SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 03: Trọng án nghê thường ca biến triệt

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 03: Trọng án nghê thường ca biến triệt

Mấy ngày trôi qua.

Trong phủ An Định Công, cảnh xuân ngập tràn, hoa cỏ tươi tốt.

Sáng sớm trời lạnh, ánh mặt trời thanh lương làm nổi bật một rừng cỏ hoa thanh nhã, trên từng tán lá còn đọng lại sương đêm trong suốt. Tỳ nữ mặc áo trắng cầm theo chiếc giỏ trúc cùng mấy bình sứ nhỏ, trong giỏ còn có chiếc ống hút đặc chế từ cỏ lau, tỉ mỉ thu thập từng giọt sương trên cánh hoa tán lá.

Dạ vũ nhuộm thành thiên thủy bích.

Màu sắc trong suốt nổi danh thiên hạ, phải bỏ ra bao nhiêu tâm tư mới có thể chế nên, cần phải kiên trì thu thập sương sớm trên lá cây, ngay sau đó đem đun sôi, khói mỏng nhuốm vào mảnh lụa phủ bên trên, giữ lửa nhỏ liên tục, bảy ngày sau mới có thể tập hợp được thiên địa linh khí của sương sớm mà nhuộm thành bích sắc xiêm y, trong trẻo tinh khiết như có như không, ngàn vàng khó đổi, cũng chỉ có người vùng sông nước Giang Nam mới có thể hao tổn tâm tư nhường này.

[Chú thích: Thiên Thủy Bích là có thật. “Tống Sử – Nam Đường thế gia” có ghi: Phi tử của Nam Đường hậu chủ Lý Dục một lần nhuộm vải, vô tình để lụa trắng đặt ngoài trời suốt đêm, tơ lụa bị dính sương sớm, biến thành lục sắc. Sau đó tất cả mọi người đều theo phương pháp nhuộm màu này, đồng thời gọi màu lục này là “Thiên Thủy Bích”.

“Thiết Vi Sơn Tùng Đàm” cũng ghi lại, Lý Dục tại Giang Nam ngày trước, hầu hết thời gian đều mặc Thiên Thủy Bích.

Cho nên mới có câu: Dạ vũ nhuộm thành Thiên Thủy Bích.]

Lý Tòng Gia vô cùng thích thiên thủy bích, mà cũng chỉ có màu sắc ấy mới xứng với y. Đã từng có thần tử tại đại thọ của hoàng thượng, đem kiện tú bào nhuộm màu thiên thủy bích làm thọ lễ trình lên, mỗi sợi tơ đều được nhuộm màu tỉ mỉ bởi mấy trăm nhân lực, vẽ nên bản đồ Nam Quốc sơn hà, hoàng thượng vô cùng vui mừng, ban cho cái tên Sơn Hà Cẩm.

Một năm này, hoàng thành lớn như vậy cũng không tìm được ai xứng đáng khoác lên người kiện xiêm y này, mãi cho đến khi Hàn Hi Tái đề nghị, khuyên hoàng thượng triệu lục hoàng tử trở về, chung quy vẫn là người của hoàng gia, đâu thể đơn giản như vậy mà đi làm cái gì Chung Sơn ẩn sĩ. Lý Tòng Gia từ trong núi trở về, trong khoảnh khắc chúng thần nhìn thấy y xuất hiện, tao nhã xuất trần, rốt cuộc đã tìm ra đáp án.

Sơn Hà Cẩm, ban thưởng cho lục hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất, quả nhiên không còn ai dị nghị.

“Sơn.Hà.Cẩm.” Thái tử thở dài một hơi, nhìn thấy sự tán thưởng rõ nét trong mắt phụ hoàng khi nhìn người mặt kiện y phục đó, hắn biết phụ hoàng vẫn có ý giao phó toàn bộ cho lục đệ.

“Thái tử.” Sau khi Lý Tòng Gia khấu tạ rời khỏi đại điện liền gọi hắn, nhưng đổi lại, Lý Hoằng Ký chỉ phẩy tay áo bỏ đi.

Chỉ là một kiện xiêm y.

Chỉ là, nhất xuyên sơn hà.

Từ nay An Định Công không còn để cho kiện tú bào tuyệt thế ấy xuất hiện nữa.

Mà hiện tại, người trong phủ biết An Định Công yêu thích thiên thủy bích, có người đã tỉ mỉ thu thập sương sớm nhuộm y phục cho y.

Lý Tòng Gia lững thững giữa sân vắng, vừa vặn nhìn thấy Nga Hoàng đi vào hoa viên, liền một đường đi theo, thiếp thân thị nữ Lưu Châu cầm theo chiếc giỏ trúc chờ ở bên ngoài rào tre, y thấy nàng thi lễ, nhưng lại không nhìn thấy Nga Hoàng.

“Phu nhân đâu?”

“Phu nhân sang bên kia rồi, người nói cây tường vi bên kia vừa lúc nở hoa.”

Lý Tòng Gia đi qua hàng rào, tự tay gạt đi cành lá chìa ra, vừa vặn nhìn thấy Nga Hoàng đang cúi người tinh tế ngửi một cây tường vi, cánh hoa đỏ thắm nồng đậm nở rộ lộng lẫy.

“Nga Hoàng.”

Chỉ xoay người một cái, chính là phu quân của nàng, bầu trời của nàng.

Mười tám tuổi thì được gả cho y, năm ấy nàng cực điểm kiều diễm mà mỹ lệ, loại mỹ lệ không thể che dấu, tựa như kim tuyến vũ y mà nàng yêu nhất, tựa như phượng vũ cửu thiên, tất cả thế gian chỉ có thể cúi đầu.

Lý Tòng Gia nhàn nhạt mỉm cười, cầm lấy ống cỏ lau trong tay nàng, nhưng lại bị nàng giữ lại, “Chưa đủ để nhuộm một kiện y phục cho chàng, còn thiếu một chút nữa.” Nói xong, nàng tìm được một phiến lá dưới đóa tường vi, bất giác tự cắn môi dưới, cẩn thận từng chút một mà dẫn sương vào bình.

Y vừa muốn kéo nàng lại, đã thấy Nga Hoàng thở nhẹ một tiếng, mãnh liệt dương tay, xẹt qua thân tường vi. “Ai! Đều là chàng.” Một đôi mắt phượng chứa chút giận dữ nhìn Lý Tòng Gia, tay đưa lên trước mắt y, “Chàng khiến thiếp phân tâm rồi, chàng xem.”

Lý Tòng Gia nhìn thấy nàng cố ý tỏ ra tức giận thì bật cười một tiếng, “Được được được, ta không nên tự ý theo nàng đến đây. Đau rồi sao?”

“Không đáng kể, không phải quá đau.” Vết máu chậm rãi chảy ra từ ngón tay nàng.

“Cho dù là thiên thủy bích, ta cũng không nên để y phục dính máu.” Lý Tòng Gia cười, ôn nhu cầm ngón tay nàng, đưa lên môi mút đi vết máu, nhìn nàng trừng mắt thật phong tình.

Nga Hoàng đẩy y ra, “Thật là… còn có hạ nhân đó.” Chung quy nàng vẫn thấy ngượng, thần sắc diễm lệ phảng phất như mẫu đơn trong lửa, đỏ đến tận cùng.

Lý Tòng Gia ôm nàng vào lòng.

Xa xa chợt có bóng bồ câu vút đi, một người mặc áo vải màu nâu lợi dụng lúc trời còn chưa sáng hẳn đã lặng lẽ đến sau hoa viên dùng bồ câu truyền tin, không ngờ khi trở lại đã nhìn thấy một màn này.

Không một tiếng động. Chỉ lặng lặng nhìn đóa tường vi nở rộ, hắn nghe Lý Tòng Gia nói với Nga Hoàng, “Lát nữa ta sẽ sai người nhổ đi loại hoa gai góc này, được chưa?”

 Hắn nghĩ đến đêm đó dưới gốc đại thụ va chạm mơ hồ, mà hiện tại cổ tay tuyệt mỹ đó lại đang ôm lấy một thân y phục kim sắc, lòng không hiểu sao có chút nhói đau.

Nga Hoàng đang ngả đầu trong lòng y đột nhiên nhớ tới điều gì, nghi hoặc hỏi, “Người trong thiên uyển… Nghe Lưu Châu nói hình như là người phương Bắc.”

Lý Tòng Gia không nói gì.

“Người ấy thật sự là bạn cũ?”

“Ừm, không sao cả, nàng cứ yên tâm.”

“Cứ coi như thiếp đa tâm, chỉ là mấy ngày trước phụ thân tới thăm, nói rất nhiều chuyện bên ngoài, Tòng Gia, chàng nhất định phải cẩn thận.” Nga Hoàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt y vẫn vân đạm phong khinh như trước, “Phụ thân rất lo lắng cho chàng, nhưng thiếp hiểu chàng, chàng trước nay đều không muốn tranh giành với bất kỳ ai, lại càng không tranh giành với Thái tử. Thế nhưng…”

Lý Tòng Gia cười trấn an, “Chung quy Thái tử vẫn là ca ca ruột của ta, nàng yên tâm. Trước trận chiến, triều đình phải cắt một vùng đất lớn cho người phương Bắc khiến phụ hoàng phiền muộn, hơn nữa thế cục bây giờ bất ổn, cho nên phụ thân nàng mới lo lắng như vậy.”

Nga Hoàng không hỏi thêm nữa, chỉ dặn y cẩn thận.

“Lần trước đến Hàn phủ, ta nói nàng còn nhớ đến điệu múa của Hồng Tụ, khi nào nàng ấy rảnh thì để nàng ấy qua phủ chúng ta, nhưng gần đây Hàn phủ chuẩn bị được một khúc nhạc mới, nàng ấy cùng mấy linh nữ [đào kép] khác đã bị Thái tử mời đi, mấy ngày nữa mới có thể qua đây.”

Nhắc tới âm luật ca vũ, Nga Hoàng hào hứng vô cùng, không còn suy nghĩ nhiều nữa.

Ở bên cạnh Nga Hoàng một lúc, thấy nàng còn muốn tự mình thu dọn, Lý Tòng Gia đành một mình đi ra, căn dặn thư đồng thân cận nhất là Phiêu Bồng đi mời vị đại phu phương Bắc tới, nói là người bạn cũ kia không quen thuốc trị thương của phương Nam, cần phải mời người phương Bắc đến mới yên tâm.

Phiêu Bồng một mình ra khỏi phủ, lòng nghĩ ngợi không hiểu tâm tư của An Định Công, thế nào nửa đường vô duyên vô cớ mang về một người lai lịch không rõ ràng, còn hao tổn tâm tư mời đại phu cho hắn. Nhìn người nọ cũng có thể xem là phong trần tuấn dật, chỉ tiếc toàn thân đầy lệ khí, lại còn mang theo đao kiếm.

Phiêu Bồng vừa đi vừa nghĩ, chớp mắt đã đến trước y quán nổi danh nhất thành Kim Lăng.

Cuối cùng mời được đại phu về phủ, hắn lại không thấy chủ tử phân phó đưa đại phu đi thăm bệnh cho cái gì bạn cũ kia, mà chỉ gặp riêng An Định Công.

Lý Tòng Gia đi ra, sắc mặt không nhìn ra cái gì, chỉ hết sức cẩn thận bảo Phiêu Bồng đi theo. Hắn còn chưa kịp hỏi kỹ, An Định Công đã sai hắn đi tìm mấy hạ nhân đến hậu viên tỉa hoa. Hắn đoán không ra tâm tư chủ tử, chỉ có thể tiếp tục làm theo, mà phu nhân lại một mực ngăn cản, chung quy đó cũng là những cây hoa mà phu nhân vô cùng yêu thích, sau cùng, vẫn là An Định Công sai người cầm kéo cẩn thận tỉa từng cái gai một, mới có thể an ủi được Nga Hoàng.

Một hồi xuôi ngược, trong phủ chưa yên.

Mà lúc này, thiên uyển giữa trưa không một tiếng động, Triệu Khuông Dận mở song cửa sổ, lấy ra một mẩu giấy, trên mặt giấy chỉ có một chữ, “Giết!”

Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, nhưng nét cuối cùng đầu bút lông dừng lại, hụt đi phân nửa.

Một chữ “Giết” viết vô cùng bất ổn, nhưng chung quy vẫn cứ thành chữ. Quyết tâm, đã hạ rồi.

Hắn cầm tờ giấy, lại nhớ đến Lý Tòng Gia một thân thiên thủy bích y ẩn hiện sau làn khói trà, “Huynh ấy là huynh trưởng của ta.” Hắn cười có chút tiếc nuối.

Lý Tòng Gia đánh cược thua rồi, ngay từ đầu đã định trước như vậy. Y muốn nhân tình, đáng tiếc Lý Hoằng Ký không hiểu nhân tình, không màng nhân luân. Vậy thì có thể trách ai, thiên hạ, đến nay không đổi.

Triệu Khuông Dận nhìn hoa xuân rực rỡ trong viện, đưa tay đóng cửa sổ lại, khi chỉ còn một khe sáng rất nhỏ, hắn nhìn thấy, người mặc áo choàng bích sắc đang mang theo một thứ gì đi đến.

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, trong vườn hạ nhân vẫn tiếp tục tỉa gai hoa, Triệu Khuông Dận đi tới gần Lý Tòng Gia, vừa chạm đến giả sơn, hắn mới phát hiện Lý Tòng Gia đang dùng vải lụa lót một cây kéo vàng, trên bề mặt cây kéo chạm trổ hoa văn tinh xảo.

Lý Tòng Gia thấy hắn đi đến cũng không nói gì, tiếp tục động tác trong tay, đột nhiên mảnh lụa bị người ném sang một bên, cây kéo cũng bị người nọ đoạt đi, y vừa đứng thẳng lên thì nhìn thấy Triệu Khuông Dận cầm cây kéo cười khẽ hai tiếng, lập tức xuất đao hướng thẳng đến cây hoa, không qua một cái chớp mắt đã rọc chỉnh chu toàn bộ gai góc trên cây hoa đỏ, lại không làm tổn thương cánh hoa.

“Như vậy thế nào?” Rất rõ ràng, Triệu Khuông Dận không thích phương pháp của bọn họ, còn cầm cây kéo ngắm nghía một lượt, “Cây kéo bằng vàng ròng sao có thể sắc bén, khó trách các ngươi làm chậm như vậy, cứ vậy một vườn hoa này cần tỉa mấy ngày mới xong.” Nói dứt lời, hắn thuận thế dùng cây kéo cắt một cây mẫu đơn khác, “Vẫn là có chút tác dụng, nhưng cũng không biết đã làm người bị thương rồi…”

“Trả cây kéo cho ta.” Thanh âm Lý Tòng Gia vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng rõ ràng dị thường, “Ai cho phép ngươi cắt bỏ nó? Ngươi đã quên mất nơi này là phủ đệ của ai sao?”

Triệu Khuông Dận chỉ thấy hắn tiếc nuối một gốc hoa mà lắc đầu, mạnh mẽ ném cây kéo xuống đất, tay phải vung đao đặt lên cổ Lý Tòng Gia, “Ngươi còn có thời gian tiếc hoa?”

Lý Tòng Gia không nhúc nhích, “Trả hoa cho ta.”

Hắn mở tay trái, một đóa mẫu đơn đã bị vò nát còn chảy ra một chút dịch lỏng, đầu ngón tay tái nhợt của Lý Tòng Gia nhẹ nhàng mơn trớn cánh hoa, nhẹ nhàng nhặt lại từng chút từng chút một, rốt cuộc có chút khổ sở, “Mới vừa rồi Nga Hoàng còn dặn ta, không được làm hoa bị thương.” Đột nhiên ánh mắt y biến chuyển, nhìn thẳng vào người đang cầm đao uy hiếp mình, “Ngươi nói xem, ta có nên mở miệng gọi người đến?”

Triệu Khuông Dận trông thấy đầu ngón tay đối phương nhiễm một tầng đỏ thẫm như máu, mà Lý Tòng Gia vẫn thản nhiên như trước, phong thái an định, một thân thiên thủy bích, nhất mục trọng đồng phản chiếu ánh đao, Triệu Khuông Dận lần đầu tiên nhìn ra được trong con ngươi đen thẫm ấy có một chút tức giận, thế nhưng rốt cuộc, chỉ vì một đóa hoa.

Nếu là người khác, hắn quyết không tin, thế nhưng giờ khắc này, một thân nam nhân lặng lẽ, nhặt hoa tự hỏi, chân chân thật thật chỉ là vì một mảnh hồn hoa, lọt vào mắt hắn rõ ràng như vậy…

Hương tử đàn u đạm.

“Ngươi sẽ không gọi người, nguyên nhân giống với việc đêm đó ngươi cứu ta.” Triệu Khuông Dận vô cùng chắc chắn, “Ngươi quan tâm đến mạng người, thậm chí…” Hắn dừng lại, tựa như lơ đễnh, lại thật sự kinh tâm, “… Dường như ngươi quan tâm đến cả sinh vật nhỏ bé nhất. Cho nên, ngươi không giống với Lý Hoằng Ký.”

Thân ảnh Lý Tòng Gia đột nhiên chấn động, như là bỗng dưng nghe được một cố sự đã lâu, y chỉ là thật lâu, thật lâu, chưa từng nghe qua có người dám gọi cái tên này, hôm nay lại bị một người phương Bắc không biết cố kỵ gọi thẳng ra. “Hoằng Ký ca ca…”. Y đột nhiên tắc nghẹn, nhìn thẳng vào hắn, “Ta không giống với huynh ấy, huynh ấy sẽ không cho phép bất kỳ ai gọi huynh ấy như thế, cũng sẽ không để ai cướp cây kéo từ trong tay huynh ấy mang đi…”

“Hắn cũng sẽ không coi một đóa hoa quan trọng hơn tính mệnh của mình.” Triệu Khuông Dận trách móc, lực dụng đao trên tay nặng thêm ba phần. “Lý Tòng Gia, ngươi còn tức cười hơn so với những gì ta nghe được, nhưng cũng khiến ta bất ngờ hơn so với những gì đã tưởng tượng về ngươi. Ngươi quan tâm đến tính mệnh người khác, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến tính mệnh của chính mình.”

Như là lần đầu tiên nghe được loại định luận này, Lý Tòng Gia chỉ mỉm cười, “Ngươi nói nhiều như vậy, kỳ thực giết ta, so với tước hoa này còn dễ dàng hơn.”

Triệu Khuông Dận có chút tức giận, lôi cổ tay y, hai người lúc đó gần nhau đến nỗi, hắn có thể cảm thụ được hơi thở phảng phất hương tử đàn của y, hắn gằn từng chữ từng câu cho người mang trọng đồng kia nghe, “Người trong thiên hạ đều nói ngươi không hiểu cái gì, kỳ thực ngươi, thứ gì cũng đều minh bạch.”

Lý Tòng Gia cười không đáp, tựa như trò chơi này rất không thú vị, khiến y không muốn tiếp tục kéo dài. Cổ tay bị đối phương nắm chặt không cách nào rút ra, đành thôi, y thở dài có chút mệt mỏi, rốt cuộc chậm rãi nghiêng đầu tựa trên vai của Triệu Khuông Dận, ghé vào lỗ tai hắn nói từng chữ rõ ràng, “Huynh ấy sai ngươi giết ta, có đúng không?”

Triệu Khuông Dận không đáp, y liền quay ra tiếp tục nói, “Đêm đó lúc ngươi không vội vàng ly khai ta đã biết, ngươi muốn dùng tính mạng ta đổi lấy tín nhiệm của huynh ấy? Đáng tiếc, ta không nghĩ rằng ngươi chịu để người khác sai khiến.”

“Thái tử hứa sẽ cho ta danh lợi, lý do như vậy thế nào?”

Lý Tòng Gia chỉ ghé vào lỗ tai hắn cười, y vươn tay, nhẹ nhàng đẩy đi lưỡi dao sáng loáng, Triệu Khuông Dận gần như bị đầu độc chợt bừng tỉnh nhìn nam tử ma mỵ trước mặt, nét cười thanh nhã tựa như tĩnh tại trong bức tranh thủy mặc, nhưng lại sống động với một một câu nói khiến hắn giật mình, “Nhất định không chỉ là lý do như vậy, ngươi so với Thái tử, thông minh hơn nhiều lắm.”

Triệu Khuông Dận thu hồi lưỡi đao, “Nói cho ngươi cũng không sao, ta có một huynh đệ ruột thất tán nhiều năm, đệ ấy lưu lạc trong một căn miếu ở thành Bắc, Thái tử âm thầm nhốt đệ ấy để uy hiếp ta, ta giúp hắn diệt trừ Tề Vương, hắn đồng ý buông tha huynh đệ của ta, đồng thời nếu như ngày sau thuận lợi đăng cơ, liền cho ta một bước lên mây. Thật ra, hoàng thượng đã thỉnh thị Bắc triều muốn thoái vị nhường ngôi cho hắn, đáng tiếc hoàng đế Bắc triều lo lắng Lý Hoằng Ký, tính tình hắn quá tàn nhẫn, rất khó đảm bảo sẽ tiếp tục thần phục phương Bắc, cho nên việc chọn người truyền ngôi vẫn không thể tiếp tục, mà hiện tại, uy hiếp lớn nhất của hắn, chính là ngươi.”

Lý Tòng Gia khép hờ hai mắt, “Cái gọi là uy hiếp, chẳng qua cũng chỉ là một đôi mắt mà thôi.” Cổ tay ưu nhã đặt lên che trán, có chút phiền nhiễu mệt mỏi, tử đàn hương trong nháy mắt không còn dấu vết, nhưng thủy chung vẫn quanh quẩn không đi. Triệu Khuông Dận yên lặng nhìn y một lát, đột nhiên nói, “Có ai từng nói điều này chưa, rằng cổ tay của ngươi rất đẹp?”

Lý Tòng Gia vừa muốn đáp cái gì, đã thấy nô bộc tỉa hoa đang tới gần. Y phục thiên thủy bích chuyển qua giả sơn, không ai nhìn thấy y, chỉ nghe thấy tiếng y cao giọng phân phó, “Tuyệt đối không thể làm tổn thương cánh hoa.”

Lý Tòng Gia trở lại nội uyển, nhẹ nhàng cài cửa phòng, Nga Hoàng đã đi xem linh nhân ca vũ, trong Chiêu Hoa Các chỉ còn lại một mình y. Lý Tòng Gia lấy chiếc lọ ra, sáng sớm nay mời đại phu phương Bắc đến, y đã biết thứ này rốt cuộc là gì, Thấm Cốt, vốn được đặc chế tại vùng biên cương, nơi âm hàn hoang vu nhất, đặc tính cực hàn, nếu muốn mang theo bên người nhất định phải dùng băng ngọc phương Bắc chế thành lọ mới có thể duy trì được độc tính. Thứ này thích hợp nhất là hòa vào Thanh Hoan Tửu mà quý tộc phía Nam thường uống, tửu tính thanh lương, nếu như trong rượu có độc, chén tử đàn có thể giải được, nhưng cần đặc biệt lưu tâm, nếu như không có độc, dịch lỏng của hợp hoan hoa trong rượu lại biến thành kịch độc. Thông thường không mấy ai lại dùng chén tử đàn để uống rượu, vì hương khí của nó có thể ảnh hưởng đến vị rượu, cho nên rất hiếm khi xảy ra sự cố chết người.

Chẳng trách chiếc lọ đó lại lạnh lẽo đến cực điểm, y cầm chiếc lọ trầm tư, ngoài cửa sổ đột nhiên có thị nữ thấp giọng bẩm báo: “Thỉnh an An Định Công, Hàn đại nhân dự định ba ngày sau sẽ cho Hồng Tụ cô nương qua đây, muốn hỏi ý quý phủ thế nào?”

“Rất tốt, thay ta cùng phu nhân vấn an Hàn đại nhân.”

Giang Nam tháng ba, đất trời một màu xanh thẳm, ngoài cửa sổ mưa chợt phất qua, rơi tí tách trên cành lá, khiến cho nữ tử trên lầu vội vã đóng cửa, trên đường mấy sập tơ lụa cũng được thu dọn vội vàng, thoáng chốc dù giấy rợp trời, miền Nam luôn khiến người thơ thẩn, tửu lâu bên góc đường bỗng chốc náo nhiệt hơn, vẽ nên một phen cảnh trí say lòng người.

Một đoàn lính tuần tra đi ngang qua, chỉ thấy một người lén ở lại cuối đường, hướng qua mấy sập vải mà đi, dọc theo mấy hàng trái cây thì thấy một đại thẩm cười hớn hở, “A Thủy, con nán lại tìm giai nhân đúng không?”

Người bị kêu tên A Thủy lén lút như kẻ trộm vội vàng quay đầu lại, tay ra dấu đừng nói, chân vẫn tiếp tục chạy đi, thiếu chút nữa đâm vào cô nương đang bung dù phía trước, bị một trận chửi mắng khó nghe.

Đại thẩm cười đến hài lòng, liên tục giải thích với mấy người xung quanh, “Tiểu tử đó sống ở xóm kia, mẹ hắn sớm đã thành quả phụ, cùng với ta mở ra sạp hàng này, mà đứa trẻ đó, đọc sách bao nhiêu năm vẫn không đạt được một chút công danh, khiến cho mẹ hắn phải vất vả xin cho được một chân nha dịch nho nhỏ, nghe nói năm nay nó còn muốn thi nữa.”

Mấy tiểu thương bên đường nghe được đều bật cười nhìn theo hướng hắn chạy đi, “Lão Trương hôm qua không phải nói cần mua một chữ dán cửa sao, không bằng bảo A Thủy viết một chữ, cũng thỏa niềm đam mê thi thư của nó.” Lời dứt một trận cười to.

A Thủy chạy qua hai con đường, nhìn thấy bóng người mặc y phục đỏ ẩn hiện trong Vạn Khỉ Các [Khỉ: lụa là], trong lòng đại hỉ, len lén trốn đằng sau gốc cây lớn làm bộ pha trà nói chuyện phiếm cũng lão bản. Ánh mắt lại không chút nào rời khỏi căn lầu đối diện kia.

Hồng Tụ, Hồng Tụ, cái tên phảng phất hàm hương.

Hắn cười si ngốc, đến nỗi một tiểu nhị vô tình làm đổ nước vào người hắn, hắn vẫn không hề nhúc nhích.

Thực sự là hết cứu. Hắn cứ luôn chạy đến đây nhìn lén như vậy.

Thẳng đến khi mạt hồng sắc kia mở lại cây dù, hắn mới phát hiện ống quần cùng đôi giày ướt sũng.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp