SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 11: Khởi tọa bất năng bình

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 11: Khởi tọa bất năng bình

Nga Hoàng sững sờ bên lư hương, phân nửa chiếc áo choàng bị nàng ngồi đè lên mặt đất, bởi vì vừa giật mình thức dậy cho nên tóc rối bời, dung nhan tái nhợt vừa trải qua cơn mộng mị còn lưu lại vệt nước mắt, Lý Tòng Gia xoay người thấy Nga Hoàng như vậy, tiều tụy si ngốc dựa vào giá sách nhìn y.

Trong ánh mắt đều là bất lực.

Tay y vẫn còn độ nóng của bình trà ban nãy, cùng với… Triệu Khuông Dận khinh mạn lôi kéo, ngực vừa cố kiềm chế xung động, giờ lại đột nhiên thấy cảnh này… tựa như bị dọa rất lớn, nữ tử xinh đẹp khiến y vô cùng thương tiếc, không còn chút ngạo mạn của mẫu đơn thịnh thế ngày thường.

“Nga Hoàng? Làm sao vậy?” Y vội vàng chạy tới ôm lấy nàng trên mặt đất, cảm nhận sa y của nàng đã bị mồ hôi lạnh tẩm ướt rõ ràng.

Dường như bị cái ôm này của y làm cho tỉnh lại, Nga Hoàng mạnh tay vuốt tóc, “Thiếp…” Đôi mắt nàng nhìn về giá sách rất mất tự nhiên, muốn nói gì lại thôi, “Không có việc gì… Gặp ác mộng mà thôi…” Nàng cúi đầu không dám nhìn y.

“Ác mộng?” Lý Tòng Gia nhìn bên chân nàng còn có đàn hương rơi lả tả, “Thế nào không gọi Lưu Châu đến thêm hương? Nằm lại một lúc được không?”

Nga Hoàng theo ánh mắt y nhìn xuống chân mình, mới nhớ ra đúng là mình muốn đến thêm hương, nàng kéo trường sa phủ lấy thân, áp chế lại toàn bộ nghi ngờ cùng kinh hoảng, giả vờ thoải mái nói, “Thiếp vừa dậy có chút váng đầu, tay bị tê, Lưu Châu vốn đã vào rồi, thiếp sợ cô ấy chuyện bé xé ra to khiến cho trên dưới trong phủ không ai sống được nên để cô ấy lui xuống rồi, không còn gì đáng ngại nữa.” Ngón tay vẫn còn lạnh lẽo cùng run rẩy, suối tóc dài chậm rãi chảy xuống tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, cả người mang một vẻ yêu kiều không gì tả nổi.

Lý Tòng Gia nghĩ nàng quá mệt mỏi, ngủ không yên nên gặp ác mộng. Một đôi trùng đồng ôn nhu lưu chuyển, yêu thương cúi người ôm lấy nàng, “Ta đây, nàng ngủ thêm một chút đi…” Tay y đặt lên đầu ngón tay nàng, nguyên bản chỉ muốn tiếp lấy hương mộc, nhưng rồi đột nhiên dừng lại ở đó, sắc mặt nháy mắt trở nên sâu nặng.

Y ôm lấy vai nàng, ngữ điệu vô cùng trầm thấp nhưng vẫn ôn nhu như cũ, “Sao tay nàng lại lạnh như vậy? Vừa chạm phải vật gì băng hàn phải không?” Y ân cần ôm nàng phủ trọn trong lớp áo bào của mình.

Giữa trưa mùa xuân, tay nàng không phải lạnh bình thường, mà lạnh tựa băng.

Sắc mặt Lý Tòng Gia đột nhiên biến đổi, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, con mắt hướng nhanh về phía giá sách.

Nga Hoàng đột nhiên nhớ tới cái gì, mạnh mẽ rút hai tay lại, động tác vội vàng tựa như bị con gì cắn phải, khiến cho Lý Tòng Gia không khỏi nhìn nàng, “Nga Hoàng, hôm nay nàng làm sao vậy?” Lúc này nàng mới phát hiện bản thân thất thố, tay cứng đờ ở đó không biết phải làm thế nào cho phải.

“Thiếp… Không có việc gì, có lẽ mới tỉnh mộng, thân thể còn lạnh lẽo.” Nàng không dám nhìn y, cúi đầu nhìn thấy trên tay Lý Tòng Gia có một vệt hồng ấn rõ ràng, “Chàng…” Trọng tâm câu chuyện bỗng nhiên chuyển tới trên người y.

“Vừa rồi trò chuyện cùng Triệu công tử, không cẩn thận làm đổ trà.” Động tác của Lý Tòng Gia cực kỳ thanh nhã, che tay áo không để nàng nhìn nữa, một tay kia chậm rãi đỡ nàng đứng dậy. “Mộng thấy cái gì? Sao lại sợ đến như vậy?” Y mỉm cười trấn an, nhìn nhãn thần tránh né của nàng cố gắng làm cho mọi chuyện bình thường trở lại.

“Mộng thấy chàng rơi vào trong nước, không còn thấy nữa.” Ngữ khí còn mang theo ủy khuất, Nga Hoàng thấy y không truy hỏi mình, cũng cực lực muốn che lấp nguyên nhân bàn tay băng lãnh, “Thiếp vẫn đi theo chàng, thế nhưng làm sao chàng cũng không chịu quay đầu lại.”

Lý Tòng Gia cười đến cực kỳ ôn nhuận, đỡ nàng ngồi trở lại giường, nhấc cổ tay vén tấm rèm lụa hồng lên, lại dùng móc vàng giữ lấy, mỗi một động tác đều vô cùng tao nhã, ngay cả một việc bình thường như vậy cũng khiến người thường không sao sánh kịp.

Nga Hoàng chợt cảm thấy vững dạ, y đang đứng trước mặt nàng, còn nhẹ nhàng vì nàng mà vén rèm, có lẽ là vì quá yêu người trước mắt, cho nên ngày đêm lo sợ. Nàng vươn tay ôm lấy thắt lưng y, kéo y ngồi xuống giường, mặt chậm rãi vùi trong lòng y, “Tòng Gia.” Y cười dịu dàng, biết lòng nàng có chuyện, đôi tay ngọc băng hàn đặt trên người mình vẫn còn cảm giác lạnh lẽo dị thường.

Nàng đã biết cái gì, lại đã thấy cái gì? Lòng Lý Tòng Gia thêm bất an, trên mặt lại vẫn bình tĩnh như trước, vuốt mái tóc rối loạn của nàng, “Có chuyện gì sao?” Ngữ điệu ôn nhu khiến nàng an tâm vô tận.

Nga Hoàng nằm trong lòng y thưởng thức vị tử đàn yếu ớt, tâm thần đã an tĩnh trở lại rất nhiều, đây là ấn ký của y, linh hồn của y, chỉ là một thứ huân hương không có gì đặc biệt, nhưng đi cùng với y lại có bao nhiêu tuyệt diệu. Khí lực trên tay nặng thêm rõ ràng, nàng thì thào gọi y, “Tòng Gia…”

Lý Tòng Gia bị nàng gọi đến lòng mềm nhũn, “Đến tột cùng là làm sao vậy? Bị giấc mộng làm cho sợ hãi rồi?” Y khẽ vuốt mặt nàng, tựa như đang nâng trân bảo, “Ta ở đây, Nga Hoàng.”

Đúng vậy, y đang ở đây.

Chân thực ở trước mặt nàng, chân thực đem đến hơi ấm cho nàng.

Ánh mắt nàng dừng lại tại vết bỏng trên tay y, Nga Hoàng nghĩ ngợi không biết y có đau hay không, lại nhớ tới cái gì, ngẩng lên hỏi y, đôi mắt đẹp đẽ mang theo vài phần ưu thương, tựa như mẫu đơn đã ướt nước mưa, trong mắt phảng phất ba phần ưu sầu, “Chàng còn cười thiếp, lúc đó chẳng phải chàng cũng cùng người ta uống rượu đến phỏng cả tay? Sao lại bất cẩn như vậy, nói chuyện đến đổ cả bình trà sao?” Nga Hoàng chỉ là trêu chọc cho vui, giống như ngày thường hai người vẫn nói chuyện như vậy, lại không ngờ một câu vô nghĩa này lại khiến cho Lý Tòng Gia sinh thái độ khác thường.

Sắc mặt y rốt cuộc không duy trì bình tĩnh được nữa, tựa như bị người ta vạch trần bí ẩn, buông nàng đứng dậy, một đôi tay chống tại mặt bàn không nói, đôi trùng đồng hướng vào vết đỏ trên tay.

Một đêm.

Trên lầu cao, người nọ cúi người hôn y, y thả người xuống bị người nọ ôm lấy, trong thiên uyển lại cùng người nọ giãy dụa một hồi… Lời nói của Triệu Khuông Dận còn văng vẳng bên tai.

“Ta chỉ là cảm thấy hứng thú với chính ngươi.”

Y nên phẫn nộ, nên khiếp sợ, nên giết hắn.

Thế nhưng vì sao y không muốn? Dọc đường trở về y đã nghĩ rất nhiều, đến tột cùng là vì cái gì? Thế nhưng sau cùng y đã chọn cách bỏ qua không nghĩ tới. Cho đến khi Nga Hoàng nằm trong lòng y buông một lời đùa giỡn, đột nhiên đã phá vỡ đi thứ gì. Chỉ cần một trận mưa là đủ khiến trăm hoa đua nở, vẽ ra đủ thứ sắc màu tràn trên mặt đất.

Cũng đủ khiến cho tâm tình y không thể tiếp tục ngụy trang. Y có thể tự lừa gạt chính mình, thế nhưng y làm sao có thể lừa gạt vợ mình.

Mồ hôi chảy ra đầy lòng bàn tay, y nhắm chặt hai mắt hít sâu một hơi, nỗ lực an tĩnh trở lại, Thái tử ca ca, đế vị, tranh đấu, thiên hạ. Có rất nhiều chuyện, y vẫn cho rằng từ lâu đã học được cách thong dong mà đối mặt.

Thế nhưng Lý Tòng Gia quên mất mình cũng là một con người.

Cho nên khi An Định Công gặp phải Triệu Khuông Dận, đã tan vỡ hoàn toàn.

Hắn nói đúng, mình chính là người điên. Thế nhưng tất cả những gì diễn ra trên lầu cao kia, nếu như tái hiện lại lần nữa, mình sẽ lại làm sao? Y hoảng sợ phát hiện ra sự tình còn có thể lặp lại, tinh tường biết chính mình sẽ không hối hận, cũng tinh tường hoài nghi cõi lòng này, có phải đã bị hạ độc rồi hay không?

Hai người bọn họ, đều bị hạ một thứ tâm độc khiến cho bản thân trở nên do dự.

Trong nháy mắt, đau đớn khiến cho Lý Tòng Gia không cách nào bình tĩnh đối diện với Nga Hoàng.

“Tòng Gia?” Nga Hoàng rất sợ nhìn bóng lưng y, vì như vậy sẽ khiến nàng nhớ lại tràng cảnh đáng sợ trong ác mộng.

“Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta…” Y thở dài một hơi, không dám quay đầu lại nhìn vào mắt nàng, ngữ khí cố gắng bình thản.

Nàng thấy y như vậy cũng không cách nào hỏi tiếp, kiềm chế toàn bộ lo lắng vào đáy lòng mà nằm xuống. Bích sắc y nhân đi đến giúp nàng hạ màn, Nga Hoàng hiểu y, nếu như đã không muốn nói thì sẽ đem toàn bộ giữ ở trong lòng, sắc mặt y càng trầm trọng, nàng cũng chỉ có thể làm bộ nhắm hai mắt lại, “Nếu chàng có việc thì cứ đi đi, thiếp ngủ thêm một chút.”

Y nhìn nàng an ổn nằm xuống, chậm rãi ngồi ở bên cạnh nàng. Nàng vẫn còn là một nữa tử, bị ác mộng làm cho sợ hãi, sợ sẽ không gặp y, rất cần có y ở bên.

Lý Tòng Gia nỗ lực xua đi bóng ma trong lòng nàng, “Ngủ một giấc cho thật sâu, không có việc gì nữa rồi, ta ở chỗ này với nàng.” Khí tức nhẹ nhàng thổi qua mặt, tựa như trăm nghìn lần trước, hai mạt bích y.

Nga Hoàng nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng của y, trong không khí đều là tử đàn hương trên người y, lòng nghĩ nên an tâm mà ngủ, nhưng càng muốn ngủ lại càng không ngủ được. Chỉ có thể tận lực giả vờ nhắm mắt.

Một ngày này đã định trước không thể an bình, y và nàng đều giữ rất nhiều tâm sự trong lòng không thể nói ra. Vốn cho rằng họ là đôi thần tiên quyến lữ được thiên địa làm chứng, một kiện thiên thủy bích thượng đẳng trong một đêm lại bị người khác vạch trần giải khai tất cả, lại vẫn phải tiếp tục giả vờ như không có gì, lặp lại cảnh thái bình ôn nhu như trước nay vẫn thế.

Có phải từ ngày nào đó, Lý Tòng Gia không còn là bích y niên thiếu đứng dưới hành lang nghe đàn nữa không?

Nàng luôn luôn an tâm cho rằng đó là Lý Tòng Gia của nàng. Thế nhưng ngay từ đầu nàng đã quên, họ vốn không phải sống cuộc sống bình thường.

Y là lục hoàng tử của hoàng thượng, là lục đệ của Lý Hoằng Ký, là An Định Công trong miệng mọi người, là người kinh tài tuyệt diễm trong mắt thiên hạ.

Y không chỉ là của nàng mà thôi.

Hay còn là cái gì bí mật nữa? Chiếc lọ hàn lãnh cổ quái, vết bỏng giấu diếm trên tay.

Y còn có thể là ai của ai?

Căn phòng ngủ nho nhỏ, hai người trong Chiêu Hoa Các lại không nhìn thấy được một tia sáng. Y không mở cửa sổ, sợ nàng giật mình nhiễm một thân gió lạnh. Y nỗ lực muốn để nàng thoải mái, thế nhưng giờ khắc nàng đến tâm y còn không trấn tĩnh được, y còn có thể cho nàng cái gì đây?

Bản thân vẫn cứ bận tâm, chuẩn bị tất cả cho thật tốt. Nếu Thái tử từng bước ép sát, cũng cần có một lần chấm dứt.

Thế nhưng nàng thì sao?

Nữ tử trên giường hình như thật sự ngủ say rồi. Lý Tòng Gia vươn tay vuốt sợi tóc trên mặt nàng đặt sang một bên, thở nhẹ một hơi, thanh âm cực thấp, “Khúc phổ Nghê Thường Vũ Y Vũ, ta nhất định nghĩ cách tìm được cho nàng. Chỉ là…” Nửa câu nói sau không thể tiếp tục được nữa, chôn chặt tại đáy lòng không thể giải khai.

Có rất nhiều người muốn nhìn xem y sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Bọn họ đều muốn biết, một Lý Hoằng Ký mang đầy dã tâm rốt cuộc sẽ làm đến bước nào, mà một lục hoàng tử đạm nhiên xuất trần sẽ làm sao để đối mặt.

Kỳ thực cũng không khó, mỗi một lần y đối mặt với con mắt trong bóng tối này, đợi một hồi kịch hay này, y đều cảm thấy buồn cười. Đơn giản chỉ là tiến hay lui, lấy hay bỏ.

Cho hay không cho.

Y vẫn tin tưởng năm ấy khi y lui về sơn lâm ở ẩn, hắn đến phủ tặng dây đàn. Y chấp nhận đánh cược tâm của hắn. Nếu là thua, vậy càng thêm đơn giản, trở lại sơn lâm.

Không có gì ràng buộc, thấy càng nhiều, lòng càng phiền muộn, không phải không hiểu, mà là hiểu quá rõ.

Nhìn Nga Hoàng ngủ an ổn không chút động tĩnh, y đã không giữ lời sẽ ngồi đây trông nàng ngủ. Lý Tòng Gia nhẹ nhàng đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài, một mình chậm rãi đi đến thư phòng.

Y muốn làm người ngốc ngếch một lần.

Phiêu Bồng giúp y trải mạch quang chỉ (tên một loại giấy) ra, trước mặt đều là những loại giấy hạo hạng do hoàng thượng ban thưởng, trắc lý chỉ, hách hào chỉ, tùng hoa chỉ, phượng vĩ chỉ, hương bì chỉ, ngọc tiết chỉ (tên các loại giấy). Phiêu Bồng đang kiểm tra, đều là giấy thượng đẳng, nhiều đến không nhớ được số lượng, nhưng hết lần này đến lần khác An Định Công chỉ nhàn nhạt liếc mắt, tạ ơn hoàng thượng xong đem về toàn bộ đều cất đi, chỉ có mạch quang chỉ này, giản dị tự nhiên, là loại giấy mà y thích dùng nhất. Thế nhân đều hiểu Lý Tòng Gia thơ văn tuyệt thế, nhưng lại quên mất y viết chữ cũng vô cùng đẹp.

Chỉ là y thường ngày viết rất ít, trừ khi trong lòng có chuyện, hoặc vui hoặc buồn. Tiểu thư đồng Phiêu Bồng đứng ở trước bàn không dám nhiều lời, tay giúp chủ tử mài mực, con mắt lại không khỏi liếc nhìn An Định Công bên cửa sổ kia.

Dường như từ khi người nọ vào phủ, An Định Công thường xuyên thở dài. Hắn không biết ngay cả Lý Tòng Gia cũng không rõ rốt cuộc là vì sao.

Phiêu Bồng chỉ biết tâm tư An Định Công, hạ nhân bọn hắn làm sao đoán được, chỉ ngước mắt nhìn trời, Phiêu Bồng cũng không dám chắc có khả năng hiểu được hay không. Trên phố luôn nói y sống quen giữa cẩm tú, đâu hiểu được sầu khổ, chỉ biết cả ngày vùi đầu vào ngâm thi tác phú, y không hiểu thế sự gian nan, không hiểu nhân tâm khó dò, lòng thanh thản hưởng lạc, nếu lỡ như bị người bức đến cùng, y cũng không dám tranh, một mình trốn vào trong núi.

Thế nhưng Phiêu Bồng biết y tuyệt không chỉ có thế mà thôi.

Tâm Lý Tòng Gia so với ngoại nhân suy nghĩ còn thấu triệt hơn nhiều lắm, tựa như một thân thiên thủy bích sắc này, thanh thấu đến cực hạn, trái lại làm người không sao thấy rõ.

Bọn họ sẽ hiểu được, nếu như họ thấy được chữ viết của chủ nhân.

Tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng Phiêu Bồng cũng hiểu được để viết được những nét chữ như vậy tuyệt đối không thể là người nhát gan mềm yếu. Kiểu chữ ban đầu học của Công Quyền, sau đó phỏng theo Nhan Chân Khanh, Âu Dương Tuân, Trử Toại Lương, Vương Hi Chi, Vệ Thước, cuối cùng tự thành nét riêng của mình.

Chữ lớn như trúc mộc, chữ nhỏ như châm đinh, Phiêu Bồng mỗi khi xa xa nhìn ngắm, đều nghĩ những chữ mạnh mẽ này không thể dùng bút lực viết nên. Nhưng lại không mất đi thanh nhã, mảnh mai cực điểm, khí khái nội liễm như khắc vào đá núi.

Nếu như chỉ thấy An Định Công của ngày thường, hầu như rất khó tưởng tượng cổ tay thanh gầy ấy lại có thể vung bút mạnh mẽ như hàn tùng sơn trúc.

Một đôi cổ tay như vậy, sao có thể vận dụng đến thành thạo đến thanh tú, tao nhã, dẻo dai?

Rất nhiều người chỉ biết cổ tay y phong hoa tú lệ, lại không hiểu được trong một nét chữ viết ra có bao nhiêu muôn hình vạn trạng.

An Định Công hôm nay, lại múa bút vì cái gì?

Phiêu Bồng không giải thích được, chỉ có thể thầm thở dài, chủ tử nhất định sẽ không nói, vĩnh viễn nhàn nhạt cười, ngày thường nếu hạ nhân phạm phải sai lầm gì, y cùng lắm chỉ vung tay mà thôi. Phu nhân luôn nói, hạ nhân đều bị An Định Công làm cho không có quy củ, để người ngoài thấy chẳng phải chê cười sao. Thế nhưng chủ tử cũng chưa bao giờ bận tâm.

Lần đại hỉ gần nhất chính là ngày cưới phu nhân. Ngày ấy An Định Công rốt cuộc có chút khí tức yên hỏa trần thế, mọi người có thể nhìn thấy y một lần hân hoan.

Hân hoan toát ra từ nhất mục trùng đồng, khó gặp như vậy.

Nếu như không phải chuyện tình cực lớn, cho đến bây giờ y vẫn là một nam tử nhàn nhạt xa xôi như vậy. Thế nhưng nếu như thật sự gặp chuyện lớn, y lại càng tỏ ra vân đạm phong khinh. Y sẽ không nói gì, cũng sẽ không thể hiện sắc mặt gì, có một năm An Định Công phân phó hắn đi sắp xếp mấy quyển sách cùng với mực bút, Phiêu Bồng thậm chí còn tưởng rằng chủ tử muốn đến bái phỏng phủ nhà ai, không ngờ y cứ như vậy mà đi vào sơn lâm, ngữ khí vẫn bình thường như trước.

Chỉ là một chuyến đến phủ Thái tử, lúc trở về tâm tình y nhìn không ra tốt xấu, chỉ sai người phong kín đàn cổ Hưởng Tuyền, trừ lần đó ra, y không nói bất luận cái gì, cũng không băn khoăn gì, cứ như vậy qua mấy tháng, gấp đến độ Hoàng thượng cũng lo lắng không yên. Y cứ như vậy, làm như mọi chuyện đều vô cùng hợp lý, không có gì ngoài tầm kiểm soát, ngay cả vui buồn mừng giận cũng chỉ gửi hết vào thi họa mà thôi.

Đến tột cùng, ai mới có thể chạm đến ngài?

Phiêu Bồng cố gắng không tạo ra tiếng động nào, An Định Công nói muốn yên tĩnh viết chữ, hắn đành chậm rãi mở cửa ra ngoài, chờ tại hành lang.

Trong phòng, Lý Tòng Gia nhìn chằm chằm vào mạch quang chỉ thật lâu, không hạ bất cứ nét nào.

Tâm không tĩnh, nét chữ cũng sẽ bất ổn.

Một giọt mực lặng lẽ rơi xuống trang giấy. Y đột nhiên cảm thấy buồn cười, một Lý Tòng Gia xa lạ như vậy.

Lý Tòng Gia hiếm khi phiền não bất an, mạnh mẽ cầm lấy nghiên mực hung hăng đập xuống mặt bàn, mực văng bốn phía, phảng phất giống như đôi mắt nhìn không thấy đáy của y.

Cùng lúc trong Chiêu Hoa Các, Nga Hoàng đang ngủ đột nhiên mở mắt.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp