SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 12: Đái hận mi nhi viễn tụ toàn

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 12: Đái hận mi nhi viễn tụ toàn

Nga Hoàng vẫn chưa thật sự đi vào giấc ngủ, sau khi Lý Tòng Gia ra ngoài một lát, nàng cũng đứng dậy mặc áo, đi tới trước giá sách khi nãy.

Nàng yên lặng nhìn giá sách, đây đều là những cuốn sách cũ lâu ngày không ai động đến, bên sườn đã tích bụi, bụi rơi tán loạn dưới ánh mặt trời. Nga Hoàng với lấy chiếc lọ băng lãnh kỳ dị, lần thứ hai đưa ra trước cửa sổ xem xét. Chất liệu giống như ngọc, lại toát ra thứ cảm giác hàn lãnh đến ghê người. Dưới ánh mặt trời, nàng gần như có thể thấy được quanh thân nó bao phủ lớp hàn khí bạch sắc nhàn nhạt, chỉ là một lát sau hai tay trở nên rét buốt đến cực điểm khiến nàng gần như không thể cầm nổi nữa. Nga Hoàng biết chắc chiếc lọ này không phải bình thường, hàn khí dần dần theo tay tản mát ra toàn thân, tựa như muốn chui vào từng ngóc ngách trong cơ thể, nàng cả kinh lấy ra chiếc khăn lụa bao lấy chiếc lọ, mới có thể giảm bớt cảm giác sợ hãi.

Nàng chậm rãi lắc thân lọ, cảm giác được bên trong có dịch thể. Nàng biết thứ này khác thường nên không dám tùy tiện mở ra xem, nhưng trước sau vẫn vô cùng nghi hoặc nhìn chiếc lọ, cảm giác bất an tràn đầy thân thể, nàng không cách nào tự ngăn mình nhớ đến giấc mộng kia.

Từ khi người kia thình lình xuất hiện ở trong phủ, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Nga Hoàng không thể nói rõ cảm giác lúc này là gì, thế nhưng nàng tin vào trực giác của mình, nữ nhân luôn luôn có một loại trực giác vô cùng đáng tin, thứ cổ quái này nhất định có liên quan đến Triệu Khuông Dận.

Nàng đem khăn bọc lấy chiếc lọ để vào trong tay áo, lập tức quay gương chải lại tóc, chỉnh lại trang dung cho phù hợp rồi đẩy cửa ra ngoài, bốn bề lặng ngắt, có lẽ Lý Tòng Gia sợ nàng bị quấy nhiễu, cho nên để toàn bộ hạ nhân lui xuống rồi.

Không thể tốt hơn, nàng thầm nghĩ phải mau chóng điều tra cho rõ chuyện này, nàng cũng không muốn để Tòng Gia phát hiện điều gì, trong lòng tự giục phải đi cho thật nhanh.

Sa y hồng nhạt gấp gáp xẹt qua hành lang, hướng về phía thiên uyển.

Triệu Khuông Dận lúc này đang nằm dựa tại thành giường ngắm nghía chiếc vòng tay gỗ, nó luôn là vật tùy thân của hắn.

Hắn còn đang chờ, nếu như tối hôm qua Lý Hoằng Ký ở ngoài thật sự nghe được cuộc nói chuyện của Lý Tòng Gia, nếu như hắn muốn thu hồi mệnh lệnh đã ban, lúc này hẳn nên đưa tin tới rồi. Thế nhưng cái gì cũng không có.

Vốn dĩ chuyện hoàng thất Nam Đường tranh giành quyền lực đâu có liên quan gì đến hắn, hắn cùng lắm chỉ bán mạng cho người ta đổi lấy an ổn của huynh đệ và vinh hoa đã hứa của Thái tử mà thôi. Đương nhiên hắn sẽ không chấp nhận an phận tại mảnh đất chật hẹp này, nhưng phía Nam hiện nay vừa vặn có thể trở thành bệ phóng của hắn, tạm thời phụ thuộc vào Thái tử, ngày sau chắc chắn có thể tiến xa hơn, đoạt lấy cả thiên hạ. Tất cả mọi chuyện đều vô cùng hợp lý, hắn gần như chỉ cần hoàn thành mệnh lệnh của Thái tử là xong, sinh tử của Lý Tòng Gia cũng chỉ nằm trong một câu nói của Lý Hoằng Ký, không nên có bất kỳ ảnh hưởng nào đến hắn, thế nhưng lúc này đây, Triệu Khuông Dận cảm thụ được rõ ràng sự do dự của mình.

Có thể hắn, cũng không muốn nhìn Lý Tòng Gia chết.

Triệu Khuông Dận chán nản nằm vật xuống giường, có lẽ là thiên ý, đêm hôm đó, chẳng may gặp phải hắc y nhân, Thấm Cốt mà hắn luôn mang theo trong người đã thất lạc, chỉ có thể đợi Thái tử cho người mang rượu độc đến.

Nếu như không phải trì hoãn lâu như vậy, có thể Lý Tòng Gia sớm đã chết vô thanh vô tức rồi, tình trạng chết giống hệt đột tử do bệnh tim, có thể lúc này trong thành Kim Lăng đang phúng viếng anh linh người kia.

Đúng lúc hắn bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu, ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên.

Tiếng gõ cửa có chút do dự, lúc này có thể là ai? Triệu Khuông Dận ngồi bật dậy, ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu tất nhiên là mạt bích sắc thanh thiển kia, nhưng rất nhanh lại tự phủ định, trừ khi Lý Tòng Gia thật sự điên rồi, mới vừa rồi bị hắn dọa cho khiếp sợ như vậy, nếu còn có thể trở lại thì khác nào tâm trí không bình thường. Vậy thì có thể là ai…? Trong nháy mắt trăm vạn từ ngữ trong đầu đều không thực tế.

“Ai?” Hắn nói lớn một chữ ngắn gọn.

“Có việc thỉnh giáo Triệu công tử. Quấy rầy rồi.” Là thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử.

Sự tình ngày càng trở nên thú vị. Triệu Khuông Dận ngồi ở bên cạnh bàn nheo mắt lại, nhìn ra khe hở giữa hai cánh cửa, quang ảnh hồng nhạt khẽ động. Thật sự là nàng ta.

“Triệu mỗ cung nghênh phu nhân.” Hắn nói đến khiêm cung lễ độ nhưng lại không thực sự đứng dậy đón chào, thậm chí không hề tiến ra mở cửa. Thái độ vô cùng rõ ràng, hắn biết thân phận của nàng, đặt ở cửa miệng, nhưng đừng vọng tưởng hắn thật sự để nàng vào trong mắt.

Nga Hoàng hít sâu một hơi tự nói với chính mình không cần phải chấp nhặt kẻ không biết cấp bậc lễ nghĩa, còn có chuyện quan trọng hơn cần hỏi cho rõ ràng. Nàng tự mình đẩy cửa đi vào, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt dò xét của Triệu Khuông Dận, hắn ngồi bên bàn bất động thanh sắc, mày kiếm anh tuấn, hoàn toàn không tỏ vẻ thấp kém hơn.

Thế nhưng hắn còn rất nguy hiểm.

Nga Hoàng vuốn lại nếp ngăn trên áo bào, mỉm cười tự nhiên, quả thực là tiểu thư khuê các được giáo dưỡng đầy đủ, trước chuyện lớn thế nào cũng không mất đi khí độ.

Triệu Khuông Dận có thể cảm nhận được giờ khắc này có thể nàng đã hoài nghi cái gì, hay là thật sự biết được cái gì. Nga Hoàng không còn giống với nữ tử kiều diễm vô tư tại vườn hoa ngày ấy hắn nhìn thấy nữa, nữ tử hiện tại dù có cố tỏ ra trấn định nhưng cũng không che dấu được ánh mắt của mình, dù sao hắn cũng là người vào Nam ra Bắc nhiều năm, có tình huống nào mà chưa từng thấy qua. Việc nàng lén lút tới đây có thể nói là không hợp lễ nghĩa, e rằng cũng là bất đắc dĩ thôi.

“Phu nhân có chuyện gì?” Trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, không nhìn ra được đã từng trải qua một hồi dây dưa bí ẩn, những mảnh vỡ trên mặt đất cũng được người quét tước hết rồi, mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng có chuyện xảy ra. Trong lòng Triệu Khuông Dận rất muốn nói lời cảm tạ, nếu như hiện tại chỗ này hỗn độn, hắn đúng là không biết giải thích với phu nhân của y thế nào. Hắn không muốn nhìn thấy hoa dung thất sắc, dù rằng Nga Hoàng khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng có một số chuyện không nói vẫn tốt hơn.

Nga Hoàng thấy hắn không có ý đứng dậy tiếp đãi, cũng đành thôi. Nàng ngồi đối điện với hắn. Hai người cách nhau một chiếc bàn gỗ, nàng vừa muốn mở miệng, nhưng lại nhạy bén cảm thấy trong không khí, quanh thân Triệu Khuông Dận có hương khí nhàn nhạt. Người trước mắt này là một võ tướng, chắc chắn sẽ không nhàn rỗi đến nỗi mỗi ngày đều đốt huân hương, huống chi hương khí này lại quen thuộc đến vậy.

Tử đàn hương.

Nga Hoàng cau mày, đáy lòng rõ ràng hoang mang đến cực điểm. Hương khí không thể nhìn thấy, nhưng lại quanh quẩn không rời, rõ ràng toàn thân Triệu Khuông Dận phủ một thứ vị đạo của tử đàn, nàng nỗ lực khống chế tâm thần mình.

“Phu nhân cứ nói, đừng ngại.” Triệu Khuông Dận trước sau vẫn ở trong phòng, không phát giác của mùi gì đặc biệt, cho nên không hề lưu ý.

“Chẳng hay mới vừa rồi Tòng Gia… An Định Công cùng Triệu công tử đàm luận chuyện gì?”

Triệu Khuông Dận cười ha hả, giơ bình trà rót xuống ly, động tác mạnh khiến nước sái ra cũng không buồn để ý, ngửa đầu một hơi uống cạn, hoàn toàn không có cái gì gọi là tao nhã phẩm trà, chỉ thuần túy uống cho hả hê.

Thấy rõ nữ tử đối diện cau mày lại, hắn cũng không phải không hiểu phong tình, Nga Hoàng đích thực là mỹ nhân hiếm thấy. Ngay cả tại tình huống này vẫn giữ được dáng vẻ cao sang, “Ta cần phải bẩm báo phu nhân sao?”

Nga Hoàng chán nản, nét mặt lại không lộ ra cái gì.

Nàng chậm rãi đưa tay vào áo, lấy ra một chiếc khăn bao lấy chiếc bình nhỏ, đưa tới trước mặt Triệu Khuông Dận.

“Đây là?” Hắn nhất thời chưa phản ứng gì, mãi cho đến khi đầu ngón tay Nga Hoàng run run mở từng lớp khăn ra, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao hôm nay nàng phải hạ mình đến đây.

Đây chính là Thấm Cốt mà hắn đã đánh rơi, độc này không tiện mang theo người, Giang Nam là nơi cực kỳ ôn nhuận, chỉ có thể dùng hàn ngọc chế thành bình mới có thể bảo quản độc tính. Vốn là độc vật vô cùng lạnh, lại đựng trong chiếc bình ngọc, thảo nào trên người nàng không ngừng toát ra hàn khí.

“Vật này có liên quan đến Triệu công tử hay không?” Nàng nhìn thấy thần tình của hắn càng tin chắc suy đoán của mình.

“Không sai, đây là đồ của ta.” Triệu Khuông Dận không chút nào giấu diếm, nhưng cũng không nhiều lời thêm.

“Triệu công tử đến tột cùng là người phương nào?” Nga Hoàng đã chứng thực được suy đoán, chiếc lọ cổ quái dị thường này đích thực là do Triệu Khuông Dận mang đến, như vậy xem ra chất lỏng trong chiếc lọ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Chuyện của Tề Vương nàng đã từng nghe qua, nhưng nếu không phải Hàn Hi Tái lén lút tra rõ, người ngoài chỉ biết rằng Tề Vương bệnh tim tái phát, chết bất đắc kỳ tử, đâu biết được nội tình bên trong. Nga Hoàng ở lâu trong phủ cũng không quan tâm đến chính sự, tự nhiên càng không biết một chút chất lỏng trong chiếc lọ này có thể khiến cho một hoàng thân quốc thích chết vô thanh vô tức.

Triệu Khuông Dận thấy nàng như vậy, liền minh bạch nàng cũng không rõ lắm sự tình bên trong, chỉ sợ việc nhặt được chiếc lọ cũng chỉ là vô tình, “Phu nhân làm sao mà có được nó? Lẽ nào phu nhân lục xem vật riêng của An Định Công?” Lời này nói ra chứa vài phần thâm ý.

Một câu này, dĩ nhiên là khẳng định, đây tuyệt đối không phải là thứ An Định Công chủ động giao cho nàng.

Nga Hoàng đương nhiên biết ý tứ của hắn, càng khiến lòng nổi giận, đêm qua nàng đã thể hiện rõ thái độ, đây vẫn còn là An Định Công phủ, nàng chính là nữ chủ nhân.

Giữa tràng yến hội nàng phát tín hiệu cảnh cáo Triệu Khuông Dận, vậy mà hôm nay hắn vẫn còn dám như thế.

“Sao ngươi lại biết không phải Tòng Gia giao cho ta?” Nga Hoàng cũng không khách khí nữa, nói trắng ra luôn, hai người hai bên bàn gỗ thăm dò đối phương, đều vì bận tâm bí mật trong lòng mà không chịu rút quân.

“Lý Tòng Gia…” Triệu Khuông Dận nhìn nàng chằm chằm, ngữ khí không chút do dự, “Sẽ không cho cô.”

Nga Hoàng không nói gì.

Triệu Khuông Dận tiếc nuối nhìn nàng, “Phu nhân, cô mà còn như vậy, sẽ khiến ta tiếc hận thay An Định Công đó.”

“Tiếc hận cái gì?” Trong ngữ điệu của nàng đã không giấu nổi tức giận.

“Cô không hiểu y sao? Hay là người phu nhân hiểu, chỉ là Lý Tòng Gia trong tưởng tượng mà thôi?”

Vừa nghe được lời này, Nga Hoàng kinh ngạc sững sờ.

Lời nói không phải đao, nhưng còn sắc bén hơn đao. Hắn nói đến vô cùng thong thả, Triệu Khuông Dận đích xác cảm thấy buồn cười, hắn cũng sẽ không chấp nhặt nữ tử trước mắt, chỉ là nàng ta có vẻ còn ngang ngược hơn cả hắn.

Lý Tòng Gia trong mắt nàng sẽ có bộ dáng gì?

Một An Định Công ôn nhu mềm yếu, ôn nhuận như ngọc? Một người chồng tốt nhất, không có bí mật, không có việc tư, phu thê tình thâm sinh tử không rời?

Triệu Khuông Dận không phủ nhận Lý Tòng Gia đối với nàng là thật tình, thế nhưng định nghĩa chữ “tình” của Lý Tòng Gia cũng không giống người thường. Thứ y thích, thứ y yêu, đều không phải lý do có thể ràng buộc y. Y thậm chí hoàn toàn không lưu luyến bất cứ thứ gì, nếu như Lý Hoằng Ký thật sự hạ thủ, Triệu Khuông Dận dám khẳng định y cũng không chống cự.

Triệu Khuông Dận có thể chắc chắn mười phần, rằng bích y nhân đó tuyệt không nói ra chuyện của chiếc lọ. Lý Tòng Gia biết rõ chất lỏng trong lọ là gì, thế nhưng y vẫn như trước không chịu giết hắn, thậm chí còn lưu hắn lại trong phủ, từ khi gặp nhau dưới gốc cây đến nay, Triệu Khuông Dận đã biết Lý Tòng Gia là người trọng tình.

Y quá mức tin tưởng vào nhân tâm, cho nên y càng không muốn từ bỏ Lý Hoằng Ký. Y còn đang chờ đợi kết quả, y làm sao có thể đem chuyện này nói cho Nga Hoàng.

Như vậy là hại nàng.

Y tuyệt không phải là người có thể hại người khác. Y tin nhân mệnh, tin huynh trưởng. Đồng thời, y cũng là người biết quá nhiều.

Y không phải là người nhát gan, chỉ là y hiểu quá nhiều, phát hiện quá nhiều lại thành ra chán nản, tranh hay không tranh đối với y xem ra còn đơn giản hơn ngâm thi tác phú.

Y và nàng không giống nhau, nàng quá coi trọng sinh tử. Mà Lý Tòng Gia càng quan tâm muốn biết ca ca ruột của y có thật sự như ngày xưa không, đến tột cùng có thể vì hai chữ “hoàng quyền”, mà giết y.

Vừa vặn, Triệu Khuông Dận hôm nay cũng bắt đầu muốn biết kết quả, Lý Hoằng Ký có thực sự làm thế hay không?

Nga Hoàng đứng dậy, đoan chính trang nhã, ngữ khí nặng thêm ba phần, hoàn toàn khác xa so với khách khí khi nãy, “Triệu Khuông Dận, ở đây vẫn còn là An Định Công phủ, nếu hiện tại ta hạ lệnh, ngươi sẽ trực tiếp bị đuổi ra ngoài.”

“Phu nhân có biết trong lọ đó là cái gì? Làm sao có thể nổi giận như vậy?” Triệu Khuông Dận đã nói trúng tâm sự của nàng, nàng đúng là sợ y không tranh không tránh, nàng sợ y… sẽ bỏ rơi nàng, loại cảm giác này khiến nàng phát hiện hạnh phúc đã quá xa.

Nàng muốn phu thê nắm tay nhau sinh tử không rời, nàng muốn phu quân nàng vì lưu luyến nàng mà dừng lại, nàng muốn Lý Tòng Gia vĩnh viễn là thiếu niên dưới hành lang nghe đàn đến vân đạm phong khinh.

Nàng vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc nàng tháo khăn che mặt, trong mắt y có bao nhiêu chờ mong, một người đạm mạc như vậy cũng sẽ có chút dục niệm. Điều này khiến cho Nga Hoàng cảm thấy an tâm, hoàn toàn biến thành mẫu đơn kiêu ngạo diễm lệ.

Thế nhưng giấc mộng kia… đã cho nàng biết nàng không thể lảng tránh sự thật, rằng Lý Tòng Gia là người mãi mãi không thể chạm đến. Ý niệm đó vẫn luôn tồn tại trong đầu, chỉ là nàng không dám đối mặt mà thôi.

Đang yên ổn vô sự, vết thương lâu ngày cũng sẽ quên, thẳng đến khi Triệu Khuông Dận xuất hiện, phá vỡ nội tâm yên bình của nàng. Lý Tòng Gia thật sự ở trước mặt hắn mặc Sơn Hà Cẩm.

Đã thật lâu, nàng không gặp qua một Lý Tòng Gia cổ tay khuynh thành như vậy, một Lý Tòng Gia kinh tài tuyệt diễm đến tận cùng như vậy.

Nga Hoàng muốn đem Sơn Hà Cẩm dọa Triệu Khuông Dận, cho hắn biết rõ thân phận của y, lại không ngờ rằng Lý Tòng Gia bằng lòng mặc vào, thậm chí bọn họ một đêm kia, đều khiến cho nàng kinh sợ.

Nàng nhớ tới nhãn thần Triệu Khuông Dận khi nhìn thấy y mặc Sơn Hà Cẩm, trong ánh mắt tràn đầy dục niệm.

Tựa như ấn ký số phận mang đến, lặng lẽ đóng vào lòng nàng không cách nào xua đi, đột nhiên một ngày, hung hăng cắn lấy cổ nàng khiến nàng hít thở không thông, càng không thể gọi ra ba chữ, “Lý Tòng Gia.”

Nàng rất sợ cảm giác này, sợ nàng thật sự không đuổi kịp y.

Thấy Triệu Khuông Dận thản nhiên tự đắc, Nga Hoàng càng thêm không thể cầm lòng, “Triệu công tử, ngươi tốt nhất hãy nói cho ta biết rốt cuộc ngươi trà trộn vào phủ để làm gì, bằng không…”

“Bằng không làm sao?” Triệu Khuông Dận nâng mày, không thèm để mắt. Hắn tiến đến gần Nga Hoàng một chút, phấn y nữ tử hơi run, chẳng biết hắn muốn làm gì.

“Phu nhân định làm gì Triệu mỗ?” Triệu Khuông Dận cười đến hung ác, trong mắt hiện lên sát khí, “Cô còn không biết ta đến nơi này là muốn cái gì sao? Nói cho cô cũng không sao, ta muốn An Định Công.” Mỗi chữ mỗi câu nói đến mạch lạc rõ ràng, tựa như sợ nàng nghe không rõ.

Toàn thân Nga Hoàng chấn động, nàng trừng mắt nhìn hắn, “Triệu Khuông Dận ngươi đừng có làm càn, ngươi có biết mình vừa nói cái gì không?”

Nam nhân trước mắt không mảy may quan tâm, càng thấy nàng tức giận hắn càng muốn nói, “Phu nhân, cô nghe không sai đâu, ta đến nơi này vốn muốn lấy tính mệnh An Định Công, cho đến trước khi cô đến ta vẫn có ý định này, vốn dĩ tất cả đều rất tốt, đáng tiếc cô không nên đến nơi này hỏi tội, ta đây không thể làm gì khác hơn là thay đổi chủ ý của mình.” Hắn vươn tay vòng qua tóc nàng, giữ chặt lấy cần cổ nàng kéo về phía mình, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ta muốn An Định Công, cô có cho hay không?”

Nga Hoàng bị kinh sợ, hoàn toàn quên mất dáng vẻ của mình, cũng không còn duy trì trấn định được nữa, nàng thét lên một tiếng chói tai, sống chết giãy ra khỏi tay hắn, “Buông tay! Ngươi là một tên điên ác độc! Ngươi cho chàng là ai!”

Bên này, Lưu Châu vừa thêu xong chiếc váy, muốn qua xem phu nhân có sai bảo gì không, liền đẩy cửa phòng vào, phát hiện trong phòng trống không, nàng chạy đi tìm Phiêu Bồng, nghe hắn nói An Định Công đang ở trong phòng viết chữ, vốn định để phu nhân nghỉ ngơi yên tĩnh, không có nghe phu nhân dặn lại muốn đi đâu. Lần này Lưu Châu vô cùng sốt ruột, mới vừa rồi bị bóng đè, lúc này lại chẳng biết đi nơi nào, có thể bị trúng gió rồi không? Lưu Châu cùng Phiêu Bồng theo hành lang gấp khúc đến hoa viên nơi nàng thường đến để tìm, thế nhưng trước sau không thấy.

Cuối cùng chỉ có thể trở về thư phòng bẩm báo Lý Tòng Gia.

Lý Tòng Gia đang an tĩnh ngồi trước bàn nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Châu hoang mang rối loạn chạy vào khiến y cũng lo lắng, đột nhiên nhớ tới Nga Hoàng vừa rồi thần tình dị thường, cũng không ngồi được nữa phải đứng lên đi về Chiêu Hoa Các.

Quả nhiên không thấy nàng.

“Các ngươi ở ngoài chờ ta.” Lý Tòng Gia dặn dò Lưu Châu và Phiêu Bồng, rồi tự mình đi vào phòng trong, nhìn thấy trên giá sách xác thực có dấu tích xê dịch, lòng trầm xuống, vung tay đẩy toàn bộ thư tịch xuống mặt đất, nhưng hoàn toàn không thấy thứ kia.

Thấm Cốt đã bị nàng cầm đi.

Trong nháy mắt vô số suy đoán nảy lên trong lòng, y biết tính tình của nàng, nếu như nàng đã nghi ngờ thì nhất định sẽ tìm ra chân tướng, huống chi không nói y cũng biết, Nga Hoàng tuyệt đối không tin Triệu Khuông Dận là cái gì bạn cũ của y.

Có phải nàng đã mở chiếc lọ ra? Có thể nàng đã trúng Thấm Cốt? Hiện tại nàng đang ở nơi nào?

Nghĩ đến đây, y không khỏi cười khổ, nếu như nàng không ở đây, sợ rằng đã đến thiên uyển hỏi tội Triệu Khuông Dận rồi. Như vậy hẳn là hiện tại chưa bị Thấm Cốt làm cho bị thương. Y đột nhiên lại nghĩ tới tính tình Triệu Khuông Dận.

Hắn sẽ làm gì nàng?

Triệu Khuông Dận hoàn toàn không cố kỵ điều gì, hắn tựa hồ cũng không có ý giấu diếm thứ gì, khi nãy hắn còn dám nói xằng nói bậy với y, hắn làm sao không dám nói bậy với Nga Hoàng chứ?

Vết bỏng trên tay vẫn còn đó, người nọ vung kiếm bổ đôi bình phong, “Ta chỉ là cảm thấy hứng thú với chính ngươi.”

Lời này uy hiếp còn lớn hơn so với thanh kiếm kia.

Lý Tòng Gia nhìn chồng sách ngổn ngang trên mặt đất, lòng không khỏi bất an.

Y thậm chí mong muốn Triệu Khuông Dận nói với nàng mục đích hắn đến đây, còn hơn là… hắn không chút nào giấu diếm nói ra chuyện bọn họ… Lý Tòng Gia lại nhớ tới tất cả những gì phát sinh tại Sanh Đỉnh Lâu đêm qua.

Y xoay người xô đổ toàn bộ giá sách.

Lưu Châu và Phiêu Bồng ở ngoài đang lo lắng chờ, chợt nghe trong phòng có tiếng đổ rầm rầm.

Lý Tòng Gia hít sâu một hơi, tay vịn tại cửa phòng muốn mở ra, thế nhưng một lúc lâu cũng không thể động đậy.

“Chủ tử, người làm sao vậy?”

Triệu Khuông Dận, nếu ngươi dám nói bậy… Cả người y lạnh đến thấu xương, không thể nào khống chế được tình tự cuồn cuộn trong đôi trùng đồng.

Lý Tòng Gia mở cửa phòng ra, đứng trước cửa nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu đè nén lại mọi hoảng loạn vào trong ngực.

Y là An Định Công, là chồng của nàng, y còn phải đi tìm nàng về.

Lý Tòng Gia mở hai mắt, ánh mắt sâu thẳm không nhìn rõ buồn vui, hướng ra phía ngoài lại xoay người nhìn hai người đang đứng đó, “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, một mình ta tới thiên uyển, nếu như lát nữa phu nhân trở về, các ngươi phải lập tức đi mời đại phu giúp nàng bốc thuốc an thần, nhất định phải khuyên nàng ngủ một giấc thật sâu. Mặc kệ nàng nói cái gì cũng phải nghe theo lời dặn của ta, nghe rõ không?” Câu cuối cùng này trầm thấp khác thường, rõ ràng nặng thêm mấy phần mệnh lệnh.

Lưu Châu và Phiêu Bồng rất ít khi nhìn thấy An Định Công như vậy, chỉ có thể cúi đầu tuân mệnh, lòng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Y không thể xác định lần này đi thiên uyển lại xảy ra chuyện gì, y không biết Triệu Khuông Dận sẽ nói cái gì, Lý Tòng Gia không thể lại cho phép người khác phát hiện tâm tư mình nữa.

Y một mình đi tới thiên uyển.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp