SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 07: Kim kiếm dĩ trầm mai

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 07: Kim kiếm dĩ trầm mai

Lý Hoằng Ký trở lại phủ.
Hắn đứng một mình bên cửa sổ, thần sắc ngưng trọng dị thường. Lục đệ hẹn gặp tại Sanh Đỉnh Lâu, nơi tuyệt hảo thanh u trong Kim Lăng Thành. Y cũng không nói là vì chuyện gì, chỉ là phái người đến nhắn lại, đã lâu không gặp, có chút tưởng niệm.

Một thân thiên thủy bích sắc, sao có thể quên?

Thế nhưng đi hay không đi, Lý Hoằng Ký suy nghĩ thật lâu. Hắn đã hạ quyết tâm, vì toàn bộ những thứ hắn khát cầu từ thuở nhỏ, hoàng vị, quyền lợi, thiên hạ, nam tử hán đại trượng phu hi sinh một chút thì có sao?

Thế nên, khi hắn đã tỏ rõ khí thế, dã tâm rõ ràng, rốt cuộc khiến cho hoàng thượng thịnh nộ, dùng gậy đánh hắn, đồng thời hung hăng cảnh cáo sẽ triệu Tề Vương về làm Thái tử.

Phong mang trong mắt Lý Hoằng Ký quyết tuyệt đến cực điểm, hắn dùng đến trăm phương ngàn kế mới được như hiện tại, há có thể cho người khác lấy đi dễ dàng, dù cho người nọ là thân thúc thúc.

Hắn cũng muốn người đó phải chết.

Khi đó cung vàng điện ngọc, Hàn Hi Tái ở một bên đã thấy rõ ràng, dã tâm của Thái tử đã khiến hắn mất trí. Làm Thái phó bảy năm, lão còn không rõ tính tình của hắn sao? Lúc này đây, thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Quả nhiên, không được bao lâu.

Tề Vương chết. Tình trạng chết giống như bệnh tim tái phát, thế nhưng Hàn Hi Tái phái người điều tra, sự thật là chết bởi một loại kỳ độc. Không ngờ Lý Hoằng Ký đã cấu kết với người phương Bắc, tìm được loại độc hiếm có này.

Hàn Hi Tái từng có một thời thanh niên sục sôi hoài bão. Thế nhưng ai bảo lão sinh ra giữa thời loạn thế, thiên hạ chưa định, thời gian lâu dần, bị thế sự mài mòn đi góc cạnh mới phát hiện, nguyên lai lạc thú trên đời không nhất định phải lao vào tranh đấu. Có thể tự tại tận tình ca vũ âu cũng là chuyện may mắn ở đời.

Không phải ai cũng có thể làm được, không phải ai cũng có thể thật sự túng tình.

Lão nhìn thấy hài tử kia chăm chú viết một chữ “Quốc”, cảm thấy một chút cố chấp, lại một chút xót thương. Nếu như Lý Hoằng Ký có thể chờ một chút, toàn bộ Nam quốc này chẳng phải sớm muộn gì cũng là của hắn sao?

Đáng tiếc.

Lý Hoằng Ký không hiểu, hắn điên cuồng lao vào con đường không có lối ra. Tề Vương, An Định Công. Nếu bọn họ cùng tiêu thất, còn có ai có thể tranh với hắn?

Đáy mắt hắn tràn đầy bức bách cùng hoan hỉ. Đâu còn căn cầm huyền kia.

Vậy mà hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại muốn gặp y, một mình đi đến, không ngồi kiệu, vẫn là có chút do dự.

Trời đổ mưa, xa xa nhìn lại Sanh Đỉnh Lâu. Hắn có thể dự đoán được những gì đang đợi trong tiểu lâu kia, người mặc áo choàng bích sắc mỉm cười, vô luận thiên địa biến sắc, vẫn cứ giữ nguyên đường nét mờ nhạt ấy. Y vĩnh viễn đều là như thế này, y mười sáu tuổi hay y của ngày hôm nay.

Là ai thay đổi? Thật khó trả lời. Chung quy hắn vẫn quyết định vào gặp Lý Tòng Gia.

Khi hắn bước lên lầu, Lý Hoằng Ký thay đổi thành bộ dạng ung dung, hắn vẫn còn muốn đổi mặt với cặp trùng đồng đó, hắn vẫn còn là một Thái tử điện hạ đầy khí phách.

Hắn quyết không thể khuất phục cái gọi là đế vương chi tương. Tuyệt đối không thể.

Tay đã giơ lên, chỉ kém một chút nữa là gõ vào cánh cửa. Đáy lòng hắn còn một tia chờ mong, đã rất lâu rồi hắn không cùng Lý Tòng Gia uống rượu. Dù cho ngày mai trời long đất lở, ít nhất, giờ khắc này, y vẫn là lục đệ của hắn, vẫn là lục đệ tại Lưu Phong Đình năm xưa.

Nhưng chỉ nghe thấy người bên trong thanh âm không lớn, lại rõ ràng dị thường, “Ta chỉ là muốn biết, huynh ấy còn nhớ căn huyền cầm đó?” Tay Lý Hoằng Ký lặng lẽ hạ xuống, người ở bên trong vẫn còn đang nói, “Nếu huynh ấy thật sự hiểu ta, liền biết ta không có ý cùng huynh ấy tương tranh.”

Lý Hoằng Ký xoay người xuống lầu, dứt khoát rời đi.

Một quyền nện vào song cửa.

Lần đầu tiên Lý Hoằng Ký đã nghĩ có phải mình đã làm sai chuyện gì rồi không. Thế nhưng, loại cảm giác day dứt không hiểu này khiến hắn chán ghét vạn phần, rốt cuộc hắn tự thuyết phục mình tất cả những gì đang làm đều là vì tương lai, vì thiên hạ.

Hắn tin tưởng rằng ba nghìn dặm sơn hà cẩm tú trước mắt chỉ có hắn mới có thể sở hữu. Điều đó vẫn luôn tồn tại trong giấc mơ bất diệt của hắn. Trong giấc mộng này hắn đứng trên đỉnh cao huy hoàng rực rỡ, lại đột nhiên xuất hiện một người, vừa nhấc cổ tay đã mang đi mấy phần phồn hoa, chỉ còn chút tro tử đàn lưu lại.

Hoàng thượng ngự ban Sơn Hà Cẩm, khoác lên mình lục đệ quả thực phong tư tuyệt trần. Đủ loại quan lại chúc mừng, đáy mắt phụ hoàng cũng hiện rõ sự tán thưởng. Có ai thấy hắn đã cụt hứng thế nào?

Ta chỉ là muốn biết, huynh ấy có còn nhớ đến căn cầm huyền đó?

Ta chỉ là muốn biết…

Lý Hoằng Ký vẫn tận lực quên đi, hắn tự ép chính bản thân mình phải quên đi một thân bích sắc kia. Ai biết khí lực đã tận, chung quy làm tổn thương người khác, cũng làm tổn thương chính bản thân mình.

Hắn mở toang cửa, hướng về hạ nhân mà quát lớn, “Người đâu, gọi toàn bộ người trong phủ tới đây.”

Trời rất nhanh đã không còn thấy ánh mặt trời, trong phủ đèn đuốc sáng rực, bởi vì còn có mưa phùn lất phất nên ánh sáng chập chờn không rõ, các tỳ nữ mang theo đèn vây kín một vùng quanh Lưu Phong Đình.

Không ai biết nguyên nhân vì sao Thái tử thịnh nộ, ngài chỉ ra lệnh đêm nay bằng bất kỳ giá nào cũng phải vớt cho được một hộp gỗ bị đánh rơi.

Không ai biết chuyện này xảy ra khi nào, còn tưởng rằng mới có vài ngày trước, có lẽ Thái tử đánh rơi vật trọng yếu, cho nên vội phái toàn bộ hạ nhân lội xuống nước tìm.

Cho dù hồ nước không sâu, nhưng trời tối đen như mực nên rất khó nhìn ra thứ gì. Đoàn người mò lên mò xuống hai canh giờ vẫn không tìm được gì.

Lý Hoằng Ký đứng ở Lưu Phong Đình giữa hồ, tay vịn lan can, nhìn quanh bốn phía.

Hắn ngửi thấy tử đàn hương của nhiều năm về trước, thanh khiết đến nỗi khiến hắn giật mình.

Đáy lòng đột nhiên hoảng loạn, không biết vì sao, hắn nhất định phải tìm được.

Hạ nhân trong phủ có người ngáp liền mấy cái, hi vọng sau khi báo lại tình hình tìm không được, Thái tử sẽ cho phép mọi người về nghỉ ngơi, dù sao cũng chỉ là một cái hộp, mất thì thôi, với Thái tử đâu đáng kể gì.

Ai biết Lý Hoằng Ký không quay đầu lại, tay càng siết chặt lan can bạch ngọc, chỉ là một câu nói, khiến tất cả mọi người cứng đờ, “Rút hết toàn bộ nước trong hồ, ta muốn nhìn thấy đáy hồ trước sáng sớm mai.”

Một thân hồng y nữ tử ôm cây đàn sáu dây đứng trên bờ cách đó không xa, sắc trời hoàn toàn u ám, giữa ánh hỏa quang lùng bùng không ai chú ý tới nàng.

Hồng Tụ vốn đang ôm đàn chờ biểu diễn.

Ai biết được toàn bộ sự vụ trong phủ tối nay đều bị gác lại, nàng đến đây xem Thái tử có chuyện quan trọng gì. Nhưng chỉ thấy hắn giống như người điên, tự nhiên đòi rút sạch nước hồ.

Nhất định là thứ gì đó vô cùng quan trọng. Nàng nhẹ nhàng cười, chỉ dựa vào một gốc cây không nói, xa xa đuốc vẫn cháy rừng rực, người qua người lại bận rộn vô cùng.

Nhắm mắt lại, nàng có thể tưởng tượng được hắn đang ở trong Lưu Phong Đình mang theo nỗi lòng bất an.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng gảy qua, không giống có lòng tấu đàn, nhưng vẫn phát ra âm hưởng. Những ngày này nàng đều đàn khúc đó, giai điệu thanh lãnh, lúc này chỉ là tùy ý lướt qua, hoàn toàn vô tâm.

Chỉ là hai ba tiếng. Thế thượng như nông hữu kỷ nhân? [Mấy ai như ta giữa cõi trần?]

Trong đình, Lý Hoằng Ký tựa như có gì đột nhiên nghẹn ở yết hầu, lập tức bước trở lại bờ, bừng bừng lửa giận khiến cho mấy tỳ nữ cầm đèn trên bờ sợ hãi quỳ rạp xuống.

Hắn cùng nàng chỉ còn cách nhau hơn chục bước chân.

Lý Hoằng Ký giơ tay, chỉ vào nữ tử một thân hồng sắc, “Hồng Tụ.”

Hồng Tụ cười nhẹ ôm đàn thi lễ.

Tiếng đàn dừng lại.

Đáy lòng hắn đột nhiên tê rần, năm đó, dây dàn đứt, máu rướm ngón tay. “Ai cho ngươi đàn khúc này?”

Hồng Tụ không chút hoang mang, “Hồng Tụ cho rằng Thái tử sẽ thích.”

Lý Hoằng Ký lao đến nắm chặt lấy vai nàng, thanh âm ép tới rất thấp, khàn khàn khác hẳn sự cuồng ngạo quyết liệt ngày thường, mang theo vài phần tuyệt vọng bị người đánh trúng chỗ yếu hại, lại có vài phần buông xuôi tàn khốc, hắn hung hăng gằn từng chữ, “Không cho phép ngươi đàn lại khúc này, nếu không, kết cục của ngươi so với người đó càng thê thảm hơn.”

Hồng Tụ đột nhiên thầm hạ quyết tâm.

Trên mặt vẫn là tiếu ý dạt dào như trước, một đôi mắt phượng giương lên vừa khéo, “Vâng, Thái tử, Hồng Tụ không dám nữa.”

Lúc này, Lý Hoằng Ký mới đột nhiên nhận ra hành động của mình có phần chuyện bé xé ra to, cư nhiên tự đánh mất tư thái trước mặt hạ nhân. Hắn phất tay áo buông Hồng Tụ ra.

Hồng Tụ nhẹ nhàng hỏi, “Không biết Thái tử đánh mất vật gì?”

Lý Hoằng Ký có chút sốt ruột, “Một dây đàn, không liên quan đến ngươi.” Nói xong hắn xoay người rời đi.

Hồng Tụ vẫn không nhúc nhích, đột nhiên hỏi, “Thái tử cảm thấy ca từ bài này viết không hay? Cho nên ngài không thích?”

Lý Hoằng Ký chững lại một bước, lại rất nhanh lấy lại tốc độ, đi thẳng về phía trước không quay đầu lại, ngữ khí kiên quyết dị thường, “Không phải không hay, mà là ngươi đàn không được.”

Ngươi không xứng với ca từ này, Hồng Tụ, ngươi đàn không nổi nó.

Hồng Tụ chậm rãi ôm đàn trở về phòng, nếu tối nay đã hết chuyện của nàng, nàng nên quay trở lại Hàn phủ, thế nhưng nàng lại muốn chờ kết quả.

Lý Hoằng Ký vọng tưởng tìm về thứ đã mất ngày trước. Mà nàng, nguyên lại lại bại bởi một dây đàn.

Hay là vốn đã thua từ trước, sớm thua dưới tử đàn hương nhạt nhòa không tan.

Nàng lững thững đi dạo một mình, thành Kim Lăng lớn như vậy, ai đã từng mơ màng cầm đèn cười một kiếp, ai đã từng hết mình tấu cho hết khúc nghê thường, ca vũ thâu đêm, đào hoa khắp thành. Nhưng thật ra.

Bọn họ cũng không khoái lạc.

Lý Hoằng Ký cho rằng bản thân tâm ý đã quyết, Triệu Khuông Dận cho rằng mình vẫn đứng ngoài nhìn cục diện.

Đáng tiếc bọn họ lại vẫn bước từng bước lên thang lầu đó, người trên lầu là toàn bộ lý do, mà cuối cùng, là ai chân chính chiếm được một khúc Kiêm Gia này?

Tâm tư Hồng Tụ rất loạn, tay còn đặt trên đàn mà bản thân đã rơi vào giấc ngủ. Trong mộng có rất nhiều cố sự kể không xong. Người đến người đi bên ngoài cửa sổ.

Ở đây một mảnh huyên náo, đằng kia một cõi tịch liêu.

Khi Lý Tòng Gia cùng Triệu Khuông Dận trở lại An Định Công phủ, đèn đuốc trên dưới đã sáng trưng. Phiêu Bồng cúi đầu dẫn đường tới phòng khách theo lệ cũ, Lý Tòng Gia rất thích xem Kim Liên Vũ, cho nên bắt đầu yến tiệc chính là điệu múa trên Miêu Kim Thai. Sau đó tới phòng thị yến, hiện tại chỉ thiếu mấy người, rượu, thức ăn và hạ nhân hầu cẩn đều dựa theo quy củ mà chuẩn bị thỏa đáng.

Nga Hoàng một thân hoa y khác hẳn với ngày thường, ngoại bào do lông chim tước dệt thành kéo lê trên mặt đất, trên vạt áo kim tuyến thêu một bông hoa mẫu đơn nở rực rỡ, cánh hoa kéo dài tới bên hông phối hợp với dây bạch ngọc, nàng ngồi xuống chiếc ghế cao nhất bên cạnh An Định Công, ánh nến chiếu lên càng làm nổi bật một thân giai nhân hoa quý.

Nữ tử như vậy giống như hỏa phượng, tự có cao ngạo cùng tôn quý.

Lý Tòng Gia biết nàng đã đợi lâu, định tiến lên xoa dịu nàng, chỉ thấy Nga Hoàng đứng dậy mỉm cười, ánh mắt nhìn đến Triệu Khuông Dận ở phía sau thì có chút kìm hãm, “Thì ra chàng ra ngoài cùng Triệu công tử, vậy mà không dặn lại một tiếng.”

Lý Tòng Gia vừa muốn trả lời, nàng tiếp tục nói, “Hôm nay khó thấy được Triệu công tử cũng mặc y phục nho nhã như vậy, Tòng Gia, khách nhân còn như vậy, chúng ta sao có thể qua loa? Người đâu, đem cẩm y tốt nhất ra đây.”

Lần này đến Triệu Khuông Dận cũng ngây ngẩn cả người.

Nữ tử diễm lệ như phượng tiếp nhận kiện y phục đạm sắc từ trong tay Lưu Châu, Lý Tòng Gia vừa thấy, thần sắc có chút kinh dị, “Nga Hoàng, đây là…”

“Sơn Hà Cẩm do phụ hoàng ngự ban.”

“Nàng lấy thứ này ra làm gì?”

“Thế nào? Chẳng lẽ Triệu công tử không xứng đáng với đãi ngộ này?” Lời vừa dứt, Lưu Châu ở một bên cũng tranh thủ chen vào, “Hôm nay phu nhân đợi mấy canh giờ rồi, An Định Công mặc kiện y phục này cũng để cho phu nhân vui vẻ.” Tất nhiên Lý Tòng Gia không coi nàng như thị nữ bình thường, cho nên những lời quá phận này y cũng không để ý.

Triệu Khuông Dận thấy rõ ràng trong đáy mắt Nga Hoàng có một tia kiêu ngạo, nàng là muốn bảo vệ Lý Tòng Gia. Mặc kệ mục đích gì, sự tình trước mắt thú vị như vậy, hắn cũng phải hết lòng xem trò vui, “Không biết Triệu mỗ có được vinh hạnh này hay không?”

Lý Tòng Gia nghĩ đến nàng đã phải chờ đợi lâu, cũng đành đáp ứng, chuyển qua phía sau thay y phục.

Phiêu Bồng mười sáu mười bảy tuổi cầm Sơn Hà Cẩm trong tay cũng có chút run rẩy, “Chủ tử, đây…” Rất hiển nhiên, hắn chưa từng thấy qua loại gấm quý giá nhường này.

“Có cái gì, cũng chỉ là một kiện xiêm y.”

Phiêu Bồng nuốt nuốt nước bọt, ngay cả động tác thắt đai lưng cũng đặc biệt cẩn thận.

Mà lúc này tiền sảnh còn lại Triệu Khuông Dận cùng Nga Hoàng, nàng tư thái ưu nhã mời hắn ngồi xuống, thể hiện rõ vị thế chủ khách, “Triệu công tử không giống người địa phương.”

 “Ta đến từ phương Bắc.” Hắn biết nàng không thể yên tâm, có nói ra một chút cũng không sao, vốn tất cả đều là sự thật, chỉ là có người không tin, có người cố ý giữ lấy mà thôi.

Nga Hoàng nâng tay ý bảo hạ nhân rót rượu, “Tòng Gia”, nàng gọi đến vô cùng tự nhiên, rồi chợt dừng lại một lát, trên mặt có nét hối hận vì đã quên cấp bậc lễ nghĩa, “Bằng hữu của An Định Công có rất ít người mà ta không biết, là ta thất lễ rồi.” Nàng nói xong mỉm cười.

Triệu Khuông Dận thấy nàng cười như vậy, càng biết nàng làm vợ có nhiều lo lắng, liền bật cười ha hả, nâng chén một hơi cạn sạch, “Quả thật chỉ có phu nhân là xứng với An Định Công.” Hắn nói đến thoải mái, không để tâm bất cứ lễ nghi phiền phức nào, khiến cho trọng tâm câu chuyện không biết phải tiếp tục ra sao thì vừa hay Lý Tòng Gia thay xong y phục từ sau đi ra.

Sơn Hà Cẩm, xem gần thì thấy rõ ràng không giống với bất kỳ loại gấm thượng đẳng nào, toàn thân nhuốm màu thiên thủy bích, thông thấu khác thường, nhưng nếu tại Giang Nam gọi là thiên thủy bích thì lại có phần không hợp.

Triệu Khuông Dận nhìn người một thân bích sắc, rốt cuộc lộ ra tiếu ý đầy tán thán.

Chỉ cách nhau một khoảng cách rất nhỏ, xa xa nhìn ngắm, trên y bào, từng sợi vải màu thiên thủy vẽ nên phong cảnh miền Nam ba ngàn dặm, sơn hà nhật nguyệt, phi điểu thùy liễu [chim bay liễu rủ]. Toàn bộ những thứ này đều thuộc về y, đều khoác lên người y.

Đây là nét phong nhã đã nhập vào xương tủy, người thường tuyệt không xứng mặc.

Thảo nào, người trong lòng mang thiên hạ rất nhiều, thế nhưng toàn bộ dã tâm ấy đều thua dưới Sơn Hà Cẩm, thứ nó cần chính là khí độ, ngươi muốn có thiên hạ, cũng không nhất định dung được thiên hạ.

Lý Tòng Gia dung được thiên hạ.

Hoàng đế miền Nam, chỉ sợ đã thấu triệt điều này.

Cách hắn một cái bàn, dưới bóng nến Lý Tòng Gia chỉ cười không nói, xung quanh không một tiếng động, Triệu Khuông Dận nhìn thẳng y, phảng phất trong nháy mắt tử đàn hương đã ngập cõi lòng, gần như đã muốn nói lên điều gì, sắc mặt đột nhiên có biến.

Có người ghé vào tai hắn nói, các ngươi đều là người điên.

Lý Tòng Gia một cặp trùng đồng sâu không thấy đáy.

Nga Hoàng một bên thấy rõ ràng.

Thế nhưng Lý Tòng Gia đã phục hồi tinh thần trở lại, một tay nắm cổ tay Nga Hoàng giúp nàng rót rượu, cười nói có chuyện nán lại, cùng Triệu công tử trò chuyện tại Sanh Đỉnh Lâu, đã quên gia yến.

Nga Hoàng che tay áo uống rượu, một đôi mắt đẹp nhưng không quên nhìn rõ thần sắc Triệu Khuông Dận.

Hắn trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tay Lý Tòng Gia.

Trong ánh mắt này có dục niệm.

Loại dục niệm không thể nói rõ nhưng đặc biệt đáng sợ. Nga Hoàng bị cảm giác mơ hồ của mình dọa đến tâm thần không yên, thấy Lý Tòng Gia ngồi xuống, tất cả vẫn như thường, đàn nhạc hát ca, nàng càng thêm bất an.

Cảm giác nói không nên lời.

Nàng vốn tưởng rằng hắn là mối uy hiếp của y.

Thế nhưng vì sao… Lý Tòng Gia một đêm này trở nên thoải mái hơn bất cứ lúc nào khác. Thậm chí ngay khi nàng tự ý lấy Sơn Hà Cẩm đã cất kỹ ra, y cũng không giận. Nga Hoàng đúng là vẫn còn tâm tư nữ tử, thông minh nhanh nhẹn, cũng chỉ là muốn bảo vệ phu quân, nghĩ rằng đem thứ hoàng thượng ngự ban ra, biểu hiện sự coi trọng không giống người thường thì có thể dọa một tên Triệu Khuông Dận ý đồ bất minh. Nga Hoàng biết Lý Tòng Gia sẽ không thực sự làm sao, thế nhưng vẫn muốn đem kiện y phục kia cho y mặc.

Đây vốn là một vòng bế tắc, Lý Hoằng Ký, Lý Tòng Gia.

Đêm nay đã xảy ra chuyện gì, thản nhiên cười, kiện Sơn Hà Cẩm lại xuất thế. Đối với hoảng hốt kinh động của người ngoài, y chỉ một mực giữ nguyên phong thế ưu nhã.

Thế nhưng đối với ba người trong phòng này, đây là chuyện bí ẩn không thể nói.

“Ta kính Triệu công tử một chén.” Lý Tòng Gia lại nâng một chén Thanh Hoan Tửu, chén sứ buốt lạnh khác thường.

Từ bôi thấm cốt [Chén ngọc lạnh thấu xương].

Lúc uống xong chén rượu hắn đã nghĩ lại tất cả những gì xảy ra mấy ngày hôm nay. Không phải hết cách, không phải bất đắc dĩ, thế nhưng một Lý Tòng Gia có đáng để hắn thay đổi hay không? Tự đáy lòng hắn hỏi chính mình, không có câu trả lời.

Lý Tòng Gia, đến tột cùng ngươi có thể khiến ta tin tưởng tâm người khác?

Nam tử mày kiếm còn chưa thay y phục văn nhân, nhưng phong mang vẫn không hề giảm sút, Lý Tòng Gia nhìn vào mắt hắn, đồng thời uống một chén này.

Triệu Khuông Dận, kỳ thực ngươi cũng là người điên.

Điệu Kim Liên Vũ đã bắt đầu.

Hoàng kim bạch bích mãi ca tiếu, nhất túy luy nguyệt khinh vương hầu [Vàng bạc ngọc ngà mua lời ca tiếng cười, say rượu ngắm trăng xem nhẹ quyền quý].

Bất giác sắc trời rạng sáng, giờ Dần đã qua.

Phủ Thái tử.

Lý Hoằng Ký đứng liền một đêm tại Lưu Phong Đình. Liễu sau đêm nhỏ xuống từng giọt nước, y phục ẩm ướt lại khô ngay, có người đem ô đến, bị hắn ném thẳng qua một bên. Dưới ánh mặt trời, chẳng còn cái gọi là lưu phong hưởng tuyền. Hồ không còn nước, đáy hồ một mảnh khô cạn, thủy tảo trải qua năm tháng đã mọc thành đoàn.

Hắn lặng lẽ đứng lặng, hắn muốn tìm cho ra.

Tìm kiếm từng chỗ từng chỗ một, dù chỉ là một khe nhỏ, cũng muốn vạch bùn nhìn cho rõ, hắn muốn tìm hộp tử đàn kia.

Hắn cũng muốn cược thêm một lần, cược xem chiếc hộp này có thể trở lại hay không, dù cho là tàn tích, dù cho trong hộp chỉ còn lại một lớp bùn nát rữa, Lý Tòng Gia cũng thắng rồi.

Lý Hoằng Ký nguyện ý chịu thua.

Tất cả một màn này, xem như là thiên ý.

Lục đệ. Nếu trời muốn đệ thắng, ta sẽ tâm phục khẩu phục.

Rốt cuộc có người nâng một chiếc hộp thâm sắc còn phủ đầy bọt nước quỳ gối ở bên ngoài, thanh âm run run, “Thái tử…”

Hắn bất động hồi lâu, không dám quay đầu lại nhìn.

Gỗ tử đàn tốt nhất bị ngâm trong nước nhiều năm vẫn bảo trì được màu sắc nguyên bản, chiếc hộp không bị sứt mẻ gì. Lòng có chút buông lỏng, Lý Hoằng Ký lúc này so với khoảnh khắc tiếp nhận phong hào Thái tử còn khẩn trương hơn, lần đầu tiên hắn biết được, thì ra chính mình cũng có lúc do dự như vậy.

Một mạt bích sắc dĩ nhiên lại có sức mạnh như vậy.

Hắn nhẹ nhàng mở hộp, mùi gỗ ẩm ướt xộc vào tận sống mũi, thế nhưng trong hộp.

Trống không.

Sớm đã không còn gì nữa.

Dây đàn năm ấy, sao có thể vắt ngang quang cảnh năm xưa, rối loạn lòng người, đã sớm táng thân nơi bụng cá, hay hóa thành dòng nước không màu? Lý Tòng Gia, ngươi còn nhớ nó, hi vọng vào nó, ta lại còn đi tìm nó.

Chúng ta đều là người si nói mộng.

Lục đệ, tỉnh mộng đi.

Bình minh trong trẻo, vị Thái tử một đêm không ngủ đứng giữa Lưu Phong Đình, phát ra một trận cuồng tiếu.

Tiếng cười cộng hưởng.

Mọi người trong phủ An Định Công cũng kết thúc một hồi yến hội.

Lý Tòng Gia không phải người dễ dàng say, Triệu Khuông Dận cũng vậy, vậy mà một đêm này, họ đã say hai lần.

Khi trời hửng sáng, mưa phùn rốt cuộc ngừng.

Mặt trời ló dạng đằng đông.

Gió chuyển mây bay.

Một thân thiên thủy bích ngà ngà say, ngươi có từng may mắn nhìn thấy?


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp