, tất nhiên không dám nghi ngờ, chỉ là vừa rồi rõ ràng đã chạy đi tìm kiếm khắp nơi, thế nào lại không phát hiện?

Phiêu Bồng ra dấu chớ có lên tiếng.

Đại phu lấy ra chén thuốc an thần, để cho nàng ngủ một giấc thật ngon. Lý Tòng Gia cho tất cả mọi người lui ra, ngồi ở bên giường chăm chú nhìn nàng ngủ.

Trong tay áo còn có một lọ Thấm Cốt lạnh lẽo. Lý Tòng Gia lấy nó ra, cười đến bất đắc dĩ, chỉ là một vật nhỏ như vậy, lại thật sự có thể làm trời nghiêng đất lệch?

“Nga Hoàng.” Y cầm tay nàng áp lên mặt mình, thanh âm rất nhẹ như sợ quấy rối người kia, “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Lời nói chứa bao nhiêu phiền muộn, y thế nào lại có thể khiến nàng kinh hãi đến vậy.

Đều là do bản thân không tốt, thế nhưng y chỉ là muốn nỗ lực tin tưởng một thứ nào đó mà thôi. “Nga Hoàng, nàng không biết, ta cùng Thái tử ca ca cùng nhau lớn lên, ta nói không tranh, ta liền tin huynh ấy có thể hiểu ta. Cũng giống như kiên trì của ta, ta tin tưởng huynh ấy không phải… Thật sự không từ thủ đoạn đến thế này.”

Cho nên ta cần mạo hiểm, nàng hiểu không, Nga Hoàng?

Nếu như ta thật sự thua hoàn toàn, nàng cũng đừng trách ta.

“Nếu như ta thật sự có chuyện gì bất trắc, Thái tử cũng sẽ không làm tổn thương nàng. Nga Hoàng… Nhất định phải nhớ kỹ Nghê Thường Vũ Y Vũ, ta nhất định giúp nàng tìm ra nó.” Lời nói chứa thê lương vô hạn, Lý Tòng Gia thều thào tự nói, biết rõ Nga Hoàng không thể nghe, nhưng vẫn muốn nói ra, nếu như đối diện, y ngược lại không thể nói nên lời.

Nàng một lòng yêu y, thế nhưng y lại muốn dùng chính mạng mình đánh cược một ván cờ mà kết cục có lẽ đã định. Ai bảo ngay từ đầu, Lý Tòng Gia đã là người như vậy.

Y rất thanh khiết, y còn có lòng thành, y kiên trì tin tưởng cuối cùng có khả năng giữ lại tất cả.

“Nga Hoàng, nếu như có một ngày nàng thật sự tìm được khúc phổ đó, nhưng ta lại… không có bên cạnh nàng, nàng nhất định phải đem nó trở lại thế gian, để cho mọi người trong thiên hạ đều thấy được nó có bao nhiêu mỹ lệ.”

Mà cũng chỉ có Nga Hoàng, mới xứng với một khúc thịnh thế tàn mộng đó.

Ngay từ đầu, nàng vẫn diễm lệ đến nỗi thiêu đốt nhất mục trùng đồng của y.

Cái gì mang tướng đế vương, thật nực cười.

Y biết nàng vốn không phải vì đôi mắt hiếm có này mà yêu y.

Một đóa mẫu đơn thịnh thế, lại cứ khăng khăng sánh vai cùng tử đàn thanh u. Hương khí của y có thể che lấp mỹ lệ của nàng, khiến cho nàng quên mất bản thân mình cũng có kiêu ngạo.

Từ ngày nàng vì y mà khuynh tâm, cũng đã tự nhổ hết cánh phượng.

Lý Tòng Gia cầm chiếc lọ, nhẹ nhàng khép cửa phòng đi ra, một đường đi đến hậu hoa viên, sớm đã qua thời gian lấy sương, nơi này không còn ai nữa.

Hồ nước đằng sau sơn thạch, sen đã khoe sắc.

Y ném chiếc lọ vào trong nước, một tiếng “bõm” vang lên.

Ngày mai, mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Bỗng nhiên y nhớ tới Hưởng Tuyền đã bị mình bỏ quên ở Sanh Đỉnh Lâu. Sao có thể quên được nhỉ?

Quả nhiên, tâm đã bị Triệu Khuông Dận làm cho rối loạn triệt để.

Lý Tòng Gia ra khỏi phủ, Phiêu Bồng gấp gáp theo sát phía sau, không dám để mất dấu An Định Công. Lần trước y ra ngoài một mình đã đem về một Triệu công tử không rõ lai lịch, nếu còn xảy ra chuyện gì nữa, sợ là phu nhân sẽ lại đổ bệnh mất thôi.

Chủ tử của hắn, vĩnh viễn nhìn không thấu.

Y quay người lại nhìn Phiêu Bồng, “Ta đến Sanh Đỉnh Lâu, hôm qua đã để quên Hưởng Tuyền tại đó.” Y cùng Triệu Khuông Dận theo gió bay xuống, sao còn có thể mang theo cây đàn.

Thứ mà y từng coi như tính mạng, cây đàn Lưu Phong Hưởng Tuyền độc nhất vô nhị.

Ngày ấy tâm tính còn niên thiếu, biết được Thái tử ca ca muốn xây một khu vườn, lại không hài lòng với thiết kế hồ nước cùng ngôi đình, Lý Tòng Gia mười sáu tuổi một lòng muốn giúp.

Lưu Phong, Hưởng Tuyền.

Y còn nhớ rõ tâm tình của mình năm ấy.

Có chút chờ mong cùng bất an, chờ mong sự tán thưởng từ đáy mắt ca ca, lại sợ hắn không thật sự thích.

Y cố ý không viết tên mình, muốn biết ca ca có thật sự hiểu mình hay không.

 Lý Hoằng Ký không để y thất vọng, trên bức tranh là những nét vẽ phong nhã trác tuyệt độc nhất thiên hạ, không có người thứ hai có thể vẽ ra. Khí khái như vậy, hắn làm sao không thấy?

Hôm nay, Lý Tòng Gia chậm rãi bước trên con đường Kim Lăng, còn chưa biết rằng, Lưu Phong không còn, hồ nước đã cạn, dòng nước xưa không còn lưu được lòng cố nhân.

Lý Tòng Gia tâm niệm phải tìm lại Hưởng Tuyền, y sợ nếu như thực sự có một ngày, dây đàn như trước, mà cổ cầm nan phục.

Như vậy sẽ để lại tiếc nuối một đời.

Sau giờ Ngọ, Lý Tòng Gia đạm nhiên bước đi giữa phố, khiến cho không biết bao nhiêu thiếu nữ đi qua phải cúi đầu.

Y một thân bích sắc, tơ lụa thượng đẳng tất nhiên chứng minh cho thân phận bất phàm, khó trách người qua đường vừa ghé mắt nhìn y, nhìn thấy cặp trùng đồng đều cả kinh thu hồi ánh mắt.

Ngay cả âm thanh phố chợ ồn ào cũng dần lắng xuống, mỗi chỗ y bước qua đều lưu lại quý khí vô tận, hương tử đàn nhàn nhạt, phảng phất tạo thành một bình phong không thể chạm tới. Mọi ô bẩn phàm trần đều cách đó thật xa.

Đúng lúc này, Hồng Tụ ra ngoài kiểm tra vũ y. Lý Tòng Gia vẫn bước trên đại lộ hướng về phía Bắc, nơi ấy chính là Sanh Đỉnh Lâu.

Mà nàng đang ở phía Tây đi tới, khí trời dễ chịu, ngay cả tửu lâu ca quán ven đường cũng tấp nập khách khứa.

Hồng Tụ lơ đãng giơ tay, bỗng nhiên sửng sốt, nàng thấy rõ ràng Lý Tòng Gia một thân bích sắc thấm đượm yên vũ Giang Nam đang từ xa đi tới, trên tay là một chiếc quạt, xiêm y nhẹ nhàng vượt qua sương khói. Nàng vẫn chưa nhìn rõ sắc mặt y, thế nhưng đường viền quang hoa ấy đã khắc sâu vào trong đáy mắt.

Y là nam tử khiến người ta vừa gặp đã không thể nào quên.

Khoảng cách thật xa, nhưng tâm tình bất an mấy ngày liền của Hồng Tụ lại đột nhiên lắng xuống.

Chỉ cần nhìn thấy y, bất giác sẽ mỉm cười.

Nàng hâm mộ người như vậy đến cỡ nào, nếu như có một ngày, có thể nhìn y dựa vào hoa mà đứng, chính là chuyện may mắn của nhân sinh.

Thế nhưng tại sao bức tranh tuyệt thế ấy, lại nhất định phải bị hủy vào ngày mai.

Hồng Tụ thùy hạ mi mắt, một đôi giày thêu hồng sắc trở nên bất ổn, nhưng vẫn nỗ lực bước về phía trước.

Con người không chống lại được thiên mệnh, y và nàng vĩnh viễn không thể xuất hiện cùng một chỗ. Nghĩ ngợi nhiều cũng có ích gì? Hồng Tụ đi tới đầu ngõ y vừa rẽ vào, chính là nơi ngày trước nói chuyện cùng A Thủy.

Nàng một lần nữa thoáng nhìn Thúy Liễu Hạng ở phía Nam, cả người phát lạnh lập tức rời đi.

Một nam tử lảo đảo chạy ra từ quán rượu bình dân, hắn uống đến mặt đỏ bừng bừng, trong tay còn ôm theo vật gì đó, bị người đánh túi bụi cũng không chịu buông ra. Phía sau hắn là dăm ba người liên tục đuổi đánh.

Uống rượu không có tiền trả, cảnh tượng như vậy ở đây ngày nào cũng thấy qua. Người bị đuổi đánh hôm nay trong lúc lảo đảo không thấy rõ đường, chỉ tùy tiện chạy về phía Bắc.

Giữa lúc trốn chạy, hắn chẳng may đụng phải một người trên đường, mắt còn chưa kịp nhìn rõ người, khứu giác đã cảm nhận được vị tử đàn hương nhàn nhạt.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp