SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 10: Kinh giác ngân bình mộng

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 10: Kinh giác ngân bình mộng

Đây là giấc mộng của ai?

Bốn phía yên khí mê ly, chậm rãi che đi con đường mờ mịt phía trước. Nghĩ muốn đi làm một số chuyện, Nga Hoàng khoác lên mình một thân cẩm tú nhẹ nhàng đi ra, nàng muốn đến lộ viên, thế nhưng thế nào cũng không nhớ nổi mục đích tới đây là gì?

Xa xa, một mạt bích sắc thanh thiển lướt qua, tiêu thất.

Thiên thủy bích, là tới thu sương sao? Nàng vội vàng đi về phía trước, một thân nhiễm ướt hơi sương, nhưng nàng không màng tới, nàng chỉ muốn đuổi kịp y.

Thế nhưng vô luận thế nào cũng không đuổi kịp, một lộ viên không lớn, lại có đến mấy tầng sơn thạch, quẩn quanh một hồi, y vẫn cách nàng một khoảng như vậy.

Gần gũi đến nghe được cả tiếng tim đập của nhau, nhưng y cũng không chịu xoay người lại. Nga Hoàng lên tiếng gọi y, mang theo ba phần hờn dỗi, ba phần nghi hoặc, “Tòng Gia?” Như ngày trước vẫn gọi trăm nghìn lần như vậy, chờ mong một cái xoay người ôn nhu.

Thế nhưng y chỉ là đứng đó, ngay trên bờ hồ lát đá, không nhìn ra biểu tình gì, cũng không xoay người lại. Nga Hoàng lại gọi y, “Tòng Gia, làm sao vậy?” Nhưng thanh âm giống như trước tựa đá chìm đáy nước, không có hồi âm.

Chồng của nàng, Lý Tòng Gia của nàng, không gần không xa, đạm nhạt như hòa vào yên khí, lẻ loi một mình, lần đầu tiên, Nga Hoàng lực bất tòng tâm, nàng không biết phải làm gì, cánh tay chậm rãi vươn ra.

Đầu ngón tay có chút run rẩy, rõ ràng chỉ cách nhau một cái khoát tay như vậy, thế nhưng thứ nàng chạm được chỉ là yên khí, tử đàn hương quanh quẩn dây dưa.

Nàng không chạm được vào y, tất cả chỉ là hư không.

Thế nhưng y vẫn ở chỗ này, đường nét mỏng manh, thanh gầy ưu nhã, lần nào cũng vậy, nàng đều mê luyến cổ tay phong hoa ấy, là một loại tinh hồn có thể lặng lẽ lay động nhân tâm.

Nàng gặp được y vào năm mười bảy tuổi, từ đó về sau mãi si ngốc lưu luyến tử đàn hương.

Ngày đó, Giang Nam ôn nhuận như muốn đem toàn bộ xuân hoa nhập vào cốt tủy, bên cầu nước chảy, hỏi kèn sáo nơi nào, y nhân đứng một mình, một khúc tỳ bà ngây ngẩn tâm thần, cuối hành lang có một bích y nhân mỉm cười đón gió, vĩnh viễn chiếm trọn trái tim nàng. Đó là một lần hiếm hoi nàng che mặt gảy tỳ bà, phụ thân Chu Thế Tông mở tiệc mời rất nhiều hoàng thân quốc thích, nàng một thân vũ y đỏ thắm, kim tuyến phóng ra tựa mẫu đơn nở rộ, tấm lụa mỏng che mặt khẽ phập phồng theo hơi thở ngát hương.

Dây dàn khẽ động hai ba tiếng, vẫn chưa thành làn điệu hữu tình.

Giữa sảnh đường cảnh đàn nhạc hát ca, yến tiệc linh đình, xuyên qua làn lụa mỏng, nàng chợt trông thấy một bóng người lay động cuối hành lang, tiểu đồng trong phủ khom người thi lễ, vẻ mặt khiêm cung. Nàng còn tưởng rằng đây lại là công tử hoàng gia nghênh ngang cao ngạo nào, nhưng chỉ là một mạt bích sắc thanh thấu đi vào con mắt. Nàng vẫn lẳng lặng nhìn, người nọ đứng cuối hành lang, tựa như đang nghe tiếng tỳ bà, một lúc lâu không động đậy. Cách nhau cả một sảnh đường, chưa đủ để gọi là một hồi ngẫu nhiên gặp mặt, nhưng lại gần đến nỗi nàng dường như nhìn thấu một đôi trùng đồng.

Hai người có một hồi tương ngộ như vậy, mọi thứ xung quanh đều mờ đi, tài nghệ tỳ bà của nàng quả nhiên khiến người người thán phục, Chu Thế Tông không công khai thân phận của nàng, tự nhiên cũng không ai dám hỏi, chỉ là ánh mắt tất cả mọi người trong sảnh đường đều trở nên nóng cháy.

Nhưng Nga Hoàng lại chỉ nhìn y, bên hành lang người nọ một thân thiên thủy bích, cũng không phải thứ gì hiếm lạ, quý tộc Nam triều đều dùng bích sắc này để tượng trưng cho thân phận, thế nhưng nàng chưa từng gặp qua ai có thể mặc loại bích sắc này đến kỳ ảo như vậy, không phải là bích sắc được nhuộm quá đẹp, mà là con người y cũng đủ thanh nhã như tranh.

Nhìn thấy người nọ đi đến, mọi người đứng dậy cung nghênh, lúc này nàng mới biết y là lục hoàng tử Lý Tòng Gia, được Hoàng thượng ngự phong An Định Công. Tính ra, chung quy cũng là người nổi danh xa gần, quả thực không giống người thường, nàng cũng không thể nói rõ cảm giác lúc này là gì, dáng hình thanh mảnh yếu ớt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Thế nhưng đôi trùng đồng sâu thẳm, không ai dám quên, cũng chưa ai có thể quên. Nga Hoàng nhìn thấy rất rõ y đang hướng ánh mắt về phía mình, lần đầu tiên nàng có cảm giác hồi hộp không biết phải làm sao, chỉ có thể dời ánh mắt đi, dù ẩn sau lớp khăn che mặt, nàng vẫn có chút bất an.

Vẫn nghe đồn y có tướng đế vương, như vậy xem ra, y rất khó tránh khỏi một cuộc tranh quyền đoạt vị.

Lý Tòng Gia mỉm cười tiếp lấy chén rượu có người dâng lên, sau khi uống xong, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn tỳ bà nữ tử dưới lớp khăn che mặt mềm mại, nhìn ra được y phục nàng mặc trên người có bao nhiêu quý giá hoa lệ, cổ đàn bằng bạch ngọc, lòng đã hiểu được vài phần, trong ánh mắt lập tức hàm chứa tiếu ý. Biểu tình đó càng khiến cho Nga Hoàng khó xử, chỉ có thể ra hiệu cho Lưu Châu đứng đậy xin chỉ thị phụ thân, còn bản thân mình thì ôm tỳ bà lui xuống.

Không dám tiếp tục nhìn người nọ, nàng vội vã bước lui ra ngoài, bất chấp Lưu Châu chưa kịp đuổi theo, nàng chỉ đi thật nhanh, chốc lát đã chuyển qua hai lành lang.

Trống ngực đập dồn, vòng tay ôm đàn cũng vô cùng bất ổn.

Phía sau có tiếng bước chân đi đến, nàng tưởng đó là nữ tỳ thân cận Lưu Châu, mới có thể an tâm xoay người, “Lưu…” Tiếng còn lại cứng tại cổ họng.

Tử đàn hương khí ập vào mũi. Người tới mặc trường bào thiên thủy bích, tay cầm cây quạt kim sa, động tác không ngạo mạn như những công tử ăn chơi trác táng, một cái xòe quạt vạn phần ưu nhã, nhẹ nhàng phất lên, Nga Hoàng lập tức nhìn rõ y, tựa như sơn thủy.

Đây là lần đầu tiên nàng được nhìn cặp trùng đồng này gần đến vậy, truyền kỳ được vô số người thêm thắt thành đủ loại cố sự, toàn bộ đều xoay quanh y. Hôm nay, rốt cuộc Nga Hoàng cũng nhìn được đôi mắt của Lý Tòng Gia, một thời chẳng biết hình dung thế nào, ánh sáng so với mực còn muốn trầm trọng hơn.

Đôi mắt này tựa như thứ duy nhất ràng buộc y với nhân thế.

Lý Tòng Gia nhìn thấy nàng sững sờ tại chỗ, mỉm cười lùi về phía sau một chút, “Mắt tại hạ có điểm khác thường, có phải dọa tiểu thư rồi không?” Y nói vô cùng thành khẩn, quả nhiên tướng mạo cùng phong thái không khác gì so với truyền kỳ, khiến cho nàng nhất thời ngơ ngẩn.

Nga Hoàng cắn môi dưới, không biết đáp lời ra sao, nàng đột nhiên nhớ tới thân phận y là An Định Công, liền vội vàng hành lễ, y đưa tay ý bảo không cần, lại lộ ra một cổ tay thanh gầy mà dị thường tuyệt mỹ.

Trong nháy mắt này Nga Hoàng có cảm giác tự ti hổ thẹn. Cho dù từ nhỏ nàng đã được tiếp nhận sự dạy dỗ tốt nhất, là một nữ tử kiêu ngạo luôn nổi bật ở bất cứ nơi nào, nhưng nàng cũng không khỏi thán phục người kia.

Lần đầu tiên, nữ tử diễm lệ như mẫu đơn thịnh phóng này có chút tâm tình nhỏ mọn. Đó không phải đố kị thấp kém, mà là tán thưởng cùng cảm mến biến thành dục niệm mà thôi.

Nàng rất tán thưởng người như vậy.

“Thứ lỗi cho ta đường đột, nàng là thiên kim tiểu thư của Chu đại nhân phải không?” Lý Tòng Gia vẫn cười như trước khiến người không khỏi mở lòng, ngữ khí không nhanh không chậm, lọt vào tai vô cùng dễ chịu.

Nga Hoàng ôm chặt tỳ bà, “Phải.” Nàng không phải tiểu nhi nữ làm bộ làm tịch, phải hay không phải cũng không cần giấu diếm.

Tiếu ý của Lý Tòng Gia rất rõ ràng, “Quả nhiên đàn tỳ bà rất hay. Tòng Gia bội phục. Chẳng hay có thể…” Y cũng là mạo hiểm mà hỏi, “Cho thấy phương dung?”

Nhuyễn sa mơ hồ che đi dung nhan thiên hương quốc sắc, y chỉ là muốn nhìn cho rõ ràng.

Nga Hoàng đứng trước mặt y một lát không nói, nâng mi nhìn y, tư thái rất giống phượng hoàng ngạo nghễ, đẹp từ khí chất chứ không nhờ phấn son. Nàng cũng không cho rằng chỉ vì y là hoàng tử mà liền đồng ý điều gì, đây rõ ràng là một loại tự giữ.

Lý Tòng Gia thấy nàng như vậy, đã rõ ràng ý của nàng, y ngược lại nảy sinh một xung động muốn thấy dung mạo nàng cho bằng được, phất cổ tay thu hồi chiếc quạt, dùng quạt nhẹ nhàng gạt ra làn lụa mỏng trên mặt người phía trước.

Khó khăn lắm mới chạm được đến chiếc khăn.

Nga Hoàng chợt nhìn thấy bóng Lưu Châu ở phía xa, vừa chạy tới vừa gấp gáp gọi, “Tiểu thư… Tiểu thư…”

Nha đầu chết tiệt này.

Lý Tòng Gia thở dài một tiếng, thần sắc vô cùng tiếc nuối, lùi lại phía sau hai bước, nhìn Lưu Châu đã chạy tới đón lấy cây đàn trong tay Nga Hoàng, lại quay ra nhìn mình từ trên xuống dưới, có lẽ không rõ ràng lắm y là người phương nào, một lòng muốn bảo vệ tiểu thư.

Chỉ thấy phượng hoàng tự giữ kia chậm rãi xoay người gọi Lưu Châu trở lại. Y cười không nói. Thiên ý trêu người.

Nga Hoàng nghe thấy tiếng Lưu Châu liên tục lải nhải bên tai, “Sao tiểu thư lại đi gấp gáp như vậy…” Nàng không nói, đi được vài chục bước đột nhiên quay người lại, bích sắc y nhân còn đứng đó nhìn nàng, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

Sao đành lòng để người thất vọng.

Nàng đột nhiên tự tháo nhuyễn sa của mình xuống, nhìn thấy trong con ngươi người kia thoáng hiện ra chút xúc động rõ ràng. Lòng thỏa mãn không gì sánh được.

Thoải mái quay đầu, không nói tiếp lời nào, nàng rời đi không một điểm bận tâm.

Lý Tòng Gia thật sự không ngờ tới, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Nữ tử thông tuệ gia giáo, con gái của Chu Thế Tông – Nga Hoàng. Y đã từng nghe nói qua, hôm nay nhìn thấy, cái tên này liền ghi tạc thật sâu trong đáy lòng. Y đã gặp qua vô số hoa thơm cỏ lạ, nếu không phải dáng vẻ kệch cỡm thì là nhất tâm xu nịnh.

Mà lần này, lại thật sự gặp được phượng hoàng trong lửa, tươi đẹp cực hạn biến thành một loại khí tức xa hoa, không chút nào e dè, không cố tình che lấp, cũng tuyệt không chịu thua kém người một bậc.

Ngay tại thời khắc nàng tự vén khăn che mặt lên, Lý Tòng Gia càng âm thầm tán thưởng, chỉ có nữ tử như vậy mới có thể khiến y lưu luyến.

***

Lần đầu sơ kiến rõ ràng như vậy, như dòng nước chậm rãi chảy qua trước mắt nàng, mà nam tử trước mắt vẫn đứng giữa làn yên khí không mảy may động đậy. Nga Hoàng bướng bỉnh gọi y, nhưng vẫn không nhận được bất cứ hồi đáp nào. “Tòng Gia, chàng làm sao vậy?” Lòng nàng đột nhiên có chút bất an, lại không cách nào giải thích.

Cuối cùng không nhịn được, loại cảm giác hoa trong gương, trăng dưới nước mông lung khiến nàng khổ sở vô cùng, nàng dù sao cũng lớn lên từ trong phủ quyền quý, giữa vô vàn cẩm y ngọc thực, có mấy thứ đáng để nàng lưu tâm? Thế nhưng tất cả những gì xảy ra hôm nay khiến cho nàng hoảng sợ, nhìn làn sương khói thâm trầm, nhìn người trước mắt bất động, Lý Tòng Gia, chồng của nàng.

Nàng vội vàng bước lên một bước, vươn tay muốn chạm đến y, ai biết trong nháy mắt đã xảy ra biến cố.

Một thân ảnh màu nâu đột nhiên xuất hiện, một tay xô bích sắc y nhân xuống nước.

Vốn chỉ là một hồ nước chảy róc rách trong hoa viên, nơi nàng đã từng đi qua trăm nghìn lần, thế nhưng lúc này đây, lại đột nhiên giống như vực sâu không đáy.

Đầu ngón tay tái nhợt run rẩy khó khăn lắm mới chạm được đến ống tay áo y, gần một giây nữa thôi, y bỗng dưng ngã về phía trước, chậm rãi chìm vào nước.

Không kịp.

Đầu ngón tay quét qua, chỉ là tử đàn hương khí.

Không còn bất cứ thứ gì khác.

Nga Hoàng thất kinh rút tay nhìn bố y nam tử bên cạnh, mày kiếm lãnh đối, không có bất luận biểu tình gì, hắn lạnh lùng nhìn nàng, thấy nàng sợ hãi cùng tuyệt vọng tựa như trò cười lớn nhất trên thế gian.

Nàng điên cuồng xông lên phía trước muốn chất vấn hắn, lại chỉ thấy người nọ thả người nhảy theo vào trong nước.

Mặt nước không một gợn sóng, hai người cũng không còn tăm hơi.

Trước mắt Nga hoàng, yên khí dày đặc, tử đàn hương khí yếu ở trong không khí rót vào lục phủ ngũ tạng khiến cả người nàng không tự khống chế được mà run rẩy không ngừng.

Nàng rốt cuộc tan vỡ, cất lên giọng hét chói tai, tay điên cuồng hươ giữa không gian mà không sao xua nổi một chút sương mù dày đặc.

Nàng muốn nhuộm vải, nàng đã nói sẽ tự mình nhuộm cho y một kiện xiêm y.

Thế nào tất cả đều thay đổi?

Nga Hoàng nhìn mạt bích sắc vĩnh viễn không thể thấy rõ, chưa từng trải qua cảm giác kinh hoảng cùng tuyệt vọng mất đi y như vậy. Tất cả hình ảnh từ ngày đầu gặp gỡ hiện lên rất nhanh.

Chỉ có y là không còn nữa.

Một giấc mộng kinh hoàng.

Nàng bật dậy, lệ vương đầy mặt. Lúc này mới phát giác, thì ra tất cả chỉ là mộng mà thôi.

Lưu Châu đẩy cửa xông vào, gấp đến độ liên tục hỏi phu nhân làm sao, nàng chưa hết ho khan, chuyển thân qua mới phát hiện bên cạnh trống không. Nàng hô to một tiếng vội vàng đứng lên.

“Phu nhân…” Lưu Châu vội vàng lấy một kiện áo ngoài khoác cho nàng, nàng hoảng loạn suýt ngã xuống đất, nắm lấy vai Lưu Châu run giọng, “Tòng Gia đâu?”

“An Định Công ngài ấy… Ngài ấy vừa đi ra ngoài, nó là có chuyện quan trọng cần hỏi, bây giờ vẫn chưa về. Phu nhân đừng lo lắng…”

“Chàng đi đâu?”

“Hình như đi về hướng thiên uyển, nô tỳ thấy Phiêu Bồng đi theo hầu hạ rồi, phu nhân yên tâm.” Lưu Châu đoán nàng bị bóng đè, không ngừng trấn an nàng, giúp nàng vuốt lưng thuận khí.

“Chàng qua đó làm gì?” Nga Hoàng phản ứng thái quá, cũng tự cảm thấy mình có điểm thất thố, bình tĩnh lại một chút, vừa rồi toát ra một trận mồ hôi lạnh khắp thân, người vẫn còn chút run, đành chậm rãi ngồi trở lại giường.

“Lưu Châu không dám hỏi, ngài chỉ dặn là có việc, bảo nô tỳ trông chừng phu nhân cẩn thận.” Nàng chuyển qua cạnh bàn rót lấy một chén trà ấm đưa cho Nga Hoàng.

Nga Hoàng hai tay giữ lấy ly trà, cảm giác ấm áp xoa dịu nàng không ít, “Ta không sao, vừa gặp ác mộng.”

“Có cần Lưu Châu đi gọi An Định Công về…”

Nàng gần như gật đầu đồng ý, thế nhưng lại cảm thấy như vậy không giống với tác phong của mình, làm thế nào nói với y chỉ là gặp một cơn ác mộng, nếu y thật sự có việc quan trọng, gọi y trở về có phải phá hỏng chuyện của y không.

Nga Hoàng khoác thêm áo bông, uống hết một chén trà, “Không sao, ngươi cứ lui xuống trước đi, chuyện vừa rồi đừng để chàng biết, khiến chàng lo lắng.” Âm thanh của nàng đã trở lại bình tĩnh như thường.

Lưu Châu thấy nàng không sao cũng yên lòng, che miệng cười, “Được được, phu nhân nghỉ tạm đi, Lưu Châu không nói.”

Cũng không biết đã là thời gian nào rồi, trải qua một hồi mộng mị khiến Nga Hoàng có chút đau đầu, nàng ôm trán ngồi sững sờ bên giường.

Tất cả những gì trong mộng diễn ra chân thực như vậy, hoa viên chân thực, tràng cảnh chân thực. Thậm chí bản thân và… Nàng đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa, vậy có tính là y cũng chân thực hay không?

Nàng nhắm mắt lại dựa vào thành giường, vẫn là không tự kiềm chế được mà nghĩ về tất cả những gì đã qua.

Sau lần đầu tương kiến tại hoa viên Chu phủ, nàng liền đóng cửa không ra. Một mình đàn tỳ bà, nhớ đến y.

Càng nhớ, càng không muốn ra ngoài.

Có đôi khi phụ thân bảo nàng che mặt ra đàn một khúc, nàng cũng đã tới tuổi này rồi, tâm tư phụ thân nàng sao không hiểu? Nhưng nàng hết lần này đến lần khác nàng nháo ầm ĩ không chịu đi, chỉ một mực đóng cửa ở trong phòng.

Khiến cho Lưu Châu ngày ấy cảm thấy kỳ quái, sợ là đã bị người đột ngột xuất hiện ở hoa viên dọa không ít rồi.

Nàng muốn chờ xem y có thể sẽ đến tìm nàng hay không, có hiểu tâm sự trong lòng nàng hay không?

Quả nhiên y không để nàng chờ quá lâu.

Một ngày Lưu Châu chạy về bẩm báo, “Lão gia nói An Định Công vài lần đến phủ thăm viếng cũng chưa từng nhìn thấy tiểu thư, lúc này đây cố ý viết một bài từ mới mời tiểu thư gảy một khúc.”

Miệng nàng không nói, tâm lại rạng rỡ vạn phần, nàng rửa mặt chải đầu, mặc y phục thanh nhã, ôm tỳ bà ra ngoài gặp y.

Lý Tòng Gia ngồi tại đại sảnh uống trà, đưa lưng về phía cửa nàng đi đến, ánh mặt trời nhàn nhạt bao quanh thân ảnh thanh thoát, đạm nhiên mà khiến người lưu luyến không rời.

Nghe thấy tiếng động, Lý Tòng Gia xoay người lại, trong đường nhìn đột nhiên xuất hiện mạt thân ảnh hồng nhạt, toàn thân toát lên vẻ diễm lệ cao sang, là mạt khí chất vô cùng động nhân ngày đó.

Y mỉm cười đứng dậy, lần nữa khiến Nga Hoàng động tâm, quả nhiên là hình ảnh thanh nhã nhất, Lý Tòng Gia cầm một chén trà trong tay, ánh mắt mang ý cười trong suốt không gì sánh được.

Nàng có thể từ trong đôi mắt ấy nhìn thấy chính mình – đẹp tựa đóa mẫu đơn thịnh phóng. Đây là lần đầu tiên nàng kiêu ngạo vì dung mạo của mình, chỉ có như vậy mới xứng với đôi mắt ấy.

Y là như vậy, thế tục không thể nhấn chìm, khí chất ấy không phải do địa vị hoàng gia mang đến, chỉ có thể từ bản thân y mà thôi. Nàng rất thích nhìn y đứng ở nơi đó mỉm cười không nói, dáng người phong nhã, đây mới xứng đáng là người nàng tán thưởng, người nàng lưu luyến.

Vì vậy ngày hôm ấy, nàng gảy tỳ bà, y ngâm từ khúc, hai người tâm ý tương thông, mặt mày lưu chuyển đều là phong tình, khiến cho gia quyến trong phủ không ai dám phát ra tiếng động.

Bồng lai viện bế thiên thai nữ, họa đường trú tẩm nhân vô ngữ. Phao chẩm thúy vân quang, tú y văn dị hương.

Tiềm lai châu tỏa động, kinh giác ngân bình mộng. Kiểm mạn tiếu doanh doanh, tương khán vô hạn tình.

(Dịch thơ: Bồng Lai viện khoá nàng tiên nữ, ngày vắng hoạ đường còn đang ngủ. Đẩy gối sáng biếc mây, áo đẹp mùi hương thay.

Lặng đến châu lay động, Bình phong kinh giấc mộng. Nhởn nhơ dậy má xinh, nhìn nhau xiết bao tình.

Trích “Bồ Tát Man” – Lý Dục)

Tương khán vô hạn tình.

Trong đáy mắt phụ thân hiện ra vẻ mừng rỡ vạn phần, nữ nhi của lão tài hoa xuất chúng, tính tình thẳng thắn không giống người thường, trên đời này có mấy người có thể lọt vào mắt nàng.

Chỉ sợ chỉ có An Định Công mà thôi.

Thật lâu sau này phụ thân vẫn trêu chọc nàng, nữ nhi đã lớn rồi, cảnh tượng trong phủ ngày ấy ta còn nhớ rõ, tài tử giai nhân, quả nhiên tuyệt phối.

Chỉ có bản thân Nga Hoàng mới rõ ràng, không phải nàng có bao nhiêu tâm cao khí ngạo, mà là bất luận nữ tử nào, gặp được Lý Tòng Gia, đều không bao giờ nhìn được tới người khác nữa.

Thế sự như nông hữu kỷ nhân? (Trên đời có mấy ai được như ta?)

Khi nàng đã là vợ của y, thấy y viết ra một câu này cũng không khỏi cảm khái, Lý Tòng Gia cho đến bây giờ đều chưa từng ra vẻ, chỉ bằng khí chất như vậy cũng có thể trở thành độc nhất vô nhị trên đời.

Cho nên nàng may mắn như vậy, hạnh phúc như vậy. Thiên địa lớn như vậy chỉ có nàng mới là người của y.

Chỉ có nàng mới có thể chạm vào y.

Hồi ức đến đây khóe miệng bất giác mỉm cười, tâm tình Nga Hoàng nhẹ đi không ít, miệng ngân nga một ngữ điệu quen thuộc, bỏ gối ngắm ánh dương, tú y thơm lạ lùng.

Thế nhưng hình ảnh Lý Tòng Gia trong cơn ác mộng kia vẫn nằm trong tâm trí của nàng. Vừa rõ nét vừa xa xôi, vô luận nàng có vươn tay thế nào cũng không thể với tới y. Loại cảm giác hao tận khí lực này chân thực đến nỗi khiến cho nàng bất giác cả người phát lạnh.

Rõ ràng Giang Nam đã vào xuân, vì sao còn lạnh lẽo như vậy?

Nàng kéo lại y phục thật chặt, xung quanh không có người, nàng không biết phải làm thế nào cho phải. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm qua chỗ y đã nằm, có thể thời gian quá lâu, trên giường không còn một chút ôn độ, người trong mộng đã nhập vào làn nước vô ngân, bích sắc chậm rãi tán đi, cho đến khi nàng không còn thấy được gì nữa…

Giấc mộng rõ ràng như vậy khiến cho nàng kinh sợ, thế nhưng lại hoang đường đến mức khó tin. Nàng đột nhiên hối hận không giữ Lưu Châu lại trò chuyện một hồi, gian phòng trống trơn như vậy càng khiến nàng sợ hãi.

Ngay cả lư hương góc phòng cũng đã không còn tử đàn hương.

Nàng đứng dậy muốn thêm hương vào lư, tâm trí lao lực quá độ khiến cho tay chân có chút khó kiểm soát, tử đàn rơi đầy đất, nhưng nàng lại sợ không dám gọi Lưu Châu đến , sợ rằng sẽ khiến Lưu Châu nghĩ nhiều ồn ào mời đại phu, chung quy cũng chỉ là một giấc mộng thôi mà.

Nàng dựa vào giá sách bên cạnh chậm rãi gập người, ai biết được chồng sách phía trên bất ổn, hai cuốn sách rơi xuống, Nga Hoàng có chút nghi hoặc, đều là sách cũ đã lâu không ai động vào, thế nào lại đột nhiên rơi xuống, nàng vừa muốn cầm lên xem, trên giá sách đã lăn xuống một chiếc lọ nhỏ.

Là một bình sứ.

Nàng nhặt bình sứ lên đưa ra trước ánh sáng để nhìn, không nhìn ra chất liệu gì, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh ngắt, chiếc lọ nhỏ này lại có thể toát ra hàn khí lạnh lẽo như vậy.

Đây là thứ gì? Thảo nào chồng sách bất ổn, thì ra có người đã đặt nó vào phía sau.

Thế nhưng là ai đã bỏ vào đây? Trong gian phòng này ngoại trừ hai người họ ra thì chỉ có Lưu Châu. Nhưng cô ấy làm sao dám giấu đồ vật ở nơi này, chẳng lẽ là… Tòng Gia?

Hàng trăm mối nghi ngờ đổ về một điểm, nàng đột nhiên nghĩ tới, bố y nam tử kia? Một đạo mày kiếm… Nga Hoàng kinh hãi, Triệu Khuông Dận…

Vừa đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng đẩy nhẹ, nàng hoảng loạn để lại chiếc lọ về nguyên chỗ cũ.

Có người tiến đến, trường sam thiên thủy bích sắc, tư thái xoay người đóng cửa ưu nhã đến cực điểm, nàng giương mắt nhìn qua, thấy Lý Tòng Gia đã trở về, lòng an tâm một chút.

Thế nhưng có thứ gì chợt lóe, hình như nàng nhìn thấy tay y… Là bị thương sao?


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp