PHONG KHỞI LŨNG TÂY

Lời mở đầu (Phong Khởi Lũng Tây)

trước
tiếp

Khi Vương Song ý thức được chính mình đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, thì hết thảy đều đã quá muộn.

Đầu tiên hắn để ý tới hai sườn sơn lĩnh nhấp nháy chút ánh sáng bất thường, đó tuyệt đối không phải ánh sáng phản xạ từ áo giáp hay binh khí, phạm vi quầng sáng rất lớn, hẳn phải đến từ vật thể kim loại có kích thước lớn. Ngay sau đó, từ hướng sáng truyền đến một chuỗi âm thanh ù ù trầm thấp mà thong thả, nghe như tiếng xe bánh gỗ có trọng lượng lớn đang nghiền ép bùn đất. Vương Song không biết quân Thục vì sao lại đẩy cỗ xe lớn như vậy lên sườn núi cao, cũng không biết trên chiếc xe lớn đó rốt cuộc chở thứ gì, nhưng xuất phát từ trực giác của người quân nhân, hắn theo bản năng ngửi ra được điềm xấu.

“Dừng truy kích, nơi này quá hẹp, mau lui về phía sau!”

Vương Song kéo ngựa xoay người, la lớn. Xung quanh hắn có tổng cộng một ngàn kỵ binh nước Ngụy, đội quân này hiện đang ở giữa một sơn cốc hẹp, hai bên là vách núi màu xám trắng nghiêng ép về hướng trung tâm, khiến cho bọn họ xếp thành một hàng thật dài.

Các kỵ binh đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt nghe được mệnh lệnh, rào rào quay đầu ngựa lại, cuối hàng biến thành đầu hàng, sau đó đâu vào đấy theo thứ tự lùi ra ngoài cửa cốc. Có điều việc thối lui theo trật tự này không kéo dài được bao lâu, Vương Song nhanh chóng nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng kêu khóc theo khẩu âm người Thục, hắn ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn lại phía bên phải đỉnh sơn cốc. Lúc này đây hắn thấy rõ ràng, đó là mười mấy chiếc xe đồng có hình thù kỳ lạ, phía trước mỗi xe đều có những trận cờ dày đặc, mỗi trận đều có mười chi.

Mà ở bên cạnh xe, một trăm danh thủ giàn ra, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc nỏ rộng đầu, những chiếc nỏ lạnh lùng mà bễ nghễ phía trước kỵ binh dưới ánh mặt trời, mũi tên kim loại lập loè ánh sáng nguy hiểm.

“Nguy rồi…”

Vương Song còn chưa kịp nói hết lời, mấy trăm mũi tên đã rào rào bay đến. Đội hình Quân Ngụy lập tức bị cuộc đột kích bất thình lình đánh tán, những kỵ binh ở gần xe nỏ thậm chí cả người và ngựa đều bị bắn ghim vào vách đá; không đợi Ngụy Quân khôi phục lại từ trong khiếp sợ, trận tập kích thứ hai đã rào rào nối gót lao tới, sau đó là trận thứ ba, thứ tư, thứ năm… Khí thế này đã chấn động quân Ngụy hoàn toàn, cả đội ngũ loạn xì ngầu, đầy vẻ nhếch nhác chật vật dưới mưa tên.

Vương Song thấy rõ thế cục hiện tại đã không thể khống chế, hắn chỉ có thể căng da đầu theo quân lính hướng bỏ chạy tới cửa cốc. “Chỉ cần thuận lợi chạy khỏi đây, chấn chỉnh binh lực giữa đất bằng là sẽ có hy vọng.” Vương Song nghĩ, đồng thời gắng nhịn đau đớn, trong những đợt tập kích vừa rồi hắn trúng ba mũi tên, may mà đều không phải vết thương trí mạng.

Sau khi trận mưa tên thứ tám kết thúc, quân Ngụy đã hoàn toàn tan tác, đội kỵ binh chỉnh tề lúc đầu biến thành một đoàn người hoảng sợ gom chiến mã, hướng tới cửa cốc hốt hoảng lao đi, ven đường có rất nhiều binh lính cùng ngựa bị từ bốn phương tám hướng phóng tới mũi tên tích cóp thành con nhím. Tuy rằng quân Thục chỉ có hơn một trăm nỏ thủ, nhưng đã bắn ra mấy ngàn mũi tên, hơn nữa lại liên tục không ngừng tựa sóng triều. So với những binh lính đó, Vương Song là chủ tướng vẫn còn xem là may mắn, tuy rằng có mấy mũi tên đã ghim vào giữa lưng và cánh tay trái hắn, nhưng lớp giáp bạc dày lại ngăn được mũi tên đâm thủng làn da. Dựa vào ưu thế này, hắn chạy một mạch ra khỏi cửa cốc, chưa kịp hoàn hồn. Trong kiếp sống quân đội của mình, Vương Song chưa từng gặp phải xạ kích có sức mạnh cùng tốc độ như vậy.

Nhưng Vương Song may mắn dừng ở đây, vừa chống đỡ ra được cửa cốc, chiến mã của hắn đã hí lên một tiếng dài rên rỉ ngã xuống mặt đất, hai móng trước cùng giẫm phải một chiếc đinh ngựa bốn góc đặc chế, giáp ngựa có thể che chắn cho nó khỏi công kích, lại không cách nào tránh được vật nhỏ này. Bất đắc dĩ Vương Song phải từ bỏ cưỡi ngựa, đi bộ hướng ra phía ngoài bỏ chạy.

Lúc này hắn nhìn thấy một lá cờ lớn viết chữ “Hán”, còn có vô số quân Thục mặc quân trang màu đỏ vàng vây kín. Trông thấy hết hy vọng sinh tồn, Vương Song tuyệt vọng mà hét lớn một tiếng, rút kiếm ra, trừng đôi mắt đỏ như máu lao về phía địch. Trong nháy mắt này, hắn bị bốn chiếc trường mâu của quân Thục từ các hướng khác nhau đâm xuyên qua thân thể, sau đó một người lính khác xông lên giơ tay chém bay đầu đại tướng nước Ngụy này.

Tháng một năm thứ ba niên hiệu Thái Hòa nước Ngụy, đại tướng quân Tào Chân dâng tấu lên hoàng đế Tào Duệ, sau này nội dung tấu biểu này trở thành tuyên bố chính thức của triều đình, trong tấu biểu nói: “Sau năm đầu tiên đạt được đại thắng ở Nhai Đình, gần đây quân Ngụy ở trước thành Trần Thương lại thành công ngăn cản dã tâm của nước Thục, kế hoạch quân sự của Gia Cát Lượng bị phá sản lần thứ hai. Đại Ngụy được sự che chở của Hoàng đế bệ hạ cùng trời cao lại một lần nữa giành được thắng lợi huy hoàng.”

Bản tấu sớ này làm cho buổi lễ mừng cuối năm của cung đình càng thêm vui nhộn, Tào Duệ cùng hắn người bên cạnh vì chuyện này mà huyên náo thật lâu. Đương nhiên, ở trong tấu biểu Tào Chân cũng không nhắc tới tướng quân Vương Song bất hạnh chết trận trong cuộc truy kích quân địch kia, y cho rằng chuyện gây mất hứng như vậy không cần thiết nói cho Hoàng đế bệ hạ nghe, đó chỉ là một sai lầm nho nhỏ trong chiến thuật mà thôi.

Mà ở Ích Châu xa xôi, dùng thủ cấp của Vương Song dùng vôi bịt lại bị đặc biệt đưa đến thành đô, cái này làm cho hoàng đế Lưu Thiền đang canh cánh trong lòng chuyện Bắc phạt thất bại cảm thấy thoải mái hơn ít nhiều.

Vì thế, cuối năm ấy, mọi người ở hai bên Tần Lĩnh chào đón năm thứ ba Thái Hòa nước Ngụy và năm thứ bảy Kiến Hưng nước Thục bằng hai kiểu tâm tình vui vẻ khác nhau.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp