SƠN HÀ VĨNH TỊCH

Chương 01: Kỷ tằng thức can qua

trước
tiếp

Sơn Hà Vĩnh Tịch – Chương 01: Kỷ tằng thức can qua

Chu Thế Tông năm thứ sáu Hiển Đức, Giang Nam quốc chủ hiến tặng các quận Giang Bắc.

Thiên hạ chưa định.

Trong Hàn Phủ tại Hoàng thành Kim Lăng.

Đình viện có một hồ nước, nhuộm ướt y phục khách nhân.

Xa xa, cung đăng huy hoàng, tiếng nhạc kiều diễm vang vọng cửu thiên, lại không mảy may lọt vào nội viện, nơi đây, chỗ nào cũng là tịch mịch.

Lượn lờ chút tử đàn hương.

Vốn là đang đợi người.

Hàn Hi Tái gọi tỳ nữ Thiêm Hương, vài tiếng ma sát sột soạt, làn váy đỏ lập tức lướt qua.

Vì để tâm đến thứ mà người sắp đến yêu thích, lão cố ý sai người đốt gỗ tử đàn, đêm nay hoàng cung Kim Lăng ngập tràn ca múa thái bình, hoàng thân quốc thích tự nhiên phải góp mặt, kẻ gần đến tuối già như Hàn Hi Tái không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đợi, trước mắt đêm đã về khuya, hương cũng không biết còn lưu được mấy phần, mà khách nhân đang đợi trước sau không thấy.

Tỳ nữ Hồng Tụ miết nhẹ cạnh bàn, lòng thầm hiếu kỳ, đại nhân luôn yêu thích tiệc rượu ca vũ, thế nào tối nay hoàng thượng thiết yết lại mượn cớ ốm đóng cửa không ra ngoài? Thật kỳ quái.

Không dám trực tiếp hỏi, Hồng Tụ chỉ biết lui ra, vừa đến chỗ hành lang gấp khúc thì gặp hạ nhân dẫn theo một vị cẩm y công tử chậm rãi đi đến. Bóng người trầm trọng chập chờn theo ngọn đèn phía trước, nàng giương mắt, chỉ mong nhìn cho rõ người thanh nhã đang ẩn trong bóng trăng đi tới.

Bước đi của y cũng không gấp, từng bước từng bước thong dong, bóng tay áo minh diệt phất qua hành lang, một gốc hoa xuân, lạc anh mãn địa.

Vốn là lơ đãng, lại một mực lưu tâm.

Giày thêu của nàng đột nhiên hụt một bước, không hiểu cũng không đành.

Hồng Tụ cúi đầu cùng y bước qua nhau, rõ ràng còn cảm thấy một chút vị đàn hương quanh quẩn. Không biết là do tro tàn còn lưu lại trên người Thiêm Hương hay là do chút gió nhẹ do người kia mang tới. Chỉ thoáng thấy thời khắc cổ tay y lộ ra ngay sát tay áo, thanh gầy mà tuyệt mỹ, dưới lớp cẩm bào, mơ hồ y sam bích sắc. Đêm khuya gió lớn, nàng nhìn ra được người khoác trên mình cẩm bào này chắc chắn thân phận bất phàm.

Nàng càng không dám quay đầu lại, vội vã lui đi.

Hàn phủ tối nay, đèn hoa cũng không rực rỡ xa hoa như chốn phố phường truyền lại, mấy hạ nhân dẫn khách đến nội viện, dừng lại ngoài cửa một gian phòng, thư đồng Phiêu Bồng cũng chờ ở sau hành lang, bên trong Hàn Hi Tái đang gảy lư hương, thấy y đến liền vội vàng thi lễ châm trà.

Nhất thời không ai nói gì.

Nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, dưới ánh nến, cẩm bào công tử nhất mục trọng đồng [con ngươi đen sáng, sâu thẳm], chính là lục hoàng tử An Định Công Lý Tòng Gia.

Tay y giơ lên vuốt ve chén trà, tư thái vô cùng phong nhã. “Đại nhân đêm khuya cho mời, sợ là có tin chẳng lành.”

Hàn Hi Tái sắc mặt trầm trọng, “Tề Vương đã chết.”

Đầu ngón tay tái nhợt nhất thời dừng lại, gắt gao nắm lấy cái chén, người lại chậm rãi ngồi xuống. Y ngẩng đầu một lát, dường như có tiếu ý lộ ra, “Hắn vẫn là đi tới bước này.”

Hàn Hi Tái ngồi đối diện y, tóc đã có sợi bạc, khuôn mặt lại không biểu hiện tuổi thật, thế nhân đều biết lão tuổi đã cao nhưng phẩm hạnh không đứng đắn, yêu thích phong nguyệt ca vũ, lại không biết lão cũng có lo lắng đêm nay. “Tề Vương là bị hạ độc chết, đã nhiều ngày còn chưa tiết lộ tin tức.” Lão dừng lại nhấp một ngụm trà, “Không phải độc dược thông thường, là Thấm Cốt.”

“Thấm Cốt?” Lý Tòng Gia cúi đầu, bất giác cắn chặt môi, quang ảnh nửa mặt hiện lên có chút mỹ cảm quỷ dị.

“Loại độc này cần dùng tuyết thủy băng hàn phương Bắc mới có thể chế thành, rất ít khả năng xuất hiện ở Giang Nam. Người trúng độc lập tức bị độc phát, trạng thái chết rất giống với bệnh tim đột tử, cho nên dễ dàng che mắt thế nhân, Thái tử lần này hẳn đã hạ quyết tâm.”

Lý Tòng Gia thở dài một hơi, ngón tay cầm chén trà nhẹ nhàng gõ vài tiếng, cúi đầu trầm ngâm, nếu là bình thường, Hàn Hi Tái tự mình đề bút, trong thành Kim Lăng không ai bì kịp, mỗi từ mỗi khúc đều là nhân gian kinh hồng.

Thế nhưng hiện tại lại là quang ảnh gì?

Ngâm thơ soạn nhạc cũng không cứu được mạng người. Vô luận là ai.

Hàn Hi Tái cầm lấy chén trà trong tay y, nhìn thẳng vào nhất mục trọng đồng đó, lão muốn nhìn ra chút gì, cho dù là kinh hoảng, chán chường, nhưng tất cả đều không có. “Có thể thời gian tiếp theo, tin tức thần thu được vẫn là tin dữ với An Định Công.”

“Vậy liền thỉnh Hàn đại nhân nhớ kỹ thay ta tìm kiếm khúc phổ Nghê Thường Vũ Y Vũ.” Lý Tòng Gia nói xong cũng không nhìn lão, quay người sang một bên dựa vào cạnh bàn.

Hàn Hi Tái không khỏi có chút khó chịu, lão cả ngày cả đêm tâm tâm niệm niệm từ khúc này, sinh tử lại đều do trời định. Thế nhưng nếu như sinh tử của con người thật sự do trời định, vậy còn cần lão hao tận tâm huyết soạn ra khúc nhạc bi hoan ly tán làm gì? “An Định Công thực sự không có ý kháng cự sao?” Lão phụ tá Thái tử bảy năm, coi hắn như con, vô cùng hiểu tính tình của Thái tử Lý Hoằng Ký, hắn có thể giết hoàng thúc, tất nhiên cũng có thể giết huynh đệ.

Thế nhưng Hàn Hi Tái không muốn hắn vì vinh hoa mà đi đến bước này.

Một cái đế vị, đến tột cùng có đáng giá bỏ ra từng này tính mạng con người? Mà có thể, cũng không chỉ là mạng người.

Hồi lâu, cả hai đều rơi vào trầm mặc.

Lý Tòng Gia rốt cuộc mở miệng, “Đại nhân là vì bảo vệ ta, hay vì bảo vệ Thái tử?”

Hàn Hi Tái không phủ nhận, “Bây giờ ngài ấy đã u mê rồi, tháng trước Hoàng thượng nói muốn triệu Tề Vương trở về, ngài ấy liền lập tức động thủ, người sáng suốt có ai không biết, nếu như An Định Công cũng xảy ra chuyện, Thái tử khó giữ, mà quốc gia cũng gặp họa.”

Lý Tòng Gia nhắm hai mắt lại, dường như mệt mỏi, chậm rãi nói, “Nếu Thái tử bị lật đổ, Hàn đại nhân tất nhiên cũng sẽ bị liên lụy, chỉ có ta chống cự lại huynh ấy, mới có thể khiến cho Hoàng thượng không giận chó đánh mèo, cũng có thể kiềm chế được dã tâm của Thái tử.”

“Nếu An Định Công nghĩ như vậy, thần cũng không còn gì để nói, chỉ là cựu thần phụ tá hai đời quân chủ, lại được Hoàng thượng tin cậy ủy thác dạy dỗ Thái tử bảy năm, hôm nay nhìn thấy ngài ấy hãm sâu vào cuộc tranh giành đế vị, khó tránh khỏi tự trách, hơn nữa…” Lão ngập ngừng một chút, nhìn thần sắc đã mệt mỏi của Lý Tòng Gia, “Thần biết ngài và Thái tử vốn không nên… Không nên rơi vào tình cảnh này.”

Nhiều năm như vậy, hai tiểu hài tử còn đọc sách viết chữ đã thành vương thành hầu. “An Định Công…” Hàn Hi Tái thần sắc trịnh trọng, “… Ngài còn nhớ rõ căn huyền cầm đó?”

Dưới đêm, vài tiếng ve kêu.

***

Hắn gọi y là “lục đệ”. Áo choàng bích sắc cầu kỳ, xanh hơn nước suối, mềm hơn cỏ non, dưới một kiện Thiên Thủy Bích, chính là lục đệ đang khép hờ hai mắt đánh đàn.

Thái Tử Phủ bên trong Tân Lạc Thành, có căn Lưu Phong Đình tọa lạc ngay giữa hồ hậu viên, vẻn vẹn một con đường lát đá nối liền hai bờ. Giống như mẫu đơn nở rộ trên mặt nước, người phụ trách xây dựng Lưu Phong Đình ngày ấy đã phải tìm rất nhiều cách, mất rất nhiều ngày mới có thể dâng lên được một bức tranh cuộn khinh phiêu, đạm đạm yên ba, lưu phong lâm thủy, không biết do người phương nào vẽ ra, lại dễ dàng khiến Thái tử kiệt ngạo gật đầu.

Không lâu sau, lưu phong lạc thành.

Chỉ thiếu một người, sẽ đẹp như tranh.

Ngày ấy y đến thăm hắn.

Hạ nhân thông báo, “An Định Công đợi chút, Thái tử đang cùng Hàn Thái phó đọc sách trong thư phòng.”

Lý Tòng Gia mười sáu tuổi liền ôm đàn đứng ở bên hồ, ngắm ngôi đình xa xa, thị nữ một bên cắn môi len lén liếc mắt nhìn y, quả nhiên đế vương chi tương [có tướng đế vương] như trong đồn đãi, quả nhiên có người nhất mục trọng đồng.

Lý Tòng Gia lơ đãng quay đầu lại, ánh mắt thâm trọng như mực khiến cho thị nữ sợ hãi cúi đầu không dám nhìn nữa, y nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nếu Thái tử xong việc, cứ nói ta ở Lưu Phong Đình. Ta đi dạo một mình là được rồi, ngươi lui xuống đi.”

Y nhàn nhạt nói, sau đó xoay người rời đi, không cần suy đoán cái gì hậu duệ quý tộc, ngay ngữ khí cũng như mộc xuân phong, khiến người không thể cự tuyệt.

Hàn Hi Tái lúc đó được Hoàng thượng giao thác cho việc dạy Thái tử học, Lý Hoằng Ký dưới song cửa gỗ vô cùng trầm tĩnh tự giữ, có điểm không giống tâm tư phụ hoàng.

Hắn không ham tửu sắc, nhưng cũng không vùi đầu vào sách vở, hắn chỉ cần thứ hắn muốn.

Hắn đọc thứ hắn cho rằng cần phải đọc, cũng không cần người hướng dẫn. Khi hắn hơn mười tuổi, Hàn Hi Tái đã nhìn thấy thứ gì đó trên người hắn.

Không sao nói rõ, nhưng vẫn luôn tồn tại, cho đến rất nhiều năm sau Hàn Hi Tái rốt cuộc hiểu được, đó là dã tâm.

Cho dù chỉ là dã tâm của một thiếu niên.

Trên giấy Tuyên Thành, Lý Hoằng Ký còn chưa viết xong một chữ “Quốc”, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến một khúc “Lâm Giang Tiên”, thanh thanh lọt vào tai, đầu bút lông ngưng trệ, người rơi vào trầm mặc.

“Thái tử…” Hàn Hi Tái thấy hắn dừng lại, có chút nghi hoặc.

Ngón tay còn chưa buông bút lông, con chữ kia đã cứng ngắc trên giấy. Lý Hoằng Ký lấy lại thần sắc như thường, lắc đầu như không, tay hạ bút lông, “Thái phó, ngày hôm nay đến đây thôi.” Hắn chỉnh lý y bào, một mình rời đi.

Huyền âm như trước, Hàn Hi Tái xoay người nhìn mặt giấy, một nét cuối cùng của chữ “Quốc”, chung quy vẫn không viết xong.

Mấy hạ nhân cúi đầu muốn bẩm báo An Định Công đang chờ tại Lưu Phong Đình, Lý Hoằng Ký lại không chờ bọn họ nói hết. Hắn lẳng lặng đi theo tiếng đàn, mấy gốc cây lớn, mấy khúc hành lang.

Rốt cuộc hắn trông thấy y.

Y đang gảy đàn.

Căn đình giữa hồ, chỉ một chút gió nhẹ cũng có thể khiến liễu xanh lay động, trường sam thiên thủy bích sắc một mình cười nhìn phong nguyệt. Lý Hoằng Ký đứng bên bờ nhìn không thấy con ngươi y, cũng nhìn không thấu đáy sâu hồ nước, hắn chỉ thấy sợi tóc y bay nhẹ, mặt hồ gợn sóng.

Nếu như, không nhìn thấy đôi mắt của y, tự hắn sẽ thấy an tĩnh.

Lý Hoằng Ký chậm rãi hướng tới Lưu Phong Đình giữa hồ, trường bào hoa lệ phảng phất theo nước mà đến, một bước hai bước, chậm rãi đến gần Lưu Phong Đình.

Dây đàn đứt.

“Dây đàn đứt!” Lý Hoằng Ký ngồi ở trước mặt y.

Người trước mắt hắn đưa tay lên, huyết châu từ đầu ngón tay theo đó chảy ra. Lơ đễnh đem đàn cổ đặt sang một bên, y vẫn tiếu nhược xuân phong như trước, “Tòng Gia phân tâm rồi.” Vốn là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, nhưng hai người lại không giống nhau. Lý Tòng Gia ôn văn tú nhã, mà Thái tử Lý Hoằng Ký cứng cỏi nghiêm nghị, khiến người sợ hãi, không nhiễm chút hoa lệ hưởng thụ thường thấy của tôn thất.

Lý Hoằng Ký thần sắc thư hoãn, cúi người chạm vào cây cổ cầm đứt dây, cây cầm tên gọi Hưởng Tuyền, “Lưu Phong Hưởng Tuyền, lục đệ vẫn cứ phong nhã như vậy.”

“Nghe được tin chiến thắng Thái tử đại phá Ngô Việt Sư, đệ cố ý đến đây chúc mừng. Từ khúc mới sáng tác còn chưa tấu xong, đáng tiếc…”

“Chuyện gì nhiễu loạn tâm lục đệ?”

Lý Tòng Gia không đáp, đứng dậy vịn lan can, “Phần hạ lễ này huynh có hài lòng hay không?”

“Ta chỉ biết thanh âm này nhất định xuất phát từ tay đệ.” Nước chảy một màn, cảnh trí tú nhã, toàn bộ nâng đỡ Lưu Phong Đình. Thứ này còn quý giá hơn kim ngân châu báu, bức họa đưa tới không phải là hạ lễ, mà là khí thái.

Lý Hoằng Ký sao có thể không hiểu y.

Xa xa, Hàn Hi Tái tay cầm thư quyển lững thững trong vườn, nhìn thấy bích y tú bào phong tư bất phàm trong Lưu Phong Đình, lòng liền biết lục hoàng tử đến phủ, bèn đứng dưới gốc hoa mà nhìn, chỉ thấy hai người nhấp trà trò chuyện.

Một lát, Lý Tòng Gia đứng dậy cáo từ, trong tay cầm căn đàn cổ Hưởng Tuyền, phía trước tựa hồ có một hòn đá nhô lên, lại ướt nước lâu ngày, trơn không gì sánh được. Y ôm cây đàn trong lòng, dưới chân vô ý bất ổn, Lý Hoằng Ký phía sau lập tức xuất thủ đỡ lấy cánh tay y.

Gió nhẹ thoảng qua.

Lý Hoằng Ký ngửi được tử đàn hương khí trên người y vô cùng rõ ràng, bên dưới tú bào điểm vài đường tơ trắng, lộ ra một cổ tay vô cùng thanh gầy tú nhã. Hắn vẫn nghĩ cổ tay của lục đệ ngày thường vô cùng đẹp, cho nên mỗi động tác đều nho nhã hơn người.

Hai người nhất thời bất động, Thái tử mở miệng trước, “Lục đệ thật không cẩn thận.”

Y cũng cười, “Thái tử từ nhỏ đã cưỡi ngựa bắn cung, Tòng Gia nào có bản lĩnh ra trận giết địch như vậy.” Y nói không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, tựa như cự ly của họ lúc ấy, không trước không sau, không thân không sơ, không xa không gần.

Không vượt qua được, cũng không trở lại được.

Lý Hoằng Ký thở dài, âm thanh rất thấp, “Lần này ta chiến thắng trở về, lục đệ mỗi câu đều gọi ta là Thái tử, cảm giác lạnh nhạt hơn nhiều.” Tay hắn thuận thế muốn đỡ lấy Hưởng Tuyền trong lòng người phía trước, “Ta còn nhớ rõ khi còn bé, đệ luôn gọi ta là Hoằng Ký ca ca.”

Lý Tòng Gia lại không buông ra, nhẹ nhàng nghiêng người tránh khỏi tay hắn, hướng bên bờ mà đi, “Thái tử…” Y chuyển thân ý bảo Lý Hoằng Ký nhìn vào mặt nước, “… Không phải vừa rồi hỏi lục đệ vì chuyện gì mà phân tâm sao?”

Thái tử Hoằng Ký nhìn con cá này, chỉ nghe Lý Tòng Gia chậm rãi nói, “Đệ đang gảy đàn đột nhiên thấy cá chép vượt long môn, cho nên không cẩn thận làm đứt dây đàn.”

Hàn Hi Tái nhìn An Định Công một người ôm đàn đi về phía xa, Thái tử trống rỗng đứng một mình hồi lâu nơi phiến đá. Hơi nước bốc lên, ướt đẫm vạt áo mà người chẳng hay.

***

Khi đó, hắn nói, ta còn nhớ đệ gọi ta là Hoằng Ký ca ca.

Năm tháng qua mau.

Ca ca hôm nay đã giết thân thúc thúc.

Vậy đàn này thì sao?

Y đột nhiên nhớ tới thanh âm Hưởng Tuyền.

Lý Tòng Gia nhìn Hàn Hi Tái đang lo lắng, ánh mắt vẫn sâu nặng như trước, một lát sau mới nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta còn nhớ căn huyền cầm đó hay không không quan trọng, quan trọng là… Thái tử còn nhớ rõ nó hay không.”

“Nếu ngài ấy thật sự xuất thủ, An Định Công cũng quyết ý bất tranh?”

“Không phải ta bất tranh, mà là ta hiểu huynh ấy, một khi đã muốn, huynh ấy nhất định phải làm cho bằng được. Ta sẽ không thể là trở ngại của huynh ấy, chỉ có chính huynh ấy mới là chướng ngại của chính mình.” Tử đàn hương khí chậm rãi quẩn quanh, cổ tay thanh tuyệt nhẹ nhàng phủ đi sợi tóc lạc trên vai, y đứng lên nhàn nhạt mỉm cười, “Nga Hoàng vẫn muốn Hồng Tụ đến phủ một chuyến, từ khúc lần trước còn chờ nàng tập luyện.” Y vươn tay đẩy song cửa, nháy mắt lại nhập vào ánh trăng.

Rời đi đúng lúc. Y không cùng hắn tranh, cũng không muốn tranh.

Hồng Tụ hầu hạ Hàn phu nhân rửa mặt chải đầu đi ra vừa vặn nhìn thấy y rời đi, trong tay nàng một chậu nước đã lạnh nhất thời khiến bản thân ngượng ngùng, đành phải tránh lui vào phía sau hành lang, rốt cuộc chỉ có thể liếc mắt nhìn y ở phía xa.

Chạy về phòng mình, nàng vén hai ống tay áo hồng sắc, ngâm tay trong nước nóng, không bao lâu nhìn hoa nến yếu dần, mới nhớ ra thời gian ngâm tay đã lâu, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau nhức.

Hồng Tụ ngơ ngác nhìn đôi tay của chính mình, chà xát vào nhau lại tinh tế đưa lên mũi ngửi, vẫn vậy.

Hương tử đàn.

Ra khỏi đại môn Hàn phủ, Lý Tòng Gia để tùy tùng Phiêu Bồng cùng mấy hạ nhân lên ngựa về phủ trước, còn bản thân chậm rãi đi một mình dưới ánh trăng. An Định Công trời sinh phong nhã, mấy hạ nhân cũng không dám nhiều lời. Kim Lăng vào đêm, chỉ có y một mình thưởng thức.

Trong hoàng cung truyền đến tiếng nhạc, vừa một hồi ca vũ hoa lệ, bản thân y vốn nên ngồi ở chỗ kia nghe nhạc ngâm thơ, là ai nói, “Lục đệ nên là người túng tình.”

Là ai nói?

Y cười vô thanh, trên mặt đất chỉ là cái bóng, không có hoa phục tại thân, không có đường nét khuôn mặt, cái gì trọng đồng, bất quá chỉ là một cái bóng.

Mà cái bóng cũng không thật rõ ràng.

Túng tình sao? Lý Tòng Gia để lộ cổ tay tuyệt mỹ vào trong gió, ngón tay nhẹ nhàng đè lên trán của mình.

Một năm này, Thái tử Lý Hoằng Ký đắc thắng trở về, dáng vẻ càng thêm phần cuồng ngạo. Ai mà không biết, hắn có dã tâm ôm trọn thiên hạ.

Một năm này, khắp ngõ phố trong thành Kim Lăng đều ca xướng từ khúc của lục hoàng tử.

Họ vốn không phải cùng một loại người.

***

“Chung Sơn ẩn sĩ, Chung Phong ẩn giả, Liên Phong cư sĩ?” Tóc dài đen kịt theo gió phiêu tán, Lý Hoằng Ký cười to, “Lục đệ muốn làm ẩn sĩ?” Tùy tùng phía sau đang cầm một hộp gỗ tử đàn hoa văn tinh xảo, Thái tử đích thân đến phủ của An Định Công, dĩ nhiên biết được Lý Tòng Gia không lâu trước đã vào trong núi, muốn noi theo cuộc sống ẩn sĩ thần chung mộ cổ [chuông sớm trống chiều].

 Phủ của y lớn như vậy mà trước sau vẫn vấn vương vị tử đàn nhè nhẹ, nét mặt trắng bệch của hắn khiến cho bọn hạ nhân sợ sệt nhất loạt quỳ xuống.

“Thái tử, lễ vật này…” Chiếc hộp này vốn là để tặng cho An Định Công.

Lý Hoằng Ký không nói gì, phất tay áo bỏ đi.

Vẫn là Lưu Phong Đình.

Ý thơ lưu luyến như nhập vào tranh. Hàn Hi Tái nhìn Thái tử đến trước dòng nước không nói, chậm rãi mở chiếc hộp tử đàn trong tay, trên tấm lụa thanh sắc là một dây dàn cực nhỏ. Thì ra mấy ngày trước đây hắn lấy lý do có việc quan trọng không gặp ai, chính là để đi tìm tơ tằm làm dây đàn, ánh sáng minh nhuận, không biết đã phải dùng bao nhiêu tơ tằm tinh tuyển, mới tạo ra được một trân phẩm tinh tế như vậy. Hắn còn sai người coi chừng ngày đêm, cố ý chế tạo ra một hộp gỗ tử đàn.

Màu sắc u huyền, con ngươi thâm trọng của y.

Hẳn sẽ rất thích.

Lý Hoằng Ký gắt gao nhìn hộp gỗ nho nhỏ, Hàn Hi Tái cho rằng trong mắt hắn nhất định có tức giận, thế nhưng xem qua, cư nhiên lại là tiếu ý dạt dào.

Y đang trốn tránh hắn.

“Thái tử.” Hàn Hi Tái muốn khuyên giải, “An Định Công xưa nay tùy tính, bất quá chỉ ra ngoài mấy ngày giải sầu. Dây đàn này đợi An Định Công trở về lại đem tặng cũng không muộn.”

Thế nhưng hắn lại cười to, “Hàn Thái phó, ngươi xem, cá chép trong hồ này thế nào?”

Lão cúi đầu, quả nhiên có một đàn cá vui vẻ bơi lội.

Lão đang muốn hỏi ý hắn là gì, lại nghe thấy một tiếng bõm vang lên.

Hộp gỗ tử đàn vẫn nằm trên tay Lý Hoằng Ký, hiện tại đã chìm vào trong nước, biến mất không dấu vết.

Khiến cả đàn cá kinh hãi tán loạn.

Cá chép muốn vượt long môn, thật nực cười!

Ẩn sĩ?

Ẩn thân, còn tâm?

***

Từ Hàn phủ đi ra đã được một đoạn đường dài, trước mắt y là hình ảnh bọn họ rất nhiều năm trước.

Huynh đệ ruột thịt. Hắn là trưởng tử, mà y chính là lục đệ được cưng chiều.

Hắn thường nói cổ tay lục đệ rất đẹp, nhưng đối với trọng đồng được người đời tán thưởng lại ngoảnh mặt làm ngơ. Không nói cũng không cười, chỉ như đang nghe chính mình vừa đánh đàn vừa nói một ít cố sự.

Thời gian đã lâu, cũng không nhớ rõ đã nói những gì, chỉ là thiên hạ, thiên hạ. Người trong cố sự chỉ muốn thiên hạ, kỳ thực cũng đâu có khó như vậy, thân là Thái tử, thiên hạ này, vốn nên là của huynh.

Y đã hỏi.

Nhưng chỉ nhìn thấy nhất mục trọng đồng của y trong ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn. Người ta đều nói, lục hoàng tử trời sinh mang tướng đế vương.

Lý Tòng Gia sao lại không hiểu được hắn.

Y khẽ thở dài, nhìn ánh trăng, hiện tại đã quá nửa đêm.

Y nghĩ tới Nga Hoàng đang chờ mình, rẽ vào một con đường nhỏ vắng vẻ, y khép chặt ngoại bào chậm rãi hướng về phủ mà đi.

 

Chú thích:

[1] Nhất mục trùng đồng: Một tròng mắt có hai con ngươi, người xưa cho rằng người mang “nhất mục trọng đồng” có tướng đế vương hoặc thánh nhân. Tướng thuật cổ đại xem đây là một loại dị tướng, là cát tướng, tượng trưng cho may mắn, phú quý. 

Lịch sử Trung Hoa ghi chép lại, người mang “trọng đồng” xưa nay chỉ có tám người: Thương Hiệt, Ngu Thuấn, Trọng Nhĩ, Hạng Vũ, Lữ Quang, Cao Dương, Ngư Câu La, Lý Dục. Thương Hiệt là thánh nhân thuộc thời Hoàng Đế, có công tạo ra chữ viết. Ngu Thuấn là thánh nhân hiếu đạo, nhượng hiền, một trong Tam Hoàng Ngũ Đế. Trọng Nhĩ là Tấn Văn Công, một trong năm bá chủ thời Xuân Thu. Hạng Vũ là “Tây Sở Bá Vương” danh tiếng lẫy lừng. Lữ Quang là quốc vương Hậu Lương dẹp loạn mười sáu nước Tây Vực. Cao Dương là người lập ra Bắc Tề. Ngư Câu La tương truyền là người dùng kế tiêu diệt dũng tướng Lý Nguyên Phách triều Tùy. Lý Dục (nhân vật Lý Tòng Gia trong Sơn Hà Vĩnh Tịch) là Nam Đường hậu chủ thời Ngũ Đại, là một từ nhân vĩ đại trong nền văn học Trung Hoa.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp