SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 02: Thế sự như nông hữu kỷ nhân

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 02: Thế sự như nông hữu kỷ nhân

Đầu cùng ngõ nhỏ có một cây đại thụ xiêu vẹo, vô tình hữu ý mà che đi phân nửa ánh trăng.

Y đang miên man trong tiếng đàn hồi ức thì đột nhiên bị cắt đứt.

Có tiếng vật gì đó rơi xuống.

Một chiếc lọ nhỏ lăn tới quay tròn dưới chân y. Lý Tòng Gia cúi người, nghe được từ phía xa có tiếng bước chân mất trật tự. Y vừa nhặt chiếc lọ lên, đã bị một người che miệng.

Người phía sau không nói gì, một vật thể lạnh lẽo đã đặt ngang gáy y.

Không phải là không sợ hãi, chỉ là tất cả biến cố xảy ra quá nhanh, y chỉ nhớ rõ chiếc lọ dưới ánh trăng mang đến xúc cảm băng lãnh dị thường.

Đối lập với cảm giác mà người phía sau mang tới, Lý Tòng Gia cảm giác được y bào theo từng tiếng thở dốc của hắn mà trở nên ẩm thấp. Y không kịp nghĩ ngợi, phía trước đã có một loạt cung thủ hắc y tiến đến. Hầu như không hề phát sinh bất cứ âm thanh nào, chỉ một tích tắc nữa thôi, y sẽ trở thành tấm bia đỡ tên cho kẻ khác.

Giằng co quỷ dị.

Người mặc cẩm bào bị biến thành tấm chắn nhíu mày, rõ ràng minh bạch, nhất mục trọng đồng.

Nhan sắc sâu xa dị thường, không nhìn ra bất cứ thần sắc gì, khiếp sợ hay hoảng hốt.

Thanh đao tạo ra một đường viền nhàn nhạt, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến y biến thành con nhím cẩm bào.

Hồi lâu.

Tất nhiên không ai dám bắn cung.

Không ai ngờ tới tình thế này. Thân thể vững vàng của người phía sau khẽ động, chậm rãi lùi về phía sau, lực đạo bàn tay không hề suy giảm.

Lý Tòng Gia cũng không hoảng loạn như trong dự đoán.

Hắc y nhân dẫn đầu nói nhỏ một tiếng, “An Định Công.” Hắn vung tay, toàn bộ hắc y nhân trong nháy mắt rút lui không một tiếng động.

Thanh đoản đao bên cổ khẽ động, Lý Tòng Gia một trận đau nhói. Y không chạy cũng không giãy dụa, bàn tay che miệng y cũng đã bỏ xuống. Y nhắm mắt lại chờ kẻ kia giết người diệt khẩu. Chiếc lọ trong tay đã nắm khá lâu, vậy mà vẫn lạnh đến thấu xương thấu cốt.

Chiếc đàn đó thì sao?

Y đột nhiên nhớ lại.

Một tích tắc sau y kinh ngạc phát hiện bàn tay cầm dao của người phía sau, máu không ngừng chảy từ bờ vai xuống. Cảm giác áp bức bỗng nhiên giảm bớt, Lý Tòng Gia theo bản năng muốn xoay người, cổ tay lại bị người nọ nắm chặt, như dùng hết trọng lượng toàn thân, y muốn giương tay nhưng bất lực, bước chân lảo đảo bị hắn lôi đi.

Hai người ngã vào sau gốc đại thụ cuối con phố nhỏ.

Toàn bộ tia sáng hầu như đều bị lá cây che khuất, giữa bóng ma u ám, Lý Tòng Gia ngửi được vị máu tươi nồng nặc, y muốn đứng dậy, cổ tay lại bị chế trụ gắt gao.

Đã như vậy, thì thôi đi, kẻ trong bóng tối nhìn người trước mắt thân phận bất phàm, rốt cuộc phất tay áo thản nhiên ngồi xuống. Hắn nhìn hai cổ tay tái nhợt đã bị mình nắm đến hằn vết tích.

“Ngươi là An Định Công?” Đối phương cất giọng trầm thấp.

“Phải.” Lý Tòng Gia mỉm cười, “Ngươi đang cảm thấy may mắn vì chạy thoát hay là đang hối hận? Hiện tại nếu ta mở miệng, ngươi lập tức sẽ trở thành con nhím.” Y vô thanh vô tức cất chiếc lọ nhỏ vào trong áo.

“Hoặc là ngươi chưa kịp gọi người đã bị ta diệt khẩu trước rồi?”

 Lý Tòng Gia tuy rằng không nhìn rõ mặt hắn, cũng biết rõ ràng người trước mắt bị thương không nhẹ. “Ngươi sẽ không làm vậy, vì ngươi còn muốn ta giúp ngươi nghĩ biện pháp ly khai.” Nói xong y dừng một chút, như muốn nghe ngóng âm hưởng phía xa. Tiếng nhạc trong hoàng cung vẫn đều đều như trước, chờ thêm một lát nữa thôi, trong phủ sẽ có người ra ngoài tìm y. “Buông ta ra đi!”

Lực đạo trên cổ tay chần chờ một chút, rốt cuộc buông ra.

“Vì sao bọn họ muốn giết ngươi?” Lý Tòng Gia cúi xuống kiểm tra thương thế của hắn, phát hiện ra trên vai hắn trúng một tiễn, máu nhuộm ướt đẫm y phục. Thế nhưng nghe thanh âm người nọ lại không có chút suy yếu.

Đối phương không đáp, y cũng không cần tiếp tục tra hỏi làm gì.

“Cái dạng này của ngươi không thể để người tuần tra ban đêm phát hiện.” Lý Tòng Gia đỡ hắn dựa vào thân cây, tự mình cởi ngoại bào, vung lên che cả hai người.

Bọn họ đang trốn dưới bóng đêm.

Lý Tòng Gia cúi bên người hắn.

“Lẽ nào ngươi định ở chỗ này suốt một đêm sao, An Định Công?” Hai người dựa sát nhau, hắn cảm nhận được rõ ràng hương tử đàn trên người Lý Tòng Gia hòa cùng vị máu tay nhễ nhại của hắn, sâu xa mà yêu dị.

“Xuỵt!” Y ý bảo hắn nói nhỏ một chút, “Trong phủ rất nhanh sẽ có người theo đường này tìm ta, khi đó ta sẽ mang ngươi ra ngoài.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng ngươi sao?” Một bàn tay đã đặt lên cổ Lý Tòng Gia.

“Hiện tại giết ta, ngươi tuyệt đối không thể ra khỏi thành Kim Lăng, chỉ có tin tưởng ta, ngươi mới có hi vọng.” Y cũng không giãy dụa, mặc người nọ uy hiếp. Sau đó y hạ giọng nói nhỏ bên tai người kia: “Ta biết ngươi có liên quan đến Thái tử, cho nên cứ yên tâm, ta cứu ngươi tự có nguyên do của ta.”

Vì vậy hắn không truy vấn nữa. Chỉ có hương tử đàn vẫn lưu luyến tại chóp mũi không đi.

Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Lý Tòng Gia lên tiếng, “Ngươi tên gì?”

“Triệu Khuông Dận.” Nói xong hắn nhìn người trước mắt, vài sợi tóc lướt nhẹ trên trán, đôi cổ tay thanh tuyệt, mơ hồ còn có vết tích hắn lưu lại, thật không ngờ tới một nhân vật mặc cẩm bào, nổi danh giữa hoàng thân quốc thích lại có thể thoát tục như vậy.

Giang Nam khí khái, thiên thủy thành bích.

Có một số người không cần ra vẻ, cũng toát lên một trận kinh hồng.

Quả nhiên danh bất hư truyền.

Triệu Khuông Dận âm thần tán thưởng.

Trên đường không còn ai, binh lính tuần tra có người rõ ràng lén uống rượu, bước đi cực kỳ bất ổn, lúc đi vào ngõ nhỏ, bước qua gốc cây đã giẫm lên áo choàng của Lý Tòng Gia.

Trong nháy mắt, hai người dưới gốc cây hô hấp song song dừng lại.

Người nọ mơ mơ hồ hồ nhấc chân tiếp tục đi, trong miệng tựa hồ còn đọc bài thơ gì đó, gián đoạn chẳng thành câu. Người bên cạnh nhìn qua, đưa tay kéo hắn lại.

“Ê, A Thủy, ngày hôm nay ngươi thừa dịp đội trưởng đi dự yến tiệc, lá gan liền to lên, cũng dám trộm rượu uống? Cẩn thận lát nữa đội trưởng phát hiện ra mùi rượu trên người ngươi, sẽ cắt toàn bộ lương của ngươi đó.”

“Xuỵt! Nói nhỏ chút!” Người trộm rượu nghiêng nghiêng ngả ngả bên vai người kia, “Ta nói cho ngươi biết, hũ rượu này là Hồng Nhi lấy trộm để tiễn ta, vẫn còn một ít ta đem giấu ở…”

“Ha ha, nghe nói năm nay ngươi còn muốn đi thi… Ta xem ngươi sớm đã chết tâm rồi…”

Đoàn tuần tra dần đi xa.

Lý Tòng Gia nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Vẫn phải cảm tạ người nọ uống say.” Y thấy ánh mắt Triệu Khuông Dận toát ra tiếu ý, nhìn lại chính mình, cả người ôm lấy người hắn, vừa nãy một hồi khẩn trương không suy nghĩ nhiều, lúc này mới phát hiện ra tư thế này quả thực bất nhã.

Vị tử đàn hương thoảng qua mũi, gương mặt thanh tú gần như ngay sát gáy, Triệu Khuông Dận rốt cuộc trở về chỗ cũ, mang theo ý cười quan sát người kia, “An Định Công cũng thật phong tình.”

Nhìn thấy bích y nhân đã tách ra, Triệu Khuông Dận cúi đầu nói, “Như vậy xem ra, thủ vệ của hoàng thành Kim Lăng cũng không hơn thế này.”

Lý Tòng Gia cảm giác được lọ nhỏ dưới lớp áo mang đến cảm giác băng hàn khó nhịn, “Đương nhiên so với người truy sát ngươi thì còn quá xa.” Y nói xong cũng không nhìn hắn, chỉ hơi nghiêng người nhìn lại ngõ nhỏ, “Hàn đại nhân đã từng nói qua, Thái tử đào tạo sát thủ nghiêm ngặt đến mức nào. Ngươi thật đúng là mạng lớn.”

Triệu Khuông Dận nhìn thẳng vào y, thần sắc kỳ quái. “Ngươi…” Đột nhiên cẩm bào trên người bị kéo đi, còn nghe được rõ ràng tiếng bước chân cấp tốc chạy tới.

Lý Tòng Gia phủ thêm áo choàng, cúi xuống dìu hắn lên, cử chỉ tự nhiên, phía trước Phiêu Bồng đang dẫn đoàn người cầm đèn lồng lo lắng nhìn xung quanh, rốt cuộc thấy y, “Đã trễ thế này, ngài còn chưa về phủ, phu nhân rất sốt ruột, đây là…”

“Giữa đường gặp một vị bằng hữu cũ, vô ý gặp thổ phỉ nên bị thương. Không có việc gì, chúng ta trở về đi.”

“Vâng.”

Sắc trời u ám, đại phu khám bệnh đã đến trước hành lang.

Cửa sổ Chiêu Hoa Các hoa văn ngang dọc, màn che uyên ương cẩm bị một đôi cổ tay thanh tuyệt nhẹ nhàng nhấc lên, “Nga Hoàng, không sao, ta ra ngoài một chút.” Nữ tử trên giường nghiêng nửa thân, tóc dài tràn ra khỏi chăn, lại được cổ tay đó nhẹ nhàng đặt lại, buông lại màn che.

Y vô tình nhặt được chiếc lọ ám sắc kia, lại không nhìn ra được chất liệu, tựa như ngọc, băng hàn đến thấu xương, loại băng lãnh không thể nói bằng lời này phảng phất đoạt đi sinh mệnh, lại như tái sinh trong lòng bàn tay y. Y đặt chiếc lọ vào sau thư quyển, xoay người nhìn lại, Nga Hoàng đã đợi một đêm, lúc này coi như đã ngủ ngon rồi, mới thoáng an tâm.

Y đẩy cửa ra, tỳ nữ Lưu Châu dẫn Lý Tòng Gia đi đến phía trước, “Đại phu nói chỉ là ngoại thương, không đáng lo ngại.” Nói xong nàng giương mắt lén nhìn thần sắc đoan trang của chủ tử, châm chước có nên nói hay không, “Lưu Châu… Lưu Châu nhìn ra người nọ là người phương Bắc… trên người còn có lợi khí…”

Lý Tòng Gia ra hiệu chớ có lên tiếng, cũng không giận chút nào, chỉ bảo nàng trở lại Chiêu Hoa Các hầu hạ phu nhân, sắc trời sắp sáng, ngủ nhiều một chút mới tốt.

Mặt trời còn chưa lên, sau chín khúc hành lang gấp khúc hạ nhân vẫn đốt đèn, đại phu cúi đầu hồi bẩm vài câu rồi rời đi, bích y nhân sai người đốt đèn đi đến thiên uyển.

“Không đốt đèn lên sao?” Bước vào trong phòng một mảnh hôn ám, Lý Tòng Gia cố ý phân phó hạ nhân ở ngoài, một mình đi vào, đã thấy Triệu Khuông Dận ngồi trên bàn cầm dao găm đang cắt thứ gì. Thấy y tiến đến, hắn cũng không phản ứng gì.

Lý Tòng Gia nhận ra hắn đang tự xé rách lớp vải băng bó vết thương, “Ngươi sợ thuốc này có độc sao?”

“Chỉ bị thương nhẹ một chút đâu cần phải chữa trị đến mức này. Nếu thế cánh tay ta sớm đã không dùng được.” Triệu Khuông Dận cắt đi lớp vải rườm rà, sau đó lấy một chút vải mỏng, dùng răng buộc chặt lại, lúc này mới cất dao găm đi, giương mắt nhìn y. “Giang Nam Giang Nam, quả là như thế. Xuân hoa thu thủy đã tẩm vào xương cốt, có chút thương tích cũng muốn chăm chút như nữ tử hay sao?” Hắn nói xong vẫn cảm thấy buồn cười.

Lý Tòng Gia thấy hắn bộ dạng thản nhiên, không khỏi tỉ mỉ quan sát một phen, đêm qua âm u khó phân biệt, giờ mới thấy người trước mắt quả thực không giống với mình, áo vải nâu xám, thân thể góc cạnh phân minh, mặt mày không giấu được nét anh khí, quả khác với người Giang Nam ôn thuận. Người như vậy không hợp với nghê thường ca vũ, mà chỉ có thể đao kiếm xông pha.

Y cũng không che đậy, nhẹ nhàng ngồi xuống, “Người phương Bắc? Ngươi cũng biết Tề Vương?”

Một câu này khiến cho Triệu Khuông Dận cười đến thoải mái, “Tề Vương? Ngươi nên đi hỏi Diêm Vương đi.”

Lý Tòng Gia đang muốn cầm chén lên lại nhất thời hạ xuống, cúi đầu trầm mặc một lát, rốt cuộc có chút không cam lòng, “Ngươi… giết?”

Triệu Khuông Dận gật đầu.

“Cho nên, đêm qua Thái tử muốn giết ngươi diệt khẩu?”

“Vậy vừa rồi vì sao ngươi cứu ta? Nghe đồn An Định Công Lý Tòng Gia hình như không có tâm tranh quyền đoạt vị.” Triệu Khuông Dận nhìn thẳng vào Lý Tòng Gia, y ngược lại thùy hạ mi mắt, có chút nghiền ngẫm.

Lý Tòng Gia lắc đầu, “Không vì tranh đoạt.”

“Không vì tranh đoạt? Lẽ nào việc ngươi cứu ta không phải muốn đối nghịch với Thái tử?”

“Huynh ấy là huynh trưởng của ta.” Vẫn là ngữ khí nhàn nhạt như trước, không có tình cảm kịch liệt, nhưng lại chắc chắn dị thường. Huynh ấy là ca ca của ta, đó là toàn bộ lý do.

Bao phen loạn thế nhân gian, dù là phương Bắc hay Giang Nam đều là khói lửa bốn bề, dã tâm chiếm đoạt của Bắc triều vô cùng rõ ràng, thế lực quân đội khắp nơi đều đang rục rịch, Triệu Khuông Dận có thể vâng mệnh Thái tử, cũng tất có toan tính, hắn muốn rất nhiều, hoài bão ôm trọn thiên hạ khiến hắn có thể cấu kết với Thái tử, thế nhưng hắn lại không phải Lý Hoằng Ký, hắn hiểu rõ, có một số việc nhất định phải đợi.

Thế nhưng từ Bắc đến Nam, tranh quyền đoạt lợi hắn đã chứng kiến nhiều, hôm nay cư nhiên lại có người thấy dao găm trên đầu còn trấn định tự nhiên, lại thản nhiên nói cho hắn biết, địa vị của huynh trưởng không thể tranh đoạt.

Triệu Khuông Dận gần như muốn ôm bụng cười thật to, hắn nhìn lại nhân vật trong truyền kỳ này, trời sinh mang tướng đế vương, nhận lấy hàng nhìn hàng vạn sủng ái, con đường này, bao nhiêu thi từ ca phú, đều là do y soạn, bao nhiêu lụa là gấm vóc, đều do khuynh mộ y. Hắn đã từng phỏng đoán, thân giữa chốn thị phi, ai lại không tự lo thân mình?

Thế nhưng, Lý Tòng Gia lại thẳng thắn nói cho hắn biết, chỉ vì người kia là huynh trưởng, thế thôi.

Đây là cái gọi là thiên địa nhân luân, trên dưới có thứ tự sao?

Lý do này có vẻ đường hoàng, chắc chắn, Lý Tòng Gia ngươi tự đốt cho mình một bó hương, liền nghĩ rằng mình thực sự thành Phật?

“Huynh trưởng thì làm sao? Không phải hắn cũng giết thúc phụ của mình?” Hắn cho rằng y thật quá ngây thơ. Miệng thế gian không phải chỉ là đùa cợt, danh lợi là lưỡi dao hung tàn ác độc nhất, không thấy máu quyết không quay về. Vì nó, người ta có thể không từ thủ đoạn, bất chấp tình thân.

“Cho nên ngươi không thể chết được.”

“Vì sao?”

Lý Tòng Gia thở dài một hơi, châm trà mà không uống, chậm rãi nhìn làn khói bốc lên, “Mạng người.”

Lần này Triệu Khuông Dận thật sự cười ra tiếng, “Vậy nếu hôm nay ta muốn giết ngươi thì sao?”

Tay áo bích sắc đối diện phất qua bàn gỗ bát tiên hơn trăm năm, đây là kiện áo Thiên Thủy Bích nổi danh, như có như không, một kiện Thiên Thủy mang theo toàn bộ sơn hà khí khái, cổ tay thanh tuyệt đủ khiến người gặp qua là nhớ mãi không quên. Y hơi vung tay, một ly trà liền đưa tới trước mặt Triệu Khuông Dận, hắn còn chưa kịp tiếp nhận, đã nghe thấy giọng nói thanh thanh nhàn nhạt của người kia.

“Muốn ta chết không phải là ngươi.”

Nước trà chạm đến bờ môi, dư vị miên man không dứt, cách đó không xa có đoàn hát bắt đầu tập luyện.

“Xuân lâm hoa đa mị, xuân điểu ý đa ai. Xuân phong phục đa tình, xuy ngã la thường khai. Triêu đăng lương thai thượng, tịch túc lan trì lý. Thừa nguyệt thải phù dong, dạ dạ đích đắc liên tử. Ngưỡng đầu khán ngô đồng, đồng hoa đặc khả liên. Nguyện thiên vô sương tuyết, ngô tử giải thiên niên. Uyên băng hậu tam xích, tố tuyết phúc thiên lý. Ngã tâm như tùng bách, quân tình phục hà tự.”

[Rừng xuân hoa rực rõ, chim xuân hót bi ai. Gió xuân sao đa tình, thổi áo ta bay loạn. Đèn sớm trên lầu cao, lan chiều bên hồ nước. Ngắm trăng ngắt phù dung, đêm đêm xem sen nở. Ngẩng đầu ngắm ngô đồng, hoa ngô đồng thương cảm. Cầu trời không sương tuyết, ngô đồng trải ngàn năm. Vực sâu dày ba thước, tuyết trắng phủ ngàn dặm. Lòng ta như tùng bách, lòng quân lại thế nào?]

Một giọng nữ xướng lên, lượn lờ hồi lâu không dứt. Mưa Giang Nam thấm vào tiếng nói, biến thành lưu luyến triền miên, Triệu Khuông Dận không câu nệ lễ nghi, dựa vào thành giường hờ hững không muốn nghe, nhưng từng tiếng lại lọt vào tai vô cùng rõ ràng.

Lý Tòng Gia đã từng trốn tránh phong mang, vào rừng sâu, đắm chìm trong từ khúc không hỏi thế sự. Đều nói, người kia thanh khiết như ngọc, khoác một thân cẩm bào thịnh thế, nhưng lại không hiểu được thứ gì, y không hiểu nhân tâm, không rành nhân thế, không hiểu quyền mưu, không rõ quan trường, y chỉ hiểu phong nguyệt.

“Lãng hoa hữu ý kiền trọng tuyết, đào lý vô ngôn nhất đội xuân. Nhất hồ tửu, nhất can luân, thế thượng như nông hữu kỷ nhân. Nhất trạo xuân phong nhất diệp chu, nhất luân kiển lũ nhất khinh câu. Hoa mãn chử, tửu mãn âu, vạn khoảnh ba trung đắc tự do.”

(Dịch nghĩa: Sóng hoa phủ kín nghìn trùng tuyết, đào lý không lời đón tiết xuân. Một bầu rượu, một chiếc cần, thiên hạ như ta được mấy phân? Một mái chèo, một thuyền nan, một dây tơ, một lưỡi câu. Hoa đầy thuyền, rượu đầy vò, giữa dòng khói sóng thật tự do.)

Triệu Khuông Dận nhớ tới trên phố lưu truyền, Lý Tòng Gia khi ẩn cư sơn lâm thì sáng tác ra bài thơ này, người có tâm tình như vậy, tuyệt không phải là người cái gì cũng không hiểu mà có thể uống rượu cười một đời, hoàn toàn ngược lại, y là âm thầm trốn tránh. Không ai có thể nhìn ra thứ gì từ nhất mục trọng đồng ấy, nhân vật như vậy, thật không thẹn với hai chữ “tuyệt thế”.

Tại sao.

Nghe được từ khúc êm ả như vậy, lại khiến cho người nghe đau đầu muốn nứt ra?

Rất nhiều năm sau, khi mà không một người dân Giang Nam nào còn nhớ được tràng ca vũ thịnh thế đó, có người lại vẫn không hiểu được một hồi truy đuổi vô vị này.

Chỉ là vì khi đó.

Trong mắt y, hắn đã nhìn ra một hồi loạn thế.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp