LINH HỒN NỔI LOẠN

Phiên ngoại 4: Sách cổ đầm Vân Mộng (hạ)

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Triển Hành đập vỡ cửa sổ xe, hỏi: “Không sao cả chứ?”.

Đám sinh viên người thì đập đầu chảy máu, người thì hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng may phần nhiều đều không sao, chỉ có người dẫn đoàn là bị thương tương đối nặng, vừa mất máu vừa hôn mê bất tỉnh.

Vốn định đến tỉnh Hồng Hồ rồi sẽ tách ra để hành động riêng, ai ngờ lại gặp phải sự cố này, người dẫn đoàn cũng là một nghiên cứu sinh, chỉ hơn Triển Hành một tuổi, giờ hôn mê rồi, Triển Hành đành phải chủ động nói: “Ra ngoài hết đi, xem bạn bè các cậu có ai cần giúp đỡ gì không. Bác tài vẫn ổn chứ?”.

“Sư huynh ơi giờ phải làm thế nào?”. Lớp trưởng đưa hết mọi người ra ngoài xong thì hỏi.

Triển Hành thở phào một cái, nói: “Có mang sách hướng dẫn đi không? Cứ làm theo cẩm nang xử lý tình huống khẩn cấp số hai của khoa khảo cổ ấy”.

Lớp trưởng gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho trung tâm hỗ trợ tại địa phương, Triển Hành kiểm tra vết thương cho từng người, thấy cả hai mươi hai sinh viên đều chỉ bị thương ngoài da, cũng chẳng có ai khóc lóc gì cả thì mới yên lòng.

“Chờ tại chỗ đã”. Lớp trưởng nói: “Một tiếng nữa là họ đến”.

Triển Hành nhìn thấy Đường Du mở máy tính xách tay ra, nhìn chằm chằm vào màn hình bèn hỏi: “Sao vậy?”.

Đường Du đáp: “Cậu xem chỗ này đi”.

Trên màn hình xuất hiện một tấm bản đồ theo dõi khổng lồ, điểm đỏ chớp nháy liên tục, chính là máy theo dõi mà Đường Du bắn ra lúc trước, găm trúng vào phần đuôi con thủy quái, Đường Du kết nối với thiết bị chiếu hình nổi ba chiều, làm toàn bộ đáy Hồng Hồ hiện lên rõ nét, chiếu thành hình ảnh lập thể nhiều lớp, điểm đó liên tục chạy về phía Tây, rồi lại chìm sâu xuống đáy nước.

Triển Hành nói: “Cần bao nhiêu người mới tóm cổ được cái thứ to vật vã này?”.

Đường Du nhè nhẹ lắc đầu: “Có lẽ phải điều động quân đội, không phong tỏa nổi tin tức nữa rồi, chỉ đành thương lượng với chú Đỏ thôi”. Cậu nói xong rút điện thoại ra, bấm nút mở: “A lô chú Đỏ, a lô chú Đỏ”.

Có tiếng Mắt Xanh uể oải nói: “Gọi gì, người ta đang đánh bóng bàn”.

Đường Du bảo: “Hồng Hồ xin chi viện, đừng đánh nữa”.

Mắt Xanh: “Sếp nói phải, sếp đã có chỉ thị, tụi em lập tức làm ngay…”.

Đường Du: “Đừng nói đùa nữa! Thôi ngay đi!”.

Triển Hành ôm bụng cười to.

Đường Du ngẩng đầu lên: “Bọn anh Hổ vẫn chưa về à? Các sinh viên không sao chứ?”.

Triển Hành nói: “Không sao… nhưng mà…”.

Cậu còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy những tiếng “xì xì” ngay gần đó, giống như hàng vạn con rắn đang bò ra khỏi hang giữa đêm vậy, âm thanh càng lúc càng gần, ngay cả đám sinh viên cũng đã nghe thấy mà ào ào ngẩng đầu lên.

Triển Hành khựng lại, lập tức lấy ba lô, Đường Du bảo: “Thứ gì vậy?”.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một loạt bóng đen bắn ra khỏi bụi cỏ gần đó, bay về phía Triển Hành.

Đường Du quyết đoán rút súng bắn “đoàng”, xuyên qua bóng đen kia làm nó bay văng đi.

Tiếng súng đó ngay tức khắc khiến cho các sinh viên náo loạn, thi nhau la hét ầm ĩ, Triển Hành lấy vũ khí ra, kéo cây cung gấp, trở tay giắt túi tên vào sau lưng, hô to: “Đừng hoảng loạn! Trốn ra phía sau xe đi!”.

Triển Hành rút tên, Đường Du chĩa súng, hai người giáp lưng đứng cùng một chỗ, lại có một bóng đen nữa bay đến, Triển Hành quyết đoán kéo cung, mũi tên thép trong bóng đêm phản chiếu ánh trăng, ghim chặt thứ kia vào thân cây.

“Quái vật gì vậy, ếch à?”. Triển Hành nhíu mày, nhìn thấy con quái vật nhỏ kia không cả to bằng một chú chó, mình cá đuôi cá, tứ chi còn có màng chân vịt, bộ phận bị ghim vào cây đang giãy dụa liên tục, miệng há to lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Các bạn nữ bị dọa hết hồn, thi nhau gào thét, Đường Du quát: “Trốn ra sau xe đi! Đừng có la nữa!”.

 Ngày càng có nhiều bóng đen bay đến, Triển Hành và Đường Du không cả có thời gian trao đổi với nhau, một người liên tục bắn tên, một người liên tiếp nổ súng, xung quanh có đầy những con quái vật nhỏ, chết một đợt lại thêm một đợt, tiếng súng đùng đoàng đinh tai nhức óc, che đi những tiếng khóc tiếng la.

Đường Du bóp mạnh cò súng, “cạch” một tiếng, hết đạn.

“Cậu đi lấy đạn đi!”. Triển Hành la to vào bên tai Đường Du, nhưng đột nhiên lại ý thức được tiếng súng vẫn còn nổ.

Vẫn còn người đang nổ súng à? Lâm Cảnh Phong quay lại rồi ư? Sao lại không lộ diện?

Đường Du không để ý được nhiều nữa, cắn băng lấy đạn ra, Triển Hành kéo cung, nhìn thấy một bóng người cao to dưới ánh trăng.

Đến khi tiếng dùng dừng lại, đám sinh viên vẫn còn la hét không ngừng, Đường Du lên đạn xong, chĩa phắt khẩu Chim Ưng Sa Mạc thẳng vào người vừa xuất hiện.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm, hô: “Người mình đấy! Đừng nổ súng!”.

Người đàn ông kia đứng quay lưng về phía ánh trăng nên không thể nhìn rõ mặt, hai tay cầm một nòng súng có rãnh xoắn, nhắm thẳng vào Triển Hành, tiếp tục nã một phát súng.

Triển Hành giật mình kinh hãi, quay lại thì thấy một cái đầu thủy quái to như người bị bắn bể, ngã ngay vào đám sinh viên đang nấp sau xe, ba giây sau, những tiếng la hét như điên lại vang vọng trời đất.

Trương Huy bỏ súng xuống, nói: “Sao các cậu lại đến đây thế?”.

Triển Hành dựa vào thân xe, thở không ra hơi: “Anh dọa em hết hồn”.

Đường Du hỏi: “Câu này phải hỏi anh mới đúng”.

Triển Hành nói: “Đừng la hét nữa! Không sao! Người quen của sư huynh!”.

Trương Huy quét mắt qua, hỏi: “Học sinh của cậu à?”.

Triển Hành: “Các em khóa dưới đến đây khảo sát thực tế, anh trai anh đâu?”.

“Ở ven hồ, Cảnh Phong bảo anh qua đây giúp các cậu”.

Trương Huy bật cười, lấy chiếc túi đeo hông du lịch giắt bên hông ra lục tìm đồ, ngón tay to dài móc ra ít thuốc bột, đổ vào lòng bàn tay kia, sau đó chà xát hai tay vào nhau, lẩm nhẩm mấy câu thần chú.

Trông Trương Huy giống như một tế ti nhã nhặn đang thi triển phép thuật dưới ánh trăng, hai tay chập thẳng, rồi từ từ tách rời, thả ra vô số điểm sáng nhỏ như con đom đóm tản vào giữa màn đêm, trong khoảnh khắc đó có tiếng cây cối vang lên sàn sạt, lá cây hơi phát quang, thả phấn sáng chầm chậm bay thẳng lên trời.

Lại thêm một trận xào xạc nữa, cuối cùng đám thủy quái mới ào ào rút lui theo tiếng nước chảy, quay trở lại hồ Hồng.

“Chỗ này an toàn rồi đấy”. Trương Huy nói: “Giờ xử lý thế nào nữa?”.

Triển Hành nói: “Anh chắc chắn chứ”.

Trương Huy: “Đây là cổ Vạn Diệp Thiên Trùng, có thể đuổi mọi loài sinh vật thủy sinh, yên tâm đi”.

Triển Hành dặn dò: “Mọi người chờ ở đây, cảnh sát lập tức tới ngay, đừng đi khỏi khu vực an toàn”. Nói xong cậu ném ba lô của Lâm Cảnh Phong cho Trương Huy, Trương Huy ôm nòng súng có rãnh xoắn, đón lấy ba lô đeo lên, Triển Hành nói: “Cầm máy tính của cậu đi Đường Du, chúng ta ra ven hồ”.

“Sao anh lại tới đây?”.

Trương Huy xoa đầu Triển Hành, nói: “Nói ra thì dài dòng lắm, đợi lát nữa anh sẽ từ từ kể cho các cậu nghe, thật có duyên quá, các anh đang nhớ cậu lắm, giờ thì gặp rồi”.

Trương Soái và hai người Lâm Cảnh Phong, Hoắc Hổ đứng ở bên hồ, thấy Triển Hành và Đường Du đến đây thì gật đầu chào hỏi, tiếp tục nói: “Mạch sông dưới đáy Hồng Hồ hợp với sông Kiềm, không đến một tuần lễ, con quái vật kỳ lạ đó bơi ngược dòng nước, như muốn bò lên đầu nguồn Thập Vạn Đại Sơn mà đẻ trứng. Bọn anh điều tra mãi mới phát hiện ra nơi này, thấy thủy cổ mẫu vừa bị con vật này xơi rồi”.

Triển Hành cả kinh: “Đẻ trứng? Khiếp vậy á?”.

Triển Hành nghĩ đến thứ này đột nhiên trồi khỏi mặt nước, nói không chừng là do ăn phải cổ của Trương Soái nên bị đau bụng rồi.

Trương Huy gật đầu nói: “Phải, đây có thể xem là một loài kỳ nhông ma thời đại thượng cổ, bọn anh có tài liệu chép lại, nó đã từng xuất hiện ở vùng đầm Vân Trạch vào rất nhiều năm về trước, sau đó nơi này đại hạn, hồ nước đổi dòng, kỳ nhông ma trốn trong đầm lầy, tạm thời chìm vào giấc ngủ say”.

Đường Du nói: “Là ghi chép vào thời đại trước Tần sao?”.

Trương Soái giải thích: “Thời cuối Tần đầu Hán, chính là lúc diễn ra chuyện Hán Sở tranh bá thiên hạ, có người tìm ra con kỳ nhông này, chúng sinh sôi nảy nở rất nhanh, lực sát thương kinh người…”.

Triển Hành thoáng nhìn ven hồ, Ami đang dùng vuốt nghịch một con kỳ nhông nhỏ chưa trưởng thành, con kỳ nhông đó kêu chít chít, bị Ami xách đuôi quăng quật lung tung.

Trương Soái nói: “Đây là mèo cưng các cậu nuôi à?”.

Hoắc Hổ nghiêm mặt bảo: “Nó là chị dâu! Cái gì mà mèo nuôi chứ, phải gọi là chị dâu!”.

Hai anh em họ Trương: “…”.

Thấy Ami ngẩng đầu nhìn, Trương Soái lễ phép cười: “Chào chị dâu, chào chị dâu”.

Ami: “Meo meo…”.

“Nói tiếp nhé”. Trương Soái khói đen đầy đầu: “Đám kỳ nhông này bắt được thứ gì ăn thứ đó, ở vùng Kiềm Nam và Kiềm Đông đều từng xuất hiện, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng hết sức phiền phức, chúng ta phải tiêu diệt những con to ở trong hồ”.

Lâm Cảnh Phong bảo: “Con vật to như vậy trốn ở lòng hồ bao nhiêu năm mà không có ai phát hiện sao, thế giờ lại trồi lên làm gì?”.

Triển Hành chợt nhớ tới tấm bản đồ kia, cau mày nói: “Đây là đất tàng bảo, chẳng lẽ báu vật chính là con quái vật khổng lồ kia?”.

Trương Soái: “Thời Hán Sở tranh hùng, có lẽ Bá Vương muốn dùng nó làm vũ khí, dù gì đây cũng là căn cứ chiến tranh và chiến trường cuối cùng mà, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại không thả nó ra”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, theo lý sẽ phải có một nhóm trộm kho báu nữa, chúng ta phải dựa theo bản đồ mà tìm, nói không chừng sẽ rõ ràng tất cả”.

Trương Huy cười nói: “Các cậu đến đây vì chuyện này à?”.

Triển Hành: “Là sếp gọi bọn em đến thôi! Bọn em bị bắt đến mà!”.

Đường Du: “Có thôi ngay không hả!”.

Triển Hành giới thiệu: “Chính là sếp Đường này, lên chức rồi đó”.

Đường Du: “…”.

Trương Soái: “Chào sếp ạ!”, sau đó nháy mắt với em trai.

Trương Huy hiểu ý, vội vàng lấy thuốc, phẩy khói, nịnh nọt: “Sếp đẹp trai quá đi!”.

Trương Soái gật đầu khom lưng, lấy bật lửa ra xúm tới châm thuốc cho Đường Du: “Sếp ơi, anh em dân tộc thiểu số người Bặc chúng em đã mua được một mảnh đất ở Khải Lý, vừa phải đi phong bì vừa phải mời rượu thịt tốn kém quá à, hay là lãnh đạo phất tay phê thẳng cho chúng em đi ạ…”.

Đường Du mở máy tính xách tay ra: “Cút! Đừng có lấy tôi ra làm trò đùa!”.

Đến nửa đêm thì công an địa phương đến, đón các sinh viên về, người dẫn đoàn chỉ bị chấn động não nhẹ, không nghiêm trọng lắm, Triển Hành gọi điện về học viện, báo cáo tình hình một cách ngắn gọn, có Đường Du ở đó, cảnh sát hứa sẽ giữ bí mật.

Triển Hành thay đổi hành trình, định để đội khảo sát ở lại huyện Hồng Hồ mấy hôm đã, đợi giải quyết xong mọi chuyện sẽ xem học viện thu xếp thế nào, hôm đó hai anh em Trương Soái và Trương Huy đi đến ven Hồng Hồ thuê thuyền trước, Đường Du thì ngắm nghía cái máy bay ngoài trời có cánh hình tam giác đã lấy được lúc trước.

Chiều hôm đó cả nhóm tập trung ở ven hồ.

“Đây là đồ của quân khu Bắc Kinh”. Đường Du nói: “Là tôi phát minh ra đó, thứ này lạ thật”.

Triển Hành gãi đầu, đối chiếu bản đồ, lại nhìn tấm ảnh chụp bầu trời Hồng Hồ, hỏi: “Là con cá quỷ quái hôm đó sao?”.

Đường Du: “Không tìm thấy, chắc là chui xuống bùn rồi, thông tin sóng âm bị ngăn cách, cậu nhìn tấm bản đồ này thì có tác dụng gì, định nói gì thế?”.

Mấy người ngồi xổm một chỗ, nghiên cứu bức ảnh đó, những chấm nhỏ phân bố rải rác giữa không gian vòng tròn chừng mười dặm, có cái hồ được bôi trắng, có cái lại không.

Triển Hành ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: “Có một điểm chính giữa phải không? Hay là chỗ giao nhau giữa các hồ nước bị bôi trắng, có mấu chốt nào không?”.

Đường Du nói: “Giờ không thấy nữa rồi, những người đã đến đây lúc trước làm sao mà tìm thấy nhỉ?”.

Triển Hành nói: “Hay là nhìn từ trên không trung? Cậu có nhớ cái thiết bị bay trên tấm hình kia không?”.

Đường Du: “Có thể lắm! Giờ đi lên chứ?”.

Triển Hành ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Giờ không phải giữa trưa”.

Đường Du: “Không, nó vào ban đêm mà”.

Gió Đông Nam thổi giữa hè, Triển Hành lại nhìn dãy núi đằng xa: “Tôi lên đó dùng cái cánh lượn này để xem thử nhé”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh đi với em”.

Đường Du: “Được, cậu mang máy ảnh có độ phân giải cao lên, bọn tôi ở dưới tiếp ứng”.

Vào khoảnh khắc hoàng hôn, Lâm Cảnh Phong cầm cánh lượn theo, leo lên chỗ đỉnh núi bên rìa đường cái, mở nó ra gác vào một gốc cây, kéo dây thừng gần trăm mét, buộc chặt vào chiếc thuyền máy ở bên hồ Hồng.

Triển Hành leo lên trước, cầm lấy máy ảnh, Lâm Cảnh Phong buộc hai người lại với nhau, mở đèn tín hiệu ý bảo xong rồi.

Hoắc Hổ “dô ta” một tiếng, mở thuyền máy chạy đi kéo theo lớp bọt trắng xóa trên mặt hồ, Lâm Cảnh Phong đạp cái chân dài lên chạc cây, hai người cưỡi chiếc cánh bay mà vút lên không trung, bay về giữa hồ mênh mông như biển.

“Oa”. Triển Hành không nhịn được mà nhìn xuống dưới, khoan khoái vô cùng.

 Gió thổi vun vút, lúc này đang là bảy giờ chiều tối, mặt trời xuống núi, đáy hồ phản chiếu ánh sáng thấp thoáng, giống như đám rong rêu sặc sỡ đủ màu vậy.

Triển Hành mở bộ đàm: “Tôi nhìn thấy rồi! Đây là thảm thực vật phát huỳnh quang đúng không? Nhưng nhìn không rõ lắm đâu!”.

Có tiếng Trương Huy ở bên bờ đáp lại: “Để anh nghĩ cách cho hai cậu”.

Lời còn chưa dứt, Triển Hành đã trông thấy nước hồ biến thành màu đỏ như máu chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn một giây sau lại rút thành màu xanh lam, nhẹ nhàng nhấp nhô giây lát, đáy nước nở òa ra màu trắng long lanh như ngọc, bắn thẳng về phía bầu trời, trong tích tắc đó, nước Hồng Hồ biến thành trong veo thấy được cả đáy, giữa ngàn vạn con cá đang bơi lội tung tăng, tảo rong và bùn đất hiện lên rõ ràng sắc nét.

Bảy vùng đáy nước phát sáng giao nhau, điểm sáng nhất chính là một mảnh đất lệch về phía bên trái trung tâm Hồng Hồ.

Triển Hành quyết đoán ấn nút chụp, một tiếng “tách” vang lên, đèn flash lóe sáng, chụp lại toàn bộ hình ảnh dưới chân.

“Làm tốt lắm!”. Lâm Cảnh Phong nói, rồi tiếp tục ngẩng đầu điều khiển phương hướng chiếc cánh lượn giữa không trung: “Hiểu rồi, chuẩn bị đáp xuống!”.

Triển Hành chụp ảnh xong thì ngờ vực cất máy ảnh đi, mới nhìn qua một cái đã thoáng thấy một bóng đen khổng lồ lặng lẳng chìm xuống mặt hồ vừa lấy lại vẻ mờ đục như cũ.

Một giây sau, tất cả mọi người kinh hoàng la lên, đáy hồ lộ ra một cái đầu quái thú đen thui, há miệng đớp về phía chiếc cánh lượn giữa không trung.

Có tiếng quái vật “ùm” xuống nước, chiếc cánh lượn bị cắt thành hai mảnh, xoay tròn rơi xuống nước, chiếc máy ảnh rơi “tõm” vào mặt hồ.

“Tiểu Tiện?”. Lâm Cảnh Phong ôm lấy Triển Hành trong bóng tối, vỗ vỗ vào lưng cậu.

Bốn phía đều nhớt nhát, Triển Hành hắt hơi một cái, tỉnh lại.

“Xuỵt…”. Lâm Cảnh Phong đặt tay lên môi.

Một lúc lâu sau, Triển Hành thích nghi với bóng tối.

“Không phải đang ở trong bụng nó chứ…”.

Lâm Cảnh Phong nói cực khẽ: “Không phải, hình như nó hết sức nhạy cảm với ánh sáng, em xem chỗ kia đi”.

Chỗ bọn họ đang ở lại là một hang động có ô-xy dưới lòng đất, có vẻ đã hình thành qua suốt trăm ngàn năm, chỗ con kỳ nhông bùn đang ẩn nấp là một bề mặt trơn nhẵn mượt mà, xung quanh đầy những bọt khí do bùn đất hình thành.

Vô số bọt khí vẫn đang nhẹ nhàng dao động, tựa như một hang động có sự sống vậy, cho nên Triển Hành mới nghi ngờ hai người mình đã bị nuốt vào bụng con quái thú kia.

Lâm Cảnh Phong cẩn thận tách rong rêu ra, ôm Triển Hành chầm chậm đứng lên. Triển Hành nhìn xung quanh giây lát, dè dặt bước một bước đầu tiên, Lâm Cảnh Phong nói: “Nhẹ chút”.

“Nó không có thính giác, đứa điếc thôi”. Có một giọng đàn ông vang lên trong đêm tối.

 “Á…”. Triển Hành đang tập trung bị dọa cho hết hồn, giữa một đống bùn phía sâu trong hang động có một bóng chàng trai ướt nhẹp bị trát đầy bùn, từ cổ trở xuống đều chìm trong lớp bùn sềnh sệch, chỉ ló ra một cái đầu, giống như đầu người bị đặt dưới đất, mở to mắt nhìn về phía bọn họ lên tiếng.

“Cứu tôi với”. Chàng trai kia chợt giãy dụa: “Đưa tôi ra ngoài, hai người là ai? Ba tôi bảo hai người đến đây sao?”.

Triển Hành nói: “Cậu… cậu… cậu… cậu là…”. Cậu và Lâm Cảnh Phong cùng lúc ý thức ra một chuyện, Lâm Cảnh Phong mở miệng hỏi: “Cậu là Bạch Tùng à?”.

“Không phải, mau cứu tôi ra đi”. Chàng trai nói: “Tôi tên Lê Hiểu”.

Triển Hành: “??”.

Chàng trai bảo: “Bạch Tùng lấy trộm tấm bản đồ đó, rồi đưa tôi đến đây tìm kho báu, ai ngờ đụng phải con quái vật này…”.

Triển Hành: “!!!”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Lê Hiểu: “Hai anh là ai?”.

Triển Hành thật sự không còn gì để nói, hỏi lại câu ban nãy: “Các cậu là bạn à? Thế Bạch Tùng đâu?”.

Lê Hiểu đáp: “Ba tôi là người ở quân khu…”. Cậu ta có nói ra một cái tên mà Triển Hành thấy lạ hoắc, thuận miệng bảo: “Vậy cậu cứ chờ ở đây một lát đi”.

Lê Hiểu giãy dụa: “Con quái vật đó tính dùng bọn tôi làm đồ cho con ăn! Bạch Tùng không thấy đâu nữa, chắc là bị ăn thịt, chết rồi”.

Triển Hành nghe vậy mà run rẩy trong lòng, Lê Hiểu nói: “Mau giúp tôi thoát ra đi”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu kể lại những chuyện đã trải qua trước đã, không được dối trá nửa lời, thì tôi mới giải thoát cho cậu được. Chứ nếu không biết tình hình thực tế, chúng tôi rất khó quyết định bước tiếp theo sẽ làm gì”.

Lê Hiểu: “Tuần trước tôi hack máy tính của trung tâm văn vật, cắt điện của họ, Bạch Tùng lén trộm bản đồ ra, nói đó là vùng đất báu thời cổ đại, thời Hán Sở tranh hùng, Hạng Vũ đã chôn kho báu trong đầm Vân Mộng, thế là bọn tôi rời khỏi Bắc Kinh đi máy bay đến đây”.

“Dựa theo bản đồ, tôi mới phân tích lần lượt, phát hiện đáy hồ có thể phát quang, đặc biệt là vào đêm khuya, cuối cùng tìm ra được địa điểm xác thực, chúng tôi mặc đồ lặn xuống nước, phát hiện một cái hang dưới đáy bùn, lúc xuống là góc thẳng đứng, sau đó dần dần rẽ ngang, ngoài hang có một pho tượng… rất to”.

Triển Hành hỏi: “Đó không phải là tượng, mà hẳn là con kỳ nhông ma ngủ say cả ngàn năm đúng không?”.

Lê Hiểu hỏi lại: “Sao cậu lại biết nó là kỳ nhông ma?”.

Lâm Cảnh Phong ra hiệu bảo Triển Hành đừng cắt ngang: “Nói tiếp đi!”.

Lê Hiểu nói: “Chúng tôi theo con đường đó đi vào, đến căn mật thất cuối cùng thì phát hiện ra một gian phòng, bên trong có một cỗ quan tài”.

Lâm Cảnh Phong đột nhiên có dự cảm không lành, Triển Hành hỏi: “Các cậu đã mở quan tài ra rồi?”.

Lê Hiểu: “Mở rồi, trong quan tài có một người đàn ông, không mặc quần áo, thi thể cũng không bị thối rữa, xem chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, đứa học sinh cao như vậy, lúc bị đèn pin chiếu vào thì… nó tỉnh lại liền”.

Lâm Cảnh Phong: “Lá gan của các cậu cũng to thật, không sợ nó thi biến à?”.

Lê Hiểu: “Không… trông nó không giống cái xác… mà giống… ừm… rất trắng trẻo, rất sạch sẽ… Bạch Tùng còn sờ lên nữa…”.

Triển Hành: “À há! Hai người các cậu nhất định là “đó đó”, tôi đoán đúng chứ? Cậu và Bạch Tùng là một đôi, ồ cậu ta là công, còn háo sắc nữa chứ, dê xồm cả đứa bé kia”.

Lê Hiểu: “Hai anh cũng là “đó đó”, có gì mà cười chứ”. Cậu ta nói xong mắt còn ngấn nước, chứng tỏ khá buồn vì cái chết của bạn trai.

Lê Hiểu nức nở một lúc, Lâm Cảnh Phong lại nói: “Cố nén đau thương, ai kêu các cậu không biết trời cao đất dày chạy đến tận đây, liên lụy đến nguồn nước của người Bặc và người Kiềm Miêu bị quái vật kia sinh sôi làm cho ô nhiễm”.

Lê Hiểu mặt mày trắng bệch: “Đứa bé trong quan tài kia… hỏi chúng tôi là lúc nào rồi”.

Lâm Cảnh Phong khẽ động lòng: “Cậu hiểu tiếng cổ đại à?”.

Lê Hiểu nói: “Nó nói tiếng Hồ Bắc, mẹ tôi là người Hồ Bắc, âm tiết hơi lạ, nhưng nghe vẫn tàm tạm. Tôi nói rất nhiều, mới biết được nó là người cuối thời Tần ngủ ở chỗ này, đang canh giữ cái thứ khổng lồ ngoài kia, đợi hai phe Hán Sở quyết chiến xong thì thống nhất thiên hạ”.

“Bạch Tùng học lịch sử, ba cậu ấy còn quản lý viện bảo tàng, biết khá nhiều, nên nói cho nó biết tất cả đều chết rồi, thời Hán cũng đã diệt vong, hiện tại là hơn hai ngàn năm sau, nó nghe xong thì khóc một lúc, cũng không nói gì cả, biến thành một con rắn luôn”.

Triển Hành: “Một… một con rắn? Nó biến từ người thành một con rắn?”.

Lê Hiểu gật đầu, cằm đầy bùn đất, nói: “Lòng bàn tay dài, có bốn chân… màu vàng, bò ra ngoài, sau chúng tôi đuổi theo ra, thì con quái vật kia đã tỉnh lại, quay người đuổi theo vào trong hang, thế là tôi… không biết gì nữa, tỉnh lại lần nữa thì thấy mình đang ở chỗ này”.

Triển Hành và Lâm Cảnh Phong nhìn nhau, đi lên kéo Lê Hiểu ra khỏi bùn, Triển Hành hỏi: “Phòng chứa quan tài mà các cậu vào lần đầu đâu?”.

Tay chân Lê Hiểu bị ngâm lâu đến phù thũng trắng bệch, cởi đồ lặn nói: “Ở bên trong, giờ ra ngoài thế nào đây?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Không vội, cậu đưa chúng tôi vào sâu trong cùng, điều tra quan tài một lúc đã”.

Mặt đất trắng muốt, Triển Hành trượt theo đường, ba người đi vào trong cùng.

Phòng đá rất nhỏ, Triển Hành lấy điện thoại ra, mở màn hình ở mức sáng nhất mà huơ huơ, trong quan tài trống không, trên tường có một hàng chữ triện.

“Cậu biết chữ này không?”. Lê Hiểu hỏi: “Nó viết gì vậy? Bạch Tùng xem cũng không hiểu”.

“Biết chứ”. Triển Hành lẩm bẩm: “Thời đó thiên hạ đã thống nhất văn tự, dùng chung một chữ viết rồi, cho nên tôi có thể hiểu được, trời ơi, hai người chắc chắn không ngờ được đây là chữ do ai viết đâu”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Ai viết?”.

Triển Hành: “Phiên dịch cho hai người nhé, ý nghĩa đại khái là: Kim Vinh con ta, cha đắn đo nhiều lần, chinh chiến thiên hạ bao năm, mặc dù binh đao chẳng lành, nhưng chung quy vẫn là lấy người đối người, binh đối binh, tướng đối tướng, chứ loài quái vật cổ đại này trái với đạo trời, khi xuất hiện trở lại trên thế gian, chắc chắn gây nên kiếp nạn khôn lường, không thể dùng được”.

“Huống chi bắt còn dùng thân thể chưa thành niên, tương hợp với ma vật, nghĩa phụ sao có thể đành lòng? Lời lúc trước cha nói với con, vốn là lừa dối, nghĩa phụ đã phụ lòng con, phải ở đây tạm thời náu mình, đợi ngày sau cha thống nhất thiên hạ, sẽ đích thân đến đây gọi con tỉnh dậy, nếu như mở mắt ra lần nữa thấy thế sự xoay vần, năm tháng đổi thay, thì sẽ biết trời không dung cha, chưa thể tranh bá trung nguyên như lòng cha tâm nguyện, con sống cùng trời đất, sau này có thể tự tìm lối ra. Ký tên: Tịch”.

Lâm Cảnh Phong: “Không hiểu lắm, ý là đứa bé trong quan tài là con trai của ai?”.

Lê Hiểu nói: “Nghĩa phụ? Nó vừa tỉnh dậy đã hỏi về nghĩa phụ… cơ bản tôi chẳng hiểu gì, chỉ đành phiên dịch lại cho Bạch Tùng”.

Triển Hành gật đầu: “Đứa bé tên Kim Vinh này là con nuôi của một người, nó có một thứ năng lực, chính là hợp thể với con quái vật dưới lòng hồ ngoài kia, vốn định giúp nghĩa phụ chinh chiến sa trường, nhưng cuối cùng lại bị cha mình nhốt ở đây”.

Lâm Cảnh Phong: “Nghĩa phụ của nó cuối cùng thất bại, cho nên không tới tìm nó?”.

Triển Hành gật đầu nhè nhẹ, nhìn Lâm Cảnh Phong: “Cuối thời Tần, chinh chiến thiên hạ, tên là Tịch, anh nói xem là ai[1]?”.

Trong khoảnh khắc đó Lâm Cảnh Phong chấn động mình mẩy, chưa kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy tiếng nói căng thẳng của Trương Huy ngoài cửa hang: “Cuối cùng cũng tìm thấy các cậu rồi, đi mau!”.

Trương Huy có xách theo một người, Lê Hiểu kêu to một tiếng, xông về phía trước, người Trương Huy xách theo đang hấp hối, mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn còn thở.

Lâm Cảnh Phong: “Đây là người chúng tôi cần cứu, các anh bắt gặp ở đâu thế?”.

Trương Huy mặc đồ lặn bó sát người, để lộ ra lồng ngực cường tráng, nói: “Vừa lặn vào thôi, đào hang động ra thì nhìn thấy thằng nhóc này bị bùn lấp ở ven hồ”.

“Con quái vật kia đâu?”. Triển Hành hỏi.

Trương Huy đáp: “Các cậu còn gọi người giúp sức nữa à? Có một người tên là Tóc Đỏ đến, còn mang theo cả tay súng bắn tỉa, kéo con quái vật kia đi rồi”.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, mau rời khỏi nơi này, lát nữa sẽ nói chi tiết cho các anh nghe”.

Mọi người hít sâu một hơi, Lê Hiểu bịt mũi Bạch Tùng đang hôn mê, bơi lên mặt nước, người vẫn còn dưới đáy hồ mà đã nghe thấy một tiếng gầm loáng thoáng.

Lúc ló đầu ra thì sóng hồ ào ạt cuốn tới, đẩy bọn họ đến bên bờ, con kỳ nhông ma màu đen khổng lồ ngửa đầu gào thét dưới trăng, bốn chiếc thuyền máy kéo theo bọt trắng trên mặt hồ, mở ra trận chiến kinh thiên động địa.

Hoắc Hổ đạp ván lướt sóng trượt trên mặt nước, quăng cái móc thép ba chân ra, bay thẳng về phía đầu con kỳ nhông, không ngừng đấm tới.

Trương Huy đưa bọn họ vào bờ, dặn dò: “Hai người cẩn thận!”.

Dứt lời anh chạy về phía Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong và Triển Hành leo lên chiếc thuyền máy gần nhất, Trương Huy kéo động cơ, xông vọt đi.

Đường Du bắn một phát pháo, tấm lưới lớn trên trời rơi xuống, chụp lấy con kỳ nhông khổng lồ ở giữa hồ, nó giãy dụa khó khăn, quay đầu vươn tứ chi ra mang theo cả tấm lưới lớn mà chạy trốn, ép cả rừng cây xẹp lép thành một con đường trốn chạy.

Tóc Đỏ nhảy lên bờ, mở thanh kiếm máy, nhảy bật lên tóm lấy cái lưới thép, liên tục trèo lên.

Kỳ nhông xoay người há miệng, phun ra đầy bùn đất như thủy triều.

Lâm Cảnh Phong nổ súng liên tiếp, Triển Hành phóng tên, bờ Hồng Hồ sáng như ban ngày, là lúc mọi người cùng thi triển sở trường siêu việt, bầu trời vạn trùng bay kín, hai anh em Trương Soái và Trương Huy luôn tay thực hiện các động tác, phi trùng tỏa ánh sáng màu xanh lục bay kín trời, bổ vào người con kỳ nhông mà cắn xé.

Lại một tiếng rít gào long trời lở đất nữa vang lên, quái vật đau đến lăn lộn không ngừng, Hoắc Hổ đột ngột tung quyền, nện xuống chỗ vỏ cứng trên đầu nó, đánh cho cái đầu cá thủng luôn.

Con kỳ nhông ma đột nhiên khựng lại giữa không trung, bình tĩnh lại.

Hoắc Hổ túm được cái gì đó, tiếp tục nhéo ra, moi được một con thằn lằn màu vàng trong não nó.

Hoắc Hổ: “?”.

Thằn lằn không ngừng giãy dụa, cái đuôi bị xách ngược lên vặn vẹo liên hồi.

“Ô a a a!!!”.

Hoắc Hổ ném con thằn lằn sang một bên, tiếp tục thụi con quái vật khổng lồ.

Tóc Đỏ đuổi lên, bổ đại kiếm xuống, chém đứt đầu con cá một cách hết sức gọn gàng.

“Phụt” một tiếng, máu cá nhuộm đỏ cả một khu vực hồ, mấy tiếng súng đùng đoàng vang lên liên tiếp, Mắt Xanh phía xa nã thêm quả bom, con quái ngư bắt đầu bị thiêu cháy. Đuôi cá quẫy lung tung, xiêu vẹo đập xuống mặt hồ, lúc chìm lúc nổi, xong thì chết hẳn.

Hoắc Hổ: “Ôi ôi ôi a a a… mượn kiếm của anh dùng nhé, Tóc Đỏ!”.

Triển Hành: “Nó chết rồi!”.

Hoắc Hổ: “Tôi biết rồi! Thơm lắm! Lên ăn cá nướng đi!”.

Sau một hồi đánh nhau, hồ nước dập dềnh con sóng nối đuôi nhau, mọi người tập trung lại, cuối cùng cũng giải quyết xong phiền phức.

Lửa dần tắt ngấm, con cá cháy đen bị lột da, còn lại lớp thịt non mịn thơm ngào ngạt.

Tóc Đỏ nói: “Đâu ra thế?”.

Đường Du thở phào nhẹ nhõm, Mắt Xanh nói: “Sếp đừng căng thẳng ạ, nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi, mọi người đến ăn thịt nướng thôi, có bia không?”.

 Trương Soái thở phào nhẹ nhõm, bắt cổ trùng, ánh trăng chiếu lên con kỳ nhông bốn chân trên mặt đất trống.

“Từng này đủ ăn ba ngày ba đêm đó, thử xem có độc hay không đã”. Trương Soái cười nói.

Triển Hành: “Nhiệm vụ hoàn thành. Muôn năm!”.

Mọi người cùng reo hò, Đường Du quát: “Đừng ồn nữa! Xử lý hậu quả đã, chỉ ăn thôi có thể dọn sạch được con quái vật to cỡ này không? Làm sao với xương đầu đây?”.

“Đừng nghiêm túc thế chứ, sếp ơi”. Lâm Cảnh Phong nói.

Trương Huy cười nói: “Các anh em vất vả rồi, để tôi đi mua bia!”.

Triển Hành gãi đầu, chú ý đến một con kỳ nhông bốn chân màu vàng lấp lánh nhỏ xíu đang bò lên bờ, ánh mắt nhỏ như hạt đậu đen ánh lên, sợ hãi nhìn đám người.

Ami: “Méo?”.

Kỳ nhông nhỏ đổ mồ hôi đầy đầu, quay người bò đi trốn thật nhanh, Ami nhảy vọt lên giữa không trung, quơ một vuốt vồ lấy, con kỳ nhông nhỏ khua loạn mấy cái chân, liều mạng giãy dụa.

Triển Hành: “Mày bắt được cái gì thế? Cho tao xem nào!”.

Ami: “Méo méo…”.

Con kỳ nhông nhỏ nhận thấy nguy hiểm, lập tức cuộn tròn mình lại như một quả cầu không nhúc nhích, Ami dùng móng lăn qua lăn lại nó trên mặt đất, cuối cùng lăn nó đến bên Triển Hành.

Triển Hành khom lưng nhặt lên, hỏi: “Gì vậy?”.

Hoắc Hổ và Tóc Đỏ đang chia nhau một miếng thịt, ăn đến quên trời đất: “Không biết, nè, Ami qua đây ăn cá nướng em thích ăn nhất đi”.

Trương Soái: “Không đủ mặn, phải thêm chút nữa”.

Đường Du đứng một bên gọi điện: “Đúng vậy, đã giải quyết xong hết rồi, con của ông Lê cũng đã tìm thấy, tôi sẽ lập tức cho xe đưa họ về… Mẹ ơi Tiểu Tiện cậu thả cái gì vào áo tôi đấy!”.

Triển Hành xách ngược đuôi con kỳ nhông lên phe phẩy, giũ nó ra, thả vào trong cổ Đường Du, kỳ nhông lập tức bò bạt mạng, chui vào hông cậu ẩn nấp không ra.

Đường Du bỏ áo sơ mi trong lưng quần ra, túm con thằn lằn, hỏi: “Đây lại là gì nữa?”.

Triển Hành nói: “Không biết, vừa thấy đấy, chắc là yêu quái thôi, cho cậu nuôi, chăm sóc cho tử tế nha”.

Đường Du: “Một đống yêu quái Đỏ Lục Thanh Vàng trong nhà còn nuôi không xong…”.

Tóc Đỏ nói: “Đưa về nuôi đi, thiếu gì mấy con yêu quái nhỏ này”.

Trương Huy khui chai bia, cười nói: “Để làm con dâu nuôi từ bé à? Không biết là đực hay cái nhỉ?”.

Lâm Cảnh Phong cụng bia với Trương Huy, phụ họa: “Cậu cũng tìm bạn đời đi, cậu còn lớn hơn Triển Hành một tuổi nữa, hai mươi ba rồi còn gì”.

Đường Du túm con thằn lằn nhỏ cho có lệ, thả vào trong túi quần, thằn lằn bấu vào mép túi quần lính của Đường Du, nhìn mọi người bằng ánh mắt lúng liếng.

Đêm đó, sách cổ đầm Vân Mộng cuối cùng cũng được trả về nơi cũ, chuyện ở Hồng Hồ đã giải quyết xong xuôi.

Ba hôm sau, Đường Du vừa mệt vừa chán, cảm thấy làm chức lãnh đạo này sớm muộn gì cũng nổ gan mà chết, trở lại căn cứ địa tổ hành động đặc biệt của Hoa Nam Kiếm, xoay người đi rửa mặt.

Lúc rửa mặt Đường Du đột nhiên nhớ tới con thằn lằn, bèn móc nó ra khỏi túi quần thả lên giường, chuẩn bị tìm cái lọ thủy tinh nào đó cho nó ở, cuối cùng tìm được một bể cá.

Vừa xoay người, cậu đột nhiên trông thấy trên giường có một đứa trẻ chừng mười tuổi đang cuộn tròn, cả người trần trụi.

“Cha… cha…?”. Đứa trẻ nói.

Đường Du há hốc miệng, “choang” một tiếng vỡ tan bể cá.

Kết thúc phiên ngoại “Sách cổ đầm Vân Mộng”.

 

Chú thích:

[1] Ý chỉ Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, tên thật là Hạng Tịch, biểu tự là Vũ, nên còn gọi là Hạng Vũ, là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp